Hạ Thuỷ Thanh Khê
Chương 3: Hoàn

7.

Mẫu thân bị tước quyền quản gia và lâm bệnh nên cáo ốm không tiếp khách. Bùi Lập bị phạt cấm túc tại phòng để suy ngẫm về những lỗi lầm trong quá khứ của mình nên hôn lễ của hắn với Dương Phiêu Phiêu được tổ chức rất bình thường.

Phụ thân ta cảm thấy xấu hổ vì hôn sự này nên ông đã không thông báo cho bất kỳ chi khác của Bùi gia cũng như bạn bè thân thích. Ông dự định ngày hôm đó sẽ chỉ thuê bà mối và tổ chức bái đường cho Bùi Lập.

Ta mơ hồ có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra, mấy ngày nay ta đều ở lì trong viện, không ra ngoài.

Một ngày trước hôn lễ của Bùi Lập, ta nghe thấy có người gõ cửa sổ, ta tiến đến mở cửa sổ ra nhưng không thấy ai, chỉ nhìn thấy một tờ giấy rơi trên mặt đất.

Chữ viết trên mảnh giấy là của Bùi Lập, hắn bảo ta đến viện gặp hắn.

Ta lập tức đốt tờ giấy và vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Một canh giờ sau, hạ nhân trong viện mẫu thân ta đến và nói với ta rằng mẫu thân đã qua đời vì bệnh tật.

"Chết vì bệnh?" Khi nghe được tin này ta cảm thấy rất sốc, mặc dù mẫu thân ta những ngày này đều nằm liệt giường, không tiếp khách nhưng ta đã lén lút đến thăm mẫu thân mấy lần, sức khoẻ bà vẫn còn dồi dào. Sao có thể đột ngột nói qua đời vì bệnh tật là qua đời được?

Ta dẫn Liên Tâm đ ến sân viện của mẫu thân, vừa vào cửa đã thấy Dương Phiêu Phiêu đang bị trói bằng dây và quỳ trên mặt đất.

Ta chưa kịp hỏi “Có chuyện gì vậy?” thì đã nghe phụ thân nói: “Xin nhờ đạo sĩ chọn ngày thích hợp để hạ táng.”

Ta muốn đi đến nhìn mặt mẫu thân, nhưng bị Bùi Ẩn và quản gia chặn lại, ta chỉ có thể nhìn thi thể mẫu thân qua khe hở. Ta nhìn thấy sắc mặt bà tái mét, rõ ràng giống như bị bóp cổ. cho đến chết.

Ta nghe thấy âm thanh "u ơ u ơ" từ phía sau phát ra, khi ta quay lại thì thấy Dương Phiêu Phiêu đang bị nhét một mảnh vải vào miệng, cô ta muốn nói gì đó nhưng không thể nói nên lời.

Thấy ta nhìn Dương Phiêu Phiêu, Bùi Ẩn nói: “Cô ta lẻn vào phòng Nhị phu nhân để trộm tài sản. Khi nhìn thấy Nhị phu nhân chết vì bệnh tật, cô ta sợ hãi kêu lên, nhưng bị hạ nhân canh cửa phát hiện. "

Ta nhìn mặt Bùi Ẩn, những lời hắn nói đều rất hợp tình hợp lý, nếu không phải ta vừa nhìn thấy thi thể của mẫu thân và biết mối quan hệ của hắn với Dương Phiêu Phiêu, ta đã tin lời hắn nói.

“Chuyện này đừng trước tiên đừng nói cho Bùi Lập biết” Phụ thân ta nhìn ta, dùng giọng điệu không thể thay đổi nói cho ta biết.

Ta gật đầu và nhìn Bùi Ẩn lần cuối trước khi rời đi, ta luôn cảm thấy anh ta trông rất quen, không rõ ta đã gặp hắn ở đâu chưa nhỉ?

Trở lại tiểu viện của mình, ta bảo Liên Tâm tìm hiểu xem cha ta sẽ làm gì với Dương Phiêu Phiêu.

Liên Tâm quay lại và nói với ta rằng họ đã đánh chết Dương Phiêu Phiêu và ném cô ta ra bãi tha ma.

"Liên Tâm, ngươi cảm thấy Nhị thiếu gia là người như thế nào?"

Liên Tâm không hiểu tại sao ta lại hỏi điều này, nên suy nghĩ một lúc rồi nói ra điều mình đang nghĩ: “Thật ra Nhị thiếu gia chỉ có chút nóng nảy, nhưng người rất tốt với hạ nhân. Có một lần, em vô tình làm đổ trà trên quần áo của thiếu gia. Nhị thiếu gia không tức giận với em, chỉ yêu cầu em sau này phải cẩn thận hơn ”.

Đúng vậy, từ khi sống lại, ta đã bị hận thù mù quáng, và dường như ta đã quên nghĩ xem việc này có vấn đề gì.

"Tiểu thư, trời tối rồi, người đi đâu vậy?" Liên Tâm thấy ta sắp ra ngoài liền nhắc nhở ta rằng cũng đã muộn rồi.

"Ta sẽ quay lại ngay."

Ta lẻn ra khỏi cửa sau dưới màn đêm bao phủ và đi đến bãi tha ma.

Thi thể của Dương Phiêu Phiêu bị ném sang một bên, ta chịu đựng cảm giác buồn nôn và cởi miếng vải nhét trong miệng cô ta ra, đúng như ta nghĩ, lưỡi của cô ta đã bị cắt mất từ lâu.

“Đây là người mà ngươi yêu thương.”

"Kiếp sau khi tìm kiếm một người đàn ông làm chỗ dựa, ngươi nên mở rộng tầm mắt ra để chọn."

Dương Phiêu Phiêu cố tình tiếp cận Bùi Lập vì Bùi Ẩn, bây giờ Bùi Ẩn đã trở về Bùi gia, Dương Phiêu Phiêu, người biết tất cả bí mật của anh ta, đương nhiên không thể giữ lại.

Ta nghĩ tới tờ giấy gửi cho mình, liếc nhìn có thể biết chữ viết rất giống Bùi Lập, nhưng có một chữ Bùi Lập luôn viết thừa nét. Những nét chữ viết trên tờ giấy đó đều đúng, ta nghĩ đó là một cái bẫy để dụ ta đến viện của Bùi Lập.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Dương Phiêu Phiêu đã phát hiện ra điều gì đó và muốn bí mật nói với ta nhưng ta không giữ lời hẹn nên cô ta đành phải đi mẫu thân

Cuối cùng cô ta đã nhìn thấy hiện trường nơi mẫu thân ta chết.

Ai đã giết mẫu thân ta?

Bí mật mà Dương Phiêu Phiêu phát hiện ra là gì?

8.

Ngày hôm sau, ta đang ngồi ngoài vườn tắm nắng thì nhìn thấy quản gia dẫn mấy y sư đi ngang qua.

"Quản gia, ai bị bệnh? Tại sao ngươi lại gọi nhiều y sư cùng một lúc như vậy?"

"Tiểu thư, là..." Quản gia tiến về phía ta mấy bước, thấp giọng nói với ta: "Là Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia đang mê sảng, nói nhảm."

Ta theo bọn họ đến viện của Bùi Lập, Bùi Lập chỉ mặc một chiếc trung y mỏng, vừa khóc vừa cười, không ngừng hô vang: "Ngươi là ta, và ta là ta!"

"Nhị ca!" Ta tiến lên nắm lấy Bùi Lập, "Nhị ca, ngươi đang nói cái gì vậy?"

Khi Bùi Lập nhìn thấy ta, anh ta sợ hãi đến mức ôm đầu ngồi xổm xuống đất, liên tục lặp đi lặp lại: "Mặt của ta! Mặt của ta"

"Tiểu thư, Nhị thiếu gia mới sáng sớm đã thành như vậy, cho nên ta lập tức gọi y sư đến!"

Ta đứng sang một bên và quan sát các y sư khám cho Bùi Lập, họ đều đưa ra kết luận giống nhau - hắn đã bị điên.

“Có thể chữa khỏi được không?”

Mấy y sư đều lắc đầu, căn bệnh này khó chữa.

Ta nhìn Bùi Lập, người vừa khóc vừa cười nằm trên mặt đất, hắn dường như không giả vờ, với chỉ số IQ của hắn, hắn không thể làm được một việc có yêu cầu khó như vậy, rõ ràng ngày hôm qua hắn ấy vẫn ổn, vậy tại sao lại phát điên sau một đêm?

Bùi Lập trở nên điên dại, mẫu thân cũng vừa mới mất hôm qua, chuyện này đến chuyện kia nối tiếp nhau xảy ra, phụ thân ta cảm thấy xui xẻo nên sai quản gia đưa Bùi Lập đến một biệt viện ngoại thành, đồng thời phái vài hạ nhân đến để chăm sóc anh ta.

Làm như vậy sẽ trực tiếp loại bỏ Bùi Lập ra khỏi Bùi gia.

Ta ngồi bên cửa sổ, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Bùi Lập: "Ngươi là ta, còn ta là ta."

Chính xác điều này có nghĩa là gì?

Sau khi suy nghĩ rất lâu, ta vẫn chưa hiểu ra.

Khoảng thời gian này trôi qua rất yên bình, Bùi Ẩn hàng ngày cùng phụ thân ta ra ngoài làm ăn. Bùi gia vẫn như xưa, chỉ có điều mẫu thân ta không ở đây và Bùi Lập cũng vậy.

Chớp mắt năm mới đã đến, Tết đoàn viên, hàng năm, cha mẹ ta, ta và Bùi Lập đều thức cùng nhau ăn cơm tối như một gia đình. Nhưng năm nay mẫu thân đã không còn, phụ thân đương nhiên ở bên Bùi Ẩn, ông đã quên mất Bùi Lập từ lâu.

Ta bảo nhà bếp nấu một số món ăn mà Bùi Lập thích và đích thân giao đến biệt viện ở ngoại thành.

Sau hai ba tháng không gặp Bùi Lập, bệnh tình của hắn ngày càng trầm trọng, hắn hoàn toàn mê sảng và thậm chí không còn sức để ngồi dậy.

Ta gắp một chiếc chân gà nướng đưa cho hắn, cắn một miếng, Bùi Lập ăn không nổi nữa, hắn điên cuồng ném chiếc chân gà xuống đất và bắt đầu khóc.

Ta nhìn Bùi Lập đang vung vẩy tay và nhận thấy trên cổ tay phải của hắn không có vết bớt màu đỏ.

Sao lại không có được?? Ta nhớ rõ kiếp trước Bùi Lập đã dùng kiếm cắt đứt hai tai của ta, lúc ống tay áo giơ lên ​​để lộ vết bớt màu đỏ trên cổ tay phải.

Có phải ta nhớ nhầm là cổ tay trái không?

Ta nắm cánh tay trái của Bùi Lập và kiểm tra cẩn thận, không có vết bớt nào cả.

"Mặt của ta... mặt..."

Bùi Lập hét ầm lên vài lần rồi ngủ thiếp đi.

Khuôn mặt?

Chẳng lẽ kiếp trước người hại ta không phải là Bùi Lập sao?

Trong đầu ta chợt nảy ra một ý tưởng nực cười, ý tưởng này khiến ta phát ốm, cúi xuống và nôn ọe không ngừng.

9.

Khi ta từ ngoại thành trở về Bùi gia, ta phát bệnh, nằm trên giường sốt li bì ba ngày.

Trong lúc đó, ta không ngừng mơ, có lúc ta mơ thấy ta và Bùi Lập khi còn nhỏ đang chơi đùa, sau đó ta mơ thấy một người đàn ông đeo mặt nạ vung roi quất ta.

Sau khi Dương Phiêu Phiêu tự sát trong hồ ở kiếp trước, Bùi Lập dường như đã thay đổi, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh nóng giận trước đây. Hắn trở nên im lặng và không thích nói chuyện, đầu óc thông minh vượt trội. Ngay cả công việc kinh doanh của phụ thân anh ta cũng làm nó phát triển vượt bậc.

Ta đã hiểu tại sao ta lại cảm thấy Bùi Ẩn quen thuộc với mình như vậy, bởi vì sau cái chết của Dương Phiêu Phiêu ở kiếp trước, tính cách của Bùi Lập đã trở thành Bùi Ẩn, lạnh lùng, độc ác và vô đạo đức.

Chẳng lẽ kiếp trước không lâu sau cái chết của Dương Phiêu Phiêu, Bùi Ẩn đã giết Bùi Lập và trở về Bùi gia trong hình dạng của Bùi Lập. Phụ thân và Bùi Lập đã ở bên nhau lâu như vậy, lẽ nào ông không để ý sao? Hay đây là ý định của của ông?

Ngày mẫu thân ta chết, có rất nhiều nghi vấn về điều này, nhưng phụ thân nhất quyết muốn chôn cất bà gấp, ta không tin rằng phụ thân ta không biết bà bị bóp cổ chết, nhưng ông đã chọn giấu nó. Có lẽ cũng vì che dấu cho Bùi Ẩn?

“Đại thiếu gia, tiểu thư uống thuốc xong liền ngủ.” Tiếng Liên Tâm từ ngoài phòng truyền đến.

“Đợi ở cửa.” Đó là giọng nói của Bùi Ẩn, sau đó ta nghe thấy tiếng cửa mở, rồi tiếng bước chân của Bùi Ẩn.

“Ta biết ngươi đã tỉnh.” Giọng nói lạnh lùng của Bùi Ẩn truyền vào tai ta.

Ta biết mình không thể giấu được anh ta nên thở dài và mở mắt ra, lúc này trong mắt anh ta không có sự ngụy trang nào, sát ý hoàn toàn hiển hiện.

"Ngươi đã vào Bùi gia rồi, Bùi Lập không phải là mối đe dọa đối với ngươi, tại sao ngươi không để hắn đi?" Không cần phải nói vòng vo với Bùi Ẩn, chỉ cần đi thẳng vào vấn đề chính là được.

Ta đã đoán được sự thật, Bùi Ẩn chắc hẳn đã đoán được rằng ta hiểu điều đó.

"Ha ha! Ngươi quả nhiên thông minh." Bùi Ẩn không ngờ ta lại thẳng thắn như vậy, "Chỉ cần hắn sống được một ngày, ta vẫn là con riêng"

Ta nhìn thấy vết bớt màu đỏ trên cổ tay phải của Bùi Ẩn, ta đoán không sai, Bùi Lập đã bị Bùi Ẩn giế t chết ở kiếp trước, cuối cùng chính Bùi Ẩn đã làm những điều đó với ta. Người mà ta nên trả thù trên là Bùi Ẩn chứ không phải Bùi Lập ngây thơ.

Ta đã sai, ta nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Nghĩ đến đây, ta thất vọng ngả người ra sau, Bùi Ẩn rất hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt thất thần của ta.

Bùi Ẩn ghét mẫu thân ta đến mức cố tình lên kế hoạch trả thù Bùi gia. Và bởi vì ta giống mẫu thân rất nhiều nên kiếp trước Bùi Ẩn mới có những thủ đoạn hèn hạ như vậy để ức hiếp ta.

Còn Dương Phiêu Phiêu chỉ là cái cớ, cái cớ để Bùi Ẩn ngụy trang sự ác độc của mình.

"Bùi Khê, chỉ cần ngươi cầu xin ta, ta sẽ cân nhắc việc rủ lòng thương và để ngươi sống."

Ta nhìn Bùi Ẩn rút thanh kiếm ở thắt lưng ra, trông hắn vẫn hung dữ như kiếp trước.

Ta không trả lời hắn, nhìn lưỡi kiếm càng ngày càng gần mình, ta mỉm cười nói: "Bùi Ẩn, ngươi có biết biệt danh của ta là Phiêu Phiêu không?"

10.

Nghe ta nói vậy, tay cầm kiếm của Bùi Ẩn run lên, lưỡi kiếm sượt qua mặt ta.

"Ngươi không phải!" Bùi Ẩn cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng đôi tay run rẩy đã phản bội hắn.

“Ngươi biết mà.” Ta nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt giận dữ của hắn, “Chỉ là ngươi không thể chấp nhận được thôi.”

"Ngươi không thể chấp nhận rằng ta là con gái của kẻ thù."

"Ngươi không thể chấp nhận rằng khuôn mặt của ta trông rất giống kẻ thù của ngươi."

Khi ta đoán rằng Dương Phiêu Phiêu và Bùi Ẩn có tư tình, ta đã cử người bí mật điều tra, hóa ra Dương Phiêu Phiêu là một đứa trẻ mồ côi vô danh, và Bùi Ẩn đã đặt tên Phiêu Phiêu cho cô ấy.

Vừa rồi ta nhìn thấy nút thắt đồng tâm đã mòn trên chuôi kiếm của Bùi Ẩn, và ta nghĩ đến người bạn thời thơ ấu của tôi, Dương Ẩn.

Một tiếng "cạch" vang lên, Bùi Ẩn thả thanh kiếm xuống đất.

Kiếp trước ta và Bùi Ẩn rất ít tiếp xúc nên hắn không nhận ra ta.

Kiếp này, Bùi Ẩn bỗng nhiên trở thành đại thiếu gia của Bùi gia, sau nhiều lần tiếp xúc, hắn đã biết ta chính là cô nhóc ngày đó.

Điều này cũng có thể giải thích cho việc mấy lần nửa đêm Bùi Ẩn lẻn vào viện của ta. Bởi vì ta là người khó ngủ nên chỉ cần có một động tĩnh nhỏ là sẽ tỉnh dậy, ta còn tưởng Bùi Ẩn ở đây để theo dõi ta. Một buổi sáng thức dậy, ta nghe thấy Liên Tâm hỏi chiếc khăn tay tay ta cất trong hộp như thế nào lại bị ném vào bếp, nó bị đốt cháy chỉ còn lại một góc.

Chiếc khăn tay đó là do Dương Ẩn tặng cho ta khi còn nhỏ.

Khi ta còn nhỏ, phụ thân ta thường đưa ta đi cùng khi đi làm ăn, ta tính tình trẻ con và rất hòa đồng với những đứa trẻ ở gần đó.

Trong số đó, có một cậu bé tính tình trầm lặng khiến ta chú ý, mọi người đều nói cậu không có cha, là con ngoài giá thú mờ ám, không ai muốn chơi với cậu.

Ta thấy cậu ta luôn bị bắt nạt và cảm thấy rất đáng thương nên đã bảo vệ cậu ta và chơi cùng với cậu ta.

Phụ thân ta biết chuyện, ta tưởng phụ thân sẽ trách phạt nhưng không ngờ ông lại rất vui khi ta chơi cùng với đứa trẻ đó.

Nhưng chẳng bao lâu sau, mẫu thân ta phát hiện ra chuyện này, bà cấm ta ra ngoài, ta hỏi tại sao thì bà cũng không nói mà chỉ cảnh cáo ta: “Đừng đi chơi với nó nữa. đứa trẻ đó mãi mãi không thể xuất hiện được đâu".

Bây giờ ta mới hiểu, phụ thân ta đến đó không phải để bàn chuyện mà là để gặp riêng mẫu thân của Bùi Ẩn, ban đầu ông ấy mang ta theo để làm lá chắn, nhưng sau đó ông ấy phát hiện ra rằng ta và Bùi Ẩn rất hợp nhau nên ông ấy cứ đưa ta đi cùng.

Ta nhanh chóng nhặt thanh kiếm trên mặt đất và đâm nó vào cơ thể Bùi Ẩn không chút thương xót.

"Muội..." Bùi Ẩn kinh ngạc quay lại, máu trào ra từ miệng, hắn không ngờ ta lại làm như vậy.

"Ngươi bóp cổ mẫu thân ta đến chết phải không? Dương Phiêu Phiêu tình cờ nhìn thấy nên ngươi quyết định giết cô ta để bịt miệng."

"Ừm..." Bùi Ẩn ngã xuống đất, đưa tay chạm vào ta: "Phiêu Phiêu..."

“Đừng gọi ta, ta thấy ghê tởm!” Ta không điên, làm sao có thể thương xót một người đã giết mẹ ta và khiến ca ca ta phát điên?

"Tiểu thư! Tiểu thư!" Liên Tâm lo lắng chạy vào, nhìn thấy Bùi Ẩn nằm trên mặt đất, kinh hãi nói: "Tiểu thư, hắn... cái đó... Nhị thiếu gia đã chết. Thị nữ hầu hạ Nhị thiếu gia nói Nhị thiếu gia bị ngã xuống giếng.”

Ta căm hận liếc nhìn Bùi Ẩn, dùng mạng sống của hắn để trả giá cho mạng sống của mẫu thân ta và Bùi Lập, hắn không xứng đáng!

“Phụ thân ta có biết không?”

"Lão gia biết tin rồi ạ, nhưng không nói gì."

Đương nhiên, phụ thân ta hiện tại sẽ có thể nói gì, bởi vì trong lòng ông ấy chỉ có Bùi Ẩn, nếu biết được Bùi Ẩn cũng đã chết, không biết ông ấy sẽ nghĩ thế nào.

"Đi bẩm báo với lão gia, Đại thiếu gia cũng đã chết!"

Sau khi tiễn Bùi Ẩn đi, giờ chỉ còn lại phụ thân ta.

Tuy rằng kiếp trước ông ấy không trực tiếp hại ta, nhưng ông ta lại để cho Bùi Ẩn giết Bùi Lập, kiếp này ông ta lại để cho Bùi Ẩn giết mẫu thân ta, giết Bùi Lập một lần nữa, ông ta phải trả giá!

Cha ta biết Bùi Ẩn đã chết trong tiểu viện của ta, ông ta đến rất nhanh, vừa bước vào cửa, trước tiên ông ấy kiểm tra để chắc chắn rằng Bùi Ẩn đã tắt thở, sau đó ông ấy đứng dậy và tát ta một bạt tai.

"Bùi lão gia, ông có chắc chắn muốn giêt ta không?" Ta đưa tay nắm lấy cổ tay của cha ta, "Bùi Ẩn, Bùi Lập đều đã chết, vì vậy Bùi gia chỉ có thể giao cho ta."

"Không thể nào, Bùi gia không thể giao vào trong tay loại nữ nhân như ngươi!"

"Ông vẫn đang nghĩ rằng nếu Bùi Ẩn chết đi thì ông vẫn còn những đứa con riêng khác à?" Ta mỉm cười và lấy ra một chiếc túi vải nhỏ từ dưới nệm, khi mở ra, bên trong có hai ngón tay, là của hai đứa con riêng khác của Bùi lão gia.

Khi mẫu thân đổ bệnh, bà đã gọi ta đến bên cạnh, bà biết cha ta là người không đáng tin cậy, Bùi Lập không thể trông mong gì, bà đặt hết hy vọng vào ta, bà nói với ta rằng trong nhiều năm qua, bà đã âm thầm điều tra chuyện đó. Cha ta còn có hai người con nữa, đứa con riêng đó cũng không lớn lắm, chỉ mới năm sáu tuổi.

Mẫu thân yêu cầu ta giải quyết chúng càng sớm càng tốt và không để chúng trở thành Bùi Ẩn tiếp theo.

"Ngươi đã giết họ! Ngươi đã giết hết bọn họ?" Bùi lão gia muốn giật túi vải từ tay ta, nhưng ta đã tránh sang một bên và ông ta chới với ngã xuống.

"Ta đã giết hết bọn họ, để cho người một cảnh cáo."

Chỉ vì Bùi Ẩn mà mạng sống của mẫu thân ta lẫn Bùi Lập đều không quan trọng, ông có thể hy sinh mạng sống của ta để lấy lòng Bùi Ẩn.

"Bùi lão gia, ông không xứng làm cha, ông không xứng làm chồng, ông không xứng làm người!"

Nói xong, ta nhặt thanh kiếm của Bùi Ẩn lên và tiễn cha ta lên đường.

Kiếp trước Bùi Lập bị giết và Bùi Ẩn thay thế vào đó, không phải là ông ta không biết mà là ông ta đã chọn Bùi Ẩn.

Kiếp trước Bùi Ẩn đã lên kế hoạch phá hủy sự trong sạch của ta, ông ta biết rõ lúc đó nhưng ông ta cũng không ngăn cản.

Ông ta luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, người như vậy nên chết đi!

“Tiểu thư, người hãy lau mặt sạch sẽ trước khi ra ngoài nhé”

Liên Tâm nhìn thấy vết máu trên mặt ta liền lấy khăn ra đưa cho ta.

“Chúng ta sẽ làm gì với hai thi thể này?”

“Hãy đốt chúng đi”

Ta bước ra khỏi nhà, mặt trời đã tắt từ lâu cuối cùng cũng xuất hiện.

Tất cả cuối cùng cũng kết thúc!

(Hoàn)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương