Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu
-
Chương 22: Chuẩn bị
Đinh Đang rít lên một tiếng, trực tiếp bay lên vai Dạ Khê, móng vuốt bỗng hướng về phía khoảng không đánh một trảo, bức tường nhanh chóng vỡ vụn như đậu hủ, chỉ nghe được đinh – thanh thúy vang lên, âm thanh vật cứng rơi xuống đất, Đinh Đang nhảy xuống, dùng móng vuốt tìm kiếm trong đống gạch vụn, rồi đào ra một cây cương châm( kim bằng sắt).
Meo meo ô – Đinh Đang ngẩng đầu hướng Dạ Khê kêu lên, tìm vị trí sạch sẽ vỗ nhẹ móng vuốt, chùi sạch vết vôi dính trên đó.
Dạ Khê tự tiếu phi tiếu nhìn, ngồi xổm xuống, bàn tay mềm nhẹ đặt lên đầu Đinh Đang, “Thì ra ngươi còn có bản lĩnh này!” Nhàn nhạt cười, chỉ là nụ cười này nghe thế nào cũng khiến người ta mao cốt tủng nhiên.
Đinh Đang vụng trộm xem Dạ Khê, uất ức rục cổ, thấp giọng nghẹn ngào, dường như đang muốn nói cái gì đó.
Dạ Khê không để ý đến ánh mắt ủy khuất của nó, tay cầm châm lên quan sát, mũi kim vô cùng sắc bén, đặt dưới ánh mặt trời, mơ hồ có thể nhìn thấy một điểm đen, “Lan Hạ, mang ngân châm đến đây!”
Sắc mặt Lan Hạ có chút trắng bệch, nghe được mệnh lệnh, nhanh nhẹn xoay người, cầm một ngân châm quay về, giao cho Dạ Khê, rồi an tĩnh đứng một bên .
Cầm đầu cương châm ma sát trên ngân châm, rất nhanh, màu bạc liền hóa thành đen, có độc! Hơn nữa còn là kịch độc!
“Đây là muốn mạng của bổn cô nương?” Dạ Khê cười âm lãnh, nhìn bức tường, có thể ở cự ly xa đem cương châm đánh vào đó, đủ thấy người này lực đạo rất cường hãn, là cổ đại nội lực sao?
Ném hai cây châm lên bàn, quay đầu nhìn Lan Hạ, tuy rằng sắc mặt nàng trắng bệch, thoạt nhìn sợ sệt, thế nhưng từ tròng mắt kiên định lại để lộ sự chấp nhất, “Cất giữ đi.” Dạ Khê chỉ thức ăn trên bàn, “Thức ăn hàng ngày, nhất định phải tự mình trông giữ, trước khi dùng cơm cần dùng ngân châm kiểm tra!”
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết!” Lan Hạ ổn định tâm trạng, gật đầu đáp.
“Khê tiểu thư có ở đây không?” Đúng lúc này, một thanh âm xa lạ từ bên ngoài vang lên.
Dạ Khê hướng Lan Hạ nháy mắt, bắt lấy tiểu hắc miêu trở lại giường, Lan Hạ lưu loát thu dọn mọi thứ, nhìn lướt qua bức tường bi hủy hoại, xoay người ra cửa.
“Nguyên lai là Lan Đan tỷ tỷ!” Lan Hạ mỉm cười cúi chào, “Tỷ tỷ làm sao có thời gian rảnh rỗi tới nơi này? Thân thể lão phu nhân gần đây có tốt?” Lan Hạ nói lời khách khí.
Lan Đan cẩn thận nhìn thoáng qua trong phòng, hất cằm, “Tiểu thư ở đây sao?”
“Vừa chơi đùa cùng tiểu miêu, lúc này có lẽ đang ngủ” Lan Hạ hạ thấp thanh âm, lộ ra bất đắc dĩ, “Tỷ tỷ cũng biết, dỗ tiểu thư ngủ không dễ dàng.” Lan Hạ khổ sở, rũ mắt, “Nô tỳ chúng ta, chủ tử hảo là tốt rồi.”
Lan Đan vỗ nhẹ tay Lan Hạ, ánh mắt thương hại, “Chuyện này chỉ có thể nói với ngươi.” Sắc mặt có chút ngưng trọng, “Trịnh ma ma bảo ta nói cho ngươi biết một tiếng, những ngày này cố gắng trông nom tiểu thư, chớ để tiểu thư gây chuyện rắc rối, ngay mai sẽ có người đến đo may cho tiểu thư.”
“Đo may? Làm xiêm y?” Lan Hạ nhếch mày, tò mò hỏi Lan Đan, “Hảo tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lan Hạ dù trong lòng có chút nóng nảy, trên mặt vẫn không biểu hiện bất cứ dị thường nào.
Lan Đan cười xấu xí, “Yên tâm, chuyện tốt.”
“Tỷ tỷ đừng qua loa muội muội, nếu không phải đại sự, tỷ tỷ cũng không cần phải tự mình đi một chuyến!” Lan Hạ nắm tay Lan Đan, “Tỷ tỷ cứ nói thẳng, để muội muội sớm chuẩn bị cho tốt.”
Lan Đan gật đầu, “Trịnh ma ma vốn định đích thân đến, tình cờ có việc trì hoãn, nên ta tự đề cử tới nơi này.” Sắc mặt dột nhiên thay đổi sang cẩn thận, “Buổi sáng trong cung phái người truyền lời, Cung yến vài ngày sau muốn Khê tiểu thư tham gia!”
“Cung yến?” Lan Hạ nghe xong, đổi sắc mặt, hai mắt trừng lớn, “Nhưng mà, nhưng mà nhìn bộ dạng tiểu thư như vậy…”
“Ai da, ta nói việc này…! Tuy mọi người đều biết tình trạng tiểu thư thế nào, có điều, dù sao cũng là Hoàng tử phi tương lai, chung quy phải ra mắt hoàng gia.” Lan Đan thở dài, nhìn Lan Hạ nói, “Ta vụng trộm nghe được Lão phu nhân nói…”, “Lần này Cung yến, nữ tử ở các thế gia đều phải tham gia, người nhất định phải đi theo rồi, sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt!”
Lan Hạ ngơ ngác một hồi, rồi vui mừng nhìn Lan Đan thần sắc lo lắng, “Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở!”
Hai người trò chuyện một lúc, Lan Đan mới rời đi. Dạ Khê đẩy cửa ra ngoài, ôm Đinh Đang trong ngực, hiển nhiên đã nghe rõ chuyện hai người vừa nói. “Cung yến?” Nàng nheo mắt, bỗng nhiên nở nụ cười, “Cuối cùng các người đã có động tác!”
“Tiểu thư?” Lan Hạ nhìn Dạ Khê đôi con ngươi khó lường, trong lòng bồn chồn.
***
Phí Hi tỉ mỉ bày y phục trên giường, cau mày, thần sắc xoắn xuýt, “Nương, nữ nhi nên mặc bộ nào thì tốt? Cung yến nhất định rất trang trọng, vừa không thể quá mức nổi trội cướp đoạt hào quang của quý nhân, lại không làm Tam hoàng tử coi thường chính mình…” Phí Hi tự lẩm bẩm, tầm mắt dừng lại trên y phục mẫu đơn, hoài niệm như ẩn hiện, ánh sáng nhu hòa trong mắt dần lan rộng, gương mặt ửng đỏ, khóe môi bị tia cười hạnh phúc tràn đầy.
Nhị phu nhân cười niềm nở, “Phí Hi của chúng ta mặc cái gì đều đẹp, mặc y phục nào chắc chắn cũng xinh đẹp lấn át tứ phương, son chi tục phấn khác, căn bản không đáng giá nhắc tới! Làm sao có thể so sánh cùng Hi Nhi của ta?” Nhị phu nhân tự hào nói.
Phí Hi ngượng ngùng tựa vào lòng Nhị phu nhân, cẩn thận lấy ra ngọc bội trong cổ, đặt trước mắt, ánh mắt trời chiếu xuống, ngọc bội càng thêm sáng bóng, xanh biếc, “Nương, người nói xem, Tam hoàng tử là nghiêm túc sao?” Phí Hi không xác định hỏi, “Thật sự sẽ đánh bại ngốc quả dưa đó sao?”
Nhị phu nhân vô cùng thân thiết vén sợi tóc xõa trên trán Phí Hi, “Ngay cả Tổ mẫu con đều đứng về phía chúng ta, tiện nhân kia?” Đáy mắt Nhị nhu nhân thoáng qua chút khinh thường, “Một nghiệp chướng mà thôi! Phí gia sẽ không để cho người như vậy an ổn sống trên đời này!” Nhị phu nhân âm u nói.
Phí Hi nhìn phương xa, trong mắt xuất hiện một tia kì dị, âm thầm cụp mắt, lại nhìn bàn tay phải hơi mở ra, dấu vết dữ tợn xấu xí còn lưu lại, nơi lòng bàn tay lại có thêm một vệt máu thoáng qua, rất mảnh, rất nhẹ, gần như vừa xuất hiện đã tiêu tán, Phí Hi bỗng cười cực kì dữ tợn, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tiền phương – phương hướng – căn viện nơi Dạ Khê đang ở.
***
Lão phu nhân nằm trên tháp, sắc mặt dị thường nghiêm túc, hai người Ngô ma ma cùng Trịnh ma ma đều ở đây, cung kính đứng bên cạnh, trong phòng không còn người nào khác.
“Chuyện này, nhất định phải cẩn thận, quyết không thể để người khác thừa cơ lợi dụng!” Ánh mắt sắc bén lần lượt đảo qua Ngô ma ma, Trịnh ma ma, “Hai người bồi bên cạnh ta nhiều năm, là trợ thủ đắc lực của ta, chuyện này quan hệ đến…”
Meo meo ô – Đinh Đang ngẩng đầu hướng Dạ Khê kêu lên, tìm vị trí sạch sẽ vỗ nhẹ móng vuốt, chùi sạch vết vôi dính trên đó.
Dạ Khê tự tiếu phi tiếu nhìn, ngồi xổm xuống, bàn tay mềm nhẹ đặt lên đầu Đinh Đang, “Thì ra ngươi còn có bản lĩnh này!” Nhàn nhạt cười, chỉ là nụ cười này nghe thế nào cũng khiến người ta mao cốt tủng nhiên.
Đinh Đang vụng trộm xem Dạ Khê, uất ức rục cổ, thấp giọng nghẹn ngào, dường như đang muốn nói cái gì đó.
Dạ Khê không để ý đến ánh mắt ủy khuất của nó, tay cầm châm lên quan sát, mũi kim vô cùng sắc bén, đặt dưới ánh mặt trời, mơ hồ có thể nhìn thấy một điểm đen, “Lan Hạ, mang ngân châm đến đây!”
Sắc mặt Lan Hạ có chút trắng bệch, nghe được mệnh lệnh, nhanh nhẹn xoay người, cầm một ngân châm quay về, giao cho Dạ Khê, rồi an tĩnh đứng một bên .
Cầm đầu cương châm ma sát trên ngân châm, rất nhanh, màu bạc liền hóa thành đen, có độc! Hơn nữa còn là kịch độc!
“Đây là muốn mạng của bổn cô nương?” Dạ Khê cười âm lãnh, nhìn bức tường, có thể ở cự ly xa đem cương châm đánh vào đó, đủ thấy người này lực đạo rất cường hãn, là cổ đại nội lực sao?
Ném hai cây châm lên bàn, quay đầu nhìn Lan Hạ, tuy rằng sắc mặt nàng trắng bệch, thoạt nhìn sợ sệt, thế nhưng từ tròng mắt kiên định lại để lộ sự chấp nhất, “Cất giữ đi.” Dạ Khê chỉ thức ăn trên bàn, “Thức ăn hàng ngày, nhất định phải tự mình trông giữ, trước khi dùng cơm cần dùng ngân châm kiểm tra!”
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết!” Lan Hạ ổn định tâm trạng, gật đầu đáp.
“Khê tiểu thư có ở đây không?” Đúng lúc này, một thanh âm xa lạ từ bên ngoài vang lên.
Dạ Khê hướng Lan Hạ nháy mắt, bắt lấy tiểu hắc miêu trở lại giường, Lan Hạ lưu loát thu dọn mọi thứ, nhìn lướt qua bức tường bi hủy hoại, xoay người ra cửa.
“Nguyên lai là Lan Đan tỷ tỷ!” Lan Hạ mỉm cười cúi chào, “Tỷ tỷ làm sao có thời gian rảnh rỗi tới nơi này? Thân thể lão phu nhân gần đây có tốt?” Lan Hạ nói lời khách khí.
Lan Đan cẩn thận nhìn thoáng qua trong phòng, hất cằm, “Tiểu thư ở đây sao?”
“Vừa chơi đùa cùng tiểu miêu, lúc này có lẽ đang ngủ” Lan Hạ hạ thấp thanh âm, lộ ra bất đắc dĩ, “Tỷ tỷ cũng biết, dỗ tiểu thư ngủ không dễ dàng.” Lan Hạ khổ sở, rũ mắt, “Nô tỳ chúng ta, chủ tử hảo là tốt rồi.”
Lan Đan vỗ nhẹ tay Lan Hạ, ánh mắt thương hại, “Chuyện này chỉ có thể nói với ngươi.” Sắc mặt có chút ngưng trọng, “Trịnh ma ma bảo ta nói cho ngươi biết một tiếng, những ngày này cố gắng trông nom tiểu thư, chớ để tiểu thư gây chuyện rắc rối, ngay mai sẽ có người đến đo may cho tiểu thư.”
“Đo may? Làm xiêm y?” Lan Hạ nhếch mày, tò mò hỏi Lan Đan, “Hảo tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lan Hạ dù trong lòng có chút nóng nảy, trên mặt vẫn không biểu hiện bất cứ dị thường nào.
Lan Đan cười xấu xí, “Yên tâm, chuyện tốt.”
“Tỷ tỷ đừng qua loa muội muội, nếu không phải đại sự, tỷ tỷ cũng không cần phải tự mình đi một chuyến!” Lan Hạ nắm tay Lan Đan, “Tỷ tỷ cứ nói thẳng, để muội muội sớm chuẩn bị cho tốt.”
Lan Đan gật đầu, “Trịnh ma ma vốn định đích thân đến, tình cờ có việc trì hoãn, nên ta tự đề cử tới nơi này.” Sắc mặt dột nhiên thay đổi sang cẩn thận, “Buổi sáng trong cung phái người truyền lời, Cung yến vài ngày sau muốn Khê tiểu thư tham gia!”
“Cung yến?” Lan Hạ nghe xong, đổi sắc mặt, hai mắt trừng lớn, “Nhưng mà, nhưng mà nhìn bộ dạng tiểu thư như vậy…”
“Ai da, ta nói việc này…! Tuy mọi người đều biết tình trạng tiểu thư thế nào, có điều, dù sao cũng là Hoàng tử phi tương lai, chung quy phải ra mắt hoàng gia.” Lan Đan thở dài, nhìn Lan Hạ nói, “Ta vụng trộm nghe được Lão phu nhân nói…”, “Lần này Cung yến, nữ tử ở các thế gia đều phải tham gia, người nhất định phải đi theo rồi, sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt!”
Lan Hạ ngơ ngác một hồi, rồi vui mừng nhìn Lan Đan thần sắc lo lắng, “Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở!”
Hai người trò chuyện một lúc, Lan Đan mới rời đi. Dạ Khê đẩy cửa ra ngoài, ôm Đinh Đang trong ngực, hiển nhiên đã nghe rõ chuyện hai người vừa nói. “Cung yến?” Nàng nheo mắt, bỗng nhiên nở nụ cười, “Cuối cùng các người đã có động tác!”
“Tiểu thư?” Lan Hạ nhìn Dạ Khê đôi con ngươi khó lường, trong lòng bồn chồn.
***
Phí Hi tỉ mỉ bày y phục trên giường, cau mày, thần sắc xoắn xuýt, “Nương, nữ nhi nên mặc bộ nào thì tốt? Cung yến nhất định rất trang trọng, vừa không thể quá mức nổi trội cướp đoạt hào quang của quý nhân, lại không làm Tam hoàng tử coi thường chính mình…” Phí Hi tự lẩm bẩm, tầm mắt dừng lại trên y phục mẫu đơn, hoài niệm như ẩn hiện, ánh sáng nhu hòa trong mắt dần lan rộng, gương mặt ửng đỏ, khóe môi bị tia cười hạnh phúc tràn đầy.
Nhị phu nhân cười niềm nở, “Phí Hi của chúng ta mặc cái gì đều đẹp, mặc y phục nào chắc chắn cũng xinh đẹp lấn át tứ phương, son chi tục phấn khác, căn bản không đáng giá nhắc tới! Làm sao có thể so sánh cùng Hi Nhi của ta?” Nhị phu nhân tự hào nói.
Phí Hi ngượng ngùng tựa vào lòng Nhị phu nhân, cẩn thận lấy ra ngọc bội trong cổ, đặt trước mắt, ánh mắt trời chiếu xuống, ngọc bội càng thêm sáng bóng, xanh biếc, “Nương, người nói xem, Tam hoàng tử là nghiêm túc sao?” Phí Hi không xác định hỏi, “Thật sự sẽ đánh bại ngốc quả dưa đó sao?”
Nhị phu nhân vô cùng thân thiết vén sợi tóc xõa trên trán Phí Hi, “Ngay cả Tổ mẫu con đều đứng về phía chúng ta, tiện nhân kia?” Đáy mắt Nhị nhu nhân thoáng qua chút khinh thường, “Một nghiệp chướng mà thôi! Phí gia sẽ không để cho người như vậy an ổn sống trên đời này!” Nhị phu nhân âm u nói.
Phí Hi nhìn phương xa, trong mắt xuất hiện một tia kì dị, âm thầm cụp mắt, lại nhìn bàn tay phải hơi mở ra, dấu vết dữ tợn xấu xí còn lưu lại, nơi lòng bàn tay lại có thêm một vệt máu thoáng qua, rất mảnh, rất nhẹ, gần như vừa xuất hiện đã tiêu tán, Phí Hi bỗng cười cực kì dữ tợn, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tiền phương – phương hướng – căn viện nơi Dạ Khê đang ở.
***
Lão phu nhân nằm trên tháp, sắc mặt dị thường nghiêm túc, hai người Ngô ma ma cùng Trịnh ma ma đều ở đây, cung kính đứng bên cạnh, trong phòng không còn người nào khác.
“Chuyện này, nhất định phải cẩn thận, quyết không thể để người khác thừa cơ lợi dụng!” Ánh mắt sắc bén lần lượt đảo qua Ngô ma ma, Trịnh ma ma, “Hai người bồi bên cạnh ta nhiều năm, là trợ thủ đắc lực của ta, chuyện này quan hệ đến…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook