[Hắc Bang] Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi
-
Chương 3: Quá Khứ (2)
Whattt? Tim cô đứng hình, là... là Hứa Thiên sao? Bích Huyết không thể tin nổi, cô đơ người, môi mấp máy "Cậu... là Hứa Thiên á?" Hắn nhìn cô, bật cười đầy si mê "Haha, đúng vậy! Nhưng tên thật của tôi là Lâm Triệt"
Lâm Triệt?? Cái quái gì đang xảy ra thế này? Cô điên mất! Bích Huyết khựng người, không nói được một câu gì hết... Lâm Triệt thấy thế, bắt đầu vào chủ đề chính...
"Thực ra hôm nay tôi ra đây để cảm ơn em đã làm bạn với tôi trong thời gian qua! Tôi nghĩ rằng bản thân đã yêu em khi là Hứa Thiên"
Những ánh nắng ban mai vẫn xuyên suốt, bầu trời xanh biếc, từng tia nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, gió phớt nhẹ qua tóc mai Bích Huyết... Trái ngược với tâm trạng cô lúc này, đầu bù tóc rối, loạn óc suy nghĩ... Chàng trai này thẳng thắn quá mà! Cảm xúc này là gì đây? Trước lời tỏ tình của trai đẹp, cô phải làm sao đây? Nhìn cô ngoan thôi chứ thật ra cũng mê trai đẹp mà!
"..."
"Cảm ơn... nhưng... chắc tôi phải... xin lỗi anh, tôi...chưa muốn yêu ai cả! Haha"
Nghe câu nói đó của Bích Huyết, Lâm Triệt sững người, cả đời hắn chưa bị ai từ chối bao giờ cả, nói đúng hơn là không một ai có thể từ chối hắn! Lát sau Lâm Triệt bật cười, hắn đưa tay lên trán, cười lớn hơn! Chưa muốn yêu ai? "Xin lỗi anh" sao? Cô đang nói gì vậy?
Bích Huyết không phải loại con gái mơ mộng, cô cũng không hay đọc những truyện tình cảm sướt mướt, từ bé đến lớn chỉ có học và làm, học và làm... vì đó là mong muốn của cô! Nên đương nhiên cô sẽ cứng rắn và trưởng thành hơn, rõ là có tư chất và nhận thức hơn người, lại là người sống lý trí... Chính vì thế, cô sẽ từ chối dù cũng rất mê trai đẹp...
Vừa nói xong, Bích Huyết cúi đầu, chạy nhanh hết sức ra cổng trường, leo vào ngồi luôn trong taxi gần đấy... Về kí túc xá trong sự hồi hộp ghê gớm, đúng là thật khó cưỡng lại sức lôi cuốn của hắn! Về phía Lâm Triệt, hắn đứng im lặng, không phản ứng gì nhiều, hắn quay ra phía xe, ánh mắt dõi theo chiếc taxi đi khuất, môi nhếch lên... Nếu cô vẫn cương quyết như vậy, hắn sẽ phải khiến cô đổi ý!
Lâm Triệt lấy điện thoại ra, gương mặt hắn trở nên nghiêm túc, gọi điện rồi nói lớn "Mau chuẩn bị lại cho tao hồ sơ nhập học tên Hứa Thiên của trường Bắc Kinh, nhanh!" Nói xong, hắn quay người tiến bước, lên xe rồi phóng đi...
~Sáng sớm hôm sau~
Tại trường đại học Bắc Kinh, Bích Huyết như tâm điểm của mọi người, các ánh nhìn soi mói cô đủ kiểu, thậm chí còn có những ánh nhìn khinh miệt... Kệ thôi chứ sao! Đối với Bích Huyết là vậy, kệ họ thôi, nhưng cô mong không gặp lại hắn, nhưng cũng có chút muốn gặp lại... Khó hiểu quá đi!
Vừa bước chân vào lớp, cả lớp hướng hết ánh mắt nhìn vào cô, thì nhau hỏi chuyện...
"Bích Huyết, chàng trai hôm qua là ai vậy?"
"Chàng trai đó tên gì vậy?"
"Là người yêu cậu sao?"
Những lời nói ngon ngọt dễ nghe đấy của mọi người khiến cô thấy hơi bất ngờ, chưa bao giờ dù chỉ một lần họ nói với cô thân thiện như vậy! Bích Huyết từ chối khéo họ, cô bước về chỗ trong sự ồn ào của lớp... Cô giáo bắt đầu bước vào, cô lên tiếng giới thiệu "Hôm nay, Hứa Thiên đã đi học lại rồi! Em ấy cũng đã vượt qua bài thi một cách xuất sắc"
Hứa Thiên vừa bước vào, Bích Huyết lần này đờ người luôn, cô không thể tin nổi Hứa Thiên vào học! Phải làm sao đây?? Mà đâu chỉ cô đang đờ đẫn, cả lớp còn kinh ngạc hơn cả... Hứa Thiên trước mặt họ là một người khác xa với Hứa Thiên lúc trước!! Cậu mặc áo sơ mi trắng, tóc để mái phủ, đeo kính mắt nhìn vô cùng tri thức, ăn mặc đơn giản mà toát lên vẻ lôi cuốn lạ thường... Hứa Thiên vừa bước xuống, cả chục con mắt say mê nhìn theo... Gương mặt thanh tú... Ai nhìn cũng im lặng, không dám lên tiếng, cũng không một lời thì thầm...
Bỗng Hứa Thiên bước về phía Bích Huyết, chỉ mình Bích Huyết... Vẫn nụ cười nhếch mép ngạo nghễ, Hứa Thiên nhẹ nhàng tiến vào chỗ ngồi cũ, ngồi ngay cạnh cô... Ngay lúc này, Bích Huyết đã cảm nhận được thứ sát khí đáng sợ của Hứa Thiên, cô rùng mình, im thít không nói nửa câu! Cô đâu tính trước được mọi chuyện lại trở nên thế này!
"Nào các em, chúng ta bắt đầu học nào!"
Ngồi im lặng một lúc lâu, Hứa Thiên ngồi tựa vào bàn, chân vắt lên nhau, quay sang hỏi "Em... cố tình không nói gì à?" Bích Huyết giật nảy mình, cô run cả người, mắt không dám nhìn Hứa Thiên! Im lặng không nói mở miệng nói chút nào... Hứa Thiên bật cười "Việc hôm qua tôi không để tâm đâu!" Nụ cười đó đẹp thật! Cô chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười nào của Hứa Thiên rạng rỡ như thế! Người như cậu chưa bao giờ cười, đây là lần đầu chăng?
Trong buổi học, Hứa Thiên hoàn toàn không học một chút gì, hắn im lặng chống cằm ngắm nhìn Bích Huyết... Trời đất! Mồ hôi cô tuôn ra như suối luôn! Lại cái ánh mắt muốn khoét sâu tâm can người ta mà! Bích Huyết vẫn cứng rắn cố tập trung nghe giảng, cô không chịu quay ra nhìn cậu dù chỉ một chút, nhưng Hứa Thiên không hề khó chịu mà cứ nhìn cô!
Rồi một tiết, hai, ba, bốn tiết... trôi qua! Hứa Thiên vẫn hướng ánh mắt về phía Bích Huyết... Cả ngày cô chẳng làm được gì, vì ánh mắt Hứa Thiên vẫn dõi theo không dời... Rốt cuộc mọi chuyện là sao đây? Tâm trí Bích Huyết hỗn loạn tột cùng... Mà nói đúng hơn là Hứa Thiên đi theo Bích Huyết như đeo bám vậy! Bích Huyết khá sợ, cô chỉ muốn thoát khỏi ánh mắt của Hứa Thiên, cậu không còn giống như Hứa Thiên của ngày xưa nữa!
....
Hôm sau đến trường, Bích Huyết thấy giữa sân trường có đám đông đang tụ họp, có cả các thầy cô giáo nữa, cô cảm thấy bất ổn, bèn chạy lại xem có chuyện gì! Vừa chạy đến nơi, Bích Huyết sững người, đứng tim... Cảnh tượng hiện ra trước mặt cô là ba sinh viên nam của trường bị đánh te tua, mặt như bị biến dạng... Đang nằm ngất tại sân trường! Mà điều khiến cô kinh ngạc là... Ba sinh viên đó không ai khác là những sinh viên đã bắt nạt Hứa Thiên từ vài tháng trước...
Các thầy cô nhanh chóng chuyển những học sinh đang trọng thương lên xê cứu thương... Bích Huyết thì đờ người, những tiếng thì thầm bàn tán xung quanh khiến cô quay cuồng, cô phải làm sao đây? Chắc chắn là do Hứa Thiên làm rồi, không nghi ngờ gì nữa! Bích Huyết xuống phòng y tế... Vừa mở cửa, đập ngay vào mắt cô là cảnh Hứa Thiên đang ngồi trên giường, phong thái ung dung có có phần mê hoặc của Hứa Thiên khiến Bích Huyết ngớ người!
Hứa Thiên đang ngồi trên giường bệnh, ánh mắt và gương mặt đẹp đến mê hồn, ánh mắt sắc lạnh đầy khêu gợi ngước lên nhìn Bích Huyết... Bên cạnh Hứa Thiên là một cô gái đang đưa tay ra ve vãn cậu, chắc chắn là đàn chị lớn nổi tiếng xinh đẹp của trường rồi! Vừa nhìn cảnh đó, Bích Huyết quay mặt lại có ý định đi ra ngoài, chợt Hứa Thiên cất tiếng...
"Đứng lại!!"
Giọng nói của Hứa Thiên vang lên, Bích Huyết khẽ rùng mình, cô khựng lại, Hứa Thiên nhìn sang phía cô gái bên cạnh, cất tiếng lạnh nhạt
"Mau cút đi!"
"Mày nghe thấy gì chưa con kia, cậu ấy bảo mày cút đi..." Đàn chị lớn tiếng nói với Bích Huyết, giọng nói đanh lại.
"Tôi bảo cô cút đi!"
Hứa Thiên quay ra trừng mắt nhìn đàn chị xinh đẹp, chị gái giật mình, ánh mắt vừa bực mình vừa sợ hãi nhìn Hứa Thiên, liếc nhìn cô rồi đứng bật dậy lao ra ngoài... Bích Huyết chẳng còn nghĩ được gì nữa! Hoàn cảnh này là như thế nào đây? Hứa Thiên bất ngờ đứng dậy, tiến gần đến chỗ Bích Huyết, từng bước từng bước một di chuyển...
Bích Huyết thấy vậy hoảng sợ, định chạy ra ngoài thì bị Hứa Thiên giữ tay kéo lại, cô nhanh chóng bị Hứa Thiên dùng lực hai cánh tay mà đẩy mạnh cô vào tường, Bích Huyết kêu lên một tiếng nhỏ
"Aaa...."
Mặt sát mặt, cả cơ thể Bích Huyết đang gần kề sát vào Hứa Thiên, cả người cô như nóng bừng lên... Hơi thở hỗn loạn, ánh mắt Hứa Thiên khoét sâu vào ánh mắt cô, Bích Huyết lờ mờ như nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cậu... Tim cô như ngừng đập, thắt chặt lại, mặt cô nóng bừng, đỏ ửng, hắn muốn làm gì cô?
"Cho tôi đi..."
Bích Huyết khó hiểu nhìn Hứa Thiên, cho... cái gì? Cô không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu! Cô muốn thoát khỏi vòng tay hắn, nếu không cô sẽ nổ tung mất! Hứa Thiên nhếch mép, ánh mắt hắn rất mê người... Hắn nhìn cô mà như muốn ăn tươi nuốt sống vậy!
"Em định im lặng đến bao giờ đây?"
Vừa nói, một tay của Hứa Thiên di chuyển dần xuống phần hông của Bích Huyết, di chuyển dần lên trên, một tay ép cô vào tường... Hắn định làm gì? Bích Huyết hoảng loạn, tay cô giữ tay hắn lại, nhưng môi hắn lại điên cuồng dí chặt xuống môi cô từ lúc nào không biết... Lưỡi hắn cạy mở hàm cô, tiến vào khoang miệng cô, dùng lưỡi chậm rãi khuấy đảo xung quanh, từ từ chậm rãi mút từng chút, từng chút một... Hai môi giao nhau, tiếng nước chảy nhóp nhép... Bích Huyết mở to mắt nhìn thẳng mắt Hứa Thiên, hắn đang hôn...kiểu gì vậy?
Hai má cô càng đỏ ửng, hơi thở hỗn loạn, hai bên cuốn lấy nhau không rời... Hắn say sưa triền miên không dứt, Bích Huyết cố đẩy Hứa Thiên ra, nhưng sức lực cô không sao bằng nổi, càng đẩy hắn càng hôn mãnh liệt hơn!
Mãi cho đến lúc đầu óc Bích Huyết choáng váng, gần như không thở nổi nữa thì Hứa Thiên mới chịu buông tha... Vừa thả ra, Bích Huyết thở dốc, cô lấy tay lau khóe miệng! Hứa Thiên nâng cằm cô kéo về phía hắn, gằn giọng "Nên nhớ, tôi là Lâm Triệt, không phải Hứa Thiên!" Bích Huyết nhìn Hứa Thiên bằng ánh mắt như tóe lên ánh lửa... Cô dùng tay đẩy tay Hứa Thiên ra, lên tiếng...
"Đừng động vào tôi!"
Nói xong, cô lao ra khỏi phòng, chạy biến đi mất... Hứa Thiên nhìn theo, miệng hắn vương chút nước, gương mặt hạnh phúc nhìn theo cô, hắn chỉ vừa trêu ghẹo cô chút mà Bích Huyết đã hoảng loạn, đúng là kiểu con gái ngây ngô! Nhưng hắn đâu có ý định bỏ cô, hắn sẽ đuổi theo cô đến cùng...
~Tại quán cafe gần vùng ngoại ô, khu vực Haidian~
"Chị gọi chúng em ra đây làm gì vậy?" Thiên Thư lên tiếng, cô hiện là em họ hàng của Bích Huyết, là sinh viên cùng tuổi cô, nhưng học bên nước ngoài vừa mới được về nước... Cô rạng rỡ như ánh mặt trời, ánh mắt sáng mang theo tư chất thông minh, nhanh nhẹn... Thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi nhâm nhi cốc cafe...
Bích Huyết mặt mũi nhăn lại, ánh mắt lại ngập tràn một đợt lửa, khiến Bảo Ngọc ngồi kế bên hết hồn, Bảo Ngọc là chị gái ruột của Bích Huyết, hơn hai đứa một tuổi... Cô ngây thơ trong sáng, chẳng biết sự đời là gì, hiện giờ đang mở một cửa hàng hoa nhỏ... Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn kết hợp với đôi mắt ngây ngô nên khiến cô trông rất giống trẻ con!
"Nếu muốn chạy thoát thì ta phải có một chiếc xe, chắc phải đi thuê thôi!"
Mễ Linh lên tiếng thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm, dáng vẻ tựa thiếu nữ mới đôi mươi, cô cao tuổi nhất nhóm nhưng lại chỉ là em thứ ba, là chị ruột của Thiên Thư, hiện đang theo ngành Nghệ thuật, khuôn mặt cô nổi bật, mang thần thái vô cùng đặc biệt...
Sau khi Bích Huyết kể hết tất cả câu chuyện, cả ba đứa sững người, nghĩ cũng không có gì to tát lắm! Nhưng họ đâu biết rằng, nguy hiểm luôn cận kề xung quanh họ... Bàn bạc một lúc, Bảo Ngọc và Mễ Linh sẽ cầm tạm số tiền của Thiên Thư đi thuê một chiếc xe về đây! Còn Bích Huyết và Thiên Thư sẽ ngồi đợi...
~HẾT CHƯƠNG 3~
Lâm Triệt?? Cái quái gì đang xảy ra thế này? Cô điên mất! Bích Huyết khựng người, không nói được một câu gì hết... Lâm Triệt thấy thế, bắt đầu vào chủ đề chính...
"Thực ra hôm nay tôi ra đây để cảm ơn em đã làm bạn với tôi trong thời gian qua! Tôi nghĩ rằng bản thân đã yêu em khi là Hứa Thiên"
Những ánh nắng ban mai vẫn xuyên suốt, bầu trời xanh biếc, từng tia nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, gió phớt nhẹ qua tóc mai Bích Huyết... Trái ngược với tâm trạng cô lúc này, đầu bù tóc rối, loạn óc suy nghĩ... Chàng trai này thẳng thắn quá mà! Cảm xúc này là gì đây? Trước lời tỏ tình của trai đẹp, cô phải làm sao đây? Nhìn cô ngoan thôi chứ thật ra cũng mê trai đẹp mà!
"..."
"Cảm ơn... nhưng... chắc tôi phải... xin lỗi anh, tôi...chưa muốn yêu ai cả! Haha"
Nghe câu nói đó của Bích Huyết, Lâm Triệt sững người, cả đời hắn chưa bị ai từ chối bao giờ cả, nói đúng hơn là không một ai có thể từ chối hắn! Lát sau Lâm Triệt bật cười, hắn đưa tay lên trán, cười lớn hơn! Chưa muốn yêu ai? "Xin lỗi anh" sao? Cô đang nói gì vậy?
Bích Huyết không phải loại con gái mơ mộng, cô cũng không hay đọc những truyện tình cảm sướt mướt, từ bé đến lớn chỉ có học và làm, học và làm... vì đó là mong muốn của cô! Nên đương nhiên cô sẽ cứng rắn và trưởng thành hơn, rõ là có tư chất và nhận thức hơn người, lại là người sống lý trí... Chính vì thế, cô sẽ từ chối dù cũng rất mê trai đẹp...
Vừa nói xong, Bích Huyết cúi đầu, chạy nhanh hết sức ra cổng trường, leo vào ngồi luôn trong taxi gần đấy... Về kí túc xá trong sự hồi hộp ghê gớm, đúng là thật khó cưỡng lại sức lôi cuốn của hắn! Về phía Lâm Triệt, hắn đứng im lặng, không phản ứng gì nhiều, hắn quay ra phía xe, ánh mắt dõi theo chiếc taxi đi khuất, môi nhếch lên... Nếu cô vẫn cương quyết như vậy, hắn sẽ phải khiến cô đổi ý!
Lâm Triệt lấy điện thoại ra, gương mặt hắn trở nên nghiêm túc, gọi điện rồi nói lớn "Mau chuẩn bị lại cho tao hồ sơ nhập học tên Hứa Thiên của trường Bắc Kinh, nhanh!" Nói xong, hắn quay người tiến bước, lên xe rồi phóng đi...
~Sáng sớm hôm sau~
Tại trường đại học Bắc Kinh, Bích Huyết như tâm điểm của mọi người, các ánh nhìn soi mói cô đủ kiểu, thậm chí còn có những ánh nhìn khinh miệt... Kệ thôi chứ sao! Đối với Bích Huyết là vậy, kệ họ thôi, nhưng cô mong không gặp lại hắn, nhưng cũng có chút muốn gặp lại... Khó hiểu quá đi!
Vừa bước chân vào lớp, cả lớp hướng hết ánh mắt nhìn vào cô, thì nhau hỏi chuyện...
"Bích Huyết, chàng trai hôm qua là ai vậy?"
"Chàng trai đó tên gì vậy?"
"Là người yêu cậu sao?"
Những lời nói ngon ngọt dễ nghe đấy của mọi người khiến cô thấy hơi bất ngờ, chưa bao giờ dù chỉ một lần họ nói với cô thân thiện như vậy! Bích Huyết từ chối khéo họ, cô bước về chỗ trong sự ồn ào của lớp... Cô giáo bắt đầu bước vào, cô lên tiếng giới thiệu "Hôm nay, Hứa Thiên đã đi học lại rồi! Em ấy cũng đã vượt qua bài thi một cách xuất sắc"
Hứa Thiên vừa bước vào, Bích Huyết lần này đờ người luôn, cô không thể tin nổi Hứa Thiên vào học! Phải làm sao đây?? Mà đâu chỉ cô đang đờ đẫn, cả lớp còn kinh ngạc hơn cả... Hứa Thiên trước mặt họ là một người khác xa với Hứa Thiên lúc trước!! Cậu mặc áo sơ mi trắng, tóc để mái phủ, đeo kính mắt nhìn vô cùng tri thức, ăn mặc đơn giản mà toát lên vẻ lôi cuốn lạ thường... Hứa Thiên vừa bước xuống, cả chục con mắt say mê nhìn theo... Gương mặt thanh tú... Ai nhìn cũng im lặng, không dám lên tiếng, cũng không một lời thì thầm...
Bỗng Hứa Thiên bước về phía Bích Huyết, chỉ mình Bích Huyết... Vẫn nụ cười nhếch mép ngạo nghễ, Hứa Thiên nhẹ nhàng tiến vào chỗ ngồi cũ, ngồi ngay cạnh cô... Ngay lúc này, Bích Huyết đã cảm nhận được thứ sát khí đáng sợ của Hứa Thiên, cô rùng mình, im thít không nói nửa câu! Cô đâu tính trước được mọi chuyện lại trở nên thế này!
"Nào các em, chúng ta bắt đầu học nào!"
Ngồi im lặng một lúc lâu, Hứa Thiên ngồi tựa vào bàn, chân vắt lên nhau, quay sang hỏi "Em... cố tình không nói gì à?" Bích Huyết giật nảy mình, cô run cả người, mắt không dám nhìn Hứa Thiên! Im lặng không nói mở miệng nói chút nào... Hứa Thiên bật cười "Việc hôm qua tôi không để tâm đâu!" Nụ cười đó đẹp thật! Cô chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười nào của Hứa Thiên rạng rỡ như thế! Người như cậu chưa bao giờ cười, đây là lần đầu chăng?
Trong buổi học, Hứa Thiên hoàn toàn không học một chút gì, hắn im lặng chống cằm ngắm nhìn Bích Huyết... Trời đất! Mồ hôi cô tuôn ra như suối luôn! Lại cái ánh mắt muốn khoét sâu tâm can người ta mà! Bích Huyết vẫn cứng rắn cố tập trung nghe giảng, cô không chịu quay ra nhìn cậu dù chỉ một chút, nhưng Hứa Thiên không hề khó chịu mà cứ nhìn cô!
Rồi một tiết, hai, ba, bốn tiết... trôi qua! Hứa Thiên vẫn hướng ánh mắt về phía Bích Huyết... Cả ngày cô chẳng làm được gì, vì ánh mắt Hứa Thiên vẫn dõi theo không dời... Rốt cuộc mọi chuyện là sao đây? Tâm trí Bích Huyết hỗn loạn tột cùng... Mà nói đúng hơn là Hứa Thiên đi theo Bích Huyết như đeo bám vậy! Bích Huyết khá sợ, cô chỉ muốn thoát khỏi ánh mắt của Hứa Thiên, cậu không còn giống như Hứa Thiên của ngày xưa nữa!
....
Hôm sau đến trường, Bích Huyết thấy giữa sân trường có đám đông đang tụ họp, có cả các thầy cô giáo nữa, cô cảm thấy bất ổn, bèn chạy lại xem có chuyện gì! Vừa chạy đến nơi, Bích Huyết sững người, đứng tim... Cảnh tượng hiện ra trước mặt cô là ba sinh viên nam của trường bị đánh te tua, mặt như bị biến dạng... Đang nằm ngất tại sân trường! Mà điều khiến cô kinh ngạc là... Ba sinh viên đó không ai khác là những sinh viên đã bắt nạt Hứa Thiên từ vài tháng trước...
Các thầy cô nhanh chóng chuyển những học sinh đang trọng thương lên xê cứu thương... Bích Huyết thì đờ người, những tiếng thì thầm bàn tán xung quanh khiến cô quay cuồng, cô phải làm sao đây? Chắc chắn là do Hứa Thiên làm rồi, không nghi ngờ gì nữa! Bích Huyết xuống phòng y tế... Vừa mở cửa, đập ngay vào mắt cô là cảnh Hứa Thiên đang ngồi trên giường, phong thái ung dung có có phần mê hoặc của Hứa Thiên khiến Bích Huyết ngớ người!
Hứa Thiên đang ngồi trên giường bệnh, ánh mắt và gương mặt đẹp đến mê hồn, ánh mắt sắc lạnh đầy khêu gợi ngước lên nhìn Bích Huyết... Bên cạnh Hứa Thiên là một cô gái đang đưa tay ra ve vãn cậu, chắc chắn là đàn chị lớn nổi tiếng xinh đẹp của trường rồi! Vừa nhìn cảnh đó, Bích Huyết quay mặt lại có ý định đi ra ngoài, chợt Hứa Thiên cất tiếng...
"Đứng lại!!"
Giọng nói của Hứa Thiên vang lên, Bích Huyết khẽ rùng mình, cô khựng lại, Hứa Thiên nhìn sang phía cô gái bên cạnh, cất tiếng lạnh nhạt
"Mau cút đi!"
"Mày nghe thấy gì chưa con kia, cậu ấy bảo mày cút đi..." Đàn chị lớn tiếng nói với Bích Huyết, giọng nói đanh lại.
"Tôi bảo cô cút đi!"
Hứa Thiên quay ra trừng mắt nhìn đàn chị xinh đẹp, chị gái giật mình, ánh mắt vừa bực mình vừa sợ hãi nhìn Hứa Thiên, liếc nhìn cô rồi đứng bật dậy lao ra ngoài... Bích Huyết chẳng còn nghĩ được gì nữa! Hoàn cảnh này là như thế nào đây? Hứa Thiên bất ngờ đứng dậy, tiến gần đến chỗ Bích Huyết, từng bước từng bước một di chuyển...
Bích Huyết thấy vậy hoảng sợ, định chạy ra ngoài thì bị Hứa Thiên giữ tay kéo lại, cô nhanh chóng bị Hứa Thiên dùng lực hai cánh tay mà đẩy mạnh cô vào tường, Bích Huyết kêu lên một tiếng nhỏ
"Aaa...."
Mặt sát mặt, cả cơ thể Bích Huyết đang gần kề sát vào Hứa Thiên, cả người cô như nóng bừng lên... Hơi thở hỗn loạn, ánh mắt Hứa Thiên khoét sâu vào ánh mắt cô, Bích Huyết lờ mờ như nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cậu... Tim cô như ngừng đập, thắt chặt lại, mặt cô nóng bừng, đỏ ửng, hắn muốn làm gì cô?
"Cho tôi đi..."
Bích Huyết khó hiểu nhìn Hứa Thiên, cho... cái gì? Cô không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu! Cô muốn thoát khỏi vòng tay hắn, nếu không cô sẽ nổ tung mất! Hứa Thiên nhếch mép, ánh mắt hắn rất mê người... Hắn nhìn cô mà như muốn ăn tươi nuốt sống vậy!
"Em định im lặng đến bao giờ đây?"
Vừa nói, một tay của Hứa Thiên di chuyển dần xuống phần hông của Bích Huyết, di chuyển dần lên trên, một tay ép cô vào tường... Hắn định làm gì? Bích Huyết hoảng loạn, tay cô giữ tay hắn lại, nhưng môi hắn lại điên cuồng dí chặt xuống môi cô từ lúc nào không biết... Lưỡi hắn cạy mở hàm cô, tiến vào khoang miệng cô, dùng lưỡi chậm rãi khuấy đảo xung quanh, từ từ chậm rãi mút từng chút, từng chút một... Hai môi giao nhau, tiếng nước chảy nhóp nhép... Bích Huyết mở to mắt nhìn thẳng mắt Hứa Thiên, hắn đang hôn...kiểu gì vậy?
Hai má cô càng đỏ ửng, hơi thở hỗn loạn, hai bên cuốn lấy nhau không rời... Hắn say sưa triền miên không dứt, Bích Huyết cố đẩy Hứa Thiên ra, nhưng sức lực cô không sao bằng nổi, càng đẩy hắn càng hôn mãnh liệt hơn!
Mãi cho đến lúc đầu óc Bích Huyết choáng váng, gần như không thở nổi nữa thì Hứa Thiên mới chịu buông tha... Vừa thả ra, Bích Huyết thở dốc, cô lấy tay lau khóe miệng! Hứa Thiên nâng cằm cô kéo về phía hắn, gằn giọng "Nên nhớ, tôi là Lâm Triệt, không phải Hứa Thiên!" Bích Huyết nhìn Hứa Thiên bằng ánh mắt như tóe lên ánh lửa... Cô dùng tay đẩy tay Hứa Thiên ra, lên tiếng...
"Đừng động vào tôi!"
Nói xong, cô lao ra khỏi phòng, chạy biến đi mất... Hứa Thiên nhìn theo, miệng hắn vương chút nước, gương mặt hạnh phúc nhìn theo cô, hắn chỉ vừa trêu ghẹo cô chút mà Bích Huyết đã hoảng loạn, đúng là kiểu con gái ngây ngô! Nhưng hắn đâu có ý định bỏ cô, hắn sẽ đuổi theo cô đến cùng...
~Tại quán cafe gần vùng ngoại ô, khu vực Haidian~
"Chị gọi chúng em ra đây làm gì vậy?" Thiên Thư lên tiếng, cô hiện là em họ hàng của Bích Huyết, là sinh viên cùng tuổi cô, nhưng học bên nước ngoài vừa mới được về nước... Cô rạng rỡ như ánh mặt trời, ánh mắt sáng mang theo tư chất thông minh, nhanh nhẹn... Thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi nhâm nhi cốc cafe...
Bích Huyết mặt mũi nhăn lại, ánh mắt lại ngập tràn một đợt lửa, khiến Bảo Ngọc ngồi kế bên hết hồn, Bảo Ngọc là chị gái ruột của Bích Huyết, hơn hai đứa một tuổi... Cô ngây thơ trong sáng, chẳng biết sự đời là gì, hiện giờ đang mở một cửa hàng hoa nhỏ... Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn kết hợp với đôi mắt ngây ngô nên khiến cô trông rất giống trẻ con!
"Nếu muốn chạy thoát thì ta phải có một chiếc xe, chắc phải đi thuê thôi!"
Mễ Linh lên tiếng thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm, dáng vẻ tựa thiếu nữ mới đôi mươi, cô cao tuổi nhất nhóm nhưng lại chỉ là em thứ ba, là chị ruột của Thiên Thư, hiện đang theo ngành Nghệ thuật, khuôn mặt cô nổi bật, mang thần thái vô cùng đặc biệt...
Sau khi Bích Huyết kể hết tất cả câu chuyện, cả ba đứa sững người, nghĩ cũng không có gì to tát lắm! Nhưng họ đâu biết rằng, nguy hiểm luôn cận kề xung quanh họ... Bàn bạc một lúc, Bảo Ngọc và Mễ Linh sẽ cầm tạm số tiền của Thiên Thư đi thuê một chiếc xe về đây! Còn Bích Huyết và Thiên Thư sẽ ngồi đợi...
~HẾT CHƯƠNG 3~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook