Hắc Ám Huyết Thời Đại
-
Chương 15
Sau khi khôi phục lại được một ít nguyên khí, hắn lấy ra mấy cái xác Xích Giáp Trùng còn chưa kịp hấp thu nguyên khí, điều khiển nguyên phù, hút sạch sẽ nguyên khí của bốn con Xích Giáp Trùng này.
Lúc này, trên bề mặt Nhiếp Nguyên phù đã có năm hoa văn hình ngọn lửa, Sở Vân Thăng đã không thể chờ đến khi giết thêm một con côn trùng để nạp đầy Nhiếp Nguyên phù nữa, trong Thân Thành tối tăm này, dù ở bất kỳ đâu, lúc nào cũng đều tràn đầy nguy hiểm.
Hắn không chút do dự lựa chọn sử dụng Nhiếp Nguyên phù hấp thu nguyên khí vào cơ thể, sau khi đầy, hắn mới ngạc nhiên phát hiện ra, không ngờ lượng nguyên khí bây giờ so với lúc trước đã tăng lên khá nhiều, với chừng này, hắn ít nhất có thể đóng băng bảy con Xích Giáp Trùng. Nếu xem nguyên khí trong cơ thể hắn như năng lượng của một cục pin, cứ mỗi lượng nguyên khí tiêu hao khi đóng băng một con Xích Giáp Trùng là một nấc mà tính, thì lượng nguyên khí của mình rõ ràng đã tăng lên thêm một nấc!
Tương tự, trên Nhiếp Nguyên phù không phải chỉ biến mất ba hoa văn hình ngọn lửa, mà là ba hoa văn rưỡi!
Trước đây, một lần hấp thu đầy nguyên khí của mỉnh chỉ làm biến mất ba hoa văn, tình huống hiện tại đã nói rõ lượng nguyên khí của mình thực sự đã tăng lên!
Sở Vân Thăng tính toán lần đầu tiên khi hắn tu luyện đến đầy, đoán chừng số lượng tầm năm đến sáu nấc, đến hiện tại đại khái đã có tám chín lần lặp đi lặp lại việc xả ra nạp lại, cho nên rất có khả năng mỗi khi hoàn thành quá trình này chín lần, lượng nguyên khí sẽ tăng lên một nấc!
Quá trình tu luyện có tổng cộng 81 lần, hắn có thể tăng thêm chín nấc. Nói cách khác, khi đạt đến trạng thái đỉnh điểm Một Nguyên Thiên, hắn đủ khả năng đóng băng mười lăm con Xích Giáp Trùng!
Đến khi đột phá cảnh giới Hai Nguyên Thiên, tu luyện chiến kỹ cận thân, đến lúc đó có lẽ dù gặp phải một đàn côn trùng quy mô lớn thì mình cũng có thể toàn thân trở ra!
Sở Vân Thăng cười tự tin!
Sau khi tràn đầy nguyên khí, lại nhanh chóng chế ra một tấm Nhiếp Nguyên phù, tiêu hao sáu nấc nguyên khí, quả nhiên là trong cơ thể vẫn còn dư lại một nấc nguyên khí, cảm giác này đúng là quá tốt!
Tấm Nhiếp Nguyên phù cũ đã không còn khả năng hút lấy nguyên khí nữa, chỉ có thể chuyển một hoa văn rưỡi nguyên khí còn lại thành nguyên khí của mình, nguyên khí trong cơ thể lập tức tăng lên tới bốn nấc.
Hắn vốn định giữ lại Nhiếp Nguyên phù cũ tạm thời chưa hấp thu, đợi đến sau này nếu như gặp phải tình huống nguy hiểm, thì sẽ dùng để bổ sung. Có điều khi nghĩ đến Thân Thành nguy cơ bốn phía, cùng với lũ Xích Giáp Trùng lúc nào cũng có thể xuất hiện, hắn liền bỏ cái ý định tiếp tục lưu lại trong căn phòng này, tiếp tục thấp tha thấp thỏm tu luyện thêm một đoạn thời gian nữa.
Nguyên phù Lục Giáp đã không thể dùng lại, phải dùng hai nấc nguyên khí chế tạo ra một tấm nguyên phù Lục Giáp mới, nguyên khí trong nguyên phù phong ấn lên súng lục và nỏ cũng đã tiêu hao phân nửa, vẫn có thể sử dụng tiếp một thời gian.
Như vậy chỉ còn lại hai nấc nguyên khí, Sở Vân Thăng không thể không dành thêm gần một ngày để khôi phục.
Trong khoảng thời gian này, thức ăn do Trương Hàm mang về đã bị năm người ăn hết sạch, Sở Vân Thăng mang bánh quy và vài loại đồ uống linh tinh lấy được trong siêu thị phân cho bọn họ một ít.
Mà khiến cho Sở Vân Thăng giật mình là, vết thương trên mặt Trương Hàm không phải do giành giật thức ăn, mà là vì một túi băng vệ sinh! Nguyên nhân là cô gái tên Tôn Phỉ sắp tới tháng!
Thằng nhãi này quả nhiên là si tình!
Sở Vân Thăng cũng phải than thở không bằng!
Trận chiến lần này, Sở Vân Thăng đã tổng kết lại một cách nghiêm túc, bản thân không có chiến kỹ cận chiến là chỗ thiếu hụt lớn nhất, chẳng qua cũng chẳng có cách nào, trừ khi ban đầu mình là một người tự thức tỉnh, khi đã thức tỉnh thì có khả năng sẽ đi kèm với chiến kỹ cận thân, mà hắn bây giờ chỉ có thể chờ đến khi đạt được cảnh giới Hai Nguyên Thiên, tu luyện chiến kỹ dùng kiếm mà sách cổ nói là sắc bén không gì sánh nổi.
Khả năng phòng ngự của nguyên phù Lục Giáp cũng là điều cần lo lắng, mặc dù nếu để đối phó với sự tấn công của một con côn trùng thì đã đủ xài, thế nhưng khi gặp phải hai con côn trùng trở lên hợp lực tấn công, khả năng phòng ngự của nguyên phù Lục Giáp sẽ bị suy yếu không ít, trừ khi là nguyên phù Lục Giáp cấp hai. Thế nhưng trong cách chế tạo nguyên phù Lục Giáp cấp hai, có ít nhất một nửa ký tự căn bản là hắn xem không hiểu, cho dù hắn nguyện ý tiêu hao sáu nấc nguyên khí để chế tạo thì cũng không có khả năng chế tạo thành công!
Phải làm sao bây giờ?
Nhìn lại trong phòng, sáu bộ xác chết của Xích Giáp Trùng xếp hàng chỉnh tề, một con là bắn chết trong phòng mình, một con là bắn chết khi cứu bọn người Trương Hàm, còn lại bốn con là trong trận chém giết trước đó.
Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một ý tưởng!
Giáp xác của Xích Giáp Trùng cứng rắn như vậy, sao không dùng nó làm tài liệu để chế tạo một bộ chiến giáp?
Trong sách cổ có ghi lại một lại Chiến Giáp phù, cấp hai, đầu tiên phải chế tạo mô hình không gian bốn chiều của chiến giáp, sau đó chiến giáp sẽ tự động hấp thu tài liệu, bổ sung cho sơ đồ bên trong phù thể, lúc đó tuy rằng Sở Vân Thăng đọc hiểu được cách chế tạo loại nguyên phù này, thế nhưng trong số tài liệu mà sách cổ nói đến, có một loại là xương vỏ của dã thú, thế nhưng vài cái tên trong đó hắn căn bản đến nghe còn chưa từng nghe qua, vậy nên cũng không để tâm lắm.
Thế nhưng hôm nay thật ra có thể dùng giáp xác của Xích Giáp Trùng thử nghiệm một chút!
Có điều không phải là bây giờ, lượng tài liệu ban đầu cần cho việc chế tạo chiến giáp là quá lớn, thuần túy là rèn luyện chắt lọc tinh hoa, bây giờ sáu bộ giáp Xích Giáp Trùng còn xa mới đủ.
Nếu như chờ đến lúc nguyên khí của hắn tăng thêm hai nấc nữa, sau đó mới bắt tay vào làm việc này, vậy thì thứ nhất là có thể chuẩn bị nhiều giáp xác hơn, thứ hai là có thể tích lũy được càng nhiều Nhiếp Nguyên phù dự bị, trong khi chế luyện hoàn toàn có thể bổ sung cho lượng lớn nguyên khí bị tiêu hao.
Hai nấc chính là quá trình xả ra nạp vào mười tám lần, ít nhất phải bắn chết 54 con Xích Giáp Trùng!
Tuy rằng số lượng không ít, thế nhưng trong lòng Sở Vân Thăng lại tự tin mười phần, chỉ cần không gặp phải trường hợp như lần trước, bản thân mình vẫn có phần nắm chắc.
Nếu như giáp xác hữu dụng, Sở Vân Thăng lập tức nghĩ đến những bộ phận khác của côn trùng, có lẽ cũng có thể sử dụng được.
Ví dụ như những cái chân vô cùng sắc bén, hẳn là có thể dùng để chế tạo mũi tên cho nỏ, uy lực nhất định sẽ cao hơn hẳn so với hiện tại.
Chất lỏng ăn mòn trong cơ thể côn trùng cũng có thể dùng dạ dày của chúng thu lại, sau đó dùng nguyên phù rèn luyện thành chất độc ăn mòn mạnh mẽ hơn.
Sở Vân Thăng nhanh chóng mổ xẻ một xác chết Xích Giáp Trùng trong đó, dưới sự bảo vệ của nguyên phù Lục Giáp cũng không cần phải lo lắng độc tính của chất lỏng ăn mòn.
Giáp xác có thể dùng để chế tạo chiến giáp, cặp càng và bốn chân có thể dùng để chế tạo mũi tên, nước bọt ăn mòn sau này có thể luyện chế ra chất độc có uy lực lớn hơn, cuối cùng chỉ còn lại một đống da thịt, có vẻ như không có ích lợi gì.
Có điều, Sở Vân Thăng cảm thấy, độ đàn hồi và sức bật của cơ bắp côn trùng vô cùng mạnh mẽ, mà những da thịt này không thể không có chút tác dụng nào, cứ ném vào trong Vật Nạp phù, sau này hẵng tính.
Đương nhiên, Sở Vân Thăng tuyệt đối không dám ăn thử thịt lũ côn trùng này, ai biết được trong thịt chúng có chất độc gì có có thể gây biến dị hay không?
Sau khi mổ xẻ những cái xác này, Sở Vân Thăng như đã tìm được một mục tiêu mới. Nếu muốn sống sót trong thành phố khủng bố này, nhất định phải không ngừng làm cho bản thân trưởng thành, mạnh mẽ hơn.
Ông trời không thể cho mình một tư chất thiên tài có thể tự mình thức tỉnh, thế nhưng tổ tiên lại để lại cho mình một quyển thiên cổ kỳ thư, dựa vào quyển sách này, bản thân vẫn sẽ không thua kém chút nào những vị thiên tài có thể tự mình thức tỉnh kia!
Nếu như nói cảnh giới Hai Nguyên Thiên là mục tiêu trung kỳ của mình, xa xôi và đầy trắc trở, vậy thì lượng nguyên khí trong cơ thể cứ mỗi chín lần sẽ tăng một nấc, khả năng chế tạo được chiến giáp, sẽ là mục tiêu trước mắt của bản thân, nhất định phải nắm chắc mới được!
Sở Vân Thăng đứng trên mái nhà, ngẩng đầu nhìn trời cao tối tăm vô tận, ba ngày trước hắn đã tiêu diệt hai con Xích Giáp Trùng trên cây cầu nhỏ phía tây, đưa mấy người Trương Hàm đến ngoài doanh trại quân đội bên bờ đối diện. Về phần bọn họ có được quân đội bảo vệ hay không, đó đã không phải việc của hắn nữa.
Lương thực đã trở thành một mối nguy cơ mới trong cái thành phố khủng bố này. Đoàn người không chịu nổi cái đói thường xuyên xuất hiện trên các con đường, chỉ vì quyền được tìm kiếm trong một cửa hàng tạp hóa, hai nhóm người có thể đánh nhau sống chế, mức độ thảm thiết không thua kém gì so với sức sát thương do Xích Giáp Trùng mang tới.
Ở dưới tòa nhà đối diện chỗ Sở Vân Thăng đang có hai nhóm người sống mái với nhau, một bên có một khẩu súng lục cảnh sát, bên kia không có gì cả, thế nhưng được cái đông người.
Tranh chấp kịch liệt, chỉ vì một một cửa hàng gạo cũ, thậm chí Sở Vân Thăng còn có thể thấy một ông già, liều mạng không sợ chết bảo vệ ở cửa chính, trên người cắm ít nhất là ba con dao!
Mắt thấy phe không có súng, nhưng với nhân số gấp hai ba lần sắp sửa phá được cửa chính, một con Xích Giáp Trùng uy phong lẫm liệt đột nhiên xuất hiện tại đầu phố!
Không hề do dự, không hề ngừng lại, mọi người trong nháy mắt đều chọn lựa chạy trốn, chỉ dựa vào một khẩu súng lục mà muốn chống lại Xích Giáp Trùng, đó là đi chịu chết!
Tốc độ của con người làm sao có thể so sánh với tốc độ của côn trùng!?
Xích Giáp Trùng chỉ nhảy một cái đã lao vào giữa đoàn người, trong mắt nó, những con người yếu ớt hèn nhát này chỉ là những con mồi không có một chút sức phản kháng nào mà thôi.
Thế nhưng nó không biết đạo lý bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau. Một cái bóng màu xám bay từ trên trời xuống, kèm theo đó là một mũi tên lạnh lẽo như muốn đóng băng cả trời đất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook