Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
-
Chương 556
Lôi thần chi phạt trên tay Mộc Hoàng bắt đầu tỏa ra ánh hào quang màu lam rực rỡ.
Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo liền tránh sang một bên và đứng phía sau Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng chậm rãi ngẩng đầu lên, phía trước chính là Hắc Thạch Phong, là nơi giam giữ Phong Vân. Với cơ thể và thực lực của Phong Vân, nếu không sớm cứu nàng ra thì nàng nhất định sẽ không thể chống đỡ được.
Giữa khung cảnh tối tăm bỗng phát ra ánh sáng ngọc rực rỡ.
Một tiếng hét to phá vỡ trời cao lập tức vang lên. Ngay sau đó, luồng linh lực màu lam mạnh mẽ phát ra và giống như một dải lụa lao thẳng về phía Hắc Thạch Phong.
Hào quang chói mắt, thế như chẻ tre.
Mà trong luồng hào quang đó lại chứa đựng bao nhiêu bi thương cùng với bao nhiêu thương yêu.
Trời đất vô tình nhưng lòng người luôn có tình.
“Rầm…” Một tiếng nhẹ nhàng giòn tan vang lên, cảnh tượng bên trong thủy kính lập tức biến mất, hết thảy đều hóa thành tro bụi. Những thứ mà Li Giang nhìn thấy cũng chỉ có vậy.
Xung quanh yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở phập phồng truyền đến.
Hỏa Phượng, Đỗ Như Phi, Á Lê và đám tinh linh đều căng thẳng nhìn Phong Vân. Bọn họ đã xem một lần rồi và lần nào cũng thấy chấn động, vì vậy mà không ai dám nghĩ tới cảm xúc của Phong Vân lúc này.
“Phong Vân, cô muốn khóc thì cứ…” Á Lê vẫn dìu Phong Vân từ nãy khi thấy vậy thì nhịn không được mà lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng. Thế nhưng chỉ nói được nửa câu thì hắn không nói nổi nữa. Hắn vốn nghĩ sẽ thấy một Phong Vân kích động, một Phong Vân phẫn nộ hoặc muốn phá tan mọi thứ, thế nhưng hiện tại nàng lại vô cùng bình tĩnh, vô cùng vô tình và không hề nhúc nhích.
Từ cực động chuyển hóa thành cực tĩnh, từ tuyệt đối phẫn nộ và thương tâm chuyển hóa thành không thương, không buồn, vô tình, vô hỉ, việc này…
Chuyển biến như vậy…
“Phong Vân, cô đừng làm ta sợ, đừng làm ta sợ nhé!” Á Lê bị dọa cho khiếp sợ, hắn căng thẳng ôm lấy Phong Vân. Một Phong Vân không có bất cứ cảm xúc gì và còn trầm tĩnh hơn cả mấy tảng đá lạnh băng trong hố sâu tăm tối lạnh lẽo này làm cho hắn không những không yên tâm mà trái lại còn càng thêm lo lắng.
Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo liền tránh sang một bên và đứng phía sau Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng chậm rãi ngẩng đầu lên, phía trước chính là Hắc Thạch Phong, là nơi giam giữ Phong Vân. Với cơ thể và thực lực của Phong Vân, nếu không sớm cứu nàng ra thì nàng nhất định sẽ không thể chống đỡ được.
Giữa khung cảnh tối tăm bỗng phát ra ánh sáng ngọc rực rỡ.
Một tiếng hét to phá vỡ trời cao lập tức vang lên. Ngay sau đó, luồng linh lực màu lam mạnh mẽ phát ra và giống như một dải lụa lao thẳng về phía Hắc Thạch Phong.
Hào quang chói mắt, thế như chẻ tre.
Mà trong luồng hào quang đó lại chứa đựng bao nhiêu bi thương cùng với bao nhiêu thương yêu.
Trời đất vô tình nhưng lòng người luôn có tình.
“Rầm…” Một tiếng nhẹ nhàng giòn tan vang lên, cảnh tượng bên trong thủy kính lập tức biến mất, hết thảy đều hóa thành tro bụi. Những thứ mà Li Giang nhìn thấy cũng chỉ có vậy.
Xung quanh yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở phập phồng truyền đến.
Hỏa Phượng, Đỗ Như Phi, Á Lê và đám tinh linh đều căng thẳng nhìn Phong Vân. Bọn họ đã xem một lần rồi và lần nào cũng thấy chấn động, vì vậy mà không ai dám nghĩ tới cảm xúc của Phong Vân lúc này.
“Phong Vân, cô muốn khóc thì cứ…” Á Lê vẫn dìu Phong Vân từ nãy khi thấy vậy thì nhịn không được mà lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng. Thế nhưng chỉ nói được nửa câu thì hắn không nói nổi nữa. Hắn vốn nghĩ sẽ thấy một Phong Vân kích động, một Phong Vân phẫn nộ hoặc muốn phá tan mọi thứ, thế nhưng hiện tại nàng lại vô cùng bình tĩnh, vô cùng vô tình và không hề nhúc nhích.
Từ cực động chuyển hóa thành cực tĩnh, từ tuyệt đối phẫn nộ và thương tâm chuyển hóa thành không thương, không buồn, vô tình, vô hỉ, việc này…
Chuyển biến như vậy…
“Phong Vân, cô đừng làm ta sợ, đừng làm ta sợ nhé!” Á Lê bị dọa cho khiếp sợ, hắn căng thẳng ôm lấy Phong Vân. Một Phong Vân không có bất cứ cảm xúc gì và còn trầm tĩnh hơn cả mấy tảng đá lạnh băng trong hố sâu tăm tối lạnh lẽo này làm cho hắn không những không yên tâm mà trái lại còn càng thêm lo lắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook