Hắc Ám Thần Đế
Chương 18: Phong Bất Hối và Trảm Phong

Thiên Cương Sơn Mạch, Động Phủ Thần Bí

Vừa bước ra thông đạo, chỉ thấy phía trước là một núi cao chất đầy Võ Thạch, hào quang lấp lánh chung quanh hang động. Thần thức quét qua, ước chừng khoảng 200 vạn Võ Thạch hạ phẩm. Tiếu Thiên và Lăng Thiên Lãng bước tới và chia đều số Võ Thạch trên. Sau khi cất kỹ Võ Thạch vào nhẫn trữ vật, Lăng Thiên Lãng nói: “Tiếu huynh, phía trước có 2 thông đạo. Ta nghĩ chúng ta chia ra mỗi người một cái?”

Tiếu Thiên nhìn 2 thông đạo mà trâm ngâm nói: “Nếu theo thường thức thì việc đầu tiên là sẽ phân ra vào 2 thông đạo trên. Nhưng nếu đơn giản như thế thì cái động phủ này không còn ý nghĩa gì.”

Lăng Thiên Lãng trầm ngâm, nghĩ nghĩ thì cũng có lý. Chỉ nghe Tiếu Thiên lại tiếp tục nói: “Nhưng…! Chủ nhân của động phủ này sẽ biết được người tới sẽ nghĩ như vậy vì thế!”

Lăng Thiên Lãng nghe đến đây cũng hiếu kỳ, không biết suy luận tiếp theo của Tiếu Thiên là gì. Bất ngờ nghe hắn nói.

-Chúng ta chia nhau ra đi!

Lăng Thiên Lãng trực tiếp té ngã với cái màng suy luận đầy độc đáo của Tiếu Thiên. Tiếp theo cả 2 chia nhau đi vào thông đạo.

Đi qua từng cạm bẫy mà chủ nhân động phủ đặt ra, cứ sau 1 cạm bẫy sẽ nhận được 1 phần thưởng. Là đan dược, là võ kỹ hoặc là tài nguyên tu luyện khác…

Ước chừng 3 canh giờ sau, trước mặt Tiếu Thiên là ao nước trắng đục, hơi nước bay ra lan tỏa xung quanh. Tiếu Thiên hít 1 hơi cảm thấy tâm hồn thư thái, Võ Khí sinh động. Nhìn vào ao nước Tiếu Thiên có thể khẳng định đây là Linh Dịch được tụ lại từ Linh Khí xung quanh. Linh Dịch chỉ xuất hiện ở nơi linh khí đậm đặc hoặc là có tụ linh trận cấp 4 trở lên.

Biết được là bảo bối, Tiếu Thiên tranh thủ ngâm mình vào trong đó và hấp thu lấy linh dịch tẩm bổ cho Võ Khí của mình. Tuy Linh Dịch được tụ hội từ Linh Khí, phẩm cấp cao hơn linh khí nhưng vẫn có tạp chất lẫn vào trong. Nhưng với mật độ không lớn, vì thế tu vi của Tiếu Thiên phải nói là tăng lên như diều gặp gió.

Mấy ngày qua Tiếu Thiên bôn ba trong Thiên Cương Sơn Mạch, giao đấu với yêu thú nhiều trận lớn nhỏ. Tu vi của hắn chỉ dừng ở mức Võ Đồ Tầng 6 trung kỳ. Hiện tại được sự tẩm bổ từ Linh Dịch và tinh lọc Võ Khí từ Sát Thần Kiếm. Lượng Linh Dịch ở trong ao giảm đi trong thấy mà Tu Vi của Tiếu Thiên cũng tăng lên cấp tốc.

-Võ Đồ Tầng 6 Đỉnh Phong,

-Võ Đồ Tầng 7

-Võ Đồ Tầng 7 Đỉnh Phong,

-Võ Đồ Tầng 8

-Võ Đồ Tầng 8 Đỉnh phong.

-Võ Đồ Tầng 9

-Võ Đồ Tầng 9 đỉnh phong.

Dựa theo việc Tiếu Thiên đạt đến Võ Đồ Tầng 9 Đỉnh Phong thi lượng Linh Dịch trong ao đã hết. Lúc này trên mặt đất còn sót lại 1 cái trận bàn. Không cần suy nghĩ phức tạp Tiếu Thiên cũng biết đây là Tu Linh Trận Bàn. Còn về cấp bậc thì Tiếu Thiên chỉ cần chìa tay vào là biết ngay.

Thu công đứng dậy, đi lại chỗ Trận bàn được đặt Tiếu Thiên thấy bề ngoài trận bàn khắc những phù văn khó hiểu, chính giữa có 1 cái khe hình thoi. Nhìn đi nhìn lại thấy cái khe đó giống Võ Thạch, Tiếu Thiên cúi xuống nhặt nó lên. Thông tin hiện ra trong đầu.

Tụ Linh Trận Bàn

Phẩm cấp: Tứ Giai

Mô Tả: có thể hội tụ Linh Khi bán kinh 100m xung quanh, mỗi ngày Tiêu Hao 1 khối Võ Thạch hạ phẩm. Tốc độ Tụ Linh cũng ảnh hưởng từ phẩm cấp Võ Thạch được lấp vào. 1 Cái đồ chơi cùi bắp.

Trán của Tiếu Thiên hiện đầy hắc tuyến.

Bỏ qua việc giám định chất chứa nhiều sự khinh miệt này, Tiếu Thiên tiếp tục đi về phía cánh cửa dẫn tới thông đạo khác. Bước qua cánh cửa vẫn là thông đạo. Nhưng bất ngờ là khi Tiếu Thiên đi đến cuối thông đạo rồi mà vẫn không phát hiện được cạm bẫy nào được an bài trong thông đạo cả.

Trước mặt vẫn là cửa đá dẫn tới nơi khác, đẩy và bước qua cửa đá, hiện ra trước mặt Tiếu Thiên là 1 căn phòng hay nói đúng hơn là 1 quãng trường. Quảng trường cực lớn rộng cỡ 2 sân vận động Mỹ Đình của Việt Nam. Chính giữa là 1 pho tượng thật lớn được điêu khắc theo hình dáng 1 người đan ông với áo choàng qua vai và trên tay cầm lấy 1 thanh kiếm chỉ thẳng lên trời. Phản phất như đang chống lại điều gì với thượng thiên.

Theo quan sát của Tiếu Thiên xung quanh quãng trường có tất cả 8 cánh cửa đá giống như cánh cửa đá phía sau hắn. Chắc hẳn chủ động phủ này nghĩ rằng sẽ có rất nhiều người tham gia vào lần đào bảo tàng này. Nhưng người tính éo bằng trời tính, chỉ có Tiếu Thiên và Lăng Thiên Lãng tham gia.

Chợt Tiếu Thiên nhìn qua bên tay phải của mình thấy được Lăng Thiên Lãng bước ra từ cánh cửa đá. Ngay khi Lăng Thiên Lãng vừa bước ra khỏi thì chợt 2 cánh cửa đá của hắn và Tiếu Thiên vừa ra đóng sầm lại. Mặt đất rung chuyển dữ dội, pho tượng cao 15m chính giữa chợt động đậy. Phía trên cánh từng cánh cửa nổi lên từng chữ theo thứ tự: Càn, Khôn, Đoài, Cấn, Khảm, Ly, Tốn, Chấn.

Khi chữ Chấn cuối cùng hiện lên, thì pho tượng cũng đã thức tỉnh hoàn toàn. Tiếu Thiên và Lăng Thiên Lãng nhìn nhau mà cùng hiện lên 1 suy nghĩ: “Chết chắc!!”

Cả 2 vào tư thế chuẩn bị chiến đấu thì pho tượng vang lên âm thanh của 1 người đàn ông.

-Thiên Vân lịch năm 3098, bản Hoàng “Trảm Phong Hoàng – Phong Bất Hối” dưới sự truy kích của cừu nhân nên bị trọng thương, biết rằng không qua khỏi nên đã thiết kế động phủ này để lưu lại tuyệt học thành danh của bản Hoàng “Trảm Phong” và 1 số vật khác để thưởng cho người có duyên. Cả đời ta không làm gì hổ thẹn với lương tâm, nhưng chỉ tiếc không thể cứu được quốc gia của ta. Ta không cầu người có duyên giết cừu nhân trả thù cho ta nhưng ta chỉ cầu người có duyên đừng để tuyệt học hao tốn 200 năm miệt mài mà sáng tạo ra lụi tàn theo dòng sông thời gian. Các ngươi chỉ cần đánh bại pho tượng này là sẽ nhận được truyền thừa của ta. Ta cũng không hi vọng truyền thừa của mình rơi vào tay phàm phu tục tử. Chúc các ngươi may mắn.

Cả 2 nghe đến đây thì âm thanh đó không còn vang lên nữa và thay vào đó là thanh kiếm bằng đá khổng lồ kia tìm tới.

Thanh kiếm trực tiếp tìm đến Tiếu Thiên, Tiếu Thiên tranh thủ thoát khỏi đòn tấn công đầu tiên của pho tượng, còn Lăng Thiên Lãng cũng không nhàn rỗi nhanh chóng tiếp cận lấy pho tượng.

1 đòn không thành công pho tượng kéo lê thanh kiếm theo Tiếu Thiên đang chạy, vừa tránh được đòn tấn công của pho tượng Tiếu Thiên nhanh chóng chạy vòng qua bên trái và thanh kiếm thành đang tiếp cận lấy hắn, bên kia Lăng Thiên Lãng đã tiếp cận được pho tượng, tụ lấy Võ Khí vào tay đánh vào chân pho tượng. Oanh!

Võ Khí phân tán và pho tượng chẳng xi nhê gì cả, Lăng Thiên Lãng nheo mắt bất ngờ vì phòng ngự của pho tượng. 1 quyền của hắn có thể oanh ra 1 lỗ trên vách tường đá nhưng với pho tượng này thì không thấy được dù chỉ 1 vết nứt.

Bất ngờ Lăng Thiên Lãng cảm nhận được 1 quyền đầu từ pho tượng đánh tới, hắn bật mạnh về sau.

-Oanh

Tuy pho tượng to lớn và mạnh mẽ nhưng tốc độ của nó không theo kịp được tốc độ của Tiếu Thiên và Lăng Thiên Lãng.

Lăng Thiên Lãng tranh thủ trao đổi với Tiếu Thiên: “Tiếu huynh, phòng ngự của pho tượng rất cứng không thể oanh nát nó được.”

Nghe được Lăng Thiên Lãng nói Tiếu Thiên cũng cau mày. Tranh thủ né đòn quét kiếm của pho tượng Tiếu Thiên nói:

-Lăng huynh, tranh thủ tìm xem trên mình pho tượng có điểm yếu nào không. Chắc chắn sẽ có điểm yếu. Ta sẽ tranh thủ hạn chế hành động pho tượng cho huynh.

-Được

Vừa dứt lời Tiếu Thiên đã thấy thanh kiếm từ trên đỉnh đầu giáng xuống, bật xa qua phải để tránh lấy. Oanh! phí sau khói bụi xong lên mịt mù, vừa thoát khỏi thanh kiếm thì bất chợt phía trước Tiếu Thiên đã hiện lên nấm đấm của pho tượng. Phản xạ tức thời Tiếu Thiên chỉ có thể đỡ lấy đòn này.

-Oanh – Rầm.

Ăn 1 đấm của pho tượng, Tiếu Thiên dính vào vách tường, cũng may vách tường hiện tại không phải là Hắc Nham Thạch nhưng trong thông đạo nhưng lực đạo của pho tượng cũng đánh Tiếu Thiên lõm sau vào vách tường 2m, 1 lòng chảo đầy vết nứt hiên lên trên vách đá.

Trong thời gian Tiếu Thiên bị ăn hành từ pho tượng thì Lăng Thiên Lãng tranh thủ thi triển thân pháp chạy quanh pho tượng từ trái qua phải và từ trên xuống dưới. Nhưng vẫn không phát hiện cái gọi là điểm yếu. Thời gian càng ngày càng gấp, Tiếu Thiên đã ăn mấy đấm từ pho tượng nhưng thể chất của hắn rất cao nên vẫn còn trụ được. Nếu tình hình cứ tiếp tục như thể thì cả 2 sẽ chôn xác tại đây.

Tiếu Thiên bị ăn hành thì càng ngày càng bực, vừa tránh thoát cú đấm từ pho tượng thì hắn vận dụng Như Ảnh Tùy Hình leo lên phần tay vừa đánh xuống của pho tượng mà chạy thẳng lên trên vai, vừa lên trên vai Tiếu Thiên tung ra 1 cú Ca Diệp Thối hết cỡ vào mặt của pho tượng.

-Rầm

Lực đạo khá lớn làm pho tượng mất thẳng bằng ngã xuống đất. “Ầm Ầm” thể xác khổng lồ của pho tượng làm rung rinh nền đất, sau cú đá đó Tiếu Thiên đã tiêu hao sạch Võ Khí của bản thân mà ngồi bệt xuống đất.

Lăng Thiên Lãng thấy pho tượng ngã xuống thì chợt kêu lên: “Thấy Rồi!!!”

Hắn phát hiện thấy dưới chân phải của pho tượng có 1 hình vuông lõm và bên trong có 1 viên Võ Thạch đang phát ra anh sáng. Hắn phi nhanh lại vì pho tượng đang động đậy chuẩn bị đứng lên. Tiếp cận lấy pho tượng hắn tranh thủ rút nhanh viên Võ Thạch ở trong đó ra. Khi viên Võ Thạch bị rút ra pho tượng ngừng hoạt động và tiếp tục ngã ra nền đất.

-Ầm

Thở phào nhẹ nhõm vì pho tượng này rất khó đối phó, phòng ngự cao sức tấn công mạnh. Nếu không có điểm yếu thì không biết làm cách nào để hạ được nó.

Lăng Thiên Lãng đi đến kế bên Tiếu Thiên mà hỏi: “Tiếu huynh, không có chuyện gì chứ?”

-Không sao, chỉ tiêu hao Võ Khí và tốn vài lít máu thôi.

Nói xong Tiếu Thiên vận công ngăn chặn khí huyết đang sôi trào, ăn mấy cú từ pho tượng thì dù thể chất hắn tốt đến đầu thì vẫn là Võ Đồ nên cũng không thoải mái gì.

-Đây là viên Võ Thạch ta lấy từ pho tượng, Tiếu huynh dùng lấy để hồi phục.

Lăng Thiên Lãng lấy viên Võ Thạch từ pho tượng đưa cho Tiếu Thiên, mặc dù hắn chưa từng gặp viên Võ Thạch nào như viên này, từ trong đó hắn cảm nhận được sự nồng đậm của Võ Khí. Tiếu Thiện cũng không khách sáo mà nhận lấy viên Võ Thạch này, hắn cũng thấy được sự nồng đậm từ viện Võ Thạch này, nhưng bây giờ không phải lúc khách sáo.

Vừa cầm lấy viên Võ Thạch đó trong đầu Tiếu Thiên hiện lên thông tin.

Võ Thạch

Phẩm Cấp: Thượng Phẩm

Mô Tả: Là 1 loại khoáng thạch ẩn chứa linh khí của thiên địa, có thể dùng để tu luyện và hồi Võ Khí.

Thì ra là Võ Thạch Thượng Phẩm, Tiếu Thiên cảm nhận được sự lưu chuyển của Võ Khí nhanh hơn nhiều khi sử dụng Võ Thạch hạ phẩm. Ước chừng 5 phút sau Tiếu Thiên đã hồi lại được 9/10 Võ Khí. Mà viên Võ Thạch đó cũng hao sạch Võ Khí bên trong trở thành phấm vụng.

Tiếu Thiên và Lăng Thiên Lãng cũng không đau lòng cho mấy, vì lúc đầu 2 người đã có được 200 vạn Võ Thạch hạ phẩm và 1 số thứ linh tinh khác khi vượt qua các cạm bẫy của chủ nhân động phủ này.

Trong thời gian Tiếu Thiên khôi phục Võ Khí thì Lăng Thiên Lãng ngồi kế bên vừa hộ pháp vừa khôi phục lại võ khí đã dùng. Cả 2 nhìn nhau đứng lên tranh thủ quan sát lấy pho tượng và xung quanh nhưng chẳng thấy lối ra ở đâu trừ 8 cánh cửa với 8 chữ: Càn, Khôn, Đoài, Cấn, Khảm, Ly, Tốn, Chấn.

Ước chừng đợi thêm 5 phút nữa thì âm thành người đàn ông hồi nãy lại vang lên.

-Chúc mừng các ngươi đã thông qua khảo nghiệm của bản Hoàng, nhưng truyền thừa chỉ cho một người trong số các ngươi. Tám cánh cửa đó các ngươi hãy chọn một, người hữu duyên sẽ nhận được truyền thừa của ta, còn những người khác sẽ nhận được 1 vật khác thay thế xem như quà an ủi. Sau khi nhận xong các ngươi sẽ bị truyền tống ngẫu nhiên ra ngoài động phủ này và động phủ này không nhất thiết phải tồn tại nữa. Chúc các ngươi may mắn.

Âm Thanh vừa dứt thì bất chợt pho tượng nứt ra và quảng trường rung rinh, 8 cánh cửa chợt mở ra vào trung tâm mỗi cánh cửa hiện ra 1 vòng xoáy, thần thức cả 2 cũng không thể xác định được bên trong vòng xoáy là cái gì. Nhưng chắc chắn sẽ không có nguy hiểm trực chờ bọn họ nữa. Tiếu Thiên và Lăng Thiên Lãng cũng tranh thủ chọn 1 trong 8 cánh cửa này mà vào. Tiếu Thiên chọn lấy chữ Chấn và Lăng Thiên Lãng chọn lấy chữ Càn.

Trước khi vào Tiếu Thiên quay qua và nói với Lăng Thiên Lãng: “Lăng huynh, hẹn ngày tái ngộ”

-Tiếu huynh, hen ngày tái ngộ

Rồi sau đó cả 2 tranh thủ nhảy vào. Khi cả 2 nhảy vào thì mỗi người được đưa đến 1 căn phòng khác. Trong phòng chỉ có 1 trụ đá cao 1m và 1 quả cầu bằng năng lượng. Lăng Thiên Lãng đi đến và chạm vào quả cầu đó thì quả cầu năng lượng tan ra và hiện ra vật phẩm bên trong.

Khi thấy được vật phẩm bên trong, Lăng Thiên Lãng chợt mừng như điên vì đây là vị thuốc cuối cùng để chửa bệnh cho Tiểu Muội của hăn.

Vô Ngấn Thủy, vật cực hàn của Thủy thuộc Ngũ Hành. Chỉ những nơi băng hàn chi địa mới hình thành và 100 năm mới hình thành 1 giọt. Vô Ngấn Thủy có màu đen và lạnh đến nổi có thể đông chết 1 vị Võ Hoàng ngay lập tức. Ở đây Lăng Thiên Lãng nhận được 1 bình ngọc bên trong chứa chừng 10 giọt Vô Ngấn Thủy. Điều này có nghĩa là bên trong cất chưa 1000 năm thu hoạch Vô Ngấn Thủy. Điều đó không làm cho Lăng Thiên Lãng mừng như điên sao được, vì 10 giọt đồng nghĩa với việc có 10 lần cơ hội để giải trừ bệnh tình của Tiểu Muội hắn.

Thỏa mãn với vật mình nhận được Lăng Thiên Lãng bước chân vào vòng xoáy đối diện và rời khỏi nơi này.

Nói về Tiếu Thiên hắn cũng vào căn phòng giống như Lăng Thiên Lãng, nhưng vật hắn nhận được là 1 viên châu to cỡ nấm đấm trẻ con. Khi chạm vào viên châu thì Tiếu Thiên biết được đây là Truyền Thừa Châu.

Truyền Thừa Châu

Phẩm cấp:???

Mô ta: Dùng để ghi lại cảm ngộ của Võ giả. Lấy Hồn Lực để sử dụng.

Xem xong mô tả, Tiếu Thiên lấy hồn lực của bản thân tràn vào Truyền Thừa Châu để hút lấy cảm ngộ trong đó. Tức thì 1 lượng thông tin khá lớn theo Hồn Lực mà tràn vào thức hải của Tiếu Thiên, cũng theo đó thì những cảm ngộ của Phong Bất Hối về Trảm Phong cũng theo đó mà tràn vào.

Nhưng hiện tại thì không phải lúc để cảm nhận nó, Tiếu Thiên nhanh chóng bước vào vòng xoáy và truyền tống đi.

Khi Tiếu Thiên được truyền tống đi, thì động phủ cũng sụp đổ. Hồ nước bạo động dữ dội, 1 cột nước phún cao lên trời và rớt xuống, ít phút sau hồ nước trở lại như lúc đầu. Nhưng lối vào của động phủ đã không còn.

Nói về Lăng Tiểu Nguyệt sau khi Lăng Thiên Lãng và Tiếu Thiên đi vào động phủ, nàng đã ở bên bờ hồ chợ đợi 2 ngày. Đến sáng ngày thứ 3 nàng mới rời khỏi hồ nước mà chạy về Luyện Đan Công Hội.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương