Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu
-
Chương 27: Thành công (hạ)
“Trong đêm Khê nhi sinh ra, Tiên Hoàng từng sai người đưa tới một mật chỉ, cũng truyền khẩu dụ, nếu không đến hồi sinh tử, không được xuất ra.” Phí lão phu nhân mím môi, thần sắc nghiêm túc, thận trọng lấy từ cổ tay áo ra một hà bao, cẩn thận mở ra, hai tay dâng lên.
Hoàng Thượng, Hoàng Hậu liếc nhau, Phí Hi, Nhị phu nhân vẻ mặt mờ mịt, hai người chưa từng nghe lão phu nhân nhắc tới có mật chỉ này!
Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào hà bao, trong lòng cũng đặt nghi vấn, họ thật tò mò, trên đó rốt cuộc viết cái gì?
Hoàng Thượng tiếp nhận hà bao, từ bên trong lấy ra tấm vải thêu đằng long, đúng là thánh chỉ! Kinh ngạc nhìn vật trong tay, nét chữ không sai, quen thuộc ngọc tỷ, đủ để chứng minh, thực sự là thánh chỉ, tuyệt đối không thể nào làm giả! Hoàng Thượng kích động nhìn thoáng qua Hoàng Hậu, bắt đầu đọc nội dung bên trong.
Vừa xem, sắc mặt Hoàng Thượng trở nên đau đớn mà khổ sở, mày nhăn thành chữ xuyên, khí sắc nguyên bản đang có chút nhẹ nhõm lần nữa trầm xuống.
“Hoàng Thượng, Tiên Hoàng nói điều gì?” Hoàng Hậu bước lên, thong dong mỉm cười nhìn Hoàng Thượng, chờ đợi câu trả lời.
“Hoàng Hậu tự xem đi!” Đưa mật chỉ cho Hoàng Hậu, miễn cưỡng cười.
“Đêm Xích Bá tước phủ Trưởng nữ sinh ra, trẫm mơ đến chúa sơn lâm từ trên thác nước nhảy xuống, cho rằng chính là điềm lành, đặc biệt ban thưởng ‘Khê’ tự, tứ hôn Tam hoàng tôn, ngày…” Hoàng Hậu vặn mày, đọc một nửa thì ngừng lại, phía bên rõ ràng có chữ viết, thế nhưng, mực viết sớm đã bị nhòe một mảng, mấy hàng chữ ở giữa nhìn không rõ, có điều ba chữ cuối cùng, lại dị thường rõ ràng, “giết không tha!” Hoàng Hậu tự lẩm bẩm, cuối cùng là chuyện quái quỷ gì?
“Bá tước phu nhân, mật chỉ này, ngươi từng xem qua chưa?” Hoàng Hậu thiêu mi chất vấn Phí lão phu nhân, khẩu khí không tốt.
Phí lão phu nhân hốt hoảng vội vã dập đầu, “Khi Tiên Hoàng đem mật chỉ giao tới, được đặt trong hà bao, những năm gần đây lão thân tự mình mang theo, cẩn tuân Tiên Đế khẩu dụ, chưa từng mở, huống hồ, nương nương có thể gọi tú nương đến kiểm tra, đường may không hề có dấu hiệu được khâu lại!” Phí lão phu nhân chém đinh chặt sắt nói.
Hoàng Hậu xuất thân từ thứ tú danh gia, nữ công có thể nói nhất tuyệt, điểm ấy bà tự nhiên nhìn ra, cho dù nhờ đến tú nương, khâu một lần nữa cũng sẽ để lại dấu vết, Hoàng Hậu nắm hà bao trong tay, âm thầm gật đầu.
“Cho bọn họ nhìn một chút.” Hoàng Thượng mệnh lệnh, tiểu thái giám đem thánh chỉ cho mọi người xem qua một lần, kể cả còn đang giả vờ ngủ Dạ Khê.
Giết không tha? Dạ Khê âm thầm bĩu môi, tuy rằng qua nhiều năm, vẫn có thể khẳng định, chữ viết thông suốt, ngôn từ không chênh lệch bao nhiêu so với năm đó, có thể loại bỏ khả năng có người xóa đi. (chỗ này hơi khó hiểu nên…ta chém) cố ý viết trước sau mâu thuẫn, rõ ràng muốn quấy nhiễu thị giác cùng suy nghĩ của người nhìn. Có ý tứ! Dạ Khê nhếch môi cười.
Trác Thụy Long quét mắt một lần, hừ lạnh một tiếng, “Hoàng gia vẫn có dự kiến trước, giết không tha, loại nữ nhân này, căn bản không xứng sống trên cõi đời!” Chán ghét đảo mắt sang Dạ Khê.
Trác Thụy Đào so với Trác Thụy Long lý trí hơn, nhìn thánh chỉ, “Phụ Hoàng, mật chỉ, có rất nhiều điểm đáng ngờ!” Sau đó liền không nói tiếp.
Từ công công hít sâu một hơi, quỳ trên mặt đất, thành khẩn nhìn Hoàng Thượng, “Hoàng Thượng, người là người hiểu rõ Tiên Hoàng nhất, Tiên Hoàng không có khả năng vô duyên vô cớ hạ mật chỉ, cũng không có khả năng tùy ý hạ thánh chỉ tứ hôn, dù điều này gây tranh cãi, thế nhưng Tiên Hoàng ban tặng Khê tiểu thư đặc quyền, ai cũng không cướp đoạt được!”
“Từ công công!” Hoàng Hậu nổi cơn thịnh nộ.
“Lão nô chỉ hy vọng Hoàng Thượng cân nhắc kỹ rồi thực hiện!” Từ công công đứng dậy, đi tới trước mặt Dạ Khê, “Khê tiểu thư, lão nô đã hoàn thành nhiệm vụ Tiên Hoàng giao cho, tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, lão nô vẫn mong ước Khê tiểu thư bình an khỏe mạnh!” Từ công hướng Dạ Khê dập đầu ba cái.
“Từ công công, ngươi đừng được đằng chân lên đằng đầu!” Sắc mặt Hoàng Hậu biến thành màu đỏ tía, nếp nhăn che giấu vì nổi giận mà hoàn toàn lộ ra. Nên biết, Từ công công là người bên cạnh mà Tiên hoàng coi trọng nhất, sủng thần được tín nhiệm nhất, Tiên Hoàng từng hạ chỉ, với Hoàng gia, Từ công công miễn quỳ. Trừ Hoàng Thượng ra, Từ công công chẳng bao giờ quỳ trước bất luận kẻ nào, kể cả một quốc gia chi mẫu! Hoàng Hậu đã sớm hận thấu hắn.
Từ công công đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, thân thể già nua nháy mắt cao lớn, Từ công công mỉm cười, “Hoàng Thượng, lão nô nhìn người lớn lên, nhìn người được phong làm Thái tử, tự mình đưa người lên Long ỷ, người là một vị minh quân!” Từ công công vui mừng nhìn Hoàng Thượng, lúc mọi người không phát hiện, lấy ra chủy thủ trong lòng, đâm sâu vào ngực mình.
“Từ công công!” Hoàng Thượng ngạc nhiên nhìn Từ công công bị máu tươi nhuộm đỏ, không biết làm sao.
“Hoàng Thượng, bảo trọng! Phốc -” Từ công công há mồm thổ huyết, đôi con ngươi sáng sủa dần tro tàn, nguội lạnh.
“Thái y, thái y!” Hoàng Thượng rống giận, điên cuồng chạy xuống đài, tới trước thi thể Từ công công, kinh ngạc nhìn khóe môi Từ công công cong lên, “Vì sao? Từ công công, vì sao muốn làm như vậy?” Chán chường lung lay thân thể.
“Hoàng Thượng!” Hoàng Hậu theo sát phía sau, đỡ Hoàng Thượng, căm hận liếc mắt nhìn Từ công công nằm trên đất.
Thái y tới, lắc đầu thở dài, Từ công công căn bản không có ý chí muốn sống!
Hoàng Thượng bi thống nhắm mắt lại, suy yếu vẫy cánh tay, “Hậu táng!” Thế nhân chỉ biết một mà không biết hai, Từ công công chẳng những là nô tài, càng là phụ thân của hắn, là tôn sư, bồi theo hắn trưởng thành, cùng hắn vượt qua rất nhiều thời kì khó khăn.
Buông tha Khê tiểu thư! Đây là di ngôn của Từ công công chưa kịp nói xong.
Bỗng nhiên mở hai mắt ra, viền mắt đỏ hoe, “Xích Bá tước phủ Trưởng nữ, khi quân phạm thượng, tội không thể tha!” Hoàng Thượng từ từ mở miệng.
Phí Hi quỳ trên mặt đất, lẳng lặng nghe, đang mong đợi ba chữ ‘Giết không tha’ trong miệng Hoàng Thượng, như vậy, tiện nhân Phí Khê này sẽ không còn đường sống! Một mối uy hiếp được xử lí xong!
“Song – ” Lời Hoàng Thượng vừa xoay chuyển, đem tâm tất cả mọi người níu chặt, vểnh tai lắng nghe, sợ để lọt một chữ, “Tiên Hoàng vô cùng yêu thích… Tử tội có thể miễn…”
Sắc mặt Trác Thụy Long tức khắc đen xuống, Phí Hi cũng kinh ngạc, không tin nổi lời nghe được bên tai.
“Tích cách… không xứng làm con dâu Hoàng gia… giải trừ hôn ước cùng Tam hoàng tử, Phí Khê muôn đời không được bước vào cửa Hoàng gia!” Từng chữ nói ra rành mạch. Thái giám mang thánh chỉ đưa lên, Hoàng Đế xuất ra ngọc tỷ, nặng nề ấn xuống.
Giấy trắng mực đen, hồng ấn làm chứng!
Hoàng Thượng một tay lấy thánh chỉ ném ra ngoài, quay người rời khỏi. Hoàng Hậu thở dài một hơi, sắc mặt rốt cuộc trời quang mây tạnh, chỉ cần không an bài Hoàng nhi lấy một kẻ ngu ngốc là tốt rồi!
Dạ Khê nhìn thánh chỉ trên mặt đất, nắm tay chậm rãi buông ra, thân thể buộc chặt cũng buông lỏng, khóe môi cuối cùng đã nâng lên, cười hài lòng.
Hoàng Thượng, Hoàng Hậu liếc nhau, Phí Hi, Nhị phu nhân vẻ mặt mờ mịt, hai người chưa từng nghe lão phu nhân nhắc tới có mật chỉ này!
Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào hà bao, trong lòng cũng đặt nghi vấn, họ thật tò mò, trên đó rốt cuộc viết cái gì?
Hoàng Thượng tiếp nhận hà bao, từ bên trong lấy ra tấm vải thêu đằng long, đúng là thánh chỉ! Kinh ngạc nhìn vật trong tay, nét chữ không sai, quen thuộc ngọc tỷ, đủ để chứng minh, thực sự là thánh chỉ, tuyệt đối không thể nào làm giả! Hoàng Thượng kích động nhìn thoáng qua Hoàng Hậu, bắt đầu đọc nội dung bên trong.
Vừa xem, sắc mặt Hoàng Thượng trở nên đau đớn mà khổ sở, mày nhăn thành chữ xuyên, khí sắc nguyên bản đang có chút nhẹ nhõm lần nữa trầm xuống.
“Hoàng Thượng, Tiên Hoàng nói điều gì?” Hoàng Hậu bước lên, thong dong mỉm cười nhìn Hoàng Thượng, chờ đợi câu trả lời.
“Hoàng Hậu tự xem đi!” Đưa mật chỉ cho Hoàng Hậu, miễn cưỡng cười.
“Đêm Xích Bá tước phủ Trưởng nữ sinh ra, trẫm mơ đến chúa sơn lâm từ trên thác nước nhảy xuống, cho rằng chính là điềm lành, đặc biệt ban thưởng ‘Khê’ tự, tứ hôn Tam hoàng tôn, ngày…” Hoàng Hậu vặn mày, đọc một nửa thì ngừng lại, phía bên rõ ràng có chữ viết, thế nhưng, mực viết sớm đã bị nhòe một mảng, mấy hàng chữ ở giữa nhìn không rõ, có điều ba chữ cuối cùng, lại dị thường rõ ràng, “giết không tha!” Hoàng Hậu tự lẩm bẩm, cuối cùng là chuyện quái quỷ gì?
“Bá tước phu nhân, mật chỉ này, ngươi từng xem qua chưa?” Hoàng Hậu thiêu mi chất vấn Phí lão phu nhân, khẩu khí không tốt.
Phí lão phu nhân hốt hoảng vội vã dập đầu, “Khi Tiên Hoàng đem mật chỉ giao tới, được đặt trong hà bao, những năm gần đây lão thân tự mình mang theo, cẩn tuân Tiên Đế khẩu dụ, chưa từng mở, huống hồ, nương nương có thể gọi tú nương đến kiểm tra, đường may không hề có dấu hiệu được khâu lại!” Phí lão phu nhân chém đinh chặt sắt nói.
Hoàng Hậu xuất thân từ thứ tú danh gia, nữ công có thể nói nhất tuyệt, điểm ấy bà tự nhiên nhìn ra, cho dù nhờ đến tú nương, khâu một lần nữa cũng sẽ để lại dấu vết, Hoàng Hậu nắm hà bao trong tay, âm thầm gật đầu.
“Cho bọn họ nhìn một chút.” Hoàng Thượng mệnh lệnh, tiểu thái giám đem thánh chỉ cho mọi người xem qua một lần, kể cả còn đang giả vờ ngủ Dạ Khê.
Giết không tha? Dạ Khê âm thầm bĩu môi, tuy rằng qua nhiều năm, vẫn có thể khẳng định, chữ viết thông suốt, ngôn từ không chênh lệch bao nhiêu so với năm đó, có thể loại bỏ khả năng có người xóa đi. (chỗ này hơi khó hiểu nên…ta chém) cố ý viết trước sau mâu thuẫn, rõ ràng muốn quấy nhiễu thị giác cùng suy nghĩ của người nhìn. Có ý tứ! Dạ Khê nhếch môi cười.
Trác Thụy Long quét mắt một lần, hừ lạnh một tiếng, “Hoàng gia vẫn có dự kiến trước, giết không tha, loại nữ nhân này, căn bản không xứng sống trên cõi đời!” Chán ghét đảo mắt sang Dạ Khê.
Trác Thụy Đào so với Trác Thụy Long lý trí hơn, nhìn thánh chỉ, “Phụ Hoàng, mật chỉ, có rất nhiều điểm đáng ngờ!” Sau đó liền không nói tiếp.
Từ công công hít sâu một hơi, quỳ trên mặt đất, thành khẩn nhìn Hoàng Thượng, “Hoàng Thượng, người là người hiểu rõ Tiên Hoàng nhất, Tiên Hoàng không có khả năng vô duyên vô cớ hạ mật chỉ, cũng không có khả năng tùy ý hạ thánh chỉ tứ hôn, dù điều này gây tranh cãi, thế nhưng Tiên Hoàng ban tặng Khê tiểu thư đặc quyền, ai cũng không cướp đoạt được!”
“Từ công công!” Hoàng Hậu nổi cơn thịnh nộ.
“Lão nô chỉ hy vọng Hoàng Thượng cân nhắc kỹ rồi thực hiện!” Từ công công đứng dậy, đi tới trước mặt Dạ Khê, “Khê tiểu thư, lão nô đã hoàn thành nhiệm vụ Tiên Hoàng giao cho, tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, lão nô vẫn mong ước Khê tiểu thư bình an khỏe mạnh!” Từ công hướng Dạ Khê dập đầu ba cái.
“Từ công công, ngươi đừng được đằng chân lên đằng đầu!” Sắc mặt Hoàng Hậu biến thành màu đỏ tía, nếp nhăn che giấu vì nổi giận mà hoàn toàn lộ ra. Nên biết, Từ công công là người bên cạnh mà Tiên hoàng coi trọng nhất, sủng thần được tín nhiệm nhất, Tiên Hoàng từng hạ chỉ, với Hoàng gia, Từ công công miễn quỳ. Trừ Hoàng Thượng ra, Từ công công chẳng bao giờ quỳ trước bất luận kẻ nào, kể cả một quốc gia chi mẫu! Hoàng Hậu đã sớm hận thấu hắn.
Từ công công đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, thân thể già nua nháy mắt cao lớn, Từ công công mỉm cười, “Hoàng Thượng, lão nô nhìn người lớn lên, nhìn người được phong làm Thái tử, tự mình đưa người lên Long ỷ, người là một vị minh quân!” Từ công công vui mừng nhìn Hoàng Thượng, lúc mọi người không phát hiện, lấy ra chủy thủ trong lòng, đâm sâu vào ngực mình.
“Từ công công!” Hoàng Thượng ngạc nhiên nhìn Từ công công bị máu tươi nhuộm đỏ, không biết làm sao.
“Hoàng Thượng, bảo trọng! Phốc -” Từ công công há mồm thổ huyết, đôi con ngươi sáng sủa dần tro tàn, nguội lạnh.
“Thái y, thái y!” Hoàng Thượng rống giận, điên cuồng chạy xuống đài, tới trước thi thể Từ công công, kinh ngạc nhìn khóe môi Từ công công cong lên, “Vì sao? Từ công công, vì sao muốn làm như vậy?” Chán chường lung lay thân thể.
“Hoàng Thượng!” Hoàng Hậu theo sát phía sau, đỡ Hoàng Thượng, căm hận liếc mắt nhìn Từ công công nằm trên đất.
Thái y tới, lắc đầu thở dài, Từ công công căn bản không có ý chí muốn sống!
Hoàng Thượng bi thống nhắm mắt lại, suy yếu vẫy cánh tay, “Hậu táng!” Thế nhân chỉ biết một mà không biết hai, Từ công công chẳng những là nô tài, càng là phụ thân của hắn, là tôn sư, bồi theo hắn trưởng thành, cùng hắn vượt qua rất nhiều thời kì khó khăn.
Buông tha Khê tiểu thư! Đây là di ngôn của Từ công công chưa kịp nói xong.
Bỗng nhiên mở hai mắt ra, viền mắt đỏ hoe, “Xích Bá tước phủ Trưởng nữ, khi quân phạm thượng, tội không thể tha!” Hoàng Thượng từ từ mở miệng.
Phí Hi quỳ trên mặt đất, lẳng lặng nghe, đang mong đợi ba chữ ‘Giết không tha’ trong miệng Hoàng Thượng, như vậy, tiện nhân Phí Khê này sẽ không còn đường sống! Một mối uy hiếp được xử lí xong!
“Song – ” Lời Hoàng Thượng vừa xoay chuyển, đem tâm tất cả mọi người níu chặt, vểnh tai lắng nghe, sợ để lọt một chữ, “Tiên Hoàng vô cùng yêu thích… Tử tội có thể miễn…”
Sắc mặt Trác Thụy Long tức khắc đen xuống, Phí Hi cũng kinh ngạc, không tin nổi lời nghe được bên tai.
“Tích cách… không xứng làm con dâu Hoàng gia… giải trừ hôn ước cùng Tam hoàng tử, Phí Khê muôn đời không được bước vào cửa Hoàng gia!” Từng chữ nói ra rành mạch. Thái giám mang thánh chỉ đưa lên, Hoàng Đế xuất ra ngọc tỷ, nặng nề ấn xuống.
Giấy trắng mực đen, hồng ấn làm chứng!
Hoàng Thượng một tay lấy thánh chỉ ném ra ngoài, quay người rời khỏi. Hoàng Hậu thở dài một hơi, sắc mặt rốt cuộc trời quang mây tạnh, chỉ cần không an bài Hoàng nhi lấy một kẻ ngu ngốc là tốt rồi!
Dạ Khê nhìn thánh chỉ trên mặt đất, nắm tay chậm rãi buông ra, thân thể buộc chặt cũng buông lỏng, khóe môi cuối cùng đã nâng lên, cười hài lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook