Hắc Ám Thống Trị Đô Thị
-
Chương 16
Giao thừa vừa qua khỏi ngày thứ ba, Chúc Ngọc Nghiên liền dẫn Dạ Nguyệt chuẩn bị cùng nhau rời đi.
Nhìn xem tiễn biệt hắn Loan Loan, Bạch Thanh Nhi cùng Cẩm di, Dạ Nguyệt tiêu sái phất phất xách theo bao khỏa tay phải:.
" Tống quân thiên lý, cuối cùng cũng có từ biệt, sư tỷ, câm di, chỉ đưa tới đây a.”
Loan Loan há to miệng, trong lòng trong lúc nhất thời có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng đã biến thành một câu: “Sư đệ, bên ngoài hết thảy cẩn thận.”
Hốc mắt ửng đỏ Cẩm di đối với hắn nhắc nhở:" Mọi việc đều lấy an toàn làm trọng, phải cẩn thận không thể khinh thường".
Dạ Nguyệt đáy lòng một dòng nước ấm dâng lên, trên mặt lại tự tin nở nụ cười.
“Sư tỷ, Cẩm di, bây giờ ta đây đao thương bất nhập, lực lớn vô cùng, cho nên cứ yên tâm đi.”
Lúc này một cỗ gió núi thổi qua, lọn tóc vũ động, lộ ra hắn cái kia mặt như quan ngọc soái khí khuôn mặt, tiêu sái tuấn dật, để cho người ta trong đầu vô ý thức hiện lên mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Nhưng nhìn xem một màn này, Loan Loan lại thổi phù một tiếng nở nụ cười, một chút đem ly biệt phiền muộn tách ra.
Bạch Thanh Nhi cũng không cam chịu tịch mịch:" Tiểu sư đệ, đến lúc đó đi ngang qua Tương Nam lúc, nhớ kỹ đến tìm sư tỷ.”
“Hảo, một lời đã định, đã đến giờ rồi...tốt, sư tỷ...Cẩm di, ta đi .”
Không thích bầu không khí như thế này Dạ Nguyệt đối với các nàng phất phất tay, cùng Chúc Ngọc Nghiên rời đi...
Đưa mắt nhìn Dạ Nguyệt thân ảnh mấy cái lấp lóe biến mất ở cuối đường, Loan Loan đột nhiên cảm thán.
" Cẩm di, đột nhiên phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh, hơi chút lắc, cái kia gầy yếu đứa bé liền trưởng thành .”
Giờ khắc này, Loan Loan đột nhiên có loại lão mụ tử cảm khái, có loại nhà mình nuôi lớn heo cuối cùng ra ngoài tai họa nhà khác cải trắng .
Cẩm di xoa xoa ướt át khóe mắt, an ủi:" Đúng vậy, chỉ là một ngày đến nhanh một chút.”
“Không biết Tiểu Nguyệt sau khi đến Tử Vong Chi Đô, phía ngoài đồ ăn có thể hay không hợp khẩu vị hắn, hy vọng đừng bị đói".
Sau ba ngày
Phía trước xuất hiện một tòa trấn nhỏ. Đây chính là thành thị đầu tiên từ khi từ khi nhỏ đến lớn Dạ Nguyệt đặt chân đến, trong lòng không khỏi nổi lên một tình cảm đặc biệt.
Thị trấn này nhìn không quá lớn, nhưng khi bước vào thì Dạ Nguyệt lại cảm giác được không khí chung quanh có chút là lạ, nhưng hắn cũng chẳng biết tại sao, nhưng lại luôn cảm giác được chung quanh thân thể mình đều có một loại hàn ý đặc thù.
Chúc Ngọc Nghiên mang theo Dạ Nguyệt đi tới trong một tửu quán trong trấn nhỏ.
Trong quán rượu không khí nặng nề, quái lạ hết sức, ên ngoài mặc dù là ban ngày, nhưng khi vừa tiến vào nơi này Dạ Nguyệt lại thấy một loại cảm giác âm lãnh hắc ám.
Lúc này, trong quán rượu đã ngồi hết phần ba, mặc dù nơi này không khí quái lạ, có rất ít người nói chuyện, cho nên có vẻ hết sức an tĩnh.
Hai sư đồ Chúc Ngọc Nghiên cùng Dạ Nguyệt đến đã hấp dẫn không ít ánh mắt, nhưng phần lớn đều cũng chỉ là kinh ngạc thoáng nhìn, rồi lại rời đi chỗ khác ngay.
Chúc Ngọc Nghiên tìm vị trí tại góc phòng ngồi xuống, một gã bán hàng mặc hắc y với sắc mặt lạnh nhạt đi tới.
" Cần cái gì?"
Chúc Ngọc Nghiên lạnh lùng nói:" Cho ta hai chén Huyết Tinh Lệ."
Sắc mặt người bán hàng hơi đổi." Ngươi xác định?"
Bị ánh mắt lạnh băng của Chúc Ngọc Nghiên đảo qua, hắn không dám nói gì nữa, quay đầu đi.
Chỉ trong chốc lát, hai chén chất lỏng quanh quánh được bưng lên, chất lỏng hiện ra màu đỏ sậm, tản ra một mùi nồng nồng cay cay giống máu tươi vậy.
Dạ Nguyệt nhíu nhíu mày, nhưng Chúc Ngọc Nghiên lại bưng một chén lên uống một hơi cạn sạch, ngẩng đầu nhìn về phía hắn:" Tiểu Nguyệt, ngươi cũng uống đi."
Dạ Nguyệt chần chờ một chút, chậm rãi bưng chiếc chén lên:" Sư phó, đây là cái gì?"
Chúc Ngọc Nghiên trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái rồi nói:" Muốn tiền vào nơi này thì uống nó đi."
Dạ Nguyệt hít sâu khẩu khí, nhắm chặt hai mắt một hơi uống cạn cốc chất lỏng vào bụng.
Chất lỏng có chút lạnh, hơn nữa mang theo vài phần chát chát, mùi máu tươi nồng đậm gay mũi trong nháy mắt tràn ngập vị giác và khẩu giác của Dạ Nguyệt.
Chúc Ngọc Nghiên nhìn hắn, lạnh nhạt nói:" Đây là một chén máu người."
" Cái gì?" Sắc mặt Dạ Nguyệt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, sau một khắc hắn đã không nhịn được nghiêng đầu sang một bên, thốc tháo nôn mửa ra...
Âm thanh nôn mửa phá vỡ yên tĩnh của tửu quán, thu hút ánh mắt của toàn bộ khách hàng, một tiếng cười vang vọng lên:" Đây là chỗ nào? Về nhà đi thôi. Đây không phải nơi ngươi nên đến đâu."
" Một chén Huyết Tinh Lệ cũng không chịu nổi, vậy mà còn muốn đạt được tư cách đi vào hả?"
" Ha ha, về nhà với mẹ ngươi đi thôi."
Các loại thanh âm xấu xa tràn ngập trong tửu quán, khách trong quán rượu như tìm được điểm giải phóng áp lực, không chút ý tứ nào đả kích Chúc Ngọc Nghiên.
Đem hết thảy mọi thứ trong bụng nôn xong cũng không có nghĩa đã hoan toàn bỏ được mùi tanh của máu dính lại trong họng, khiến ngay cả nước giãi Dạ Nguyệt cũng muốn nhổ hết ra.
Khi hắn miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hướng phụ thân thì Chúc Ngọc Nghiên lại giơ tay lên, chỉ hướng những người đang cười nhạo hắn nói:" Giết bọn họ."
Tiếng cười nhạo đột nhiên dừng bặt, ánh mắt mỗi người nhìn về phía Chúc Ngọc Nghiên đều trở nên quái dị hẳn.
Dạ Nguyệt cũng không nghĩ đến việc sư phó lại đưa ra yêu cầu dạng này, trong lòng nhất thời có chút chần chừ.
Chúc Ngọc Nghiên trầm giọng nói:" Tiểu Nguyệt, ngươi không phải đã nói dẫn ngươi tới chỗ tu luyện Chú Linh Đồ Thần Pháp sao? Như thế thì hãy làm theo lời ta đi."
Hít sâu khẩu khí, cảm giác áp lực cùng với ác tâm cùng lúc nổi lên, Dạ Nguyệt chậm rãi đứng lên.
Thanh âm Chúc Ngọc Nghiên từ sau lưng truyền đến:" Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình, người có thể đi tới nơi này thì không có một người nào không phải lấy giết chóc làm đạo cả … bao gồm cả ngươi và ta ở trong đó, giết chết bọn họ, một người cũng không để lại."
Không đợi Dạ Nguyệt động thủ, một gã đại hắn gần hắn nhất nhảy dựng lên:" Lão tử sẽ giết ngươi trước."
Đại hắn cầm một thanh đao có mũi nhọn như sừng trâu từ một góc độ xảo quyệt đâm ra, đâm thẳng tới vị trí tim của Dạ Nguyệt.
Người này hiển nhiên rất có kinh nghiệm, vị trí xuất đao vừa vặn có thể chui qua khe hở giữa xương sườn của Dạ Nguyệt mà chui vào.
Khí thế giết chóc, đây là sư phó đang dậy mình khí thế giết chóc sáo?
Dạ Nguyệt động thân, hắn vốn cũng không phải một người nhân từ vì hắn cũng biết nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.
Tay trái nắm chặt lại đấm, một tiếng leng keng đã đâm tới đao nhọn, tên đại hán xuất đao kia chỉ cảm thấy đao của mình tựa hồ đâm vào đá cứng rắn vô cùng, không cách nào tiến thêm, cũng không có cách nào lui về phía sau.
Dạ Nguyệt tiến lên từng bước, ánh mắt hắn đã biến thành lạnh như băng, trong miệng vẫn tràn ngập mùi vị của máu tanh lúc nãy, một cỗ hàn ý lạnh như băng từ trong mắt hắn bắn ra.
Phanh...
Dạ Nguyệt đánh vào trước ngực đại hán, thân hình cao lớn của tráng hán kia bị đánh bay ra ngoài, cả lồng ngực đã tan nát, âm thanh nghiền nát xương cốt rợn người truyền khắp mỗi một góc của tửu quán.
Lúc này, Haki Kenbunshoku hắn đã cảm nhận rõ hào quang phát xung quanh, tại trong tửu quán ngoài hai sự phó đệ tự mình cùng người bán hàng ra.
Thì còn có hai mươi ba người cái hào quang khác, bị mình một quyền đánh chết một người thì lúc này còn có hai mươi hai người.
Trong số hai mươi hai người này cũng không chút do dự rút ra vũ khí của mình, dĩ nhiên không có một người nào chạy trốn.
Hai mươi hai người, chỉ có năm người là Cổ Võ Giả, một người cường đại nhất cũng chỉ có Nhất Lưu Cao Thủ mà thôi.
" Đây là khảo nghiệm, là khảo nghiệm của Tử Vong Chi Đô, giết hắn là chúng ta có thể tiến vào Tử Vong Chi Đô."
Không biết là ai hò hét một tiếng, con mắt mọi người đều trở nên đỏ bừng. điên cuồng hướng Dạ Nguyệt mà đánh.
Dạ Nguyệt động, rút ra sau lưng Vĩnh Hằng Chi Dạ thân hình lấy cực nhanh tốc độ phóng về phía trước, chớp nhoáng liền đi tới sau bọn họ...
"Ngươi..."
Đợi đến đám người phản ứng cũng là cảm giác được trước ngực truyền đến đau đớn một hồi, ý thức trong nháy mắt cách bọn họ đi xa, trước ngực xuất hiện một nói vết thương khổng lồ, phun trào ra máu tươi.
Bịch, bịch, bịch…. từng thi thể ngã xuống mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất của tửu quán.
Mà lúc này sắc mặt của Dạ Nguyệt cũng rất bình tĩnh, sự bình tĩnh này cũng khiến Chúc Ngọc Nghiên phải ngạc nhiên.
Gật đầu, Chúc Ngọc Nghiên thản nhiên nói:" Xem ra ta vẫn còn xem thường ngươi a Tiểu Nguyệt...Nhớ kỹ, tiến vào Tử Vong Chi Đô, ngươi chỉ có chính mình, ta cũng không ở bên cạnh ngươi, lại càng không bảo vệ ngươi."
" Nơi đó không có bằng hữu cùng đồng bọn mà chỉ có địch nhân, hãy giết chết tất cả địch nhân có khả năng gây uy hiếp cho ngươi, lấy được giải quán quân của Địa Ngục Sát Lục Trường, ta tự nhiên sẽ đến đón ngươi."
Người bán hàng trong tửu quán cũng không bởi vì mấy chục người đã chết mà kinh hoảng, hắn cũng bình tĩnh như Dạ Nguyệt, tựa hồ sớm đã xem một màn như thế này là bình thường.
Chúc Ngọc Nghiên nói với Dạ Nguyệt hắn cũng nghe được, chỉ là vẻ khinh thường trên mặt càng nhiều thêm.
" Chỉ mới giết vài người đã nghĩ tiến vào Tử Vong Chi Đô sao? Hắn còn chưa đủ tư cách".
Người bán hàng lạnh lùng nói:" Ngay cả một chén Huyết Tinh Lệ cũng không chịu được, thì hắn dựa vào cái gì để tiến vào? Ặc...".
Xoẹt...
Một thanh trường đao hình thập tự từ trước ngực hắn xuyên qua, Dạ Nguyệt không xoay người lại xem, chỉ là thản nhiên nói:" Hiện tại ta đủ tư cách đến chứ?"
Dĩ nhiên người bán hàng đã không thể trả lời hắn được nữa, hắn cũng không thể nghĩ tới việc Dạ Nguyệt lại có thể ra tay với mình.
Đồng tử dần dần nhòe đi, Dạ Nguyệt nhẹ nhàng vùng thi thể hắn bị ném bay ra ngoài, máu tươi phun ào ào giống thi thể mấy kẻ lúc nãy.
" Tiểu Nguyệt, ngươi thích ứng cũng rất nhanh đấy." Chúc Ngọc Nghiên nhìn Dạ Nguyệt tán thưởng nói..
Dạ Nguyệt nhìn về phía sư phó:" Bởi vì ta muốn sống, bởi vì người đã nói qua, mỗi người ở nơi này bao gồm cả ngươi và ta ở bên trong đều lấy tử làm đạo...ta tin tưởng ngươi, Tử Vong Chi Đô! Phải không? Đây là nơi ta muốn tới...Sư phó, ta sẽ làm được thôi."
Nói xong những lời này, Dạ Nguyệt động thân, sải bước đi tới quầy ba của tửu quán, cũng không thèm nhìn tới khuôn mặt ngây người của hai gã bán hàng khác, giơ tay lên, một quyền nặng nề đánh lên quầy ba.
Trong tiếng nổ Ầm ầm, quầy ba hóa thành mảnh nhỏ tứ tán bay lên, lộ ra mặt đất bên dưới.
Hai gã bán hàng đã choáng váng, mà Dạ Nguyệt để lại Vĩnh Hằng Chi Dạ để lại sau lưng, trong tay trái từ trong người lấy ra một cái mặt nạ đem ánh mắt đều hoàn toàn che khuất mặt nạ màu trắng, nhìn lấy giống như là một cái người không mặt.
" Cửa vào của Tử Vong Chi Đô hẳn là ở đây." Vặn người, bắp chân phát lực, hướng mặt đất nặng nề đạp xuống.
Từ lúc trước, Dạ Nguyệt cũng đã phát hiện nơi này có sự khác biệt.
Ở dưới quẩy ba này là trống rỗng, không hề nghi ngờ, trấn nhỏ này không có khả năng là Tử Vong Chi Đô, cửa vào này có thể là giải thích hợp lý nhất.
Hắn sẽ không đi tìm cơ quan gì gì đó tại những nơi khác và phải dùng những phương pháp khác nhau.
Trong tiếng nổ ầm ầm, mặt đất đã xuất hiện một cái động thật lớn, gió lạnh từ động này nhẹ nhàng thổi lên.
Dạ Nguyệt quay đầu hướng về chỗ ngồi của phụ thân mà nhìn lại, nhưng lại phát hiện Chúc Ngọc Nghiên đã biến mất.
Không do dự, hắn thả người xuống dưới, trực tiếp nhảy vào mặt đất tối om đó, thân thể của hắn trong nháy mắt bị bóng tối che phủ, cả mất dạng trong đó.
Vào tới bóng tối chỉ là xuống mấy thước, chân Dạ Nguyệt cũng đã đứng vững lại, không có ánh sáng, ngược lại thích hợp hắn hơn, chỉ cần dựa vào cảm giác có thể cảm nhận rõ hết thảy trong bóng đêm.
Đây là một thông đạo thật dài, từ từ kéo xuống phía dưới, hơi thở lạnh lẽo không ngừng hây hẩy thổi vào thân thể Dạ Nguyệt, nhưng hắn vẫn sải bước hướng về phía trước.
Khi Dạ Nguyệt đi được một ngàn bốn trăm sáu mươi hai bước thì một âm thanh lạnh như băng đột nhiên từ bốn phương tám hướng truyền đến.
" Hoan nghênh đi tới Tử Vong Chi Đô, nơi này là đô thành của địa ngục, là nơi tràn ngập sự giết chóc của thế giới..."
" Ở chỗ này, ngươi có thể đạt được hết thảy mọi thứ mình muốn, nhưng có thể cái giá phải trả lại chính là tính mạng của ngươi."
Đi qua một ngã rẽ, phía trước mơ hồ có ánh sáng truyền đến, Dạ Nguyệt cảm giác bên cạnh cánh cửa đó kia cánh cửa chính là tồn tại hơi thở của sự sống.
Sải bước đi tới, Dạ Nguyệt mơ hồ nghe được thanh âm ồn ào, khi hắn đi ra khỏi thông đạo, ở trước mặt hắn, xuất hiện một trăm linh một người.
Toàn bộ có phục trang là áo giáp màu đen, dường như ngay cả bộ mặt cũng bị mũ giáp hoàn toàn che cả đi, trong đó có một trăm người tay cầm trọng kiếm.
Duy có một người ngồi ngay ngắn trên con chiến mã cao lớn, ngựa mà hắn cưỡi cũng được bao trùm toàn bộ bởi áo giáp màu đen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook