Hai người ánh mắt nhìn nhau, Trương Đan Phượng hướng Dạ Nguyệt cười thản nhiên, Dạ Nguyệt cũng trở nên nhu hòa lại rất nhiều.

Hắc Kim Biên Bức Vương ba đầu vừa chết, các con Huyết Biên Bức còn lại nhất thời lâm vào cảnh quần long vô thủ, như muốn trả thù, điên cuồng hướng về phía Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng bay tới.

Nhưng mà, một đội quân đã không có người lãnh đạo, chẳng những mất đi tinh thần, cũng mất đi sự chỉ huy.

Những con Huyết Biên Bức còn lại, số lượng mặc dù vẫn còn đông đúc, nhưng đối với Dạ Nguyệt và Trương Đan Phượng cũng không còn chút khó khăn, uy hiếp gì.

Dưới sự càn quét của Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng, chung quanh hết thảy lại trở nên yên tĩnh lại.

Vừa lau mồ hôi trên trán, Trương Đan Phượng nhìn về phía Dạ Nguyệt, mặt khẽ mỉm cười một cách thản nhiên.

Đánh bại đàn Huyết Biên Bức này, cũng không phải là công lao riêng của một ai, mà là kết quả của của cả hai người hợp tác.

Nếu như không có Trương Đan Phượng đảm bảo con đường hẹp phía sau an toàn, Dạ Nguyệt muốn đối phó cả đàn dơi cũng là cực kỳ khó khăn.

Đồng dạng như vậy, nếu không có Dạ Nguyệt đánh chết Hắc Kim Biên Bức Vương, bọn họ chắc chắn sẽ phải đón nhận những công kích kinh khủng nhất.

Chỉ trong một thời gian ngắn phối hợp, cả hai người đối với đối phương mới hoàn toàn hiểu rõ, trong mắt Trương Đan Phượng, càng thêm tín nhiệm nam nhân này.

Thu hồi sợi dây lại, đưa một đầu cho Trương Đan Phượng, Dạ Nguyệt nói: "Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"

Trương Đan Phượng đón lấy sợi dây, rất nhanh buộc lại bên hông mình, thở dài một hơi: "Vừa rồi thật là nguy hiểm."

Vừa nói nàng vừa vỗ nhè nhẹ lên bộ ngực đầy đặn của mình, nhất thời một tầng ba đào mãnh liệt đột ngột khởi phát lên, lúc này trang phục nàng nhìn qua thật sự là thê lương, Dạ Nguyệt nhìn thấy vội vã quay đầu đi.

Trương Đan Phượng buột miệng cười, nói: "Ta vốn nghĩ ngươi chỉ là một tên đầu gỗ, không ngờ ngươi cũng sợ bị hấp dẫn sao?"

Dạ Nguyệt nhíu mày: "Tốt lắm, nếu như ngươi không cần nghỉ ngơi, chúng ta tiếp tục xuất phát đi."

Vùa nói hắn vừa búng người đứng thẳng dậy, một lần nữa lại đứng ra phía trước của Trương Đan Phượng.

Trương Đan Phượng trên mặt không khỏi toát ra một tia mỏi mệt:" Hay là nghỉ thêm một lát đi, vừa rồi chúng ta tiêu hao cũng không ít thể lực..."

" Phía sau còn không biết sẽ phải đối mặt với cái gì, theo như ta được biết, Địa Ngục Lộ này có tổng cộng ba đạo cửa ải khó, đạo phía sau khó hơn đạo phía trước, vừa rồi xem như chúng ta xông qua được cửa thứ nhất."

Dạ Nguyệt trong lòng rùng mình, hắn hiểu được Trương Đan Phượng tất nhiên là có chút mệt mỏi.

Lúc trước mặc dù là hắn chủ công, nhưng trên thực tế hắn tiêu hao thể lực so với Trương Đan Phượng còn ít hơn nhiều.

Dù sao Cổ Võ Giả không phải ai cũng có thể phách cường đại như Dạ Nguyệt.

Hai người miễn cưỡng ngồi xuống con đường hẹp, lẳng lặng khôi phục lại thể lực của mình.

Đương nhiên, tâm thần bọn họ cũng không hoàn toàn thả lỏng, mà đều lưu lại một tia cảnh giác xung quanh, đề phòng có tình huống gì phát sinh.

Một lúc lâu sau, hai người cơ hồ không phân biệt trước sau, đồng thời đứng dậy, tiếp tục tiến về phía trước.

Không khí càng ngày càng trở nên nóng hơn, dần dần ngay cả Trương Đan Phượng cũng có thể mơ hồ chứng kiến phía dưới hai bên vực sâu đang chảy xuôi một thứ chất lỏng màu đỏ sậm.

Không khí nóng dần làm cho hai người phía trên hô hấp dần không thoải mái, phảng phất như lồng phổi dường như đang bị thiêu đốt.

Vừa tiến về phía trước, Dạ Nguyệt đưa ra phán đoán: "Địa Ngục Lộ này tựa như là một đường vòng xoắn lên trên, không phải là một đường thẳng, nếu không, chúng ta đã sớm ra khỏi phạm vi của Tử Vong Chi Đô rồi mới đúng...".

" Chỉ bất quá độ cong của nó cũng không lớn, cho nên cũng không dễ dàng phát hiện ra."

Trương Đan Phượng nói: "Người có muốn ngừng lại nghỉ thêm một chút nữa không, nóng quá, ta có cảm giá thể lực đang không ngừng thoát ra."

Lúc này, đột nhiên phía trước một tràng âm thanh sàn sạt truyền đến, làm cho Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng đồng thời ngừng bước lại.

Dạ Nguyệt cũng không quay đầu lại, chỉ trở tay về phía Trương Đan Phượng, ra hiệu một cái.

Đoản kiếm sắc bén ngay lập tức xuất hiện trên tay Trương Đan Phượng.

Lúc này nàng vẫn chưa nhìn thấy được địch nhân, nhưng nàng tin tưởng, với cảm giác kinh người của hắn, Dạ Nguyệt khẳng định đã thấy được.

Không sai, Dạ Nguyệt đã cảm giác được kẻ địch, đó là một cặp mắt rực lửa, ngay phía trước trên con đường hẹp, một thân thể màu đỏ sậm đang nằm phủ phục nơi đó.

Không nhìn thấy rõ được thân thể nó lớn đến cỡ nào, nhưng thông qua tiếng nó di chuyển, có thể kết luận được, đó là một con rắn, cả thân thể cuộn tròn trên con đường hẹp, chính là một con rắn.

Cặp mắt kia của nó nhìn qua cũng không phải đặc biệt lớn, nhưng không biết tại sao, Dạ Nguyệt ngay lập tức có cảm giác quang thải ẩn chứa trong cặp mắt kia, so với Hắc Kim Biên Bức Vương còn muốn kinh khủng hơn.

Phía sau đầu của quái xà kéo dài đến giữa lưng, nổi lên tổng cộng chín khối u, mỗi khối u đều có hình dạng giống như một cái nấm tròn màu đỏ thắm, bên trong lại phảng phất giống như có máu đỏ dịch chuyển.

Bụng con rắn này đặc biệt lớn, cả thân mình vắt dài trên con đường hẹp, nhìn qua ít nhất cũng là mười trượng.

Bọn họ thấy được quái xà, hiển nhiên quái xà cũng nhìn thấy bọn họ.

Thân hình đang phủ phục tại con đường hẹp, đầu nó chậm rãi vung lên, đôi mắt màu đỏ nhất thời trở nên sáng ngời như cặp đèn lồng.

Dạ Nguyệt cùng Trương Đan Phượng cũng không biết đây rốt lại là sinh vật gì, bọn họ cũng chưa nhìn thấy sinh vật nào lớn như vậy.

Càng không biết đối phương là cái gì, hai người càng cảnh giác hơn, mắt thấy quái xà liên tục tiến đến gần, một áp lực vô hình đang từ từ tràn đến.

Mặc dù lúc trước đám Huyết Biên Bức công kích từ không trung mang đến cho bọn họ phiền toái không nhỏ, đúng là nguy cơ lớn, nhưng là đám Huyết Biên Bức này chỉ tìm cách ngăn chặn bọn họ tiến lên.

Lúc này, quái xà cả thân mình nằm ngay trước mặt bọn họ, không hề nghi ngờ, với thực lực của nó, nếu muốn phá hủy con đường hẹp này, hoàn toàn dễ dàng.

Bởi vậy, nếu như hai người muốn công kích quái xà này, nhất định phải chú ý, trong lúc công kích cần phải chú ý không được gây ra quá nhiều tổn hại cho con đường hẹp này.

Khoảng cách trăm thước ban đầu đã được thu hẹp lại, quái xà trong miệng phát ra âm thanh oa oa, tựa như tiếng trẻ con khóc bình thường.

Sau lưng nó, chín cái khối thịt cũng bắt đầu tản ra một tầng quang thải màu đỏ sậm.

Tê - - !

Khi cách Dạ Nguyệt còn khoảng hai mươi thước, quái xà bắt đầu phát động công kích, xà rít lên một tiếng thật dài, thân thể dài hơn mười trượng mạnh mẽ nhấc lên về phía trước, đầu rắn giống như một mũi tên nhọn, miệng hé mở thật lớn cắn về phía về hai người.

Càng làm Dạ Nguyệt và Trương Đan Phượng kinh sợ chính là, quái xà này là chạy dọc theo mặt đất mà đến, nói cách khác, là từ phía con đường hẹp dưới chân bọn họ mà tràn đến.

Nếu như là trên mặt đất bình thường, bọn họ hoàn toàn có thể né tránh, nhưng trong tình huống trước mắt, căn bản là bọn họ không có khả năng tránh được.

Hít sâu một ngụm khí, Vĩnh Hằng Chi Dạ để sau lưng, Dạ Nguyệt đột nhiên gỡ bỏ sợi dây đang buộc bên hông, trầm giọng nói: "Đứng yên tại chỗ, đừng nhúc nhích."

Nói xong những lời này, thân thể Dạ Nguyệt cường tráng thân trên cơ bắp bành trướng một vòng.

Oanh!

Theo Dạ Nguyệt hai chân trầm xuống, lấy hắn làm trung tâm, 1m phạm vi bên trong mặt đất đều ầm vang chấn động, cỏ dại nổ tung, cả người đã lấy một giây hai trăm mét tốc độ hướng quái xà bắn tới.

Một màn quỷ dị xuất hiện, con quái xà cũng không có cùng Dạ Nguyệt ngạnh kháng, mắt thấy Dạ Nguyệt bay đến trước mặt nó, con quái xà cong người xuống một cái, phóng mạnh thân hướng ra phía vực sâu bên cạnh.

Ngay khi Dạ Nguyệt vừa xẹt qua khỏi người của nó, cái đầu nó lại cong lại, quấn lại con đường hẹp một lần nữa, thân thể phía sau cũng tiến hành động tác như vậy, vừa vặn né được công kích của Dạ Nguyệt.

Trong lúc đó lại vang lên một tiếng nổ tung.

Đó là thanh âm không khí nổ mạnh, một đạo trường tiên màu đen trong lúc đó lại xuất hiện, nổ tung trong không khí, nhanh như chớp đánh tới trên người Dạ Nguyệt.

Đó chính là cái đuôi của quái xà, đuôi rắn co lại thì tốc độ đánh hầu như trong nháy mắt có thể vượt qua trăm mét...

Dạ Nguyệt con hét thảm một tiếng, thân thể giống như đạn pháo bị bắn ra xa hơn mấy chục mét, đâm vào trên cột đá phía trên...

Ngay sau đó, đứng ở chỗ Trương Đan Phượng nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.

Đâm vào trên cột đá Dạ Nguyệt chỉ hét lên một tiếng, ngã xuống mắt đất, rất nhanh lại bò lên giống như là không bị thương tích gì cả.

Hai mắt Trương Đan Phương sợ hãi, sức phòng ngự thật khủng bố, nếu như nàng bị cái đuôi của quái xà đánh trúng thì chỉ sợ là đã bị mất đi nửa mạng.

Thân thể quái xà đang trên đà bay đến gần, đột nhiên nó lập lại chiêu cũ, cả thân người lần nữa lại bay ra khỏi con đường hẹp.

Xem bộ dáng của nó, tựa hồ cảm nhận sự khó sơi của Dạ Nguyệt, là muốn trước tiên công kích Trương Đan Phượng đã.

Đoản kiếm đề thủ trước ngực, Trương Đan Phượng hai chân đứng thẳng lên, mũi chân phân biệt tách ra hai hướng khác nhau, tập trung chuẩn bị nghênh đón công kích của quái xà.

Ngay khi Trương Đan Phương đang muốn tấn công quái xà, thì đã thấy một cơn gió thoảng qua, Dạ Nguyệt đã đi đến trước mình không hay...

" Thật coi ta không có cách nào a?"

Dạ Nguyệt hai chân hơi cúi xuống, nhảy lên trên đến đầu này quái xà phía trên, Trái Gura Gura no Mi lực lượng ngưng tụ tại trên quyền đầu.

"Ông!" Trên quyền đầu hiện lên một cái màu trắng khí ép đơn, thân thể nhanh chóng tung tích, đấm vào quái xà trên lưng.

"Đi xuống cho ta đi!"

"——————!"

"Kẽo kẹt kẽo kẹt!"

Trên quyền đầu cùng quái xà sau lưng tiếp xúc địa phương không gian không chịu nổi gánh nặng phát ra kẽo kẹt kẽo kẹt âm thanh, không gian giống như là nứt ra thủy tinh một dạng xuất hiện vết rách.

"Rống! !"

Đầu này quái xà phát ra một tiếng kêu đau, thân thể rơi xuống dưới.

"Oanh!"

Thoáng cái rơi xuống trên mặt đất trên, đem mặt đất đều đập ra một cái hố to.

"Rống!"

Đầu này quái xà rống lên một tiếng đau đớn, cơ hồ tại Dạ Nguyệt vừa mới lúc rơi xuống sau khi quái xà liền nhào tới, đuôi thật cao giơ lên cao, hướng về phía Dạ Nguyệt vỗ xuống.

"Đi chết đi!"

Dạ Nguyệt nắm chặt quả đấm, "Ông!" Màu trắng khí ép đơn trong nháy mắt tại trên nắm tay hiện lên, nhanh chóng giơ tay lên vừa đỡ.

"Oanh! ! !"

Dạ Nguyệt đem quái xà đuôi đỡ được, mặt đất đều bị hai người lực lượng kinh khủng va chạm tạo thành đáng sợ lực trùng kích cho xé rách.

Đối mặt với loại sinh vật thần bí này, Dạ Nguyệt căn bản không cần cân nhắc cái gì nương tay, lâu không gặp lấy ra chính mình toàn bộ thực lực.

"Rầm rầm rầm! ! !"

Một người một xà tiến hành sáp lá cà đại chiến, chiến đấu phá hư lực kinh thiên động địa, cột đá xung quanh, dung nham bên dưới, hết thảy hết thảy đơn giản là đang phá hủy mọi thứ.

Trương Đan Phượng nhìn xem cảnh tưởng trước mắt con ngươi trừng lớn, kinh hãi đến không thể tin được.

Nàng đã lại không đem Dạ Nguyệt làm người xem, kia căn bản cũng không phải là người, mà là một cái hình người quái vật.

Bất tri bất giác Dạ Nguyệt dần dần chiếm thượng phong, quái xà một chút chiêu thức đều bị Dạ Nguyệt nhìn thấu, Dạ Nguyệt công kích đánh quái xà kêu thảm thiết không thôi, động tác trở nên chậm chạp lên.

"Ông!"

Dạ Nguyệt trên nắm tay xuất hiện màu trắng khí ép bọc, thêm chút tụ lực bên dưới hướng về phía quái xà phương hướng đập một cái."——!"

Không gian phát ra kẽo kẹt kẽo kẹt tiếng vỡ vụn thanh âm, cường đại chấn động lực trùng kích chính diện đánh vào quái xà trên thân thể.

"Rống ——! ! !"

Quái xà hét thảm một tiếng, thân thể bay rớt ra ngoài.

"Oanh! ! !" Một tiếng đụng vào một vách đá nhỏ trên, đem núi nhỏ ngọn núi đều đụng bể, thân thể kẹt ở nơi đó, trong lúc nhất thời không có chui ra ngoài.

Dạ Nguyệt cầm lấy Vĩnh Hằng Chi Dạ đang cắm trên mắt đất, giơ lên cao cao, hai tay phát lực, cơ bắp phồng lên một vòng.

Dạ Nguyệt hai tay cơ bắp bành trướng một vòng, nổi gân xanh, tràn ngập cực kỳ cuồng bạo lực cánh tay, quát khẽ một tiếng.

Chợt, bên trong Địa Ngục Lộ hồng tinh toả ra cực kỳ loá mắt chói mắt, bị thanh sắc quang mang bao phủ, khổng lồ thanh sắc trảm kích phách trảm xuống, hướng về quái xà đầu.

Phanh!!

Phốc phốc!!

Thanh sắc khổng lồ trảm kích, cao lớn 10 trượng quái xà tại trước mặt cái này trảm kích, đều lộ ra nhỏ mấy phần, có thể thấy được trảm kích khổng lồ cùng uy lực.

Phốc phốc!

Chỉ thấy, bầu trời hạ xuống huyết vũ!

Chỉ thấy, quái xà trên đầu, bị Dạ Nguyệt cực lớn thanh sắc trảm kích chặt xuống, trường miệng máu! Máu tươi cuồng phún!

Thân thể to lớn, do mất đi sự chống đỡ bên dưới, toàn bộ đều rơi hết xuống vực sâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương