Bất quá Dạ Nguyệt da mặt dày, hoàn toàn bỏ qua quỷ dị bầu không khí, kéo theo một đống hành lý đi đến trước mặt tứ nữ.

- Lão công, ngươi không có lời gì muốn nói sao?

Mai Tuyết Hương trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu dù chất vấn nhưng lại diệu dàng như nước, giống tiểu nữ nhân làm nủng thì đúng hơn…

Lý Nguyệt Mị cắn lấy đôi môi đỏ mọng, gương mặt nàng ngày đêm nhớ mong đang gần ngay trước mắt, đang định bước lại gần hắn…

Vụt…

Một làn gió nhanh chóng xẹt qua, Lý Nguyệt Tiên đã như con mèo nhỏ lao đến trước nàng, toàn bộ thân thể leo lên người Dạ Nguyệt, đôi tay trắng như phấn ôm chặt cổ hắn không muốn buông ra…

- Bại hoại, rốt cuộc ngươi cũng về…

Lý Nguyệt Tiên cái đầu nhỏ cạ cạ vào lòng ngực hắn, ép mặt vào lắng nghe nhịp tim đập, mắt tròn nhắm lại hưởng thụ…nàng nhớ lòng ngực này đến phát điên rồi…

Dạ Nguyệt sủng ái vỗ về tấm lưng trơn bóng của nàng, hít thở mùi hương thơm ngác của thiếu nữ, giọng điệu hơi nghẹn ngào, khàn khàn mỉm cười thủ thỉ.

- Ta nhớ Nguyệt Tiên, nhớ Nguyệt Mị, nhớ Tuyết Hương, nhớ Tử Mị, nhớ Đan Phượng… rất nhớ các nàng, rất nhớ…rất nhớ…!

- Hừ! Chàng ở bên ngoài treo hoa ghẹo nguyệt? Còn thời gian nhớ đến chúng ta?

Lý Nguyệt Mị ngoài miệng trách cứ, thân thể đã sớm nhào vào lòng nam nhân, cạnh tranh vị trí với muội muội…

Dạ Nguyệt lại một lần nữa có cơ hội ôm lấy đôi tỷ muội hoa này, cảm nhận hai thân thể mềm mại như chăn bông nằm trong lòng ngực, hắn cười xấu xa thì thầm cho hai nữ:

- Ta rất hoài niệm thời gian cùng hai nàng…

Hai nữ gương mặt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch…

Lý Nguyệt Mị ngoài mặc tỏ vẻ thành thục trãi đời, nhưng bản chất vẫn là thiếu nữ chỉ mới nếm vị tình đầu mà thôi, sao có thể không xấu hổ trước trêu chọc của hắn…

- Dạ Nguyệt, ngươi cái tên này lại kiếm đâu ra mấy vị này mỹ nữ, còn có ba vị thiếu nữ, ngươi gia hỏa này thật đúng là được a, thật muốn làm Hoàng Đế đúng không.

Diệp Tử Mị nhìn lấy Dạ Nguyệt không khỏi nói.

- Bảo bối ngoan! Đêm nay vi phu bù đắp cho nàng!

Dạ Nguyệt hướng nháy mắt…

- Hứ, ai mà thèm!

Diệp Tử Mị gắt một tiếng, gò má ửng hồng, nàng thấy xung quanh đã có không ít đôi mắt trợn tròn cùng những cái miệng mở lớn, đang khó tin nhìn cảnh tượng gia đình đoàn tụ giữa thanh thiên bạch nhật…

- Hừ, không biết xấu hổ.

Trong lúc hai người còn đang đầm ấm tình cảm, một giọng nói lạnh lùng mà tràn đầy ghen tuông trầm thấp vang lên.

Dạ Nguyệt đi tới Trương Đan Phượng vào lòng, cười đùa tí tửng nói.

- Hắc hắc, không nghĩ tới đường đường Đoạ Lạc Thiên Sứ cũng có ghen một mặt ah.

- Miệng lưỡi trơn tru, không có điểm nghiêm túc.

Trương Đan Phượng cảm nhận mặt ngọc đỏ lên, hung hăng trừng Dạ Nguyệt liếc một chút.

- Về nhà rồi nói!

Mai Tuyết Hương bất chấp hai nữ dính chặt trong lòng hắn, tiến đến khoác lấy cánh tay Lạc Nam, lôi cả đám lên xe

Chờ Dạ Nguyệt cùng chúng nữ sau khi rời đi, quần chúng vây xem mới dồn dập tỉnh táo lại, nhao nhao nghị luận lên.

- Trời ạ, vừa mới cái kia thanh niên đến tột cùng làm những gì?!

Một vị nam nhân dụi dụi con mắt, phảng phất không tin sự thực trước mắt này.

- Ta minh bạch, những mỹ nữ vừa rồi có bảo đến đón nam nhân của mình, cũng chính là cùng một người.

Một người trong đó bi phẫn nói.

- Không có khả năng, tên này mặc dù đeo khẩu trang ta không nhìn rõ mặt, nhưng ngoại trừ cao ráo một điểm, liền không ưu điểm nào, làm sao có thể phao được năm vị mỹ nữ, liền ngay cả ta cũng không có tư cách, hắn làm sao có thể có dạng này tư cách.

- Còn có cái gì không tin, ta đã sớm nghe nói, một chút phú nhị đại ỷ vào nhà mình có tiền, bên ngoài nuôi mấy cái tình nhân, đều là truyện bình thường.

- Đậu đen rau muống, ta tại trên TV liền thấy dạng này tình tiết, nghe ngươi kiểu nói này, cũng có chút chính xác a

- Khác xem đối phương toàn thân không có gì ưu điểm, nhưng là có bố mẹ giàu có cái này ưu thế quá lớn, cùng chúng ta căn bản không phải ở vào cùng một cái cấp độ.

- Căn cứ theo ta hiểu biết, khả năng đối phương tại bên ngoài còn có khác nữ nhân, chân đạp chục chiếc thuyền.

- Kẻ đồi bại a, đã có năm mỹ nữ như này, bên ngoài còn có cái khác nữ nhân, không nghĩ trên đời, lại là cái dạng này người.

Rất nhiều người nghị luận ầm ĩ, quần tình mãnh liệt, có chút tâm lý hiểm ác người còn tại tuyên bố lời đồn, nói

Dạ Nguyệt chân đạp mười mấy đầu thuyền, cả sân bay liền sôi trào lên.

Mà cái này lời đồn lời đồn tốc độ rất nhanh, bời vì nhanh tay quay lại, đăng lên trên mạng, vẻn vẹn một giờ, thế mà liền truyền khắp toàn bộ trên Internet.

- Nghe nói sao? Hôm nay tại Eastern Airlines sân bay cùng lúc xuất hiện năm vị mỹ nữ còn đẹp hơn cả minh tinh, hơn nữa còn đồng loạt đón một nam nhân.

- Ta thiên a, thật giả, dạng này sự tình quá kình bạo.

- Ta không tin, làm sao lại phát sinh loại sự tình này? Nam nhân kia đến tột cùng là ai.

- Đối phương đeo khẩu trang ta cũng không biết mặt mũi, nhưng ta nhìn cũng không lớn.

- Nghe nói hắn bội tình bạc nghĩa, tại phía ngoài cũng có mười cái nữ nhân, năm nữ nhân này cũng là bên trong một số.

- Cầm thú a, còn trẻ đã liền làm ra dạng này sự tình, hắn không phải người, là heo! Ta muốn chém chết hắn

- Yên tâm, muốn chém chết hắn tối thiểu mấy ngàn người, ngươi đến xếp hàng.

- Vô sỉ, chân đạp mười mấy chiếc thuyền, hắn là người Hoa sỉ nhục.

- Tại sao các nàng làm sao lại coi trọng loại nam nhân này, thật không có nhãn quang.

- Nữ nhân cuối cùng sẽ bị kẻ đồi bại lừa gạt, đây cũng là một loại trưởng thành kinh lịch.

- Kinh lịch trái trứng, vì sao không trải qua kinh lịch ta.

- Hi vọng kẻ đồi bại này nguyên địa nổ tung, bị phẫn nộ nữ nhân loạn đao chém chết.

Vô số người đang thảo luận cái này bát quái, đối Dạ Nguyệt cừu hận điên cuồng tăng vọt.

....

Một tiếng sau đó, gió êm dịu mặt trời đang dần xuống chiều, bốn chiếc xe lần lượt chậm rãi lái vào cư xá Kim Vịnh, đến trước một tòa nhà thì dừng lại.

Theo Dạ Nguyệt dẫn chúng nữ vừa tiến vào bên trong biệt thự, bất ngờ đột kích ôm chầm cả năm thân thể vào lòng ngực khiến các nàng la oai oái…

Trong khoảng khắc đó, năm mùi hương thơm ngát tràn vào trong mũi, Dạ Nguyệt say mê hít sâu…

- Muốn làm gì? Ta còn chưa xử tội ngươi trăng hoa đâu, còn dám chiếm tiện nghi?

Diệp Tử Mị sẳn giọng…

- Hề hề, nhớ quá cho ôm một chút!

Dạ Nguyệt cười xấu xa, ngồi xuống ghế sofa.

Lý Nguyệt Mị tròng mắt hấp háy, nhìn Diệp Tử Mị khiêu khích nói

- Cô không muốn chàng ôm thì ra ngoài, nhường lại cho tỷ muội chúng ta!

- Đúng nha, cô có thể gặp hắn sau mà, tên này cũng sẽ không chạy mất!

Lý Nguyệt Tiên vội vàng phụ họa, đầu nhỏ gật lia lịa…

- Các người…cả hai tỷ muội chung chồng còn không biết xấu hổ?

Diệp Tử Mị tức giận đến bộ ngực phập phồng, quát một tiếng…

- Khanh khách, chúng ta chẳng những tỷ muội chung chồng, còn cùng ngươi chung chồng, khanh khách!

Lý Nguyệt Mị cười đến bộ ngực sửa rung rẩy, tạo thành từng làn sóng lăn tăn…

Diệp Tử Mị mím môi, ủy khuất nhìn Dạ Nguyệt…

Dạ Nguyệt đầu to như cái đấu, biết hậu cung sớm muộn cũng gặp chuyện, vội vàng đánh lạc hướng nói.

- Tốt, đã tất cả mọi người ở đây đầy đủ, vậy liền ăn cơm đi, mọi người toàn bộ ở lại ăn cơm, vậy cũng là chúng ta thăng quan chi yến đi.

Một đám người nhao nhao ngồi xuống, may mắn nơi này cái bàn đủ dài, không phải vậy đoán chừng đều không ngồi được đi, toàn bộ cái bàn vây quanh hơn năm vị nữ nhân.

Nguyên một đám thiên tư quốc sắc, thiếu nữ, ngự tỷ, thục nữ, thiếu phụ toàn bộ không thiếu gì cả, có thể nói là trăm hoa đua nở.

Mà cái này bên trong chỉ có Dạ Nguyệt một cái nam tính, có thể nói là vô cùng hưởng phúc, thật có một loại cổ đại hoàng đế đồng dạng cảm giác.

- Đến, đến, đến mọi người cùng nhau cạn ly!

Dạ Nguyệt giơ chén rượu nhìn lấy chúng nữ nói, giờ khắc này, Dạ Nguyệt cảm giác được vô cùng hạnh phúc.

Chúng mỹ vờn quanh, nhân sinh không ai qua được như thế a!

Một trận này dạ tiệc ăn thật lâu, chúng nữ cũng thuộc dạng nữ nhân hiểu lý lẽ, sau bầu không khí có phần lúng túng lúc đầu, rất nhanh đã cùng nhau hòa hợp nói chuyện…

Mai Tuyết Hương khéo hiểu động lòng người dẫn dắt cuộc trò chuyện, nhận được tôn trọng của toàn thể chúng nữ…

Bất quá Trương Đan Phượng có lẽ là bởi vì sống kiếp sát thủ, tính cách lạnh lùng, ngược lại là rất ít nói chuyện.

Ngược lại là Diệp Tử Mị không biết dùng cách gì, chỉ thoáng chốc đã cùng các nàng xưng hô tỷ muội, vừa nói vừa cười, lộ ra đến vô cùng náo nhiệt.

- Đúng, Mị tỷ mọi dược liệu đã chuẩn bị xong, ngay mai chúng ta có thể bắt đầu.

Dạ Nguyệt nhìn lấy Diệp Tử Mị đột nhiên nói một tiếng.

- Cảm ơn lão công, yêu ngươi nhất!

Nghĩ tới sắp trở nên cường đại, Diệp Tử Mị hưng phấn chạy tới, hôn lên má Dạ Nguyệt một cái.

Ăn cơm tối xong, Mai Tuyết Hương ba nữ liền bắt đầu thu thập, bình thường đều là các nàng lo liệu nội trợ loại chuyện này.

Nhìn thấy cái này ba nữ thu dọn, cũng cảm thấy mình ở không như thế này liền không ổn, Diệp Tử Mị cùng Trương Đan Phượng cũng đi vào tham gia, mặc dù động tác không quen thuộc, nhưng cũng may mắn vẫn không gây ra truyện lớn gì.

- Thành công.

Trời tối người yên, Dạ Nguyệt nằm tại gian phòng của mình bên trong, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, giờ phút này trên mặt hắn lộ ra vẻ mừng rỡ.

Trải qua vừa rồi tu luyện, hắn vận chuyển Hiên Viên Đế Phượng Quyết, rốt cục đem hai chân toàn diện đều rèn luyện thành công, hắn hai chân thời khắc này đã đạt đến mức độ cực kỳ cường hoành, gần như vô hạn đạt tới độ cứng của kim cương.

Lúc đầu hắn muốn đem hai chân làn da rèn luyện thành công, chí ít đều cần mấy tháng, thế nhưng trải qua mấy ngày song tu, đạt được lượng lớn nguyên âm, chuyển hoá thành Bất Tử Hoả.

Cứ như vậy, quả thực đem hắn tu luyện hiệu suất tăng lên mấy chục lần, ngắn ngủi lúc ngày, hắn liền tôi da thành công.

- Quả nhiên, song tu vẫn là cách tu luyện nhanh nhất.

Dạ Nguyệt con mắt lộ ra một tia tinh quang, nhìn đến hắn vẫn tìm nhiều nữ nhân hơn tiến hánh song tu mới được, dạng này Bất Tử Hoả mới có thể cực lớn gia tăng.

Mà Bất Tử Trường Sinh Thể của hắn mới có thể tiến triển thần tốc.

Chỉ thấy lập tức cái kia phòng cửa bị mở ra, Diệp Tử Mị thân thể xông vào tới.

- Thân ái, nên hiến lương.

Diệp Tử Mị một mặt kiều mị nhìn lấy Dạ Nguyệt, đi tới.

Chỉ thấy Diệp Tử Mị dáng người đầy đặn, hình dạng xinh đẹp, nùng trang diễm mạt. Hai mảnh đôi môi đỏ thắm hơi có vẻ phong phú, nhưng phối hợp nhỏ nhắn xinh xắn hình miệng liền mười phần gợi cảm.

Càng khiến cho Dạ Nguyệt phun máu nữa là nàng trên thân mặc, lại là một bộ tình thú đồng phục y tá!

Đồng phục y tá nhỏ hẹp bày ngắn, chỉ tới bộ ngực phía dưới hai centimet, cái rốn cùng trắng noãn hoàn toàn trần truồng bên ngoài.

Phần lưng đồng dạng kinh người, một cái to lớn đường vòng cung khen hé mở, cơ hồ cùng không có mặc một dạng, ở giữa càng là rỗng tuếch, hai hạt so sánh đốm nhỏ ấn trống tại trên quần áo, lại là không có mặc áo ngực!

Hạ thân váy ngắn cũng là hấp dẫn dị thường, miễn cưỡng chỉ tới phần gốc bắp đùi, chỉ cần nàng hơi hơi đi lại liền có thể trông thấy bên trong mê người xuân quang.

Hai bên thật cao giang rộng ra, giống như sườn xám xiên miệng một dạng, một đôi tràn ngập nhục cảm cũng không lộ ra cồng kềnh đùi đẹp, bị gợi cảm trong suốt ám hồng sắc tất chân chặt chẽ bao vây lấy, dưới ánh đèn lờ mờ hiện ra mập mờ mà mê người lộng lẫy.

Lại thêm một đôi mười centimet gót nhỏ màu xanh đậm cao gót cùng, tăng thêm gợi cảm cùng yêu diễm.

Toàn bộ nhìn, Diệp Tử Mị giống như phóng đãng kỹ nữ giống như vũ mị, nhưng hết lần này tới lần khác khí chất của nàng lại lãnh diễm mà cao quý, loại này khí chất hoàn toàn ngược lại đột ngột giao dung cùng một chỗ, khiến cho nữ nhân này càng thêm mê người!

- Tốt, đêm nay lão công liền hảo hảo cho ăn no cho ăn no ngươi.

Dạ Nguyệt khóe miệng lộ ra một vòng tà tiếu, ngồi dậy ôm nàng vòng eo, khẽ cười một tiếng, giơ bàn tay lên tại nàng trọn trịa cặp mông thượng phách rồi một lần.

- Ân...

Một tiếng tiêu hồn thực cốt rên rỉ, Diệp Tử Mị khuôn mặt đỏ lên, mân mê miệng nhỏ gắt giọng.

- Lão công tốt xấu, vừa đến đã đánh người ta...

Dạ Nguyệt bóp một cái khuôn mặt của nàng, thấp giọng cười nói.

- Ngươi không phải thích nhất ta đánh ngươi sao, hôm nay ta liền muốn đem ngươi đánh ra cao trào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương