Hạ Xưa
C1: Chương 1

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Thượng Hải về đêm xa hoa trụy lạc giống như một con quái vật được tô vẽ bằng màu nước phương Tây, nó nằm trong lồng ngực Trung Quốc, vùng đất nhỏ in dấu sức nặng không thể chối từ, nuốt chửng những ham muốn bẩn thỉu nhưng lại được trang hoàng bởi những kẻ nhiều tiền.

Đời sống ngợp trong vàng son, đó chính là viễn cảnh đẹp nhất. Nơi đây có chỗ đốt tiền* hoa lệ và cả những dinh thự giàu có, quyền lực nhất Trung Quốc.

*销金窟: Những nơi để phung phí tiền (sòng bạc, nhà thổ,..)

Không phải ngẫu nhiên mà Thượng Hải có thể trở thành trung tâm tài chính của châu Á. Nó thâu tóm ngành công nghiệp dân tộc của Trung Quốc, các ngân hàng và nhà máy nước ngoài, cuối cùng biến thành Ma Đô*.

*魔都: biệt danh của Thượng Hải, có nghĩa là thành phố kỳ diệu, nhưng cũng mang nghĩa là thành phố quỷ dị.

Đúng vậy. Nó kinh tởm nhưng vẫn khiến cho người ta không ngừng hiến thân vì nó.

Đoàn hát Tứ Quý cũng vậy.

Cũng không phải ngẫu nhiên mà đoàn hát Tứ Quý có chỗ đứng ở Thượng Hải.

Trụ cột nơi này—— Tô Châu, là mỹ nhân tuyệt đối. Bất luận là giọng hát hay ngoại hình, ai từng nghe Tô Châu ca xướng đều như bị câu mất hồn, không hẹn mà mê mẩn vị tiểu sinh khôi ngô này.

Từ khi bắt đầu với lạc địa xướng thư* cho tới khi thành lập đoàn hát nhỏ, ở đoàn hát Tứ Quý trước vẫn luôn là nam sinh đóng vai nữ. Đáng tiếc tình hình hiện nay hỗn loạn, các đoàn kịch nam suy tàn, bây giờ chủ yếu là nữ nhân. Xướng kịch vốn là nghề thấp hèn, người đời khinh thường đào kép, không tiếc thương mà mắng chửi, so sánh họ với kỹ nữ. Có thể thấy địa vị của diễn viên kịch rẻ mạt, còn ai mà muốn đưa con trai mình đi học kịch đây?

*落地唱书: Một hình thức nói hát phổ biến ở khu vực huyện Thặng (Nay là Thặng Châu thuộc thành phố Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc)

Vì vậy, cứ hễ gia đình nào có điều kiện một chút thì có chết cũng sẽ không gửi con mình đi học kịch. Tô Châu lại là con gái của một gia đình nghèo ở vùng quê huyện Thặng, gia cảnh bần cùng khó sống, đúng lúc trưởng đoàn đi ngang qua, người nhà nhận tiền của trưởng đoàn rồi cho Tô Châu đi học xướng hí theo đoàn.

Đánh võ kungfu ở tiểu học đương nhiên không thể so được với người thường. Mười sáu tuổi, dung mạo nảy nở, gọi là tuấn tú, không học theo ai, những gì cô xướng đều ra nét tiểu sinh, sở hữu một loại khí chất nhất định, nhất cử nhất động đều tràn đầy khí phách thư sinh, không ai nhìn ra một điểm kiều mị nào của nữ nhân, khí khái anh hùng ngập tràn.

Trước sau, rất nhiều công tử thiếu gia vội vàng xum xoe, nhưng vẫn không lay động được cô. Mỗi ngày, hạ màn sau khi xướng hí, cô sẽ rời khỏi sân khấu, theo sau là một trụ cột khác – Lương Tiểu Nguyệt.

Sau đó, trưởng đoàn đưa Tứ Quý đến Thượng Hải ca kịch. Tình cờ, vở Việt kịch "Chuyện tình Lương Chúc" đã gây chấn động khắp Thượng Hải, khiến hai người nổi tiếng cả một góc trời.

Vì lý do này, đoàn hát Tứ Quý ở lại Thượng Hải.

Vở kịch ấy đã khiến Tô Châu và Lương Tiểu Nguyệt nổi danh, tiêu đề trên các tờ báo lớn và và tạp chí định kỳ đều hết mình khuyếch đại hình tượng Lương Sơn Bá trong Tô Châu, giọng hát mang phương ngữ Ngô* khiến trái tim của các bà lớn tan chảy, ngay cả những người ngoại quốc đến nghe kịch cũng hết lời khen ngợi.

*Tiếng Ngô: phương ngữ được sử dụng nhiều ở tỉnh Chiết Giang, Thượng Hải.

Về sau, giá vé vào danh viên tăng hơn gấp ba lần nhưng mỗi ngày vẫn có vô số người đến tìm mua. Chẳng rõ là muốn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hai diễn viên chính hay thật sự là đến nghe kịch.

Nhưng không được bao lâu sau, Lương Tiểu Nguyệt được ca ngợi là nữ hoàng Việt kịch, còn Tô Châu được một bà chủ tốt bụng, giàu có, đứng tuổi mà vẫn còn nét quyến rũ, từ nương bán lão* nhận làm con gái đỡ đầu. Quan hệ giữa hai người họ cũng vì vậy mà dần dần rạn nứt.

*徐娘半老: có tuổi rồi nhưng vẫn đa tình

Ngày tháng sáu oi bức, Tô Châu vừa mới bước xuống từ sân khấu đã ướt đẫm mồ hôi. Cởi bỏ trang phục, cô thầm nghĩ cũng may hôm nay không cần trang điểm đậm, nếu không nhất định sẽ bị lem. Cô đứng trước gương nhìn kỹ khuôn mặt của bản thân, vẻ mặt vô cảm, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ dịu dàng như nước trên sân khấu.

Chính là vậy, chỉ là diễn mà thôi.


Cô mỉm cười tự giễu, treo quần áo vừa cởi lên giá thay đồ rồi ngồi vào ghế tẩy trang. Lúc này, Lương Tiểu Nguyệt, người đứng chung sân khấu với cô, cũng bước xuống, xuyên qua tấm màn đi vào, thấy Tô Châu gỡ thủy sa*, cô ta lặng lẽ đứng phía sau quan sát.

*水纱: Một loại tóc giả. Ban đầu có hình dạng giống một chiếc khăn, sau khi ngâm nước sẽ có kết cấu giống như tóc, thường được các diễn viên hí kịch dùng để quấn lên đầu để cố định.

Đôi mày mỏng dài, mắt đen như mực, mặt mày đẹp tựa tranh vẽ. Gương mặt gầy gò mà sắc sảo ấy, sau hơn mười năm quen thuộc, đã âm thầm tăng phần quyến rũ. Không giống với vẻ dễ thương diêm dúa như cô ta, nhưng lại tuấn lãng, thanh tú, tựa Lương Sơn Bá trẻ tuổi nho nhã được khắc họa trong vở kịch. Da mặt bốn mùa trắng sáng, chẳng cần tô son đánh phấn, ngay cả lên đài diễn kịch, từ trước đến nay cũng không cần ăn diện.

Cô có bờ môi mỏng, người ta nói đào hát rất tuyệt tình, người môi mỏng cũng vô tình... Nhưng cô ấy lại rất đa tình. Sống mũi cao vừa phải, cô ta rất thích dùng đầu ngón tay vuốt ve từ mi tâm ấy xuống dưới. Rồi cô sẽ nhẹ nhàng lộ ra nét cười và nắm lấy tay cô ta, ánh mắt tràn ngập nuông chiều. Mái tóc đen dài tự nhiên, xõa trên tay có cảm giác như dòng nước chảy qua.

Gần đây cô cũng gầy đi trông thấy, vòng eo nhỏ đến độ như thể dùng một bàn tay có thể ôm trọn, hí phục mang trên người khá rộng. Vẻ kiêu kỳ thanh lãnh ở giữa hai lông mày đã rút đi một nửa, ẩn chút u sầu. Thấy cô ta đang nhìn, Tô Châu dừng lại động tác tẩy trang rồi đứng dậy đi rửa mặt. Dòng nước mát đem đến một cảm giác khoan khoái ngắn ngủi, thở ra một hơi thoải mái rồi đưa tay rút lấy khăn mặt. Một bàn tay thon dài trắng trẻo đưa khăn cho cô. Cô quay lại nhìn Lương Tiểu Nguyệt.

Lương Tiểu Nguyệt mấp máy môi lại không phát ra âm thanh. Nhưng vẫn cố chấp giơ chiếc khăn lên, ánh mắt chân thành khiến người ta không nỡ cự tuyệt.

Giằng co một lúc, vài người từ trên sân khấu bước xuống, kỳ quái nhìn hai người họ. Những giọt nước lạnh trượt trên mặt cô, được làn da sưởi ấm rồi từ cằm nhỏ xuống đất.

Một người đàn ông từ khán đài đi đến phòng nghỉ, mở cửa phòng thay đồ, nhìn thấy Lương Tiểu Nguyệt và Tô Châu, hai mắt liền sáng rực mà bước vào.

Tô Châu nhìn thấy một người đàn ông hơi mập mạp, khoảng bốn mươi tuổi bước vào, sắc mặt hơi biến đổi, nhìn Lương Tiểu Nguyệt một cái thật sâu, cười mỉa mai, nhưng trong mắt lại toàn là bi thương.

Cô phớt lờ Lương Tiểu Nguyệt mà bước thẳng ra khỏi cửa. Khi đi ngang qua người đàn ông, gã ta nói với cô: "Đường mỗ* tôi muốn đãi Tiểu Nguyệt một bữa, Tô tiểu thư sẽ không phản đối phải không?"

*某: Đại từ biểu thị, đề cập đến một người hoặc sự vật nhất định hoặc không xác định, dùng thay cho chính mình hoặc tên riêng của một người

Cô dừng bước, quay đầu nhìn gã trai nhiều tiền, lạnh lùng nói: "Giám đốc Đường, anh mời ai đi ăn tối không có liên quan gì tới tôi." Nói đoạn, cô nhanh chóng rời đi.

Cô siết chặt nắm tay, sợ không giấu nổi uất hận và thống khổ.

Nụ cười trên mặt giám đốc Đường dần nhạt xuống, nhìn bóng dáng cô bỏ đi, trong lòng nổi lên oán hận. Phải chăng Tô Châu chịu nghe lời hắn... Hừ, đúng là ả đàn bà ngu dốt. Gã quay lại nhìn Lương Tiểu Nguyệt, mỉm cười dịu dàng: "Tiểu Nguyệt, chúng ta đi thôi."

Ẩn nhẫn rời khỏi ngự viên, Tô Châu bị một người đàn ông mặc âu phục đi giày da chặn lại ở cửa: "Cô là Tô tiểu thư?"

Cô nghi hoặc nhưng vẫn lịch sự gật đầu: "Tôi là Tô Châu."

Người kia lấy ra một tấm thiệp in chữ vàng đưa cho cô: "Đỗ phu nhân mời Tô tiểu thư tối nay tới dự tiệc tại vườn hồng."

Là mẹ đỡ đầu của cô.

Cô biết gia thế của bà không hề đơn giản. Hôm ấy, cô được mời tới đại trạch để diễn kịch. Một người phụ nữ duyên dáng, thanh lịch cùng nụ cười hòa nhã đang trò chuyện với các vị phu nhân giàu có trong trang phục tơ lụa phía dưới khán đài. Hạ đài, quản gia dẫn cô đi gặp vị nữ chủ nhân của căn biệt thự lớn, thì ra đó là Đỗ phu nhân.

Đỗ phu nhân rất yêu thích cô, năm lần bảy lượt mời cô đến Đỗ gia, sau nhiều lần qua lại, Đỗ phu nhân nhận cô làm con gái đỡ đầu. Trong nghề, mẹ nuôi không được gọi là mẹ nuôi, mà là mẹ đỡ đầu. Diễn viên kịch đều có truyền thống được nhận làm "con đỡ đầu". Đỗ phu nhân đối xử với cô rất tốt, cũng không coi thường thân phận đào hát, xem cô là con gái, gửi cho cô đủ loại trang sức, quần áo, nước hoa. Bà thực sự coi cô như con gái ruột của mình.

Đỗ phu nhân có con, nhưng chỉ có một người con gái. Nàng sớm đã được Đỗ tiên sinh đưa đi du học tại Anh Quốc. Những lúc vui vẻ, Đỗ phu nhân còn kể cho cô nghe rất nhiều câu chuyện ngày nhỏ thú vị của con gái. Nhưng kể nhiều, bà lại buồn phiền vì phải xa con gái quá lâu. Người ta đều có con gái để cưng chiều hết mực, bà cũng có mà lại như không. Đỗ tiên sinh bận rộn, bà một mình trông coi ngôi nhà lớn, trong lòng luôn cảm thấy hiu quạnh.

Tô Châu hiểu nỗi cô đơn của Đỗ phu nhân, sau khi có Đỗ phu nhân làm mẹ đỡ đầu, cô cũng gặp được Đỗ tiên sinh. Đỗ tiên sinh rất yêu thương Đỗ phu nhân, ngoài bà ra chỉ có một người vợ lẽ duy nhất. Nhưng rồi vị thiếp thất kia chết, con gái Đỗ phu nhân bị đưa ra nước ngoài, Đỗ tiên sinh cũng không tái giá nữa.

Đỗ tiên sinh vô cùng bận rộn, đến Đỗ phủ năm sáu lần cũng chỉ nhìn thấy ông một lần, gặp gỡ vỏn vẹn mấy phút, ông lại ra ngoài giải quyết công việc. Vì vậy, căn nhà lớn xác thực rất cô quạnh. Đỗ phu nhân là kiểu phụ nữ hiền lương thủ đức điển hình, hiếm khi ra ngoài, mà cho dù ra ngoài thì cũng là tới ngự uyển nghe cô hát.

Tô Châu không cự tuyệt sự yêu thích của Đỗ phu nhân, cô cũng rất hiếu thảo, thường thường lại tới hát cho Đỗ phu nhân nghe một đoạn, hoặc là trò chuyện cùng bà, hành động như thể muốn thay thế Đỗ đại tiểu thư.


Từ khi Lương Tiểu Nguyệt và giám đốc Đường quen nhau, cô không để Lương Tiểu Nguyệt đến Đỗ phủ cùng mình, mà đi cùng cô là sư muội, con gái của Hình trưởng đoàn.

Đêm nay cũng phải tới vườn hồng hát một đoạn. Cô chậm rãi bước trên phố, ngắm hoàng hôn đất Thượng Hải. Trước khi đặt chân tới Thượng Hải năm đó, hoàng hôn ở huyện Thặng còn đẹp hơn thế này. Vùng quê yên ả và ấm áp, ánh tịch dương hiện rõ, vàng óng như bánh rán*. Còn ở Thượng Hải, những tòa nhà cao tầng che khuất mất tầm nhìn của cô. Các cao ốc trùng trùng điệp điệp biến thành răng nanh của một con quái vật, bỏ vào mồm, ăn mòn tâm hồn người con gái này.

*炊饼: Nguyên liệu chính của món bánh này gồm bột mì, hành lá, thịt băm, trứng gà và muối. Cách làm là xào thịt cùng các nguyên liệu khác để làm nhân rồi bọc bột ở bên ngoài, sau đó chiên chín.



Mặt trời đã lặn về tây, hơi ấm còn sót lại trên người dần hóa lạnh lẽo.

Đêm xuống. Tô Châu đi thẳng tới vườn hồng. Vườn hồng là nơi giới thượng lưu thường xuyên tụ hội, ngoài cửa đều là BMW, hàng ngày ngựa xe như nước, phục vụ ở cửa mặc âu phục lịch sự, cổng sắt đen được bốn gã phục vụ lực lưỡng mặc vest canh giữ. Không được chủ nhân mời thì tuyệt đối không thể bước chân vào nơi đây.

Nhờ có mẹ đỡ đầu mà Tô Châu đã tới đây không ít lần. Cô thường xuyên lui tới vườn hồng, phục vụ cũng biết rõ cô. Thấy cô tới một mình, lại không đem theo trang phục, ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay Tô tiểu thư không lên sân khấu sao?"

Tô Châu không nói gì, chỉ gật đầu cười, theo phục vụ dẫn vào vườn.

Vừa bước vào, Đỗ phu nhân đã mỉm cười bước đến. Bà nắm tay cô, quan sát từ trên xuống dưới, vô cùng hài lòng Tô Châu.

Bà vỗ vỗ tay Tô Châu nói: "Châu nhi thật thanh tú! Đẹp hơn gấp trăm lần những công tử kia." Bà rất thích dáng vẻ tối nay của Tô Châu.

Tô Châu mím môi cười: "Mẹ nói đùa rồi." Hôm nay Đỗ phu nhân mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu xanh ngọc lục bảo, đeo vòng cổ ngọc trai, khắp người phấn chấn. Cô khen: "Hôm nay mẹ mặc rất đẹp."

Đỗ phu nhân cười nói: "Cái miệng ngọt chưa kìa. Chu nhi, hôm nay con gái Như Mộng của ta vừa từ Anh về, lát nữa ta sẽ giới thiệu với con. Đừng trốn, Như Mộng rất muốn gặp chị nó đấy."

Hai người cười nói một lúc thì tổng quản tiền sảnh mời Tô Châu lên sân khấu. Tô Châu có chút áy náy nói: "Hôm nay tôi không thoải mái nên không lên sân khấu."

"Sao vậy?" Đỗ phu nhân lo lắng hỏi cô, "Sắc mặt con rất kém đấy. Môi trắng bệch cả rồi. Cảm thấy không khỏe thì không hát nữa. Tổng quản, đưa tiểu thư lên tầng hai."

Tô Châu nói một câu cảm ơn. Đỗ phu nhân phải ra phía trước giao lưu, Tô Châu tự mình lên nội sảnh tầng hai nghỉ ngơi.

Đỗ phu nhân đi tới tiền sảnh mà không nhìn thấy con gái, hỏi tổng quản: "Như Mộng đâu?"

Tổng quản nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không tìm thấy đại tiểu thư Đỗ gia.

Tô Châu ngồi ở nội sảnh tầng hai một lúc, cổ họng có chút khó chịu, nhìn chung quanh thì thấy trên bàn có rượu ngoại, còn có trà hoa phương Tây. Cô đứng dậy rót một tách trà hoa, cầm trên tay rồi chậm rãi nhấp từng ngụm.

Vườn hồng chẳng sợ thiếu hồng. Hương thơm của trà pha từ hoa hồng lan tỏa từ cổ họng cho tới buồng phổi, sít sao thẩm thấu vào trong khoang mũi, miệng và máu. Cô thích loại trà này, nó thoang thoảng... tựa hương thơm trên thân thể Lương Tiểu Nguyệt.

Cô đang ngẩn người thì chợt nghe thấy tiếng bước chân cao gót từ phía sau.

Cô quay đầu và bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp.

Vị tiểu thư này mặc một bộ đầm xinh đẹp, mái tóc được búi lên theo kiểu tiểu thư quý tộc thượng lưu, da mặt trắng nõn như men sứ, khuôn mặt trái xoan, đồng tử sáng ngời lấp lánh, dáng mũi xinh xắn, đôi môi đỏ rực đầy đặn kiều diễm. Tao nhã tựa như nữ nhân Trung Quốc cổ đại. Như thể nét đẹp phương Đông được tô điểm bằng nét chữ phương Tây vậy. Nàng đeo một đôi găng tay ren màu trắng, eo thon, chân dài, dáng đứng đoan chính.


Cô choáng váng.

Tiểu thư chợt mỉm cười, xinh đẹp như đóa hồng trong thời nở rộ.

"Quả nhiên là đại mỹ nữ." Tiểu thư mỉm cười đi tới bên cạnh cô, gật gật đầu, tràn đầy khen ngợi cùng kinh ngạc.

Nghe vậy, vị tiểu thư này hẳn là đang nói với cô.

Tô Châu đặt tách trà xuống, đứng dậy, gật đầu cười: "Xin chào, tôi là Tô Châu."

"Tôi biết chị là Tô Châu." Người kia bắt tay với cô, "Xin chào, tôi tên Đỗ Như Mộng."

Đỗ Như Mộng? Tô Châu bừng tỉnh. Người này thì ra chính là đại tiểu thư Đỗ gia mà mẹ vẫn nhắc tới.

Đỗ Như Mộng nhìn làn khói nghi ngút từ tách trà hoa, cười nhẹ: "Tô tiểu thư, chị không phiền nếu tôi uống một tách trà chứ?" Mặt mày Tô Châu dịu xuống, buông tay, để Đỗ đại tiểu thư ngồi bên cạnh mình. Cô rót trà cho nàng, Đỗ Như Mộng tháo găng tay rồi đặt chúng lên bàn, nhận lấy trà hoa hồng.

"Chị là con gái đỡ đầu của mẹ, mà chị lại lớn hơn tôi." Khóe môi Đỗ đại tiểu thư cong lên một nụ cười quyền rũ. "Vậy nên... tôi phải gọi Tô tiểu thư một tiếng chị."

Tô Châu có chút mất tự nhiên trước nụ cười của nàng. Cô từ chối: "Tôi không dám".

"Không ngờ, chị không chỉ xinh đẹp mà còn biết pha trà ngon như vậy." Nhấp một ngụm trà hoa xong, Đỗ Như Mộng có vẻ hài lòng, không để ý tới lời nói của cô, trên gương mặt vũ mị kia tràn đầy ý cười.

"Cảm ơn Đỗ tiểu thư đã khen ngợi. Nhưng trà này không phải tôi pha."

"Ừ," Đỗ Như Mộng sắc mặt không đổi đáp, "Vậy hẳn là phải qua tay người đẹp thì mới có thể thơm thế này."

Nội sảnh rơi vào im lặng trong chốc lát.

Tô Châu dừng một chút, cười cười: "Từ lâu đã nghe nói Đỗ tiểu thư có tài ăn nói khéo léo. Hôm nay tận mắt chứng kiến, quả nhiên là danh bất hư truyền."

Xảo ngôn lệnh sắc*.

*巧言令色: ý chỉ giả vờ hòa nhã để làm hài lòng người khác

Đỗ Như Mộng nói: "Chỉ sợ "một thấy" lại không được như "trăm nghe". Từ khi mẹ nhận chị, bà gửi thư nhiều hơn——Trong thư bà vẫn nhắc đến chị, nói chị tốt thế nào, hài lòng chị ra sao. Nếu không phải tận mắt nhìn, tôi còn tưởng Tô Châu là người chồng tương lai do mẹ sắp đặt đấy." Nói xong, nàng chăm chú nhìn Tô Châu, trên môi có nụ cười nhàn nhạt.

Lưu manh.

Phản ứng đầu tiên của Tô Châu, Đỗ đại tiểu thư du học ở Anh về là một nữ lưu manh mồm mép láu lỉnh.

Không quan tâm cô có đồng ý hay không, vừa gặp đã treo trên miệng tiếng "chị gái", ánh mắt lại quyến rũ. Đây không phải là giở trò lưu manh thì là gì? Trong lòng là vậy nhưng ngoài mặt cô vẫn cười nói: "Mẹ nói quá rồi. Đỗ tiểu thư từ Anh Quốc trở về, hẳn là đường dài mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật tốt. Tôi xin phép đi trước, không làm phiền nữa."

"Có phải là vì em xấu xí nên chị khó chịu, muốn tránh mặt em?" Đỗ Như Mộng đặt tách trà xuống, ngẩng đầu ủy khuất nhìn cô đứng dậy.

"..." Tô Châu đứng hình.

"Em rất thích chị." Đỗ Như Mộng nói với cô.

Cô cứng nhắc ngồi xuống.

Ngón tay mảnh khảnh của Đỗ Như Mộng vuốt ve mép tách trà, ánh nhìn quyến rũ ươn ướt hướng tới cô, nói tiếp: "Đêm nay chị không lên sân khấu, thật đáng tiếc."

"Xin lỗi, Đỗ tiểu thư. Cổ họng tôi hơi khó chịu."

"Ừ." Đỗ Như Mộng đáp, cúi đầu nhìn những cánh hoa đỏ rực và làn khói bập bềnh.


Đỗ Như Mộng không nói, Tô Châu cũng chẳng muốn mở lời. Cô sợ khi bản thân bắt chuyện, bầu không khí sẽ lại trở nên kỳ quái.

Có lẽ nhận ra mình bị phân tâm, Đỗ Như Mộng ngẩng đầu lên, nhìn Tô Châu đang cau mày suy tư, không khỏi cười nhẹ mà nói: "Chị có thích trà hoa hồng không?"

"Không tồi."

"Chị là tiểu sinh Việt kịch?"

"Ừm."

"Vậy hôm khác, khi chị diễn, em và mẹ sẽ đến cổ vũ chị."

Tô Châu dừng lại động tác uống trà. Cô lịch sự cười rồi nói: "Hoan nghênh."

Sau đó, cả hai "vui vẻ" tạm biệt. Tô Châu vườn hồng trở về thì có người gửi thứ gì đó cho cô.

Tô Châu mở ra và nhìn thấy một quả lê tươi, vàng đậm, căng mọng.

Hiện tại là tháng sáu, mùa lê là vào tháng chín và tháng mười, có lẽ những quả lê này được vận chuyển từ Hồ Bắc tới. Trong thùng có một tờ giấy, cô mở ra đọc.

Nét chữ trên giấy tựa rồng bay phượng múa, người viết hẳn là một nữ nhân rất quả đoán, kiên quyết.

Trên ấy chỉ có một câu: Hoa hồng có tính ôn, không nên uống nhiều, lê có thể giúp cổ họng trơn tru.

Đỗ đại tiểu thư gửi lê cho Tô Châu, dọa đoàn trưởng một trận.

Không biết tôi có xúc phạm cô Du khi cô đi khiêu vũ ở Tô Châu không. Nếu không thì làm sao có thể "từ biệt" Tô Châu?

Hắn nghĩ không biết có phải Tô Châu đắc tội Đỗ đại tiểu thư lúc tham dự tiệc hay không. Nếu không thì làm sao lại "tiễn biệt*" Tô Châu?

*送离 /sóng lì/ có nghĩa là "tiễn biệt", đồng âm với 送梨 (gửi lê).

Đoàn trưởng bên này mặt ủ mày chau, bên Tô Châu cũng yên lặng không nói nên lời. Vừa rồi cô không hề mạo phạm Đỗ đại tiểu thư mà Đỗ đại tiểu thư lại "tiễn biệt" cô là sao? Lẽ nào là Đỗ đại tiểu thư trong lòng nảy sinh đố kỵ với cô vì đã cướp đi tình thương của mẹ mình? Nghĩ cũng thấy có thể lắm, nếu không thì lý do gì Đỗ đại tiểu thư lại kỳ quái như vậy khi gặp mặt, lúc nào cũng nhắm vào cô? Còn hành xử như lưu manh, luôn miệng gọi cô là chị. Nhưng nói đi nói lại, lời lẽ quan tâm của Đỗ đại tiểu thư ở trong thư là ý gì? Thật sự chỉ muốn cô giữ ẩm cổ họng thôi sao...

Tô Châu khó hiểu mà chìm vào giấc ngủ, còn Đỗ Như Mộng lại thao thức suốt đêm.

Nàng đứng bên bệ cửa sổ, trên tay cầm ly rượu vang hảo hạng. Màu rượu đỏ rực, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ quyện vào tâm hồn.

Nàng tủm tỉm nhìn màn đêm của Thượng Hải, hàng vạn ngọn đèn dường như đang đốt cháy cả thành phố.

Trong lòng nàng có một đốm lửa nhỏ bập bùng, như thể muốn đốt cháy tim nàng. Móng tay sơn đỏ chạm tới lồng ngực, cúi đầu xuống cảm nhận từng nhịp đập trên đầu ngón tay.

Hóa ra trên đời này thực sự tồn tại nhất kiến chung tình*.

*有一见钟情: Yêu từ cái nhìn đầu tiên

Trước đây tôi vốn không tin, nhưng bây giờ...

Đôi môi đỏ rực nở một nụ cười đầy mê hoặc.

- --------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực với!:3

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương