Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc
Quyển 3 - Chương 10

Hai người kiêu ngạo sẽ tán thưởng lẫn nhau nhưng không thể nào ở bên nhau lâu dài.

----------

(1)

Bùi Thi bị Hạ Thừa Tư hành hạ rất thê thảm. Bởi vì cô có lục tung cả nhà lên cũng không tìm thấy tấm thiệp chúc mừng sinh nhật của anh viết. Cô áy náy nói xin lỗi anh, ngược lại anh hớn hở đón nhận. Có điều là cho dù cô hỏi anh nội dung trong tấm thiệp đó thế nào thì anh cũng chỉ trả lời cô bằng một nụ cười lạnh lùng điển hình của cậu hai họ Hạ: "Đồ vật bị hư có thể đem sửa chữa, nhưng đánh mất đồ vật thì sao lại tìm người bán được chứ?"

Người đàn ông này mắc bệnh nghề nghiệp đã thành nguy kịch rồi sao? Cô bị anh làm cho dở khóc dở cười: "Em mua lại một món mới cũng được mà."

Hạ Thừa Tư trả lời khôn khéo: "Phiên bản số lượng có hạn duy nhất toàn cầu."

Cô vẫn vô cùng tò mò không biết trong đó viết cái gì. Nhưng kể từ đó dù cô có vừa đấm vừa xoa thế nào anh cũng hoàn toàn không để ý đến. Có điều đây cũng là chuyện duy nhất cô vô cùng khó chịu sau khi yêu đương với Hạ Thừa Tư. Ngoại trừ chuyện này ra thì tất cả đều rất hoàn mỹ.

Vốn là cô đang trong thời kỳ sáng tác nhàn nhã nhất, nhưng kể từ khi quyết định tham gia đêm nhạc cổ điển hoàng gia, cô đã giảm bớt giờ soạn nhạc, còn thời gian luyện đàn violin mỗi ngày thì tăng lên thành mười hai giờ. Trong đêm nhạc cần trình diễn hai bản nhạc, một là bản nhạc Ý bậc thầy thời kì huy hoàngvà một bản nhạc mình sáng tác. Cô chọn "Vũ khúc Lonavala Hoda" của Sarasate và "Bản hòa tấu dạ thần" của cô. Sau đó cô bắt đầu luyện tập chăm chỉ.

Bùi Khúc vô cùng khó chịu. Gần như mỗi ngày đều đi dạy đàn, đệm nhạc cho ban nhạc hoặc là biểu diễn mấy buổi diễn có quy mô nhỏ. Nhưng mỗi ngày đều đúng giờ bị tiếng đàn vô cùng chói tai của Bùi Thi đánh thức. Mỗi tối cậu đều bị tiếng đàn đã gắn ống giảm thanh quấy nhiễu không được ngủ yên. Hơn nữa cách Bùi Thi luyện đàn có hiệu suất rất cao lại không chú ý đến cảm thụ của người nghe, mà còn hiếm khi trình diễn hết một bản nhạc từ đầu đến cuối. Nếu như có một âm rung nào cô kéo không hay thì cô sẽ tái diễn kéo lại chỗ đó một trăm lần, luyện đến khi hay thì thôi. Hơn nữa khi luyện tập còn đổi thanh vị nhanh chóng như là trượt băng nghệ thuật, giống như tiếng ma nữ nức nở cứ quấn lấy Bùi Khúc không tha... Cách thức luyện tập máy móc chả có mỹ cảm gì đã khiến căn phòng ngủ của Bùi Thi giống như một cái máy phát thanh đã hỏng, cũng khiến Bùi Khúc cảm nhận được hết nỗi khổ của hàng xóm nhà bọn họ. Nhưng từ trước đến nay cậu cũng không hay oán trách người khác. Cho nên đến khi Bùi Thi phát hiện tinh thần cậu suy sụp, cậu cũng không dám lên tiếng nói một câu bất mãn nào với cô.

Sau khi phát hiện em trai bị mất ngủ, Bùi Thi cảm thấy vô cùng áy náy, cho nên mỗi buổi tối sau chín giờ cô sẽ mang đàn vào phòng rửa tay để luyện tập. Sau đó mỗi lần đi ra ngoài đều mệt mỏi nằm ì trên giường không thể nhúc nhích vì thiếu dưỡng khí. Nhưng cô vô cùng hưởng thụ cuộc sống như thế. Bởi vì tất cả khổ cực chỉ là ở thân thể. Mỗi lúc nghỉ ngơi cô đều nhắn tin quấy rầy Hạ Thừa Tư một chút, chỉ cần thấy anh trả lời ngắn gọn là tất cả mệt nhọc đều tan biến trong nháy mắt. Vì hai người họ đều bộn bề nhiều việc nên bình thường không có nhiều thời gian giành cho nhau. Nhưng cứ đến cuối tuần là anh sẽ đến đón cô đi ra ngoài thư giãn.

Cuối tuần này ánh nắng rực rỡ, thời tiết ấm áp, Bùi Thi và Hạ Thừa Tư hẹn nhau đi công viên tản bộ. Đến cây cầu đá trong công viên, Bùi Thi vui vẻ tựa vào lan can cầu trò chuyện câu có câu không với Hạ Thừa Tư. Đột nhiên có một cô giáo giữ trẻ dẫn theo một đám con nít chừng bốn năm tuổi xuất hiện cách chỗ bọn họ không xa. Đám trẻ con này sinh lực vô hạn, vô cùng ồn ào. Có hai đứa bé trai bé gái rượt đuổi nhau xung quanh cô giáo cả trăm vòng. Phát hiện tâm trạng Hạ Thừa Tư càng lúc càng không yên, Bùi Thi nhìn theo hướng mắt anh, cuối cùng phát hiện ra anh đang nhìn những đứa trẻ kia chăm chú, hơn nữa còn vô cùng tập trung sức chú ý.

"Đang nhìn mấy đứa trẻ kia à?" Bùi Thi huých tay đụng đụng anh.

"Không phải."

Rõ ràng anh đang nói dối. Bởi vì cô phát hiện có một bé gái đang nhìn về phía họ, hơn nữa còn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Hạ Thừa Tư xác định mục tiêu. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, cô bé đột nhiên cầm lấy búp bê kêu to vài tiếng "A a a" rồi sung sướng chạy thẳng về phía anh. Sắc mặt Hạ Thừa Tư trắng hơn bình thường một chút, thân thể cứng đờ giống như đối mặt với quái thú to lớn có thể nuốt chửng trái đất vậy. Cuối cùng cô bé kia chạy đến trước mặt anh, nhưng không dừng lại được, đụng vào đầu gối Hạ Thừa Tư, té xuống đất.

Nhìn thấy phản ứng của anh, Bùi Thi đã cảm thấy kỳ lạ rồi. Lúc này búp bê của cô bé bị văng ra xa vài mét, quần áo của cô bé cũng bẩn vô cùng. May mà mặc chiếc quần tất khá dày nên nặng lắm chỉ bị té đau đầu gối, không bị chảy máu. Dường như nhất thời cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ cúi đầu nhìn lên mặt đất, chớp mắt vài cái. Nào ngờ Hạ Thừa Tư đứng tại chỗ, cũng không hề nhúc nhích.

"Là tự cháu đụng." Hạ Thừa Tư nhìn cô bé từ trên cao, lạnh lùng thốt ra những lời này, "Tốt nhất là cháu đừng khóc."

Cô bé vốn đang ngơ ngác, nghe thấy Hạ Thừa Tư nói như vậy thì ngẩng đầu nhìn anh một cái. Đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của anh, cô bé dụi dụi mắt khóc òa lên. Cậu hai họ Hạ dựa vào vẻ đẹp cuốn hút cô bé dường như đã bị chán ghét. Mà nhìn lại Hạ Thừa Tư, Bùi Thi đã thấy được bộ dạng luống cuống trước nay chưa từng có của anh. Mỗi một giây nghe thấy tiếng khóc non nớt của cô bé vang lên, đầu anh giống như bị nứt ra thêm một đường. Anh lấy tay che trán, vẫn nói với cô bé với giọng ra lệnh: "Đứng lên, đừng khóc. Có hiểu được cái gì là không khóc hay không."

Cô bé ngừng chừng hai giây, hít vào một hơi, rồi phát huy nguồn hô hấp cực hạn khóc lớn lên. Cho đến giờ khắc này, rốt cuộc Bùi Thi phát hiện ra được nhược điểm khổng lồ thứ ba của Hạ Thừa Tư ngoại trừ tài nấu nướng dở tệ, không biết hát. Cô suỵt một cái với Hạ Thừa Tư: "Anh đừng nói nữa có được hay không?" Sau đó cô ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt đầu cô bé: "Em gái nhỏ, em bé của em sắp bị người khác lấy mất rồi kìa."

Cô bé thoáng sửng sốt, nhìn về phía búp bê rồi khóc đến mức tan nát cõi lòng: "Nhưng mà em bị té hu hu hu...."

"Té rất đau đúng không? Chắc chắn là không thể chạy xa như vậy nữa, vậy phải làm sao đây?" Bùi Thi giả vờ khó nghĩ hồi lâu, "Vậy đi, chị giúp em lấy em bé về đây nhé?"

Cô bé ấm ức gật đầu: "Được ạ..."

"Nhưng chị có điều kiện trao đổi. Em đứng lên trước chị mới đi lấy em bé về giúp em. Được không?" Thấy cô bé gật đầu lần nữa, cô đưa ngón út ra, "Nào móc ngoéo đi."

Cô bé đưa ngón tay út ngắn ngủn ra móc vào ngón tay Bùi Thi. Bùi Thi khẽ nói với cô bé: "Anh trai này rất đáng sợ, đừng nên ở bên cạnh anh ấy quá lâu nhé." Cô đứng lên chầm chậm đi đến nhặt lấy con búp bê. Lúc cô quay lại lần nữa đã thấy cô bé đứng sau cô, đang đưa tay nắm lấy ống quần cô giống như thật sự bị Hạ Thừa Tư dọa sợ.

Sau khi trả lại búp bê cho cô bé không bao lâu thì cô giáo giữ trẻ loay hoay sứt đầu bể trán cuối cùng cũng đến đón cô bé đi, thuận tiện còn cảm ơn Bùi Thi. Trở lại bên cạnh Hạ Thừa Tư, Bùi Thi có thể nhìn thấy một cảm xúc có thể gọi là kính nể trong mắt anh. Một người có đủ em trai em gái như anh sao lại không biết dỗ dành trẻ con nhỉ? Cô thầm thương hại cho Hạ Na, sau đó bật cười: "Mới vừa rồi anh thật sự quá kém rồi."

"A Thi, anh muốn nhờ em giúp một việc." Hạ Thừa Tư nói vô cùng nghiêm túc.

Ba ngày sau, Hạ Thừa Tư dẫn Bùi Thi đến nhà một người bạn. Đối phương là một người đàn ông phương Tây tính cách quái gở, mập mạp và mái tóc hói phân nửa cũng không che được dấu vết anh ta từng rất anh tuấn. Trước khi đến, Hạ Thừa Tư đã nói sơ qua về bối cảnh của anh ta với Bùi Thi: Anh ta tên là Oscar, bốn mươi ba tuổi, người Thụy Điển. Anh ta là tổng giám đốc tập đoàn khai phá bất động sản nổi tiếng tại Đức. Vợ anh ta là người Trung Quốc, bọn họ có một đứa con gái và hai đứa con trai, tất cả bọn trẻ đều chưa đến bảy tuổi. Đáng tiếc bốn năm trước vợ anh ta qua đời, từ đó đến nay anh ta chưa tái hôn. Con cái trở thành điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh ta. Chỉ cần không làm gì là anh ta sẽ dẫn con cái đi thích nghi với cuộc sống xung quanh, để chúng học tập văn hóa và tập tục Trung Quốc.

Oscar đưa Bùi Thi và Hạ Thừa Tư đi thăm biệt thự của anh ta, sau đó trở lại phòng khách tiếp đãi bọn họ. Nhìn ba đứa trẻ con lai hoạt bát dễ thương trước mắt, lại nhìn dáng vẻ Hạ Thừa Tư cố ý để mình không đứng quá xa, cuối cùng Bùi Thi hiểu ra nguyên nhân mấy ngày qua Hạ Thừa Tư thường nhấn mạnh câu "Khách hàng khó giải quyết" rồi. Cô rất hòa đồng ngồi xuống chơi với mấy đứa trẻ kia, cũng nhanh chóng được chúng nó yêu thích. Ngay cả đứa con lớn nghịch ngợm nhất cũng hơi xấu hổ đứng chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trước mặt cô.

Lúc này Oscar có việc gấp đi ra ngoài, Hạ Thừa Tư vốn muốn đưa Bùi Thi đi, nhưng Oscar nhìn thấy họ ở chung với con mình hòa hợp như vậy nên mời họ ở lại ăn cơm, cũng hứa rằng một tiếng sau sẽ trở về. Sau khi anh ta đi khỏi, Bùi Thi vẫy vẫy tay với Hạ Thừa Tư: "Anh sang đây đi, thật ra trẻ con rất đáng yêu mà."

Hạ Thừa Tư đi đến ngồi xuống cạnh cô, khẽ nói bên tai cô: "Louis C.K. từng có một câu nói. Lúc đó anh cảm thấy không đồng ý lắm, bây giờ nhìn mấy đứa trẻ này anh càng chắc chắn đó hoàn toàn chính xác --- Boys fuck things up; Girls are fucked up. That's the difference(1)."

(1): Đây là một câu trong bộ phim hài do Louis C.K. viết. Có nghĩa là con trai nghịch ngợm, phá hoại và làm loạn mọi thứ. Con gái thì không quá nghịch ngợm, nhưng sẽ làm bạn mệt mỏi với những điều phi lý. Tương tự với đàn bà và đàn ông. Đàn ông có thể đánh đập và làm bạn đau, nhưng bạn vẫn lành lặn. Còn đàn bà thì sẽ làm tổn thương bạn, khiến bạn sống dở chết dở. Và câu này có nghĩa là "Con trai phá hoại vật chất còn con gái phá hoại tinh thần. Đó chính là sự khác biệt."

"Anh mới fucked up (phá hoại) đó." Bùi Thi lườm anh - "Anh nhỏ giọng một chút đi, nếu bọn trẻ nghe được sẽ thê thảm cho xem."

"Yên tâm đi, bọn trẻ không hiểu đâu. Chúng chỉ biết tiếng Thụy Điển và tiếng Trung thôi."

"Chị gái ơi, chị chơi làm nhà với em nhé." Con gái của Oscar kéo góc áo Bùi Thi, tội nghiệp nói, "Chỉ có em trai chơi làm nhà với em thôi, anh cả chỉ thích chơi đánh du kích, cho nên em và em trai thường chơi với nhau rất chán..."

"Được, chị và Sushi chơi làm nhà với em được không?"

"Sushi? Là ai vậy?"

"Sushi?" Hạ Thừa Tư nhìn hai cậu nhóc kia một cái, "Hai đứa nó một đứa tên Max, một đứa tên Lucas."

"Sushi chính là Sushi đó." Bùi Thi cong mắt cười với anh, "Hôm qua em và Tiểu Khúc đi ăn món Nhật, lúc thấy sushi lập tức liền nghĩ đến anh. Không phải anh không cho em gọi là anh Hạ sao? Vậy thì gọi là Sushi đi."

Trong đầu Hạ Thừa Tư lập tức hiện ra một loạt khoanh sushi, anh nói nghiêm chỉnh: "Tên này không được."

Nào ngờ Bùi Thi không thèm nhìn anh, nói với cô bé: "Vậy em muốn đóng vai gì nè?"

"Em muốn đóng vai mẹ, em trai đóng vai ba. Chị đóng vai con."

Cậu em trai ngoan ngoãn đi đến ngồi cạnh cô chị. Cô bé lại chỉ chỉ Hạ Thừa Tư: "Anh trai cũng đóng vai con."

"Anh không chơi trò này." Hạ Thừa Tư không cần suy nghĩ liền đứng lên: "A Thi, giao chỗ này lại cho em, anh chơi bắn súng với Max."

Sự thật nói rõ Hạ Thừa Tư quả thật chỉ có thể dựa vào bề ngoài để thu hút con gái. Sau khi chọc cô bé khóc lên, Bùi Thi tốn thời gian rất lâu mới dỗ được cô bé nín. Nghĩ đến phản ứng của Oscar khi đi về thấy cảnh tượng này, Hạ Thừa Tư chỉ đành miễn cưỡng ngồi xuống, thở dài một tiếng: "Bắt đầu đi."

(2)

"Con gái cưng ơi, đây là canh mẹ nấu cho con, con mau nhân lúc còn nóng uống đi, xem thử mùi vị thế nào?" Cô chị cầm lấy một cái chén nhựa nhỏ rót rất nhiều sprite vào trong, đặt trước mặt Bùi Thi.

"Bà xã, bà xã, anh cũng muốn uống." Cậu em đáng yêu nhìn cô chị.

"Chỗ này không có phần của anh. Chăm sóc con gái cho tốt đã rồi hãy nói sau."

Đóng đến đây, rốt cuộc Bùi Thi cũng hiểu ra tại sao cô bé muốn cậu em trai đóng vai ba rồi, bởi vì dễ bắt nạt thế thôi. Bùi Thi bưng chén nhỏ lên uống một hớp sprite, cười toe toét: "Mẹ, canh ngon quá."

"Đây là của anh trai, đây là của ba." Cô chị đưa cho Hạ Thừa Tư và cậu em trai hai chén nước ngọt, xem họ thưởng thức "Tài nấu nướng" của mình rồi kéo tay cậu em, ra dáng dịu dàng hiền lành: "Ông xã, trong nhà hết thức ăn rồi, anh đi với em ra ngoài mua thức ăn đi."

"Chị, không phải là chúng ta nên mua thức ăn trước rồi mới nấu cơm à? Hình như sai thứ tự rồi..."

"Ông xã, em còn nhỏ tuổi hơn anh sao anh có thể gọi em là chị chứ." Cô chị hoàn toàn nhập vai, kéo cánh tay nhỏ của cậu bé đi ra ngoài, "Chúng ta đi mau, nếu không mặt trời sẽ lặn xuống, bọn nhỏ ở nhà sẽ sợ đó."

Cậu em trai gãi gãi đầu không biết làm sao, kiên trì nói với Hạ Thừa Tư: "Vậy, vậy... con trai à, con ở nhà phải chăm sóc em gái chu đáo nhé, không được bắt nạt em."

Hạ Thừa Tư nhìn bọn trẻ với gương mặt lạnh như tiền. Thấy cô chị cứ quay đầu nhìn họ, Bùi Thi vội vàng đến gần Hạ Thừa Tư, cầm tay anh lắc lắc, phối hợp đóng kịch: "Anh trai, anh có nghe thấy ba nói không? Anh phải chăm sóc chu đáo cho em nhé, không được bắt nạt em."

"Biết rồi."

Hai chị em nắm tay nhau vui vẻ đi ra ngoài. Hạ Thừa Tư kéo Bùi Thi vào lòng: "Em xem đi, ngay cả con nít nó còn biết gọi đàn ông của mình là ông xã đó. Em xem em gọi anh là cái gì hả?"

"Sushi, anh không thấy tên này rất đáng yêu sao?"

"Anh là đàn ông sắp ba mươi tuổi, không cần tên đáng yêu."

"Vậy thì gọi sushi là được rồi."

"Còn không nghe lời?" Anh nắm lấy gương mặt cô, "Đổi lại tên khác, không thôi anh sẽ trừng phạt em ở ngay tại đây."

Nhận ra khoảng cách hai người quá gần, Bùi Thi đẩy lồng ngực anh: "Mau buông ra, chút nữa Oscar về thấy không hay đâu. Hơn nữa chúng ta đang chơi làm nhà mà. Bây giờ anh là anh trai của em, anh muốn bọn trẻ thấy anh trai hôn em gái sao?"

"Anh trai hôn em gái cũng đâu có gì sai."

"Khi còn bé thì có thể hôn lên má, nhưng lớn lên thì không được nữa." Nói đến đây, Bùi Thi nhìn anh nghi ngờ, "Khoan đã, anh đừng nói cho em biết bây giờ anh vẫn còn hôn Hạ Na nhé."

"Làm gì có. Ngay cả khi còn bé anh cũng chưa từng hôn nó." Anh khẽ hôn lên môi cô một cái, "Nhưng mà nếu là em thì anh sẽ không ngại."

"Đó là đương nhiên rồi, em đâu phải là em gái của anh."

"Nếu như phải thì sao? Em vẫn sẽ ở bên anh chứ?"

"Điều đó chắc chắn là không rồi."

"Cho dù là anh, em cũng sẽ không suy nghĩ sao?" Hạ Thừa Tư nói thật khẽ, giống như là xuất phát từ tận biển sâu, "Em đừng nghĩ đến khả năng giống như Bùi Khúc hoặc là mấy anh em khác. Nếu như chỉ là anh thôi, em có xem xét để ý đến ánh mắt người ngoài, ở cùng anh không?"

Bùi Thi nhìn anh không hiểu ra sao. Chưa bao giờ Hạ Thừa Tư là người thích nói vớ vẩn. Mỗi một câu anh nói chắc chắn đều có mục đích và ý nghĩ riêng của mình. Sao hôm nay anh lại giống như một đứa trẻ mới biết yêu lần đầu, hỏi một vấn đề chẳng có ý nghĩa gì hết vậy? Nhưng nếu anh đã hỏi như vậy, cô vẫn nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: "Sẽ không suy nghĩ. Đây không phải là vấn đề ánh mắt người ngoài. Luật pháp không cho phép, anh trai em gái phát sinh quan hệ cũng rất ghê tởm."

Hai chữ cuối cùng khiến Hạ Thừa Tư im lặng hồi lâu. Nhưng anh có vẻ vẫn rất bình tĩnh, giống như là đang thảo luận vấn đề học thuật: "Họ hàng gần không thể kết hôn là bởi vì sinh con có thể bị dị dạng. Như vậy không có con thì sao? Chuyện đó đâu khác gì đồng tính luyến ái chứ. Chỉ là do vấn đề ánh mắt thế tục thôi."

"Hạ Thừa Tư, có phải là anh bất ổn ở đâu không hả?" Bùi Thi cau mày nhìn anh, "Bản thân anh cũng có em gái ruột, sao lại suy nghĩ vấn đề kỳ quái này chứ? Ý của anh là, nếu như em và anh có quan hệ huyết thống, anh vẫn sẽ ở cùng em phải không?"

Cả căn phòng chỉ còn lại không khí im lặng lạnh lẽo. Cửa sổ lớn mở rộng, gió thu thổi nhẹ rèm cửa bay phất phơ, thỉnh thoảng còn thổi lay hai cánh cửa vang lên bần bật. Tuy Hạ Thừa Tư không nói nhưng trong ánh mắt chẳng mảy may do dự. Đôi mắt anh vô cùng quyến rũ nhưng cũng nguy hiểm, giống như ẩn chứa một dã thú ưu buồn và kiềm nén. Anh chần chờ giống như là không muốn hù dọa cô, nhưng cuối cùng anh vẫn nói ra một chữ: "Sẽ."

Bùi Thi cảm thấy rõ rệt sống lưng mình bất giác run lên, linh hồn giống như bị thứ gì đó khống chế. Cô nhìn vào hai mắt anh, cảm thấy có thứ gì đó đang đắm chìm... Không được, bản năng nói cho cô biết cô không thể tiếp tục đề tài này nữa.

"Vậy cũng rất xấu xa." Cô hất tay anh ra, tâm trạng trở nên tồi tệ vô cùng, "Cảm ơn trời đất, chúng ta chỉ là tình nhân bình thường. Nếu không em thật sự không chịu được kiểu yêu biến thái này."

Sau đó Hạ Thừa Tư cũng không nói gì nữa. Đối mặt với sự yên lặng kéo dài như vậy của anh, Bùi Thi biết mình nói chuyện hơi nặng lời khiến anh cảm thấy không vui. Nhưng bóng ma Kha Trạch vẫn còn đó, cô không muốn lại dính líu gì đến những chuyện có tên là anh trai nữa. Hơn nữa đối mặt với Hạ Thừa Tư, cô luôn luôn không thể nào hạ thấp tôn nghiêm của mình, không muốn chủ động nói xin lỗi anh. Sau đó Oscar về nhà, hai người họ đều nói chuyện với anh ta, hoàn toàn không hề nhìn nhau lấy một cái. Cuối cùng Bùi Thi cảm thấy không ổn, đưa tay kéo Hạ Thừa Tư. Nào ngờ anh lại tránh né. Bùi Thi hơi mất tự nhiên rút tay lại, thầm yên lặng quyết định sẽ không nói chuyện với anh nữa. Không khí kỳ lạ như vậy cũng không khó phát hiện, nhưng may là có bọn trẻ ở đây, cô chỉ lo chơi đùa với bọn trẻ cũng không làm căng thẳng với anh.

Bởi vì bọn trẻ đều rất thích cô nên ấn tượng xấu trước đây của Oscar đối với Hạ Thừa Tư cũng giảm bớt, còn nói lần sau có cơ hội sẽ hẹn nhau ra ngoài. Nhưng mà bọn họ vẫn duy trì chiến tranh lạnh mãi cho đếnkhi bữa cơm tối kết thúc. Từ nhà Oscar đi ra ngoài, Hạ Thừa Tư vốn muốn nói cảm ơn cô nhưng vì không khí khi nãy quá căng thẳng, Bùi Thi hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh, chỉ đi trước đến bên cạnh xe. Anh mở cửa xe cho cô, cô giận dỗi bỏ lại một câu "Cảm ơn" rồi chui tọt vào trong. Từ lúc xe chạy đến lúc dừng ở dưới nhà cô, chỉ có phút cuối cùng, Hạ Thừa Tư mới nói một câu: "Hôm nay cảm ơn em. Ngủ ngon." Sau đó anh bảo tài xế lái xe đi.

Về đến nhà, Bùi Thi cảm thấy tâm trạng mình quả thật sa sút đến cực điểm. Trước kia không phải là cô chưa từng cãi nhau với Sâm Xuyên Quang. Nhưng khi cô tức giận, anh ta chưa bao giờ so đo với cô nhiều, ngược lại chỉ cười híp mắt nói "Tiểu Thi nói gì cũng đúng hết, đều do anh không tốt", lúc đó mâu thuẫn chấm dứt. Nhưng Hạ Thừa Tư không có, thậm chí anh chả thèm dỗ dành cô. Quả nhiên hai người kiêu ngạo sẽ tán thưởng lẫn nhau chứ không thể ở bên nhau lâu dài.

Cô mở điện thoại ra xem, anh không hề gọi đến một cuộc hoặc gửi đến một tin nhắn nào. Không phải là ngày mai anh ấy sẽ không để ý đến mình hoặc là sau này cũng sẽ không liên lạc với mình nữa chứ? Đúng rồi, tuy tần số Hạ Thừa Tư thay bạn gái không cao, nhưng mỗi lần chia tay đều vô cùng tỉnh táo, giống như chưa bao giờ bị tổn thương. Trong từ điển của anh hoàn toàn không có hai chữ "Thất tình" này. Lẽ nào lần này lại kết thúc vậy sao? Bởi vì thái độ của cô đối với anh tệ lắm à? Không được, không thể suy nghĩ lung tung nữa. Cô quyết định không để ý người đàn ông này nữa, chỉ để ý đến chuyện mình cần làm. Nếu như anh thật sự không thích mình nữa thì chia tay đi, dù sao quen nhau chưa bao lâu. Cô nhoài người trên bàn bắt đầu sáng tác, dự định viết nhạc nửa giờ thì đi ngủ. Nhưng vừa cầm bút viết chưa được hai dòng thì cô đã cầm điện thoại di động lên. Nhìn thấy trong Vi Kênh vẫn trống trơn chẳng có lấy một tin nhắn, cô đặt di động xuống rồi lại cầm lên hai ba lần. Cuối cùng như bị trúng tà gửi một hàng dấu chẩm lửng đến tên “Tư” trong Vi Kênh.

Đến khi cô kịp nhận ra mình đã làm sai thì bên kìa đã lập tức trả lời cô một câu "Sao vậy?". Nhìn tấm ảnh đại diện hình tòa nhà chẳng có chút cảm xúc và câu nói chẳng có chút tình cảm này, cô lại cảm thấy tức giận khó hiểu. Cô ở đây khó chịu lâu như vậy mà anh chỉ phản ứng thế thôi sao? Cô nhanh chóng gửi một tin nhắn đến anh: "Có phải anh định chia tay với em không?"

"Không có. Nhưng em muốn chia tay thì anh không miễn cưỡng."

Cô sững sờ nhìn những lời này chừng hai mươi giây, chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê tái, đánh chữ cũng chậm hơn bình thường rất nhiều: "Vậy thì chia tay đi."

Nhưng sau khi đánh xong câu này cô lại xóa bỏ nó, đổi thành: "Anh thật sự thích em sao? Từ thái độ anh dễ dàng vứt bỏ như vậy em chẳng thấy được anh thích em chút nào."

Sau đó cô lại xóa bỏ, đổi thành: "Anh cho rằng anh ngon lắm hả? Đây là thái độ gì? Anh cho rằng em không chia tay với anh được sao?"

Lại xóa bỏ lần nữa đổi thành: "Tùy anh đi, dù sao em cũng không quan tâm chia hay không chia tay."

Lần cuối cùng cô xóa hết nội dung sau dấu phẩy, đương định gửi đi thì Hạ Thừa Tư đã gọi điện đến. Cô để nó vang lên vài giây mới nghe điện thoại với giọng nói nặng nề: "Alo."

"Đã giận đủ chưa?"

Cô vốn muốn châm chọc vài câu nhưng khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc của anh thì chóp mũi lại cay sộc lên mắt một cách khó hiểu: "Anh đối xử với em quá đáng lắm."

"Anh xin lỗi, A Thi. Chuyện hôm nay là lỗi của anh."

Kỳ lạ là lúc trước thái độ anh lạnh lùng thế nào cô cũng có thể chống chọi với anh, chẳng hề cảm thấy tổn thương. Nhưng bây giờ anh trở nên dịu dàng như vậy thì nước mắt cô bỗng trào ra, tiếng nói nghẹn ngào: "Dù em có nói sai anh không thể dỗ dành em một chút được sao? Tại sao lại không thèm để ý đến em?"

"Anh xin lỗi. Anh chỉ thấy em không vui nên muốn giữ chút không gian riêng cho em, không muốn..."

"Đều là lỗi của anh hết."

"Anh biết, là lỗi của anh hết."

Tuy người bảo anh dỗ dành mình là cô nhưng khi anh thật sự dỗ dành thì cô lại còn cảm thấy ấm ức hơn trước. Cô thút thít khóc ướt cả chiếc chăn, sau đó nức nở nói: "Em muốn gặp anh... Sáng mai anh qua đây gặp em được không?"

"Sáng mai anh còn phải họp, không có thời gian, bây giờ anh qua em."

"Nhưng bây giờ đã trễ lắm ..." Cô còn chưa kịp nói xong thì trong điện thoại chỉ còn có tiếng báo bận.

(3)

Bùi Thi thấp thỏm trông chờ trong nhà mười lăm phút, Hạ Thừa Tư đã đến dưới lầu nhà cô. Đầu tiên là cô kinh ngạc với tốc độ lái xe của tài xế anh, sau đó thay giày chạy xuống lầu. Nhìn thấy bóng dáng anh sải bước lên lầu, cô dừng bước lại. Sau đó anh đứng giữa thang lầu dưới ánh đèn mờ tối trông giống như một quý ông lạnh lùng bước ra từ tờ tạp chí cũ kỹ. Nhưng khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, thoáng chốc ánh mắt của anh như trở lại thời niên thiếu khi lần đầu nhìn thấy cô bé mình thích.

Cô vốn muốn đến ôm anh, nhưng nào ngờ anh lại đột nhiên bước đến trước, ôm chặt lấy cô: "Anh xin lỗi."

Cô kiễng chân lên ôm cổ anh, lắc đầu quầy quậy, khiến toàn bộ nước mắt chảy vào gáy anh… nơi đó có hương vị trên người anh. Thấy cô lại khóc, anh cảm giác tim mình như bị dao cắt, chỉ cúi đầu đặt một nụ hôn thật lâu lên mái tóc của cô. Bất kể anh làm gì, dù chỉ là lúc hít thở lồng ngực lên xuống rất khẽ cũng sẽ khiến mùi hương của anh càng rõ ràng hơn và bao bọc lấy cô. Bây giờ cô thật sự không muốn rời khỏi nơi có hơi thở của anh, cảm giác như vậy chưa từng có bao giờ. Cô nghĩ có lẽ sau này mình sẽ không có tình cảm như thế với bất kỳ ai khác được nữa.

Cô nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt anh: "Em đến nhà anh ngủ được không?"

Dĩ nhiên Hạ Thừa Tư không từ chối yêu cầu này rồi. Anh đợi cô vào nhà lấy vài món đồ để thay, rồi bảo tài xế đưa họ về nhà anh. Lúc này đã trễ, hai người chia nhau rửa tay rửa mặt ở hai lầu, sau đó Bùi Thi thay bộ đồ ngủ, chui vào phòng ngủ của anh. Tất cả đều giống hệt như lần trước, vì phòng ngừa xảy ra hiểu lầm, Hạ Thừa Tư còn cố ý mặc bộ đồ tây lúc ban ngày, bước vào phòng cô và hôn lên trán cô một cái: "Ngủ ngon."

Nhưng vừa mới quay người đi, góc áo đã bị cô nắm lấy.

"Sushi." Cô hé khuôn mặt giấu dưới chăn, chớp chớp mắt nhìn thẳng vào anh, rồi nhìn về phía khác: "... Em muốn ngủ chung với anh."

Hạ Thừa Tư hoảng hốt nhìn cô trong chốc lát, nhưng lại trả lời chẳng ăn nhằm gì: "Anh đã nói với em rồi, đừng gọi anh bằng cái tên đó."

Bùi Thi giống như không nghe thấy gì hết, nhích vào trong một chút, vén chăn lên, vỗ vỗ bên cạnh mình. Nhưng Hạ Thừa Tư vẫn đứng tại chỗ như cũ, khoanh tay, nhìn cô vô cùng thích thú: "A Thi, chủ động như vậy có thích hợp không?"

"Em không hiểu ý anh." Bùi Thi vẫn không dám nhìn thẳng vào anh, "Em chỉ bảo anh ngủ chung với em thôi, đâu có muốn anh làm chuyện khác."

"Em cũng không còn con nít nữa. Đừng nói những lời chỉ có con nít mới tin."

"Làm chuyện khác cũng đâu có sao." Cô kéo chăn che kín mình hơn, "Chúng ta không phải là bạn trai bạn gái hay sao, cũng… cũng đâu phải chưa từng xảy ra chuyện này..."

Nếu như quả thật bọn họ chưa từng trải qua lần đầu tiên, cô sẽ không phải nói lời này trầy trật đến vậy. Giống như lần đó ở Nhật Bản, cô có thể chẳng mảy may xấu hổ chấp nhận quan hệ với Sâm Xuyên Quang. Nhưng mà chính vì đã từng trải qua lần đầu tiên với Hạ Thừa Tư, biết được chuyện như vậy ngại ngùng đến thế nào. Cho nên cô càng nói ra nhiều thì ký ức kéo về trong đầu cũng càng nhiều, lại càng thấy mặt đỏ đến mang tai. Lúc đó rõ ràng đã say đến chếnh choáng, nhưng cô vẫn có thể nhớ được rất nhiều chi tiết. Ví như anh tốn thời gian rất lâu, rất lâu chén sạch cô từ đầu đến cuối. Ví như sau khi anh tiến vào vì sợ cô đau nên cố ý dừng lại rất lâu mới bắt đầu cử động...

Nhưng mà cô vẫn đánh giá thấp sức mạnh của rượu và đánh giá cao kinh nghiệm của mình. Dù sao đã trải qua một lần, chuyện sau này cũng sẽ tiến hành thuận lợi hơn. Ý nghĩ này bắt đầu dao động từ khi Hạ Thừa Tư tắt đèn cởi quần áo của nhau. Sau đó nụ hôn của anh nhanh chóng rơi xuống men theo cổ cô. Chúng nhẹ nhàng tựa như mưa bụi, nhưng những nơi đi qua lại khiến nhiệt độ trên da thịt tăng cao trong nháy mắt.

Khi tay anh lần nữa lưu luyến giữa hai chân cô. Bùi Thi phát hiện ra mình hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện này trong trạng thái tỉnh táo. Nhất là mới vừa rồi trải qua một loạt dạo đầu, cô biết nơi đó đã... Cô đẩy tay anh ra: "Đừng, đừng mà."

Nào ngờ anh lập tức dùng một tay bắt lấy hai cổ tay cô giơ cao qua đỉnh đầu, đặt lên đầu giường, một tay khác tiếp tục hành động vừa rồi.

Có điều chỉ trong vài giây, anh nghe thấy tiếng nức nở khàn khàn của cô phát ra từ cổ họng. Sau đó động tác anh dịu dàng, khẽ nói nhỏ bên tai cô: "Cái này cũng nhanh quá rồi."

"Em không hiểu anh đang nói gì."

Hai gò má của cô đã biến thành màu đỏ, ánh mắt long lanh ánh nước trong bóng tối, cố ý không để cho mình phát ra tiếng thở dốc. Nhưng khi anh kéo hai chân cô giang rộng ra một chút, trong tích tắc anh đè lên người cô, cô vẫn cảm nhận được rõ ràng lực uy hiếp nóng bỏng bên dưới. Cô đẩy lồng ngực anh, bối rối nói: "Khoan đã, anh, anh còn chưa tỏ tình với em, em đâu biết là anh có thật sự yêu em hay không. Chúng ta vẫn..."

"Cảm nhận bằng thân thể của em đi." Anh ngắt lời cô, lập tức tiến hành bước kế tiếp.

Chuyện về sau đã không còn lãng mạn êm đềm như lúc ban đầu nữa. Lần này biểu hiện của anh hoàn toàn khác hẳn với lần đầu tiên. Kể từ sau khi hai người hòa vào nhau, cô đã cảm thấy mình như bị một bàn tay máy móc to lớn hung mãnh khống chế. Nó tiến vào nơi mềm mại yếu ớt nhất của cô, vẫn duy trì hoạt động với tần suất và cường độ cao. Mà bản thân cô thì ngoại trừ bị nghiền nát liên tục, ngoại trừ tiếng rên rỉ thở dốc không chịu theo khống chế thì hoàn toàn không có cách nào xoay chuyển được cục diện.

"A Thi." Anh cắn nhẹ tai cô: "Nhấc chân lên."

Tại sao lại có người tương phản lớn như vậy... Tiếng nói anh dịu dàng giống như một người anh trai yêu thương mình nhưng thân thể lại làm chuyện không bằng cầm thú. Nhưng cô đã thỏa hiệp, ngoan ngoãn nhấc chân lên. Sau đó chỉ hai giây, cô đã hối hận bắt đầu đẩy anh ra: "Đừng, không được, thật sự không được. Sâu, sâu quá rồi...."

"Vấn đề mới vừa rồi em muốn biết bây giờ đã cảm nhận được chưa?" Tiếng nói của anh cũng đầy tiếng thở dốc giống như cô, nhưng có một loại tỉnh táo gần như điên cuồng. Nghe thấy tiếng kêu của cô cất cao lần nữa, cả người như bị điện giật rũ rượi gục trên người anh. Anh lại hùng hổ phạt cô thêm vài cái mới chất vấn tiếp: "Cảm nhận được chưa." Nghe thấy tiếng cô gần như kêu gào, nội tâm của anh không hề thờ ơ như vẻ bề ngoài của mình. Nhưng hiện tại điều anh muốn làm nhất chỉ có một chuyện, chính là hoàn toàn chiếm hữu cô, khắc sâu bản thân anh vào trong cơ thể và sinh mạng cô, khiến cô cũng yêu đến mức không có đường quay lại và đắm chìm giống như anh.

-- A Thi, bây giờ em đã thuộc về anh.

-- Trong thoáng chốc như vậy, anh có một ý nghĩ gần như điên cuồng. Nếu như cứ để em chết trong vòng tay anh như thế, phải chăng tất cả yêu thương, khao khát, ràng buộc cũng sẽ mãi mãi trường tồn trong đêm hoan lạc đau đớn này.

Tất cả mọi chuyện trong buổi tối hôm nay vừa choáng váng mơ hồ nhưng lại vừa vô cùng chân thật.

Bùi Thi đã hoàn toàn không phân biệt rõ nữa. Cảm giác đau đớn mãnh liệt trong trái tim đến tột cùng là xuất phát từ tinh thần hay là từ thân thể. Bởi vì nơi kết hợp với anh không chỉ kéo theo trái tim đau đớn mà ngay cả mỗi một dây thần kinh trên người đều giống như những đường thẳng chi chít thật nhỏ bị anh khống chế gắt gao, bị anh bóp nghẹt từng hơi thở của cô. Nhưng mà bất kể cô trải qua bao nhiêu lần lên đỉnh, anh đều giống như sẽ không dừng lại. Cô chỉ biết mình chưa từng trải qua kích thích đến thế. Nhưng cô không biết mỗi lúc cô lộ ra vẻ mặt khác nhau, ánh mắt Hạ Thừa Tư cũng chưa từng rời khỏi mặt cô.

Sau đó, anh ôm cô ngồi lên chân mình, tiến vào từ phía dưới. Hai vai cô run run, cạn kiệt sức lực ôm lấy cổ anh, ngay cả sức chống đỡ thân thể cũng không có: "Hạ Thừa Tư, hôm nay ở đây thôi, em... thật không chịu được nữa..."

"Anh còn chưa đủ." Anh nhấc người cô lên, hôn cô thật nồng nàn như dỗ dành cô nghe lời, nhưng thân thể lại không hề nể tình tái diễn đột phá.

-- Bất kể làm bao lâu, làm bao nhiêu lần cũng không đủ.

Suốt buổi tối hôm đó, trên phương diện phòng ngừa an toàn, Hạ Thừa Tư không chỉ cẩn thận hơn gấp mười lần lần trước. Tuyệt đối không thể làm cô mang thai, cho nên chỉ có thể ra bên ngoài cơ thể. Chỉ cần nghĩ đến điều này thì anh chẳng muốn kết thúc chút nào. Anh đưa ngón tay đã thấm lẫn chất dịch của họ đặt vào miệng cô, sau đó lại hôn môi cô, thưởng thức dấu vết mình làm bẩn cô. Điều này như là phương thức duy nhất có thể giải quyết khát khao của anh. Theo màn đêm trở nên sâu thẳm, đêm đen ôm mối tuyệt vọng vừa lặng lẽ tháo bím tóc của nó. Trong bóng tối khôn cùng nơi đây, bọn họ như những con quỷ hút máu trao đổi lấy thể dịch và hơi thở cho nhau.

Vẫn làm làm ngừng ngừng như thế, đến nửa đêm mới dừng lại trong chốc lát. Cô thoi thóp nằm trên lồng ngực anh, khuôn mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi và cả nồng nàn thỏa mãn. Ngón tay anh xen vào sợi tóc cô, nhìn vào đôi mắt cô có một nét cười khó mà phát giác được: "Anh cảm thấy rất lạ, em quen Sâm Xuyên Quang lâu như vậy sao lại không xảy ra chuyện gì hết?"

Mắt cô khép hờ mở ra một chút: "Sao anh biết?"

"Phản ứng của em vẫn rất vụng về, không có gì khác với lần đầu tiên."

"Xin lỗi nhé, em quá vụng về, quá chán ngắt rồi."

"Không sao, sau này anh sẽ dạy em nhiều hơn."

Anh nói như lẽ đương nhiên nhưng cô nghe lại mặt đỏ đến mang tai. Cô vùi đầu chôn xuống thấp, không muốn để anh thấy mặt mình: "Thật ra thì em vẫn không biết rõ về tổ chức Sâm Xuyên. Tuy em vẫn không hiểu tại sao họ muốn thu mua Thịnh Hạ, nhưng chuẩn bị lâu như vậy, ngoại trừ thu mua ra họ cũng không làm gì quá đáng với nhà anh. Chuyện này thật sự không giống với tác phong của lão gia."

"Bởi vì Sâm Xuyên Quang là em trai anh."

"Cái gì?" Cơn buồn ngủ của Bùi Thi hoàn toàn tiêu tán, bất chợt ngẩng đầu lên, "Anh ấy là em trai anh?"

"Đúng. Cha anh và cha cậu ta là cùng một người."

"Anh nói là... ngài Hạ Minh Thành sao? Lẽ nào, lúc trước anh từng nhắc với em giấy chứng sinh chính là giấy giám định chứng nhận quan hệ cha con của cha anh và Sâm Xuyên Quang?"

"Đúng."

Sau đó anh kể lại hết cho cô nghe về chuyện của cha mình và Sâm Xuyên Mỹ Tiếu, cái chết của Ngạn Linh, sự thật Sâm Xuyên Thị báo thù vân vân... Cô nghe đến mức chết lặng người, nhìn vào mặt Hạ Thừa Tư: "Tại sao trước đây em không phát hiện thật ra anh và thiếu gia Sâm Xuyên rất giống nhau nhỉ. Nhất là nơi này." Cô sờ sờ từ vị trí xương gò má đến cằm: "Che mắt và mũi lại giống như là một người."

"Môi cũng giống hả?"

"Cũng giống." Cô không phát hiện ra được con ngươi của Hạ Thừa Tư thít lại, tuy phát hiện ra anh lật người cô lại nhưng cô cũng không để ý đến hành động của anh lắm, "Xem ra như vậy thiếu gia Sâm Xuyên rất trọng tình nghĩa. Sau đó anh ấy cũng không làm khó em, chẳng qua biến mất..." Câu nói kế tiếp bị nhấn chìm trong tiếng kêu rên. Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy mình hơi thiếu không khí, hít vào từng hơi thật sâu: "Anh làm gì vậy, sao đột nhiên... Cầm thú, Hạ Thừa Tư anh chính là cầm thú..."

Cuối cùng, khi anh còn chưa rút khỏi người cô thì cô đã ngủ thật say. Từ đó, rốt cuộc đêm nay mới kết thúc.

Sáu giờ sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Hạ Thừa Tư đã thức dậy đánh răng, tắm rửa, cạo râu, nhanh chóng mặc xong áo sơ mi và đồ vest. Bùi Thi vẫn hoàn toàn ngủ say như chết. Đêm hôm qua cô ngủ tư thế nào thì sáng nay vẫn ngủ tư thế đó. Vì vậy tất cả động tĩnh của anh cũng không đánh thức cô.

Cho đến giờ khắc này, chuyện xảy ra tối hôm qua mới có vẻ vô cùng chân thật. Trong tình huống biết rõ quan hệ của bọn họ, anh vẫn làm ra chuyện tuyệt đối cấm kỵ với cô. Lúc trước anh nghĩ nếu anh em không được xảy ra quan hệ vậy thì yêu đương trong sáng cũng không sao, chỉ cần thỉnh thoảng hôn thôi cũng đã rất thỏa mãn. Nhưng mà sau khi biết cô hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện anh em yêu nhau, anh đã suy nghĩ cẩn thận một số chuyện, ngược lại càng không sợ hãi.

Anh vừa thắt cravat, vừa hồi tưởng lại lời cô đánh giá Sâm Xuyên Đảo Trì Dã. Lại nghĩ đến cuộc gặp gỡ của anh và Lưu Thạch tại phòng tổng thống của khách sạn trước hôn lễ của Hạ Na. Khi đó Sâm Xuyên Mê Tạng còn đang giương nanh múa vuốt tìm cách giết người của Hạ gia vào hôm sau, Sâm Xuyên Quang cũng không biết sắp xảy ra chuyện gì. Hạ Thừa Tư nhìn một cái đã thấy anh Mẫn là dạng lỗ mãng, cho nên nói thẳng với Lưu Thạch: "Ông Lưu, ông đã tìm xong chưa?"

"Quan sát dáng vẻ trấn tĩnh của cậu Hạ, nói cậu là sát thủ tôi cũng tin đó." Anh Mẫn nói trêu, "Ha ha, cậu Hạ, chuyện này anh Thạch tự mình xử lý, cậu hãy yên tâm 120% đi."

"Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, sẵn dịp đây tôi đưa cậu ta đến cho cậu gặp."

Hai tay Lưu Thạch đều đeo chuỗi hạt, nhưng cũng đồng thời đeo đầy nhẫn mã não. Kiểu trang sức đối lập mãnh liệt như vậy khiến ông ta trông như đức phật Như Lai cầm dao trong tay. Ông ta giơ tay lên, vỗ hai tiếng bôm bốp vang dội. Sau đó một người đàn ông Nhật Bản đi ra khỏi phòng ngủ khách sạn. Người đàn ông này cao cỡ hai mét, mặc quần tây và áo sơ mi hoa, đeo mắt kính, nhưng điệu bộ bước đi rụt rè. Dáng vóc cao như thế nhưng lại cúi đầu khom lưng đứng bên cạnh Lưu Thạch chỉ có một mét bảy. Sau đó thông qua người phiên dịch, Lưu Thạch và người đàn ông này nói vài câu, diễn kịch cho anh xem. Anh ta lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, biến thành bộ dạng hung hãn.

"Mày là du côn lưu manh hay là đại ca xã hội đen vậy." Lưu Thạch vỗ vào ót anh ta thật mạnh, "Cứ theo mày nói đi, bớt vẻ du đãng lại một chút, ngầu một chút. Có tin là tao nã mày một phát không hả?"

Lưu Thạch muốn nhìn anh ta còn phải ngẩng đầu, cảnh tượng vỗ vào ót anh ta vừa buồn cười vừa có chút đáng sợ. Lưu Thạch dạy anh ta trong chốc lát, lại quay người nói với Hạ Thừa Tư: "Cứ vậy đi, mâu thuẫn giữa người Nhật với người Nhật không liên quan đến chúng ta. Tiếp theo tôi có thể ở lại xem trò vui rồi." Ông ta cười, vết sẹo trên mặt cũng như hé miệng ra nở nụ cười dữ tợn: "Cậu Hạ, chuyện như vậy bình thường tôi không xử lý, nhưng tôi lại rất coi trọng chuyện của cậu. Một là vì tôi yêu tiền, phí bảo vệ Thịnh Hạ nhiều năm như vậy hơi hấp dẫn. Hai là bởi vì tôi rất thích cậu, cậu gan dạ, không giống với người lần đầu tiên giao thiệp với giới xã hội đen. Hay là cậu suy nghĩ vào hội chúng tôi đi."

Hạ Thừa Tư trả lời khiêm tốn: "Không ạ. Tôi cũng yêu tiền nhưng lại không muốn đi cướp. Kinh doanh rất tốt, người khác sẽ chủ động đưa tiền cho mình."

Cho nên ngày hôn lễ hôm sau anh đổi địa điểm đến sườn núi, thuận tiện tóm gọn kẻ địch một mẻ. Sau đó lúc mời Bùi Thi đến dự hôn lễ Hạ Na, không phải là anh không nghe ra cô không vui. Nhưng mà anh biết ngày hôm đó sẽ chết rất nhiều người, dẫn theo cô bên người tuyệt đối là cách an toàn nhất. Dù cô không muốn cũng phải dụ dỗ cô đến.

Bây giờ, đại thể chuyện này đã lắng xuống. Vụ án thảm sát kia đã được cảnh sát điều tra nói là vấn đề nội bộ của mafia Nhật. Cho nên người Sâm Xuyên Thị đã bị cấm nhập cảnh. Những chuyện này không đưa lên tin thời sự, Bùi Thi lại càng không biết gì hết. Nếu như chuyện này cũng có thể bưng bít thì chuyện họ là anh em sao lại không thể giấu nhẹm được chứ? Có rất nhiều việc cô hoàn toàn không cần thiết phải biết.

-- Nếu chúng ta là anh em lại là người yêu, vậy cũng rất tốt. Hãy để cho anh vừa yêu thương em giống như là người yêu, vừa bảo vệ em giống như người anh trai.

-- Tất cả mọi chuyện đều có anh gánh vác, em chỉ cần đơn giản hưởng thụ cuộc sống, trình diễn đàn và được anh yêu chiều là đủ rồi.

Hạ Thừa Tư thắt cravat xong, khom người xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.

Có điều giấy không gói được lửa. Tuy quan hệ của anh với Bùi Thi vẫn còn là một bí mật, nhưng một bí mật lớn của người khác đã bị đưa ra ánh sáng. Anh ngồi vào ghế lái phụ xe mình, chỉnh lại chiếc ghế lúc trước Bùi Thi ngồi cho rộng ra để chân thoải mái. Sau đó mở điện thoại di động lên, chuẩn bị xem tin kinh tế hôm nay. Nhưng vừa mở ra trang web xem tin tức, thế mà anh lại thấy một tiêu đề to đùng: Con gái Hạ Minh Thành từng giết thai phụ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương