Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa
-
Chương 29
Giọng nói của Liễu Phi Dương rất trầm, có thể nghe ra hắn đang tức giân. Hắn nói xong, cúp điện thoại, nhẹ buông tay, điện thoại của Nghê Già gặp mặt xi măng, màn hình nháy mắt vỡ tan.
Nghê Già không có trợ lý, chỉ có thể là gọi nhầm số, nhưng, lời của Liễu Phi Dương, không phải nhầm.
Hắn nhìn chằm chằm Nghê Già, trong mắt là sự hung ác như dã thú khát máu vậy, có một sự hung tàn khó mà miêu tả, còn có, ham muốn chinh phục, như bất cứ khi nào đàn ông nào đối mặt với phụ nữ đều có .
Loại ánh mắt đó, Nghê Già đã từng nhìn thấy. Kiếp trước, rất nhiều lần phải chịu ngược đãi không có nhân tính, những kẻ đó cũng thường có loại ánh mắt ghê tởm khiến người khác phải sợ hãi như thế.
Nghê Già lạnh cả sống lưng, tay nắm ống tuýp, càng chặt hơn.
Nghê Lạc cũng nghe thấy Liễu Phi Dương nói đến nhặt xác cho Nghê Già, nhưng trước khi cậu bước tới, Nghê Già đã ra tay trước.
Từ trước tới giờ, Nghê Già không phải là một vĩ nhân. Thật ra, cô biết sợ, cô đang rất sợ. Ngạo khí, kiên cường lúc trước, đều là giả; nhưng vào giờ khắc này, cô càng không mong muốn phải tận mắt nhìn Nghê Lạc chịu thương tổn!
Bài toán lựa chọn này, thực ra rất đơn giản!
Cô dùng sức lực toàn thân, nắm chặt ống tuýp trong tay nhắm thẳng Liễu Phi Dương mà chém, nhưng, ngay nháy mắt chạm đến đầu hắn, hắn lại cầm được cái ống.
Tiếng thanh kim loại đập vào hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và các ngón còn lại) nghe ghê người, nhưng nhìn hắn không có vẻ gì là đau. Rất nhẹ nhàng, hắn đã khiến một đòn dồn toàn lực của Nghê Già thành đánh không khí.
Cây gậy nằm cố định trong tay hắn.
Nghê Già thử dùng sức, không thể nhấc lên, không thể ấn xuống, không kéo ra được, cũng không đâm vào được, cứ như thể ống sắt mọc trên tay hắn vậy, hoàn toàn không thể động đậy.
Nam và nữ sức lực khác nhau, điều này được thể hiện vô cùng rõ ràng!
Liễu Phi Dương khinh thường hừ một tiếng cười, đột nhiên dùng lực, cầm ống tuýp, đâm thẳng hướng bụng Nghê Già!
Cũng may Nghê Già phản ứng rất nhanh, nghiêng người, ống tuýp nhanh như cắt tuột đi trong tay cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay đã trống. Ống tuýp dài nhanh chóng thoát khỏi sự kìm giữ của cô, như một mũi tên, bay đi rất rất xa, rồi mới rơi trên nền xi măng, leng keng.
Nghê Già không quay đầu lại, giờ mà đi nhặt thì không kịp nữa.
Cô lẳng lặng đứng, bình tĩnh kì lạ, không ra tay trước. Đối mặt người như Liễu Phi Dương, tối kỵ nhất là ra tay trước, một đòn lúc này, chỉ là để tuyên bố, đối thủ của anh, là tôi!
Chứ không phải Nghê Lạc!
Liễu Phi Dương bẻ nắm tay canh cách, thậm chí Nghê Già có thể thấy rõ ràng bắp cơ vạm vỡ trên cánh tay hắn.
Cô, mặt không đổi sắc, cắn răng, vẫn không nhúc nhích!
Bên Nghê Lạc đã đánh sắp xong, nếu như cô có thể kéo dài được thời gian, đợi Nghê Lạc đến hỗ trợ, hai người họ, hẳn là có thể đánh được Liễu Phi Dương, đúng không?
Liễu Phi Dương không phải kẻ thương hương tiếc ngọc, hắn bước nhanh tới, ngay cú đấm đầu tiên nhằm vào Nghê Già đã dùng toàn lực, Nghê Già thân thủ nhanh nhạy mà khó lắm mới thoát, nhưng chỉ cần nghe tiếng gió vút theo tay hắn là đủ cảm nhận độ mạnh đáng sợ của cú đánh.
Liễu Phi Dương theo trường phái tấn công, cho dù là tay đấm hay chân đá đều rất tàn nhẫn. Nghê Già chỉ có thể tránh, không dám tiếp chiêu, nếu không, chỉ sợ hắn chạm nhẹ qua, cô ít nhất cũng sẽ bị thương nhẹ.
Nghê Già tập trung tinh thần tránh đòn, một lúc sau, rốt cục cô đợi được một khoảng trống giữa hai chiêu của hắn, thừa dịp hắn chưa sẵn sàng, một cước đá vào hông của hắn, sau đó không dừng lại một chút nào nhanh chóng rút lui.
Lực đá của Nghê Già rất lớn, hơn nữa hông là bộ phận rất yếu ớt, Liễu Phi Dương bị cô đá cũng biết đau!
Hắn bị cô đá lui về sau một bước, cơn đau này còn không khó chịu bằng cảm giác bị nhục nhã. Hắn vào đời bao nhiêu năm nay, còn chưa bao giờ bị phụ nữ đánh, lại còn là trong trường hợp đánh nhau tay đôi thế này!
Ánh mắt Liễu Phi Dương càng trở nên âm trầm, yên lặng một lát, đột nhiên bỏ qua tất cả chiến thuật chiêu thức, xông thẳng lên tóm lấy Nghê Già.
Hắn đột nhiên bước đến như thế, Nghê Già không có đường lui, để không bị hắn tóm lấy, chỉ có thể theo bản năng đá hắn, không ngờ lại rơi đúng vào tròng của hắn.
Chân của cô vừa đá ra, còn chưa hạ xuống, đã bị hai tay hắn kìm chặt.
Liễu Phi Dương nắm chặt bắp chân của cô, dùng sức vặn.
Nghê Già kêu lên thảm thiết, vì bảo vệ chân không bị bẻ gãy, cả người cô theo phản xạ xoay theo chiều bẻ của hắn, cứ thế cô ngã xuống đất.
Nghê Già nặng nề đập xuống mặt đất, chân đau như sắp rút gân. May là, ngay lúc Liễu Phi Dương cầm chân cô, cô đã ý thức được hắn sẽ làm thế nào, cho nên đã xoay người trước, giảm chấn thương. Nếu không, cái chân này của cô chỉ sợ đã gãy thật rồi.
Nghê Già bất chấp đau đớn, phi nhanh cầm ống tuýp trên mặt đất lên, vừa định đứng dậy, lại không ngờ Liễu Phi Dương tiếp tục bồi một đá, rất nặng, rất hung bạo, nhằm thẳng vào bụng Nghê Già.
Thân hình của Nghê Già quá mảnh dẻ, mà Liễu Phi Dương dùng lực quá ác, cô bị đá bay văng ra.
Cả người Nghê Già ngã vào đống thùng sắt ở một bên, thùng rơi xuống loảng xoảng.
Nghê Già sắc mặt tái nhợt đi, nhiều lần cô muốn cố gắng cử động, lại tiếp tục ngã sấp xuống, ngã gập cong lại như một con tôm riu mắc cạn.
Cô đau đến mức không còn cảm giác nữa, mồ hôi lạnh chảy toàn thân, bụng như bị ai đâm vào, hay có một bàn tay chọc xuyên bụng cô, còn tiếp tục vươn ra, hung tàn khuấy động những dây thần kinh trong não bộ.
Đầu như sắp vỡ ra, tiếng lùng bùng bao phủ, trong nháy mắt, tất cả tiếng người xung quanh, cô đều không nghe được nữa!
Nhưng ý nghĩ trong đầu rất rõ ràng, một mình Nghê Lạc không thể ứng phó được!
Cô còn phải đứng lên, bất đắc dĩ là cả người đều đau rát bỏng, đau đến muốn nôn ra! Đau đến co rút người, như có người đè vào xương có người khoét ở tim, đau đến nỗi một chút lực cũng không vận lên được, ngay cả nhìn cũng không rõ, lúc thì đen, lúc thì đỏ, cái gì cũng không thấy rõ.
Dường như cô còn nghe được Nghê Lạc đang gọi mình, hình như rất lo lắng, lại dường như mơ hồ thấy Liễu Phi Dương còn định đá cô, nhưng Nghê Lạc cản hắn lại, đánh nhau với hắn.
Nhưng mà, Nghê Lạc sao đánh thắng nổi hắn đây?
Nghê Già từ từ nhắm mắt, bụng cô vẫn đau quặn lên từng hồi, cô tập trung cắn chặt răng, đau đến toàn thân rét lạnh, run lẩy bẩy, nhưng từng chút từng chút một, dường như cuối cùng thì, cô cũng chịu được nó đi qua.
Cô xoa những giọt mồ hôi hột trên trán, vừa định đứng lên, đã nghe một tiếng loảng xoảng ầm ầm cả kho hàng. Nghê Lạc cũng bị Liễu Phi Dương đá bay đến chỗ này, đâm thẳng vào một chồng thùng sắt khác.
Nghê Già vội vàng bò qua, kéo Nghê Lạc ra từ dưới đống hàng hóa. Nghê Lạc bị Liễu Phi Dương đánh cả chân và tay, cho nên còn bị thương nặng hơn Nghê Già.
Nghê Già nhìn cậu sắc mặt tái nhợt, cảm giác chán chường và khổ sở chưa từng có bao trùm, lòng cô vừa đau vừa xót xa, giọng run run: “Nghê Lạc, em thế nào? Có sao không?”
Nghê Lạc cố gắng cười, môi đã trắng bệch vì quá đau, giọng cũng rất nhẹ nhàng: “Chỉ là đánh nhau thôi, làm sao bị thương nặng được?” Cuối cùng, mắt lóe sáng lên một chút buồn. “Đáng lẽ chị đừng đi theo tôi!”
Nghê Già không tiếp lời, mắt đỏ hoe.
Nghê Lạc nhìn thấy, thoáng sửng sốt, đột nhiên đẩy hết những thứ linh tinh trên người ra, đứng dậy. Nghê Già thấy lại càng hoảng, vội đứng lên định dìu cậu, lại bị cậu nhẹ nhàng đẩy tay ra.
Nghê Lạc vẻ khinh thường, nhìn Liễu Phi Dương: “Còn muốn đánh nhau thì tiếp tục đi! Có điều, người không liên quan, có phải nên rời khỏi đây không?”
Nghê Già hiểu ra, lập tực nắm tay Nghê Lạc, nói như đinh đóng cột:
“Chị không thể nào bỏ lại em được!”
Kiếp trước, em trai cô cũng như thế, ở lại một nơi mà cô không nhìn thấy, bị người ta hại chết thật thảm; kiếp này, cho dù hôm nay là tận thế, cô cũng tuyệt đối không bỏ lại cậu một mình mà chạy đi!
Nghê Lạc bỗng nhiên ngẩn người.
Sự kiên định và quyết tuyệt trong mắt Nghê Già làm cậu chấn động, cậu không rõ, sao lại như thế?
Hai người rõ ràng mới chỉ sống cùng nhau có sáu tháng, còn là sáu tháng rất không thoải mái ngày nào cũng cãi nhau. Hai hôm trước, họ vừa mới cãi nhau to, hôm qua, cậu còn không chịu đi mua sắm với cô, nhưng bây giờ sao cô lại tình nguyện cùng cậu đối mặt nguy hiểm khủng khiếp này?
Có lẽ chỉ có thể giải thích bằng hai chữ huyết thống thôi nhỉ? Nếu không, sao trước đó còn đang giận dỗi cô, vừa nãy dựa lưng vào nhau mà đánh, lại cảm thấy tín nhiệm và an tâm kì lạ? Thấy cô bị đánh, lại tức giận đến mức máu đổ dồn về đầu hận không thể giết người? Mình cũng bị đánh, lại lo không bảo vệ được cô?
Thực sự rất kì lạ, không phải sao?
Liễu Phi Dương híp mắt, nháy mắt với đám huynh đệ đang lồm cồm bò dậy, một nhóm người đột nhiên nhào tới, nhanh chóng khóa chặt tay chân Nghê Lạc. Nghê Lạc vốn bị đánh quá mạnh tay còn chưa hồi thần, giờ đã bị một đám người tóm lấy đấm đá tới tấp, cậu còn tránh ra sao được!
“Buông em trai tôi ra!” Nghê Già giận dữ, nhấc chân đá bọn người đó, mỗi phát là một kẻ văng ra, vừa định đá tiếp, không ngờ Liễu Phi Dương ở sau lưng bước thẳng đến, một tay ôm eo cô, kéo cô ra.
Nghê Già bị Liễu Phi Dương ôm cả người nhấc lên không trung, hai chân không còn điểm tựa dùng lực, dù dùng sức đá, cũng không tạo ra được lực sát thương.
Định dùng khuỷu tay huých hắn, một tay kia của hắn đã nhanh chóng chặn trước ngực cô, bao chặt hai tay cô lại, không động đậy được, chỉ có hai bàn tay hung hăng cào tay hắn.
Nhưng tất cả các bộ phận trên tay người đàn ông này, cào cũng không cào được, cố gắng lắm cũng chỉ để lại vài vết hồng hồng.
“Anh buông tôi ra! Buông ra!” Hai chân Nghê Già dùng sức đá, nhưng không có chỗ để mượn lực, hắn lại ở sau lưng, ngay cả bộ phận quan trọng của hắn cũng không gây thương tổn nổi.
Liễu Phi Dương tập trung kìm chặt cô, không hề lơi lỏng, chỉ nhìn chằm chằm Nghê Lạc bị người của hắn giữ chân giữ tay, đột nhiên ghé mũi tới bên cổ Nghê Già, hít một hơi thật mạnh.
Nghê Già và Nghê Lạc đồng thời run lên, hắn định làm gì?
Liễu Phi Dương nhìn Nghê Lạc: “Tao nghĩ rồi, giết mày, có vẻ phiền phức quá. Nếu, mày ngủ với em gái tao, vậy tao ngủ với chị gái mày, có vẻ công bằng!”
Nghê Già hoàn toàn cứng người.
Liễu Phi Dương cười đến dâm tà: “Hơn nữa, mỹ nữ khó tìm như thế, mà thả cho chạy, thì quá đáng tiếc! Mày nói xem, đôi chân xinh đẹp thế này, nếu như…”
“Liễu Phi Dương, mẹ thằng khốn mày!!!” Nghê Lạc nổi giận, bất thình lình nhào lên hướng Liễu Phi Dương, bảy tám người đang tóm chặt cậu lại càng hoảng sợ, không ngờ được cậu đột nhiên phát lực khủng khiếp như thế, tất cả lại lần nữa kéo lại ghìm chặt.
Liễu Phi Dương hoàn toàn không thèm để ý, tự nhiên mà khiêu khích cậu: “Nghe nói chúng mày là chị em sinh đôi, có thần giao cách cảm. Không biết, mày có thể cảm giác được chị mày thấy khổ sở thế nào không?”
“Có điều,” Liễu Phi Dương nở nụ cười, “Cho dù không có thần giao cách cảm, mày ở bên cạnh nhìn, vậy là cũng cảm giác được rồi!”
Nghê Lạc nháy mắt trở nên hoàn toàn điên loạn, nhằm hướng Liễu Phi Dương đá rồi đánh, đám người kia than thở luống cuống chặn lại cậu, cậu càng làm loạn không thể giữ lại được:
“Liễu Phi Dương, nếu mày dám động vào chị tao! Tao chắc chắn sẽ giết mày! Tao chắc chắn sẽ giết cả nhà họ Liễu nhà mày!!!!”
Nghê Già không có trợ lý, chỉ có thể là gọi nhầm số, nhưng, lời của Liễu Phi Dương, không phải nhầm.
Hắn nhìn chằm chằm Nghê Già, trong mắt là sự hung ác như dã thú khát máu vậy, có một sự hung tàn khó mà miêu tả, còn có, ham muốn chinh phục, như bất cứ khi nào đàn ông nào đối mặt với phụ nữ đều có .
Loại ánh mắt đó, Nghê Già đã từng nhìn thấy. Kiếp trước, rất nhiều lần phải chịu ngược đãi không có nhân tính, những kẻ đó cũng thường có loại ánh mắt ghê tởm khiến người khác phải sợ hãi như thế.
Nghê Già lạnh cả sống lưng, tay nắm ống tuýp, càng chặt hơn.
Nghê Lạc cũng nghe thấy Liễu Phi Dương nói đến nhặt xác cho Nghê Già, nhưng trước khi cậu bước tới, Nghê Già đã ra tay trước.
Từ trước tới giờ, Nghê Già không phải là một vĩ nhân. Thật ra, cô biết sợ, cô đang rất sợ. Ngạo khí, kiên cường lúc trước, đều là giả; nhưng vào giờ khắc này, cô càng không mong muốn phải tận mắt nhìn Nghê Lạc chịu thương tổn!
Bài toán lựa chọn này, thực ra rất đơn giản!
Cô dùng sức lực toàn thân, nắm chặt ống tuýp trong tay nhắm thẳng Liễu Phi Dương mà chém, nhưng, ngay nháy mắt chạm đến đầu hắn, hắn lại cầm được cái ống.
Tiếng thanh kim loại đập vào hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và các ngón còn lại) nghe ghê người, nhưng nhìn hắn không có vẻ gì là đau. Rất nhẹ nhàng, hắn đã khiến một đòn dồn toàn lực của Nghê Già thành đánh không khí.
Cây gậy nằm cố định trong tay hắn.
Nghê Già thử dùng sức, không thể nhấc lên, không thể ấn xuống, không kéo ra được, cũng không đâm vào được, cứ như thể ống sắt mọc trên tay hắn vậy, hoàn toàn không thể động đậy.
Nam và nữ sức lực khác nhau, điều này được thể hiện vô cùng rõ ràng!
Liễu Phi Dương khinh thường hừ một tiếng cười, đột nhiên dùng lực, cầm ống tuýp, đâm thẳng hướng bụng Nghê Già!
Cũng may Nghê Già phản ứng rất nhanh, nghiêng người, ống tuýp nhanh như cắt tuột đi trong tay cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay đã trống. Ống tuýp dài nhanh chóng thoát khỏi sự kìm giữ của cô, như một mũi tên, bay đi rất rất xa, rồi mới rơi trên nền xi măng, leng keng.
Nghê Già không quay đầu lại, giờ mà đi nhặt thì không kịp nữa.
Cô lẳng lặng đứng, bình tĩnh kì lạ, không ra tay trước. Đối mặt người như Liễu Phi Dương, tối kỵ nhất là ra tay trước, một đòn lúc này, chỉ là để tuyên bố, đối thủ của anh, là tôi!
Chứ không phải Nghê Lạc!
Liễu Phi Dương bẻ nắm tay canh cách, thậm chí Nghê Già có thể thấy rõ ràng bắp cơ vạm vỡ trên cánh tay hắn.
Cô, mặt không đổi sắc, cắn răng, vẫn không nhúc nhích!
Bên Nghê Lạc đã đánh sắp xong, nếu như cô có thể kéo dài được thời gian, đợi Nghê Lạc đến hỗ trợ, hai người họ, hẳn là có thể đánh được Liễu Phi Dương, đúng không?
Liễu Phi Dương không phải kẻ thương hương tiếc ngọc, hắn bước nhanh tới, ngay cú đấm đầu tiên nhằm vào Nghê Già đã dùng toàn lực, Nghê Già thân thủ nhanh nhạy mà khó lắm mới thoát, nhưng chỉ cần nghe tiếng gió vút theo tay hắn là đủ cảm nhận độ mạnh đáng sợ của cú đánh.
Liễu Phi Dương theo trường phái tấn công, cho dù là tay đấm hay chân đá đều rất tàn nhẫn. Nghê Già chỉ có thể tránh, không dám tiếp chiêu, nếu không, chỉ sợ hắn chạm nhẹ qua, cô ít nhất cũng sẽ bị thương nhẹ.
Nghê Già tập trung tinh thần tránh đòn, một lúc sau, rốt cục cô đợi được một khoảng trống giữa hai chiêu của hắn, thừa dịp hắn chưa sẵn sàng, một cước đá vào hông của hắn, sau đó không dừng lại một chút nào nhanh chóng rút lui.
Lực đá của Nghê Già rất lớn, hơn nữa hông là bộ phận rất yếu ớt, Liễu Phi Dương bị cô đá cũng biết đau!
Hắn bị cô đá lui về sau một bước, cơn đau này còn không khó chịu bằng cảm giác bị nhục nhã. Hắn vào đời bao nhiêu năm nay, còn chưa bao giờ bị phụ nữ đánh, lại còn là trong trường hợp đánh nhau tay đôi thế này!
Ánh mắt Liễu Phi Dương càng trở nên âm trầm, yên lặng một lát, đột nhiên bỏ qua tất cả chiến thuật chiêu thức, xông thẳng lên tóm lấy Nghê Già.
Hắn đột nhiên bước đến như thế, Nghê Già không có đường lui, để không bị hắn tóm lấy, chỉ có thể theo bản năng đá hắn, không ngờ lại rơi đúng vào tròng của hắn.
Chân của cô vừa đá ra, còn chưa hạ xuống, đã bị hai tay hắn kìm chặt.
Liễu Phi Dương nắm chặt bắp chân của cô, dùng sức vặn.
Nghê Già kêu lên thảm thiết, vì bảo vệ chân không bị bẻ gãy, cả người cô theo phản xạ xoay theo chiều bẻ của hắn, cứ thế cô ngã xuống đất.
Nghê Già nặng nề đập xuống mặt đất, chân đau như sắp rút gân. May là, ngay lúc Liễu Phi Dương cầm chân cô, cô đã ý thức được hắn sẽ làm thế nào, cho nên đã xoay người trước, giảm chấn thương. Nếu không, cái chân này của cô chỉ sợ đã gãy thật rồi.
Nghê Già bất chấp đau đớn, phi nhanh cầm ống tuýp trên mặt đất lên, vừa định đứng dậy, lại không ngờ Liễu Phi Dương tiếp tục bồi một đá, rất nặng, rất hung bạo, nhằm thẳng vào bụng Nghê Già.
Thân hình của Nghê Già quá mảnh dẻ, mà Liễu Phi Dương dùng lực quá ác, cô bị đá bay văng ra.
Cả người Nghê Già ngã vào đống thùng sắt ở một bên, thùng rơi xuống loảng xoảng.
Nghê Già sắc mặt tái nhợt đi, nhiều lần cô muốn cố gắng cử động, lại tiếp tục ngã sấp xuống, ngã gập cong lại như một con tôm riu mắc cạn.
Cô đau đến mức không còn cảm giác nữa, mồ hôi lạnh chảy toàn thân, bụng như bị ai đâm vào, hay có một bàn tay chọc xuyên bụng cô, còn tiếp tục vươn ra, hung tàn khuấy động những dây thần kinh trong não bộ.
Đầu như sắp vỡ ra, tiếng lùng bùng bao phủ, trong nháy mắt, tất cả tiếng người xung quanh, cô đều không nghe được nữa!
Nhưng ý nghĩ trong đầu rất rõ ràng, một mình Nghê Lạc không thể ứng phó được!
Cô còn phải đứng lên, bất đắc dĩ là cả người đều đau rát bỏng, đau đến muốn nôn ra! Đau đến co rút người, như có người đè vào xương có người khoét ở tim, đau đến nỗi một chút lực cũng không vận lên được, ngay cả nhìn cũng không rõ, lúc thì đen, lúc thì đỏ, cái gì cũng không thấy rõ.
Dường như cô còn nghe được Nghê Lạc đang gọi mình, hình như rất lo lắng, lại dường như mơ hồ thấy Liễu Phi Dương còn định đá cô, nhưng Nghê Lạc cản hắn lại, đánh nhau với hắn.
Nhưng mà, Nghê Lạc sao đánh thắng nổi hắn đây?
Nghê Già từ từ nhắm mắt, bụng cô vẫn đau quặn lên từng hồi, cô tập trung cắn chặt răng, đau đến toàn thân rét lạnh, run lẩy bẩy, nhưng từng chút từng chút một, dường như cuối cùng thì, cô cũng chịu được nó đi qua.
Cô xoa những giọt mồ hôi hột trên trán, vừa định đứng lên, đã nghe một tiếng loảng xoảng ầm ầm cả kho hàng. Nghê Lạc cũng bị Liễu Phi Dương đá bay đến chỗ này, đâm thẳng vào một chồng thùng sắt khác.
Nghê Già vội vàng bò qua, kéo Nghê Lạc ra từ dưới đống hàng hóa. Nghê Lạc bị Liễu Phi Dương đánh cả chân và tay, cho nên còn bị thương nặng hơn Nghê Già.
Nghê Già nhìn cậu sắc mặt tái nhợt, cảm giác chán chường và khổ sở chưa từng có bao trùm, lòng cô vừa đau vừa xót xa, giọng run run: “Nghê Lạc, em thế nào? Có sao không?”
Nghê Lạc cố gắng cười, môi đã trắng bệch vì quá đau, giọng cũng rất nhẹ nhàng: “Chỉ là đánh nhau thôi, làm sao bị thương nặng được?” Cuối cùng, mắt lóe sáng lên một chút buồn. “Đáng lẽ chị đừng đi theo tôi!”
Nghê Già không tiếp lời, mắt đỏ hoe.
Nghê Lạc nhìn thấy, thoáng sửng sốt, đột nhiên đẩy hết những thứ linh tinh trên người ra, đứng dậy. Nghê Già thấy lại càng hoảng, vội đứng lên định dìu cậu, lại bị cậu nhẹ nhàng đẩy tay ra.
Nghê Lạc vẻ khinh thường, nhìn Liễu Phi Dương: “Còn muốn đánh nhau thì tiếp tục đi! Có điều, người không liên quan, có phải nên rời khỏi đây không?”
Nghê Già hiểu ra, lập tực nắm tay Nghê Lạc, nói như đinh đóng cột:
“Chị không thể nào bỏ lại em được!”
Kiếp trước, em trai cô cũng như thế, ở lại một nơi mà cô không nhìn thấy, bị người ta hại chết thật thảm; kiếp này, cho dù hôm nay là tận thế, cô cũng tuyệt đối không bỏ lại cậu một mình mà chạy đi!
Nghê Lạc bỗng nhiên ngẩn người.
Sự kiên định và quyết tuyệt trong mắt Nghê Già làm cậu chấn động, cậu không rõ, sao lại như thế?
Hai người rõ ràng mới chỉ sống cùng nhau có sáu tháng, còn là sáu tháng rất không thoải mái ngày nào cũng cãi nhau. Hai hôm trước, họ vừa mới cãi nhau to, hôm qua, cậu còn không chịu đi mua sắm với cô, nhưng bây giờ sao cô lại tình nguyện cùng cậu đối mặt nguy hiểm khủng khiếp này?
Có lẽ chỉ có thể giải thích bằng hai chữ huyết thống thôi nhỉ? Nếu không, sao trước đó còn đang giận dỗi cô, vừa nãy dựa lưng vào nhau mà đánh, lại cảm thấy tín nhiệm và an tâm kì lạ? Thấy cô bị đánh, lại tức giận đến mức máu đổ dồn về đầu hận không thể giết người? Mình cũng bị đánh, lại lo không bảo vệ được cô?
Thực sự rất kì lạ, không phải sao?
Liễu Phi Dương híp mắt, nháy mắt với đám huynh đệ đang lồm cồm bò dậy, một nhóm người đột nhiên nhào tới, nhanh chóng khóa chặt tay chân Nghê Lạc. Nghê Lạc vốn bị đánh quá mạnh tay còn chưa hồi thần, giờ đã bị một đám người tóm lấy đấm đá tới tấp, cậu còn tránh ra sao được!
“Buông em trai tôi ra!” Nghê Già giận dữ, nhấc chân đá bọn người đó, mỗi phát là một kẻ văng ra, vừa định đá tiếp, không ngờ Liễu Phi Dương ở sau lưng bước thẳng đến, một tay ôm eo cô, kéo cô ra.
Nghê Già bị Liễu Phi Dương ôm cả người nhấc lên không trung, hai chân không còn điểm tựa dùng lực, dù dùng sức đá, cũng không tạo ra được lực sát thương.
Định dùng khuỷu tay huých hắn, một tay kia của hắn đã nhanh chóng chặn trước ngực cô, bao chặt hai tay cô lại, không động đậy được, chỉ có hai bàn tay hung hăng cào tay hắn.
Nhưng tất cả các bộ phận trên tay người đàn ông này, cào cũng không cào được, cố gắng lắm cũng chỉ để lại vài vết hồng hồng.
“Anh buông tôi ra! Buông ra!” Hai chân Nghê Già dùng sức đá, nhưng không có chỗ để mượn lực, hắn lại ở sau lưng, ngay cả bộ phận quan trọng của hắn cũng không gây thương tổn nổi.
Liễu Phi Dương tập trung kìm chặt cô, không hề lơi lỏng, chỉ nhìn chằm chằm Nghê Lạc bị người của hắn giữ chân giữ tay, đột nhiên ghé mũi tới bên cổ Nghê Già, hít một hơi thật mạnh.
Nghê Già và Nghê Lạc đồng thời run lên, hắn định làm gì?
Liễu Phi Dương nhìn Nghê Lạc: “Tao nghĩ rồi, giết mày, có vẻ phiền phức quá. Nếu, mày ngủ với em gái tao, vậy tao ngủ với chị gái mày, có vẻ công bằng!”
Nghê Già hoàn toàn cứng người.
Liễu Phi Dương cười đến dâm tà: “Hơn nữa, mỹ nữ khó tìm như thế, mà thả cho chạy, thì quá đáng tiếc! Mày nói xem, đôi chân xinh đẹp thế này, nếu như…”
“Liễu Phi Dương, mẹ thằng khốn mày!!!” Nghê Lạc nổi giận, bất thình lình nhào lên hướng Liễu Phi Dương, bảy tám người đang tóm chặt cậu lại càng hoảng sợ, không ngờ được cậu đột nhiên phát lực khủng khiếp như thế, tất cả lại lần nữa kéo lại ghìm chặt.
Liễu Phi Dương hoàn toàn không thèm để ý, tự nhiên mà khiêu khích cậu: “Nghe nói chúng mày là chị em sinh đôi, có thần giao cách cảm. Không biết, mày có thể cảm giác được chị mày thấy khổ sở thế nào không?”
“Có điều,” Liễu Phi Dương nở nụ cười, “Cho dù không có thần giao cách cảm, mày ở bên cạnh nhìn, vậy là cũng cảm giác được rồi!”
Nghê Lạc nháy mắt trở nên hoàn toàn điên loạn, nhằm hướng Liễu Phi Dương đá rồi đánh, đám người kia than thở luống cuống chặn lại cậu, cậu càng làm loạn không thể giữ lại được:
“Liễu Phi Dương, nếu mày dám động vào chị tao! Tao chắc chắn sẽ giết mày! Tao chắc chắn sẽ giết cả nhà họ Liễu nhà mày!!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook