Sáng sớm.

Long Đằng Khách Sạn trong khách phòng, Dạ Nguyệt cùng Vân Ngọc Chân hai người đang nằm tại trên giường lớn quàng cổ mà ngủ.

- Lão công, ngươi hôm nay là 10h sáng máy bay sao?

Cũng không biết lúc nào, hai người liền du du tỉnh lại, Vân Ngọc Chân nằm nhoài tại Dạ Nguyệt trên thân thể, lười biếng mà hỏi.

Dạ Nguyệt nói.

- Không sai, vé máy bay ngày hôm qua đã đã đặt xong, chờ chút ăn điểm tâm xong sau trở về đến Thiên Hải Thành Phố.

Hắn đưa tay ôm ôm mỹ nhân thân thể mềm mại, ngửi cái kia mê người thiếu phụ mùi thơm cơ thể.

- Vậy chúng ta chẳng phải là sẽ phần biệt một quãng thời gian?

Vân Ngọc Chân có chút không bỏ, mấy ngày nay hầu như cũng coi là nàng nhân sinh ở trong vui sướng nhất tháng ngày, một trái tim đã hoàn toàn thắt ở này trên thân nam nhân rồi.

Dạ Nguyệt hôn một cái Vân Ngọc Chân bóng loáng cái trán, nói.

- Ta dự định tại Thiên Hải Thành Phố mở một nhà châu báu tổng điếm, chờ ngươi đem chuyện bên này toàn bộ giao cho tốt sau là có thể đã tới.

Thiên Hải Thành Phố là cả Trung Quốc ngọc thạch thị trường trung tâm, hầu như chiếm cứ toàn bộ Trung Quốc châu báu thị trường năm, sáu phần mười số định mức.

Cho nên, Thiên Hải Thành Phố châu báu thị trường cơ hồ là công ty châu báu binh gia vùng giao tranh, mỗi cái châu báu công ty lớn cũng sẽ ở Thiên Hải Thành Phố bên này mở của mình cửa hàng châu báu, tận lực hấp dẫn rất nhiều phú hào qua tới mua.

- Được, ta đem chuyện nơi đây bao hết giải quyết sau đó liền đi Thiên Hải Thành Phố tìm ngươi.

Vân Ngọc Chân nhớ tới trả dừng lại ở thương khố bên trong mấy trăm khối Wool, con mắt của nàng liền xuất hiện từng đoàn từng đoàn Liệt Hỏa.

Cái này công ty châu báu liền là mình cùng Dạ Nguyệt ràng buộc, có cái này ràng buộc lấy tư cách liên hệ, người đàn ông này liền tuyệt đối sẽ không chạy thoát được lòng bàn tay của chính mình ở trong!

Nghĩ tới đây, Vân Ngọc Chân ánh mắt liền lộ ra một tia nhu hòa, nói.

- Lão công, vậy ngươi cảm giác cho chúng ta thành lập nhà này công ty châu báu khởi cái danh tự gì cho phải đây?

“Vậy thì gọi Nguyệt Chân Công Ty Châu Báu đi.

Dạ Nguyệt tùy ý nói, cái này công ty châu báu hắn dự định hai người chia đôi, hắn giữ năm thành Vân Ngọc Chân năm thành.

Nguyệt Chân Công Ty Châu Báu? Trọng yếu như vậy tên công ty rõ ràng là dùng tên của mình đến khởi, điều này đại biểu mình ở trong lòng nam nhân địa vị!

Vân Ngọc Chân nhất thời vui vẻ, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi hiện ra một tia đỏ ửng, không nhịn được hôn một cái Dạ Nguyệt gò má, nói.

- Lão công, ngươi thật tốt.

- Vậy ngươi dự định báo đáp thế nào ta?

Dạ Nguyệt cười ha ha, đối với tên gọi gì gì đó hắn trả thật không phải là làm lưu ý, có thể mang đến cho hắn lợi ích mới là chân thật nhất đồ vật.

Vân Ngọc Chân cười khanh khách lên.

- Bảo bối, này, chiêu này ngươi là làm sao học được? Dạ Nguyệt cảm thấy toàn thân đều trở nên hưng phấn.

Vân Ngọc Chân ừ hừ hừ vài câu, kiều mị nói.

- Hừ, đem ngươi tên bại hoại này tinh lực toàn bộ ép khô, nhìn ngươi trả có sức lực tìm nữ nhân khác không?

- Bảo bối, ngươi giỏi quá!

Dạ Nguyệt không nhịn được gọi ra một tiếng.

Nam nhân ưa thích chính là trước mặt người khác là quý phụ, ở trên giường lại là đãng phụ loại nữ nhân kia, không nghi ngờ chút nào Vân Ngọc Chân liền là loại kia khiến vô số nam nhân đều phải vì thế mà mê muội nữ nhân.

Cảm nhận được cái nhục côn to lớn như thép nung vừa cứng vừa nóng đang kẹp giữa hai đùi ngọc của mình, tay của Vân Ngọc Chân vừa mềm vừa trơn như linh xà nắm lấy, giống một sợi dây mềm mại mát lạnh quấn quanh vài vòng bên trên thân côn đầy gân guốt của nam nhân, vuốt ve lên xuống.

- Hừ…

Cả Dạ Nguyệt và Vân Ngọc Chân đều vô thức rùng mình vì sung sướng.

Toàn thân Dạ Nguyệt nóng rực như lửa, còn Vân Ngọc Chân cũng đã sớm động tình, thủy dịch mênh mông giữa đào nguyên khê cốc.

- Ta muốn, vào ngay đi.

Vân Ngọc Chân thở gấp từng đợt, nàng mẫn cảm vô cùng.

- Yêu nữ, là nàng ép ta.

Dạ Nguyệt đem nàng đặt ngửa xuống, đem đôi chân thon dài tách sang hai bên, nhịn không được cúi xuống hôn lên cô bé thầm kín đỏ hồng hấp dẫn của nàng.

- Ưm…ưm…lưỡi chàng...

Vân Ngọc Chân rùng mình liên tục, suối nguồn phun trào đẫm cả môi miệng Dạ Nguyệt, hắn tham lam nhấm nháp sạch sẽ nhưng nàng vẫn không ngừng tiết ra chất dịch hấp dẫn.

- Nàng làm từ nước sao?

Dạ Nguyệt cười khà khà trêu ghẹo.

Vân Ngọc Chân không thèm bận tâm, nàng dùng tay nắm lấy nhục côn cứng rắn, đem nó kéo đến tiểu huyệt của mình trơn trượt ma sát.

- Yêu ta đi…

Vân Ngọc Chân hé mở đôi môi.

Hắn cũng không nhịn được nữa, nhục côn dùng lực ấn sâu vào.

- A…đúng thế, lắp đầy bên trong ta.

Vân Ngọc Chân hưng phấn kêu to.

Dạ Nguyệt cảm giác phiêu miểu đánh úp bất chợt.

Bên trong nơi lầy lội nhất của nàng là tầng tầng lớp lớp vách thịt non xoắn chặt như một hang xoắn óc, càng vào sâu bên trong càng chật chội đến mức khó lường, càng vào sâu bên trong càng có cảm giác bị nó hút lấy tất cả, hành lang co bóp hút lấy liên hồi, một cổ hấp lực dữ dội như muốn rút cạn dương khí của Dạ Nguyệt.

Hắn rùng mình dữ dội, không ức chế nổi bắn ra thiên tu vạn lũ sinh mệnh ấm nóng tràn vào sâu hoa tâm của nàng.

- Ưm…

Vân Ngọc Chân sướng đến tê người, nhưng sau đó nàng lại cười đến run rẩy khắp toàn thân:

- Có phải nam nhân của thiếp ta không vậy? Vừa vào đã ra?

Dạ Nguyệt thẹn quá hóa giận, với một kẻ nhất long chiến quần phượng như hắn thì trạng thái này không khác nào xúc phạm tôn nghiêm.

Hung hăng cúi xuống ngậm lấy bầu sữa của nàng vào miệng, cắn lấy hạt anh đào săn cứng, hừ hừ nói.

- Bắn nhưng chưa mềm, tất cả chỉ là khởi động mà thôi, nàng đừng đắc ý.

Quả nhiên đúng như lời hắn nói, tuy rằng đã xuất ra một đợt sinh mệnh nhưng tiểu huynh đệ của Dạ Nguyệt chỉ càng thêm thô bạo, càng thêm to lớn mà thôi.

- Đưa thiếp lên đỉnh đi lão công!

Vân Ngọc Chân nịnh nọt ôm chặt lấy hắn.

- Như nàng mong muốn!

Dạ Nguyệt cuồng dã đem nàng bế lên, để nàng tựa lưng vào tường, hai chân kẹp lấy hông mình, hắn ở phía trước không biết mệt mỏi, mạnh mẽ xâm lược.

Bạch bạch bạch bạch bạch…

Hai bộ phận sinh dục liên tục ma sát dữ dội với nhau, sự to lớn thô ráp của dương căn đánh sâu vào sự chật chội xoắn hút của lỗ nhỏ tạo thành một bản giao hưởng thăng hoa đủ nhấn chìm tất cả.

- Ư a…hừm…trời ơi…chết…sướng…lão công.

Vân Ngọc Chân thỏa mãn nói không nên lời, ra sức uốn éo, nghênh hợp mỗi một lần được nam nhân xâm phạm, dục tiên dục tử.

Dạ Nguyệt hưng phấn đến phát cuồng, sau Mai Tuyết Hương ba nữ lại hiếm hoi trở thành số ít nữ nhân có thể chiều chuộng hắn hết mức có thể trong lúc hoan lạc.

Hắn đem nàng bày biện ra đủ loại tư thế, mà cơ thể Vân Ngọc Chân cũng cực kỳ dẻo dai, bất kỳ tư thế khó khăn nào thì nàng cũng có thể uyển chuyển làm tốt.

Hai người ở bên trong kết hợp hơn 3 tiếng đồng hồ không ngừng nghĩ.

Vân Ngọc Chân không biết đã được hắn đưa lên đỉnh vu sơn bao nhiêu lần, nhưng càng làm nàng lại càng say mê, càng được hắn thô bạo chiếm lấy càng khiến nàng mê muội không dứt ra được, vẫn cứ tiếp tục hầu hạ hắn, vuốt ve toàn thân hắn.

Nơi hai người hòa quyện vẫn luôn ở trạng thái như thác lũ tràn lan, ướt đẫm cả giường lớn.

Dạ Nguyệt thấy Vân Ngọc Chân ngày càng hấp dẫn, ngày càng mị hoặc, hắn đem đuôi của nàng ngậm vào liếm láp.

- Á…ta chịu hết nổi.

Rốt cuộc Vân Ngọc Chân được nếm trải cực hạn khoái cảm của một nữ quỷ, đầu óc nàng mụ mị, linh hồn như xuất khiếu, lơ lửng trên mây không còn nhận thức được gì.

Tận cùng nơi hoa tâm, âm tinh như núi lửa phun trào.

Dạ Nguyệt tranh thủ chạy nước rút những bước cuối cùng, rùng mình từng đợt, vô hạn tinh hoa tuôn chảy.

- Bảo bối, nàng quá tuyệt vời…

Ôm nàng ngã xuống giường, Dạ Nguyệt thở hổn hển, cả người đầm đìa mồ hôi.

Vân Ngọc Chân rốt cuộc mất khả năng chiến đấu, cả người đằm thắm, xinh đẹp như đóa hoa được tưới đủ nước, lười biếng nằm gọn trong lòng Dạ Nguyệt thở gấp.

Dạ Nguyệt nhếch miệng, tự hào và cảm giác chinh phục dâng trào.

- Chúng ta làm nhiều lần như vậy, liệu thiếp có thai hay không?

Vân Ngọc Chân thủ thỉ hỏi.

- Haha, nàng có thì càng tốt chứ sao?

Dạ Nguyệt cười đắc ý:

Vuốt ve da thịt đầy các vết tích đỏ tím của nàng, Dạ Nguyệt một mặt thần thanh khí sảng đi vào phòng tắm, mà Vân Ngọc Chân nằm ở trên giường, như một Kitty ôm màu trắng bằng bông chăn.

- Bảo bối, gần như đến lên đường thời gian, ta liền đi trước một bước.

Một lúc sau, Dạ Nguyệt từ trong phòng tắm đi ra, trên người cũng mặc quần áo tử tế, đi tới trước giường, vung lên bàn tay, liền bành bạch vỗ Vân Ngọc Chân hai lần.

- Ah!

Vân Ngọc Chân không nhịn được kiều yin một tiếng, đôi mắt đẹp tràn đầy ngập nước, một mặt oán trách nhìn xem Dạ Nguyệt, cái này ghê tởm nam nhân vừa nãy đem mình chơi đùa thảm như vậy, lẽ nào liền nghỉ ngơi cũng không chịu để cho mình nghỉ ngơi một lúc sao?!

Đông! Đông! Đông!

Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận rất có tiết tấu tiếng gõ cửa, về sau truyền đến Bộ Mãnh thanh âm.

- Huynh trưởng, đến thời gian rồi, chúng ta đi nhanh lên đi, bằng không không đuổi kịp muộn chút máy bay.

- Bảo bối, ta đi rồi.

Nghe được Bộ Mãnh phía ngoài tiếng la, Dạ Nguyệt hướng về Vân Ngọc Chân hoa hồng y hệt môi anh đào hôn tới.

Trọn vẹn hôn 3 phút mới xem như là đình chỉ, Dạ Nguyệt cũng là lấy cực mạnh khống chế lực, năng lực từ nơi này có tràn ngập vô hạn sức mê hoặc trên thân thể mềm mại rời đi.

Đùng!

Dạ Nguyệt mở cửa phòng, đi ra ngoài, trước mặt liền thấy Bộ Mãnh đám người chính cười híp mắt chờ đợi mình.

- Hắc hắc, huynh trưởng, ngày hôm qua cùng Vân lão bản mẹ thế nào? Có cần hay không nấu cái trứng chần đến bồi bổ thân thể?

Bộ Mãnh gương mặt chế nhạo, những người khác cũng là vẻ mặt mập mờ nhìn xem Dạ Nguyệt.

Dạ Nguyệt mặt da cũng là dày cực kì, nói.

- Ta đó là đang cùng Vân lão bản mẹ nói chuyện nghiệp vụ, chỉ là lần này nghiệp vụ thập phần trọng yếu, liền nói chuyện một buổi tối, suýt chút nữa liền chân đều căng gân. Ai, lần này chuyện làm ăn thập phần khổ cực ah!

- Thiết!

Một đám người khinh bỉ không ngớt, vẫn còn so sánh khởi ngón giữa.

Dạ Nguyệt chiếu đơn toàn bộ thu, rất nhiều mặc ngươi tám mặt đến gió, ta tự vị nhưng bất động tông sư phong độ.

Một trận đùa giỡn sau đó Hoàng Phúc Long đám người liền đem Dạ Nguyệt cùng Bộ Mãnh đưa đến sân bay.

Nhìn đến thân ảnh của Dạ Nguyệt toàn bộ biến mất, Tống Ngọc Trí thần sắc cũng biến thành có chút tịch mịch, nàng vốn còn muốn hôm nay cùng Dạ Nguyệt cùng một chỗ dạo phố đâu, thật không nghĩ đến hắn hôm nay rời đi.

Liền một bên Tống Sư Đạo, cũng là gương mặt tịch mịch, tự nhủ.

- Ai, Tiêu huynh đệ cứ như vậy rời đi đâu? Ta còn dự định cùng hắn thật tốt đọ sức một phen đâu! Thuận tiện sẽ cùng nhau thảo luận một chút như thế nào lấy muội tử ta sự nghi.

Nghe vậy, Tống Ngọc Trí lập tức đỏ mặt như quả táo, lập tức tức giận một cước đá vào trên thân Tống Sư Đạo.

- Ôi.

Tống Sư Đạo bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức bị đạp ngã cái ngã nhào.

- Hừ, đại ca, ngươi còn như vậy, đừng trách ta, về sau không để ý tới ngươi.

Tống Ngọc Trí một mặt tức giận trách cứ.

Tống Sư Đạo giang tay ra.

- Không nói thì không nói thôi, ta biết các ngươi nữ hài tử da mặt mỏng, cùng lắm thì lần sau ta gặp phải hắn, vụng trộm thương lượng với hắn là.

- Ngươi còn nói!

Tống Ngọc Trí tức giận, lập tức dạt ra chân liền bắt đầu đuổi theo Tống Sư Đạo đánh!

Ầm ầm ầm

Máy bay bay lên trời, hướng về Thiên Hải Thành Phố phương hướng xuất phát.

Mà Vân Ngọc Chân lại là đi ra khách sạn cửa sổ, khoác trên người một bộ màu trắng áo tắm, đôi mắt đẹp si mê nhìn xem mới vừa từ giữa bầu trời đi qua máy bay.

Trong lòng nàng âm thầm hạ quyết tâm, chờ xem, lão công, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ gặp mặt lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương