Hà Tiên - Cuộc Sống Điền Viên
Chương 5: Chuyện xưa

Từ khi cha ông vào đây khai phá, từ ven biển đi lần theo sông rạch vào miệt trong nơi có những vùng đất phù sa màu mỡ, cây cỏ tốt tươi, nước ngọt trong lành quanh năm. Những tưởng đã tìm được miền đất hứa, nhưng rất nhanh họ phát hiện ra nơi đây cũng dung dưỡng các loại động vật ăn thịt đáng sợ. Dưới sông là thuồng luồng, cá sấu. Trên rừng là hổ, gấu, beo, voi. Đó là chưa kể rắn độc, trăn rừng; mùa khô bọn chúng còn ở trong hang, đến mùa nước nổi chúng tràn ra chạy đến các vùng đất cao thành từng đàn.

Lên rừng mà gặp hổ thì chín phần dữ, may mắn lắm mới còn mạng quay về. Không biết từ bao giờ, người ta đã lập miếu thờ hổ và không dám gọi tục danh “hổ” mà chỉ gọi là Ông Ba mươi, và rỉ tai nhau những chuyện kể về ông.

Ánh lửa bập bùng, trăng hạ tuần chưa lên, gió thổi xao xạc trong rặng cây làm câu chuyện xưa thêm kỳ bí. Mấy đứa nhỏ sợ sệt ngồi sát vào người lớn nhưng vẫn mở to mắt, dỏng tay nghe lời Bùi ông kể.

- Gần chục năm trước, thầy ta là thợ cả dựng chùa lớn miệt trong. Lúc dựng chính điện cần gỗ lớn phải tìm trong rừng sâu.

Giọng Bùi ông trầm trầm, như đang tả lại cảnh mười năm trước.

Nhóm thợ mộc cùng nhau mang búa, rìu, cưa vào rừng tìm cây gỗ lớn. Đi từ lúc trời còn sớm đến giữa trưa mới chọn được cây gỗ như ý. Nhóm thợ bắt tay tỉa cành, đốn gốc; đến khi trời tối đã ngã được một cây và một phần thân cây thứ hai. Họ nghỉ ngơi, đốt lửa, nướng thức ăn, còn trò chuyện vui vẻ. Nồi nước trên đống lửa vừa sôi già thì xung quanh bỗng dưng im bặt. Lúc đầu chỉ mình người thợ cả lớn tuổi nhận ra điểm bất thường, ông im lặng lắng nghe, còn ra dấu các chàng thanh niên im lặng.

Trong rừng, dù ngày hay đêm luôn có tiếng côn trùng kêu, sinh vật đi ăn sột soạt trên lớp lá khô; giờ thì im phăng phắc, không có cả tiếng gió vu vu. Mhóm người nhìn dáo dác, kinh nghiệm đi rừng cho họ biết có bất thường. Đống lửa không đủ sáng để nhìn xa, bỗng lóe lên ánh xanh phía xa, từng chút lại gần. Nhóm người sợ hãi đứng quanh đống lửa nhìn ra.

“G r.... ầm...”!

Tiếng gầm cao, vang vang.

“Chết chắc rồi!”

Nhóm người đều nhủ thầm trong bụng, tiếng gầm này là của ông ba mươi rồi!

Nhóm họ có mười người, không biết có thoát được người nào không!

Thợ cả trầm giọng hô nhỏ: “bình tĩnh”. Rồi tự mình nhích lại gần chỗ đặt búa rìu, chuyền tay cho cả nhóm, có vũ khí trên tay, mọi người đều tập trung hướng về phía hai tia sáng xanh lè đang chầm chậm tiến về. Đến khi ánh lửa mập mờ chiếu vào, đúng là một con cọp, nhưng con này còn nhỏ, chưa trưởng thành.

Thợ cả giờ mới biết tại sao ông thấy có điểm kỳ lạ, tiếng gầm không trầm thấp như thường và đôi mắt không cao như ông nghĩ. Dù chỉ là con cọp nhỏ, nhưng không phải là không có nguy hiểm, nó vẫn có sức khỏe phi thường, hàm răng vẫn đủ khỏe để cắn chết con mồi và bốn chân vẫn nhanh nhạy hơn con người nhiều.

Ông đang thầm tính cách thoát thân, thì một người trong nhóm thợ quơ cái búa lên, áng sáng kim loại lóe vào mắt con cọp, nó gầm lên chói lói. Tiếng gầm của nó chưa dứt thì từ phía xa có tiến gầm trầm đục đáp lại.

Lần này thì lành ít rồi! Con thứ hai chắc là cọp mẹ!

Tiếng gió ào ào, lao tới là con cọp to lớn; đôi mắt xanh lóe sáng trong đêm. Nó phóng tới sau con cọp con thì dừng lại, nhìn chăm chú vào nhóm người phía sau đống lửa. Trên miệng nó là con nai bị cắn ngang cổ, máu còn chảy ròng ròng xuống đất.

“Tối nay mẹ con nó có con mồi rồi, sẽ tha cho mình chứ”. Cả nhóm đều nghĩ bụng, vẫn không dám động.

Hai bên “nhìn” nhau giằng co qua đống lửa, được gần một khắc thì đống lửa sắp tàn, thợ cả đang lo lắng không biết mình động thì sẽ gây hậu quả gì; mà họ không thể bất động cả đêm. Con cọp nhỏ không kiên nhẫn như cọp mẹ, nó cúi đầu liếm và xé thịt con nai dưới chân; còn rít nho nhỏ qua họng làm mọi người rúng động. Cọp mẹ gầm một tiếng, kéo con mồi lui dần về phía sau, mắt vẫn nhìn về nhóm người như cảnh cáo.

Thợ cả chậm rãi di chuyển nhặt củi khô cho vào đống lửa, ông nói nhỏ:

- Đêm nay thay phiên nhau canh, nhóm hai người; chia thành hai đống lửa, làm chậm thôi. Uống nước, ăn tạm cơm khô đi.

Theo lời ông, cả nhóm chia nhau canh chừng, ăn vội bữa tối rồi nhẹ nhàng nằm ngả lưng giữa hai đống lửa. Nói là thay phiên nhau canh gác, nhưng cả đêm không ai dám ngủ, chị chợp mắt đỡ mệt mà tai thì lắng nghe tiếng động, tay thì lăm lăm vũ khí.

Hôm sau trời vừa sáng, cả nhóm thợ mệt nhoài sau một đêm căng thẳng, một nửa muốn quay về, tìm nơi khác đốn, một nửa thì luyến tiếc cây gỗ tốt. Ông thợ cả im lặng đi vòng quanh chỗ hai mẹ con cọp đứng hôm qua, vết máu con nai vẫn còn đọng lại, mấy con kiến đen đang bu quanh không ngừng ăn ké. Dấu chân cọp mẹ thật lớn, in sâu xuống lớp đất ẩm, xuyên qua lớp lá dày như thế nặng chứng tỏ nó rất nặng.

Ông mang nhang đèn, thành khẩn đốt và khấn: “Ta đang đốn cây về dựng điện thờ Phật tổ, kính ngài nén nhang, bỏ qua để mang mấy cây này về. Sau này sẽ không xâm phạm lãnh địa của ngài nữa”.

Khấn xong ông còn quỳ dâng ba lạy rồi mới đứng dậy tiếp tục đốn cây.

- Làm vậy được không? Tối nay tính sao?

Một người trong nhóm vẫn còn lo sợ hỏi, thợ cả trầm mặt không nói, chỉ càng lo ngã cây, tay búa càng ra sức. Hôm đó mấy người không dám quay lưng đốn củi hết mà để một người canh chừng xung quanh.

Chuyện cọp dữ, trăn nuốt người trong rừng sâu nào cũng có; nếu cứ lùi bước thì sẽ không sống được ở đây. Theo tình hình tối qua, cọp mẹ này đang nuôi con nên nó thận trọng, không say mồi như cọp đực. Chỉ khi đụng đến con cọp con thì mới kích động nó dữ tợn. Cọp cũng sợ chỗ đông người, nhóm ông có mười người cũng có thể ứng phó thêm một đêm nữa.

Mặt trời ngả dần về phía tây, tâm trạng mọi người căng thẳng hơn, ai cũng nhanh tay nhặt củi vun thành hai đống, nhóm lửa, ăn uống vội vã và âm thầm nghe động tĩnh xung quanh. Thợ cả một lần nữa mang nhang đến khấn vái ở chỗ lúc sáng, tiếng lâm râm và gương mặt thành kính của ông như lan ra xung quanh, ai cũng im lặng tập trung làm theo ông.

Đêm cuối tháng, trăng chưa lên chỉ có vài ngôi sao nhấp nháy, màn đêm phủ kín xung quanh. Nhóm người chia nhóm canh lửa, còn lại ngả lưng sát nhau trong im lặng. Thời gian chậm chạp trôi qua, đổi phiên thứ nhất là khoảng giữa giờ hợi; không khí bỗng lạnh giá, im ắng. Cả nhóm người đều bừng tỉnh, căng thẳng nhìn xung quanh; đúng như linh tính chỗ đất hôm qua có hai tia sáng xanh chiếu đến.

Hôm nay chỉ có cọp mẹ xuất hiện, ai nấy đều hơi run sợ lại không dám động. Nó chầm chậm bước qua chỗ thợ cả đốt nhang, miệng quắp một con nai, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động trên lá. Tiến được hơn ba thước, nó thả oạch con nai xuống, gầm gừ hai tiếng lớn rồi lui vào rừng sâu.

Đến khi nó quay đi nhanh chóng mất hút trong rừng, mọi gười mới hơi thả lỏng, nhìn chăm chú vào con nai đã chết.

“Cái này là ý gì?”

“Mang con mồi đến cho bọn họ sao?”

Những câu hỏi không lời đáp, quan trọng là không thể để con nai ở đó. Mùi máu tươi sẽ thu hút những động vật ăn thịt khác đến, sẽ gây nguy hiểm cho mọi người. Thợ cả dẫn đầu cầm đuốc tiến lại gần con nai, hai người khác đi theo mang nó về. Một nhóm mấy người xẻ thịt nướng chín, còn đốt lửa để máu con nai cháy hết. Mùi máu cháy khét và mùi thịt nướng thơm lừng, đến đầu giờ tý thì con nai được dọn dẹp sạch sẽ.

Một đêm trải qua căng thẳng nhưng cũng không khỏi phấn chấn. Hôm sau không ai dám nói về hành động của con cọp mẹ, chỉ lẳng lặng làm việc thật nhanh rồi kéo mấy cây gỗ về phía bìa rừng.

Từ hôm đó, tiếng đồn về cọp thiêng ở khu rừng đó lan rộng, nhưng không phải nhóm thợ nào vào rừng cũng may mắn như thế. Mấy năm sau, nhóm người tìm trầm vào sâu trong rừng đó bị hai con cọp to lớn, dữ tợn tấn công; đi vào tám người, lúc ra chỉ có hai người hốt hoảng, trên vai, lưng đề bị vết thương chí mạng; không qua được cũng mất mạng sau đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương