Hắc Ám Vương Giả
Chương 42: Khu Số Tám

- Ta gọi là Scott, vị này là cộng sự của ta, Mia.

Sau khi Peter rời đi, thanh niên mặc nhuyễn giáp đen chỉ một cô gái mặc giáp đen có dáng người cao gầy đứng bên cạnh, nói:

- Trong mười ngày này, hai người chúng ta sẽ đảm nhiệm vị trí đội trưởng, tốt nhất là tất cả mọi người nên nghe theo chỉ huy của ta, nếu gây ra nhiễu loạn, tất cả mọi người ai cũng không có chỗ tốt, hơn nữa sau khi trở lại tập đoàn cũng sẽ bị trừng phạt không nhỏ.

Nghe nói bị trừng phạt, Migcan, Rage cùng mấy đứa trẻ có tính cách xốc nổi khác lập tức trở nên ngoan ngoãn đàng hoàng đồng ý.

Scott hướng Đỗ Địch An nói:

- Nhóc con, ngươi tên gì?

- Đỗ Địch An.

- Tiềm lực không tệ.

Scott khẽ gật đầu, nói:

- Chẳng qua đừng kiêu ngạo, đối mặt Tử Thần thì tiềm lực không có ý nghĩa gì, đợi lát nữa ngươi đi theo sau ta, ta sẽ nói cho ngươi biết một ít chuyện cần thiết phải lưu ý.

Đây là muốn tay nắm tay tận tình truyền thụ sao? Đỗ Địch An không khỏi tăng độ thiện cảm với người này lên rất nhiều, khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Người phía sau nghe nói như thế, ai còn không biết đây là muốn trọng điểm vun trồng Đỗ Địch An, trong lúc nhất thời có không ít người âm thầm đố kỵ, nhưng cũng chỉ đặt oán hận trong lòng, không nói gì thêm.

Dù sao Đỗ Địch An thân là hạt giống tiềm năng, hơn nữa còn nhận được hai phần chúc phúc, vô luận là vũ lực hay là thân phận đều không phải là bọn họ có thể rung chuyển.

Mà Đỗ Địch An còn có ba người huynh đệ ngủ cùng phòng, bọn họ là tiểu đoàn thể đoàn kết nhất và cũng là cường đại nhất trong nhóm người mới lần này, xem như vài đứa trẻ có tính khí nóng nảy không để ý tới hậu quả cũng không dám mạo muội trêu chọc Đỗ Địch An cùng ba người Mig, Rage, Sam.

- Ầy, đây là lương khô cùng nước của các ngươi trong mười ngày này, mỗi người cầm một phần, lần này ta lĩnh giùm cho các ngươi, lần sau các ngươi tự mình đi tổng bộ lĩnh.

Scott chỉ vào mười cái ba lô đen trên mặt đất.

Đỗ Địch An nhìn về ba lô màu đen trước mắt, tiến lên cầm lấy, cởi dây chỉ thấy trong ba lô một ít thực phẩm giống bùn nhão, hắn từng nếm thử trong nhà Julla, đây là súp khoai tây, hương vị vô cùng khó ăn nhưng là dễ no bụng... Hoặc là nói, thường thường chỉ cần ăn một lần liền không muốn ăn lần thứ hai.

Ba người Migcan, Rage, Sam đi theo đằng sau Đỗ Địch An, nhanh chóng chọn lấy ba cái ba lô nhìn có vẻ hơi lớn.

Đám người đến sau cũng học theo bọn họ lựa chọn, Scott bật cười nói:

- Đừng chọn, phân lượng đều như nhau, đây là tổng bộ chuẩn bị, xưa nay chưa từng sai sót, giữ lại sự khôn vặt của các ngươi dùng cho sau này đi.

Ba người Migcan, Rage, Sam ngượng ngùng cười một tiếng.

- Đây là cái gì?

Lúc này, Scott chú ý tới sau lưng Đỗ Địch An cắm ống tre đựng hắc hỏa dược.

- Đồ chơi nhỏ, không đáng nhắc tới.



Đỗ Địch An nói:

- Sẽ không ảnh hưởng đến ta.

Gặp hắn nói như vậy, Scott gật gật đầu không nói thêm gì, quay người hướng hai mươi tên Thập hoang giả của tập đoàn ở phía xa xa nói:

- Tới tập hợp, chuẩn bị xuất phát.

Hai mươi mấy người này đều là người trưởng thành màu da đen kịt, có người tuổi tác còn lớn hơn Scott, giờ khắc này dưới sự triệu tập của Scott, tất cả đều đến tụ tập, nhuyễn giáp chế thức cùng đoản kiếm trên người bọ họ đều giống như đám người Đỗ Địch An, hiển nhiên lấy tài lực hùng hồn của tập đoàn hoàn toàn có thể cam đam cung cấp đầy đủ những trang bị như thế.

- Scott lão đại, hôm nay chúng ta đi khu nào?

Một thanh niên vóc người gầy gò hỏi.

- Khu số tám.

Scott quay người hướng cô gái Mia mặc giáp đen ít nói bên cạnh, nói:

- Thời gian không còn sớm, chúng ta lên đường chứ?

Mia khẽ gật đầu.

Scott vẫy tay một cái, dẫn đầu đi phía ở phía trước mở đường, cũng hướng đám người mới Đỗ Địch An ở phía sau nói:

- Khu vực rìa ngoài tường thành này đã được thanh tẩy sạch sẽ, các ngươi không cần lo lắng, cứ bảo tồn thể lực.

Nghe nói như thế, bọn người Đỗ Địch An nghĩ thầm cũng thế, cơ bắp căng cứng cũng dần dần nới lỏng, đưa mắt dò xét hoàn cảnh chung quanh.

Ở phụ cận này là một mảnh hoang nguyên, trên mặt đất khí ẩm rất nặng, Đỗ Địch An chú ý tới điểm này từ sớm, bức tường lớn phía sau bị phủ lên không ít rêu xanh, hoàn toàn khác biệt với mặt tường bên trong.

- Đây chính là thế giới bên ngoài sao, hoàn toàn khác so với tưởng tượng của ta, còn tưởng rằng khắp nơi đều là hoang mạc.

Migcan đi theo sau Đỗ Địch An quan sát bốn phía, ngạc nhiên nói.

Rage cười nói:

- Xem ra lần này không cần lo lắng vấn đề nguồn nước, tùy tiện tìm một chỗ đào cái hố đều có thể gạt ra nước.

Scott nghe vậy, quay đầu liếc hắn một cái, nói:

- Trên mảnh đất này có hố nước, không cần ngươi đi đào hố, chỉ sợ ngươi không dám uống.

- Vì sao?

Rage ngạc nhiên.

Đỗ Địch An giải thích:

Bên ngoài Cự Bích có phóng xạ quá cao, coi như chắt lọc nước từ trong lòng đất cũng không thể uống, nếu như muốn uống nước, ít nhất phải đào xuống sâu mấy chục mét mới có thể phù hợp nhân thể, nhưng bằng vào sức lực hiện tại của chúng ta muốn đào một cái hố mấy chục mét, cũng không khá hơn đào hố vài mét trong hoang mạc lần trước, không công hao phí thể lực mà thôi, cho nên cần phi thường tiết kiệm nguồn nước.



Nghe Đỗ Địch An nói, Rage cùng mấy đứa trẻ đang tỏ lộ vẻ nghi ngờ đều tỉnh ngộ lại.

Scott quay đầu nhìn Đỗ Địch An một chút, không nói gì, tiếp tục đi phía trước dẫn đường. Đám người đi được chừng mười dặm đường, bỗng nhiên đi vào một mảnh mặt đất ít thảm thực vật, chuẩn xác mà nói, là đi đến trước một vùng phế tích.

Nhìn mảnh phế tích trước mắt, Đỗ Địch An giật mình.

Đây là... là một thành thị tàn phá?

Ở trước mắt hắn, đúng là một con đường nhựa, chỉ là đường phố đã bị che kín bởi rêu xanh cùng thảm thực vật tươi tốt, hai bên đường là những tòa nhà bê tông cao lớn, cũng có những cửa hàng hai ba tầng, nhưng giờ phút này tất cả đều đã sụp đổ tàn phá không chịu nổi, có chỉ còn một vách tường cô đơn đứng đó, lung lay sắp đổ, mặt trên là dây leo cùng rêu xanh, dường như chỉ cần trải qua thêm ít năm thì nơi này sẽ bị những thảm thực vật rậm rạp sinh trưởng vùi lấp triệt để.

Trên đường phố hoang vu, một chút quần áo rách nát rơi toán loạn, hiển nhiên những mảnh quần áo rách nát này đã có niên đại thật lâu, bị mưa tai ẩm ướt, lại bị tro bụi bao phủ, sớm đã trở nên vừa đen vừa cứng chẳng khác nào những hòn đá, chỉ có lưu lại hình dạng đại khái.

Đỗ Địch An hoàn toàn ngơ ngẩn.

Cái này... Đây hoàn toàn là một phế tích đô thị a!

Chẳng lẽ nói, đây chính là diện mạo của địa cầu vào ba trăm năm sau khi tai nạn bộc phát?

Đã từng là một nơi phồn vinh hưng thịnh, đã từng văn minh đèn đuốc, đã từng trải rộng dấu chân nhân loại... Chẳng lẽ, giống như phế tích trước mắt, chỉ để lại cái xác không?

Hắn bỗng nhiên cảm thấy lòng ngực như bị thắt lại thở không nổi, hốc mắt có chút ướt át.

- Địch An, Địch An?

Migcan gặp Đỗ Địch An bỗng nhiên dừng lại, không khỏi vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Đỗ Địch An lấy lại tinh thần, gặp Scott cùng Mia đã chạy tới con đường phía trước, vội vàng đuổi theo. Chỉ là, khi bàn chân của hắn bước vào con đường đã bị thảm thực vật che giấu này, trong lòng chất chứa đủ loại cảm giác, nổi nhớ cha mẹ cùng tỷ tỷ như ngọn lửa thiêu đốt trong đầu, để hắn đau đớn mà hiểu ra, chết đi đã không về được, đây chính là hiện thực, liền như mảnh phế tích trước mắt!

- Nơi này là khu số chín, đã bị Thập Hoang Giả thu thập.

Scott chờ đám người phía sau đuổi kịp, quay đầu nói:

- Nhanh chóng theo sát, đừng lãng phí thời gian của mình.

Đỗ Địch An hơi khẽ mím môi cúi đầu đuổi theo hắn.

Trên đường đi, Đỗ Địch An trông thấy đường đi đã bị thu thập đến cực kỳ sạch sẽ, trên cơ bản ngoại trừ phòng ốc sụp đổ thì không lưu lại bất kỳ vật phẩm nào, lẽ ra trên đường phố rộng rãi như thế nên có thật nhiều ô tô hư hỏng, nhưng nơi này ngay cả một chiếc cũng không nhìn thấy, rất hiển nhiên, như Scott nói là đã bị bọn họ mang trở về.

Chỉ là, đã có những sản phẩm khoa học kỹ thuật thời đại trước này, vì sao bên trong bức tường vẫn lạc hậu như thế?

Chẳng lẽ dưới sự ăn mòn của phóng xạ hạt nhân, những vật phẩm kia đã không có giá trị nghiên cứu?

Hắn đi theo đằng sau Scott cùng Mia, dường như một cái u hồn ngơ ngác, nhìn hết thảy đã từng quen thuộc chỉ có thể im lặng không nói.

Dịch: ƯngVinh95

Biên: KhangaCa

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương