Đầu tháng tư, khí hậu trở nên nóng hơn khá nhiều, một người tùy tiện thấy ở trên đường, cởi bỏ chiếc áo bông dày nặng đã mặc từ lâu, bắt đầu từ từ đổi sang quần áo mỏng nhẹ hơn. Mặc dù nhiệt độ đang tăng cao, nhưng đa số thời gian vẫn là mưa dầm kéo dài, thời gian mặt trời ló dạng này càng ít đi.

Sáng sớm, Hạ Tuyền cầm một bó hoa đi trên bậc thang có chút ẩm ướt, hắn ăn mặc nghiêm chỉnh, tay khác cầm một chiếc ô, trên mặt không chút biểu tình. Đi thẳng đến cuối, sau đó quẹo phải, lại đi thêm mười lăm bước, chính là mục đích cuối cùng trong chuyến đi này của hắn.

Trước bia mộ, một bó hoa cẩm chướng đỏ đang lẳng lặng nằm đó, Hạ Tuyền hơi hơi kinh ngạc, lần này cũng vẫn sớm hơn so với hắn, hắn nhìn qua một vòng xung quanh, nghĩa trang trống hoác chỉ có một mình hắn.

Là ai chứ? Hàng năm đều có một bó hoa tới trước hắn, Hạ Tuyền đặt bó hoa cẩm chướng trong ngực bên cạnh bó hoa cẩm chướng đỏ, một trắng một đỏ, trái lại nhìn cũng rất đẹp mắt.

Nhìn bức ảnh khuôn mặt tươi cười ấm áp của hai người trên bia mộ, khóe miệng Hạ Tuyền hơi cong lên, lộ ra khuôn mặt mang nụ cười ấm áp tương tự với họ.

“Cha, mẹ, con tới thăm hai người.”

Hàng năm đều tới một lần, đây là thói quen đời trước từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi của Hạ Tuyền, mỗi lần đến trước kia, đều là vội vàng quay về. Lần này, Hạ Tuyền dừng lại rất lâu, chuyện lớn chuyện nhỏ, nói rất nhiều…

Người đã từng chết đi một lần, chung quy đều sẽ trở nên đặc biệt quý trọng một điều gì đó, Hạ Tuyền cũng không ngoại lệ.

Cuối cùng, Hạ Tuyền đứng lên nhìn bia mộ trầm mặc hồi lâu, mâu sắc* hơi trầm xuống, mưa phùn bắt đầu  từ bầu trời rơi xuống, hắn ngẩng đầu nheo mắt một cái, đột nhiên nở nụ cười, dường như nghĩ thông suốt điều gì đó, rồi nhìn về phía bia mộ, nhẹ giọng nói một câu, sau đó khom lưng cúi đầu nghiêng mình, bật mở chiếc ô trong tay quay đầu bước đi.

(*: màu mắt, màu con ngươi)

Trở về từ nghĩa trang, Hạ Tuyền bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày mai đi một chuyến đến W thị, cũng là nơi tổ chức vòng chung kết của cuộc thi, hắn có lòng tin rằng tác phẩm của hắn có thể lọt vào chung kết, mà coi như bị loại, thì đi xem cũng tốt.

Tác phẩm hôm qua đã nộp lên, cách ngày công bố thành tích còn tới một tuần, vừa vặn tới đó vui chơi một chút, W thị cũng có khá nhiều phong cảnh khiến người ta say mê, chuyến đi này phải chơi cho tốt một chút, trước khi sống lại số lần bản thân đi chơi ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay.



Đồ cần thu dọn không nhiều, kỳ thực Hạ Tuyền một thân một mình không  có cái gì cần thu dọn, đang lúc đi trên đường, hắn bị một cuộc điện thoại đánh gãy, dãy số xa lạ… Mới vừa chuyển được liền nghe thấy âm thanh ồn ào bên kia, “Này, Tuyền ca, Tuyền ca!”

“…” Hạ Tuyền im lặng, hắn thế nào lại không nhớ rõ hắn có đứa em?

“Cậu là ai?”

“Là em, Hải Mập… Á nhầm, là em Lương Hải đây.”

Nghĩ nghĩ, nhớ ra là thằng bé gặp ở bãi đậu xe kia, Hạ Tuyền cũng không chán ghét thằng nhóc đó, “Có chuyện?”

“Đi chơi đi, ở nhà mãi tẻ nhạt lắm nha.”

Hạ Tuyền nhíu mày, “Làm sao cậu biết tôi ở nhà?”

“Ặc… Cái này… Đoán ấy mà, Tuyền ca anh mau ra đây đi, không thì em sẽ rất thảm!!!” Đầu bên kia liên tục nói lắp, đầu tiên là ngữ khí chậm rì rì, nói đến lời cuối cùng lại tràn ngập bi thảm.

Hạ Tuyền nhíu mày, “Không có tiền.”

“Không cần tiền của anh không cần tiền của anh!!” Chỉ cần anh mang người đến là đủ rồi, Lương Hải có chút run rẩy liếc nhìn người ngồi đối diện, nếu như người này mở miệng nói cái gì với ông già nhà cậu, cậu tuyệt đối sẽ không nhàn nhã, cậu thật thê thảm mà… Lương Hải giống hệt như anh trai Lương Lập của cậu, đều cực kỳ e ngại cái này.

Tuyền ca à, anh hãy nhanh chóng đáp ứng đi mà… Lương Hải không ngừng cầu khẩn trong lòng, bên ngoài còn không quên dùng tay giải thích với người đối diện: Đã nói Tuyền ca thậm chí không nhớ rõ em, bảo em đi hẹn cũng vô dụng thôi!!!

Người đối diện chỉ nhẹ nhàng liếc mắt, Lương Lập lập tức dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai thu hồi móng vuốt, ngồi nghiêm chỉnh.

“Được rồi, gặp ở đâu?” Hạ Tuyền suy nghĩ một chút, không nói thêm gì mà đáp ứng, hắn có thể đoán được đại khái là xảy ra chuyện gì.

“Không vội, em đi đón anh.” Lương Hải mặt mày hớn hở, có thể coi như đáp ứng nhỉ, vội vàng xông pha đi làm phu xe, khóe mắt lén lút thấy người đối diện thoáng hiện vẻ mặt hài lòng, biết mình lần này là làm đúng.

Lương Hải cúp điện thoại, hướng về phía đối diện xin chỉ thị, “Vậy La ca, em đi…”

“Đi đi.” La Thụ Hâm lạnh như băng gật đầu.

Hạ Tuyền buông điện thoại đã ngắt liên lạc xuống, khẽ lắc đầu, địa chỉ cũng không hỏi đã đòi tới đón người, loại hành động này… Hắn còn có thể nói gì nữa… Đây không phải rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi sao…

Đơn giản lựa chọn đi dọc theo ngõ nhỏ tới đầu đường, lúc trên đường đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt liền không nhịn được mua mấy miếng, rồi lại tiếp tục đi về phía đầu đường, đứng không bao lâu thì một chiếc xe thể thao đặc biệt lộ liễu dừng lại trước mặt…

Chủ xe trưng ra bộ mặt giống hệt ngày ấy, đặc biệt gợi đòn: “Tuyền ca, mời ngồi!”

“Đừng gọi như vậy, giữa chúng ta cũng không kém là bao.” Hạ Tuyền cầm bánh ngọt ngồi vào ghế phó lái, sửa lại cách xưng hô của Lương Hải.

Nếu xưng hô với anh bằng cái tên khác, người thảm sẽ là em đấy… Lương Hải lầm bầm trong lòng, nhưng mồm thì không dám nói thế, “Trước đây vẫn gọi như vậy rồi, đổi lại thấy không quen.”

Hạ Tuyền cười không nói, không để ý nhiều.



Một người đàn ông mặc âu phục giày da đứng ở đại sảnh của khách sạn Kỷ Thế*, anh ta đứng thẳng tắp, khẽ ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ lớn trên tường, hơn nửa ngày không thấy động đậy.

(*: Nó đích xác là Kỷ Thế 纪世, không phải Thế Kỷ 世纪…  (╯°□°)╯︵ ┻━┻ Tác giả có vẻ cực thích trò dùng mấy cái tên đảo ngược quỷ dị thế này ha ~~)

Khách sạn Kỷ Thế không chỉ là khách sạn, bên trong còn có các loại phương tiện vui chơi giải trí, là nơi thích hợp để thả lỏng…

La Thụ Hâm nhìn kim giây lại xoay hết một vòng, rốt cuộc lấy điện thoại di động ra gọi đến dãy số của Lương Hải, đầu bên kia vang lên âm thanh máy móc nhắc nhở —— Chào ngài, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau…

Tắt máy?

Liên tục gọi lại mấy lần vẫn là âm thanh nhắc nhở máy móc, La Thụ Hâm đột nhiên có một loại dự cảm xấu, anh vội vã gọi vào số Hạ Tuyền, nhận được kết quả tương tự, loại dự cảm này lại càng thêm mãnh liệt.

“Giúp tôi điều tra vị trí của một chiếc xe? Biển số xe là xxxxx.”

Cúp điện thoại, La Thụ Hâm bắt đầu sốt ruột chờ đợi, may mà thuộc hạ làm việc đắc lực, không bao lâu gọi điện thoại lại, biết được xe đang đỗ ở bãi đậu xe của Kỷ luật thế liền bước chân không ngừng hướng tới nơi nào đó mà chạy…

Anh không quan tâm xe vừa đến hay thế nào, hiện tại điều anh cấp thiết muốn biết chỉ là an nguy của một người. Anh thở dốc tìm được chiếc xe lộ liễu kia.

Chiếc xe giá trị không nhỏ đã không còn toàn vẹn, bánh ngọt bị nghiền nát đầy đất, trong nháy mắt nhìn thấy tất cả những thứ này, trái tim La Thụ Hâm đột nhiên co rút…



Hạ Tuyền sống lại – Chương 21

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương