Hắc Bạch Long Kiếm
-
Chương 14: Tránh đâu khỏi số
Trần Khởi Tài chớp mắt :
- Giá tiền? Nhất định là ngươi thừa sức chi ra, Yến Thiết Y! Ta dù tham, song tham cũng trong giới hạn nào đó, chứ không phải là không đáy như bọn tầm thường. Ngươi yên trí!
Y bật cười ha hả.
Yến Thiết Y bực gắt :
- Mà ngươi muốn bao nhiêu?
Mường tượng có chủ ý sẵn rồi, Trần Khởi Tài giơ năm ngón tay, rồi y vừa co từng ngón vừa đếm, đếm xong y thốt :
- Năm! Là năm vạn, nhưng không là bạc, mà là vàng!
Yến Thiết Y “xì” một tiếng rồi so vai, rồi bĩu môi, rồi cười.
Trần Khởi Tài cau mày :
- Ngươi cười cái gì?
Yến Thiết Y vẫn cười, đáp :
- Ta cười cái giá của ngươi nêu ra. Ngươi đòi năm vạn lượng vàng, phải không?
Trần Khởi Tài cao giọng :
- Đúng vậy! Giá tiền là năm vạn lượng vàng!
Yến Thiết Y thở dài :
- Thế là ta không nghe lầm! Nhưng ngươi thì hồ đồ quá cỡ.
Trần Khởi Tài trừng mắt :
- Ta hồ đồ?
Yến Thiết Y gật đầu.
Trần Khởi Tài “hừ” một tiếng :
- Như vậy là ngươi không đáp ứng?
Yến Thiết Y đáp :
- Ngươi đòi hỏi quá phận! Năm vạn lượng vàng, ta có thể xuất phát, song ngươi không đáng tiếp nhận, cái giá của ngươi không đến con số đó, Khởi Tài. Người hay vật, hay bất cứ một món đồ gì cũng có cái giá thích nghi của nó, chẳng hạn, ngươi đem bán một con gà, mà ngươi đòi ngàn vàng, thì người ta sẽ cười là ngươi điên! Tự nhiên, ta không điên!
Trần Khởi Tài “hừ” một tiếng :
- Ngươi đánh giá ta thấp hơn năm vạn lượng vàng?
Yến Thiết Y điểm một nụ cười :
- Năm vạn lượng bạc, là cao lắm đó, mua ngươi với giá đó, là ta khách khí đấy, bọn Song Xà giáo chỉ đánh giá ngươi bằng con số năm ngàn lượng bạc, ngươi thấy chứ?
Trần Khởi Tài bật cười ha hả :
- Thế ra, cuộc giao dịch giữa chúng ta bất thành?
Yến Thiết Y gật đầu :
- Tại ngươi đòi hỏi quá phận!
Trần Khởi Tài trầm giọng :
- Ngươi muốn động thủ?
Yến Thiết Y thở dài :
- Ngươi chê năm vạn lượng bạc, thì còn biết làm sao hơn? Chê của ta, để thọ nhận một số chỉ bằng một phần mười, thọ nhận để đem sanh mạng giỡn với tử thần, ta không thấy trên đời này có ai ngu xuẩn hơn ngươi! Thực ra, ta không muốn có cuộc chiến nào giữa ngươi và ta, ta hy vọng ngươi đừng dồn ta vào cái thế chẳng đặng đừng! Bất lợi cho ngươi lắm đó, Khởi Tài!
Trần Khởi Tài hét :
- Thế tại sao ngươi không chấp nhận cái giá do ta đưa ra?
Yến Thiết Y đáp :
- Ngươi không đủ tư cách mơ mộng đến cái giá đó thì sao?
Bọn người Song Xà giáo thở phào. Trần Khởi Tài không chấp nhận điều kiện của Yến Thiết Y, thế là cuộc chiến không thể không khai diễn.
Phí Minh Tâm kêu lên :
- Tài Ông sợ mất năm vạn lượng bạc. Bọn tại hạ, để gia tăng đủ số cho Tài Ông, ngoài ra, Tài Ông còn chia lời về doanh nghiệp tại Đại Kim Hà nữa đó!
Yến Thiết Y mỉm cười :
- Đại Kim Hà hiện tại, còn trong tay ta, lợi tức gì mà ngươi hứa chia cho Trần Khởi Tài, hả?
Trần Khởi Tài trầm giọng :
- Yến Thiết Y! Ngươi cố chấp như vậy thì đừng oán trách ta nhé! Người ta, lấy của che thân, chớ ngươi lấy thân che của!
Yến Thiết Y cười nhẹ :
- Thì của là những vật bất tri, của là khổ thân! Cái khổ, do ngươi tự chuốc, Khởi Tài!
Bọn Song Xà giáo bắt đầu dàn trận, mỗi người giữ một một vị trí thuận lợi, sẵn sàng trợ chiến.
Trong khi đó, Trần Khởi Tài từ từ nhích tới từng bước, từng bước.
Bỗng, bàn tay hữu của Yến Thiết Y chớp lên, thanh kiếm nơi tay lóe sáng.
Thấy ánh kiếm, tuy Yến Thiết Y chưa tấn công, Trần Khởi Tài khẩn trương ra mặt, y dừng chân lại liền, mắt luôn luôn chớp.
Yến Thiết Y mỉm cười, hỏi :
- Sao? Hối hận rồi không phải?
Trần Khởi Tài hét :
- Ta chờ ngươi đây! Tiến tới đi, chẳng ai ngán ngươi đâu!
Yến Thiết Y khoát Thái A kiếm một vòng tròn, rồi thu về, chuyển sang tay tả.
Tay tả vươn ra, mũi kiếm thọc đúng khoảng giữa đôi ngươi của Trần Khởi Tài phát xuất.
Trần Khởi Tài cấp tốc thoái bộ tránh.
Mũi kiếm chuyển động, ngàn sao bạc sáng xanh, ngàn sao rơi ào ào xuống phủ đầu, phủ quanh mình Trần Khởi Tài.
Nhanh như chớp, Trần Khởi Tài tràn mình qua một bên, bụng sát mặt đất, chuồi ra ngoài vùng kiếm ảnh.
Yến Thiết Y không buông tha, tiến theo sát.
Trần Khởi Tài lách mình tràn sang, lùi hậu, không dám đương diện tiếp đón thế công của địch, dù chưởng pháp Phách Không Toái Đỉnh của y cực kỳ lợi hại.
Vũ khí của y là Lưu Tinh chùy, đôi quả chùy giấu trong tay áo, đầu dây cột vào cổ tay.
Dùng chưởng tất phải đánh gần, mà đánh gần là đem bàn tay thịt xương chạm vào kiếm, thịt làm sao chống lại được với thép, nên Trần Khởi Tài bỏ chưởng dùng chùy.
Đôi quả chùy hoặc giao chuyền, quả sau nối quả trước, hoặc hai quả cùng giao chéo nhau, chùy rít gió vù vù, tạo khí thế cực kỳ mãnh liệt.
Chùy của y có hình thức đặc biệt, mình to bằng nắm tay, ngoài nhọn, trong tròn, chùy màu đen, dây chùy bằng da trâu vừa dẻo vừa chắc.
Thỉnh thoảng, y cũng tung ra một vài chưởng lực, tiếp trợ với chùy.
Quả y là một tay cao cường, giả như hôm nay, không có Yến Thiết Y thì chắc chắn là bọn Hùng Đạo Nguyên và Vệ Sơn Long phải bị y hạ tại trường.
Tài nghệ đó ngang mức độ bản lĩnh của bọn lãnh chúa là Âm Phụ Cửu.
Cho nên, vừa trông thấy y xuất hiện, Yến Thiết Y lắc đầu, bởi thu thập được y, dù cho là chính chàng xuất thủ, cũng phải khó khăn, nói chi các thuộc hạ.
Chả trách, Song Xà giáo dám đến tận Sở Giác Lãnh, quyết tâm phục thù báo hận.
Yến Thiết Y ung dung điều khiển thanh kiếm, chốc chốc lại chọc sang một nhát, làm cho Trần Khởi Tài kinh hãi từng chập, từng chập.
Song phương đã trao đổi được bốn mươi chiêu.
Trần Khởi Tài đã xuất hạn đầy mình, hơi thở dập dồn. Bình sanh, y chưa gặp một đối thủ nào có thể cầm cự với y trong bằng ấy số chiêu.
Giờ đây, đã xuất phát đến bốn mươi chiêu rồi, y chưa nắm được ưu thế, chẳng những vậy, đối phương cứ ung dung như lúc đầu, còn y thì vừa mệt, vừa bối rối.
Xuất phát bốn mươi chiêu, y vận dụng công lực quá nhiều, hầu như xuất phát bốn mươi chiêu, vất vả, nguy hiểm, không tưởng nổi.
Bọn Song Xà giáo đứng bên ngoài, nín thở theo dõi cuộc chiến. Họ không đánh, nhưng người nào cũng đổ mồ hôi lạnh ướt mình.
Rồi dần dần, họ lo âu.
Họ thấy bức tường họ nương tựa, mong báo oán phục hận, bức tường đó như không vững chắc lắm, theo chỗ tưởng tượng của họ lúc ban sơ.
Nếu Trần Khởi Tài bại?
Song Xà giáo sẽ vĩnh viễn tan rã, cơ nghiệp tiêu, thinh danh mất!
Một canh bạc mà họ đen tất cả vốn phó cho rủi may! Và hiện tại thì họ thấy rủi nhiều, may ít!
Rồi họ nhớ lại sự tình sáu năm về trước, tự hỏi, lúc đó gan nào mà họ dám chống đối Thanh Long xã?
Đứng ngoài vòng chiến, họ có đủ bình tĩnh nhận xét tài nghệ đối phương, cái tài quán tuyệt trần gian!
Giả như, khi xưa họ sáng suốt thấy rõ ràng một đối phương lợi hại như thế, thì chắc chắn là họ nhận bại trước khi xuất thủ rồi. Thà mất quyền lợi trên giải Đại Kim Hà, song ít ra họ cũng bảo tồn được thực lực, chứ có đâu để tiêu điều xơ xác mãi đến sáu năm sau mới gây dựng lại nổi?
Và, họ cũng sẽ sáng suốt luôn mà cam phận yếu, bỏ mọi ý chí phục thù báo hận.
Chắc gì họ thực hiện ý chí đó được?
Trong khi họ suy nghĩ viển vông thì bên trong cuộc chiến vẫn tiếp diễn đều đều.
Bỗng, Trần Khởi Tài lạng mình xuống thấp, vồi từ từ vọt xéo lên, đôi chùy bắn tới, đồng thời hai đạo chưởng phong cũng vút đi, bồi tiếp.
Yến Thiết Y chọc kiếm tạo thành một chiếc thuẫn kiếm quang, ngăn chận cả chưởng lẫn chùy.
Nhưng kiếm càng loang, chưởng ảnh, chùy ảnh cũng phát mạnh, một biến mười, mười biến trăm, trăm biến ngàn, biến vạn...
Đã đến lúc Trần Khởi Tài giở tuyệt kỹ, Đại Hoàn thất thập thức ra sử dụng.
Rất ít khi y giở tuyệt kỹ, có thể bảo là từ lúc xuất hiện đến nay, chưa lần nào y bị bắt buộc phải sử dụng tuyệt học.
Bây giờ thì không còn đắn đo được nữa, y hy vọng với tuyệt học đó, y sẽ xoay chiều cục diện, trước hết lấy lại quân bình, rồi từ quân bình, tiến đến ưu thế.
Nhưng, Yến Thiết Y không hề bối rối, điều khiển thanh kiếm vững vàng, kiếm quang từng từng, lớp lớp bao bọc quanh mình, hộ vệ chàng một cách kín dáo, chặt chẽ.
Rồi từ thân hình chàng xuất phát một lực đạo lạ kỳ, lực đạo phát ra, cuồn cuộn như trăm ngàn lượn sóng, tiếp nối tràn đi, chẳng những đẩy chùy và chưởng bật dội trở về, mà cả Trần Khởi Tài cũng không đứng vững, phải lùi lại từng bước, từng bước.
Đứng bên ngoài, thoạt đầu, bọn Song Xà giáo thấy Trần Khởi Tài thay đổi chiến pháp và Yến Thiết Y chỉ thủ chứ không công, đinh ninh là Yến Thiết Y bị áp lực của chùy và chưởng, hết phương tung hoành, họ reo hò lên, mường tượng là Trần Khởi Tài đã thắng rồi vậy.
Kế đó, thấy Trần Khởi Tài lùi, lùi mãi, lùi với vẻ quýnh quáng, họ thất vọng đâm lo.
Bất thình lình, Trần Khởi Tài hét lên một tiếng, thay vì lùi, lại tiến gấp.
Một quả chùy bay sang, Yến Thiết Y lách đầu vai, né tránh.
Trần Khởi Tài cấp tốc tung mình lên, gặt cổ tay ngoái quả chùy lộn về, thuận thế giáng luôn xuống đầu vai của Yến Thiết Y.
Yến Thiết Y vì lách vai, thành thất thế, gia dĩ cử động của Trần Khởi Tài cực nhanh, chàng không làm sao tránh kịp.
Quả chùy xuống trúng đầu vai tả của chàng, lướt đi luôn.
Mũi chùy quét ngang đầu vai, rọc tét ngang một đường, máu tuôn ra xối xả. Thanh kiếm Thái A rơi luôn xuống đất.
Hùng Đạo Nguyên xám mặt, tưởng chừng đất dưới chân sụp thành lỗ, làm y chới với.
Trần Khởi Tài bật cười ha hả, tiến lên, tấn công luôn.
Yến Thiết Y trúng đòn đó, mất thăng bằng, nhào xuống đất, nhưng nhanh như chớp, Trần Khởi Tài chưa lao người tới là chàng đã vụt đứng lên rồi.
Vừa đứng lên, như mũi tên lao, chàng xoạc chân nhoài mình tới.
Nếu ai không theo dõi kịp động tác của chàng, hẳn là phải cho rằng chàng bị Trần Khởi Tài đẩy dội trở lại. Bởi, vừa vút mình tới là chàng thoái thân ngay. Khi chàng trụ bộ thì khoảng cách giữa song phương độ ba trượng.
Đồng thời gian, Trần Khởi Tài kều “ử” một tiếng.
Tay ôm ngực, y loạng choạng lùi lại, lùi đến mấy bước mới đứng vững được.
Thần sắc của y biến đổi quái dị, ngơ ngơ ngác ngác như không tưởng là có việc như thế xảy đến cho y, kinh hoàng, khủng khiếp như không ngờ đối phương lợi hại cỡ đó.
Y lại sững sờ khổ sở, gương tròn đôi mắt to bằng mắt lợn, nhìn chòng chọc đối phương, rồi đến đôi môi dày đầy thịt mấp máy, như muốn nói gì đó, song chẳng tiếng nào thoát lọt.
Bọn Song Xà giáo vừa cao hứng, vụt xìu mặt, niềm thất vọng hiện lên nơi mắt, gương mặt trầm trầm, có lẽ lần này, thì niềm thất vọng sẽ không còn ly khai họ nữa...
Bây giờ thì đến lượt Hùng Đạo Nguyên nổi hứng, y bật cười vang, reo hò tán thưởng vị Khôi Thủ chuyển nguy thành an một cách tài tình.
Hai bàn tay đặt nơi ngực, Trần Khởi Tài ngăn chận máu phun ra, nhưng máu vẫn trào, máu theo kẻ ngón tay chảy ra ròng ròng, phút chốc thắm đỏ vạt áo phía trước.
Máu ra nhiều quá, gương mặt hồng nhuận của y biến màu xanh, càng lúc càng xanh hơn, đôi chân chừng như yếu lại, không kềm nổi thân hình phì nộn, thân hình bắt đầu rung rung, thoạt tiên như rùng mình, dần dần thì rung thấy rõ.
Đầu vai thọ thương, Yến Thiết Y có cái vẻ không nghe đau đớn gì, cầm thanh kiếm Chiếu Nhật chà chà vào vạt áo, lau sạch máu, rồi tra luôn vào võ.
Một lúc lâu, Trần Khởi Tài mới thốt :
- Ta... ta quên...
Yến Thiết Y gật đầu :
- Phải! Ngươi quên ta còn một thanh kiếm thứ hai, thanh đoản kiếm, mang cái tên Chiếu Nhật. Phàm ai giao thủ với ta, điều tối cần là không nên quên thanh kiếm đó! Và xưa nay, có biết bao nhiêu người bỏ mạng chỉ vì quên điều tối cần thiết đó! Quên nó, cầm như quên sinh mạng!
Trần Khởi Tài căm hờn rít :
- Năm vạn lượng! Chẳng những mất toi, mà còn toi luôn tính mạng!
Yến Thiết Y tặc lưỡi :
- Ai bảo ngươi quá ngu? Bây giờ thì muộn rồi! Đường ranh sanh tử chỉ bằng một sợi tóc, ngu xuẫn là vượt sợi tóc dễ dàng!
Khí uất bốc lên, Trần Khởi Tài bước tới.
Nhưng, thân hình vừa dợn, là vừa ngã cúi, y không gượng lại nổi, đành ngã luôn.
Vĩnh viễn y không còn đứng lên được nữa.
Hùng Đạo Nguyên reo to :
- Hoan nghinh Khôi Thủ! Hoan nghinh!
Yến Thiết Y gật đầu :
- Chấp nhận lời khen của ngươi, Đạo Ngươn!
Hướng qua bọn Song Xà giáo, Yến Thiết Y tiếp :
- Bây giờ, đến lượt các ngươi! Phí Minh Tâm! Nguyễn Vy Quan! Hai ngươi thấy đó, ngoan cố mà làm gì? Trước đây, ta khuyên hai ngươi không nghe, hiện tại, dù các ngươi có lạy ta mà van cầu, ta cũng chẳng dung tha! Hãy dọn mình đi theo Trần Khởi Tài xuống dưới đó mà thuê đâm, mướn chém!
Phí Minh Tâm gào to :
- Mạng ngươi còn dài, ta công nhận! Chẳng qua hoàng thiên bất công, trợ kẻ ác, phụ người hiền! Trời hại ta, Yến Thiết Y!
Yến Thiết Y lắc đầu :
- Sai! Phí Minh Tâm! Trái lại, hoàng thiên hữu nhãn, phàm những kẻ ngã gục, đều là những kẻ ác, ngươi thấy đó, trước Khởi Tài, bao nhiêu kẻ ác đã ngã, sau Khởi Tài, những kẻ ác sẽ lần lượt ngã, trong số đó có bọn Song Xà giáo các ngươi!
Phí Minh Tâm hét :
- Đừng lên mặt, Yến Thiết Y! Ta quyết không đội trời chung với ngươi, thì cùng lắm là mất mạng thôi. Ta sẽ liều sống chết với ngươi!
Yến Thiết Y gật đầu :
- Hoàng thiên đã muốn cho kẻ ác bị loại trừ, thì cái số của các ngươi đã vậy, tránh đâu cho khỏi số! Đã đến lúc tà giáo Song Xà của các ngươi bị tiêu diệt rồi đó.
Hùng Đạo Nguyên cao giọng :
- Khôi Thủ! Giao phần thu thập đám đó cho thuộc hạ đi! Chúng không xứng đáng cho Khôi Thủ ra tay!
Yến Thiết Y lắc đầu :
- Cứ để cho ta. Có vậy, các vị bằng hữu của ta mới an lòng nhắm mắt.
Hùng Đạo Nguyên nói :
- Cũng được, song Khôi Thủ hãy nhanh chóng một tí nhé, mình còn trở về Tổng đường, trong ấy có mấy vị bằng hữu đang chờ. Nên nhớ là đừng chừa một tên nào trong Song Xà giáo sống sót!
Yến Thiết Y gật đầu :
- Phải! Ta đâu có muốn một thời gian sau, chúng sẽ trở lại với một tiếng Trần Khởi Tài khác!
Chàng lại hỏi :
- Đám Thất Quân Tử, còn được mấy tên?
Hùng Đạo Nguyên tính :
- Khôi Thủ giết một, lão Tiền giết một, lão Tôn hạ một, tuy tên này chưa chết, song rồi cũng phải chết, hơi thở của hắn mỏi mòn.
Yến Thiết Y thốt :
- Thế là còn bốn mạng! Ta cho ngươi đó, làm sao được thì làm. Phần ta, chặt hai đầu rắn này.
Hùng Đạo Nguyên cười lớn :
- Thế thì thú quá! Mình bắt đầu đi, Khôi Thủ!
Yến Thiết Y lại gật đầu :
- Phải! Cần tranh thủ thời gian, Đạo Ngươn!
Bọn Song Xà giáo sáu người, phần đứng tại phía sau, vị trí bất đồng, sáu gương mặt đều khẩn trương, ẩn ước có niềm kinh khiếp.
Tuy nhiên, Nguyễn Vy Quan sáng mắt lên.
Hắn vừa thấy thanh Thái A kiếm của Yến Thiết Y còn nằm trên mặt đất, chỗ đó gần nơi hắn đang đứng, nhưng lại cách Yến Thiết Y ngoài ba trượng.
Nếu hắn đoạt thanh kiếm, thì Yến Thiết Y không làm sao ngăn chận kịp thời.
Nhìn thần sắc của Nguyễn Vy Quan, Yến Thiết Y biết hắn toan tính làm sao rồi.
Chàng nhìn hắn, vừa gật gù, vừa thốt :
- Tính như vậy, được lắm, Vy Quan! Ta xem, ngươi cũng còn khôn ngoan phần nào đấy!
Nguyễn Vy Quan hừ lạnh :
- Ngươi nói gì?
Yến Thiết Y bĩu môi :
- Ngươi không hiểu?
Nguyễn Vy Quan lại “hừ” một tiếng :
- Hiểu quái gì được ý tứ bẩn thỉu của ngươi!
Yến Thiết Y đưa tay chỉ thanh Thái A kiếm, nheo nheo mắt hỏi :
- Ngươi tưởng rằng, nếu ngươi nhặt thanh kiếm đó, thì có ảnh hưởng lớn đến ta?
Nguyễn Vy Quan nghe nóng mặt buông giọng lỳ :
- Giả như ta có tưởng như vậy đi nữa, thì sao?
Yến Thiết Y cười nhẹ :
- Bình sanh, ta không thích kẻ khác mó tay vào vũ khí của ta. Hà huống kẻ mó tay lại là một kẻ đối đầu? Thái A kiếm không bao giờ lại lọt vào tay ai cả, và kẻ nào tiếp xúc nó, kẻ đó bất hạnh nhất trần đời. Kẻ đó phải vĩnh viễn giã từ cuộc đời!
Dừng lại một chút, chàng tiếp :
- Tuy nhiên, nếu ngươi tưởng rằng mất thanh kiếm đó, là ta mất đi oai lực, ta sẽ không còn lợi hại nữa, thì ta sẵn sàng để cho ngươi có cơ hội nhặt lấy nó, xem cục diện có biến đổi mảy may chăng? Không cầm đến nó, ta vẫn lấy tánh mạng của ngươi được như thường. Dễ như thường!
Nguyễn Vy Quan chớp mắt :
- Ngươi nói thật?
Yến Thiết Y gật đầu :
- Không bao giờ ta nói ngoa. Ta muốn chứng minh là ta không khoác lác! Đối phó với ngươi, ta cầm như trò trẻ, thì ta cần gì sử dụng kiếm?
Nguyễn Vy Quan hỏi :
- Ngươi không ngăn trở?
Yến Thiết Y lắc đầu :
- Không!
Nguyễn Vy Quan lướt nhanh tới, cúi mình nhặt thanh Thái A kiếm cầm tay.
Nhìn thanh kiếm, hắn buộc miệng kêu lên :
- Quý vô cùng!
Yến Thiết Y mỉm cười :
- Hẳn vậy rồi! Vật tùy thân của Yến Thiết Y mà! Nó phải có giá trị chứ!
Nguyễn Vy Quan cao giọng :
- Hiện tại ta muốn thấy một Yến Thiết Y không kiếm mà có thể tỏ ra là một kiêu bá trên giang hồ hay không! Ta muốn xem thử oai phong của ngươi như thế nào khi mất kiếm! Này, Yến Thiết Y, nếu ngươi có bề gì, thì cũng tại ngươi cam tâm tình nguyện đấy nhé!
Yến Thiết Y gật đầu :
- Ta sẽ không nói gì đâu, Vy Quan!
Hướng qua Phí Minh Tâm, Nguyễn Vy Quan tiếp :
- Hắn tự đào mồ, tình nguyện chui xuống lòng đất đó, nhị sư huynh! Mình còn chờ gì nữa?
Phí Minh Tâm nghiến răng :
- Yến Thiết Y! Giờ cuối cùng của ngươi đã đến rồi!
Người ta, trước khi xuất thủ thế công, cũng phải có lấy một tư thế nào đó, nhưng Nguyễn Vy Quan thì không vậy, đang đứng tự nhiên, bất thình lình hắn lướt tới, tay tả cầm thanh Thái A kiếm, hắn vung lên, tay hữu cầm Đoạt Mạng Xà Mâu cũng vung theo, kiếm chỉ xuất phát cách thông thường, còn mâu thì theo đúng tuyệt học của hắn, gồm ba mươi thức. Mâu chớp chớp, linh hoạt vô cùng.
Yến Thiết Y thi triển một thân pháp cực nhanh, tính toán kỹ từng đường kiếm đường mâu, tránh né trong một giác độ cực hẹp, bất quá vừa đủ nhường vũ khí địch lướt qua, trong khoảng cách suýt soát một tấc là cùng.
Lắm khi, chàng né tránh trước, thành thử khi kiếm hoặc mâu bay sang, thì Nguyễn Vy Quan đã mất cái đích rồi, kiếm hoặc mâu chỉ còn thọc vào khoảng không một cách vô ích.
Bốn Quân tử còn lại, cùng hét lên một tiếng, cùng ào tới, bao vây Hùng Đạo Nguyên.
Vốn đã chuẩn bị sẵn rồi, Hùng Đạo Nguyên ngang nghiên múa đôi đoản thương nghinh đón.
Né tránh một lúc, Yến Thiết Y phản công.
Chàng vung song chưởng, tạo chưởng ảnh trùng trùng, cuồng phong dấy động xoắn tít chunh quanh Nguyễn Vy Quan.
Đối phương tay không, Nguyễn Vy Quan có đến hai món vũ khí mà vẫn chẳng tạo được một ưu thế nào.
Bắt buộc Phí Minh Tâm phải trợ chiến.
Yến Thiết Y không hề nao núng, ung dung nghinh chiến.
Chàng cố bức dồn Nguyễn Vy Quan lùi lại phía Phí Minh Tâm, cho cả hai đùn đống lại, Nguyễn và Phi biết vậy, song mấy lần tách nhau ra mà cũng không tách được lâu, rốt cuộc lại dồn chung một chỗ, ngọn côn đầu có khía của Phí Minh Tâm, vang một tiếng “coong”.
Nhưng trong lúc đó, Yến Thiết Y kín đáo rút thanh Chiếu Nhật kiếm vung lên.
Côn chạm mâu, côn và mâu cùng bật dội trở lại.
Chiếu Nhật đoản kiếm bay sang, Nguyễn Vy Quan quýnh quáng không làm sao quay Thái A kiếm lộn về ngăn chặn kịp, hứng trọn một nhát kiếm nơi ngực. Chiếu Nhật đoản kiếm đâm lút tận chuôi.
Liền theo đó, Yến Thiết Y rút kiếm về, xoay người nửa vòng, thọc nhanh qua Phí Minh Tâm, trúng nơi hông, mũi kiếm lút sâu vào sườn.
Chỉ qua một thoáng, chàng hạ được hai đối thủ.
Yến Thiết Y lau sạch máu nơi Chiếu Nhật đoản kiếm dưới đế giày, tra kiếm vào vỏ rồi bước tới cạnh Nguyễn Vy Quan, nhặt luôn thanh Thái A kiếm.
Đoạn chàng nhìn sang cuộc chiến giữa Hùng Đạo Nguyên và bốn Quân tử.
Chàng giục :
- Nhanh lên, Hùng Đạo Nguyên!
Sẵn thanh Thái A kiếm nơi tay, chàng tiến lên, vung tay loang một vòng. Hai Quân tử không kịp rú thảm nửa tiếng, cũng ngã nhào.
Còn lại hai tên, chúng hoảng quá, nên chậm ứng phó, bị Hùng Đạo Nguyên tặng mỗi tên một ngọn đoản thương.
Hùng Đạo Nguyên thở phào thốt :
- Chiến trường thu dọn kỹ rồi đó, Khôi Thủ!
Yến Thiết Y gật đầu :
- Ta đã khuyên chúng hết lời, chúng không nghe! Ngoan cố lắm chỉ thiệt thân thôi.
Yến Thiết Y lại nghiêm giọng chỉnh Hùng Đạo Nguyên :
- Ta thấy ngươi quá chật vật với bốn tên Quân tử của Song Xà giáo đó, Đạo Ngươn. Nên nhớ, thân xác của chúng ta càng ít vết sẹo càng đẹp, sẹo đành là huy chương của thành tích oai hùng, song nó cũng là một chứng tích nhục nhã, từ nay ngươi nên năng luyện đôi đoản thương của ngươi. Đừng quá ỷ trược vào ta mà rồi có một ngày nào đó, ngươi sẽ tủi hận.
- Giá tiền? Nhất định là ngươi thừa sức chi ra, Yến Thiết Y! Ta dù tham, song tham cũng trong giới hạn nào đó, chứ không phải là không đáy như bọn tầm thường. Ngươi yên trí!
Y bật cười ha hả.
Yến Thiết Y bực gắt :
- Mà ngươi muốn bao nhiêu?
Mường tượng có chủ ý sẵn rồi, Trần Khởi Tài giơ năm ngón tay, rồi y vừa co từng ngón vừa đếm, đếm xong y thốt :
- Năm! Là năm vạn, nhưng không là bạc, mà là vàng!
Yến Thiết Y “xì” một tiếng rồi so vai, rồi bĩu môi, rồi cười.
Trần Khởi Tài cau mày :
- Ngươi cười cái gì?
Yến Thiết Y vẫn cười, đáp :
- Ta cười cái giá của ngươi nêu ra. Ngươi đòi năm vạn lượng vàng, phải không?
Trần Khởi Tài cao giọng :
- Đúng vậy! Giá tiền là năm vạn lượng vàng!
Yến Thiết Y thở dài :
- Thế là ta không nghe lầm! Nhưng ngươi thì hồ đồ quá cỡ.
Trần Khởi Tài trừng mắt :
- Ta hồ đồ?
Yến Thiết Y gật đầu.
Trần Khởi Tài “hừ” một tiếng :
- Như vậy là ngươi không đáp ứng?
Yến Thiết Y đáp :
- Ngươi đòi hỏi quá phận! Năm vạn lượng vàng, ta có thể xuất phát, song ngươi không đáng tiếp nhận, cái giá của ngươi không đến con số đó, Khởi Tài. Người hay vật, hay bất cứ một món đồ gì cũng có cái giá thích nghi của nó, chẳng hạn, ngươi đem bán một con gà, mà ngươi đòi ngàn vàng, thì người ta sẽ cười là ngươi điên! Tự nhiên, ta không điên!
Trần Khởi Tài “hừ” một tiếng :
- Ngươi đánh giá ta thấp hơn năm vạn lượng vàng?
Yến Thiết Y điểm một nụ cười :
- Năm vạn lượng bạc, là cao lắm đó, mua ngươi với giá đó, là ta khách khí đấy, bọn Song Xà giáo chỉ đánh giá ngươi bằng con số năm ngàn lượng bạc, ngươi thấy chứ?
Trần Khởi Tài bật cười ha hả :
- Thế ra, cuộc giao dịch giữa chúng ta bất thành?
Yến Thiết Y gật đầu :
- Tại ngươi đòi hỏi quá phận!
Trần Khởi Tài trầm giọng :
- Ngươi muốn động thủ?
Yến Thiết Y thở dài :
- Ngươi chê năm vạn lượng bạc, thì còn biết làm sao hơn? Chê của ta, để thọ nhận một số chỉ bằng một phần mười, thọ nhận để đem sanh mạng giỡn với tử thần, ta không thấy trên đời này có ai ngu xuẩn hơn ngươi! Thực ra, ta không muốn có cuộc chiến nào giữa ngươi và ta, ta hy vọng ngươi đừng dồn ta vào cái thế chẳng đặng đừng! Bất lợi cho ngươi lắm đó, Khởi Tài!
Trần Khởi Tài hét :
- Thế tại sao ngươi không chấp nhận cái giá do ta đưa ra?
Yến Thiết Y đáp :
- Ngươi không đủ tư cách mơ mộng đến cái giá đó thì sao?
Bọn người Song Xà giáo thở phào. Trần Khởi Tài không chấp nhận điều kiện của Yến Thiết Y, thế là cuộc chiến không thể không khai diễn.
Phí Minh Tâm kêu lên :
- Tài Ông sợ mất năm vạn lượng bạc. Bọn tại hạ, để gia tăng đủ số cho Tài Ông, ngoài ra, Tài Ông còn chia lời về doanh nghiệp tại Đại Kim Hà nữa đó!
Yến Thiết Y mỉm cười :
- Đại Kim Hà hiện tại, còn trong tay ta, lợi tức gì mà ngươi hứa chia cho Trần Khởi Tài, hả?
Trần Khởi Tài trầm giọng :
- Yến Thiết Y! Ngươi cố chấp như vậy thì đừng oán trách ta nhé! Người ta, lấy của che thân, chớ ngươi lấy thân che của!
Yến Thiết Y cười nhẹ :
- Thì của là những vật bất tri, của là khổ thân! Cái khổ, do ngươi tự chuốc, Khởi Tài!
Bọn Song Xà giáo bắt đầu dàn trận, mỗi người giữ một một vị trí thuận lợi, sẵn sàng trợ chiến.
Trong khi đó, Trần Khởi Tài từ từ nhích tới từng bước, từng bước.
Bỗng, bàn tay hữu của Yến Thiết Y chớp lên, thanh kiếm nơi tay lóe sáng.
Thấy ánh kiếm, tuy Yến Thiết Y chưa tấn công, Trần Khởi Tài khẩn trương ra mặt, y dừng chân lại liền, mắt luôn luôn chớp.
Yến Thiết Y mỉm cười, hỏi :
- Sao? Hối hận rồi không phải?
Trần Khởi Tài hét :
- Ta chờ ngươi đây! Tiến tới đi, chẳng ai ngán ngươi đâu!
Yến Thiết Y khoát Thái A kiếm một vòng tròn, rồi thu về, chuyển sang tay tả.
Tay tả vươn ra, mũi kiếm thọc đúng khoảng giữa đôi ngươi của Trần Khởi Tài phát xuất.
Trần Khởi Tài cấp tốc thoái bộ tránh.
Mũi kiếm chuyển động, ngàn sao bạc sáng xanh, ngàn sao rơi ào ào xuống phủ đầu, phủ quanh mình Trần Khởi Tài.
Nhanh như chớp, Trần Khởi Tài tràn mình qua một bên, bụng sát mặt đất, chuồi ra ngoài vùng kiếm ảnh.
Yến Thiết Y không buông tha, tiến theo sát.
Trần Khởi Tài lách mình tràn sang, lùi hậu, không dám đương diện tiếp đón thế công của địch, dù chưởng pháp Phách Không Toái Đỉnh của y cực kỳ lợi hại.
Vũ khí của y là Lưu Tinh chùy, đôi quả chùy giấu trong tay áo, đầu dây cột vào cổ tay.
Dùng chưởng tất phải đánh gần, mà đánh gần là đem bàn tay thịt xương chạm vào kiếm, thịt làm sao chống lại được với thép, nên Trần Khởi Tài bỏ chưởng dùng chùy.
Đôi quả chùy hoặc giao chuyền, quả sau nối quả trước, hoặc hai quả cùng giao chéo nhau, chùy rít gió vù vù, tạo khí thế cực kỳ mãnh liệt.
Chùy của y có hình thức đặc biệt, mình to bằng nắm tay, ngoài nhọn, trong tròn, chùy màu đen, dây chùy bằng da trâu vừa dẻo vừa chắc.
Thỉnh thoảng, y cũng tung ra một vài chưởng lực, tiếp trợ với chùy.
Quả y là một tay cao cường, giả như hôm nay, không có Yến Thiết Y thì chắc chắn là bọn Hùng Đạo Nguyên và Vệ Sơn Long phải bị y hạ tại trường.
Tài nghệ đó ngang mức độ bản lĩnh của bọn lãnh chúa là Âm Phụ Cửu.
Cho nên, vừa trông thấy y xuất hiện, Yến Thiết Y lắc đầu, bởi thu thập được y, dù cho là chính chàng xuất thủ, cũng phải khó khăn, nói chi các thuộc hạ.
Chả trách, Song Xà giáo dám đến tận Sở Giác Lãnh, quyết tâm phục thù báo hận.
Yến Thiết Y ung dung điều khiển thanh kiếm, chốc chốc lại chọc sang một nhát, làm cho Trần Khởi Tài kinh hãi từng chập, từng chập.
Song phương đã trao đổi được bốn mươi chiêu.
Trần Khởi Tài đã xuất hạn đầy mình, hơi thở dập dồn. Bình sanh, y chưa gặp một đối thủ nào có thể cầm cự với y trong bằng ấy số chiêu.
Giờ đây, đã xuất phát đến bốn mươi chiêu rồi, y chưa nắm được ưu thế, chẳng những vậy, đối phương cứ ung dung như lúc đầu, còn y thì vừa mệt, vừa bối rối.
Xuất phát bốn mươi chiêu, y vận dụng công lực quá nhiều, hầu như xuất phát bốn mươi chiêu, vất vả, nguy hiểm, không tưởng nổi.
Bọn Song Xà giáo đứng bên ngoài, nín thở theo dõi cuộc chiến. Họ không đánh, nhưng người nào cũng đổ mồ hôi lạnh ướt mình.
Rồi dần dần, họ lo âu.
Họ thấy bức tường họ nương tựa, mong báo oán phục hận, bức tường đó như không vững chắc lắm, theo chỗ tưởng tượng của họ lúc ban sơ.
Nếu Trần Khởi Tài bại?
Song Xà giáo sẽ vĩnh viễn tan rã, cơ nghiệp tiêu, thinh danh mất!
Một canh bạc mà họ đen tất cả vốn phó cho rủi may! Và hiện tại thì họ thấy rủi nhiều, may ít!
Rồi họ nhớ lại sự tình sáu năm về trước, tự hỏi, lúc đó gan nào mà họ dám chống đối Thanh Long xã?
Đứng ngoài vòng chiến, họ có đủ bình tĩnh nhận xét tài nghệ đối phương, cái tài quán tuyệt trần gian!
Giả như, khi xưa họ sáng suốt thấy rõ ràng một đối phương lợi hại như thế, thì chắc chắn là họ nhận bại trước khi xuất thủ rồi. Thà mất quyền lợi trên giải Đại Kim Hà, song ít ra họ cũng bảo tồn được thực lực, chứ có đâu để tiêu điều xơ xác mãi đến sáu năm sau mới gây dựng lại nổi?
Và, họ cũng sẽ sáng suốt luôn mà cam phận yếu, bỏ mọi ý chí phục thù báo hận.
Chắc gì họ thực hiện ý chí đó được?
Trong khi họ suy nghĩ viển vông thì bên trong cuộc chiến vẫn tiếp diễn đều đều.
Bỗng, Trần Khởi Tài lạng mình xuống thấp, vồi từ từ vọt xéo lên, đôi chùy bắn tới, đồng thời hai đạo chưởng phong cũng vút đi, bồi tiếp.
Yến Thiết Y chọc kiếm tạo thành một chiếc thuẫn kiếm quang, ngăn chận cả chưởng lẫn chùy.
Nhưng kiếm càng loang, chưởng ảnh, chùy ảnh cũng phát mạnh, một biến mười, mười biến trăm, trăm biến ngàn, biến vạn...
Đã đến lúc Trần Khởi Tài giở tuyệt kỹ, Đại Hoàn thất thập thức ra sử dụng.
Rất ít khi y giở tuyệt kỹ, có thể bảo là từ lúc xuất hiện đến nay, chưa lần nào y bị bắt buộc phải sử dụng tuyệt học.
Bây giờ thì không còn đắn đo được nữa, y hy vọng với tuyệt học đó, y sẽ xoay chiều cục diện, trước hết lấy lại quân bình, rồi từ quân bình, tiến đến ưu thế.
Nhưng, Yến Thiết Y không hề bối rối, điều khiển thanh kiếm vững vàng, kiếm quang từng từng, lớp lớp bao bọc quanh mình, hộ vệ chàng một cách kín dáo, chặt chẽ.
Rồi từ thân hình chàng xuất phát một lực đạo lạ kỳ, lực đạo phát ra, cuồn cuộn như trăm ngàn lượn sóng, tiếp nối tràn đi, chẳng những đẩy chùy và chưởng bật dội trở về, mà cả Trần Khởi Tài cũng không đứng vững, phải lùi lại từng bước, từng bước.
Đứng bên ngoài, thoạt đầu, bọn Song Xà giáo thấy Trần Khởi Tài thay đổi chiến pháp và Yến Thiết Y chỉ thủ chứ không công, đinh ninh là Yến Thiết Y bị áp lực của chùy và chưởng, hết phương tung hoành, họ reo hò lên, mường tượng là Trần Khởi Tài đã thắng rồi vậy.
Kế đó, thấy Trần Khởi Tài lùi, lùi mãi, lùi với vẻ quýnh quáng, họ thất vọng đâm lo.
Bất thình lình, Trần Khởi Tài hét lên một tiếng, thay vì lùi, lại tiến gấp.
Một quả chùy bay sang, Yến Thiết Y lách đầu vai, né tránh.
Trần Khởi Tài cấp tốc tung mình lên, gặt cổ tay ngoái quả chùy lộn về, thuận thế giáng luôn xuống đầu vai của Yến Thiết Y.
Yến Thiết Y vì lách vai, thành thất thế, gia dĩ cử động của Trần Khởi Tài cực nhanh, chàng không làm sao tránh kịp.
Quả chùy xuống trúng đầu vai tả của chàng, lướt đi luôn.
Mũi chùy quét ngang đầu vai, rọc tét ngang một đường, máu tuôn ra xối xả. Thanh kiếm Thái A rơi luôn xuống đất.
Hùng Đạo Nguyên xám mặt, tưởng chừng đất dưới chân sụp thành lỗ, làm y chới với.
Trần Khởi Tài bật cười ha hả, tiến lên, tấn công luôn.
Yến Thiết Y trúng đòn đó, mất thăng bằng, nhào xuống đất, nhưng nhanh như chớp, Trần Khởi Tài chưa lao người tới là chàng đã vụt đứng lên rồi.
Vừa đứng lên, như mũi tên lao, chàng xoạc chân nhoài mình tới.
Nếu ai không theo dõi kịp động tác của chàng, hẳn là phải cho rằng chàng bị Trần Khởi Tài đẩy dội trở lại. Bởi, vừa vút mình tới là chàng thoái thân ngay. Khi chàng trụ bộ thì khoảng cách giữa song phương độ ba trượng.
Đồng thời gian, Trần Khởi Tài kều “ử” một tiếng.
Tay ôm ngực, y loạng choạng lùi lại, lùi đến mấy bước mới đứng vững được.
Thần sắc của y biến đổi quái dị, ngơ ngơ ngác ngác như không tưởng là có việc như thế xảy đến cho y, kinh hoàng, khủng khiếp như không ngờ đối phương lợi hại cỡ đó.
Y lại sững sờ khổ sở, gương tròn đôi mắt to bằng mắt lợn, nhìn chòng chọc đối phương, rồi đến đôi môi dày đầy thịt mấp máy, như muốn nói gì đó, song chẳng tiếng nào thoát lọt.
Bọn Song Xà giáo vừa cao hứng, vụt xìu mặt, niềm thất vọng hiện lên nơi mắt, gương mặt trầm trầm, có lẽ lần này, thì niềm thất vọng sẽ không còn ly khai họ nữa...
Bây giờ thì đến lượt Hùng Đạo Nguyên nổi hứng, y bật cười vang, reo hò tán thưởng vị Khôi Thủ chuyển nguy thành an một cách tài tình.
Hai bàn tay đặt nơi ngực, Trần Khởi Tài ngăn chận máu phun ra, nhưng máu vẫn trào, máu theo kẻ ngón tay chảy ra ròng ròng, phút chốc thắm đỏ vạt áo phía trước.
Máu ra nhiều quá, gương mặt hồng nhuận của y biến màu xanh, càng lúc càng xanh hơn, đôi chân chừng như yếu lại, không kềm nổi thân hình phì nộn, thân hình bắt đầu rung rung, thoạt tiên như rùng mình, dần dần thì rung thấy rõ.
Đầu vai thọ thương, Yến Thiết Y có cái vẻ không nghe đau đớn gì, cầm thanh kiếm Chiếu Nhật chà chà vào vạt áo, lau sạch máu, rồi tra luôn vào võ.
Một lúc lâu, Trần Khởi Tài mới thốt :
- Ta... ta quên...
Yến Thiết Y gật đầu :
- Phải! Ngươi quên ta còn một thanh kiếm thứ hai, thanh đoản kiếm, mang cái tên Chiếu Nhật. Phàm ai giao thủ với ta, điều tối cần là không nên quên thanh kiếm đó! Và xưa nay, có biết bao nhiêu người bỏ mạng chỉ vì quên điều tối cần thiết đó! Quên nó, cầm như quên sinh mạng!
Trần Khởi Tài căm hờn rít :
- Năm vạn lượng! Chẳng những mất toi, mà còn toi luôn tính mạng!
Yến Thiết Y tặc lưỡi :
- Ai bảo ngươi quá ngu? Bây giờ thì muộn rồi! Đường ranh sanh tử chỉ bằng một sợi tóc, ngu xuẫn là vượt sợi tóc dễ dàng!
Khí uất bốc lên, Trần Khởi Tài bước tới.
Nhưng, thân hình vừa dợn, là vừa ngã cúi, y không gượng lại nổi, đành ngã luôn.
Vĩnh viễn y không còn đứng lên được nữa.
Hùng Đạo Nguyên reo to :
- Hoan nghinh Khôi Thủ! Hoan nghinh!
Yến Thiết Y gật đầu :
- Chấp nhận lời khen của ngươi, Đạo Ngươn!
Hướng qua bọn Song Xà giáo, Yến Thiết Y tiếp :
- Bây giờ, đến lượt các ngươi! Phí Minh Tâm! Nguyễn Vy Quan! Hai ngươi thấy đó, ngoan cố mà làm gì? Trước đây, ta khuyên hai ngươi không nghe, hiện tại, dù các ngươi có lạy ta mà van cầu, ta cũng chẳng dung tha! Hãy dọn mình đi theo Trần Khởi Tài xuống dưới đó mà thuê đâm, mướn chém!
Phí Minh Tâm gào to :
- Mạng ngươi còn dài, ta công nhận! Chẳng qua hoàng thiên bất công, trợ kẻ ác, phụ người hiền! Trời hại ta, Yến Thiết Y!
Yến Thiết Y lắc đầu :
- Sai! Phí Minh Tâm! Trái lại, hoàng thiên hữu nhãn, phàm những kẻ ngã gục, đều là những kẻ ác, ngươi thấy đó, trước Khởi Tài, bao nhiêu kẻ ác đã ngã, sau Khởi Tài, những kẻ ác sẽ lần lượt ngã, trong số đó có bọn Song Xà giáo các ngươi!
Phí Minh Tâm hét :
- Đừng lên mặt, Yến Thiết Y! Ta quyết không đội trời chung với ngươi, thì cùng lắm là mất mạng thôi. Ta sẽ liều sống chết với ngươi!
Yến Thiết Y gật đầu :
- Hoàng thiên đã muốn cho kẻ ác bị loại trừ, thì cái số của các ngươi đã vậy, tránh đâu cho khỏi số! Đã đến lúc tà giáo Song Xà của các ngươi bị tiêu diệt rồi đó.
Hùng Đạo Nguyên cao giọng :
- Khôi Thủ! Giao phần thu thập đám đó cho thuộc hạ đi! Chúng không xứng đáng cho Khôi Thủ ra tay!
Yến Thiết Y lắc đầu :
- Cứ để cho ta. Có vậy, các vị bằng hữu của ta mới an lòng nhắm mắt.
Hùng Đạo Nguyên nói :
- Cũng được, song Khôi Thủ hãy nhanh chóng một tí nhé, mình còn trở về Tổng đường, trong ấy có mấy vị bằng hữu đang chờ. Nên nhớ là đừng chừa một tên nào trong Song Xà giáo sống sót!
Yến Thiết Y gật đầu :
- Phải! Ta đâu có muốn một thời gian sau, chúng sẽ trở lại với một tiếng Trần Khởi Tài khác!
Chàng lại hỏi :
- Đám Thất Quân Tử, còn được mấy tên?
Hùng Đạo Nguyên tính :
- Khôi Thủ giết một, lão Tiền giết một, lão Tôn hạ một, tuy tên này chưa chết, song rồi cũng phải chết, hơi thở của hắn mỏi mòn.
Yến Thiết Y thốt :
- Thế là còn bốn mạng! Ta cho ngươi đó, làm sao được thì làm. Phần ta, chặt hai đầu rắn này.
Hùng Đạo Nguyên cười lớn :
- Thế thì thú quá! Mình bắt đầu đi, Khôi Thủ!
Yến Thiết Y lại gật đầu :
- Phải! Cần tranh thủ thời gian, Đạo Ngươn!
Bọn Song Xà giáo sáu người, phần đứng tại phía sau, vị trí bất đồng, sáu gương mặt đều khẩn trương, ẩn ước có niềm kinh khiếp.
Tuy nhiên, Nguyễn Vy Quan sáng mắt lên.
Hắn vừa thấy thanh Thái A kiếm của Yến Thiết Y còn nằm trên mặt đất, chỗ đó gần nơi hắn đang đứng, nhưng lại cách Yến Thiết Y ngoài ba trượng.
Nếu hắn đoạt thanh kiếm, thì Yến Thiết Y không làm sao ngăn chận kịp thời.
Nhìn thần sắc của Nguyễn Vy Quan, Yến Thiết Y biết hắn toan tính làm sao rồi.
Chàng nhìn hắn, vừa gật gù, vừa thốt :
- Tính như vậy, được lắm, Vy Quan! Ta xem, ngươi cũng còn khôn ngoan phần nào đấy!
Nguyễn Vy Quan hừ lạnh :
- Ngươi nói gì?
Yến Thiết Y bĩu môi :
- Ngươi không hiểu?
Nguyễn Vy Quan lại “hừ” một tiếng :
- Hiểu quái gì được ý tứ bẩn thỉu của ngươi!
Yến Thiết Y đưa tay chỉ thanh Thái A kiếm, nheo nheo mắt hỏi :
- Ngươi tưởng rằng, nếu ngươi nhặt thanh kiếm đó, thì có ảnh hưởng lớn đến ta?
Nguyễn Vy Quan nghe nóng mặt buông giọng lỳ :
- Giả như ta có tưởng như vậy đi nữa, thì sao?
Yến Thiết Y cười nhẹ :
- Bình sanh, ta không thích kẻ khác mó tay vào vũ khí của ta. Hà huống kẻ mó tay lại là một kẻ đối đầu? Thái A kiếm không bao giờ lại lọt vào tay ai cả, và kẻ nào tiếp xúc nó, kẻ đó bất hạnh nhất trần đời. Kẻ đó phải vĩnh viễn giã từ cuộc đời!
Dừng lại một chút, chàng tiếp :
- Tuy nhiên, nếu ngươi tưởng rằng mất thanh kiếm đó, là ta mất đi oai lực, ta sẽ không còn lợi hại nữa, thì ta sẵn sàng để cho ngươi có cơ hội nhặt lấy nó, xem cục diện có biến đổi mảy may chăng? Không cầm đến nó, ta vẫn lấy tánh mạng của ngươi được như thường. Dễ như thường!
Nguyễn Vy Quan chớp mắt :
- Ngươi nói thật?
Yến Thiết Y gật đầu :
- Không bao giờ ta nói ngoa. Ta muốn chứng minh là ta không khoác lác! Đối phó với ngươi, ta cầm như trò trẻ, thì ta cần gì sử dụng kiếm?
Nguyễn Vy Quan hỏi :
- Ngươi không ngăn trở?
Yến Thiết Y lắc đầu :
- Không!
Nguyễn Vy Quan lướt nhanh tới, cúi mình nhặt thanh Thái A kiếm cầm tay.
Nhìn thanh kiếm, hắn buộc miệng kêu lên :
- Quý vô cùng!
Yến Thiết Y mỉm cười :
- Hẳn vậy rồi! Vật tùy thân của Yến Thiết Y mà! Nó phải có giá trị chứ!
Nguyễn Vy Quan cao giọng :
- Hiện tại ta muốn thấy một Yến Thiết Y không kiếm mà có thể tỏ ra là một kiêu bá trên giang hồ hay không! Ta muốn xem thử oai phong của ngươi như thế nào khi mất kiếm! Này, Yến Thiết Y, nếu ngươi có bề gì, thì cũng tại ngươi cam tâm tình nguyện đấy nhé!
Yến Thiết Y gật đầu :
- Ta sẽ không nói gì đâu, Vy Quan!
Hướng qua Phí Minh Tâm, Nguyễn Vy Quan tiếp :
- Hắn tự đào mồ, tình nguyện chui xuống lòng đất đó, nhị sư huynh! Mình còn chờ gì nữa?
Phí Minh Tâm nghiến răng :
- Yến Thiết Y! Giờ cuối cùng của ngươi đã đến rồi!
Người ta, trước khi xuất thủ thế công, cũng phải có lấy một tư thế nào đó, nhưng Nguyễn Vy Quan thì không vậy, đang đứng tự nhiên, bất thình lình hắn lướt tới, tay tả cầm thanh Thái A kiếm, hắn vung lên, tay hữu cầm Đoạt Mạng Xà Mâu cũng vung theo, kiếm chỉ xuất phát cách thông thường, còn mâu thì theo đúng tuyệt học của hắn, gồm ba mươi thức. Mâu chớp chớp, linh hoạt vô cùng.
Yến Thiết Y thi triển một thân pháp cực nhanh, tính toán kỹ từng đường kiếm đường mâu, tránh né trong một giác độ cực hẹp, bất quá vừa đủ nhường vũ khí địch lướt qua, trong khoảng cách suýt soát một tấc là cùng.
Lắm khi, chàng né tránh trước, thành thử khi kiếm hoặc mâu bay sang, thì Nguyễn Vy Quan đã mất cái đích rồi, kiếm hoặc mâu chỉ còn thọc vào khoảng không một cách vô ích.
Bốn Quân tử còn lại, cùng hét lên một tiếng, cùng ào tới, bao vây Hùng Đạo Nguyên.
Vốn đã chuẩn bị sẵn rồi, Hùng Đạo Nguyên ngang nghiên múa đôi đoản thương nghinh đón.
Né tránh một lúc, Yến Thiết Y phản công.
Chàng vung song chưởng, tạo chưởng ảnh trùng trùng, cuồng phong dấy động xoắn tít chunh quanh Nguyễn Vy Quan.
Đối phương tay không, Nguyễn Vy Quan có đến hai món vũ khí mà vẫn chẳng tạo được một ưu thế nào.
Bắt buộc Phí Minh Tâm phải trợ chiến.
Yến Thiết Y không hề nao núng, ung dung nghinh chiến.
Chàng cố bức dồn Nguyễn Vy Quan lùi lại phía Phí Minh Tâm, cho cả hai đùn đống lại, Nguyễn và Phi biết vậy, song mấy lần tách nhau ra mà cũng không tách được lâu, rốt cuộc lại dồn chung một chỗ, ngọn côn đầu có khía của Phí Minh Tâm, vang một tiếng “coong”.
Nhưng trong lúc đó, Yến Thiết Y kín đáo rút thanh Chiếu Nhật kiếm vung lên.
Côn chạm mâu, côn và mâu cùng bật dội trở lại.
Chiếu Nhật đoản kiếm bay sang, Nguyễn Vy Quan quýnh quáng không làm sao quay Thái A kiếm lộn về ngăn chặn kịp, hứng trọn một nhát kiếm nơi ngực. Chiếu Nhật đoản kiếm đâm lút tận chuôi.
Liền theo đó, Yến Thiết Y rút kiếm về, xoay người nửa vòng, thọc nhanh qua Phí Minh Tâm, trúng nơi hông, mũi kiếm lút sâu vào sườn.
Chỉ qua một thoáng, chàng hạ được hai đối thủ.
Yến Thiết Y lau sạch máu nơi Chiếu Nhật đoản kiếm dưới đế giày, tra kiếm vào vỏ rồi bước tới cạnh Nguyễn Vy Quan, nhặt luôn thanh Thái A kiếm.
Đoạn chàng nhìn sang cuộc chiến giữa Hùng Đạo Nguyên và bốn Quân tử.
Chàng giục :
- Nhanh lên, Hùng Đạo Nguyên!
Sẵn thanh Thái A kiếm nơi tay, chàng tiến lên, vung tay loang một vòng. Hai Quân tử không kịp rú thảm nửa tiếng, cũng ngã nhào.
Còn lại hai tên, chúng hoảng quá, nên chậm ứng phó, bị Hùng Đạo Nguyên tặng mỗi tên một ngọn đoản thương.
Hùng Đạo Nguyên thở phào thốt :
- Chiến trường thu dọn kỹ rồi đó, Khôi Thủ!
Yến Thiết Y gật đầu :
- Ta đã khuyên chúng hết lời, chúng không nghe! Ngoan cố lắm chỉ thiệt thân thôi.
Yến Thiết Y lại nghiêm giọng chỉnh Hùng Đạo Nguyên :
- Ta thấy ngươi quá chật vật với bốn tên Quân tử của Song Xà giáo đó, Đạo Ngươn. Nên nhớ, thân xác của chúng ta càng ít vết sẹo càng đẹp, sẹo đành là huy chương của thành tích oai hùng, song nó cũng là một chứng tích nhục nhã, từ nay ngươi nên năng luyện đôi đoản thương của ngươi. Đừng quá ỷ trược vào ta mà rồi có một ngày nào đó, ngươi sẽ tủi hận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook