Hắc Đạo Vô Tình
Chương 93: Hồi ức của Joe (1)

******

"Cạch" Joe mở cửa bước lên xe, sắc mặt vẫn chưa hết đỏ, bực tức đóng sầm cửa xe ô tô lại. "Phó bang chủ, sao trông ngài tức giận thế?" người tài xế bị hành động của hắn làm cho giật mình, cậu ta ngạc nhiên hỏi. Nhưng chẳng được nghe câu trả lời hay lời tâm sự gì mà chỉ nhận được cái nhìn sắc lẹm. Người tài xế ho "khụ khụ" vài tiếng rồi quay lên, khởi động xe rời đi.

Joe ngồi ở băng ghế sau, người dựa vào ghế nệm mềm mại, hai mắt nhắm dưỡng thần. Một kí ức nào đó chợt hiện lên trong đầu hắn.

"Bụp" "bốp" "Á, đừng đánh nữa, tha cho tôi...đau quá!" một cậu bé tầm 10 tuổi hai tay ôm lấy đầu, cố không để hai người thanh niên đánh vào đầu mình vì cậu biết bị đánh vào đầu rất nguy hiểm. Sau khi đã đánh cho hả giận rồi, hai tên kia mới chịu buông tha cho cậu bé. Trước khi đi còn nhặt lấy chiếc túi rút nhỏ đựng vài đồng bạc bên trong "Hahaha, chỉ là thằng nhãi ranh thôi mà cũng đòi làm ông tướng!"

Cậu bé chống người ngồi dậy nhưng cơ thể dường như mất hết sức lực ngã xuống. Cậu bất lực nằm xuống, hai tay dang ra hai bên, đôi mắt to tròn hướng lên bầu trời. Bầu trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng, gió vẫn mát, hoa vẫn muôn màu muôn vẻ. Chỉ có mình cậu là đơn sắc haha...vừa đói vừa mệt, nhà thì không có. Đúng là cậu vỗn dĩ đã không thuộc về thế giới này và thế giới này cũng không thuộc về cậu.

Dường như đã quyết định là muốn buông xuôi tất cả nên cậu bé cứ thế nằm im ở đó, mặc cho cơn đau từ vết thương truyền tới trên cơ thể gầy gò nhỏ bé. Bỗng một chiếc túi vải từ đâu ném tới rơi "bộp" một tiếng trúng mặt cậu. Cậu bé đau đớn ôm mặt ngồi dậy hét lên "Ai!?" tiếng bước chân đã vang lên ngay gần khiến cậu quay ra.

Một cậu bé trông cũng tầm tuổi cậu, mặc trên người bộ vest đen lạnh lùng, gương mặt không biểu cảm nhìn chăm chăm vào cậu. Cậu run rẩy đứng dậy quát "Cậu là ai mà dám ném đồ vào mặt tôi hả? Thích bị ăn đòn sao?"

"Kém cỏi!"

"Cái gì!? Cậu nói ai kém cỏi cơ?"

"..."

"Này! Tôi với cậu không quen biết gì nhau nên đừng có khiêu khích tôi nhá, tôi không muốn đánh trẻ con!"

"Không muốn ăn sao?"

"Ăn?" cậu bé nhìn lại cái túi vải, cúi xuống mở ra thì thấy trong đó là một đống đồ ăn vặt. Cậu bé mừng rỡ xé một gói bánh ra ăn thử. Vị ngon ngọt ở đầu lưỡi khiến cậu yêu thích không thôi. Không để ý ánh mắt của cậu bé kia mà một mình ăn hết đống đồ ăn trong túi.

Ăn xong, cậu đưa tay quệt miệng, cười rạng rỡ nhìn cậu bé kia "Đồ ăn ngon quá! Cậu còn nữa không?" Cậu bé kia chỉ nói "Nếu lo chết đói thì theo tôi!"

"Theo cậu? Tại sao?"

"Sau này cậu sẽ biết!"

"Ơ...không nói thì tôi không theo đâu!"

"Vậy thôi!"

"Sao cậu không biết mở miệng cầu xin tôi vậy hả? Theo thì theo, dù sao tôi cũng không có gì để cậu lừa cả!"

"..."

"Sao cậu ít nói thế!? Giới thiệu tên đi! Tớ là Nam Minh!"

"Hữu Cảnh!"

"Rất vui được làm quen!"

"Uh"

"Cậu đi chậm thôi! Chờ tớ với!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương