Hạ Tinh Chi Tử
Chương 23

Bác sĩ người Mông Cổ này thực sự là tên nói dối! Một hộp thuốc chống say căn bản vô dụng! Không nên không biết tự lượng sức mình mà một mình đi máy bay đường dài, tôi cơ hồ nôn thốc nôn tháo trên chuyến bay về Mỹ. Bị nhân viên y tế đỡ xuống máy bay, tôi không biết có bao nhiêu xẩu hổ, đáng tiếc cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Giang Đỉnh nói tôi tuy rằng bảo vệ được khả năng sinh sản, nhưng tình trạng cơ thể lại kém vô cùng. Hắn vốn dĩ muốn gọi ba mẹ tới đón tôi về nhà, nhưng cuối cùng vẫn bị tôi từ chối. Tôi không nghĩ kinh động bất luận ai, càng không muốn cho Thiếu Phong biết tôi quay về Mỹ, bởi vì tôi muốn tận mắt xem trong lòng Thiếu Phong tôi đến tột cùng là ở vị trí như thế nào.

Cầu thang quen thuộc, toàn nhà quen thuộc này, đây chính là cái gọi là nhà từ trước đến nay, một chút cũng không thay đổi, nhưng tôi lại dừng chân tại một nơi cách căn phòng kia không xa mà ẩn nấp trong góc.

Tôi tin Thiếu Phong sẽ không lại khiến tôi chịu đả kích, nhưng lâu như vậy vẫn chưa thấy, tôi đột nhiên có chút sợ hãi, khiếp đảm. Thật sự còn có thể giống như trước kia sao? Tôi không khỏi có điểm nghi hoặc.

Một năm rưỡi, nói dài cũng không dài, mà bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng là khoảng thời gian tôi và anh ta xa cách dài nhất kể từ khi hai người chúng tôi nhận thức nhau, cũng là khoảng thời gian cả hai thay đổi nhiều nhất. Đến tột cùng người gửi thư cho tôi mỗi ngày sẽ giống với người tôi đã biết hơn mười năm hay sẽ biến thành một kẻ xa lạ? Cứ nghĩ về điều đó tôi lại sinh khí. Như thế nào lại một mình chạy về đây, nói có bao nhiêu mất mặt liền có bấy nhiêu mất mặt! Hẳn phải là khiến Thiếu Phong tự mình tới đón tôi mới đúng, tên hỗn đản này. Hiện tại mới nghĩ cách xuống nước hình như đã quá muộn.

Còn đang chần chừ không biết nên tìm lí do gì để trở về, cánh cửa màu trắng đột nhiên mở ra, một cái hình bóng thon dài quen thuộc cõng một đại bánh bao chậm rãi đi xuống. Thiếu Phong không có gì thay đổi, chỉ là gầy đi rất nhiều. Áo khoác có thiết kế đơn giản phối cùng với quần jean khiến anh ta trông thật thoải mái, chỉ là tốc độ có chút chậm.

Mãi cho đến khi Thiếu Phong bước đi ở vùng đất bằng phẳng tôi mới nhìn ra manh mối. Tuy rằng không phải thực rõ ràng, nhưng bước đi của Thiếu Phong không hề như trước kia.

Nhìn bóng dáng Thiếu Phong bước đi hơi thọt, đầu tôi đột nhiên có vài phần đình trệ, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi. Thiếu Phong bị thương…… Lại còn nghiêm trọng như vậy. Như thế nào tôi giờ phút này mới nhớ tới biểu hiện lấp lửng của ba ba lúc ấy?

Lòng tự trọng của Thiếu Phong cực kỳ lớn, bị thành như vậy, anh ta làm sao mà sống sót qua hết năm này? Đột nhiên minh bạch kỳ thật điều mà bản thân tôi làm với Thiếu Phong thực tàn khốc.

Anh ta cái gì cũng không biết lại đột nhiên phải đối mặt với việc tôi mang thai, khi tính mạng tôi bị đe dọa, anh ta còn có khả năng không biết đến cái thế giới của người Hạ Tình. Thời điểm hài tử chết, tôi hôn mê bất tỉnh, Thiếu Phong một mình đối mặt với sinh tử của hai trong số những mối quan hệ thân thiết nhất của mình cũng không phải là việc dễ dàng gì? Thiếu Phong không có thân nhân trên đời này, không giống tôi, luôn có người nhà cùng những người Hạ Tinh khác quan tâm. Thiếu Phong có chuyện gì vẫn luôn tự mình gánh vác, lòng tự trọng của anh ta quá cao, căn bản sẽ không tìm người hỗ trợ, có khi nếu thật sự không còn biện pháp cũng chỉ sẽ tìm tôi hỗ trợ, tố khổ. Nếu nói lão mẹ, ca ca, ba ba, cùng những người trong bệnh viên đem anh ta trở thành kẻ thù chỉ sợ cũng không phải là hiếm lạ. Bị thương còn phải kiên trì ở lại bệnh viện, những ngày đó đối với Thiếu Phong mà nói cũng chẳng dễ dàng gì.

Tôi không cho anh ta bất luận cơ hội gì, một mình trốn chạy, đem Thiếu Phong bị thương ném ở bệnh viện thu dọn cục diện rối rắm mà tôi ném lại. Nói không chừng lão mẹ sẽ đem chuyện của tôi đổ lỗi hết lên đầu Thiếu Phong?

Kỳ thật tôi cũng có phần sai, lúc trước tôi chung quy cái gì cũng chưa nói qua cho anh ta biết. Người không biết vô tội, kỳ thật tôi cũng chưa từng cho Thiếu Phong cái gọi là cơ hội, không phải sao?





Đột nhiên muốn chạy đến gắt gao ôm lấy Thiếu Phong, lại tựa hồ muốn ngay lập tức chạy trối chết, kết quả tôi cái gì cũng không có làm, chỉ trơ mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Thiếu Phong biến mất ở nơi giao nhau của góc đường. Đã có thời gian tôi từng cho rằng sẽ không rung động vì anh ta nữa mà giờ lúc này lòng lại ẩn ẩn đau.

Lê từng bước chân nặng nề, tôi từng bước đi lên cầu thang. Cảnh vật xung quang hiện ra rõ ràng mà quen thuộc. Tôi rốt cuộc cũng minh bạch, đây được gọi là nhà.

Trong phòng thực sạch sẽ, chỉnh tề. Tôi đứng ở mép giường, nhìn phía chiếc giường em bé đặt cạnh cửa sổ suy nghĩ đến xuất thần, thật lâu cũng không hồi phục tinh thần lại được. Đệm giường mềm mại, chăn nhỏ màu hồng nhạt còn tản ra mùi hương nhàn nhạt. Vì thế, tôi biết, Thiếu Phong thật sự là đau lòng Tiểu Hào.

Đột nhiên phía sau có âm thanh vang lên, tôi thế nhưng không có chú ý tới Thiếu Phong đã trở về.

Tôi còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị một hơi thở quen thuộc ấm áp gắt gao ôm lấy.

“Đã trở lại?” Bên tai nghe thấy thanh âm quen thuộc của Thiếu Phong, tôi theo bản năng gật gật đầu.

“Ân, đã trở lại.” Tôi nhẹ nhàng nói.

“Trở về là tốt rồi. Lần này tôi sẽ không để em đi nữa.” Đôi môi nóng rực của Thiếu Phong đột nhiên hướng tôi hôn tới, hoàn toàn không cho tôi cơ hội né tránh. Trên thực tế, tôi căn bản cũng không nghĩ tới muốn trốn. Như cũ vẫn là phương pháp hôn yêu thích của tôi, gợi cảm liêu nhân. Khẽ dựa vào giường em bé, tôi kỳ thật có điểm ngượng ngùng, mặt đỏ như quả cà chua. Rốt cuộc, cũng đã được một thời gian……

“Thiếu Phong…..” Thật vất vả mới có cơ hội thở dốc.

“Làm sao vậy?” Thiếu Phong ôn nhu nhìn tôi, trong mắt lại không giấu được vẻ lo lắng. “Thực xin lỗi, là tôi quá xúc động.”

Tôi cúi đầu, hồi lâu không phát ra tiếng.

“Tử Hiên?”

“Thiếu Phong……” Không biết nên mở miệng như thế nào, cũng không biết có nên hay không mở miệng, nhưng lại không thể không nói rõ ràng. “Tôi chỉ có năng lực thử lại một lần. Nếu anh không phải nghiêm túc, vậy thì quên đi. Được không?”

Nói xong, tôi lẳng lặng chờ đáp án của Thiếu Phong. Ta nghĩ Thiếu Phong có thể minh bạch ý tứ của tôi. Tôi đã không thể chịu đựng thêm được một lần phản bội nào nữa, cho dù là vô tâm cỡ nào, cho dù rất nhỏ.

“Tử Hiên……” Ánh mắt nóng bỏng của Thiếu Phong thật là đẹp, thật động lòng người. “Tin tưởng tôi. Có một ngày tôi nhất định sẽ đem em sủng đến vô pháp vô thiên.”





Sydney.

Ánh nắng ấm ám, bầu không khí của mùa hè.

Từng con hải âu màu trắng lơ lửng trên biển xanh, tiêu dao tự tại. Âm thanh của những chú chim hót, khiến cho bến tàu đông người càng hiện lên vẻ sinh khí bừng bừng. Nếu bất luận tôi tùy thời đều phân chim, đây cũng là cơ hội nhàn nhã hiếm hoi. Tôi dựa vào lan can trên thuyền, liều mạng uống Coca, loại đồ uống thật lâu tôi không được uống.

Thời gian luôn đi qua rất nhanh, sẽ không vì bất luận kẻ nào dừng lại. Bất tri bất giác, đã hai năm.

Ngày hôm sau khi tôi trở về, Thiếu Phong liền ôm một đống chanh lớn để vào trong tủ lạnh. Khi đó tôi còn mắng anh ta nhàm chán, quả thực đem tôi trở thành heo mẹ, ai ngờ ba ngày sau, tôi liền phát hiện chính mình có.

Lão mẹ cùng Thiếu Phong chính là không hợp nhau, chỉ vì tôi mới miễn cưỡng đem đối phương để vào mắt. Ngày đó khi tôi gọi điện thoại về nhà báo tin vui, vốn đang không biết nên mở miệng như thế nào, nhưng lão mẹ tựa hồ cũng không kinh ngạc cho lắm, thậm chí căn bản không có hỏi ai là bố đứa trẻ liền trầm giọng nói: “Kêu hỗn tiểu tử kia lại đây.” Thiếu Phong tiếp điện thoại hết cả một buổi chiều còn làm bút ký ghi lại, tôi liền từ đây bị đày xuống địa ngục thống khổ mà sinh hoạt. Hiển nhiên, Thiếu Phong so với tôi còn khẩn trương hơn. Anh ta kiểm soát chế độ ăn uống của tôi còn kinh khủng hơn cả lão mẹ. Mấy năm nay tôi thiếu chút nữa đã bị Thiếu Phong nuôi thành tiểu mập mạp.

Bởi vì tình trạng thân thể tôi vẫn cứ kém, Thiếu Phong rốt cuộc cũng từ chức, cùng tôi trở lại Úc Châu, định cư Sydney. Anh ta ngoài miệng nói thích địa phương này, nhưng tôi biết anh ta là vì tôi. Xét cho cùng, ở Sydney có bệnh viện của người Hạ Tinh tốt nhất toàn cầu, huống chi nơi này vốn là địa phương Tiểu Hào mất. Ba ba cùng lão mẹ cũng dọn đến Sydney để chiếu cố tôi, phòng ngừa vạn nhất. Hiện tại nghĩ lại tôi khi đó thực tùy hứng, liền có điểm hổ thẹn. Tôi không nên làm cho nhiều người quan tâm tôi như vậy lo lắng.

Hài tử của Stephanie cũng phi thường đáng yêu. Stephanie thường thường đến Úc Châu, mỗi lần hài tử đến, Thiếu Phong liền rất vui vẻ. Lúc đầu, bọn họ đều lo lắng tôi sẽ sinh khí. Tôi nghĩ tôi cũng nên tức giận đi? Chính là tôi lại không có. Kỳ thật tôi so với bọn hắn bất luận kẻ nào đều thích Tiểu Thiên Nhạc hơn cả, hài tử ngoan ngoãn lại lanh lợi như vậy, ai lại không thích cơ chứ.

Chuyện buồn cười nhất ở đây chính là khúc mắc giữa lão mẹ và cô mẫu. Chuyện của tôi nháo lớn như vậy, cô mẫu sẽ tự nhiên không thể tránh né mà biết về người Hạ Tinh, mà chuyện ba anh em chúng tôi liền vỡ lở. cô mẫu vẫn luôn tưởng đệ đệ bảo bối của nàng bị lão mẹ dạy hư, khi dễ. Ai ngờ sự thật cùng điều nàng tưởng vừa vặn tương phản. Lão mẹ còn vì ba ba sinh ba hài tử. Này đối với cô mẫu mà nói chính là một thắng lợi to lớn, tuy rằng tôi cũng không quá minh bạch tâm tính của nàng, nhưng từ đó cô mẫu trở nên đặc biệt nhu hòa, chỉ là khi nhìn thấy lão mẹ luôn thích che miệng lại cười gian, kết quả thiếu chút nữa đem lão mẹ tôi tức chết. Theo như lời của lão mẹ, cái này gọi là khí tiết tuổi già khó giữ được. Tôi hiện tại mới biết, nguyên lai lão mẹ hùng dũng oai vệ cũng sẽ mặt đỏ, lại còn có hồng đến  thật sự rất đáng yêu.

Tiểu Kiệt, cũng chính là tên của hài tử trong bụng, là một cái hài tử vui vẻ. Bất đồng cùng Tiểu Hào thẹn thùng, nhút nhát, cảm xúc của Tiểu Kiệt biến hóa luôn phi thường rõ ràng, không hàm súc như Tiểu Hào. Có lẽ là do tôi lúc trước vắng vẻ, có lẽ là do Thiếu Phong vô tri, Tiểu Hào trước sau không phải một hài tử vui vẻ. Hắn sợ hãi khi tôi biết cảm xúc của hắn, cho nên chỉ có ở thời điểm hắn vui mừng nhất, hoặc là thương tâm nhất, mới có thể làm tôi ẩn ẩn cảm giác được cảm xúc của hắn. Còn nhỏ tuổi như vậy mà đã học được cách che giấu cảm xúc của chính mình, tôi giờ phút này mới hiểu được lúc trước tôi đối với Tiểu Hào thua thiệt. Đáng tiếc hiện tại biết cũng đã đã quá muộn. Tiểu Hào….. Trong lòng lại một trận đau đớn bị tôi áp xuống.

Thiếu Phong thật là đem tôi sủng lên trời, bất quá cũng  không đến mức vô pháp vô thiên? Thiếu Phong thay đổi rất nhiều, mà tôi cũng thay đổi không ít. Chúng tôi hiện tại đã học được cách không đem sự tình nghẹn ở trong lòng, mà tôi cũng có thói quen đem mọi chuyện nói cho Thiếu Phong.. Cảm giác không có bí mật gì giấu nhau, kỳ thật không tồi.

“Em lại ở trộm uống Coca!!”

Thiếu Phong gầm lên từ nơi cách tôi ba bước chân. Tôi vội vàng đem một chút Coca cuối cùng đổ vào bụng, sau đó ngây ngô cười hề hề đối với Thiếu Phong nói: “Nào có? Anh hoa mắt rồi!”

Mỉm cười, Thiếu Phong ôm lấy eo tôi, làm tôi cùng anh ta gần như dán sát vào nhau: “Thật là không ngoan.”

Nhìn chằm chằm vào vịnh trước mặt hồi lâu, Thiếu Phong mới thực ôn nhu đối với tôi nói: ” Đến lúc đến bệnh viện rồi.” Tôi thẹn thùng gật gật đầu.

Lần này sẽ là thuận sản, tôi biết.

Tôi cùng Thiếu Phong hẳn là không có bí mật, chỉ là, tôi còn bảo lưu lại một cái bí mật nho nhỏ…… Thiếu Phong hẳn sẽ không trách tôi đi?

Tiểu Kiệt ba tuổi giống như Koala gắt gao ôm tôi chìm vào giấc ngủ. Quả nhiên là mệt mỏi, đã chơi cả ngày.

” Anh đi mua một ít thức ăn. Em cùng với Tiểu Kiệt tới đó nghỉ ngơi một chút đi.” Thiếu Phong không nói hai lời liền hướng quán hotdog ở xa xa đi đến.

Tôi ôm Tiểu Kiệt hướng một bãi cỏ yên tĩnh đi tới.

Mệt mỏi quá! Tôi dựa vào đại thụ ngồi xuống mệt mỏi xoa xoa cái trán. Tiểu Kiệt thật là hài tử tinh lực tràn đầy a. Tôi sủng nịch vuốt cái đầu nhỏ của Tiểu Kiệt. Một tay móc hộp thuốc trong túi quần ra, tôi cùng nước miếng ăn vào một viên thuốc. Thuốc đối với  tôi, tựa hồ đã không còn có nhiều hữu dụng.

Vốn định đứng dậy đổi một chỗ mát mẻ hơn, một trận mãnh liệt đau đớn đột nhiên từ tim nhanh chóng lan đến toàn thân. Tôi thống khổ vỗ về ngực, khó khăn phát ra âm thanh khiến mọi người chú ý. Thiếu Phong……. Nơi xa, Thiếu Phong còn ở trong quán hotdog đợi, mà tôi đã lực bất tòng tâm.

Trên đời này quả nhiên không có kỳ tích. Thiếu Phong hẳn là không biết đi? Nguyên nhân khiến liệu pháp yên tĩnh vẫn ở giai đoạn thử nghiệm, chính là do tác dụng phụ mãnh liệt của nó. Mười cái thì có tám người Hạ Tinh dùng liệu pháp này cuối cùng đều sẽ chết vì các triệu chứng khác nhau, mà tôi lại không phải là hai người may mắn kia. Kỳ thật lúc trước ở bệnh viện tôi đã biết. Là tôi từ bỏ cơ hội trị liệu cuối cùng mà rời đi. Đây là do tôi tùy hứng, tuy rằng tôi vốn dĩ cũng chỉ có 10% cơ hội chữa khỏi. Bí mật này, chỉ có tôi cùng lão mẹ biết. Lúc trước lão mẹ không muốn dọa ba ba, mà tôi cũng không muốn dọa Thiếu Phong, mới không nói ra. Tôi biết lão mẹ phi thường hối hận lúc trước lại khiên tôi đem tính mạng ra đặt cược, nhưng chắc ông cũng biết nếu tôi không làm như vậy, liền không thể sống tới hôm nay.

Thời điểm mang thai Tiểu Kiệt, bác sĩ cũng đã kiểm tra và nói trái tim tôi đã bắt đầu hoại tử. Lúc đầu, thuốc còn có thể khống chế bệnh tình của tôi, nhưng sau đó……..



Từ từ để bản thân nằm trên mặt đất, tôi không muốn làm tổn thương đến Tiểu Kiệt, càng không muốn dọa anh ta. Ngực co rút đau đớn đã không lời nào có thể hình dung.

Tay dần dần vô lực, tôi chỉ cảm thấy thực lạnh. 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Chính văn hoàn ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương