Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu
-
Chương 29
Dạ Khê cùng Lan Hạ vừa bước một chân xuống xe ngựa, còn chưa đứng vững, chợt nghe tiếng động ‘loảng xoảng’ vang lên, đồ đạc gì trong xe đều bị ném xuống đất.
“Ngươi!” Sắc mặt Lan Hạ rất khó coi.
“Còn cho mình là tiểu thư trong phủ?” Gã sai vặt phun một bãi nước bọt, khinh bỉ nhìn chủ tớ hai người, “Lão phu nhân đã lên tiếng, các ngươi? Tự sinh tự diệt! Đồ ngu ngốc – ”
Gã sai vặt còn chưa kịp nói xong, Dạ Khê tựa như quỷ mị tới trước mặt hắn, thần sắc rét lạnh, quanh thân tản ra khí thế kinh người, “Loài kiến nhỏ nhoi!” Chỉ nghe thanh âm ‘răng rắc’ vang lên, tròng mắt hắn đảo ngược, máu trong khóe miệng chảy xuống. Dạ Khê chán ghét buông tay ra, lắc lắc cánh tay, dường như bàn tay vừa chạm đến cái gì đó rất bẩn thỉu.
Lan Hạ suýt nữa kinh hãi la lên, khiếp sợ nhìn Dạ Khê, rồi nhìn thi thể trên mặt đất, há hốc miệng, nửa ngày không có phản ứng.
Dạ Khê cúi người ôm Đinh Đang, thuận tay vuốt lông Đinh Đang, nhìn phản ứng của Lan Hạ, “Ta cho ngươi cơ hội một lần lựa chọn, rời khỏi hoặc lưu lại!” Đem khế ước bán thân đưa cho Lan Hạ, kiên nhẫn chờ đợi Lan Hạ trả lời.
Lan Hạ hoàn hồn, nhìn khế ước bán thân trong tay, cầm nó đi, ta sẽ được tự do, không ai có thể trói buộc ta. Lan Hạ nở nụ cười, quỳ gối trước mặt Dạ Khê, hai tay dâng lên khế ước bán thân, “Nô tỳ là người của tiểu thư, được tiểu thư xem trọng, nô tỳ xin ở lại!” Thân thể tự do quả là hấp dẫn cực lớn, thế nhưng nếu so sánh, nàng càng thích theo tiểu thư, bởi vì đây là người nàng nhận định!
Dạ Khê điểm điểm đầu Đinh Đang, nhéo tai tiểu miêu, tự tiếu phi tiếu nhìn Lan Hạ, “Ngươi không sợ, ta giết ngươi?” Lời nói có chút lãnh mạc.
Sắc mặt Lan Hạ hơi trắng, gật đầu, kiên định đáp lại, “Sợ! Nhưng là, nếu không có tiểu thư, nô tỳ vẫn còn ở trong phủ Xích Bá tước, Trịnh ma ma đã sớm đem nô tỳ ban cho hỗn đản nhi tử của bà ta, Trịnh ma ma là một trong những tâm phúc bên người lão phu nhân, bà nhất định sẽ không vì nô tỳ mà trách cứ Trịnh ma ma… ” Kết cục bi thảm này, Lan Hạ có thể đoán được.
“Cơ hội đã cho ngươi, con đường này do ngươi chọn, sau này đừng hòng hối hận. Nếu có một ngày, ngươi cản đường ta, chớ trách ta thủ đoạn độc ác!” Dạ Khê băng lãnh cảnh cáo.
Lan Hạ vừa nghe, nở nụ cười, tiểu thư đây là cho ta ở lại! “Mạng của nô tỳ thuộc về tiểu thư!” Khẩn trương dập đầu.
“Cầm theo y phục.” Dạ Khê hạ lệnh, xoay người rời đi.
Lan Hạ mờ mịt, lập tức có phản ứng, quay người cầm lấy bọc y phục, chạy theo Dạ Khê, “Tiểu thư, cái này…” Lan Hạ chỉ vào khế ước bán thân trong tay, chẳng biết nói thế nào cho phải.
“Cho ngươi!” Dạ Khê đạm mạc nói, “Trước tiên đi tìm một khách điếm ở lại đã, ngày mai hỏi thăm xem có căn nhà nào bán không.”
“Dạ!” Lan Hạ cười sáng lạn hơn, cẩn thận cất giữ khế ước bán thân, rồi cung kính đi phía sau Dạ Khê, không nói gì nữa.
Căn viện cũ nát càng ngày càng xa, thi thể trên đất trơ trọi nằm cạnh xe ngựa, không người phát hiện.
***
Dạ Khê đứng cạnh cửa sổ, ôm tiểu hắc miêu Đinh Đang, nhìn người đến người đi trên đường phố, tâm tư mịt mờ không rõ, tự sinh tự diệt? Bộ mặt thật của lão bất tử cuối cùng đã lộ diện! Trưởng nữ thì như thế nào? Dạ Khê vuốt ve cánh tay phải, ngón tay bấm chặt vào da thịt, thủ cung sa? Âm trầm nở nụ cười, nàng hẳn là nên cảm tạ nó, nếu không sự tình cũng không thuận lợi như vậy.
“Tiểu thư!” Lan Hạ bưng chậu rửa mặt tới, “Nên rửa mặt rồi!” Cung kính đứng một bên, “Tiểu thư có nghĩ tới, muốn căn nhà như thế nào?” Lan Hạ cẩn thận hỏi.
Dạ Khê xoay người lại, bước chân chậm rãi đến ngồi vào ghế, đem Đinh Đang thả trên bàn, “Phố Cổ Tuyền không phải có rất nhiều căn nhà bỏ trống sao?” Dạ Khê hỏi vặn lại.
Lan Hạ hơn bất động một hồi, phố Cổ Tuyền? Đó là nơi tấc đất tấc vàng, mua một cánh cửa đều đủ để người ta táng gia bại sản, càng không cần phải nói đến cả căn nhà.
Nhìn bộ dạng Lan Hạ kinh ngạc, khóe môi Dạ Khê dãn ra ý cười, ánh mắt đánh giá Lan Hạ, khiến Lan Hạ cả người sợ hãi.
“Tiểu – tiểu thư, nô – nô tỳ không đáng bao nhiêu tiền đâu!” Lan Hạ lắp ba lắp bắp sức mẽ phun ra một câu, ngại ngùng cúi đầu, gương mặt bạo hồng, hiển nhiên là đang nghĩ đến nơi nào đó không đứng đắn!
Dạ Khê nhếch mày, nàng có nói cái gì sao? Lại vô tội hỏi Đinh Đang.
Đinh Đang liếc mắt nhìn, trong bụng oán thầm – ngươi chưa nói, nhưng ngươi chính là có ý tứ này! Ngươi nghĩ đem người ta bán vào kỹ viện! Thấp giọng ‘meo meo ô’ một tiếng, lười biếng nheo mắt, một bộ không có tinh lực.
“Khụ, với tư sắc của nô tỳ, dù có bán vào thanh lâu cũng không được mấy đồng tiền!” Lan Hạ khe khẽ lầm bầm, gương mặt đỏ bừng, kinh hoảng rũ đầu, không biết làm sao.
Dạ Khê cười khanh khách.
Lan Hạ kinh ngạc nhìn Dạ Khê, nàng lần đầu tiên nghe tiểu thư cười thoải mái mà trong trẻo như thế, lần đầu tiên thấy được nụ cười xinh đẹp như vậy trên mặt Dạ Khê, như tuyết trắng tinh khôi, dường như bị cuốn hút theo, Lan Hạ cũng cười ra tiếng.
“Vấn đề tiền, ta sẽ giải quyết.” Nhìn Lan Hạ, “Tìm căn nhà là đại sự trước mắt! Không cần quá lớn, đường đi thuận tiện, tốt nhất ở gần chợ đen một chút!”
“Chợ đen?” Lan Hạ hơi khó hiểu, nghe Dạ Khê giải thích xong, Lan Hạ chần chờ một lát, rồi lập tức gật đầu đáp ứng, “Nô tỳ sẽ lưu ý!”
Dạ Khê gật đầu, Lan Hạ rất thông minh, hiểu được sát ngôn quan sắc, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, người như thế Dạ Khê đang cần. Dạ Khê uống trà, cách xa Phí gia, cởi bỏ ràng buộc, nàng phải tính toán bước tiếp theo cho tốt một chút. Trầm tư, ngón tay có tiết tấu gõ mặt bàn.
***
Dạ Khê ôm Đinh Đang đứng trước cổng chợ đen, tiếng ồn ào bay vào trong tai, lạnh lùng đảo mắt qua xung quanh, nhận ra hành vi lén lút của vài người, đáy mắt xẹt qua lệ quang, khóe môi nhếch lên, cười âm ngoan. Vỗ vỗ tiểu hắc miêu trong lòng, lần thứ hai tiến nhập nơi này.
Không để ý người phía sau, Dạ Khê đi thẳng tới sòng bạc, bên trong vẫn ồn ào náo nhiệt. Nàng đứng trước cửa, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, nhưng chỉ thấy được khe hở trên cửa sổ. Nhíu mày, nàng rõ ràng cảm giác từ lúc bắt đầu tiến nhập chợ đen, tựa như có một tầm mắt băng lãnh chăm chú nhìn nàng, thẳng đến sòng bạc.
Meo meo ô –
Đinh Đang cũng theo ánh mắt Dạ Khê nhìn sang, mắt mèo hiện lên tia đỏ, sắc bén chợt lóe, rồi lặng yên thu hồi.
“Nhìn thấy sao? Tiểu gia hỏa!” Dạ Khê vỗ đầu Đinh Đang, xoay người bước vào, nàng hiện tại cần tiền, càng nhiều càng tốt, cái khác, tạm thời đặt sang một bên.
***
“Ánh mắt rất sâu sắc!” Dạ Khê vừa tiêu thất, một nam tử áo đen xuất hiện trước cửa sổ, “Lại gặp mặt!” Nam tử vuốt cằm, như có điều suy nghĩ.
“Chính là nữ nhân này?” Phía sau nam tử áo đen đi ra một nam tử khác, châm chọc trên mặt không chút che dấu, “Ngươi vậy mà bại dưới tay một nha đầu, Lộ!”
“Ngươi!” Sắc mặt Lan Hạ rất khó coi.
“Còn cho mình là tiểu thư trong phủ?” Gã sai vặt phun một bãi nước bọt, khinh bỉ nhìn chủ tớ hai người, “Lão phu nhân đã lên tiếng, các ngươi? Tự sinh tự diệt! Đồ ngu ngốc – ”
Gã sai vặt còn chưa kịp nói xong, Dạ Khê tựa như quỷ mị tới trước mặt hắn, thần sắc rét lạnh, quanh thân tản ra khí thế kinh người, “Loài kiến nhỏ nhoi!” Chỉ nghe thanh âm ‘răng rắc’ vang lên, tròng mắt hắn đảo ngược, máu trong khóe miệng chảy xuống. Dạ Khê chán ghét buông tay ra, lắc lắc cánh tay, dường như bàn tay vừa chạm đến cái gì đó rất bẩn thỉu.
Lan Hạ suýt nữa kinh hãi la lên, khiếp sợ nhìn Dạ Khê, rồi nhìn thi thể trên mặt đất, há hốc miệng, nửa ngày không có phản ứng.
Dạ Khê cúi người ôm Đinh Đang, thuận tay vuốt lông Đinh Đang, nhìn phản ứng của Lan Hạ, “Ta cho ngươi cơ hội một lần lựa chọn, rời khỏi hoặc lưu lại!” Đem khế ước bán thân đưa cho Lan Hạ, kiên nhẫn chờ đợi Lan Hạ trả lời.
Lan Hạ hoàn hồn, nhìn khế ước bán thân trong tay, cầm nó đi, ta sẽ được tự do, không ai có thể trói buộc ta. Lan Hạ nở nụ cười, quỳ gối trước mặt Dạ Khê, hai tay dâng lên khế ước bán thân, “Nô tỳ là người của tiểu thư, được tiểu thư xem trọng, nô tỳ xin ở lại!” Thân thể tự do quả là hấp dẫn cực lớn, thế nhưng nếu so sánh, nàng càng thích theo tiểu thư, bởi vì đây là người nàng nhận định!
Dạ Khê điểm điểm đầu Đinh Đang, nhéo tai tiểu miêu, tự tiếu phi tiếu nhìn Lan Hạ, “Ngươi không sợ, ta giết ngươi?” Lời nói có chút lãnh mạc.
Sắc mặt Lan Hạ hơi trắng, gật đầu, kiên định đáp lại, “Sợ! Nhưng là, nếu không có tiểu thư, nô tỳ vẫn còn ở trong phủ Xích Bá tước, Trịnh ma ma đã sớm đem nô tỳ ban cho hỗn đản nhi tử của bà ta, Trịnh ma ma là một trong những tâm phúc bên người lão phu nhân, bà nhất định sẽ không vì nô tỳ mà trách cứ Trịnh ma ma… ” Kết cục bi thảm này, Lan Hạ có thể đoán được.
“Cơ hội đã cho ngươi, con đường này do ngươi chọn, sau này đừng hòng hối hận. Nếu có một ngày, ngươi cản đường ta, chớ trách ta thủ đoạn độc ác!” Dạ Khê băng lãnh cảnh cáo.
Lan Hạ vừa nghe, nở nụ cười, tiểu thư đây là cho ta ở lại! “Mạng của nô tỳ thuộc về tiểu thư!” Khẩn trương dập đầu.
“Cầm theo y phục.” Dạ Khê hạ lệnh, xoay người rời đi.
Lan Hạ mờ mịt, lập tức có phản ứng, quay người cầm lấy bọc y phục, chạy theo Dạ Khê, “Tiểu thư, cái này…” Lan Hạ chỉ vào khế ước bán thân trong tay, chẳng biết nói thế nào cho phải.
“Cho ngươi!” Dạ Khê đạm mạc nói, “Trước tiên đi tìm một khách điếm ở lại đã, ngày mai hỏi thăm xem có căn nhà nào bán không.”
“Dạ!” Lan Hạ cười sáng lạn hơn, cẩn thận cất giữ khế ước bán thân, rồi cung kính đi phía sau Dạ Khê, không nói gì nữa.
Căn viện cũ nát càng ngày càng xa, thi thể trên đất trơ trọi nằm cạnh xe ngựa, không người phát hiện.
***
Dạ Khê đứng cạnh cửa sổ, ôm tiểu hắc miêu Đinh Đang, nhìn người đến người đi trên đường phố, tâm tư mịt mờ không rõ, tự sinh tự diệt? Bộ mặt thật của lão bất tử cuối cùng đã lộ diện! Trưởng nữ thì như thế nào? Dạ Khê vuốt ve cánh tay phải, ngón tay bấm chặt vào da thịt, thủ cung sa? Âm trầm nở nụ cười, nàng hẳn là nên cảm tạ nó, nếu không sự tình cũng không thuận lợi như vậy.
“Tiểu thư!” Lan Hạ bưng chậu rửa mặt tới, “Nên rửa mặt rồi!” Cung kính đứng một bên, “Tiểu thư có nghĩ tới, muốn căn nhà như thế nào?” Lan Hạ cẩn thận hỏi.
Dạ Khê xoay người lại, bước chân chậm rãi đến ngồi vào ghế, đem Đinh Đang thả trên bàn, “Phố Cổ Tuyền không phải có rất nhiều căn nhà bỏ trống sao?” Dạ Khê hỏi vặn lại.
Lan Hạ hơn bất động một hồi, phố Cổ Tuyền? Đó là nơi tấc đất tấc vàng, mua một cánh cửa đều đủ để người ta táng gia bại sản, càng không cần phải nói đến cả căn nhà.
Nhìn bộ dạng Lan Hạ kinh ngạc, khóe môi Dạ Khê dãn ra ý cười, ánh mắt đánh giá Lan Hạ, khiến Lan Hạ cả người sợ hãi.
“Tiểu – tiểu thư, nô – nô tỳ không đáng bao nhiêu tiền đâu!” Lan Hạ lắp ba lắp bắp sức mẽ phun ra một câu, ngại ngùng cúi đầu, gương mặt bạo hồng, hiển nhiên là đang nghĩ đến nơi nào đó không đứng đắn!
Dạ Khê nhếch mày, nàng có nói cái gì sao? Lại vô tội hỏi Đinh Đang.
Đinh Đang liếc mắt nhìn, trong bụng oán thầm – ngươi chưa nói, nhưng ngươi chính là có ý tứ này! Ngươi nghĩ đem người ta bán vào kỹ viện! Thấp giọng ‘meo meo ô’ một tiếng, lười biếng nheo mắt, một bộ không có tinh lực.
“Khụ, với tư sắc của nô tỳ, dù có bán vào thanh lâu cũng không được mấy đồng tiền!” Lan Hạ khe khẽ lầm bầm, gương mặt đỏ bừng, kinh hoảng rũ đầu, không biết làm sao.
Dạ Khê cười khanh khách.
Lan Hạ kinh ngạc nhìn Dạ Khê, nàng lần đầu tiên nghe tiểu thư cười thoải mái mà trong trẻo như thế, lần đầu tiên thấy được nụ cười xinh đẹp như vậy trên mặt Dạ Khê, như tuyết trắng tinh khôi, dường như bị cuốn hút theo, Lan Hạ cũng cười ra tiếng.
“Vấn đề tiền, ta sẽ giải quyết.” Nhìn Lan Hạ, “Tìm căn nhà là đại sự trước mắt! Không cần quá lớn, đường đi thuận tiện, tốt nhất ở gần chợ đen một chút!”
“Chợ đen?” Lan Hạ hơi khó hiểu, nghe Dạ Khê giải thích xong, Lan Hạ chần chờ một lát, rồi lập tức gật đầu đáp ứng, “Nô tỳ sẽ lưu ý!”
Dạ Khê gật đầu, Lan Hạ rất thông minh, hiểu được sát ngôn quan sắc, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, người như thế Dạ Khê đang cần. Dạ Khê uống trà, cách xa Phí gia, cởi bỏ ràng buộc, nàng phải tính toán bước tiếp theo cho tốt một chút. Trầm tư, ngón tay có tiết tấu gõ mặt bàn.
***
Dạ Khê ôm Đinh Đang đứng trước cổng chợ đen, tiếng ồn ào bay vào trong tai, lạnh lùng đảo mắt qua xung quanh, nhận ra hành vi lén lút của vài người, đáy mắt xẹt qua lệ quang, khóe môi nhếch lên, cười âm ngoan. Vỗ vỗ tiểu hắc miêu trong lòng, lần thứ hai tiến nhập nơi này.
Không để ý người phía sau, Dạ Khê đi thẳng tới sòng bạc, bên trong vẫn ồn ào náo nhiệt. Nàng đứng trước cửa, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, nhưng chỉ thấy được khe hở trên cửa sổ. Nhíu mày, nàng rõ ràng cảm giác từ lúc bắt đầu tiến nhập chợ đen, tựa như có một tầm mắt băng lãnh chăm chú nhìn nàng, thẳng đến sòng bạc.
Meo meo ô –
Đinh Đang cũng theo ánh mắt Dạ Khê nhìn sang, mắt mèo hiện lên tia đỏ, sắc bén chợt lóe, rồi lặng yên thu hồi.
“Nhìn thấy sao? Tiểu gia hỏa!” Dạ Khê vỗ đầu Đinh Đang, xoay người bước vào, nàng hiện tại cần tiền, càng nhiều càng tốt, cái khác, tạm thời đặt sang một bên.
***
“Ánh mắt rất sâu sắc!” Dạ Khê vừa tiêu thất, một nam tử áo đen xuất hiện trước cửa sổ, “Lại gặp mặt!” Nam tử vuốt cằm, như có điều suy nghĩ.
“Chính là nữ nhân này?” Phía sau nam tử áo đen đi ra một nam tử khác, châm chọc trên mặt không chút che dấu, “Ngươi vậy mà bại dưới tay một nha đầu, Lộ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook