Hạc Minh Giang Hồ
-
Chương 61: Dùng ngươi tới đổi
Vạn Độc Cốc thấp thoáng bên trong mảnh rừng lá phong đỏ rực ở Thái Bạch Sơn, mà trong đó có một tòa lầu nhỏ, Kim Xu nhìn thấy bạch y nữ tử như gió hướng mình lướt tới, khóe môi đãng ra tươi cười.
“Ngươi thế nhưng tìm tới nơi này, là muốn ta sao?”
Kim Xu cười quyến rũ Đoạn Vân Tụ lại hờ hững, hành văn gãy gọn, “Ta tìm ngươi có việc.”
“Hở?” Kim Xu buông cái bình trong tay ra, thong thả đi tới dựa sát vào Đoạn Vân Tụ, “Có chuyện gì phải làm phiền ngươi đại giá đến đây phải biết ngươi chính là thân muội của Giáo chủ a, nửa tháng trước vừa hiển đại thần uy, ngươi ở đây chính là dưới một người trên vạn người a...”
Đối với nàng cố ý thân cận Đoạn Vân Tụ đã tập mãi thành thói quen rồi, cũng không đẩy nàng, chỉ tự mình tránh ra, lặp lại, “Ta tìm ngươi có chuyện quan trọng.”
Kim Xu tự biết lại tìm mất mặt, bĩu môi, “...”
“Ta muốn giải dược Kim Tàm cổ.”
Kim Xu giả bộ giật mình, “Nha? Ta nghe không nhầm chứ, giải dược Kim Tàm cổ? Ngươi không phải là muốn giải độc cho Diệp Tú Thường?”
Đoạn Vân Tụ không để ý tới hoảng hốt của nàng, thần sắc vẫn lãnh đạm, “Ngươi cho hay là không cho?”
Kim Xu bị cao ngạo lạnh như băng của Đoạn Vân Tụ đâm tới, thần sắc chuyển sang khinh thường, “Xem ra cho dù là cha của nàng giết cả nhà ngươi, ngươi vẫn muốn nàng nha.”
Đoạn Vân Tụ biết tâm sự của mình chạy không khỏi ánh mắt Kim Xu, nhưng bị nàng nói rõ như vậy, trong lòng vẫn khó chịu, “Đúng vậy, ta chính là nghĩ tới nàng, đáp án này ngươi vừa lòng chưa?”
“Vừa lòng, thật sự vừa lòng!”
“Giải dược ngươi cho hay là không cho?”
Kim Xu vẻ mặt một bộ không cho là đúng, “Ta tại sao phải cho ngươi giải dược? Diệp Tú Thường sống hay chết liên quan gì đến ta? Hơn nữa nàng là người của Minh Viễn Sơn Trang, là cái đinh Tiềm Long Giáo ta muốn trừ khử nhanh chóng!”
Xem thần sắc Đoạn Vân Tụ càng ngày càng lạnh, Kim Xu theo ở mép bàn nhíu mày nhìn nàng, “Như thế nào, ta nói không cho, ngươi dự định giết ta sao? Luận võ công thì ta không bằng ngươi, bất quá ngươi giết ta cũng chưa chắc có thể tìm thấy giải dược nha...”
Đoạn Vân Tụ trong lòng tức giận, lại biết Kim Xu nói thật, hơn nữa đối phương đã cứu nàng một mạng, không từ vất vả chiếu cố nàng hơn nửa tháng, nếu không phải lúc này không muốn cho nàng giải dược còn cố ý đâm chỗ đau của nàng, nàng cũng không muốn cùng Kim Xu tức giận. Vì thế nàng thu liễm tức giận, thu liễm lãnh khí, hỏi: “Vậy ngươi muốn như thế nào mới cho?”
Kim Xu xem nàng cao ngạo cúi đầu, trong lòng có chút khoái ý, lại có chút chua chát, trên mặt vẫn tươi cười, “Di, bộ dạng ngươi lúc này mới giống có việc cầu người nha, cũng biết ta sẽ thương hương tiếc ngọc...”
Đoạn Vân Tụ nhíu mày, “Điều kiện của ngươi là cái gì?”
“Điều kiện? Ta suy nghĩ a...” Kim Xu nhìn thấy Đoạn Vân Tụ, xem nàng thu liễm lạnh lùng lại bày ra nhu hòa, đột nhiên tâm cũng mềm nhũn, mà nàng phát hiện nội tâm mình biến hóa, liền có một chủ ý. Nàng biết cái chủ ý này có điểm mạo hiểm, nhưng nàng không phải người có tánh tình rụt rè, như đã động tình, vì cái gì liền không thử một lần đây? Kim Xu nàng luận diện mạo luận võ công luận thủ đoạn cũng không kém so với Diệp Tú Thường, vì cái gì không thể lọt vào mắt nữ tử như ngọc này đây? Chủ ý trong lòng đích thật có chút đê tiện, nhưng nàng khi nào thì muốn đổi tính giả làm chính nhân quân tử đâu?
Vì thế nàng quyến rũ cười, giống như tùy ý hỏi: “Ta nói ra điều kiện gì ngươi cũng đều nhận sao?”
Đoạn Vân Tụ từ trong ý cười này phát giác không ổn, nhưng nàng hiểu được trước mắt Kim Xu có nói ra cái điều kiện gì nàng cũng phải đáp ứng, nếu nàng thật muốn để Diệp Tú Thường thoát khỏi đau đớn bị Kim Tàm cổ dày vò.
Nàng nghe qua sự lợi hại Kim Tàm cổ độc ---- loại độc này trong người, không phát tác thì hoàn hảo, một khi phát tác bụng liền đau như ngàn vạn tàm trùng gặm cắn, thấu tâm triệt cốt, hơn nữa lần sau đau hơn lần trước. Theo như tính toán cứ cách ba ngày phát tác một lần, độc trên người Diệp Tú Thường chỉ sợ đã muốn phát tác ít nhất năm lần, mình lấy được giải dược chạy tới Lâm An có nhanh nữa cũng phải nửa tháng, tiếp tục như vậy mình có thể nhìn thấy nàng còn sống hay không cũng chưa biết...
Nghĩ đến đây, toàn thân nàng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, sau đó hít vào một hơi, nhìn Kim Xu gật gật đầu.
“Ngươi muốn ta làm cái gì?”
Kim Xu khanh khách cười rộ lên, tiếng cười cực kỳ dễ nghe, “Cùng ta cùng một chỗ, như thế nào?”
Đôi mắt Đoạn Vân Tụ trợn to, rồi lại nghe Kim Xu bổ sung một câu, “Tựa như ngươi cùng Diệp Tú Thường cùng một chỗ vậy...”
Đoạn Vân Tụ giật mình, không ngờ rằng Kim Xu lại đưa ra điều kiện như vậy. Nếu là nói bắt mình đi theo làm tùy tùng hầu hạ nàng hoặc là bán mạng cho nàng cũng khỏe, lại không nghĩ rằng nàng nói ra lại là điều kiện như vậy ---- cùng nàng cùng một chỗ, tựa như cùng Tú Thường cùng một chỗ...
Mà như vậy là như thế nào? Ái mộ quấn quýt si mê, tình như phu phụ?
Không có khả năng, không có khả năng cùng ai ngoài Tú Thường như vậy, nam tử không thể, nữ tử cũng không thể được!
Nàng theo bản năng liền muốn mở miệng cự tuyệt, lại thấy Kim Xu nhẹ nhàng cười nhìn nàng, một bộ đã tính sẵn trong lòng.
Đúng vậy a, làm sao có thể không đáp ứng, nàng nói ra là bất luận cái điều kiện gì mình cũng chỉ có thể nhận, coi như kiếm pháp của mình cao tuyệt lại như thế nào, có thể một kiếm giết nàng sau đó đi đoạt giải dược sao? Chẳng phải đã nói dù mình có thể tìm được giải dược hay không, cũng vì nàng cứu mình một mạng mà không nên làm như vậy. Nhưng mà thật sự phải đáp ứng điều kiện của nàng sao? Cùng người khác ngoài Tú Thường, ái mộ quấn quýt si mê?
Lòng của nàng co rút, đau đớn đánh úp lại, nàng thản nhiên cười, hỏi Kim Xu: “Ngươi muốn ta?”
Kim Xu cố ý xem nhẹ thê lương trong ý cười của nàng, đáp: “Đúng vậy, ta nghĩ muốn ngươi, dùng chính ngươi để đổi giải dược...”
Đoạn Vân Tụ tươi cười như hoa phù dung nở, “Ta có cái gì hảo?”
“Ngươi cái gì cũng không tốt, tuy rằng bộ dạng không sai kiếm pháp cũng tốt, nhưng bộ dạng ta cũng không xấu võ công cũng không thấp, ngươi còn một bộ lãnh băng băng như là tổ tiên ta thiếu ngươi vậy, nhưng ta chính là muốn có được ngươi, như thế nào?”
“Không phải ai cũng đều thích nữ tử, ngươi thích, cũng nên là nam tử, chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn giống như ta bị người trong thiên hạ chỉ trỏ?”
Kim Xu lại khanh khách cười, “Tổng ăn đồ ăn giống nhau rất không thú vị, thay đổi khẩu vị không được sao? Mùi vị nữ tử ta còn không có nếm qua, nếm thử lại như thế nào? Về phần người khắp thiên hạ, chuyện gì tới ta? Bọn hắn nói tới miệng đắng lưỡi khô ta còn vui vẻ!”
Đoạn Vân Tụ biết mình đã không có lý do tốt hơn để thuyết phục Kim Xu thay đổi điều kiện rồi, nàng cũng có thể cảm giác được tình ý Kim Xu đối với mình như có như không, tuy rằng nàng cử chỉ ngả ngớn thanh danh vẩn đục, nhưng khi dưỡng thương nàng đối với chính mình săn sóc chiếu cố cũng thật sự. Nhưng mà mình chỉ có thể đem Kim Xu làm chí hữu vì nàng vượt qua nước sôi lửa bỏng, lại không thể cùng nàng ái mộ quấn quýt si mê, tình như phu phụ...
Nhưng còn có lựa chọn khác sao? Hoặc là đáp ứng nàng có được giải dược, hoặc là, tưởng tượng đến hình ảnh Tú Thường bị cổ độc tra tấn, cũng đem chính mình tra tấn đến tiều tụy, đợi thêm nữa tin tức Tú Thường chết bất đắc kỳ tử...
Nếu là độc này như hạc đỉnh hồng uống hết một ngụm liền chết thống khoái thì hoàn hảo, mà nó, lại làm bụng người ta đau như đao cắt, đem người tra tấn đến hình dáng tàn tạ chỉ còn da bọc xương, mới để cho nàng chết đi, trừ phi nàng giống những người trước kia trúng qua Kim Tàm cổ bởi vì chịu không được thống khổ cực độ mà lựa chọn tự sát...
Tự sát? Đoạn Vân Tụ trong lòng kinh sợ ---- không, sao có thể để Tú Thường chịu tra tấn như vậy, nàng nhất định sẽ hận mình thấu xương, mang theo oán niệm đối với mình chết đi, cho dù là sau khi mình chết tới âm tào địa phủ, gặp phải cũng là đôi mắt nàng oán hận căm ghét...
Hình ảnh này xuất hiện ở trong đầu Đoạn Vân Tụ, làm nàng vô lực ngã ngồi trên ghế.
“Nghĩ kỹ chưa?” Kim Xu mới vừa phao hảo trà Hoa Lài, thong thả hỏi.
Đoạn Vân Tụ nhìn đến Kim Xu, rốt cục phun ra bốn chữ, “Ta đáp ứng ngươi...”
Sáng sớm hôm sau hai người nữ tử từ nơi sâu trong Thái Bạch Sơn đi ra, cưỡi tuấn mã dọc theo đường lớn một đường chạy vội. Hai người đều một thân bạch y, một cái trong trẻo lạnh lùng một cái xinh đẹp mị hoặc lòng người, chính là Đoạn Vân Tụ cùng Kim Xu.
Hôm qua Đoạn Vân Tụ đáp ứng Kim Xu liền chuẩn bị lấy giải dược đi cứu người, ai ngờ Kim Xu lại nói thuốc này cần nàng theo bên cạnh phụ trợ mới có thể trừ độc, vì thế nàng phải mang theo Kim Xu. Nàng lại đi nói cho ca ca muốn rời đi một đoạn thời gian, lại che giấu nguyên nhân, nhưng nàng còn nhớ ca ca nhìn mình chằm chằm ảm đạm mở miệng, “Đi thì có thể, nhưng mau chóng trở lại, ca ca... Chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu...”
Nàng đột ngột cả kinh, cũng không biết ca ca nhìn qua còn có thể đi lại nhưng sinh lộ đã muốn tận rồi, buồn cười chính mình còn muốn lấy giải dược đi cứu nữ nhi của hung thủ giết người!
Nàng chùn lại, mình nên hay là không nên đi. Nàng một đêm không ngủ, đợi phương Đông dần dần sáng lên, nàng rốt cục làm ra quyết định ---- nàng thà rằng trước giải độc cho Diệp Tú Thường rồi tự tay giết nàng, cũng không muốn để nàng bị Kim Tàm cổ tra tấn đến chết. Cho nên nàng lập tức tìm Kim Xu rời đi Thái Bạch Sơn lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Lâm An.
Ngày hôm đó hai người đội mưa gió đi gấp tới Kim Lăng, tìm một cái khách điếm nghỉ chân. Hai người gọi chút rượu và thức ăn đang ăn, nghe được hai người bàn bên đang tán gẫu.
Một người hán tử gầy gò trong đó nói: “Có nghe nói chưa? Minh Viễn tiền trang đi khắp Kim Lăng tìm đại phu.”
Một cái phúc hậu trắng nõn như mễ lặc uống một ngụm rượu cùng đồng bạn, nói tiếp: “Đương nhiên nghe nói, đây chính là đại sự náo động Kim Lăng, đáng tiếc a, một cái nữ nhân như hoa như ngọc, muốn hương tiêu ngọc tẫn rồi...”
“Ai, thật sự là đáng thương, thế nhưng bị một nữ tử lừa, còn rơi vào kết cục như vậy!”
“Đây còn không phải là cha nàng tạo ác nghiệt? Nếu là năm đó cha của nàng không ham bảo bối nhà người ta đem người toàn bộ giết, Đoạn Vân Tụ kia cũng không đến nỗi nghĩ ra phương pháp ác độc như thế...”
“Nói cũng phải...”
Đoạn Vân Tụ bên đây dừng lại đũa, im lặng không lên tiếng.
Kim Xu lại cười nói: “Xem ra chúng ta không cần tiếp tục chạy như vậy, đã nhiều ngày thật đúng là mang ta đuổi quá sức rồi, mã đều thay đổi vài con...”
Đoạn Vân Tụ nhìn nhìn Kim Xu tóc quăn hỗn độn, khô khốc nói: “Vất vả ngươi...”
“Nha nha, khó được ngươi còn biết ta vất vả, thật không hiểu tổ tiên ta thiếu ngươi cái gì,“ Kim Xu lại gắp một mảnh thịt cá đến trong bát Đoạn Vân Tụ, “Mau ăn, ăn xong lại đi gặp tình nhân cũ của ngươi...”
Đoạn Vân Tụ nhìn thấy thịt cá trong bát, nhớ tới đối thoại vừa rồi hai người bàn bên, rốt cuộc không có tâm ăn cơm, nhưng xem Kim Xu chậm rãi ăn, cũng không tiện thúc giục nàng, chỉ phải ngồi không đợi nàng ăn hết.
Kim Xu lại ăn được càng ngày càng nhã nhặn càng ngày càng thanh tú, có thể so với tiểu thư khuê các.
Rốt cục ăn xong rồi, Đoạn Vân Tụ đang muốn đứng dậy rời đi, đã thấy Kim Xu hướng điếm tiểu nhị ngoắc, “Lấy gian phòng hảo hạng!”
Đoạn Vân Tụ nhìn nàng chằm chằm, nàng cười khúc khích, “Ngươi lại chuẩn bị phong trần mệt mỏi như vậy đi gặp Diệp gia đại tiểu thư?”
Đoạn Vân Tụ lúc này cũng không bận tâm bản thân là phong trần mệt mỏi hay là mới mẽ sạch sẽ, nhưng nàng cũng biết mấy ngày liền chạy đi làm Kim Xu mỏi mệt không chịu nổi, vì thế nói: “Vậy ngươi cứ ở nơi này nghỉ ngơi, ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi tốt hãy đến.”
Kim Xu bởi vì nàng biểu hiện ra săn sóc mà hơi hơi mềm lòng, sẳng giọng: “Giải dược ở chỗ của ta, phương pháp giải cũng ở chỗ của ta, một mình ngươi tới đó hữu dụng sao? Hay là muốn cùng nàng ôn chuyện cũ?”
Ôn chuyện? Đoạn Vân Tụ ảm đạm, trong lòng biết mình tuy rằng một lòng nghĩ cứu người, nhưng nếu thật sự gặp lại sẽ ở tình cảnh nào căn bản không thể đoán trước, mà ôn chuyện, là tuyệt đối không thể có rồi.
Kim Xu đem biến hóa của Đoạn Vân Tụ thu ở trong mắt, nói: “Đã nhiều ngày theo ngươi cùng chạy ngày đêm, làm ta mệt muốn chết rồi! Ta phải đi tắm rửa trước một cái, đổi xiêm y sạch sẽ, về phần ngươi, đợi trời tối rồi đi, mang nàng đến y quán Hồi Xuân...”
“Y quán Hồi Xuân?”
Kim Xu liếc mắt Đoạn Vân Tụ một cái, “Nơi này rõ ràng là địa bàn bạch đạo, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp kẻ ngoan ngoãn thỏa hiệp?”
Đoạn Vân Tụ nghe rõ, gật đầu đáp ứng. Nhưng trời tối mang người đưa đến y quán? Nghe thế nào giống như là đi bắt cóc đây? Chính mình thấy nàng, sẽ là cảnh tượng loại nào đây?
-------------
“Ngươi thế nhưng tìm tới nơi này, là muốn ta sao?”
Kim Xu cười quyến rũ Đoạn Vân Tụ lại hờ hững, hành văn gãy gọn, “Ta tìm ngươi có việc.”
“Hở?” Kim Xu buông cái bình trong tay ra, thong thả đi tới dựa sát vào Đoạn Vân Tụ, “Có chuyện gì phải làm phiền ngươi đại giá đến đây phải biết ngươi chính là thân muội của Giáo chủ a, nửa tháng trước vừa hiển đại thần uy, ngươi ở đây chính là dưới một người trên vạn người a...”
Đối với nàng cố ý thân cận Đoạn Vân Tụ đã tập mãi thành thói quen rồi, cũng không đẩy nàng, chỉ tự mình tránh ra, lặp lại, “Ta tìm ngươi có chuyện quan trọng.”
Kim Xu tự biết lại tìm mất mặt, bĩu môi, “...”
“Ta muốn giải dược Kim Tàm cổ.”
Kim Xu giả bộ giật mình, “Nha? Ta nghe không nhầm chứ, giải dược Kim Tàm cổ? Ngươi không phải là muốn giải độc cho Diệp Tú Thường?”
Đoạn Vân Tụ không để ý tới hoảng hốt của nàng, thần sắc vẫn lãnh đạm, “Ngươi cho hay là không cho?”
Kim Xu bị cao ngạo lạnh như băng của Đoạn Vân Tụ đâm tới, thần sắc chuyển sang khinh thường, “Xem ra cho dù là cha của nàng giết cả nhà ngươi, ngươi vẫn muốn nàng nha.”
Đoạn Vân Tụ biết tâm sự của mình chạy không khỏi ánh mắt Kim Xu, nhưng bị nàng nói rõ như vậy, trong lòng vẫn khó chịu, “Đúng vậy, ta chính là nghĩ tới nàng, đáp án này ngươi vừa lòng chưa?”
“Vừa lòng, thật sự vừa lòng!”
“Giải dược ngươi cho hay là không cho?”
Kim Xu vẻ mặt một bộ không cho là đúng, “Ta tại sao phải cho ngươi giải dược? Diệp Tú Thường sống hay chết liên quan gì đến ta? Hơn nữa nàng là người của Minh Viễn Sơn Trang, là cái đinh Tiềm Long Giáo ta muốn trừ khử nhanh chóng!”
Xem thần sắc Đoạn Vân Tụ càng ngày càng lạnh, Kim Xu theo ở mép bàn nhíu mày nhìn nàng, “Như thế nào, ta nói không cho, ngươi dự định giết ta sao? Luận võ công thì ta không bằng ngươi, bất quá ngươi giết ta cũng chưa chắc có thể tìm thấy giải dược nha...”
Đoạn Vân Tụ trong lòng tức giận, lại biết Kim Xu nói thật, hơn nữa đối phương đã cứu nàng một mạng, không từ vất vả chiếu cố nàng hơn nửa tháng, nếu không phải lúc này không muốn cho nàng giải dược còn cố ý đâm chỗ đau của nàng, nàng cũng không muốn cùng Kim Xu tức giận. Vì thế nàng thu liễm tức giận, thu liễm lãnh khí, hỏi: “Vậy ngươi muốn như thế nào mới cho?”
Kim Xu xem nàng cao ngạo cúi đầu, trong lòng có chút khoái ý, lại có chút chua chát, trên mặt vẫn tươi cười, “Di, bộ dạng ngươi lúc này mới giống có việc cầu người nha, cũng biết ta sẽ thương hương tiếc ngọc...”
Đoạn Vân Tụ nhíu mày, “Điều kiện của ngươi là cái gì?”
“Điều kiện? Ta suy nghĩ a...” Kim Xu nhìn thấy Đoạn Vân Tụ, xem nàng thu liễm lạnh lùng lại bày ra nhu hòa, đột nhiên tâm cũng mềm nhũn, mà nàng phát hiện nội tâm mình biến hóa, liền có một chủ ý. Nàng biết cái chủ ý này có điểm mạo hiểm, nhưng nàng không phải người có tánh tình rụt rè, như đã động tình, vì cái gì liền không thử một lần đây? Kim Xu nàng luận diện mạo luận võ công luận thủ đoạn cũng không kém so với Diệp Tú Thường, vì cái gì không thể lọt vào mắt nữ tử như ngọc này đây? Chủ ý trong lòng đích thật có chút đê tiện, nhưng nàng khi nào thì muốn đổi tính giả làm chính nhân quân tử đâu?
Vì thế nàng quyến rũ cười, giống như tùy ý hỏi: “Ta nói ra điều kiện gì ngươi cũng đều nhận sao?”
Đoạn Vân Tụ từ trong ý cười này phát giác không ổn, nhưng nàng hiểu được trước mắt Kim Xu có nói ra cái điều kiện gì nàng cũng phải đáp ứng, nếu nàng thật muốn để Diệp Tú Thường thoát khỏi đau đớn bị Kim Tàm cổ dày vò.
Nàng nghe qua sự lợi hại Kim Tàm cổ độc ---- loại độc này trong người, không phát tác thì hoàn hảo, một khi phát tác bụng liền đau như ngàn vạn tàm trùng gặm cắn, thấu tâm triệt cốt, hơn nữa lần sau đau hơn lần trước. Theo như tính toán cứ cách ba ngày phát tác một lần, độc trên người Diệp Tú Thường chỉ sợ đã muốn phát tác ít nhất năm lần, mình lấy được giải dược chạy tới Lâm An có nhanh nữa cũng phải nửa tháng, tiếp tục như vậy mình có thể nhìn thấy nàng còn sống hay không cũng chưa biết...
Nghĩ đến đây, toàn thân nàng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, sau đó hít vào một hơi, nhìn Kim Xu gật gật đầu.
“Ngươi muốn ta làm cái gì?”
Kim Xu khanh khách cười rộ lên, tiếng cười cực kỳ dễ nghe, “Cùng ta cùng một chỗ, như thế nào?”
Đôi mắt Đoạn Vân Tụ trợn to, rồi lại nghe Kim Xu bổ sung một câu, “Tựa như ngươi cùng Diệp Tú Thường cùng một chỗ vậy...”
Đoạn Vân Tụ giật mình, không ngờ rằng Kim Xu lại đưa ra điều kiện như vậy. Nếu là nói bắt mình đi theo làm tùy tùng hầu hạ nàng hoặc là bán mạng cho nàng cũng khỏe, lại không nghĩ rằng nàng nói ra lại là điều kiện như vậy ---- cùng nàng cùng một chỗ, tựa như cùng Tú Thường cùng một chỗ...
Mà như vậy là như thế nào? Ái mộ quấn quýt si mê, tình như phu phụ?
Không có khả năng, không có khả năng cùng ai ngoài Tú Thường như vậy, nam tử không thể, nữ tử cũng không thể được!
Nàng theo bản năng liền muốn mở miệng cự tuyệt, lại thấy Kim Xu nhẹ nhàng cười nhìn nàng, một bộ đã tính sẵn trong lòng.
Đúng vậy a, làm sao có thể không đáp ứng, nàng nói ra là bất luận cái điều kiện gì mình cũng chỉ có thể nhận, coi như kiếm pháp của mình cao tuyệt lại như thế nào, có thể một kiếm giết nàng sau đó đi đoạt giải dược sao? Chẳng phải đã nói dù mình có thể tìm được giải dược hay không, cũng vì nàng cứu mình một mạng mà không nên làm như vậy. Nhưng mà thật sự phải đáp ứng điều kiện của nàng sao? Cùng người khác ngoài Tú Thường, ái mộ quấn quýt si mê?
Lòng của nàng co rút, đau đớn đánh úp lại, nàng thản nhiên cười, hỏi Kim Xu: “Ngươi muốn ta?”
Kim Xu cố ý xem nhẹ thê lương trong ý cười của nàng, đáp: “Đúng vậy, ta nghĩ muốn ngươi, dùng chính ngươi để đổi giải dược...”
Đoạn Vân Tụ tươi cười như hoa phù dung nở, “Ta có cái gì hảo?”
“Ngươi cái gì cũng không tốt, tuy rằng bộ dạng không sai kiếm pháp cũng tốt, nhưng bộ dạng ta cũng không xấu võ công cũng không thấp, ngươi còn một bộ lãnh băng băng như là tổ tiên ta thiếu ngươi vậy, nhưng ta chính là muốn có được ngươi, như thế nào?”
“Không phải ai cũng đều thích nữ tử, ngươi thích, cũng nên là nam tử, chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn giống như ta bị người trong thiên hạ chỉ trỏ?”
Kim Xu lại khanh khách cười, “Tổng ăn đồ ăn giống nhau rất không thú vị, thay đổi khẩu vị không được sao? Mùi vị nữ tử ta còn không có nếm qua, nếm thử lại như thế nào? Về phần người khắp thiên hạ, chuyện gì tới ta? Bọn hắn nói tới miệng đắng lưỡi khô ta còn vui vẻ!”
Đoạn Vân Tụ biết mình đã không có lý do tốt hơn để thuyết phục Kim Xu thay đổi điều kiện rồi, nàng cũng có thể cảm giác được tình ý Kim Xu đối với mình như có như không, tuy rằng nàng cử chỉ ngả ngớn thanh danh vẩn đục, nhưng khi dưỡng thương nàng đối với chính mình săn sóc chiếu cố cũng thật sự. Nhưng mà mình chỉ có thể đem Kim Xu làm chí hữu vì nàng vượt qua nước sôi lửa bỏng, lại không thể cùng nàng ái mộ quấn quýt si mê, tình như phu phụ...
Nhưng còn có lựa chọn khác sao? Hoặc là đáp ứng nàng có được giải dược, hoặc là, tưởng tượng đến hình ảnh Tú Thường bị cổ độc tra tấn, cũng đem chính mình tra tấn đến tiều tụy, đợi thêm nữa tin tức Tú Thường chết bất đắc kỳ tử...
Nếu là độc này như hạc đỉnh hồng uống hết một ngụm liền chết thống khoái thì hoàn hảo, mà nó, lại làm bụng người ta đau như đao cắt, đem người tra tấn đến hình dáng tàn tạ chỉ còn da bọc xương, mới để cho nàng chết đi, trừ phi nàng giống những người trước kia trúng qua Kim Tàm cổ bởi vì chịu không được thống khổ cực độ mà lựa chọn tự sát...
Tự sát? Đoạn Vân Tụ trong lòng kinh sợ ---- không, sao có thể để Tú Thường chịu tra tấn như vậy, nàng nhất định sẽ hận mình thấu xương, mang theo oán niệm đối với mình chết đi, cho dù là sau khi mình chết tới âm tào địa phủ, gặp phải cũng là đôi mắt nàng oán hận căm ghét...
Hình ảnh này xuất hiện ở trong đầu Đoạn Vân Tụ, làm nàng vô lực ngã ngồi trên ghế.
“Nghĩ kỹ chưa?” Kim Xu mới vừa phao hảo trà Hoa Lài, thong thả hỏi.
Đoạn Vân Tụ nhìn đến Kim Xu, rốt cục phun ra bốn chữ, “Ta đáp ứng ngươi...”
Sáng sớm hôm sau hai người nữ tử từ nơi sâu trong Thái Bạch Sơn đi ra, cưỡi tuấn mã dọc theo đường lớn một đường chạy vội. Hai người đều một thân bạch y, một cái trong trẻo lạnh lùng một cái xinh đẹp mị hoặc lòng người, chính là Đoạn Vân Tụ cùng Kim Xu.
Hôm qua Đoạn Vân Tụ đáp ứng Kim Xu liền chuẩn bị lấy giải dược đi cứu người, ai ngờ Kim Xu lại nói thuốc này cần nàng theo bên cạnh phụ trợ mới có thể trừ độc, vì thế nàng phải mang theo Kim Xu. Nàng lại đi nói cho ca ca muốn rời đi một đoạn thời gian, lại che giấu nguyên nhân, nhưng nàng còn nhớ ca ca nhìn mình chằm chằm ảm đạm mở miệng, “Đi thì có thể, nhưng mau chóng trở lại, ca ca... Chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu...”
Nàng đột ngột cả kinh, cũng không biết ca ca nhìn qua còn có thể đi lại nhưng sinh lộ đã muốn tận rồi, buồn cười chính mình còn muốn lấy giải dược đi cứu nữ nhi của hung thủ giết người!
Nàng chùn lại, mình nên hay là không nên đi. Nàng một đêm không ngủ, đợi phương Đông dần dần sáng lên, nàng rốt cục làm ra quyết định ---- nàng thà rằng trước giải độc cho Diệp Tú Thường rồi tự tay giết nàng, cũng không muốn để nàng bị Kim Tàm cổ tra tấn đến chết. Cho nên nàng lập tức tìm Kim Xu rời đi Thái Bạch Sơn lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Lâm An.
Ngày hôm đó hai người đội mưa gió đi gấp tới Kim Lăng, tìm một cái khách điếm nghỉ chân. Hai người gọi chút rượu và thức ăn đang ăn, nghe được hai người bàn bên đang tán gẫu.
Một người hán tử gầy gò trong đó nói: “Có nghe nói chưa? Minh Viễn tiền trang đi khắp Kim Lăng tìm đại phu.”
Một cái phúc hậu trắng nõn như mễ lặc uống một ngụm rượu cùng đồng bạn, nói tiếp: “Đương nhiên nghe nói, đây chính là đại sự náo động Kim Lăng, đáng tiếc a, một cái nữ nhân như hoa như ngọc, muốn hương tiêu ngọc tẫn rồi...”
“Ai, thật sự là đáng thương, thế nhưng bị một nữ tử lừa, còn rơi vào kết cục như vậy!”
“Đây còn không phải là cha nàng tạo ác nghiệt? Nếu là năm đó cha của nàng không ham bảo bối nhà người ta đem người toàn bộ giết, Đoạn Vân Tụ kia cũng không đến nỗi nghĩ ra phương pháp ác độc như thế...”
“Nói cũng phải...”
Đoạn Vân Tụ bên đây dừng lại đũa, im lặng không lên tiếng.
Kim Xu lại cười nói: “Xem ra chúng ta không cần tiếp tục chạy như vậy, đã nhiều ngày thật đúng là mang ta đuổi quá sức rồi, mã đều thay đổi vài con...”
Đoạn Vân Tụ nhìn nhìn Kim Xu tóc quăn hỗn độn, khô khốc nói: “Vất vả ngươi...”
“Nha nha, khó được ngươi còn biết ta vất vả, thật không hiểu tổ tiên ta thiếu ngươi cái gì,“ Kim Xu lại gắp một mảnh thịt cá đến trong bát Đoạn Vân Tụ, “Mau ăn, ăn xong lại đi gặp tình nhân cũ của ngươi...”
Đoạn Vân Tụ nhìn thấy thịt cá trong bát, nhớ tới đối thoại vừa rồi hai người bàn bên, rốt cuộc không có tâm ăn cơm, nhưng xem Kim Xu chậm rãi ăn, cũng không tiện thúc giục nàng, chỉ phải ngồi không đợi nàng ăn hết.
Kim Xu lại ăn được càng ngày càng nhã nhặn càng ngày càng thanh tú, có thể so với tiểu thư khuê các.
Rốt cục ăn xong rồi, Đoạn Vân Tụ đang muốn đứng dậy rời đi, đã thấy Kim Xu hướng điếm tiểu nhị ngoắc, “Lấy gian phòng hảo hạng!”
Đoạn Vân Tụ nhìn nàng chằm chằm, nàng cười khúc khích, “Ngươi lại chuẩn bị phong trần mệt mỏi như vậy đi gặp Diệp gia đại tiểu thư?”
Đoạn Vân Tụ lúc này cũng không bận tâm bản thân là phong trần mệt mỏi hay là mới mẽ sạch sẽ, nhưng nàng cũng biết mấy ngày liền chạy đi làm Kim Xu mỏi mệt không chịu nổi, vì thế nói: “Vậy ngươi cứ ở nơi này nghỉ ngơi, ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi tốt hãy đến.”
Kim Xu bởi vì nàng biểu hiện ra săn sóc mà hơi hơi mềm lòng, sẳng giọng: “Giải dược ở chỗ của ta, phương pháp giải cũng ở chỗ của ta, một mình ngươi tới đó hữu dụng sao? Hay là muốn cùng nàng ôn chuyện cũ?”
Ôn chuyện? Đoạn Vân Tụ ảm đạm, trong lòng biết mình tuy rằng một lòng nghĩ cứu người, nhưng nếu thật sự gặp lại sẽ ở tình cảnh nào căn bản không thể đoán trước, mà ôn chuyện, là tuyệt đối không thể có rồi.
Kim Xu đem biến hóa của Đoạn Vân Tụ thu ở trong mắt, nói: “Đã nhiều ngày theo ngươi cùng chạy ngày đêm, làm ta mệt muốn chết rồi! Ta phải đi tắm rửa trước một cái, đổi xiêm y sạch sẽ, về phần ngươi, đợi trời tối rồi đi, mang nàng đến y quán Hồi Xuân...”
“Y quán Hồi Xuân?”
Kim Xu liếc mắt Đoạn Vân Tụ một cái, “Nơi này rõ ràng là địa bàn bạch đạo, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp kẻ ngoan ngoãn thỏa hiệp?”
Đoạn Vân Tụ nghe rõ, gật đầu đáp ứng. Nhưng trời tối mang người đưa đến y quán? Nghe thế nào giống như là đi bắt cóc đây? Chính mình thấy nàng, sẽ là cảnh tượng loại nào đây?
-------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook