Hà Nhật Cộng Huề Thủ
-
Chương 6: Uyên mộng (thượng)
Biên tập: Kỳ Lam
Khi một lần nữa khôi phục ý thức, Huyết Nghiên cảm thấy mình được ôm trong một lòng ngực ấm áp, bên tai có tiếng gió thổi vút qua, người nọ tựa hồ đang ôm mình dùng khinh công chạy.
Bởi vì dung mạo quá mức mỹ lệ, từ lúc đặt chân vào giang hồ, Huyết Nghiên liền không ngừng gặp phải đủ loại ham muốn quấy rầy, thậm chí còn bị người hạ dược thiếu chút nữa đắc thủ, mãi đến khi lớn tuổi hơn một chút, thanh danh Huyết Nghiên công tử từ từ truyền xa, thiên hạ bị võ công cao cường cùng thủ đoạn ngoan độc của y làm cho khiếp sợ, cũng không dám tùy tiện trêu chọc nữa, y mới có thể thoát khỏi cái loại tình cảnh quẫn bách xấu hổ này. Cho dù như thế, vẫn có không ít kẻ hảo nam sắc vụng trộm đàm tiếu về y. Bởi vậy y cực kỳ chán ghét cùng người khác kề cận, bất luận là nam nhân hay là nữ nhân, càng khỏi phải bàn đến chuyện bị ôm vào trong lòng như vậy. Vừa rồi chủ động hôn Diệp Lăng Vân, thật sự là tình thế bắt buộc, buộc lòng phải làm vậy.
Y đáng lẽ nên lập tức giãy dụa thoát ra, cho dù nhã nhào xuống đất cũng không tiếc, nhưng không hiểu tại sao, giờ khắc này, thân thể ấm áp xa lạ này, cái cảnh ôm ấp đáng lẽ phải khiến y chán ghét vô cùng lại khiến cho y cảm nhận được một tia ấm áp, một tia quyến luyến.
Y lưỡng lự không thôi.
Có phải con người đến thời điểm yếu ớt nhất đều trở nên mong manh?
Y mờ mịt nhớ lại nhiều năm trước, khi y chưa phải Huyết Nghiên, còn là một hài đồng vô lo vô nghĩ, ôm cổ phụ thân làm nũng, phụ thân một vòng tay ôm lấy y, lồng ngực rộng lớn ấm áp như thế. Y lại nghĩ tới mấy năm trước, khi mình bắt đầu ra giang hồ, bởi vì hiểu biết còn quá thiển cận, bị mấy tên đại hán hạ dược âm mưu xâm hại, có một thiếu niên khuôn mặt đầy chính khí xông đến cứu, cái ôm trong lúc đó, có chút hơi ấm đã lâu không cảm nhận được.
Y đã rất lâu rồi không nhớ lại những việc này, ôn nhu có thể khiến người ta yếu đuối. Từ sau ngày đó, y liền bắt ép chính mình trở nên ngoan độc tàn nhẫn, chỉ có như vậy y mới có thể cường đại hơn, mới có đủ năng lực bảo vệ mình, mới có thể báo thù rửa hận.
Thế nhưng đã là người thì đều có lúc yếu đuối mệt mỏi, y cũng không phải ngoại lệ. Giờ phút này, y thực sự cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Trong đầu vẫn liên tục từng cơn choáng váng, y cố sức mở to mắt, ngược ánh mặt trời nhìn khuôn mặt người nọ, lại phát hiện người ấy mang diện cụ, che giấu tướng mạo thật.
Sợ rằng chính là cái mà người ta gọi là danh môn chính phái đi, sợ bị người phát hiện cùng tà ma ngoại đạo như mình cùng một chỗ, phá hủy thanh danh. Vậy thì tại sao phải cứu mình chứ? Là muốn tự tay giết mình sao, hay là muốn đoạt được cái gì từ trên người mình?
Y không phải đã sớm nhìn thấu cái gọi là danh môn chính phái, cái gọi là chính trực nghĩa hiệp sao? Bất quá chỉ là thêm một lần kiểm chứng mà thôi, vì sao trong sự xem thường lại mang theo chút mất mát? Là bởi vì vừa mới rồi khi người này đột nhiên ra tay tương trợ, liền cho rằng hắn sẽ không giống như những kẻ khác sao?
Huyết Nghiên không biết bản thân hôm nay tại sao lại khác thường như vậy, nhẹ giọng rủa một tiếng, dự định tránh khỏi cái ôm của người nọ, nhưng lại phát hiện ngay cả một đầu ngón tay cũng không động đậy được. Máu tươi vẫn tiếp tục từ từ theo khóe miệng chảy da từng đợt, cả người y lạnh run, tay chân hư nhuyễn, đành từ bỏ vùng vẫy, trong cơn mê man, chỉ nghe thấy tiếng trái tim người nọ đập bên tai, kiên định hữu lực.
Diệp Lăng Vân ôm Huyết Nghiên một đường bỏ chạy, một khắc cũng không dám ngừng lại, mãi cho đến khi tiến vào rừng cây ở ngoại ô. Nơi này cây cối xanh um, núi đá rải rác, dễ dàng ẩn nấp.
Hiểu rõ thời gian Huyết Nghiên trúng độc đã lâu không có khả năng kéo dài hơn nữa, Diệp Lăng Vân cũng cố gắng tìm một sơn động gần nguồn nước, tùy ý đem Huyết Nghiên đặt xuống, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ men xanh, đổ ra một viên dược trong suốt, giúp y uống vào. Đây là linh đan mà năm đó phụ thân từ Dược Vương cốc lấy được “Hoán linh đan”, ngoài tác dụng thu hồi khí huyết sản sinh nội lực, còn phục hồi sinh lực (chém), được làm từ không biết bao nhiêu dược liệu quý hiếm luyện chế mà thành, là bảo bối trong giang hồ ngàn vàng khó cầu. Phụ thân cho hắn mang theo tùy thân, liên tục dặn dò hắn không được tùy ý dùng lung tung, vốn là để đến thời điểm hắn cần bảo toàn tính mệnh dùng, thế nhưng tình huống hiện tại nguy cấp, vì để cứu Huyết Nghiên, hắn cái gì cũng không tính.
Đợi Huyết Nghiên đem viên dược nuốt vào, Diệp Lăng Vân liền ngồi vào phía sau y, bắt đầu giúp y vận khí.
Diệp Lăng Vân chậm rãi đem nội lực của mình rót vào tứ chí bách hài của y, giúp y tiếp nhận tác dụng của linh đan, đốc thúc dược hiệu chạy khắp kinh mạch toàn thân y, khai tỏa khí huyết ở kinh mạch y, thúc đẩy sản sinh nội lực, đồng thời cẩn thận mà đem hóa công tán bức ra ngoài.
Nội lực Huyết Nghiên thuộc về âm hàn, lúc này lại mất máu quá nhiều, hiện tại kinh mạch trống rỗng cả người lạnh băng. Diệp Lăng Vân lại luyện loại nội công chí dương, nội lực ấm áp ôn hòa, như nắng xuân chạy trong thân thể Huyết nghiên, khiến tứ chi bách hài dần dần ấm áp, nội lực từ từ khôi phục, trên người cũng có thêm chút khí lực.
Nơi này không thích hợp ở lại lâu, đợi hóa công tán đã bị bức ra toàn bộ khỏi cơ thể, Diệp Lăng Vân lại một lần nữa ôm lấy Huyết Nghiên hướng về phía rừng sâu đi tới, tìm một sơn động, đem y cẩn thận đặt trên mặt đất.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, trong rừng lá cây um tùm, quanh năm không thấy ánh mặt trời, trong sơn động càng âm lãnh, Huyết Nghiên trong mê man vô thức mà động người co lại, nhưng toàn thân vẫn không ngừng run rẩy.
Diệp Lăng Vân vộ vàng đi ra ngoài nhặt một đống lớn nhánh cây, châm lửa lên, đem ngoại bào cởi ra, đem Huyết Nghiên cẩn thận mà bao lại, cho đến khi thấy y thoải mái dãn thân, sắc mặt không trắng xanh khó coi nữa, mới nhẹ nhàng thở phào.
Lúc này buông lỏng thân thể, mới phát hiện mình cũng mệt chết rồi. Huyết Nghiên truyền cho hắn một chút khí huyết, tuy rằng bảo vệ hắn không chịu ảnh hưởng của thỉnh hồn mộng sinh khúc, nhưng cũng đem một chút độc Uyên mộng truyền vào trong cơ thể hắn. Tuy rằng phân lượng rất nhỏ, vốn dĩ không đủ để khiến người nảy sinh ảnh hưởng, nhưng hắn một mạch ôm Huyết Nghiên chạy như bay, lại tiêu hao một phần lớn khí lực vì Huyết Nghiên đả thông khí huyết, từng chút bức độc, nội lực tiêu hao lợi hai, khiến cho một chút Uyên mộng thừa dịp suy yếu mà xâm nhập, cư nhiên đối với thân thể hắn nảy sinh một chút ảnh hưởng. Hắn cười khổ một tiếng, từ trong lòng móc ra một mảnh bảo nguyên đan nuốt vào, đem chút độc này thanh tẩy, cuối cùng chống đỡ không được, nằm vật xuống bên cạnh Huyết Nghiên, nhanh chóng thiếp đi.
Qua không biết bao lâu, trong lúc mơ ngủ Diệp Lăng Vân đột nhiên cảm thấy có một cánh tay nóng bỏng vòng lên cổ hắn, ngay sau đó có một thân thể đồng dạng nóng bỏng quấn lên, ở trong lòng ngực hắn liều mạng cọ cọ.
Hắn mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, dưới ánh lửa chiếu rọi, chứng kiến Huyết Nghiên đang bám lên cổ mình, dung nhan như bức tranh thủy mặc vừng sáng thanh lệ tuyệt trần đang phóng đại trước mặt mình, sắc mặt ửng hồng, biểu tình mơ màng, khác hẳn vẻ thanh lãnh tiêu lương ban ngày.
Huyết Nghiên nhíu chặt mày, một bên vừa cọ sát trên người Diệp Lăng Vân, một bên phát ra tiếng rên tỉ thống khổ.
Khi một lần nữa khôi phục ý thức, Huyết Nghiên cảm thấy mình được ôm trong một lòng ngực ấm áp, bên tai có tiếng gió thổi vút qua, người nọ tựa hồ đang ôm mình dùng khinh công chạy.
Bởi vì dung mạo quá mức mỹ lệ, từ lúc đặt chân vào giang hồ, Huyết Nghiên liền không ngừng gặp phải đủ loại ham muốn quấy rầy, thậm chí còn bị người hạ dược thiếu chút nữa đắc thủ, mãi đến khi lớn tuổi hơn một chút, thanh danh Huyết Nghiên công tử từ từ truyền xa, thiên hạ bị võ công cao cường cùng thủ đoạn ngoan độc của y làm cho khiếp sợ, cũng không dám tùy tiện trêu chọc nữa, y mới có thể thoát khỏi cái loại tình cảnh quẫn bách xấu hổ này. Cho dù như thế, vẫn có không ít kẻ hảo nam sắc vụng trộm đàm tiếu về y. Bởi vậy y cực kỳ chán ghét cùng người khác kề cận, bất luận là nam nhân hay là nữ nhân, càng khỏi phải bàn đến chuyện bị ôm vào trong lòng như vậy. Vừa rồi chủ động hôn Diệp Lăng Vân, thật sự là tình thế bắt buộc, buộc lòng phải làm vậy.
Y đáng lẽ nên lập tức giãy dụa thoát ra, cho dù nhã nhào xuống đất cũng không tiếc, nhưng không hiểu tại sao, giờ khắc này, thân thể ấm áp xa lạ này, cái cảnh ôm ấp đáng lẽ phải khiến y chán ghét vô cùng lại khiến cho y cảm nhận được một tia ấm áp, một tia quyến luyến.
Y lưỡng lự không thôi.
Có phải con người đến thời điểm yếu ớt nhất đều trở nên mong manh?
Y mờ mịt nhớ lại nhiều năm trước, khi y chưa phải Huyết Nghiên, còn là một hài đồng vô lo vô nghĩ, ôm cổ phụ thân làm nũng, phụ thân một vòng tay ôm lấy y, lồng ngực rộng lớn ấm áp như thế. Y lại nghĩ tới mấy năm trước, khi mình bắt đầu ra giang hồ, bởi vì hiểu biết còn quá thiển cận, bị mấy tên đại hán hạ dược âm mưu xâm hại, có một thiếu niên khuôn mặt đầy chính khí xông đến cứu, cái ôm trong lúc đó, có chút hơi ấm đã lâu không cảm nhận được.
Y đã rất lâu rồi không nhớ lại những việc này, ôn nhu có thể khiến người ta yếu đuối. Từ sau ngày đó, y liền bắt ép chính mình trở nên ngoan độc tàn nhẫn, chỉ có như vậy y mới có thể cường đại hơn, mới có đủ năng lực bảo vệ mình, mới có thể báo thù rửa hận.
Thế nhưng đã là người thì đều có lúc yếu đuối mệt mỏi, y cũng không phải ngoại lệ. Giờ phút này, y thực sự cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Trong đầu vẫn liên tục từng cơn choáng váng, y cố sức mở to mắt, ngược ánh mặt trời nhìn khuôn mặt người nọ, lại phát hiện người ấy mang diện cụ, che giấu tướng mạo thật.
Sợ rằng chính là cái mà người ta gọi là danh môn chính phái đi, sợ bị người phát hiện cùng tà ma ngoại đạo như mình cùng một chỗ, phá hủy thanh danh. Vậy thì tại sao phải cứu mình chứ? Là muốn tự tay giết mình sao, hay là muốn đoạt được cái gì từ trên người mình?
Y không phải đã sớm nhìn thấu cái gọi là danh môn chính phái, cái gọi là chính trực nghĩa hiệp sao? Bất quá chỉ là thêm một lần kiểm chứng mà thôi, vì sao trong sự xem thường lại mang theo chút mất mát? Là bởi vì vừa mới rồi khi người này đột nhiên ra tay tương trợ, liền cho rằng hắn sẽ không giống như những kẻ khác sao?
Huyết Nghiên không biết bản thân hôm nay tại sao lại khác thường như vậy, nhẹ giọng rủa một tiếng, dự định tránh khỏi cái ôm của người nọ, nhưng lại phát hiện ngay cả một đầu ngón tay cũng không động đậy được. Máu tươi vẫn tiếp tục từ từ theo khóe miệng chảy da từng đợt, cả người y lạnh run, tay chân hư nhuyễn, đành từ bỏ vùng vẫy, trong cơn mê man, chỉ nghe thấy tiếng trái tim người nọ đập bên tai, kiên định hữu lực.
Diệp Lăng Vân ôm Huyết Nghiên một đường bỏ chạy, một khắc cũng không dám ngừng lại, mãi cho đến khi tiến vào rừng cây ở ngoại ô. Nơi này cây cối xanh um, núi đá rải rác, dễ dàng ẩn nấp.
Hiểu rõ thời gian Huyết Nghiên trúng độc đã lâu không có khả năng kéo dài hơn nữa, Diệp Lăng Vân cũng cố gắng tìm một sơn động gần nguồn nước, tùy ý đem Huyết Nghiên đặt xuống, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ men xanh, đổ ra một viên dược trong suốt, giúp y uống vào. Đây là linh đan mà năm đó phụ thân từ Dược Vương cốc lấy được “Hoán linh đan”, ngoài tác dụng thu hồi khí huyết sản sinh nội lực, còn phục hồi sinh lực (chém), được làm từ không biết bao nhiêu dược liệu quý hiếm luyện chế mà thành, là bảo bối trong giang hồ ngàn vàng khó cầu. Phụ thân cho hắn mang theo tùy thân, liên tục dặn dò hắn không được tùy ý dùng lung tung, vốn là để đến thời điểm hắn cần bảo toàn tính mệnh dùng, thế nhưng tình huống hiện tại nguy cấp, vì để cứu Huyết Nghiên, hắn cái gì cũng không tính.
Đợi Huyết Nghiên đem viên dược nuốt vào, Diệp Lăng Vân liền ngồi vào phía sau y, bắt đầu giúp y vận khí.
Diệp Lăng Vân chậm rãi đem nội lực của mình rót vào tứ chí bách hài của y, giúp y tiếp nhận tác dụng của linh đan, đốc thúc dược hiệu chạy khắp kinh mạch toàn thân y, khai tỏa khí huyết ở kinh mạch y, thúc đẩy sản sinh nội lực, đồng thời cẩn thận mà đem hóa công tán bức ra ngoài.
Nội lực Huyết Nghiên thuộc về âm hàn, lúc này lại mất máu quá nhiều, hiện tại kinh mạch trống rỗng cả người lạnh băng. Diệp Lăng Vân lại luyện loại nội công chí dương, nội lực ấm áp ôn hòa, như nắng xuân chạy trong thân thể Huyết nghiên, khiến tứ chi bách hài dần dần ấm áp, nội lực từ từ khôi phục, trên người cũng có thêm chút khí lực.
Nơi này không thích hợp ở lại lâu, đợi hóa công tán đã bị bức ra toàn bộ khỏi cơ thể, Diệp Lăng Vân lại một lần nữa ôm lấy Huyết Nghiên hướng về phía rừng sâu đi tới, tìm một sơn động, đem y cẩn thận đặt trên mặt đất.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, trong rừng lá cây um tùm, quanh năm không thấy ánh mặt trời, trong sơn động càng âm lãnh, Huyết Nghiên trong mê man vô thức mà động người co lại, nhưng toàn thân vẫn không ngừng run rẩy.
Diệp Lăng Vân vộ vàng đi ra ngoài nhặt một đống lớn nhánh cây, châm lửa lên, đem ngoại bào cởi ra, đem Huyết Nghiên cẩn thận mà bao lại, cho đến khi thấy y thoải mái dãn thân, sắc mặt không trắng xanh khó coi nữa, mới nhẹ nhàng thở phào.
Lúc này buông lỏng thân thể, mới phát hiện mình cũng mệt chết rồi. Huyết Nghiên truyền cho hắn một chút khí huyết, tuy rằng bảo vệ hắn không chịu ảnh hưởng của thỉnh hồn mộng sinh khúc, nhưng cũng đem một chút độc Uyên mộng truyền vào trong cơ thể hắn. Tuy rằng phân lượng rất nhỏ, vốn dĩ không đủ để khiến người nảy sinh ảnh hưởng, nhưng hắn một mạch ôm Huyết Nghiên chạy như bay, lại tiêu hao một phần lớn khí lực vì Huyết Nghiên đả thông khí huyết, từng chút bức độc, nội lực tiêu hao lợi hai, khiến cho một chút Uyên mộng thừa dịp suy yếu mà xâm nhập, cư nhiên đối với thân thể hắn nảy sinh một chút ảnh hưởng. Hắn cười khổ một tiếng, từ trong lòng móc ra một mảnh bảo nguyên đan nuốt vào, đem chút độc này thanh tẩy, cuối cùng chống đỡ không được, nằm vật xuống bên cạnh Huyết Nghiên, nhanh chóng thiếp đi.
Qua không biết bao lâu, trong lúc mơ ngủ Diệp Lăng Vân đột nhiên cảm thấy có một cánh tay nóng bỏng vòng lên cổ hắn, ngay sau đó có một thân thể đồng dạng nóng bỏng quấn lên, ở trong lòng ngực hắn liều mạng cọ cọ.
Hắn mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, dưới ánh lửa chiếu rọi, chứng kiến Huyết Nghiên đang bám lên cổ mình, dung nhan như bức tranh thủy mặc vừng sáng thanh lệ tuyệt trần đang phóng đại trước mặt mình, sắc mặt ửng hồng, biểu tình mơ màng, khác hẳn vẻ thanh lãnh tiêu lương ban ngày.
Huyết Nghiên nhíu chặt mày, một bên vừa cọ sát trên người Diệp Lăng Vân, một bên phát ra tiếng rên tỉ thống khổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook