Phí Hi nhìn người trong phủ lo trong lo ngoài, lạnh nhạt thờ ơ, không chút quan tâm. Càng trầm mặt hơn nhiều so với ngày thường, ánh mắt thêm vài phần âm lãnh, không giống Phí Hi lỗ mãng trước kia chút nào. Có điều lúc này, đã không ai dư thừa tinh lực đi phát hiện. Phí Hi đóng cửa sổ, trở lại đầu giường, vô thức lấy thứ gì đó trong gối đầu nhét vào tay áo.

"Tiểu thư, đến thời gian thỉnh an lão phu nhân!" Lúc này, thanh âm tỳ nữ từ ngoài cửa vang lên, khóe mắt Phí Hi thoáng hoảng loạn, đáy mắt lướt qua tia mê mang, cúi đầu không hiểu nhìn hai tay mình, rồi vỗ vỗ mặt để duy trì thanh tỉnh, "Ta biết rồi." Phí Hi cười nhạt trả lời.

Sửa soạn xong xuôi, Phí Hi ra cửa, dọc đường vẻ mặt mang nụ cười nhìn mọi người xung quanh bận rộn, "Xem ra mọi người rất xem trọng yến hội lần này!"

"Nô tỳ nghe tỷ tỷ bên cạnh phu nhân nói, đã mời được Tam hoàng tử tham gia!" Tỳ nữ ý vị thâm trường quay sang Phí Hi nói.

Phí Hi giận dữ liếc mắt nhìn tỳ nữ, "Ngươi lại huyên thuyên!" Lát sau, sắc mặt Phí Hi dần tối lại, "Ta cảm giác Tam công chúa đối ta có địch ý, nàng dường như rất không thích ta." Phí Hi thì thào.

"Tam hoàng tử thích là được rồi! Đúng không, tiểu thư?" Tỳ nữ tiếp tục trêu chọc, "Huống hồ, Tam hoàng tử yêu mến tiểu thư là chuyện mọi người đều biết, Tam công chúa vì nể mặt Tam hoàng tử, sẽ không dám gây bất lợi cho tiểu thư a. Người đừng suy nghĩ nhiều."

"Ngươi cũng hiểu biết nhiều thật!" Gương mặt Phí Hi đỏ lên, vặn khăn, không để ý đến tỳ nữ nữa, vội vã đi về phía trước.

Tỳ nữ nhún vai, cười cười, gấp gáp đuổi theo sau.

Phí Hi nhẹ nhàng đến trước cửa, vừa lúc gặp phải Ngô ma ma từ bên trong đi ra, nhỏ giọng dò hỏi, "Ma ma, Tổ mẫu thế nào?"

"Lão phu nhân đã ngủ được một lúc, lại sắp đến giờ uống thuốc, lão phu nhân phân phó, Nhị tiểu thư tới, gọi người vào gặp, có điều,người đừng kinh động lão phu nhân." Ngô ma ma bình thản nói.

"Ta đã biết, ma ma yên tâm, ta sẽ cẩn thận!" Rồi nghiêng đầu qua người bên cạnh, "Đi xem thử thuốc nấu cho Tổ mẫu đã xong chưa?" Liền đẩy nhẹ cửa mà vào.

Ngô ma ma quay người nhìn Phí Hi, đáy mắt xuất hiện tia lãnh ý, lại nhìn mấy người bận rộn qua lại, hàn ý nơi khóe miệng càng sâu.

***

Phí Hi đóng cửa lại, lặng lẽ đến trước giường Phí lão phu nhân, trên mặt mang ý cười. Vừa muốn mở miệng nói cái gì, đột nhiên có một loại cảm giác như điện giật kéo tới, thân thể Phí Hi run lên, không hề biết nguyên do. Mở mắt ra lần nữa, trong mắt Phí Hi chỉ còn lại ánh nhìn dữ tợn, từ từ lấy vật trong tay áo ra, cầm trong lòng bàn tay. 

Phí lão phu nhân bất ngờ mở to mắt, nhìn Phí Hi gần trong gang tấc, Phí Hi liền thuận tay đem vật trong tay giấu đi.

"Hi nha đầu, tới rồi mà không đánh thức Tổ mẫu."Phí lão phu nhân động đậy thân thể, thở phào nhẹ nhõm.

"Nhìn Tổ mẫu ngủ say, nên không muốn quấy rầy." Phí Hi trả lời, ngồi xuống một bên giường.

Phí lão phu nhân muốn nhìn thấy thần sắc Phí Hi, nhưng nàng ta lại ngồi ngược sáng, cả khuôn mặt đã bị ánh nắng che khuất, xem không rõ ràng lắm, khẩn trương trong lòng Phí lão phu nhân dần lắng lại, "Mẫu thân con đã nhiều ngày bận bịu việc yến tiệc, con phải theo ma ma học quy củ cho tốt, đến lúc cần dùng đến."

"Dạ." Phí hi gật đầu, "Tổ mẫu, dự định xử trí tiện nhân kia thế nào?" Khẩu khí có phần cứng rắng, tựa hồ đang ẩn nhẫn điều gì, "Tam hoàng tử..."

Phí lão phu nhân nhíu mày, nhắm mắt lại che đi ánh mặt trời chói mắt, "Tổ mẫu đã nói với con, nó đã không còn là uy hiếp! Nhưng mà, mặc kệ thế nào, người có thể nắm chắc trong tay mới an tâm được! Chuyện này con không cần quan tâm."

"Tổ mẫu dự định chỉ giam giữ nó thôi sao?" Trong khẩu khí lộ ra chút không vui.

"Ngươi?" Phí lão phu nhân cảnh giác đứng dậy, muốn xem cho rõ ràng, nhưng là...

Phí Hi bất ngờ vươn tay giữ lấy miệng Phí lão phu nhân. Bà ta kinh ngạc vừa định mở miệng, thứ trong tay Phí Hi đã chui ngay vào trong, theo động tác nuốt xuống, đi vào trong thân thể.

"Ngươi... là ai?" Nói xong, người đã lâm vào hôn mê.

Phí Hi buông tay ra, chậm rãi đứng dậy, rồi bình tĩnh đi ra ngoài. Nàng ta vừa rời phòng, thân thể Phí lão phu nhân bắt đầu run rẩy kịch liệt, trên bụng, có một cái gì đó đang nổi lên chuyển động tới lui. Phí lão phu nhân ngồi xuống la lớn, hai tròng mắt trợn trừng, đồng tử trong nháy mắt biến thành màu đỏ như máu, miệng há to thở hổn hển.

Ầm-- Cửa bị mở ra, có người nghe được tiếng la chạy tới, "Lão phu nhân, lão phu nhân!" Mà sau đó, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân cũng gấp gáp chạy vào.

"Xảy ra chuyện gì?" Đại phu nhân nhìn Phí lão phu nhân ngồi trên giường, nhíu mày hỏi.

"Tranh cãi ầm ĩ cái gì? Chuyện bé xé ra to!" Con ngươi màu đen của Phí lão phu nhân đảo qua từng người, "Không có ai chết cả, chẳng qua ta gặp ác mộng mà thôi." Tỳ nữ bên cạnh vội vàng lấy khăn ra lau mồ hôi trên mặt cho Phí lão phu nhân.

Phí lão phu nhân tựa người ở đầu giường, lạnh lùng nhìn ba vị phu nhân, "Có việc? Quan hệ giữa các ngươi từ lúc nào trở nên tốt như vậy?" Khẩu khí mang theo châm chọc.

Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân liếc nhau, cảm thấy lão phu nhân hôm nay có chỗ nào không đúng, Nhị phu nhân đứng ra, "Nương, ngài không sao chứ? Có chỗ nào khó chịu sao? Cần thỉnh ngự y đến xem một chút không?"

"Không có bệnh cũng thành bệnh!" Ánh mắt Phí lão phu nhân quét qua Nhị phu nhân, làm cho Nhị phu nhân bất giác run lên, lập tức ngậm miệng.

"Nương, chuyện người phân phó lúc trước đã làm tốt, chỉ là mấy đứa nhỏ, còn cần nương tự mình lựa chọn." Đại phu nhân hướng Nhị phu nhân nháy mắt, "Chuẩn bị cho yến tiệc đã sắp hoàn thành, ngươi đã mời đến." Đại phu nhân nói tiếp, "Chỉ là, phía Đại tiểu thư..." Đại phu nhân có hơi khó xử, "Nương, dù sao cũng là cốt nhục Phí gia, thật sự muốn mang đến Từ đường, việc này...quá tàn nhẫn!"

"Chuyện đó các ngươi không cần nhúng tay! Tiện nhân kia ta sẽ đích thân xử lý!" Phí lão phu nhân nhắm hai mắt lại, "Ta mệt mỏi, ra ngoài hết đi!"

Ba người liếc nhìn nhau, tuy rằng lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng không ai dám hỏi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn lui ra ngoài, hơn nữa, những người khác cũng bị đuổi ra khỏi phòng.

Phí lão phu nhân nằm trên giường, đáy mắt xuất hiện đạo hồng quang, người đã nặng nề đi vào giấc ngủ.

***

Phí Hi trở lại phòng mình, trong tay siết chặt một cây cương châm, ngơ ngác nhìn về hướng tòa viện nơi Phí lão phu nhân ở, khanh khách cười ra tiếng, "Chết, chết đi, đi tìm chết, đi tìm chết đi!" Hắn là của ta, Tam hoàng tử là của ta, ngươi chết đi, tiện nhân! Ha ha---" Giờ phút này, Phí Hi nào có dáng dấp của một tiểu thư khuê các? Gương mặt ẩn hiện trong bóng tối càng trở nên dữ tợn, xấu xí tựa ma quỷ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương