Hạ Tinh Chi Tử
-
Chương 5
Có đôi khi, con người ta lại phi thường trì độn. Suốt một tuần sau, tôi mới đem cái tin mình sắp được làm mẹ vui sướng. Ba mẹ tôi vừa nhận được hạ tinh thạch, lập tức gọi điện thoại tới, thực khẩn trương mà hỏi tôi các loại vấn đề. Tôi đem những gì mình đã chọn lọc cẩn thận mà nói một lần, liền nói tôi cùng một vị đồng học cùng đại học xảy ra quan hệ, rốt cuộc là thành công mang thai tiểu tổ tông này, may mắn là không có chuyện gì bất lợi xảy ra. Kỳ thật, này cũng không hoàn toàn là nói dối. Tôi bỏ thêm một ít muối cùng dấm đem tôi cùng Thiếu Phong hai người sinh hoạt xào đến sinh động, có thể có bao nhiêu hạnh phúc liền nói đến có bao nhiêu hạnh phúc, chẳng những đem ba mẹ tin đến sái cổ, cuối cùng liền tôi cũng bắt đầu có chút tin là thật. Thật thật giả giả cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là có thể làm tôi thuận lợi qua mắt phụ mẫu. Bất quá, mẹ đối với tôi vẫn còn có chút bất mãn vì chuyện năm xưa.
Sau giờ ngọ, tôi đến phố người Hoa đi mua đồ để làm anh thai bí phương mà lão mẹ ngàn dặm xa xôi gửi tới, một lần nhìn đến tôi thật sự là muốn nôn. Tuy rằng không tình nguyện, nhưng tưởng tượng đến cái vị đầu trọc bác sĩ đối với lời nói của tôi, tôi vẫn quyết định ngoan ngoãn mà làm theo. Dù sao hẳn là cũng không độc chết tôi. Thẳng thắn mà nói, tôi tuy rằng bị rót nửa đời người ta đem mang thai sinh con quan niệm, nhưng đang ở địa cầu, chịu chính là chính thống nam nhân địa cầu giáo dục, hiện tại phải làm loại sự tình này, tôi thật sự cảm thấy thực biệt nữu. Đặc biệt, tôi đôi với việc này thực có chút không thể hiểu nổi. Bất giác thở dài, có lẽ đây mới là nguyên nhân chân chính làm tôi không muốn nói với Thiếu Phong chuyện này đi?
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi còn quyết định gạt Thiếu Phong, bởi vì tôi thật không biết phải mở miệng như thế nào mới tốt. Anh ta sẽ không tin tưởng trên đời lại có người Hạ Tinh. Nam nhân sinh hài tử loại sự tình này đối với anh ta mà nói căn bản là vô cùng hoang đường. Tôi tin tưởng trừ phi tôi ở trước mặt anh ta đem hài tử sinh hạ, bằng không anh ta sẽ không tin đây là sự thật. Huống hồ, tôi lại rất rõ ràng Thiếu Phong cũng không hề thích tiểu hài tử, bởi vì thật lâu trước kia, tôi từng chính tai nghe qua Thiếu Phong thực vô tình mà kêu một nữ nhân thực sự thích anh ta đi phá thai. Hiện tại vào loại thời điểm, tôi đã không còn bất cứ sức lực ứng phó lại Thiếu Phong nếu anh ta có bất luận cái loại phản ứng gì, làm không tốt có lẽ thật sự sẽ hại chết tiểu hài tử trong bụng. Cùng với việc mạo hiểm, không nói ra có lẽ sẽ tốt hơn.
Khó có được một kì nghỉ dài hạn, Thiếu Phong đột nhiên nói muốn đi Chicago. Tôi xem xét bản thân không có gì bận rộn, liền đáp ứng anh ta cùng đi. Ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng kỳ thật lòng tôi thật cao hứng. Đây là tôi cùng Thiếu Phong lần đầu tiên đi xa, tuy rằng chỉ là đến Chicago. Ở nước Mỹ mười mấy năm, tôi rất ít rời San Francisco, xa nhất lần đó cũng chỉ là cùng Thiếu Phong đến Hollywood xem mỹ nữ. Chính mình một người du lịch luôn làm tôi thật mất hứng, mà Thiếu Phong khi đó anh ta lại…… Tóm lại hiện tại tôi thực vui vẻ.
Một chiếc xe chạy đến, Thiếu Phong không nói hai lời liền vội vội vàng vàng mà đem tôi cùng hành lý đều nhét vào trong chiếc xe được thuê, sau đó thần thần bí bí mà rời đi. Tôi hỏi nửa ngày, anh ta cũng không chịu nói cho tôi rốt cuộc chúng tôi sẽ đi đâu, tôi tin dù sao anh ta cũng chẳng có cái bản lĩnh đem tôi bán đi, liền giận dỗi không tiếp tục hỏi nữa.
Tuy đã là mùa xuân nhưng thời tiết vẫn là thực lạnh, lại còn có cả mưa, xe đi so ốc sên còn chậm hơn. Hơn ba giờ sau, chúng tôi vẫn còn ở Thủy Tinh Cung. Tôi phát hiện Thiếu Phong tựa hồ đối vùng này rất quen thuộc, mông lung một mảnh cũng dễ dàng tìm được phương hướng. Vừa rồi ở sân bay lúc còn nghỉ ngơi tôi có uống một ly cà phê, tôi vẫn đuổi không đi cái cảm giác buồn ngủ. Gần đay hiện tượng choáng váng đầu tuy rằng giảm bớt, nhưng tôi lại dễ dàng mệt mỏi, cũng đặc biệt sợ lạnh, trong xe máy sưởi đã mở ở mức lớn nhất, tôi vẫn sống chết ôm túi giữ nhiệt không bỏ ra. Thiếu Phong cau mày quan sát chuyện lạ khiến xe chạy thua ốc sên, ba giờ rồi còn chưa nói một câu, một bộ dạng đầy tâm sự. Nếu không phải tôi có ở trên xe cam đoan anh ta sẽ lại lăn ra mà ngủ cho xem, nhưng trong ba giờ này tôi thực hạnh phúc. Hiện tại, tôi chỉ sợ hắn đột nhiên nói chúng tôi lạc đường, rồi đem người ở cái nơi này chờ một đêm vô nghĩa.
Có lẽ nhìn ra tôi đang thực sự có chút chật vật, Thiếu Phong đột nhiên cầm tay tôi: “Cố gắng chờ thêm chút. Tôi liền đem cậu đi gặp một người.” Lại cho tôi một cái mỉm cười đầy ấm áp. Tôi thực sự có điểm ngoài ý muốn, nhưng ngay sau đó chỉ là thản nhiên gật gật đầu, không có hỏi lại cái gì. Gặp được, tự nhiên sẽ biết là ai.
Ngoài dự định của tôi, xe lại dừng ở một địa phương mà ngay cả nằm mơ tôi nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Trước mắt thế nhưng là một cái nghĩa địa!
Sau cơn mưa, nghĩa địa có vẻ thêm thanh lãnh tiêu điều. Tôi đi theo Thiếu Phong đi vào một lối nhỏ có một bia mộ nhỏ nằm ngay ở đó.
Một hàng chữ màu đen khắc vào bia đá cẩm thạch màu trắng: Jennifer. Ảnh chụp là một phụ nữ trung niên trông khá trẻ, thoạt nhìn thực hiền lành. Mặt mày có bảy tám phần tương tự liền lừa không được người, này thật sự là mẹ của Thiếu Phong.
“Có một số việc, tôi có lẽ đã sớm nên cùng cậu nói rõ ràng. Bất quá cậu cần phải có chút sự chuẩn bị, này không phải cái chuyện gì tốt lành cho lắm.” Tại địa phương nghiêm trang như vậy, hơn nữa Thiếu Phong còn có chút nghiêm túc, tôi nghiêm túc gật gật đầu. Thiếu Phong ánh mắt lơ đãng mà toát ra một loại ánh mắt đau thương, tôi trực giác cảm thấy anh ta định sẽ nói nỗi đau trong lòng.
Thấy tôi đứng trong gió lạnh đến phát run, anh ta thực ôn nhu mà đem áo khoác của anh ta khoác cho tôi. Áo khoác của anh ta thực ấm áp, nhưng là vẻ mặt lại trở nên lãnh khốc.
“Cậu, liền cùng những người khác nhận thức tôi giống nhau đi, đều biết tôi ở tại New York còn có ba mẹ làm bác sĩ đi?” Tôi nhẹ nhàng mà gật gật đầu. Lúc trước, ở ký túc xá lúc tự giới thiệu, anh ta thật là nói như vậy. “Mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng thực đáng tiếc, đây là lời nói dối lớn nhất trong cuộc đời tôi.” Thiếu Phong nói từng từ một cách chậm rãi. Dưới lớp quần áo dày kia, hẳn anh ta đang sụp đổ rồi đi, kỳ thật ta biết trong lòng anh ta cũng chẳng giống cái bề ngoài bình tĩnh kia.
“Cha tôi là một tên lưu manh. Ông ta chỉ dám ở phố người Hoa khi dễ những người nhỏ yếu. Trước khi lấy cha tôi, mẹ tôi là một kỹ nữ.” Hít một hơi thật sâu, anh ta nhẹ giọng tiếp tục: “Khi tôi còn rất nhỏ, cha tôi câu dẫn một vị phu nhân của đại ca xã hội đen, kết quả sự việc bại lộ, phơi thây đầu đường. Mẹ tôi vì kế sinh nhai mà mang tôi đi theo nhẫn nhục làm lại nghề cũ, nơi nơi tiếp khách. Dần dần, mẹ bắt đầu hận tôi, bởi vì tôi khiến nàng vạn kiếp bất phục. Vào năm tôi mười bốn tuổi, nàng rốt cuộc cũng ném ta đi. Mang theo gia sản, một chữ cũng không có lưu lại liền cùng nam nhân khác bỏ trốn. Mười bốn tuổi, trừ bỏ những khoản nợ mà cha tôi để lại, tôi cái gì cũng không có. Vì trả nợ, vì sinh hoạt, tôi cũng học mẹ bắt đầu làm trai bao. Có lẽ, lúc ấy tôi có thể lựa chọn làm một nghề khác, nhưng lúc ấy vô pháp, mại dâm là cách nhanh nhất để kiếm được nhiều tiền nhất và cũng là công việc nhẹ nhàng nhất. Huống hồ, khi đó trong thế giới của tôi, căn bản không có cái gọi là đạo đức. Thậm chí mẹ tôi cũng từng nói qua tô nên chết đi thì hơn. Đây mới là xuất thân của tôi, chân thật nhất cũng dơ bẩn nhất. Tử Hiên, tôi đã từng làm rất nhiều việc dơ bẩn.” Anh ta ngừng lại, phảng phất đang chờ đợi tôi phản ứng. Tôi trừ bỏ ôm chặt lấy anh ta, cái gì cũng nói không nên lời.
“Nợ nần sau hai năm tôi cũng trả hết. Tôi cùng đám người kia lại không có liên quan. Vì muốn thoát khỏi nghèo khổ, tôi liền liều mạng đọc sách. Dựa vào thân thể của mình tôi kiếm được sinh hoạt phí cùng học phí, rốt cuộc áo cơm không cần lo. Khi đó, tôi thực được hoan nghênh.” Thiếu Phong nặng nề cười nhẹ hàm chứa chua xót cùng châm chọc. Anh ta nói, chính là tôi cũng không hoàn toàn không hiểu được hết thế giới của anh ta, tự nhiên cũng chẳng biết nên an ủi thế nào. “Mãi cho đến đại học, tôi vẫn cứ tiếp tục loại sinh hoạt này, bất quá cũng đã hạn chế tối đa các loại khách hàng. Không khí trường học được nới lỏng, tôi tự nhiên càng không có chút kiêng kỵ các loại quan hệ. Đối với tình cảm, tôi sớm đã không còn cách nào nghiêm túc, cũng không nghĩ sẽ nghiêm túc. Thái đọ này vẫn luôn giữ, thẳng đến khi tôi gặp được cậu. Ngay từ đầu, đoạn tình cảm này đối với tôi vốn dĩ chính là một trò chơi. Khi đó, cậu cùng mọi người đều giống nhau, đáp ứng đến dứt khoát, lại dường như đã rất có kinh nghiệm, cho nên tôi căn bản không có nghĩ đến cậu nguyên lai là nghiêm túc, lại còn là thực sự nghiêm túc. Khi tôi phát hiện cậu kỳ thật thuần khiết tựa như một tờ giấy trắng, đã là việc thật lâu sau đó.” Dừng một chút, anh ta lại tiếp tục: “Năm hai đại học, tôi vốn định đã không làm nghề này nữa, ai biết được cảnh sát đột nhiên tới nói cho tôi biết địa chỉ của mẹ. Khi tôi nhìn thấy nàng, nàng đã phát điên rồi. Tôi vốn không nghĩ sẽ quản nàng, nhưng chung quy vẫn là không thể nhẫn tâm. Kỳ thật, nàng từng là một người mẹ thực tốt. Đối với việc chi trả tiền viện phí, tôi đành phải tiếp tục làm loại sự tình này, thẳng đến khi tốt nghiệp, có sự nghiệp rồi loại công việc này mới kết thúc.
Khi đó tôi trên người xuất hiện rất nhiều dấu hôn, cậu biết rõ tôi làm bậy lại cái gì cũng đều không nói, cuối cùng ngược lại còn theo tôi, sau lại không hề kiên trì phòng bị, tôi mới bắt đầu có chút nghi hoặc. Tôi không phủ nhận, tôi trước sau đối loại chuyện này vô cùng mẫn cảm, tuy rằng tôi biết cậu không có khả năng biết tôi ở ngoài làm cái loại công việc này, nhưng tôi vẫn theo bản năng cho rằng cậu chê tôi dơ bẩn, nên mới kiên trì bắt tôi mang áo mưa, cho nên mỗi lần đều khiến tôi thực tức giận. Kỳ thật, khi đó tôi đã sớm nên phát hiện cậu ở trong lòng tôi bất đồng. Đồng dạng yêu cầu lại chỉ có cậu có thể làm cho tôi sinh khí. Đối mặt cậu, tôi tự nhiên thu hồi bộ dạng ôn nhu cũng những người khác, dùng sự chân thật của chính mình đối mặt cậu. Khi đó, tôi thế nhưng chưa từng nghĩ tới, cậu có khả năng là thật sự thích tôi, mới cùng tôi làm xằng làm bậy. Bên cạnh tôi người người tới tới lui lui, tôi lại mới thật lâu sau mới phát hiện kỳ thật bên cạnh đã có người vì tôi mà dừng lại.
Khi tôi rốt cuộc minh bạch mọi thứ, cậu là nghiêm túc lại khiến tôi thực sợ hãi. Thứ tình cảm này sẽ chỉ làm con người thêm yếu ớt, chính là tôi càng muốn trốn cậu, liền cảm thấy bản thân đã hãm quá sâu. Lần đó vụ việc AIDS, với tôi mà nói chính là bởi vì họa mới mang đến phúc. Tôi chân chính thấy rõ mỗi một người bên cạnh mình, càng ý thức chính mình ngu xuẩn khả năng sẽ liên lụy đến cậu. Từ lúc đo trở đi, tôi không hề có làm xằng làm bậy. Tử Hiên, tin tưởng tôi, suốt bốn năm qua, trong lòng tôi chỉ có một mình cậu. Nếu không phải cậu vẫn luôn ôn nhu mà sủng ái tôi, tôi chỉ sợ cả đời này liền xong rồi. Có lẽ tôi không biết làm cách nào để yêu cậu, nhưng tôi sẽ cố gắng học.
Còn đêm kia là Jennifer mới vừa qua đời. Tôi nhớ tới rất nhiều sự tình khi còn nhỏ, cho nên tâm thần không yên mới có thể nói mớ. Nhưng tôi thề với trời, đêm đó, tôi rất rõ ràng chính mình đến tột cùng là cùng ai ở bên nhau. Những ngày qua, tôi thường ở chỗ này và San Francisco chạy qua chạy lại cũng là vì Jennifer. Nơi này là địa phương nàng sinh ra, bác sĩ nói sẽ đối với nàng có trợ giúp, nhưng kết quả nàng vẫn ra đi.”
“Thật……?” Tôi khàn khàn hỏi. Tôi hoàn toàn không phải là nằm mơ?
Thiếu Phong dùng sức gật gật đầu: “Là tôi quá sơ ý, đem hết thảy trở thành đương nhiên, chưa từng có nghĩ tới nên cùng cậu nói chuyện hoặc an ủi cậu gì đó. Cậu mỗi lần đều là một bộ dạng không để bụng, làm tôi kỳ thật đã quên cậu vẫn sẽ là để ý những việc hoang đường trước kia của tôi, chỉ là ngoài miệng không nói mà thôi. Tử Hiên, tôi không biết tôi thế nhưng đem lại đem cậu tổn thương sâu sắc như vậy. Thật sự…… Không cần nói cái gì nữa, cậu là người quan trọng cả đời này của tôi.” Thiếu Phong nhẹ nhàng hôn trán tôi một cái, tôi đột nhiên phát hiện trong mắt tựa như có chút hơi nước, hơn nữa càng ngày càng nhiều. Kỳ thật, tôi đã biết, Thiếu Phong chắc chắn có sự tình giấu tôi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Lần này nghe chính anh ta nói ra, ngực vẫn còn treo lên, rốt cuộc cũng tìm được nơi nương tựa.
Sau một lúc lâu, Thiếu Phong đột nhiên hỏi tôi: “Như thế nào lại không nói lời nào?” Tôi không nghĩ làm cho anh ta thấy tôi đang khóc, cho nên chỉ có thể đem chính mình chôn chặt trong áo khoác của anh ta tùy ý lắc lắc đầu. Tôi chỉ muốn biết, chuyện lớn như vậy vì cái gì vẫn luôn không có nói cho tôi biết sớm hơn?
Lại qua thật lâu, tôi nghe được Thiếu Phong phi thường bất an hỏi: “Tử Hiên, cậu có phải hay không cảm thấy tôi thực dơ bẩn?” Đây là đáp án sao? Anh ta sợ hãi chính là cái này? Tôi rốt cuộc biết anh ta đang lo lắng cái gì rồi.
Tôi ngẩng đầu nhìn đôi mắt bàng hoàng của anh ta, mỉm cười ở bên tai anh ta nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc.”
Thật là đồ ngốc. Đều đã mười hai năm, nào có cái đạo lý nào lúc này lại còn ngại anh ta dơ bẩn.
Anh ta rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, đứng trong gió lạnh trước mộ mẹ anh ta, anh ta thực kích động mà hôn tôi. Chúng tôi triền miên khuấy đảo khoang miệng của đối phương, một cái ôm hôn thế nhưng lại có phản ứng. Thiếu Phong trầm giọng ôn nhu mà yêu cầu: “Chúng ta trở lại trên xe?”
Tôi tự nhiên minh bạch ý tứ của anh ta, thân thể anh ta trước nay đều rất thành thật, huống chi tôi đối chính mình cũng thực xúc động, dù sao nơi này cũng là địa phương trang nghiêm, lại còn ở ban ngày. Hiện tại tuy rằng không có người, nhưng nếu xui xẻo bị người nào gặp được, thật là không biết nên làm thế nào cho phải? Ta khó xử mà nhìn anh ta, lại phát hiện trong mắt anh ta ẩn ẩn bất lực. Tôi rốt cuộc minh bạch giờ phút này anh ta tìm kiếm cũng không phải đơn thuần là muốn phát tiết, mà là một loại khẳng định. Dù sao cũng sớm đã không phải là lần đầu tiên, tôi liền đỏ mặt, rốt cuộc cũng gật gật đầu: “Được.”
Sau giờ ngọ, tôi đến phố người Hoa đi mua đồ để làm anh thai bí phương mà lão mẹ ngàn dặm xa xôi gửi tới, một lần nhìn đến tôi thật sự là muốn nôn. Tuy rằng không tình nguyện, nhưng tưởng tượng đến cái vị đầu trọc bác sĩ đối với lời nói của tôi, tôi vẫn quyết định ngoan ngoãn mà làm theo. Dù sao hẳn là cũng không độc chết tôi. Thẳng thắn mà nói, tôi tuy rằng bị rót nửa đời người ta đem mang thai sinh con quan niệm, nhưng đang ở địa cầu, chịu chính là chính thống nam nhân địa cầu giáo dục, hiện tại phải làm loại sự tình này, tôi thật sự cảm thấy thực biệt nữu. Đặc biệt, tôi đôi với việc này thực có chút không thể hiểu nổi. Bất giác thở dài, có lẽ đây mới là nguyên nhân chân chính làm tôi không muốn nói với Thiếu Phong chuyện này đi?
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi còn quyết định gạt Thiếu Phong, bởi vì tôi thật không biết phải mở miệng như thế nào mới tốt. Anh ta sẽ không tin tưởng trên đời lại có người Hạ Tinh. Nam nhân sinh hài tử loại sự tình này đối với anh ta mà nói căn bản là vô cùng hoang đường. Tôi tin tưởng trừ phi tôi ở trước mặt anh ta đem hài tử sinh hạ, bằng không anh ta sẽ không tin đây là sự thật. Huống hồ, tôi lại rất rõ ràng Thiếu Phong cũng không hề thích tiểu hài tử, bởi vì thật lâu trước kia, tôi từng chính tai nghe qua Thiếu Phong thực vô tình mà kêu một nữ nhân thực sự thích anh ta đi phá thai. Hiện tại vào loại thời điểm, tôi đã không còn bất cứ sức lực ứng phó lại Thiếu Phong nếu anh ta có bất luận cái loại phản ứng gì, làm không tốt có lẽ thật sự sẽ hại chết tiểu hài tử trong bụng. Cùng với việc mạo hiểm, không nói ra có lẽ sẽ tốt hơn.
Khó có được một kì nghỉ dài hạn, Thiếu Phong đột nhiên nói muốn đi Chicago. Tôi xem xét bản thân không có gì bận rộn, liền đáp ứng anh ta cùng đi. Ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng kỳ thật lòng tôi thật cao hứng. Đây là tôi cùng Thiếu Phong lần đầu tiên đi xa, tuy rằng chỉ là đến Chicago. Ở nước Mỹ mười mấy năm, tôi rất ít rời San Francisco, xa nhất lần đó cũng chỉ là cùng Thiếu Phong đến Hollywood xem mỹ nữ. Chính mình một người du lịch luôn làm tôi thật mất hứng, mà Thiếu Phong khi đó anh ta lại…… Tóm lại hiện tại tôi thực vui vẻ.
Một chiếc xe chạy đến, Thiếu Phong không nói hai lời liền vội vội vàng vàng mà đem tôi cùng hành lý đều nhét vào trong chiếc xe được thuê, sau đó thần thần bí bí mà rời đi. Tôi hỏi nửa ngày, anh ta cũng không chịu nói cho tôi rốt cuộc chúng tôi sẽ đi đâu, tôi tin dù sao anh ta cũng chẳng có cái bản lĩnh đem tôi bán đi, liền giận dỗi không tiếp tục hỏi nữa.
Tuy đã là mùa xuân nhưng thời tiết vẫn là thực lạnh, lại còn có cả mưa, xe đi so ốc sên còn chậm hơn. Hơn ba giờ sau, chúng tôi vẫn còn ở Thủy Tinh Cung. Tôi phát hiện Thiếu Phong tựa hồ đối vùng này rất quen thuộc, mông lung một mảnh cũng dễ dàng tìm được phương hướng. Vừa rồi ở sân bay lúc còn nghỉ ngơi tôi có uống một ly cà phê, tôi vẫn đuổi không đi cái cảm giác buồn ngủ. Gần đay hiện tượng choáng váng đầu tuy rằng giảm bớt, nhưng tôi lại dễ dàng mệt mỏi, cũng đặc biệt sợ lạnh, trong xe máy sưởi đã mở ở mức lớn nhất, tôi vẫn sống chết ôm túi giữ nhiệt không bỏ ra. Thiếu Phong cau mày quan sát chuyện lạ khiến xe chạy thua ốc sên, ba giờ rồi còn chưa nói một câu, một bộ dạng đầy tâm sự. Nếu không phải tôi có ở trên xe cam đoan anh ta sẽ lại lăn ra mà ngủ cho xem, nhưng trong ba giờ này tôi thực hạnh phúc. Hiện tại, tôi chỉ sợ hắn đột nhiên nói chúng tôi lạc đường, rồi đem người ở cái nơi này chờ một đêm vô nghĩa.
Có lẽ nhìn ra tôi đang thực sự có chút chật vật, Thiếu Phong đột nhiên cầm tay tôi: “Cố gắng chờ thêm chút. Tôi liền đem cậu đi gặp một người.” Lại cho tôi một cái mỉm cười đầy ấm áp. Tôi thực sự có điểm ngoài ý muốn, nhưng ngay sau đó chỉ là thản nhiên gật gật đầu, không có hỏi lại cái gì. Gặp được, tự nhiên sẽ biết là ai.
Ngoài dự định của tôi, xe lại dừng ở một địa phương mà ngay cả nằm mơ tôi nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Trước mắt thế nhưng là một cái nghĩa địa!
Sau cơn mưa, nghĩa địa có vẻ thêm thanh lãnh tiêu điều. Tôi đi theo Thiếu Phong đi vào một lối nhỏ có một bia mộ nhỏ nằm ngay ở đó.
Một hàng chữ màu đen khắc vào bia đá cẩm thạch màu trắng: Jennifer. Ảnh chụp là một phụ nữ trung niên trông khá trẻ, thoạt nhìn thực hiền lành. Mặt mày có bảy tám phần tương tự liền lừa không được người, này thật sự là mẹ của Thiếu Phong.
“Có một số việc, tôi có lẽ đã sớm nên cùng cậu nói rõ ràng. Bất quá cậu cần phải có chút sự chuẩn bị, này không phải cái chuyện gì tốt lành cho lắm.” Tại địa phương nghiêm trang như vậy, hơn nữa Thiếu Phong còn có chút nghiêm túc, tôi nghiêm túc gật gật đầu. Thiếu Phong ánh mắt lơ đãng mà toát ra một loại ánh mắt đau thương, tôi trực giác cảm thấy anh ta định sẽ nói nỗi đau trong lòng.
Thấy tôi đứng trong gió lạnh đến phát run, anh ta thực ôn nhu mà đem áo khoác của anh ta khoác cho tôi. Áo khoác của anh ta thực ấm áp, nhưng là vẻ mặt lại trở nên lãnh khốc.
“Cậu, liền cùng những người khác nhận thức tôi giống nhau đi, đều biết tôi ở tại New York còn có ba mẹ làm bác sĩ đi?” Tôi nhẹ nhàng mà gật gật đầu. Lúc trước, ở ký túc xá lúc tự giới thiệu, anh ta thật là nói như vậy. “Mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng thực đáng tiếc, đây là lời nói dối lớn nhất trong cuộc đời tôi.” Thiếu Phong nói từng từ một cách chậm rãi. Dưới lớp quần áo dày kia, hẳn anh ta đang sụp đổ rồi đi, kỳ thật ta biết trong lòng anh ta cũng chẳng giống cái bề ngoài bình tĩnh kia.
“Cha tôi là một tên lưu manh. Ông ta chỉ dám ở phố người Hoa khi dễ những người nhỏ yếu. Trước khi lấy cha tôi, mẹ tôi là một kỹ nữ.” Hít một hơi thật sâu, anh ta nhẹ giọng tiếp tục: “Khi tôi còn rất nhỏ, cha tôi câu dẫn một vị phu nhân của đại ca xã hội đen, kết quả sự việc bại lộ, phơi thây đầu đường. Mẹ tôi vì kế sinh nhai mà mang tôi đi theo nhẫn nhục làm lại nghề cũ, nơi nơi tiếp khách. Dần dần, mẹ bắt đầu hận tôi, bởi vì tôi khiến nàng vạn kiếp bất phục. Vào năm tôi mười bốn tuổi, nàng rốt cuộc cũng ném ta đi. Mang theo gia sản, một chữ cũng không có lưu lại liền cùng nam nhân khác bỏ trốn. Mười bốn tuổi, trừ bỏ những khoản nợ mà cha tôi để lại, tôi cái gì cũng không có. Vì trả nợ, vì sinh hoạt, tôi cũng học mẹ bắt đầu làm trai bao. Có lẽ, lúc ấy tôi có thể lựa chọn làm một nghề khác, nhưng lúc ấy vô pháp, mại dâm là cách nhanh nhất để kiếm được nhiều tiền nhất và cũng là công việc nhẹ nhàng nhất. Huống hồ, khi đó trong thế giới của tôi, căn bản không có cái gọi là đạo đức. Thậm chí mẹ tôi cũng từng nói qua tô nên chết đi thì hơn. Đây mới là xuất thân của tôi, chân thật nhất cũng dơ bẩn nhất. Tử Hiên, tôi đã từng làm rất nhiều việc dơ bẩn.” Anh ta ngừng lại, phảng phất đang chờ đợi tôi phản ứng. Tôi trừ bỏ ôm chặt lấy anh ta, cái gì cũng nói không nên lời.
“Nợ nần sau hai năm tôi cũng trả hết. Tôi cùng đám người kia lại không có liên quan. Vì muốn thoát khỏi nghèo khổ, tôi liền liều mạng đọc sách. Dựa vào thân thể của mình tôi kiếm được sinh hoạt phí cùng học phí, rốt cuộc áo cơm không cần lo. Khi đó, tôi thực được hoan nghênh.” Thiếu Phong nặng nề cười nhẹ hàm chứa chua xót cùng châm chọc. Anh ta nói, chính là tôi cũng không hoàn toàn không hiểu được hết thế giới của anh ta, tự nhiên cũng chẳng biết nên an ủi thế nào. “Mãi cho đến đại học, tôi vẫn cứ tiếp tục loại sinh hoạt này, bất quá cũng đã hạn chế tối đa các loại khách hàng. Không khí trường học được nới lỏng, tôi tự nhiên càng không có chút kiêng kỵ các loại quan hệ. Đối với tình cảm, tôi sớm đã không còn cách nào nghiêm túc, cũng không nghĩ sẽ nghiêm túc. Thái đọ này vẫn luôn giữ, thẳng đến khi tôi gặp được cậu. Ngay từ đầu, đoạn tình cảm này đối với tôi vốn dĩ chính là một trò chơi. Khi đó, cậu cùng mọi người đều giống nhau, đáp ứng đến dứt khoát, lại dường như đã rất có kinh nghiệm, cho nên tôi căn bản không có nghĩ đến cậu nguyên lai là nghiêm túc, lại còn là thực sự nghiêm túc. Khi tôi phát hiện cậu kỳ thật thuần khiết tựa như một tờ giấy trắng, đã là việc thật lâu sau đó.” Dừng một chút, anh ta lại tiếp tục: “Năm hai đại học, tôi vốn định đã không làm nghề này nữa, ai biết được cảnh sát đột nhiên tới nói cho tôi biết địa chỉ của mẹ. Khi tôi nhìn thấy nàng, nàng đã phát điên rồi. Tôi vốn không nghĩ sẽ quản nàng, nhưng chung quy vẫn là không thể nhẫn tâm. Kỳ thật, nàng từng là một người mẹ thực tốt. Đối với việc chi trả tiền viện phí, tôi đành phải tiếp tục làm loại sự tình này, thẳng đến khi tốt nghiệp, có sự nghiệp rồi loại công việc này mới kết thúc.
Khi đó tôi trên người xuất hiện rất nhiều dấu hôn, cậu biết rõ tôi làm bậy lại cái gì cũng đều không nói, cuối cùng ngược lại còn theo tôi, sau lại không hề kiên trì phòng bị, tôi mới bắt đầu có chút nghi hoặc. Tôi không phủ nhận, tôi trước sau đối loại chuyện này vô cùng mẫn cảm, tuy rằng tôi biết cậu không có khả năng biết tôi ở ngoài làm cái loại công việc này, nhưng tôi vẫn theo bản năng cho rằng cậu chê tôi dơ bẩn, nên mới kiên trì bắt tôi mang áo mưa, cho nên mỗi lần đều khiến tôi thực tức giận. Kỳ thật, khi đó tôi đã sớm nên phát hiện cậu ở trong lòng tôi bất đồng. Đồng dạng yêu cầu lại chỉ có cậu có thể làm cho tôi sinh khí. Đối mặt cậu, tôi tự nhiên thu hồi bộ dạng ôn nhu cũng những người khác, dùng sự chân thật của chính mình đối mặt cậu. Khi đó, tôi thế nhưng chưa từng nghĩ tới, cậu có khả năng là thật sự thích tôi, mới cùng tôi làm xằng làm bậy. Bên cạnh tôi người người tới tới lui lui, tôi lại mới thật lâu sau mới phát hiện kỳ thật bên cạnh đã có người vì tôi mà dừng lại.
Khi tôi rốt cuộc minh bạch mọi thứ, cậu là nghiêm túc lại khiến tôi thực sợ hãi. Thứ tình cảm này sẽ chỉ làm con người thêm yếu ớt, chính là tôi càng muốn trốn cậu, liền cảm thấy bản thân đã hãm quá sâu. Lần đó vụ việc AIDS, với tôi mà nói chính là bởi vì họa mới mang đến phúc. Tôi chân chính thấy rõ mỗi một người bên cạnh mình, càng ý thức chính mình ngu xuẩn khả năng sẽ liên lụy đến cậu. Từ lúc đo trở đi, tôi không hề có làm xằng làm bậy. Tử Hiên, tin tưởng tôi, suốt bốn năm qua, trong lòng tôi chỉ có một mình cậu. Nếu không phải cậu vẫn luôn ôn nhu mà sủng ái tôi, tôi chỉ sợ cả đời này liền xong rồi. Có lẽ tôi không biết làm cách nào để yêu cậu, nhưng tôi sẽ cố gắng học.
Còn đêm kia là Jennifer mới vừa qua đời. Tôi nhớ tới rất nhiều sự tình khi còn nhỏ, cho nên tâm thần không yên mới có thể nói mớ. Nhưng tôi thề với trời, đêm đó, tôi rất rõ ràng chính mình đến tột cùng là cùng ai ở bên nhau. Những ngày qua, tôi thường ở chỗ này và San Francisco chạy qua chạy lại cũng là vì Jennifer. Nơi này là địa phương nàng sinh ra, bác sĩ nói sẽ đối với nàng có trợ giúp, nhưng kết quả nàng vẫn ra đi.”
“Thật……?” Tôi khàn khàn hỏi. Tôi hoàn toàn không phải là nằm mơ?
Thiếu Phong dùng sức gật gật đầu: “Là tôi quá sơ ý, đem hết thảy trở thành đương nhiên, chưa từng có nghĩ tới nên cùng cậu nói chuyện hoặc an ủi cậu gì đó. Cậu mỗi lần đều là một bộ dạng không để bụng, làm tôi kỳ thật đã quên cậu vẫn sẽ là để ý những việc hoang đường trước kia của tôi, chỉ là ngoài miệng không nói mà thôi. Tử Hiên, tôi không biết tôi thế nhưng đem lại đem cậu tổn thương sâu sắc như vậy. Thật sự…… Không cần nói cái gì nữa, cậu là người quan trọng cả đời này của tôi.” Thiếu Phong nhẹ nhàng hôn trán tôi một cái, tôi đột nhiên phát hiện trong mắt tựa như có chút hơi nước, hơn nữa càng ngày càng nhiều. Kỳ thật, tôi đã biết, Thiếu Phong chắc chắn có sự tình giấu tôi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Lần này nghe chính anh ta nói ra, ngực vẫn còn treo lên, rốt cuộc cũng tìm được nơi nương tựa.
Sau một lúc lâu, Thiếu Phong đột nhiên hỏi tôi: “Như thế nào lại không nói lời nào?” Tôi không nghĩ làm cho anh ta thấy tôi đang khóc, cho nên chỉ có thể đem chính mình chôn chặt trong áo khoác của anh ta tùy ý lắc lắc đầu. Tôi chỉ muốn biết, chuyện lớn như vậy vì cái gì vẫn luôn không có nói cho tôi biết sớm hơn?
Lại qua thật lâu, tôi nghe được Thiếu Phong phi thường bất an hỏi: “Tử Hiên, cậu có phải hay không cảm thấy tôi thực dơ bẩn?” Đây là đáp án sao? Anh ta sợ hãi chính là cái này? Tôi rốt cuộc biết anh ta đang lo lắng cái gì rồi.
Tôi ngẩng đầu nhìn đôi mắt bàng hoàng của anh ta, mỉm cười ở bên tai anh ta nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc.”
Thật là đồ ngốc. Đều đã mười hai năm, nào có cái đạo lý nào lúc này lại còn ngại anh ta dơ bẩn.
Anh ta rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, đứng trong gió lạnh trước mộ mẹ anh ta, anh ta thực kích động mà hôn tôi. Chúng tôi triền miên khuấy đảo khoang miệng của đối phương, một cái ôm hôn thế nhưng lại có phản ứng. Thiếu Phong trầm giọng ôn nhu mà yêu cầu: “Chúng ta trở lại trên xe?”
Tôi tự nhiên minh bạch ý tứ của anh ta, thân thể anh ta trước nay đều rất thành thật, huống chi tôi đối chính mình cũng thực xúc động, dù sao nơi này cũng là địa phương trang nghiêm, lại còn ở ban ngày. Hiện tại tuy rằng không có người, nhưng nếu xui xẻo bị người nào gặp được, thật là không biết nên làm thế nào cho phải? Ta khó xử mà nhìn anh ta, lại phát hiện trong mắt anh ta ẩn ẩn bất lực. Tôi rốt cuộc minh bạch giờ phút này anh ta tìm kiếm cũng không phải đơn thuần là muốn phát tiết, mà là một loại khẳng định. Dù sao cũng sớm đã không phải là lần đầu tiên, tôi liền đỏ mặt, rốt cuộc cũng gật gật đầu: “Được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook