[Hắc Bang] Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi
Chương 8: Không Chịu Khuất Phục

Màn đêm như nuốt gọn cả vùng biển, phía xa xuất hiện một toà biệt thự lớn... Đó chính là một trong những biệt thự ẩn của Hắc Long... Toà biệt thự coi bề ngoài rất đơn giản, thiết kế gọn gàng, trông rất vừa mắt nhưng lại không quá nổi bật... Bên trong trái ngược với bên ngoài, nguy nga lỗng lẫy chưa đủ để ca ngợi khung hình bên trong tòa biệt thự, toàn bộ xung quanh tường đều được phủ một màu vàng rực rỡ, ánh đèn treo ở khắp mọi nơi...

Tất cả từ trong ra ngoài đều có vệ sĩ canh giữ cẩn trọng, bàn ăn ở giữa trung tâm khiến khung cảnh thêm uy nghiêm diễm lệ... Toà biệt thự hai tầng với phong cách cổ điển khiến nhiều người liên tưởng đến những toà lâu đài của các vua chúa thời xưa... Tất cả mọi thứ đều quá hoàn hảo...

____________________

Bích Huyết chợt mở mắt, mồ hôi túa ra như suối, cô vừa mơ một giấc mơ thật đáng sợ... Cô mơ thấy mình chạy, chạy mãi mà không có điểm dừng... Đáng sợ là người đuổi theo cô không ai khác là Lâm Triệt. Chết tiệt!!! Mà cô đang ở chỗ quái nào thế này! Đầu óc Bích Huyết mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê...

"Chỗ quái nào thế này?"

Bích Huyết chợt sững lại, đúng rồi! Cô là đang bị bắt, bị Lâm Triệt bắt rồi!! Như sực tỉnh, Bích Huyết nhìn xung quanh một lượt... Căn phòng cô đang ở vô cùng lộng lẫy, nhưng lạ là không có lấy một cái cửa sổ, chỉ có cửa thông gió... Nguy to rồi!!! Bích Huyết ôm đầu day dứt, làm sao để thoát ra bây giờ??

"Em tỉnh rồi à?"

Bích Huyết giật mình quay ra, đập ngay vào mắt cô là Lâm Triệt, hắn khoanh tay trước ngực, cả người bên phải tựa vào tường, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc hắn tựa mây khói, khẽ lung lay nhẹ nhàng... Vô cùng tuyệt mỹ!! Bích Huyết nhìn vào mắt hắn, ánh mắt lờ mơ như hơi sương... Cả hai cứ nhìn nhau, Bích Huyết không biết phải phản ứng như nào, cả người cô lại bất giác run lên... Cô không trả lời, yên lặng nhìn hắn...

"Em luôn như vậy!! Vẫn lạnh lùng và vẻ ngoài thì trông khó đoán"

Hắn dự định tiến đến chỗ Bích Huyết, nhưng cô đã biết trước, nhảy xuống khỏi giường, lùi lại mấy bước... Gương mặt có chút sợ hãi, cả người cô run rẩy...

"Tránh xa tôi ra!!"

Cô cuối cùng cũng chịu cất tiếng nói với hắn, nhưng câu nói lại thập phần khó nghe... Lâm Triệt bật cười lớn, tiếng cười của hắn khiến cô sởn gai ốc, mồ hôi chảy liên tục... Tự dưng hắn cười làm cô thấy ghê quá!!

"Tránh xa? Nếu tôi cứ muốn tiến đến thì sao?"

Nói rồi, hắn bước từng bước đến chỗ Bích Huyết, chậm rãi như muốn áp bức người khác... Bích Huyết hoảng quá, chợt nhìn thấy có con dao cạnh đĩa hoa quả trên bàn, cô không nghĩ ngợi gì liền nhanh tay cầm lấy con dao kề gần cổ, chân lùi lại vài bước, có phần loạng choạng...

"Anh mà qua đây là tôi sẽ tự vẫn"

Lâm Triệt nhíu mày, cô dám sao? Kề dao vào cổ của mình để uy hiếp hắn? Thật ngu ngốc, trên đời này, chưa từng có một ai uy hiếp được hắn, cớ sao hắn phải tin rằng cô sẽ dám làm thế? Cô chính là không có bản lĩnh đó!! Nghĩ vậy, Lâm Triệt nhếch miệng cười, đôi mắt như muốn chế giễu, đứng im nhìn Bích Huyết...

"Em muốn chết! Vậy làm thử xem"

Bích Huyết run run, cô biết trong lời nói đó vạn phần coi thường mình, cũng cảm thấy mình ngu ngốc mới làm việc này... Cô cũng không thể để hắn coi thường được, nhưng cũng không thể chết ngay được!! Thấy Lâm Triệt cứ đứng yên nhìn mình, ánh mắt không khỏi coi thường, Bích Huyết không suy nghĩ nhiều...

"Được, nếu anh thách tôi, tôi cũng sẽ làm anh vừa lòng"

Bích Huyết di chuyển dao kề ở cổ mình xuống cổ tay trái... Cứa mạnh một đường sâu và dài xuống cổ tay, máu túa ra liên tục...

"Đau..."

Rất đau!!

Lâm Triệt thấy cảnh tượng đó, gương mặt tối sầm lại, ngạc nhiên nhìn cô... Cô dám làm thế! Muốn bức hắn điên sao? Lâm Triệt vội chạy lại chỗ Bích Huyết, đỡ lấy cả người cô...

"Em...muốn xa lánh tôi đến thế?"

Đúng vậy!! Tôi muốn chết đến vậy... Bích Huyết đờ đẫn, đầu óc quay cuồng, nhất thời nhăn mặt nhìn cổ tay mình, máu vẫn không ngừng tuôn ra, hay cô sẽ chết thật nhỉ? Lâm Triệt lập tức lấy khăn tay của mình quấn chặt lấy cổ tay cô, đỡ Bích Huyết lên giường... Hắn lao ra khỏi phòng...

"Mau gọi bác sĩ Lý, nhanh!"

Nói với thuộc hạ của mình xong, hắn quay lại nhìn Bích Huyết, cô đã ngất lịm từ khi nào, mà chiếc khăn cuốn ở tay giờ đã đẫm máu... Ánh mắt Lâm Triệt ánh lên vẻ lo sợ, hắn cũng thật không biết làm sao với cô!!

____________________________

"Hừm!! Xem ra cô ấy đã qua cơn nguy kịch, tôi cũng khâu lại vết cứa rồi! Chắc sẽ tỉnh ngay thôi!"

Bác sĩ Lý vừa nói vừa gật gù, ông căn dặn xong rồi đi ra ngoài... Lâm Triệt nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng như hồ nước, lại có phần sâu thẳm... Một lát sau Bích Huyết dần dần tỉnh lại, cô liếc nhìn xung quanh phòng... Mình vẫn chưa chết sao? Cũng may ghê! Cô cũng không ngờ được bản thân mình lại có cái bản lĩnh đấy, dám cứa tay tự vẫn như vậy, giờ tay vẫn còn run run... Định ngồi dậy thì có tiếng nói quen thuộc vang lên...

"Tỉnh rồi? Em cũng liều quá đấy! Lần sau đừng làm vậy!" Lâm Triệt nhíu mày.

"Tôi sẽ còn làm nữa nếu anh đụng vào người tôi" Bích Huyết nhìn anh đầy đề phòng.

Lâm Triệt nhếch miệng nhìn cô, quả là cô sẽ làm thật! Là hắn coi thường Bích Huyết quá rồi! Lâm Triệt yên lặng đăm chiêu nhìn Bích Huyết, lát sau cất tiếng nói...

"Em muốn rời khỏi tôi sao?"

"Đúng"

"Em... có muốn biết những người bạn của em đang ở đâu không?"

"Anh muốn làm gì họ?" Bích Huyết run run nói, mặt cắt không còn một giọt máu.

"Còn phải xem thái độ của em thế nào đã"

Bích Huyết im lặng nhìn hắn, ánh mắt hắn đầy ánh lửa giận, lại có một chút khiêu khích cô... Đúng là cô sợ hắn thật, nhưng nếu hắn dám đụng vào bạn cô thì... Nuốt giận xuống, cô cất tiếng...

"Thôi được! Tôi nghe theo anh..."

Lâm Triệt nhìn cô, bất giác mỉm cười, nụ cười mãn nguyện rất ưng thuận với cách xử sự của Bích Huyết...

"Tay tôi...bác sĩ nào giúp vậy?"

"Em hỏi làm gì?"

"Tôi muốn cảm ơn người đó!"

"Ông ấy tên Lý Hải, là bác sĩ đặc biệt của giới ngầm"

"Bác sĩ đặc biệt?"

"Đúng vậy! Ông ấy đối với cuộc sống thường ngày thì rất vui vẻ thân thiện, nhưng khi trở lại với giới Hắc đạo, ông ấy lại là một người hoàn toàn khác..."

"Người hoàn toàn khác?" Bích Huyết sững người.

"Con người khi đã ở trong thế giới ngầm, đều phải mang trong mình hai chiếc mặt nạ, một chiếc để ngụy trang với bên ngoài, một chiếc chính là bản chất thật của mình..."

Bích Huyết nhẹ nhàng nằm xuống, cũng không có ý muốn hỏi thêm gì nữa... Đâu chỉ có mỗi thế giới ngầm, con người ai chẳng thế, đều chính là cừu đội lốt hết mà thôi... Lâm Triệt nhìn Bích Huyết nằm xuống, thấy cô đã ngoan ngoãn tạm thời chấp nhận ở lại đây, cũng coi như hắn đã đạt được mục đích của mình... Lâm Triệt suy nghĩ một lát rồi tính bước ra khỏi phòng... Bỗng, Bích Huyết lạnh lùng lên tiếng, thanh âm run rẩy...

"Anh...có yêu tôi không?"

Lâm Triệt khựng lại, Bích Huyết hỏi câu đó cũng là muốn biết hắn rốt cuộc muốn gì ở cô...

"Tôi nói rồi... Tôi rất thích em"

"Đúng, anh thích tôi, nhưng anh không thực sự yêu tôi! Thứ anh muốn ở tôi chỉ là sự khuất phục"

Lâm Triệt im lặng, hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ yêu ai đó... Đúng, hắn muốn cô phải khuất phục hắn, muốn cô không được chạy khỏi hắn nhưng cũng là muốn giữ cô ở lại bên mình... Lâm Triệt không nói gì, nghiêm nghị bước ra ngoài...

"Tôi... dù run sợ trước anh đến mấy... tôi cũng sẽ không chịu khuất phục trước anh đâu!"

Bích Huyết nói lớn, giọng mang chút run rẩy, lần đầu tiên cô dám nói lớn trước mặt hắn... Cô cũng không ngờ mình có dũng khí đấy! Lâm Triệt có hơi khựng lại, nhếch mép mỉm cười, bước ra ngoài đóng sầm cửa lại...

Để lại không gian tĩnh lặng, Bích Huyết nhìn lên trần nhà, nghĩ đến sự an nguy của 3 người chị em, cô chỉ biết thở dài lo lắng... Cũng tại cô mà bọn họ bị kéo vào mớ hỗn độn này!!

___________________________

*Thông báo*

Mk thành thật xin lỗi vì đã bỏ bê truyện khá lâu 😦😦

Hiện tại mk sẽ ra chương 8 trước rồi sẽ tạm nghỉ viết một thời gian để thi học kì, chắc tầm đến 15/5 sẽ viết tiếp 😊😊 Mong các bạn thông cảm ha =)))

Sau khi thi xong mk sẽ chăm ra truyện hơn, cảm ơn mọi người nhiều:"))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương