Hắc Đạo Vô Tình
Chương 18: Ác mộng

******

Tại An gia

An Minh Hạ chùm đầu kín mít, lặng lẽ bước từng bước ra phía sau nhà, cẩn thận trèo lên hàng rào sắt. Cũng may hàng rào không cao lắm, chỉ mỗi tội muốn nhảy xuống là hơi nguy hiểm. Nhìn ngó xung quanh một hồi, xác định không có ai. An Minh Hạ mới yên tâm, đang chuẩn bị nhảy xuống thì

"Kĩ năng leo trèo tốt thế này chắc cô hành nghề ăn trộm hả?" một giọng nói nhàn nhạt vang lên khiến cô chết lặng. Chết tiệt! Thế nào cũng không trốn nổi hắn ta mà. Cô bám chắc phần thành trên hàng rào, cười cười nhìn Hữu Cảnh đang vòng tay trước ngực ngẩng đầu nhìn cô.

- Haha anh đến từ bao giờ vậy?

- Từ khi cô ra khỏi nhà

- ... - Lâu như vậy rồi? Thế mà không đi bắt lỗi mình còn để mình trèo khổ sở như thế này. Tên đáng ghét!

- Xuống đi, tôi đưa cô đến chỗ làm

An Minh Hạ thở hắt ra một hơi, cô gật đầu cho có rồi tính nhảy xuống nhưng ai nhờ vướng chiếc ba lô nên từ nhảy thành ngã. Đang nghĩ sẽ phải chịu cơn đau thấu xương thì chợt cô rơi vào một vòng tay ấm áp.

Mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trong vòng tay của Hữu Cảnh. Còn anh đang nhướn mày nhìn cô gái nhỏ trong lòng. An Minh Hạ chớp chớp mắt, vội đẩy anh ra, hai gò má ửng hồng lắp bắp nói "Cảm...cảm ơn...anh"

Hữu Cảnh nhếch môi cười, mở cửa xe ngồi vào. Thấy An Minh Hạ còn đang ngẩn người thì Joe lên tiếng "An tiểu thư, mời cô lên xe ạ!"

Dọc đường đi

"Không phải anh bận lắm sao? Có thời gian chở tôi đi đi về về thế này à?" liếc ngang liếc dọc một hồi, An Minh Hạ nhàm chàn quay sang Hữu Cảnh đang ngồi bên cạnh xem laptop hỏi.

- Vụ hôm qua cô chưa chừa sao? Thích ăn vài phát đạn vào người mới chịu à? - Người nào đó vô tâm nói.

- Chứ không phải tại anh? Nếu không đi với anh thì tôi có bị bọn chúng biết mặt mà truy sát không? - Nghĩ lại mà cô rùng mình.

- An tiểu thư đây là đang trách tôi?

- Đúng!

- Cô biết không? - Bỗng Hữu Cảnh gập laptop lại, thân hình cao lớn nghiêng về phía An Minh Hạ, mỉm cười nói - tôi là có hứng thú với cô...

Tên thuộc hạ đang lái xe suýt nữa chệch tay lái. Hắn không nghe thấy gì...không nghe thấy gì...không nghe thấy gì...nhưng tai vẫn nhẹ nhàng vểnh lên hóng chuyện hay ở đằng sau.

- Anh có hứng thú với tôi? - Người đàn ông này thẳng thắn dễ sợ, làm cô có chút buồn cười - Tôi thấy anh không hợp kể chuyện cười đâu, cảm ơn anh đã có hứng thú với tôi nhưng xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh!

- Dám nói như vậy với tôi, cô cũng dũng cảm thật!

- Được bang chủ thế giới ngầm như anh đây khen thật làm tôi tự hào quá...

- Quả nhiên rất thú vị!

- Anh...

- Từ mai cô dọn qua Hữu gia! - Hữu Cảnh bất ngờ nói

- Cái gì!? - An Minh Hạ là không tiếp thu kịp.

- .... - Một cái liếc mắt, Joe ngồi ghế phụ lái liền nói - An tiểu thư, ông chủ bảo ngày mai cô dọn đồ đến Hữu gia sống.

- Anh đùa tôi à? - Cô tròn mắt hét lớn - Đang yên đang lành bắt tôi đến nhà anh làm cái gì?

- Bảo vệ cô, chỉ sợ nếu cô còn ở An gia thì ba mẹ cô cũng sẽ bị ảnh hưởng - Joe tiếp lời nói.

- Ba mẹ tôi bị ảnh hưởng? Nhưng... - Đúng là hiện giờ cô bị truy sát thế này, chắc chắn ba mẹ sẽ bị vạ lây. Suy nghĩ một hồi cô nói - Có thể cho tôi thời gian đến cuối tuần được không? Tôi cần sắp xếp vài chuyện...

- ... - Joe nhìn ông chủ của mình, thấy anh gật đầu liền nói - Được, nhưng nếu có thể sớm hơn thì càng tốt! Càng nhanh thì càng dễ giải quyết mà.

- Ukm...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương