Hạc Minh Giang Hồ
-
Chương 66: Phù băng ám lưu
Qua năm mới, xuân hàn se lạnh. Chủ viện của Ngụy gia bảo trên cửa sổ còn dán hỷ tự, nhưng mà trên mặt thiếu bảo chủ Ngụy Thiếu Khiêm khác biệt không có chút vui mừng. Hắn vốn là tân nhậm bảo chủ vô cùng đắc chí ---- khổ luyện Thần Phong chưởng sau rốt cục đột phá tầng thứ tám, công lực đại tăng. Mà lúc trước ở đại chiến hắc bạch lưỡng đạo Ngụy gia bảo tổn thất ít nhất, hiện giờ lại đạt được gần hai mươi phân hiệu của Minh Viễn tiền trang, thu nạp tinh anh Minh Viễn Sơn Trang, đã muốn vọt lên làm đệ nhất đại phái bạch đạo, tình thế đại hảo.
Mọi thứ đều thuận lòng hợp ý, ngoại trừ gia sự của chính mình.
Các cặp mới thành thân, vốn nên ngọt ngào hạnh phúc, thế nhưng hắn lại phát hiện giữa mình cùng tân nương chứa nhiều vấn đề. Thành thân đêm đó nàng lấy cớ thân thể không khỏe cự tuyệt viên phòng, rất nhanh tin tức nhạc phụ mất truyền đến, hai người liền chạy tới Minh Viễn Sơn Trang lo liệu tang sự. Tang sự xong trở lại Ngụy gia bảo, nàng nói cần giữ đạo hiếu ba năm, thời gian này không nên hành hoan khoái nhạc. Tuy rằng thần sắc nàng ai thê làm đau lòng người, hắn cũng thật lòng thương yêu nàng nên không đành lòng miễn cưỡng, nhưng ba năm cũng quá mức dài đằng đẵng. Cái loại giai nhân đang ở bên cạnh nhưng không cách nào lấy được cảm giác này làm cho hắn càng ngày càng uất nghẹn. Khi hắn ôm nàng trong ngực nàng hết lần này đến lần khác đều rất nhanh thối lui, hắn rốt cục phát hiện đối phương kỳ thực là kháng cự mình thân cận.
Hắn luôn luôn tâm cao khí ngạo, nhưng mà hắn không muốn nổi trận lôi đình đối với nữ tử mình thích mấy năm trời, đành phải kiềm chế lại. Nhưng phải kiềm chế đến lúc nào đây? Chính hắn cũng không rõ.
Lúc này hắn đi vào phòng ngủ, nhìn thấy giường cùng tháp phân ở hai bên, sắc mặt lại trầm xuống. Hắn nhìn quét bốn phía, phát hiện trên bàn bày một chồng giấy Tuyên Thành.
Hắn cất bước đi qua, ánh mắt rơi xuống mặt giấy. Cái nhìn này làm cho đầu hắn oanh một tiếng, nguyên bản cảm giác hỗn độn trở nên rõ ràng khắc cốt, chút gì đó ẩn núp thật sâu bên trong hắn tại trước mắt nổ tung.
Này trên giấy Tuyên Thành rõ ràng tràn ngập từ “Tụ“. Hắn từng tờ từng tờ vứt xuống, phát hiện trên giấy đều là cùng một chữ.
Nhìn thấy chữ kia bị lập lại cả trăm lần, một dòng máu nóng liền xông lên đầu hắn, để cho hắn gắt gao siết chặt nắm tay, giấy Tuyên Thành trong tay nhất thời bị nhàu nát.
Cửa bên y nha một tiếng mở ra, Diệp Tú Thường một thân tiết y đứng ở cửa, tóc dài còn có chút ướt át. Nhìn thấy trong phòng đột nhiên có người xuất hiện, trên mặt nàng có chút không che dấu được kinh ngạc.
Nàng nghe quản gia nói bảo chủ ngày mai mới có thể chạy trở về, nhưng không ngờ lúc này hắn liền đứng ở trước mặt mình, hơn nữa tay còn nắm chặt giấy Tuyên Thành, một đôi mắt gắt gao nhìn mình chằm chằm, có thể đem chính mình nhìn đến thủng một lỗ.
Trong lòng nàng biết chính mình nhất thời lơ là sơ suất đã tạo thành hậu quả xấu, nhưng mình có thể nói cái gì đây? Thành khẩn giải thích sao?
Nàng cố gắng mở miệng, rồi lại cảm thấy được mệt chết đi.
Đúng vậy, mệt chết đi. Từ khi gả vào Ngụy gia bảo tới nay, mỗi ngày cùng nam tử mình không thích sớm chiều tương đối, miễn cưỡng cười vui, nàng cảm thấy được mệt chết đi.
Mà Ngụy Thiếu Khiêm mặt trầm như nước, phẫn nộ. Nhìn thấy Diệp Tú Thường trầm mặc, hắn rốt cục nhịn không được, tay phải giương lên, “Nàng không giải thích một chút sao? Cái chữ này là có ý gì? Vì cái gì nàng viết nhiều lần như vậy!”
Nàng khẽ nhíu mày, “Ta chỉ là muốn luyện luyện chữ, nhất thời hứng khởi liền chọn chữ như vậy...”
“Nhất thời hứng khởi? Ha ha, vậy nàng nói cho ta biết nàng vì cái gì năm lần bảy lượt đẩy ta ra? Nàng nghĩ rằng ta là đồ ngốc sao?”
Nàng im lặng không nói gì. Nàng cũng muốn làm cho mình tiếp nhận Ngụy Thiếu Khiêm, hoặc giả cho dù tâm không cam lòng không nguyện, thân mình cũng có thể miễn cưỡng thuận theo. Nhưng nàng phát hiện mình làm không được, làm không được trong lòng liền nghĩ đến người nọ, lại tựa vào trong lòng người khác, hư tình giả ý. Nàng từng cố gắng cưỡng ép áp bức kháng cự của bản thân, cuối cùng phát hiện chỉ là phí công. Cho dù có thiên lý vạn lý, thân thể cùng tâm của mình vẫn bị người nọ chặt chẽ trói buộc, không thể tránh thoát nửa phần...
Mà bình thường Ngụy Thiếu Khiêm luôn cố gắng kiềm chế hỏa khí nhưng tại một khắc này giống như củi khô bị đốt, bốc cháy hừng hực.
“Nói cái gì thân mình không khoẻ, cái gì giữ đạo hiếu ba năm, đều là nàng viện cớ! Người này,“ hắn đem giấy Tuyên Thành nắm lại nhàu nát, “Mới là nguyên nhân chân chính nàng không muốn cùng ta viên phòng!”
Hắn tức giận chỉ hướng nữ tử đang cắn môi, vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
“Nàng cùng cái họ Đoạn kia đến cùng là quan hệ như thế nào!” Ngụy Thiếu Khiêm đưa mảnh giấy trong tay đã nát nhàu đến trước mặt nàng.
Nhìn thấy mảnh giấy nhàu nát, Diệp Tú Thường nhẹ giọng mở miệng, “Ngươi cảm thấy được ta cùng nàng, sẽ có quan hệ gì?”
Đến phiên Ngụy Thiếu Khiêm trầm mặc. Hắn nhớ tới ngày ấy Đoạn Vân Tụ cười nói nàng là nữ tử, nhưng nàng lại cứ thích nữ tử, cho nên giả làm nam tử cưới Diệp Tú Thường. Hắn chắc chắc Diệp Tú Thường là bị người nọ lừa mới có thể gả cho nàng ta, bởi vì thế gian này âm dương hòa hợp mới là Thiên Đạo, hai nữ tử có năng lực làm cái gì? Bởi vậy hắn kiệt lực phản bác đem Diệp Tú Thường nghênh đón lại đây làm tân nương của mình, ai ngờ tân nương này thế nhưng lúc này đem tên nàng kia viết tràn đầy một chồng giấy.
Chẳng lẽ mình sai lầm rồi sao? Nữ tử cũng có thể yêu nhau sao? Hắn lại nghĩ tới gần đây trên giang hồ đồn đãi xôn xao, nói Ma Giáo Giáo Chủ Đoạn Vân Tụ đảo lộn luân thường, lại cùng Vạn Độc Đường Đường chủ Kim Xu xuất nhập cùng nhau nhìn như ái lữ. Thậm chí truyền đến rất khoa trương, lời nói khó nghe.
Hai nữ tử nhìn như ái lữ? Nghĩ tới đã cảm thấy buồn cười đến cực điểm, nhưng Kim Xu này thanh danh đã sớm vẩn đục, mà cái người bị điên kia lại có cái gì làm không được?
Giờ phút này hắn cười không nổi nữa, bởi vì chính mình cưới về tân nương này tựa hồ cũng trúng phải cổ của người nọ.
“Nàng thích ma đầu kia?” Hắn không thể không hỏi ra phỏng đoán trong lòng.
Diệp Tú Thường nhẹ nhàng cười, chua xót dị thường. Thừa nhận sao? Mình và nàng đã xa đến không thể chạm tới. Phủ nhận sao? Này tưởng niệm đã ngấm vào xương tủy, chính mình cần phải viết ra trên giấy mới thoáng thấy dễ chịu.
Ánh mắt của nàng mơ hồ, thanh âm cũng mơ hồ, “Ngươi không phải đã biết đáp án sao?”
Ngụy Thiếu Khiêm cơ hồ đứng không vững, “Nàng! Các người!” Hắn chỉa về phía nàng, “Nàng đừng quên ả là một nữ tử!”
“Là nữ tử thì sao?” Nàng khẽ cười, tâm lại như đao cắt đau âm ỉ.
“Các... các ngươi, các ngươi...” Ngụy Thiếu Khiêm chỉ vào Diệp Tú Thường, nhất thời lại nói không ra lời. Tuy nói hắn đã sớm phát hiện mình và nàng còn cách cái gì đó cho nên không thể thân cận, nhưng đột nhiên phát hiện ra nguyên do giấu kín này hắn lại không thể nào chấp nhận.
Hắn chỉ có thể mang giọng căm hận hỏi: “Vậy ngươi vì sao đáp ứng gả tới đây! Chẳng lẽ chỉ là vì Minh Viễn Sơn Trang!”
Diệp Tú Thường nhìn đến hắn, thoáng gật đầu. Nàng rất rõ ràng chính mình đáp ứng gả lại đây chỉ là vì Minh Viễn Sơn Trang mà thôi. Tuy rằng Sơn Trang rốt cuộc không thể khôi phục huy hoàng ngày cũ, nhưng chống đỡ được cũng tốt, phụ thân ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt.
“Các ngươi, các ngươi...” Ngụy Thiếu Khiêm tức giận đến nói không thành câu.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, “Thiếu Khiêm ca ca, là ta thực xin lỗi ngươi...”
“Thực xin lỗi? Ngươi, ngươi như thế gạt ta, một câu thực xin lỗi là được sao?”
Nàng bất đắc dĩ cười khổ.
Ngụy Thiếu Khiêm xông lại nắm lấy cánh tay nàng, “Nói cho ta biết, sự tình không phải như thế! Ngươi không thích ta nhưng ta sẽ đợi, đợi đến một ngày ngươi sẽ thích ta, nhưng ngươi tuyệt không thể thích một nữ tử, hơn nữa ả ta còn là một cái ma đầu của Ma giáo!”
Vành mắt của nàng ướt, “Nếu cảm tình là việc ta có thể khống chế, ta cũng hi vọng mình có thể quên người kia, yêu thích ngươi...”
“Không! Không phải như thế! Ả nhất định đối với ngươi làm cái gì!” Ngụy Thiếu Khiêm lý trí đại loạn, “Đúng rồi, ả nhất định là biết yêu thuật, ả dùng yêu thuật đối với ngươi, cho nên ngươi mới đối ả ta hội nhớ mãi không quên, có đúng hay không? Đúng vậy, nhất định là như vậy rồi!”
Nàng sáp sáp cười. Yêu thuật? Nàng đối với mình dùng yêu thuật? Nếu thật là như vậy thì tốt rồi. Cũng không phải là, là mình cam tâm tình nguyện, trúng cổ của nàng...
Nàng chống lại đôi mắt Ngụy Thiếu Khiêm, “Thiếu Khiêm ca ca, ta biết ngươi tốt với ta, ta đều ghi tạc trong lòng, nhưng cuộc đời này, ta chỉ sợ phải nợ ngươi rồi...”
...
Trong phòng nghị sự một đám người cuối đầu ủ rũ, đều không dám hướng tân nhậm bảo chủ đang nộ hỏa bừng bừng.
“Các ngươi đều là đồ ăn hại! Thậm chí Ma giáo đã xâm nhập vào Lạc Dương địa bàn của Ngụy gia bảo ta, vậy mà các ngươi lại thúc thủ vô sách!”
Một cái gầy gò hán tử bốn mươi có hơn kích động giải thích, “Bảo chủ ngài không phải không biết, Ma giáo vốn là thế đại, cao thủ như mây, hiện giờ lại thêm cái Giáo chủ lợi hại, thật sự chúng ta là chống đỡ không được a!”
“Chống đỡ không được? Chẳng lẽ Ngụy gia bảo lại sợ ả ta!” Hắn một phen nắm lấy áo hán tử kia, ánh mắt sắc bén như ưng.
Quản gia vuốt lên chòm râu, “Bảo chủ đừng nóng, bảo chủ đừng nóng, Vương đương gia nói xác thực không sai, trong trận chiến mười lăm tháng mười năm ngoái Ma giáo dùng thủ đoạn hèn hạ làm trọng thương bạch đạo ta, hiện giờ lại thừa dịp bạch đạo ta nguyên khí đại thương giành chiếm trước địa bàn, khí thế tăng vọt!”
“Từ thúc ngươi thế nhưng cũng nâng cao khí thế của ma giáo diệt uy phong của chúng ta!”
Từ quản gia vội đáp: “Bảo chủ, không phải ta đề cao người khác diệt uy phong của mình, hiện giờ tình thế đối ta bạch đạo thật sự bất lợi a, nếu liên hợp cả bạch đạo đối kháng Ma giáo còn có mấy phần thắng, nếu Ngụy gia bảo ta đơn độc cứng rắn đụng vào, chỉ sợ...”
Tình thế hiện giờ Ngụy Thiếu Khiêm không phải không biết, bạch đạo ngoại trừ Ngụy gia bảo còn lại tổn thất rất nhiều đều nản lòng thoái chí, nhưng khẩu khí này hoành cách tại hầu gian, nếu không để cho hắn nhả ra thì không thoải mái.
“Chẳng lẽ liền nhìn Ma giáo nó hung hăng càn quấy!” Nhìn ma đầu này hoành hành giang hồ không kiêng nể gì!”
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau không dám nói lời nào, sợ nói ra cái gì rồi lại đắc tội với bảo chủ gần đây đang bị mây đen quấn thân.
Ngụy Thiếu Khiêm nhìn thấy thần sắc mọi người khúm núm trong lòng tức giận càng tăng, cánh tay phải phất một cái đem đồ đạc trên bàn hất văng xuống đất vỡ vụn.
Mọi người lui lại mấy bước, vội kêu “Bảo chủ nguôi giận! Bảo chủ nguôi giận!”
Ngụy Thiếu Khiêm hừ lạnh một tiếng, vung tay áo rời khỏi phòng nghị sự đi đến võ trường.
Trên võ trường, Ngụy Thiếu Khiêm một trận kình phong như sóng liên tiếp đả thương mấy tên thủ hạ. Nhìn thấy mọi người trên mặt đất kêu rên hắn vẫn cảm thấy chưa tiêu khí ở trong lòng.
Mình cưới tân nương về, lại bị cái nữ ma đầu mê đảo tâm hồn! Nói cái gì xin lỗi mình, nói cái gì chỉ sợ phải nợ mình, chẳng lẽ mình đường đường là nam nhi bảy thước lại so không bằng một cái nữ tử sao? Cho dù bộ dạng ả ta tuyệt sắc thì sao, cho dù kiếm pháp của ả cao tuyệt lại như thế nào. Thần Phong chưởng của mình ngày càng tinh tiến, thống lĩnh Ngụy gia bảo lên như mặt trời ban trưa, chẳng lẽ còn không sánh bằng cái ả bị điên kia!
Hắn đối nữ tử mình thích mấy năm thủy chung không hạ thủ được, nhưng giờ phút này đối thuộc hạ lại không lưu tình chút nào, đem quyền cước tận tình hướng trên người bọn họ giáng xuống. Dù là như thế, hắn cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đều đứng lên cho ta, tiếp tục đánh!” Hắn hung hăng đá một cước vào một tên nằm cạnh chân phải của hắn.
Người nọ gào lên: “Bảo chủ chúng ta không phải đối thủ của ngài a, ngài hãy buông tha chúng ta đi!”
Mọi người biết rõ tính tình bảo chủ ngạo nghễ, có cái gì bất mãn liền ở võ trường dụng quyền cước giáng xuống. Trước kia bọn hắn còn miễn cưỡng đỡ được, nhưng hiện giờ võ công của Ngụy Thiếu Khiêm tinh tiến, bọn hắn căn bản ăn không tiêu.
“Mỗi tên đều là phế vật! Ta nuôi dưỡng các ngươi được tích sự gì!”
Gã sai vặt bên người Ngụy Thiếu Khiêm đi đến đưa lên một ly trà nói: “Bảo chủ, ngài sau khi xuất quan lợi hại hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, bọn hắn sao là đối thủ của ngài, xin ngài bớt giận...”
Hắn một phen nắm lấy cổ áo gã sai vặt, hất nước trà tới trên mặt đất, “Ngươi nói, ta cùng cái họ Đoạn kia ai lợi hại!”
Gã sai vặt run rẩy nói nói: “Bảo chủ ngài đừng nóng, đương nhiên là ngài lợi hại, người nọ bất quá chỉ là hạng nữ lưu, có lợi hại hơn lại có thể lợi hại được đến đâu!”
“Ngươi nói rất đúng! “Ngươi nói rất đúng! Ta nếu ngay cả một cái nữ lưu đều đấu không lại, còn làm cái gì bảo chủ!”
Ngụy Thiếu Khiêm nghĩ đến cái gì, ánh mắt trở nên hung ác, một tay đẩy gã sai vặt ra, sải bước đi mất.
Rất nhanh Đoạn Vân Tụ nhận được một phong thư khiêu chiến đến từ Ngụy gia bảo, trong thư nói Tiềm Long Giáo làm điều bất nghĩa, Ngụy gia bảo là thay trời hành đạo diệt trừ hậu họa, cũng mời nàng đầu mùng bảy tháng sau tại Âm sơn quyết một trận tử chiến.
Âm sơn là nơi ba mươi năm trước minh chủ võ lâm Sử Phong suất lĩnh bạch đạo các phái tiêu diệt thất đại ác nhân vô cùng điên cuồng, mà Ngụy gia bảo mời nàng tại Âm sơn quyết chiến, không phải đem nàng làm như ác nhân sao?
Nàng xem hoàn thư khiêu chiến, ảm đạm cười, thầm nghĩ, cũng đúng, mình bây giờ là ma đầu thống lĩnh ma giáo, còn muốn bị diệt trừ hơn so với ác nhân.
Bên cạnh Kim Xu sắc mặt lại không tốt, “Này Ngụy Thiếu Khiêm thật là xảo trá, lại muốn ngươi đơn đao đi gặp.”
“Không ngại, hắn cũng không phải nói hắn một người nghênh chiến sao?”
“Ngươi thật đúng là tin hắn?”
Đoạn Vân Tụ hơi hơi hí mắt, “Không tin thì sao? Nếu ta không đi, chẳng phải là nói cho Võ Lâm Tiềm Long Giáo ta bất quá là thị đồ hữu hư danh (có tiếng không có miếng), e ngại Ngụy gia bảo hắn?”
Kim Xu cũng hiểu được ý này, nhưng nàng có dự cảm vô cùng bất hảo. Gần đây Tiềm Long Giáo không ngừng khuếch trương thế lực, có thể nói là tình thế khả quan, nhưng trong nội tâm nàng lại mơ hồ bất an, cảm giác có cái gì đó đang âm thầm nổi lên. Nàng cũng đặc biệt lưu ý, nhưng mà thủy chung không có phát hiện dấu vết gì để lại.
Đoạn Vân Tụ thấy trên khuôn mặt Kim Xu có u ám nhàn nhạt, thản nhiên nói: “Không cần phải lo lắng, bất quá là một trận quyết đấu mà thôi, bản thân ta là muốn nhìn xem, Ngụy Thiếu Khiêm này hiện giờ thành nhân vật lợi hại như thế nào.”
“Nhưng...” Nhưng cái gì, Kim Xu lại nói không ra được lý do.
-------------
Mọi thứ đều thuận lòng hợp ý, ngoại trừ gia sự của chính mình.
Các cặp mới thành thân, vốn nên ngọt ngào hạnh phúc, thế nhưng hắn lại phát hiện giữa mình cùng tân nương chứa nhiều vấn đề. Thành thân đêm đó nàng lấy cớ thân thể không khỏe cự tuyệt viên phòng, rất nhanh tin tức nhạc phụ mất truyền đến, hai người liền chạy tới Minh Viễn Sơn Trang lo liệu tang sự. Tang sự xong trở lại Ngụy gia bảo, nàng nói cần giữ đạo hiếu ba năm, thời gian này không nên hành hoan khoái nhạc. Tuy rằng thần sắc nàng ai thê làm đau lòng người, hắn cũng thật lòng thương yêu nàng nên không đành lòng miễn cưỡng, nhưng ba năm cũng quá mức dài đằng đẵng. Cái loại giai nhân đang ở bên cạnh nhưng không cách nào lấy được cảm giác này làm cho hắn càng ngày càng uất nghẹn. Khi hắn ôm nàng trong ngực nàng hết lần này đến lần khác đều rất nhanh thối lui, hắn rốt cục phát hiện đối phương kỳ thực là kháng cự mình thân cận.
Hắn luôn luôn tâm cao khí ngạo, nhưng mà hắn không muốn nổi trận lôi đình đối với nữ tử mình thích mấy năm trời, đành phải kiềm chế lại. Nhưng phải kiềm chế đến lúc nào đây? Chính hắn cũng không rõ.
Lúc này hắn đi vào phòng ngủ, nhìn thấy giường cùng tháp phân ở hai bên, sắc mặt lại trầm xuống. Hắn nhìn quét bốn phía, phát hiện trên bàn bày một chồng giấy Tuyên Thành.
Hắn cất bước đi qua, ánh mắt rơi xuống mặt giấy. Cái nhìn này làm cho đầu hắn oanh một tiếng, nguyên bản cảm giác hỗn độn trở nên rõ ràng khắc cốt, chút gì đó ẩn núp thật sâu bên trong hắn tại trước mắt nổ tung.
Này trên giấy Tuyên Thành rõ ràng tràn ngập từ “Tụ“. Hắn từng tờ từng tờ vứt xuống, phát hiện trên giấy đều là cùng một chữ.
Nhìn thấy chữ kia bị lập lại cả trăm lần, một dòng máu nóng liền xông lên đầu hắn, để cho hắn gắt gao siết chặt nắm tay, giấy Tuyên Thành trong tay nhất thời bị nhàu nát.
Cửa bên y nha một tiếng mở ra, Diệp Tú Thường một thân tiết y đứng ở cửa, tóc dài còn có chút ướt át. Nhìn thấy trong phòng đột nhiên có người xuất hiện, trên mặt nàng có chút không che dấu được kinh ngạc.
Nàng nghe quản gia nói bảo chủ ngày mai mới có thể chạy trở về, nhưng không ngờ lúc này hắn liền đứng ở trước mặt mình, hơn nữa tay còn nắm chặt giấy Tuyên Thành, một đôi mắt gắt gao nhìn mình chằm chằm, có thể đem chính mình nhìn đến thủng một lỗ.
Trong lòng nàng biết chính mình nhất thời lơ là sơ suất đã tạo thành hậu quả xấu, nhưng mình có thể nói cái gì đây? Thành khẩn giải thích sao?
Nàng cố gắng mở miệng, rồi lại cảm thấy được mệt chết đi.
Đúng vậy, mệt chết đi. Từ khi gả vào Ngụy gia bảo tới nay, mỗi ngày cùng nam tử mình không thích sớm chiều tương đối, miễn cưỡng cười vui, nàng cảm thấy được mệt chết đi.
Mà Ngụy Thiếu Khiêm mặt trầm như nước, phẫn nộ. Nhìn thấy Diệp Tú Thường trầm mặc, hắn rốt cục nhịn không được, tay phải giương lên, “Nàng không giải thích một chút sao? Cái chữ này là có ý gì? Vì cái gì nàng viết nhiều lần như vậy!”
Nàng khẽ nhíu mày, “Ta chỉ là muốn luyện luyện chữ, nhất thời hứng khởi liền chọn chữ như vậy...”
“Nhất thời hứng khởi? Ha ha, vậy nàng nói cho ta biết nàng vì cái gì năm lần bảy lượt đẩy ta ra? Nàng nghĩ rằng ta là đồ ngốc sao?”
Nàng im lặng không nói gì. Nàng cũng muốn làm cho mình tiếp nhận Ngụy Thiếu Khiêm, hoặc giả cho dù tâm không cam lòng không nguyện, thân mình cũng có thể miễn cưỡng thuận theo. Nhưng nàng phát hiện mình làm không được, làm không được trong lòng liền nghĩ đến người nọ, lại tựa vào trong lòng người khác, hư tình giả ý. Nàng từng cố gắng cưỡng ép áp bức kháng cự của bản thân, cuối cùng phát hiện chỉ là phí công. Cho dù có thiên lý vạn lý, thân thể cùng tâm của mình vẫn bị người nọ chặt chẽ trói buộc, không thể tránh thoát nửa phần...
Mà bình thường Ngụy Thiếu Khiêm luôn cố gắng kiềm chế hỏa khí nhưng tại một khắc này giống như củi khô bị đốt, bốc cháy hừng hực.
“Nói cái gì thân mình không khoẻ, cái gì giữ đạo hiếu ba năm, đều là nàng viện cớ! Người này,“ hắn đem giấy Tuyên Thành nắm lại nhàu nát, “Mới là nguyên nhân chân chính nàng không muốn cùng ta viên phòng!”
Hắn tức giận chỉ hướng nữ tử đang cắn môi, vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
“Nàng cùng cái họ Đoạn kia đến cùng là quan hệ như thế nào!” Ngụy Thiếu Khiêm đưa mảnh giấy trong tay đã nát nhàu đến trước mặt nàng.
Nhìn thấy mảnh giấy nhàu nát, Diệp Tú Thường nhẹ giọng mở miệng, “Ngươi cảm thấy được ta cùng nàng, sẽ có quan hệ gì?”
Đến phiên Ngụy Thiếu Khiêm trầm mặc. Hắn nhớ tới ngày ấy Đoạn Vân Tụ cười nói nàng là nữ tử, nhưng nàng lại cứ thích nữ tử, cho nên giả làm nam tử cưới Diệp Tú Thường. Hắn chắc chắc Diệp Tú Thường là bị người nọ lừa mới có thể gả cho nàng ta, bởi vì thế gian này âm dương hòa hợp mới là Thiên Đạo, hai nữ tử có năng lực làm cái gì? Bởi vậy hắn kiệt lực phản bác đem Diệp Tú Thường nghênh đón lại đây làm tân nương của mình, ai ngờ tân nương này thế nhưng lúc này đem tên nàng kia viết tràn đầy một chồng giấy.
Chẳng lẽ mình sai lầm rồi sao? Nữ tử cũng có thể yêu nhau sao? Hắn lại nghĩ tới gần đây trên giang hồ đồn đãi xôn xao, nói Ma Giáo Giáo Chủ Đoạn Vân Tụ đảo lộn luân thường, lại cùng Vạn Độc Đường Đường chủ Kim Xu xuất nhập cùng nhau nhìn như ái lữ. Thậm chí truyền đến rất khoa trương, lời nói khó nghe.
Hai nữ tử nhìn như ái lữ? Nghĩ tới đã cảm thấy buồn cười đến cực điểm, nhưng Kim Xu này thanh danh đã sớm vẩn đục, mà cái người bị điên kia lại có cái gì làm không được?
Giờ phút này hắn cười không nổi nữa, bởi vì chính mình cưới về tân nương này tựa hồ cũng trúng phải cổ của người nọ.
“Nàng thích ma đầu kia?” Hắn không thể không hỏi ra phỏng đoán trong lòng.
Diệp Tú Thường nhẹ nhàng cười, chua xót dị thường. Thừa nhận sao? Mình và nàng đã xa đến không thể chạm tới. Phủ nhận sao? Này tưởng niệm đã ngấm vào xương tủy, chính mình cần phải viết ra trên giấy mới thoáng thấy dễ chịu.
Ánh mắt của nàng mơ hồ, thanh âm cũng mơ hồ, “Ngươi không phải đã biết đáp án sao?”
Ngụy Thiếu Khiêm cơ hồ đứng không vững, “Nàng! Các người!” Hắn chỉa về phía nàng, “Nàng đừng quên ả là một nữ tử!”
“Là nữ tử thì sao?” Nàng khẽ cười, tâm lại như đao cắt đau âm ỉ.
“Các... các ngươi, các ngươi...” Ngụy Thiếu Khiêm chỉ vào Diệp Tú Thường, nhất thời lại nói không ra lời. Tuy nói hắn đã sớm phát hiện mình và nàng còn cách cái gì đó cho nên không thể thân cận, nhưng đột nhiên phát hiện ra nguyên do giấu kín này hắn lại không thể nào chấp nhận.
Hắn chỉ có thể mang giọng căm hận hỏi: “Vậy ngươi vì sao đáp ứng gả tới đây! Chẳng lẽ chỉ là vì Minh Viễn Sơn Trang!”
Diệp Tú Thường nhìn đến hắn, thoáng gật đầu. Nàng rất rõ ràng chính mình đáp ứng gả lại đây chỉ là vì Minh Viễn Sơn Trang mà thôi. Tuy rằng Sơn Trang rốt cuộc không thể khôi phục huy hoàng ngày cũ, nhưng chống đỡ được cũng tốt, phụ thân ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt.
“Các ngươi, các ngươi...” Ngụy Thiếu Khiêm tức giận đến nói không thành câu.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, “Thiếu Khiêm ca ca, là ta thực xin lỗi ngươi...”
“Thực xin lỗi? Ngươi, ngươi như thế gạt ta, một câu thực xin lỗi là được sao?”
Nàng bất đắc dĩ cười khổ.
Ngụy Thiếu Khiêm xông lại nắm lấy cánh tay nàng, “Nói cho ta biết, sự tình không phải như thế! Ngươi không thích ta nhưng ta sẽ đợi, đợi đến một ngày ngươi sẽ thích ta, nhưng ngươi tuyệt không thể thích một nữ tử, hơn nữa ả ta còn là một cái ma đầu của Ma giáo!”
Vành mắt của nàng ướt, “Nếu cảm tình là việc ta có thể khống chế, ta cũng hi vọng mình có thể quên người kia, yêu thích ngươi...”
“Không! Không phải như thế! Ả nhất định đối với ngươi làm cái gì!” Ngụy Thiếu Khiêm lý trí đại loạn, “Đúng rồi, ả nhất định là biết yêu thuật, ả dùng yêu thuật đối với ngươi, cho nên ngươi mới đối ả ta hội nhớ mãi không quên, có đúng hay không? Đúng vậy, nhất định là như vậy rồi!”
Nàng sáp sáp cười. Yêu thuật? Nàng đối với mình dùng yêu thuật? Nếu thật là như vậy thì tốt rồi. Cũng không phải là, là mình cam tâm tình nguyện, trúng cổ của nàng...
Nàng chống lại đôi mắt Ngụy Thiếu Khiêm, “Thiếu Khiêm ca ca, ta biết ngươi tốt với ta, ta đều ghi tạc trong lòng, nhưng cuộc đời này, ta chỉ sợ phải nợ ngươi rồi...”
...
Trong phòng nghị sự một đám người cuối đầu ủ rũ, đều không dám hướng tân nhậm bảo chủ đang nộ hỏa bừng bừng.
“Các ngươi đều là đồ ăn hại! Thậm chí Ma giáo đã xâm nhập vào Lạc Dương địa bàn của Ngụy gia bảo ta, vậy mà các ngươi lại thúc thủ vô sách!”
Một cái gầy gò hán tử bốn mươi có hơn kích động giải thích, “Bảo chủ ngài không phải không biết, Ma giáo vốn là thế đại, cao thủ như mây, hiện giờ lại thêm cái Giáo chủ lợi hại, thật sự chúng ta là chống đỡ không được a!”
“Chống đỡ không được? Chẳng lẽ Ngụy gia bảo lại sợ ả ta!” Hắn một phen nắm lấy áo hán tử kia, ánh mắt sắc bén như ưng.
Quản gia vuốt lên chòm râu, “Bảo chủ đừng nóng, bảo chủ đừng nóng, Vương đương gia nói xác thực không sai, trong trận chiến mười lăm tháng mười năm ngoái Ma giáo dùng thủ đoạn hèn hạ làm trọng thương bạch đạo ta, hiện giờ lại thừa dịp bạch đạo ta nguyên khí đại thương giành chiếm trước địa bàn, khí thế tăng vọt!”
“Từ thúc ngươi thế nhưng cũng nâng cao khí thế của ma giáo diệt uy phong của chúng ta!”
Từ quản gia vội đáp: “Bảo chủ, không phải ta đề cao người khác diệt uy phong của mình, hiện giờ tình thế đối ta bạch đạo thật sự bất lợi a, nếu liên hợp cả bạch đạo đối kháng Ma giáo còn có mấy phần thắng, nếu Ngụy gia bảo ta đơn độc cứng rắn đụng vào, chỉ sợ...”
Tình thế hiện giờ Ngụy Thiếu Khiêm không phải không biết, bạch đạo ngoại trừ Ngụy gia bảo còn lại tổn thất rất nhiều đều nản lòng thoái chí, nhưng khẩu khí này hoành cách tại hầu gian, nếu không để cho hắn nhả ra thì không thoải mái.
“Chẳng lẽ liền nhìn Ma giáo nó hung hăng càn quấy!” Nhìn ma đầu này hoành hành giang hồ không kiêng nể gì!”
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau không dám nói lời nào, sợ nói ra cái gì rồi lại đắc tội với bảo chủ gần đây đang bị mây đen quấn thân.
Ngụy Thiếu Khiêm nhìn thấy thần sắc mọi người khúm núm trong lòng tức giận càng tăng, cánh tay phải phất một cái đem đồ đạc trên bàn hất văng xuống đất vỡ vụn.
Mọi người lui lại mấy bước, vội kêu “Bảo chủ nguôi giận! Bảo chủ nguôi giận!”
Ngụy Thiếu Khiêm hừ lạnh một tiếng, vung tay áo rời khỏi phòng nghị sự đi đến võ trường.
Trên võ trường, Ngụy Thiếu Khiêm một trận kình phong như sóng liên tiếp đả thương mấy tên thủ hạ. Nhìn thấy mọi người trên mặt đất kêu rên hắn vẫn cảm thấy chưa tiêu khí ở trong lòng.
Mình cưới tân nương về, lại bị cái nữ ma đầu mê đảo tâm hồn! Nói cái gì xin lỗi mình, nói cái gì chỉ sợ phải nợ mình, chẳng lẽ mình đường đường là nam nhi bảy thước lại so không bằng một cái nữ tử sao? Cho dù bộ dạng ả ta tuyệt sắc thì sao, cho dù kiếm pháp của ả cao tuyệt lại như thế nào. Thần Phong chưởng của mình ngày càng tinh tiến, thống lĩnh Ngụy gia bảo lên như mặt trời ban trưa, chẳng lẽ còn không sánh bằng cái ả bị điên kia!
Hắn đối nữ tử mình thích mấy năm thủy chung không hạ thủ được, nhưng giờ phút này đối thuộc hạ lại không lưu tình chút nào, đem quyền cước tận tình hướng trên người bọn họ giáng xuống. Dù là như thế, hắn cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đều đứng lên cho ta, tiếp tục đánh!” Hắn hung hăng đá một cước vào một tên nằm cạnh chân phải của hắn.
Người nọ gào lên: “Bảo chủ chúng ta không phải đối thủ của ngài a, ngài hãy buông tha chúng ta đi!”
Mọi người biết rõ tính tình bảo chủ ngạo nghễ, có cái gì bất mãn liền ở võ trường dụng quyền cước giáng xuống. Trước kia bọn hắn còn miễn cưỡng đỡ được, nhưng hiện giờ võ công của Ngụy Thiếu Khiêm tinh tiến, bọn hắn căn bản ăn không tiêu.
“Mỗi tên đều là phế vật! Ta nuôi dưỡng các ngươi được tích sự gì!”
Gã sai vặt bên người Ngụy Thiếu Khiêm đi đến đưa lên một ly trà nói: “Bảo chủ, ngài sau khi xuất quan lợi hại hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, bọn hắn sao là đối thủ của ngài, xin ngài bớt giận...”
Hắn một phen nắm lấy cổ áo gã sai vặt, hất nước trà tới trên mặt đất, “Ngươi nói, ta cùng cái họ Đoạn kia ai lợi hại!”
Gã sai vặt run rẩy nói nói: “Bảo chủ ngài đừng nóng, đương nhiên là ngài lợi hại, người nọ bất quá chỉ là hạng nữ lưu, có lợi hại hơn lại có thể lợi hại được đến đâu!”
“Ngươi nói rất đúng! “Ngươi nói rất đúng! Ta nếu ngay cả một cái nữ lưu đều đấu không lại, còn làm cái gì bảo chủ!”
Ngụy Thiếu Khiêm nghĩ đến cái gì, ánh mắt trở nên hung ác, một tay đẩy gã sai vặt ra, sải bước đi mất.
Rất nhanh Đoạn Vân Tụ nhận được một phong thư khiêu chiến đến từ Ngụy gia bảo, trong thư nói Tiềm Long Giáo làm điều bất nghĩa, Ngụy gia bảo là thay trời hành đạo diệt trừ hậu họa, cũng mời nàng đầu mùng bảy tháng sau tại Âm sơn quyết một trận tử chiến.
Âm sơn là nơi ba mươi năm trước minh chủ võ lâm Sử Phong suất lĩnh bạch đạo các phái tiêu diệt thất đại ác nhân vô cùng điên cuồng, mà Ngụy gia bảo mời nàng tại Âm sơn quyết chiến, không phải đem nàng làm như ác nhân sao?
Nàng xem hoàn thư khiêu chiến, ảm đạm cười, thầm nghĩ, cũng đúng, mình bây giờ là ma đầu thống lĩnh ma giáo, còn muốn bị diệt trừ hơn so với ác nhân.
Bên cạnh Kim Xu sắc mặt lại không tốt, “Này Ngụy Thiếu Khiêm thật là xảo trá, lại muốn ngươi đơn đao đi gặp.”
“Không ngại, hắn cũng không phải nói hắn một người nghênh chiến sao?”
“Ngươi thật đúng là tin hắn?”
Đoạn Vân Tụ hơi hơi hí mắt, “Không tin thì sao? Nếu ta không đi, chẳng phải là nói cho Võ Lâm Tiềm Long Giáo ta bất quá là thị đồ hữu hư danh (có tiếng không có miếng), e ngại Ngụy gia bảo hắn?”
Kim Xu cũng hiểu được ý này, nhưng nàng có dự cảm vô cùng bất hảo. Gần đây Tiềm Long Giáo không ngừng khuếch trương thế lực, có thể nói là tình thế khả quan, nhưng trong nội tâm nàng lại mơ hồ bất an, cảm giác có cái gì đó đang âm thầm nổi lên. Nàng cũng đặc biệt lưu ý, nhưng mà thủy chung không có phát hiện dấu vết gì để lại.
Đoạn Vân Tụ thấy trên khuôn mặt Kim Xu có u ám nhàn nhạt, thản nhiên nói: “Không cần phải lo lắng, bất quá là một trận quyết đấu mà thôi, bản thân ta là muốn nhìn xem, Ngụy Thiếu Khiêm này hiện giờ thành nhân vật lợi hại như thế nào.”
“Nhưng...” Nhưng cái gì, Kim Xu lại nói không ra được lý do.
-------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook