Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
-
Chương 626: Vạn thú đột kích
Trông thấy một đóa hoa vô cùng lớn ở sâu trong Ám Chi Nguyên, Phong Vân bất giác cau mày lại.
“Đi nào, tới đó ngồi đi!” Đế Sát cười với Phong Vân rồi kéo nàng về phía đóa hoa với một sức lực khiến Phong Vân không thể kháng cự.
Nghiêng ngả lảo đảo, Phong Vân bị Đế Sát đẩy một cái ngồi ngay giữa tâm đóa hoa.
“Đế Sát!”
“Suỵt…” Không đợi Phong Vân nhảy ra, Đế Sát nhẹ nhàng suỵt một tiếng. Sau đó, hắn chắp hai tay lại, một luồng linh lực màu đen lập tức quấn quanh Phong Vân, khiến nàng có muốn động cũng không thể cử động được.
“Ta không vĩ đại tới mức đi giúp Mộc Hoàng, việc ta có thể giúp và nguyện ý giúp chỉ có thể là giúp nàng thôi.” Vào thời điểm khi luồng linh lực màu đen bao phủ lên Phong Vân, tiếng nói u ám bẩm sinh của Đế Sát từ từ vang lên bên tai nàng.
“Mộc chi tâm, thảo chi hồn, hoa chi linh. Ta không có gì hay ho để cho nàng, chỉ có thể giúp nàng một việc cuối cùng là tiêu trừ chướng ngại ẩn trong cơ thể của nàng mà thôi.”
Tiếng nói của hắn tuy lạnh lùng nhưng lại mang theo sự ôn nhu vô tận.
“Đế…” Từ khi nhìn thấy đóa hoa khổng lồ lại nở rộ trong Ám Chi Nguyên, trong lòng Phong Vân đã có chút phỏng đoán, lúc này, khi nghe Đế Sát nói thế, nàng càng chắc chắn, vì vậy không khỏi vùng vẫy muốn thoát ra ngoài.
Nhưng mà, linh lực màu đen quanh người nàng đã bắt đầu bốc lên. Đế Sát đã dùng toàn lực để hối thúc hoa chi linh khổng lồ kia, sức ép của nó khiến Phong Vân ngay cả nói chuyện cũng không mở miệng ra được. Nàng chỉ có thể bình tĩnh nhìn Đế Sát từ bên trong vòng vây của linh lực màu đen mà thôi.
Mộc chi tâm của tộc tinh linh, thảo chi hồn của tộc mỹ nhân ngư đều là những thứ vô cùng trọng yếu. Vì vậy, hoa chi linh với Hắc Ngục mà nói chắc chắn cũng chẳng phải vật tầm thường. Vậy mà Đế Sát lại…
Xuyên qua bức màn linh lực màu đen, Đế Sát mỉm cười nhìn Phong Vân, vẻ mặt hắn vẫn hiện hữu sự thông tỏ. Vì Phong Vân, cái gì hắn cũng bỏ được, đến ngay cả tính mệnh của mình hắn còn cho nàng được, nói gì tới hoa chi linh? Hắn sẽ không vì Mộc Hoàng mà đi đối mặt với lực lượng hắc ám bí ẩn kia, hắn chỉ có thể đem hết tâm tư dốc vào Phong Vân, vì nàng mà tiêu trừ toàn bộ.
Có thêm hoa chi linh của hắn, ba loại linh vật hợp lại với nhau, nếu Phong Vân có thể hấp thụ được hoàn toàn thì dù lực lượng thần bí kia dù có lợi hại cỡ nào, Phong Vân cũng sẽ không sợ.
Tầng tầng lớp lớp sương khói màu đen bay lên và nhanh chóng bao bọc lấy Phong Vân, ngăn cách tầm mắt của hai người.
Phong Vân âm thầm thở dài trong lòng và chậm rãi nhắm hai mắt lại. Đế Sát đã muốn làm việc này, nàng còn từ chối sẽ thành ra phụ lòng người khác.
Ám Chi Nguyên nhanh chóng bao vây lấy hoa chi linh khổng lồ. Màu đỏ rực của đóa ra phát ra chói lòa trong đêm tối. Ánh sáng bay múa, đỏ và đen hòa lẫn vào nhau.
Đế Sát đứng bên ngoài, vẻ tươi cười trên mặt từ từ phai nhạt. Tới cuối cùng, trên gương mặt hắn lại hiện lên chút đau khổ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nơi gương mặt Phong Vân đã bị toàn bộ linh lực màu đen bao phủ tới mức không còn nhìn thấy gì nữa. Mối thâm tình tràn đầy bị che giấu, vẻ thoải mái sang sảng cố tình thể hiện ra ngoài lúc này mới được bộc lộ không hề cố kỵ.
Hưng phấn? Vui sướng? Không, chỉ có sự đau buồn.
“Sát Sát, không cần phải như vậy!” Tiểu Thực đứng một bên thấy vậy liền cong cong đóa hoa nói với hắn.
“Sát Sát?” Đế Sát quay đầu nhìn Tiểu Thực, đây là kiểu xưng hô gì vậy?
Tiểu Thực đong đưa thân mình đi tới bên cạnh Đế Sát. Nó vươn cành ra xoa xoa đầu Đế Sát rồi thở dài, “Ta không khuyên ngươi đừng đau lòng, ta chỉ khuyên ngươi đừng quá đau lòng. Ngươi và Vân Vân không hợp nhau đâu, đó chỉ là vấn đề sớm muộn thôi. Tâm tư của Vân Vân thế nào ta hiểu.”
Đế Sát không ngờ Tiểu Thực lại nói những lời này với hắn. Hắn không khỏi trầm mặc quay đầu và không để ý gì tới Tiểu Thực nữa.
Tiểu Thực thấy vậy lại ngồi xuống sát bên cạnh Đế Sát.
“Sát Sát, ta hỏi ngươi, nếu hôm nay Vân Vân muốn cả thiên hạ thì ngươi định sẽ làm thế nào?”
“Cái này còn cần phải hỏi sao?” Đế Sát không hiểu Tiểu Thực có ý gì nên chỉ trả lời theo bản năng.
“Nàng mà muốn thiên hạ, ta sẽ cho nàng tất cả.”
Tiểu Thực gật đầu,”Nếu Vân Vân tức giận muốn tiêu diệt toàn bộ thiên hạ thì sao?”
“Ta sẽ tiêu diệt giúp nàng.”
“Nếu Vân Vân không tốt và người bên cạnh ngươi đều ghét nàng thì sao?”
“Ai dám đối xử không tốt với nàng, ta sẽ tiêu diệt kẻ đó.”
Nghe xong câu trả lời của Đế Sát, Tiểu Thực vẫy vẫy cành lá, “Giống hệt như suy đoán của ta và Vân Vân.”
Đế Sát có thể vì Phong Vân mà hủy thiên diệt địa, việc này không chỉ có trong lòng bọn họ biết, chỉ sợ khắp thiên hạ này ai ai cũng biết điều đó.
“Nhưng mà, Mộc Hoàng sẽ không làm vậy.” Tiểu Thực không nhận xét gì về câu trả lời của Đế Sát, có điều chuyện vừa rồi lại chuyển sang nói về Mộc Hoàng.
“Nếu Vân Vân đột nhiên có ý muốn thống trị cả đại lục, Mộc Hoàng sẽ cân nhắc suy tính và làm Vân Vân đánh mất ý niệm này trong đầu. Bởi vì thiên hạ này không phải là thiên hạ của một người, hậu quả của việc gây chiến là trăm họ sẽ lầm than, đó không phải là điều mà một vị quân vương mong muốn.” Nói tới đây, Tiểu Thực dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nếu Vân Vân muốn tiêu diệt thiên hạ, Mộc Hoàng chắc chắn sẽ không đồng ý, hắn chắc chắn sẽ đánh Vân Vân. Còn chuyện nếu người bên cạnh hắn ghét bỏ Phong Vân…”
Tiểu Thực nói đến đây liền ngẩng đầu nhìn Đế Sát đang trầm mặc không lên tiếng.
“Hắn sẽ nghĩ cách để Phong Vân thuyết phục được mọi người chứ không phải giết sạch toàn bộ.”
Tiểu Thực nói tới đây liền không nói tiếp nữa. Chừng đấy cũng đủ để Đế Sát hiểu ra. Chuyện này không phải là do đến sớm hay đến muộn, mà là vấn đề hòa hợp về tính cách. Người ta thường nói nam và nữ như mỗi nửa của một hình tròn, chỉ có xứng đôi mới có thể ghép lại được. Còn những mảnh khác không phải lớn hơn sẽ là nhỏ hơn, sai một ly sẽ đi ngàn dặm. Ngươi thích nàng nhưng người đó chưa chắc đã hợp với ngươi, hoặc ngươi chưa chắc đã hợp với nàng. Ngươi yêu nàng nhưng lại không biết nàng thực sự muốn cái gì, đó kỳ thực là một sự tàn nhẫn và bi ai. Phong Vân muốn nói điều này với Đế Sát nhưng hắn không nghe. Vậy giờ để nó nói với hắn đi. Nếu có thể thấy rõ, nếu có thể hiểu được mà thoát ra được mối tình này, đối với Đế Sát mà nói đó là việc rất tốt. Nó thực sự cũng không muốn thấy Đế Sát phải trả giá như thế rồi cuối cùng lại đi sai đường, tìm sai duyên phận, dẫn tới kết cục sai lầm.
Đế Sát nghe Tiểu Thực nói xong liền lẳng lặng đứng im như tượng. Không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không ai biết cảm xúc của hắn lúc này.
Trong hang sâu chứa Ám Chi Nguyên càng phát ra cái lạnh như băng.
Trong lúc Phong Vân đang bắt đầu hấp thụ hoa chi linh, đám người Mộc Hoàng rốt cục cũng tìm được vị trí sắp bị phá tan.
“Chính là nơi này!” Sâu bên trong Huyễn Hải mênh mông, hai mắt Li Giang bỗng sáng ngời. Hắn lập tức lao về phía trước.
Bọn họ đã tìm rất nhiều ngày ở nơi này nhưng vẫn chưa tìm được điểm dao động.
Đám người Hải Long nghe vậy cũng lập tức đi theo.
Chỉ thấy bên dưới một ngọn núi lửa yên ắng ở sâu bên trong Huyễn Hải có một nơi đen kịt nhìn vô cùng hút mắt có dấu vết phá hủy. Một dấu vết như vậy ở trên núi lửa đang phun trào quả thực không khiến người ta chú ý chút nào. Khó trách tại sao bọn họ là không tìm ra được.
“Đúng là khí tức kia rồi!” Li Giang ngồi xổm trên một mỏm đá hướng ra ngoài, bàn tay chỉ vào khoảng không. Cảm giác được khí tức còn lưu lại nơi này, sắc mặt hắn đột nhiên trầm hẳn xuống. Hắn cũng từng thấy qua khí tức hắc ám này trên người Mặc Đế và Li Á. Đây chính là kẻ đã bày mưu tính kế sau lưng tộc mỹ nhân ngư và tộc người lùn.
Li Giang nắm chặt tay lại.
“Khí tức này còn rất nồng đậm.” Ba Ngân ngồi bên cạnh Li Giang hiếm hoi mới mở miệng. Bên trong hang động đã bị phá hủy này, hắn có thể cảm nhận được phía dưới loáng thoáng còn sót lại khí tức của lực lượng hắc ám, không giống như đến từ dưới lòng đất, mà giống như đến từ một không gian khác. Bọn chúng đang có ý đồ không ngừng đánh sâu vào nơi này. Thậm chí hắn có thể cảm giác được khí tức mãnh liệt không ngừng của chúng.
“Ta tới đó áp chế, các ngươi nhìn xem xung quanh có gì đặc biệt không.” Những thứ Ba Ngân có thể cảm nhận được, Li Giang khẳng định không thể không cảm nhận được. Hắn lập tức trầm giọng phân phó.
“Được…”
Lập tức, đám người Hải Long, Ba Ngân, Bạch Sa cùng bắt đầu sục sạo khắp nơi, còn Li Giang thì bắt đầu áp chế không gian nơi này. Đáy biển này là thiên hạ của hắn, cho dù có tìm ra nơi dao động hay không, hắn cũng có cách áp chế và tu bổ nơi này.
Linh lực xanh thẳm dập dờn trong nước biển làm nổi bật một phương, biến khoảng núi lửa đen thẳm dữ tợn dưới đáy biển trở nên mờ ảo vô cùng.
“Mau nhìn xem, chỗ này này!” Giữa không gian mờ ảo ánh hào quang, Hải Long bỗng thấp giọng kêu to.
Đám người Ba Ngân đang ở hướng khác lập tức bay nhanh về hướng này.
Ngay trước mặt Hải Long, ở ngay giữa bề mặt một tảng đá ngầm có khắc hình một thanh trường kiếm màu đen. Hình vẽ thanh trường kiếm màu đen này trông hết sức dữ tợn, nét vẽ hết sức trừu tượng khiến người ta hoàn toàn không hiểu rõ nó có ý nghĩa là gì. Mà lúc này, mũi của thanh kiếm lại chỉ ngay hướng trung tâm của tam đại lục.
Gió biển ào ào thổi qua, sóng biển tầng tầng bay múa. Cả bờ biển Huyễn Hải được bao phủ bởi một mảng mờ mịt không thể nhìn rõ. Cùng lúc đó, đám người Á Phi đang ở cách đó khá xa cũng đã tìm được cửa hang xảy ra dao động. Cửa hang này không nằm trong rừng cây um tùm của tinh linh mà nằm trên một khoảng sa mạc hoang vu. Lúc này, tiết trời đang vào đông, vậy nhưng những hạt cát óng ánh vàng đằng kia hình như không cảm nhận được cái lạnh của mùa đông ùa đến, chúng cứ tiếp tục phát huy cái nóng càn rỡ chẳng kiêng nể điều gì. Lốc xoáy hoành hành đầy trời. Ở những nơi chúng đi qua, cát vàng khắp chốn bị cuốn tung lên che lấp mặt trời. Không ai dám đi lại trên sa mạc không ngừng xao động này.
Mà ngay tại khoảng không gian đang bị cát vàng che thiên lấp địa đó, đám người Á Phi, Á Lê lại đang đứng sừng sững ngay trung tâm sa mạc và lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mặt.
Đó là một cái động thâm sâu khổng lồ. Giữa cơn cuồng phong đang tàn sát khắp nơi, cái động này lại đồ sộ bất động, những hạt cát xung quanh cơ hồ cũng chẳng hề nhúc nhích. Tĩnh mịch vạn phần. Bên trong động tối đen. Từ trên nhìn xuống, người ta chỉ có thể trông thấy một màu đen vô tận chứ không nhìn thấy bất cứ thứ màu sắc nào khác.
“Cảm giác không tốt chút nào!” Á Lê đứng trên hư không nhìn xuống cái hố sâu không thấy đáy bên dưới và trầm giọng nói.
Á Phi đứng bên cạnh không hề hé răng, chỉ lạnh lùng nhìn xuống. Khí tức hắc ám ở trong hố này cũng không khác là mấy so với thứ hắn đã thấy lúc còn ở trong vực sâu, bởi vậy hắn cũng không bị chấn động lắm. Có điều, lực lượng đang rục rịch phía dưới lại khiến hắn bốc hỏa.
“Lão Đại xem kìa!” Giữa lúc Á Phi còn đang lạnh lùng nhìn thì Hỏa Phượng đột nhiên chỉ xuống phía dưới.
Đám tinh linh chiến đấu lập tức nhìn về phía Hỏa Phượng chỉ.
Chỉ thấy bên hắc động khổng lồ có một đám cát có hình vẽ các ngôi sao đang nở rộ. Mặc cho gió thổi ào ào, đám hình vẽ này cũng không dao động chút nào.
“Đây là ý gì vậy?” Lạc Lê hỏi.
Không ai trả lời, vì không ai biết được.
“Lấp lại. Để bọn chúng cùng tụ họp chỗ đám người Mộc Hoàng.” Sau một lúc trầm mặc, Á Phi mới trầm giọng mở miệng.
“Vâng!”
Phân phó xong, Á Phi chậm rãi mở hai tay ra. Một luồng linh lực xanh biếc nhanh chóng quét qua khắp phương thiên địa này. Những hạt cát từ bốn phương tám hướng điên cuồng rót vào bên trong hố sâu. Hắc động trông như muốn cắn nuốt hết thảy phương này nhanh chóng bị lấp đầy, bị áp chế, bị phai mờ cùng với đất trời nơi đây.
Sóng cát cuồn cuộn. Cát vàng sa mạc liên tục biến đổi.
Mà đám người ở chỗ tộc Bỉ Mông cũng đã sớm phát hiện ra vị trí cụ thể.
“Lại ở ngay tế đàn sao?” Thủ lĩnh tộc Bỉ Mông vô cùng khiếp sợ, sắc mặt nàng ta cực kỳ u trầm.
Tế đàn này là nơi thiêng liêng nhất của tộc Bỉ Mông. Lực lượng bí ẩn kia lại lao ra từ ngay bên cạnh tế đàn của bọn họ. Việc này quả thực rất đáng cười! Nơi này chính là nơi bọn họ đặt lưới phòng ngự cực mạnh vào.
“Tức giận cũng không giải quyết được vấn đề gì. Trước hết chúng ta cứ chặn không gian này lại, sau đó về bàn bạc với Mộc Hoàng cùng tộc tinh linh và tộc mỹ nhân ngư xem sao.” Ngàn Dạ Lan ngồi bên cạnh chỗ tế đàn bị phá hỏng, hắn vừa sờ sờ vừa bình tĩnh nói. Vì không nhìn thấy nên hắn chỉ có thể dùng tay thăm dò xem tình hình thế nào.
“Được!” Thủ lĩnh tộc Bỉ Mông liếc nhìn Ngàn Dạ Lan một cái. Nàng ta trầm ngâm trong nháy mắt rồi gật đầu. Lúc trước bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái đã thích Ngàn Dạ Lan, bọn họ thích khí chất đó, lại thêm cảm giác hợp ý khó diễn tả nữa. Như thể bọn họ biết người này chính là phúc tinh của mình vậy. Cho nên bọn họ không ngại quan tâm tới hắn. Mà hiện tại, vị phúc tinh này có lẽ đang bắt đầu giúp bọn họ rồi.
“Người đâu, mau tới đây cùng phong ấn với ta!”
“Vâng!”
Những người tộc Bỉ Mông đi theo bọn họ lập tức đứng bên cạnh thủ lĩnh, một bên bắt đầu phục hồi tế đàn, một bên áp chế không gian dao động ở chỗ này.
Ngàn Dạ Lan ngồi bên cạnh, ngón tay tỉ mỉ lướt qua nơi bị phá hỏng. Tay hắn đột nhiên ngừng lại, rồi sau đó tỉ mỉ tìm kiếm thứ gì đó.
“Lan, làm sao thế?” Một người tộc Bỉ Mông vẫn cẩn thận chú ý đến hắn lập tức hỏi.
“Ngươi xem xem dưới tay ta đây có hình vẽ gì vậy?” Ngàn Dạ Lan vuốt ve thứ gì đó dưới tay, một bên bảo đối phương xem xem là cái gì.
Người kia lập tức tới gần và nhìn kỹ, “Hình như là hình vẽ loại hoa gì đó, nhưng thoạt nhìn thì không biết là hoa gì, thực… khó hiểu!” Cuối cùng, người này tổng kết lại bằng một từ khó hiểu.
Đường nét trên hình vẽ thoạt nhìn giống như một đóa hoa, có điều hình dáng của đóa hoa kia lại không phải loài hoa nào có ở tam đại lục này, thực trừu trượng.
“Đây không phải hoa.” Ngàn Dạ Lan lại lắc đầu.
“Lan, có vấn đề gì à?”
Ngàn Dạ Lan vuốt ve hoa văn. Hắn trầm mặc một hồi rồi bỗng từ từ nhăn đôi mày thanh tú lại.
“Đây không phải hình bông hoa, đây là một chữ, “Đến”.”
“Chữ à?” Người Bỉ Mông kinh ngạc hỏi lại. Nhìn thế nào nó cũng chẳng giống một chữ.
Một lời vừa dứt, Ngàn Dạ Lan lại như chợt bừng tỉnh mà nhảy dựng lên. Trên mặt hắn hiện lên vẻ nghiêm túc vạn phần, “Mau lên, chúng ta phải tìm sư tử Hoàng Kim, mau!”
Chữ này không phải chữ của đại lục bọn họ. Như vậy lực lượng vừa thoát ra và kẻ đứng đằng sau bọn họ…
Lần đầu tiên Ngàn Dạ Lan có cảm giác sởn tóc gáy.
“Mau lên, mau lên!” Thấy Ngàn Dạ Lan luôn bình tĩnh bỗng trở nên nóng vội, tộc Bỉ Mông lập tức không nói hai lời mà vội vàng hẳn lên. Mọi người đều đẩy nhanh tốc độ.
Gió chợt nổi, mang theo từng đợt lạnh lẽo.
Mà lúc này, ở đế hoàng quốc Thiên Khung xa xôi, Mộc Hoàng và sư tử Hoàng Kim lại đang vòng vòng quanh núi Thánh Linh Cung.
“Sao ta vẫn không cảm nhận được cái gì?” Sư tử Hoàng Kim cau mày. Bọn họ đã tỉ mỉ tìm kiếm từng tấc đất trên núi Thánh Linh Cung này, nhưng mà không có, không hề tìm được nơi có khí tức thần bí kia. Thậm chí bọn họ còn chẳng cảm nhận được có khí tức hắc ám nào tồn tại. Giống như thể Phong Vân không phải bị lực lượng đó tấn công ở nơi này.
“Ngươi hoàn toàn không có cảm giác gì sao?” Mộc Hoàng nhìn sư tử Hoàng Kim.
Sư tử Hoàng Kim là người thuộc nơi đó, nếu nó không có cảm giác gì thì chẳng phải rõ ràng nơi này thực sự không phải lối xâm nhập của bọn chúng sao?
Sư tử Hoàng Kim lắc đầu. Nó thực sự không cảm nhận được. Nhưng mà, nó lại cảm thấy nơi này chắc chắn có vấn đề.
“Đi, chúng ta đi tìm cung chủ Thánh Linh Cung.” Nhìn thấy biểu hiện của sư tử Hoàng Kim, Mộc Hoàng cũng đoán được suy nghĩ của nó. Hắn liền quay đầu định bước sâu vào bên trong núi Thánh Linh Cung để tới Thánh Linh Cung. Ngày đó, lực lượng hắc ám kia đã thoát ratừ bên trong Thánh Linh Cung. Nếu núi Thánh Linh Cung không phải lối vào của lực lượng kia, thì Thánh Linh Cung chắc chắc có quan hệ với bọn chúng. Ban đầu hắn không muốn đánh rắn động cỏ mà định xác định ra vị trí rồi nói sau, mà giờ xem ra bắt buộc phải tìm tới tận cửa rồi.
Sư tử Hoàng Kim suy nghĩ trong nháy mắt rồi lập tức gật đầu đuổi theo.
Núi cao mờ mờ tỏ tỏ. Từ sau khi biết được chuyện Phong Vân làm náo loạn ở Nam Viên, Thánh Linh Cung liền đóng cửa im ắng.
Giữa lúc không nắm được bất cứ thông tin gì, nơi này đang được nghênh đón hai vị sát thần.
Gió se se lạnh, lạnh như băng đến tận xương. Giữa bầu không khí lạnh tận cốt tủy này, trong một không gian xa xôi, bên trong cung điện tỏa ánh sáng rực rỡ, tất cả các ngọn đèn dầu đều đang được thắp sáng. Ánh đèn làm nổi bật một bóng người dữ tợn đang quay lưng lại phía này.
Ngắm nghía chén rượu trong tay, ngón tay thon dài của người đó bỗng như lơ đãng niết một cái.
“Rốp.” Chén rượu làm bằng tinh thạch trong nháy mắt vỡ tan thành bột. Bụi vỡ từ kẽ ngón tay người đó rơi rơi xuống dưới.
“Bốn tộc đã thoát khỏi khống chế. Nhưng mà, khà khà, Tái ông mất ngựa, biết đâu lại là phúc, ha ha…” Tiếng cười lạnh như băng dường như không có chút cảm xúc của con người vang lên bên trong cung điện hoa lệ.
Vô số tiếng hồi âm lập tức vang lên.
“Tam đại lục, chúng ta chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Ha ha, nghĩ tới chuyện rốt cuộc cũng có thể chiếm được, thực sự khiến người ta kích động…”
“Người đâu…”
Tiếng cười khà khà cứ quanh quẩn trong không gian xa xôi và loáng thoáng có những tiếng nói u ám truyền lại.
Tam đại lục, bọn họ… Đến đây…
Ánh mặt trời tỏa xuống rực rỡ. Trong lúc không gian xa xôi kia còn đang xao động, Mộc Hoàng và sư tử Hoàng Kim đã tìm tới cửa Thánh Linh Cung ở sâu bên trong các dãy núi Thánh Linh Cung.
Một tiếng chuông đồng lanh lảnh bỗng vang lên.
Cùng với tiếng chuông vang lên đó, một thanh trường kiếm cắm trong lòng núi bỗng bị một sức ép vô hình làm cho từ từ rút ra ngoài.
“Có vấn đề!” Sư tử Hoàng Kim và Mộc Hoàng đồng thời phát hiện ra sự kỳ lạ, cả hai đều dừng bước.
“Vù…” Đúng lúc bọn họ phát hiện ra sự việc, chuôi của trường kiếm đã bị ép hẳn ra khỏi lòng núi.
Cùng với tiếng vù bay ra của trường kiếm, cả núi Thánh Linh Cung bỗng nhiên rung chuyển.
“Ha ha…”
“Lão tử đến đây…”
“Ô…”
Trường kiếm vừa rút ra giống như phong ấn bị mở. Cả dãy núi lập tức lắc lư lay động. Có vô số âm thanh từ nơi đó vang lên. Ngay sau đó, bỗng có một đám yêu thú phóng lên cao che thiên lấp địa.
Phi long vảy đỏ cấp mười một, cuồng thú ngũ trảo cấp mười hai, chi chủ cấp mười ba, dực long tám cánh cấp mười lăm…
Tất cả đều là yêu thú cấp cao, tất cả đều là những thú vương chưa từng thấy.
Những thân hình khổng lồ bay vọt lên trời cao. Sát khí dữ tợn trong nháy mắt tràn ngập cả một phương rộng lớn.
Vạn thú đột kích…
“Đi nào, tới đó ngồi đi!” Đế Sát cười với Phong Vân rồi kéo nàng về phía đóa hoa với một sức lực khiến Phong Vân không thể kháng cự.
Nghiêng ngả lảo đảo, Phong Vân bị Đế Sát đẩy một cái ngồi ngay giữa tâm đóa hoa.
“Đế Sát!”
“Suỵt…” Không đợi Phong Vân nhảy ra, Đế Sát nhẹ nhàng suỵt một tiếng. Sau đó, hắn chắp hai tay lại, một luồng linh lực màu đen lập tức quấn quanh Phong Vân, khiến nàng có muốn động cũng không thể cử động được.
“Ta không vĩ đại tới mức đi giúp Mộc Hoàng, việc ta có thể giúp và nguyện ý giúp chỉ có thể là giúp nàng thôi.” Vào thời điểm khi luồng linh lực màu đen bao phủ lên Phong Vân, tiếng nói u ám bẩm sinh của Đế Sát từ từ vang lên bên tai nàng.
“Mộc chi tâm, thảo chi hồn, hoa chi linh. Ta không có gì hay ho để cho nàng, chỉ có thể giúp nàng một việc cuối cùng là tiêu trừ chướng ngại ẩn trong cơ thể của nàng mà thôi.”
Tiếng nói của hắn tuy lạnh lùng nhưng lại mang theo sự ôn nhu vô tận.
“Đế…” Từ khi nhìn thấy đóa hoa khổng lồ lại nở rộ trong Ám Chi Nguyên, trong lòng Phong Vân đã có chút phỏng đoán, lúc này, khi nghe Đế Sát nói thế, nàng càng chắc chắn, vì vậy không khỏi vùng vẫy muốn thoát ra ngoài.
Nhưng mà, linh lực màu đen quanh người nàng đã bắt đầu bốc lên. Đế Sát đã dùng toàn lực để hối thúc hoa chi linh khổng lồ kia, sức ép của nó khiến Phong Vân ngay cả nói chuyện cũng không mở miệng ra được. Nàng chỉ có thể bình tĩnh nhìn Đế Sát từ bên trong vòng vây của linh lực màu đen mà thôi.
Mộc chi tâm của tộc tinh linh, thảo chi hồn của tộc mỹ nhân ngư đều là những thứ vô cùng trọng yếu. Vì vậy, hoa chi linh với Hắc Ngục mà nói chắc chắn cũng chẳng phải vật tầm thường. Vậy mà Đế Sát lại…
Xuyên qua bức màn linh lực màu đen, Đế Sát mỉm cười nhìn Phong Vân, vẻ mặt hắn vẫn hiện hữu sự thông tỏ. Vì Phong Vân, cái gì hắn cũng bỏ được, đến ngay cả tính mệnh của mình hắn còn cho nàng được, nói gì tới hoa chi linh? Hắn sẽ không vì Mộc Hoàng mà đi đối mặt với lực lượng hắc ám bí ẩn kia, hắn chỉ có thể đem hết tâm tư dốc vào Phong Vân, vì nàng mà tiêu trừ toàn bộ.
Có thêm hoa chi linh của hắn, ba loại linh vật hợp lại với nhau, nếu Phong Vân có thể hấp thụ được hoàn toàn thì dù lực lượng thần bí kia dù có lợi hại cỡ nào, Phong Vân cũng sẽ không sợ.
Tầng tầng lớp lớp sương khói màu đen bay lên và nhanh chóng bao bọc lấy Phong Vân, ngăn cách tầm mắt của hai người.
Phong Vân âm thầm thở dài trong lòng và chậm rãi nhắm hai mắt lại. Đế Sát đã muốn làm việc này, nàng còn từ chối sẽ thành ra phụ lòng người khác.
Ám Chi Nguyên nhanh chóng bao vây lấy hoa chi linh khổng lồ. Màu đỏ rực của đóa ra phát ra chói lòa trong đêm tối. Ánh sáng bay múa, đỏ và đen hòa lẫn vào nhau.
Đế Sát đứng bên ngoài, vẻ tươi cười trên mặt từ từ phai nhạt. Tới cuối cùng, trên gương mặt hắn lại hiện lên chút đau khổ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nơi gương mặt Phong Vân đã bị toàn bộ linh lực màu đen bao phủ tới mức không còn nhìn thấy gì nữa. Mối thâm tình tràn đầy bị che giấu, vẻ thoải mái sang sảng cố tình thể hiện ra ngoài lúc này mới được bộc lộ không hề cố kỵ.
Hưng phấn? Vui sướng? Không, chỉ có sự đau buồn.
“Sát Sát, không cần phải như vậy!” Tiểu Thực đứng một bên thấy vậy liền cong cong đóa hoa nói với hắn.
“Sát Sát?” Đế Sát quay đầu nhìn Tiểu Thực, đây là kiểu xưng hô gì vậy?
Tiểu Thực đong đưa thân mình đi tới bên cạnh Đế Sát. Nó vươn cành ra xoa xoa đầu Đế Sát rồi thở dài, “Ta không khuyên ngươi đừng đau lòng, ta chỉ khuyên ngươi đừng quá đau lòng. Ngươi và Vân Vân không hợp nhau đâu, đó chỉ là vấn đề sớm muộn thôi. Tâm tư của Vân Vân thế nào ta hiểu.”
Đế Sát không ngờ Tiểu Thực lại nói những lời này với hắn. Hắn không khỏi trầm mặc quay đầu và không để ý gì tới Tiểu Thực nữa.
Tiểu Thực thấy vậy lại ngồi xuống sát bên cạnh Đế Sát.
“Sát Sát, ta hỏi ngươi, nếu hôm nay Vân Vân muốn cả thiên hạ thì ngươi định sẽ làm thế nào?”
“Cái này còn cần phải hỏi sao?” Đế Sát không hiểu Tiểu Thực có ý gì nên chỉ trả lời theo bản năng.
“Nàng mà muốn thiên hạ, ta sẽ cho nàng tất cả.”
Tiểu Thực gật đầu,”Nếu Vân Vân tức giận muốn tiêu diệt toàn bộ thiên hạ thì sao?”
“Ta sẽ tiêu diệt giúp nàng.”
“Nếu Vân Vân không tốt và người bên cạnh ngươi đều ghét nàng thì sao?”
“Ai dám đối xử không tốt với nàng, ta sẽ tiêu diệt kẻ đó.”
Nghe xong câu trả lời của Đế Sát, Tiểu Thực vẫy vẫy cành lá, “Giống hệt như suy đoán của ta và Vân Vân.”
Đế Sát có thể vì Phong Vân mà hủy thiên diệt địa, việc này không chỉ có trong lòng bọn họ biết, chỉ sợ khắp thiên hạ này ai ai cũng biết điều đó.
“Nhưng mà, Mộc Hoàng sẽ không làm vậy.” Tiểu Thực không nhận xét gì về câu trả lời của Đế Sát, có điều chuyện vừa rồi lại chuyển sang nói về Mộc Hoàng.
“Nếu Vân Vân đột nhiên có ý muốn thống trị cả đại lục, Mộc Hoàng sẽ cân nhắc suy tính và làm Vân Vân đánh mất ý niệm này trong đầu. Bởi vì thiên hạ này không phải là thiên hạ của một người, hậu quả của việc gây chiến là trăm họ sẽ lầm than, đó không phải là điều mà một vị quân vương mong muốn.” Nói tới đây, Tiểu Thực dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nếu Vân Vân muốn tiêu diệt thiên hạ, Mộc Hoàng chắc chắn sẽ không đồng ý, hắn chắc chắn sẽ đánh Vân Vân. Còn chuyện nếu người bên cạnh hắn ghét bỏ Phong Vân…”
Tiểu Thực nói đến đây liền ngẩng đầu nhìn Đế Sát đang trầm mặc không lên tiếng.
“Hắn sẽ nghĩ cách để Phong Vân thuyết phục được mọi người chứ không phải giết sạch toàn bộ.”
Tiểu Thực nói tới đây liền không nói tiếp nữa. Chừng đấy cũng đủ để Đế Sát hiểu ra. Chuyện này không phải là do đến sớm hay đến muộn, mà là vấn đề hòa hợp về tính cách. Người ta thường nói nam và nữ như mỗi nửa của một hình tròn, chỉ có xứng đôi mới có thể ghép lại được. Còn những mảnh khác không phải lớn hơn sẽ là nhỏ hơn, sai một ly sẽ đi ngàn dặm. Ngươi thích nàng nhưng người đó chưa chắc đã hợp với ngươi, hoặc ngươi chưa chắc đã hợp với nàng. Ngươi yêu nàng nhưng lại không biết nàng thực sự muốn cái gì, đó kỳ thực là một sự tàn nhẫn và bi ai. Phong Vân muốn nói điều này với Đế Sát nhưng hắn không nghe. Vậy giờ để nó nói với hắn đi. Nếu có thể thấy rõ, nếu có thể hiểu được mà thoát ra được mối tình này, đối với Đế Sát mà nói đó là việc rất tốt. Nó thực sự cũng không muốn thấy Đế Sát phải trả giá như thế rồi cuối cùng lại đi sai đường, tìm sai duyên phận, dẫn tới kết cục sai lầm.
Đế Sát nghe Tiểu Thực nói xong liền lẳng lặng đứng im như tượng. Không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không ai biết cảm xúc của hắn lúc này.
Trong hang sâu chứa Ám Chi Nguyên càng phát ra cái lạnh như băng.
Trong lúc Phong Vân đang bắt đầu hấp thụ hoa chi linh, đám người Mộc Hoàng rốt cục cũng tìm được vị trí sắp bị phá tan.
“Chính là nơi này!” Sâu bên trong Huyễn Hải mênh mông, hai mắt Li Giang bỗng sáng ngời. Hắn lập tức lao về phía trước.
Bọn họ đã tìm rất nhiều ngày ở nơi này nhưng vẫn chưa tìm được điểm dao động.
Đám người Hải Long nghe vậy cũng lập tức đi theo.
Chỉ thấy bên dưới một ngọn núi lửa yên ắng ở sâu bên trong Huyễn Hải có một nơi đen kịt nhìn vô cùng hút mắt có dấu vết phá hủy. Một dấu vết như vậy ở trên núi lửa đang phun trào quả thực không khiến người ta chú ý chút nào. Khó trách tại sao bọn họ là không tìm ra được.
“Đúng là khí tức kia rồi!” Li Giang ngồi xổm trên một mỏm đá hướng ra ngoài, bàn tay chỉ vào khoảng không. Cảm giác được khí tức còn lưu lại nơi này, sắc mặt hắn đột nhiên trầm hẳn xuống. Hắn cũng từng thấy qua khí tức hắc ám này trên người Mặc Đế và Li Á. Đây chính là kẻ đã bày mưu tính kế sau lưng tộc mỹ nhân ngư và tộc người lùn.
Li Giang nắm chặt tay lại.
“Khí tức này còn rất nồng đậm.” Ba Ngân ngồi bên cạnh Li Giang hiếm hoi mới mở miệng. Bên trong hang động đã bị phá hủy này, hắn có thể cảm nhận được phía dưới loáng thoáng còn sót lại khí tức của lực lượng hắc ám, không giống như đến từ dưới lòng đất, mà giống như đến từ một không gian khác. Bọn chúng đang có ý đồ không ngừng đánh sâu vào nơi này. Thậm chí hắn có thể cảm giác được khí tức mãnh liệt không ngừng của chúng.
“Ta tới đó áp chế, các ngươi nhìn xem xung quanh có gì đặc biệt không.” Những thứ Ba Ngân có thể cảm nhận được, Li Giang khẳng định không thể không cảm nhận được. Hắn lập tức trầm giọng phân phó.
“Được…”
Lập tức, đám người Hải Long, Ba Ngân, Bạch Sa cùng bắt đầu sục sạo khắp nơi, còn Li Giang thì bắt đầu áp chế không gian nơi này. Đáy biển này là thiên hạ của hắn, cho dù có tìm ra nơi dao động hay không, hắn cũng có cách áp chế và tu bổ nơi này.
Linh lực xanh thẳm dập dờn trong nước biển làm nổi bật một phương, biến khoảng núi lửa đen thẳm dữ tợn dưới đáy biển trở nên mờ ảo vô cùng.
“Mau nhìn xem, chỗ này này!” Giữa không gian mờ ảo ánh hào quang, Hải Long bỗng thấp giọng kêu to.
Đám người Ba Ngân đang ở hướng khác lập tức bay nhanh về hướng này.
Ngay trước mặt Hải Long, ở ngay giữa bề mặt một tảng đá ngầm có khắc hình một thanh trường kiếm màu đen. Hình vẽ thanh trường kiếm màu đen này trông hết sức dữ tợn, nét vẽ hết sức trừu tượng khiến người ta hoàn toàn không hiểu rõ nó có ý nghĩa là gì. Mà lúc này, mũi của thanh kiếm lại chỉ ngay hướng trung tâm của tam đại lục.
Gió biển ào ào thổi qua, sóng biển tầng tầng bay múa. Cả bờ biển Huyễn Hải được bao phủ bởi một mảng mờ mịt không thể nhìn rõ. Cùng lúc đó, đám người Á Phi đang ở cách đó khá xa cũng đã tìm được cửa hang xảy ra dao động. Cửa hang này không nằm trong rừng cây um tùm của tinh linh mà nằm trên một khoảng sa mạc hoang vu. Lúc này, tiết trời đang vào đông, vậy nhưng những hạt cát óng ánh vàng đằng kia hình như không cảm nhận được cái lạnh của mùa đông ùa đến, chúng cứ tiếp tục phát huy cái nóng càn rỡ chẳng kiêng nể điều gì. Lốc xoáy hoành hành đầy trời. Ở những nơi chúng đi qua, cát vàng khắp chốn bị cuốn tung lên che lấp mặt trời. Không ai dám đi lại trên sa mạc không ngừng xao động này.
Mà ngay tại khoảng không gian đang bị cát vàng che thiên lấp địa đó, đám người Á Phi, Á Lê lại đang đứng sừng sững ngay trung tâm sa mạc và lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mặt.
Đó là một cái động thâm sâu khổng lồ. Giữa cơn cuồng phong đang tàn sát khắp nơi, cái động này lại đồ sộ bất động, những hạt cát xung quanh cơ hồ cũng chẳng hề nhúc nhích. Tĩnh mịch vạn phần. Bên trong động tối đen. Từ trên nhìn xuống, người ta chỉ có thể trông thấy một màu đen vô tận chứ không nhìn thấy bất cứ thứ màu sắc nào khác.
“Cảm giác không tốt chút nào!” Á Lê đứng trên hư không nhìn xuống cái hố sâu không thấy đáy bên dưới và trầm giọng nói.
Á Phi đứng bên cạnh không hề hé răng, chỉ lạnh lùng nhìn xuống. Khí tức hắc ám ở trong hố này cũng không khác là mấy so với thứ hắn đã thấy lúc còn ở trong vực sâu, bởi vậy hắn cũng không bị chấn động lắm. Có điều, lực lượng đang rục rịch phía dưới lại khiến hắn bốc hỏa.
“Lão Đại xem kìa!” Giữa lúc Á Phi còn đang lạnh lùng nhìn thì Hỏa Phượng đột nhiên chỉ xuống phía dưới.
Đám tinh linh chiến đấu lập tức nhìn về phía Hỏa Phượng chỉ.
Chỉ thấy bên hắc động khổng lồ có một đám cát có hình vẽ các ngôi sao đang nở rộ. Mặc cho gió thổi ào ào, đám hình vẽ này cũng không dao động chút nào.
“Đây là ý gì vậy?” Lạc Lê hỏi.
Không ai trả lời, vì không ai biết được.
“Lấp lại. Để bọn chúng cùng tụ họp chỗ đám người Mộc Hoàng.” Sau một lúc trầm mặc, Á Phi mới trầm giọng mở miệng.
“Vâng!”
Phân phó xong, Á Phi chậm rãi mở hai tay ra. Một luồng linh lực xanh biếc nhanh chóng quét qua khắp phương thiên địa này. Những hạt cát từ bốn phương tám hướng điên cuồng rót vào bên trong hố sâu. Hắc động trông như muốn cắn nuốt hết thảy phương này nhanh chóng bị lấp đầy, bị áp chế, bị phai mờ cùng với đất trời nơi đây.
Sóng cát cuồn cuộn. Cát vàng sa mạc liên tục biến đổi.
Mà đám người ở chỗ tộc Bỉ Mông cũng đã sớm phát hiện ra vị trí cụ thể.
“Lại ở ngay tế đàn sao?” Thủ lĩnh tộc Bỉ Mông vô cùng khiếp sợ, sắc mặt nàng ta cực kỳ u trầm.
Tế đàn này là nơi thiêng liêng nhất của tộc Bỉ Mông. Lực lượng bí ẩn kia lại lao ra từ ngay bên cạnh tế đàn của bọn họ. Việc này quả thực rất đáng cười! Nơi này chính là nơi bọn họ đặt lưới phòng ngự cực mạnh vào.
“Tức giận cũng không giải quyết được vấn đề gì. Trước hết chúng ta cứ chặn không gian này lại, sau đó về bàn bạc với Mộc Hoàng cùng tộc tinh linh và tộc mỹ nhân ngư xem sao.” Ngàn Dạ Lan ngồi bên cạnh chỗ tế đàn bị phá hỏng, hắn vừa sờ sờ vừa bình tĩnh nói. Vì không nhìn thấy nên hắn chỉ có thể dùng tay thăm dò xem tình hình thế nào.
“Được!” Thủ lĩnh tộc Bỉ Mông liếc nhìn Ngàn Dạ Lan một cái. Nàng ta trầm ngâm trong nháy mắt rồi gật đầu. Lúc trước bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái đã thích Ngàn Dạ Lan, bọn họ thích khí chất đó, lại thêm cảm giác hợp ý khó diễn tả nữa. Như thể bọn họ biết người này chính là phúc tinh của mình vậy. Cho nên bọn họ không ngại quan tâm tới hắn. Mà hiện tại, vị phúc tinh này có lẽ đang bắt đầu giúp bọn họ rồi.
“Người đâu, mau tới đây cùng phong ấn với ta!”
“Vâng!”
Những người tộc Bỉ Mông đi theo bọn họ lập tức đứng bên cạnh thủ lĩnh, một bên bắt đầu phục hồi tế đàn, một bên áp chế không gian dao động ở chỗ này.
Ngàn Dạ Lan ngồi bên cạnh, ngón tay tỉ mỉ lướt qua nơi bị phá hỏng. Tay hắn đột nhiên ngừng lại, rồi sau đó tỉ mỉ tìm kiếm thứ gì đó.
“Lan, làm sao thế?” Một người tộc Bỉ Mông vẫn cẩn thận chú ý đến hắn lập tức hỏi.
“Ngươi xem xem dưới tay ta đây có hình vẽ gì vậy?” Ngàn Dạ Lan vuốt ve thứ gì đó dưới tay, một bên bảo đối phương xem xem là cái gì.
Người kia lập tức tới gần và nhìn kỹ, “Hình như là hình vẽ loại hoa gì đó, nhưng thoạt nhìn thì không biết là hoa gì, thực… khó hiểu!” Cuối cùng, người này tổng kết lại bằng một từ khó hiểu.
Đường nét trên hình vẽ thoạt nhìn giống như một đóa hoa, có điều hình dáng của đóa hoa kia lại không phải loài hoa nào có ở tam đại lục này, thực trừu trượng.
“Đây không phải hoa.” Ngàn Dạ Lan lại lắc đầu.
“Lan, có vấn đề gì à?”
Ngàn Dạ Lan vuốt ve hoa văn. Hắn trầm mặc một hồi rồi bỗng từ từ nhăn đôi mày thanh tú lại.
“Đây không phải hình bông hoa, đây là một chữ, “Đến”.”
“Chữ à?” Người Bỉ Mông kinh ngạc hỏi lại. Nhìn thế nào nó cũng chẳng giống một chữ.
Một lời vừa dứt, Ngàn Dạ Lan lại như chợt bừng tỉnh mà nhảy dựng lên. Trên mặt hắn hiện lên vẻ nghiêm túc vạn phần, “Mau lên, chúng ta phải tìm sư tử Hoàng Kim, mau!”
Chữ này không phải chữ của đại lục bọn họ. Như vậy lực lượng vừa thoát ra và kẻ đứng đằng sau bọn họ…
Lần đầu tiên Ngàn Dạ Lan có cảm giác sởn tóc gáy.
“Mau lên, mau lên!” Thấy Ngàn Dạ Lan luôn bình tĩnh bỗng trở nên nóng vội, tộc Bỉ Mông lập tức không nói hai lời mà vội vàng hẳn lên. Mọi người đều đẩy nhanh tốc độ.
Gió chợt nổi, mang theo từng đợt lạnh lẽo.
Mà lúc này, ở đế hoàng quốc Thiên Khung xa xôi, Mộc Hoàng và sư tử Hoàng Kim lại đang vòng vòng quanh núi Thánh Linh Cung.
“Sao ta vẫn không cảm nhận được cái gì?” Sư tử Hoàng Kim cau mày. Bọn họ đã tỉ mỉ tìm kiếm từng tấc đất trên núi Thánh Linh Cung này, nhưng mà không có, không hề tìm được nơi có khí tức thần bí kia. Thậm chí bọn họ còn chẳng cảm nhận được có khí tức hắc ám nào tồn tại. Giống như thể Phong Vân không phải bị lực lượng đó tấn công ở nơi này.
“Ngươi hoàn toàn không có cảm giác gì sao?” Mộc Hoàng nhìn sư tử Hoàng Kim.
Sư tử Hoàng Kim là người thuộc nơi đó, nếu nó không có cảm giác gì thì chẳng phải rõ ràng nơi này thực sự không phải lối xâm nhập của bọn chúng sao?
Sư tử Hoàng Kim lắc đầu. Nó thực sự không cảm nhận được. Nhưng mà, nó lại cảm thấy nơi này chắc chắn có vấn đề.
“Đi, chúng ta đi tìm cung chủ Thánh Linh Cung.” Nhìn thấy biểu hiện của sư tử Hoàng Kim, Mộc Hoàng cũng đoán được suy nghĩ của nó. Hắn liền quay đầu định bước sâu vào bên trong núi Thánh Linh Cung để tới Thánh Linh Cung. Ngày đó, lực lượng hắc ám kia đã thoát ratừ bên trong Thánh Linh Cung. Nếu núi Thánh Linh Cung không phải lối vào của lực lượng kia, thì Thánh Linh Cung chắc chắc có quan hệ với bọn chúng. Ban đầu hắn không muốn đánh rắn động cỏ mà định xác định ra vị trí rồi nói sau, mà giờ xem ra bắt buộc phải tìm tới tận cửa rồi.
Sư tử Hoàng Kim suy nghĩ trong nháy mắt rồi lập tức gật đầu đuổi theo.
Núi cao mờ mờ tỏ tỏ. Từ sau khi biết được chuyện Phong Vân làm náo loạn ở Nam Viên, Thánh Linh Cung liền đóng cửa im ắng.
Giữa lúc không nắm được bất cứ thông tin gì, nơi này đang được nghênh đón hai vị sát thần.
Gió se se lạnh, lạnh như băng đến tận xương. Giữa bầu không khí lạnh tận cốt tủy này, trong một không gian xa xôi, bên trong cung điện tỏa ánh sáng rực rỡ, tất cả các ngọn đèn dầu đều đang được thắp sáng. Ánh đèn làm nổi bật một bóng người dữ tợn đang quay lưng lại phía này.
Ngắm nghía chén rượu trong tay, ngón tay thon dài của người đó bỗng như lơ đãng niết một cái.
“Rốp.” Chén rượu làm bằng tinh thạch trong nháy mắt vỡ tan thành bột. Bụi vỡ từ kẽ ngón tay người đó rơi rơi xuống dưới.
“Bốn tộc đã thoát khỏi khống chế. Nhưng mà, khà khà, Tái ông mất ngựa, biết đâu lại là phúc, ha ha…” Tiếng cười lạnh như băng dường như không có chút cảm xúc của con người vang lên bên trong cung điện hoa lệ.
Vô số tiếng hồi âm lập tức vang lên.
“Tam đại lục, chúng ta chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Ha ha, nghĩ tới chuyện rốt cuộc cũng có thể chiếm được, thực sự khiến người ta kích động…”
“Người đâu…”
Tiếng cười khà khà cứ quanh quẩn trong không gian xa xôi và loáng thoáng có những tiếng nói u ám truyền lại.
Tam đại lục, bọn họ… Đến đây…
Ánh mặt trời tỏa xuống rực rỡ. Trong lúc không gian xa xôi kia còn đang xao động, Mộc Hoàng và sư tử Hoàng Kim đã tìm tới cửa Thánh Linh Cung ở sâu bên trong các dãy núi Thánh Linh Cung.
Một tiếng chuông đồng lanh lảnh bỗng vang lên.
Cùng với tiếng chuông vang lên đó, một thanh trường kiếm cắm trong lòng núi bỗng bị một sức ép vô hình làm cho từ từ rút ra ngoài.
“Có vấn đề!” Sư tử Hoàng Kim và Mộc Hoàng đồng thời phát hiện ra sự kỳ lạ, cả hai đều dừng bước.
“Vù…” Đúng lúc bọn họ phát hiện ra sự việc, chuôi của trường kiếm đã bị ép hẳn ra khỏi lòng núi.
Cùng với tiếng vù bay ra của trường kiếm, cả núi Thánh Linh Cung bỗng nhiên rung chuyển.
“Ha ha…”
“Lão tử đến đây…”
“Ô…”
Trường kiếm vừa rút ra giống như phong ấn bị mở. Cả dãy núi lập tức lắc lư lay động. Có vô số âm thanh từ nơi đó vang lên. Ngay sau đó, bỗng có một đám yêu thú phóng lên cao che thiên lấp địa.
Phi long vảy đỏ cấp mười một, cuồng thú ngũ trảo cấp mười hai, chi chủ cấp mười ba, dực long tám cánh cấp mười lăm…
Tất cả đều là yêu thú cấp cao, tất cả đều là những thú vương chưa từng thấy.
Những thân hình khổng lồ bay vọt lên trời cao. Sát khí dữ tợn trong nháy mắt tràn ngập cả một phương rộng lớn.
Vạn thú đột kích…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook