Hắc Điếm Thần Cấp
-
Chương 17: Sinh hoạt cần nhu yếu phẩm
Người đàn ông thông minh như Giang Nam tất nhiên nhìn ra tính toán của mỹ nữ, nhưng bây giờ hắn không muốn tính toán so đo vì chút chuyện nhỏ. Nguyên cửa hàng chỉ khoảng ba mươi bình phương, dọn dẹp không mệt chết người. Huống chi đây chỉ là hiệp định bằng miệng, sau này thực hành khó tránh có ‘biến số’.
Giang Nam ngẫm nghĩ, đồng ý:
"OK, không vấn đề."
Mỹ nữ nở nụ cười ‘may mắn có khổ sai miễn phí’:
“Thế thì quyết định vậy đi!”
Giang Nam xòe tay:
“Dọn dẹp cửa hàng chứ có gì mà sợ, chuyện nhỏ.”
Mỹ nữ gật đầu nói:
“Ừ, giỏi.”
Mỹ nữ nói với bé gái lúc trước nói chuyện với Giang Nam:
“Đinh Đinh Đinh, in hợp đồng thuê phòng ra hai phần, à, nhớ ghi điều khoản kèm theo ở mục ghi chú, bên B phụ trách công tác vệ sinh trong tiệm tinh phẩm Linh Lung.”
Nghe vậy Giang Nam và bé gái đều đen mặt:
“A . . .’
Giang Nam đen mặt vì không thể ngờ đối phương sẽ viết hiệp định miệng dọn dẹp cửa hàng vào trong hợp đồng.
Bé gái đen mặt vì cái tên mỹ nữ kêu.
Bé gái khuôn mặt nghiêm túc nhấn mạnh:
"Lặp lại lần nữa là em tên Đinh Tuyền Nhi!”
Mỹ nữ không kiên nhẫn phất tay:
“Rồi rồi, biết.”
Bé gái chu môi không cam lòng chạy đi làm việc.
Lúc này Giang Nam cẩn thận xem xét cửa hàng. Không gian ba mươi mấy bình phương bị ngăn ra bốn khu vực, vừa vào cửa dễ thấy nhất là tiệm tinh phẩm của mỹ nữ, kệ hàng trưng bày trang sức, búp bê con gái thích.
Quầy bên trái dùng plastic dán mấy chữ to ‘sửa di động’, ‘sửa vi tính’, ‘di động vượt ngục’, ‘dán vỏ điện thoại’, đây chắc là chỗ sửa di động, vi tính quy mô nhỏ. Lúc này sau quầy không có người.
Quầy bên phải không gian nhỏ hơn, chỉ khoảng hai phần ba cái quầy của Giang Nam. Phong cách quầy này hơi khác lạ, chính giữa dán đồ án bát quái to, trên quầy đặt một thanh thước tầm long, một la bàn, mai rùa và đồng tiền thường dùng để bói. Trừ mấy thứ đó ra còn có một miếng gỗ khắc mã trả tiền vi tín.
Vách tường sau quầy treo bức tranh đạo sĩ, đạo sĩ trong tranh một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay cầm chuông đồng, trừng mắt rất uy phong. Trên góc trái bức tranh có ba chữ triện ‘Ngô Bán Tiên’, chắc là tên của đạo sĩ này.
Sau quầy không có ai nhưng nhìn cách trang trí là dễ đoán ra đây là một quầy xem bói.
Xem xét tình hình trong cửa hàng làm Giang Nam buồn cười. Trước cửa là hàng bánh rán, trong phòng có một chỗ sửa chữa, một quầy bói, một tiệm tinh phẩm, phong cách đúng là rối loạn.
Mỹ nữ đơn giản tự giới thiệu:
“Phải rồi, tôi tên Đinh Linh Lung, là chủ của tiệm tinh phẩm này, cũng là chủ nhân nơi đây.”
Giang Nam báo tên mình:
“À, tôi tên Giang Nam.”
Đinh Linh Lung nhẹ gật đầu nói:
“Giang Nam, tên dễ nhớ. Mà anh thuê quầy bán cái gì? Nói trước là không được bán giống người trong tiệm.”
Giang Nam nhìn quầy bói toán và sửa đồ, cười nói:
“Yên tâm, không trùng được.”
Đinh Linh Lung chỉ hướng bé gái đang viết hợp đồng, giới thiệu:
“Vậy thì tốt. Đây là em gái họ của tôi, Đinh Đinh Đinh, nhưng nó không thích người ta gọi tên này, với bên ngoài tự xưng là Đinh Tuyền Nhi. Anh tốt nhất cũng gọi như vậy đi, không thì cô nhóc này giận lên là hậu quả rất nghiêm trọng."
Nghe tên thật của bé gái, Giang Nam bật cười:
“Đinh Đinh Đinh? Cái tên này nghe vớ vẩn quá đi, có chắc không phải là nạp tiền điện thoại được tặng kèm không?”
Đinh Linh Lung ra hiệu Giang Nam im miệng:
“Suỵt, nhỏ giọng một chút."
Giang Nam cố nén ý cười, ngoan ngoãn câm miệng.
Đinh Đinh Đinh cầm hợp đồng thuê nhà đi tới, ném vào mặt Đinh Linh Lung:
“Đó, xong rồi.”
“Ừ, cảm ơn em.”
Đinh Linh Lung cầm hợp đồng xem một lần, không phát hiện vấn đề gì, cô đưa một tờ cho Giang Nam:
“Ký tên chỗ bên B đi.”
Giang Nam gật đầu nói:
“Được.”
Giang Nam nhìn thoáng qua nội dung hợp đồng rồi ký tên mình. Ký tên xong Giang Nam dùng vi tín chuyển khoảng tiền thuê nhà một quý cho Đinh Linh Lung, tròn hai ngàn khối cũng là toàn bộ dự toán mở tiệm lần này của hắn.
Đinh Linh Lung thu tiền chỉ hướng quầy nằm ở tận cùng cửa hàng, cười tủm tỉm nói:
"OK, từ giờ trở đi quyền sử dụng cái quầy kia thuộc về anh.”
Sắp hoàn thành nhiệm vụ làm tâm tình của Giang Nam khá tốt, mỉm cười nói:
“Ừm, sau này mọi người là hàng xóm, nhờ cô Linh Lung giúp đỡ cho.”
Đinh Linh Lung cười cười vén tóc ra sau tai, hỏi:
“Yên tâm, nguyên Thất Bảo Nhai đều biết Đinh Linh Lung này trượng nghĩa nhất. Mà anh bán cái gì? Để chủ nhà này giúp anh khai trương cho.”
Mắt Giang Nam sáng rực hỏi lại:
“Khai trương giúp tôi? Cô có chắc không?”
Đinh Linh Lung khinh thường hừ mũi, vỗ bộ ngực cao vút:
“Xì, nhìn bộ dạng của anh xem, làm như tôi lừa anh vậy. Anh không đi ra ngoài nghe ngóng xem nguyên Thất Bảo Nhai đều biết Đinh Linh Lung này trượng nghĩa nhất.”
Giang Nam cười nịnh gật gù:
“Đúng đúng đúng, là tôi có bụng tiểu nhân.”
Giang Nam lấy mười hộp mặt nạ hiệu Băng Thanh Ngọc Khiết, mười hộp áo mưa hiệu Kiệt Lục Tư ra khỏi cái túi sau lưng đặt lên quầy.
Đinh Linh Lung nhìn mặt nạ và áo mưa trên quầy, nhíu mày hỏi:
“Anh bán mấy thứ này?”
Bán mặt nạ còn đỡ, nhưng áo mưa làm Đinh Linh Lung hơi phản cảm. Nếu Giang Nam thật sự bày mấy cái này trên quầy thì tiệm tinh phẩm của cô sẽ biến thành tiệm đồ sex rồi.
Giang Nam vừa trả lời vừa xếp mặt nạ, áo mưa vào quầy:
“Ừ, tôi tạm thời chỉ bán hai thương phẩm này.”
Đinh Linh Lung nghiêm túc nói:
“Chờ chút! Làm chủ nhà tôi cần bàn với anh chút chuyện.”
Giang Nam ngừng tay, nhìn hướng Đinh Linh Lung:
“A, cô nói đi.”
Đinh Linh Lung chỉ áo mưa được xếp trong quầy của Giang Nam, nói:
“Vốn anh đã thuê quầy, tôi không có quyền lợi can thiệp anh bán cái gì. Nhưng anh bán thứ này trong tiệm của tôi thì rất mất phong nhã.”
Giang Nam lắc đầu nói:
“Không thể nào, thứ này chỉ là nhu yếu phẩm sinh hoạt.”
Mặt Đinh Linh Lung đen thui nói:
“Nhu yếu phẩm sinh hoạt? Vậy tại sao sinh hoạt của tôi không cần nó?”
Giang Nam ngây ra:
“A?”
Giang Nam nhìn Đinh Linh Lung từ trên xuống dưới, biểu tình nghiêm túc nói:
“Tuy đó là chuyện riêng của cô nhưng tôi đoán cô chưa kết hôn đúng không? Tôi khuyên cô nên làm tốt bảo vệ cho mình thì hơn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook