Hắc Đạo Thiên Kim Xuyên Thành Nữ Phụ
-
Chương 25
"Anh có chuyện gì không? Sao trễ vậy mà anh chưa nghỉ nữa?"
"Anh... anh muốn nói chuyện với em" CỐ TRƯỜNG LIỆT
"Dạ được anh vào đi"
"Anh tay anh sao mà lại băng bó vậy. Anh sao thế"
"Anh không sao hết chỉ là vết thương ngoài da thôi mà"
Cô kéo anh lên giường, cô thì chỉ lo cầm tay anh xem vết thương. Nhưng lại không biết mình đang mặc đồ ngủ không thể che được vóc dáng lung linh của cô. Mà còn làm cô như tinh linh xinh đẹp vậy.
Không biết có phải là do mắt anh tốt quá hay không mà anh có thể nhìn hết từ trên xuống dưới không xót gì hết.
Anh bỗng kéo mạnh cô làm cô mất thăng bằng té vào lồng ngực của anh. Ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể cô làm anh chỉ muốn đè cô dưới thân ngay lập tức.
"Anh...anh sao vậy. Sao ôm em chặt thế"
"Tối nay anh sẽ giải giúp cho em"
"Không em không muốn như vậy là loạn luân. Em không thể chấp nhận được đâu. Anh về phòng đi coi như hôm nay không có gì xảy ra hết" cô nghe lời anh nói xong thì lập tức nhảy ra khỏi người anh.
Cô đang tính chạy xuống giường nhưng cô cảm thấy cả người mềm nhũn. Không thể cử động được, cả người vô lực. Chẳng lẽ... hèn chi cô không thấy thuốc phát tác.
"Em bị sao vậy nè. Anh làm gì em vậy" cô gào lên
"Chiều thuốc mà em uống có thêm một loại nữa làm cho cả người vô lưc. Anh xin lỗi anh biết mình rất hèn hạ nhưng chỉ có cách đó anh mới có được em."
Anh đứng lên bế cô thả vào giường. Anh đứng lên cởi đồ mình ra, anh làm chầm chậm từ từ. Phải công nhận cô rất đẹp nhất là vóc dáng còn hơn cả siêu mẫu nữa.
Da trắng mịn như em bé, cô giống như ma túy vậy luôn thu hut người khác. Cô khiến cho người khác không thể rời mắt khỏi mình được.
Anh ngồi xuống kế bên cô sờ nhẹ từ dưới chân lên. Tay luồn vào bên trong lớp áo ngủ của cô.
"Anh... đừng như vậy mà... em là em gái anh mà... đừng" nước mắt cô chảy ra. Cô không ngờ anh mình lại có thể đối xử với mình như vậy.
Anh nhìn thấy cô khóc thì tim anh như có hàng trăm hàng ngàn đâm vào tim anh vậy. Anh đau lắm, nhưng nếu không có được cô thì anh sẽ chết mất. Anh yeu thương hôn nhẹ lên những giọt nước mắt của cô.
Anh hôn lên môi cô lúc đầu nhẹ liếm hai cánh môi cô. Sau đó tách hai hàm răng ra nhưng cô lại chống cự không chịu hé ra.
Không thể làm cho cô đau được nên anh chỉ có thể di chuyển tay tới bầu ngực tròn của cô nhéo nhẹ nó. Khiến cô giật cả mình bật thốt lên. Lợi dụng sơ hở đó anh chui lưỡi mình vào.
Lúc đầu là hôn nhẹ nhưng sau đó anh đã đắm chìm trong sự ngọt ngào của cô nên anh hôn mạnh bạo hơn, cuồng dã hơn.
Anh hút hết mật ngọt của cô khiến cô không thể thở nữa thì anh mới lưu luyến thả cô ra dể cô hít thở. Thấy khuôn mặt cô trở lại bình thường anh lại bắt đầu hôn tiếp.
Anh cứ hôn nhiều lần như vậy khiến đầu óc cô ngày càng choáng váng. Cô không biết giờ phút này cô phải làm như thế nào nữa.
"Anh... anh muốn nói chuyện với em" CỐ TRƯỜNG LIỆT
"Dạ được anh vào đi"
"Anh tay anh sao mà lại băng bó vậy. Anh sao thế"
"Anh không sao hết chỉ là vết thương ngoài da thôi mà"
Cô kéo anh lên giường, cô thì chỉ lo cầm tay anh xem vết thương. Nhưng lại không biết mình đang mặc đồ ngủ không thể che được vóc dáng lung linh của cô. Mà còn làm cô như tinh linh xinh đẹp vậy.
Không biết có phải là do mắt anh tốt quá hay không mà anh có thể nhìn hết từ trên xuống dưới không xót gì hết.
Anh bỗng kéo mạnh cô làm cô mất thăng bằng té vào lồng ngực của anh. Ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể cô làm anh chỉ muốn đè cô dưới thân ngay lập tức.
"Anh...anh sao vậy. Sao ôm em chặt thế"
"Tối nay anh sẽ giải giúp cho em"
"Không em không muốn như vậy là loạn luân. Em không thể chấp nhận được đâu. Anh về phòng đi coi như hôm nay không có gì xảy ra hết" cô nghe lời anh nói xong thì lập tức nhảy ra khỏi người anh.
Cô đang tính chạy xuống giường nhưng cô cảm thấy cả người mềm nhũn. Không thể cử động được, cả người vô lực. Chẳng lẽ... hèn chi cô không thấy thuốc phát tác.
"Em bị sao vậy nè. Anh làm gì em vậy" cô gào lên
"Chiều thuốc mà em uống có thêm một loại nữa làm cho cả người vô lưc. Anh xin lỗi anh biết mình rất hèn hạ nhưng chỉ có cách đó anh mới có được em."
Anh đứng lên bế cô thả vào giường. Anh đứng lên cởi đồ mình ra, anh làm chầm chậm từ từ. Phải công nhận cô rất đẹp nhất là vóc dáng còn hơn cả siêu mẫu nữa.
Da trắng mịn như em bé, cô giống như ma túy vậy luôn thu hut người khác. Cô khiến cho người khác không thể rời mắt khỏi mình được.
Anh ngồi xuống kế bên cô sờ nhẹ từ dưới chân lên. Tay luồn vào bên trong lớp áo ngủ của cô.
"Anh... đừng như vậy mà... em là em gái anh mà... đừng" nước mắt cô chảy ra. Cô không ngờ anh mình lại có thể đối xử với mình như vậy.
Anh nhìn thấy cô khóc thì tim anh như có hàng trăm hàng ngàn đâm vào tim anh vậy. Anh đau lắm, nhưng nếu không có được cô thì anh sẽ chết mất. Anh yeu thương hôn nhẹ lên những giọt nước mắt của cô.
Anh hôn lên môi cô lúc đầu nhẹ liếm hai cánh môi cô. Sau đó tách hai hàm răng ra nhưng cô lại chống cự không chịu hé ra.
Không thể làm cho cô đau được nên anh chỉ có thể di chuyển tay tới bầu ngực tròn của cô nhéo nhẹ nó. Khiến cô giật cả mình bật thốt lên. Lợi dụng sơ hở đó anh chui lưỡi mình vào.
Lúc đầu là hôn nhẹ nhưng sau đó anh đã đắm chìm trong sự ngọt ngào của cô nên anh hôn mạnh bạo hơn, cuồng dã hơn.
Anh hút hết mật ngọt của cô khiến cô không thể thở nữa thì anh mới lưu luyến thả cô ra dể cô hít thở. Thấy khuôn mặt cô trở lại bình thường anh lại bắt đầu hôn tiếp.
Anh cứ hôn nhiều lần như vậy khiến đầu óc cô ngày càng choáng váng. Cô không biết giờ phút này cô phải làm như thế nào nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook