Hạ Mạch 86 Độ
-
Chương 30: Hạnh phúc bình lặng
Đáng lẽ mấy ngày trước, Văn Hạ đã qua đưa Hắc Hắc về nhà nhưng bà nội nói, nó còn nhỏ, không thể không bú mẹ. Vì thế dạo này, lúc cửa tiệm không có việc là cô lại chạy đến nhà bà nội để ngắm Hác Hắc. Từ khi nó chưa đứng vững đến khi nó uống sữa, rồi lộn vòng, cô bỗng phát hiện ra một sinh mệnh nhỏ đáng yêu và một người mẹ vĩ đại.
Hằng ngày, Lu Lu đều tận tụy chăm bẵm hai chú cún con, chúng cũng dần cứng cáp. Khi Văn Hạ đang đi đến bên ổ của Lu Lu để trêu Hắc Hắc thì điện thoại của cô chợt đổ chuông. Dù Hắc Hắc có hiểu hay không thì Văn Hạ vẫn dịu dàng hôn nó và nói:
- Hắc Hắc ngoan, mẹ đi nghe điện thoại đây.
Đúng vậy, hôm đó, cô quyết định làm mẹ của Hắc Hắc. Tô Mạch hét lớn bảo không được, vì anh không muốn làm bố của chó, con trai anh vẫn chưa chào đời. Nhưng anh không thắng được Văn Hạ nên đành phải thuận theo. Thế nên, có thể nói bây giờ nhà anh có ba người. Đợi Hắc Hắc cứng cáp thì họ sẽ đưa nó về nhà.
- Mẹ, sao có chút chuyện mà mẹ cũng gọi điện vây? – Văn Hạ là người Đông Bắc, cô nói chuyện với mẹ đều dùng giọng Đông Bắc.
- Không có gì. Hôm nay mẹ không đi làm nên gọi điện xem con đang làm gì. Tiệm cà phê của con thế nào rồi? – Giọng mẹ Văn Hạ chẳng giống người sắp năm mươi tuổi chút nào, vì mẹ Văn Hạ lấy chống sớm nên sinh Văn Hạ cũng sớm. Hồi trước, mỗi lần Văn Hạ được nghỉ học về nhà, hai người cùng đi dạo phố thì mọi người đều nghĩ họ là hai chị em.
Mỗi lần Văn Hạ nghe người ta nói vậy thì đều cảm thấy không vui, ngoái đầu hỏi mẹ cô, nói như vậy, mẹ trẻ hay con già đây? Người này chẳng biết nói chuyện gì cả.
- Vẫn ổn ạ. Có lẽ cũng sắp thu hồi lại vốn rồi. Bố mẹ có khỏe không ạ? – Văn Hạ cầm điện thoại ngồi xổm bên ổ của Lu Lu tiếp tục trêu Hắc Hắc.
- Ừ! Bố mẹ khỏe. Hạ Hạ, có lẽ con nên suy nghĩ… chuyện kết hôn đi.
- Tô Mạch đã gọi điện cho mẹ rồi ạ? – Văn Hạ thông minh thật! Mẹ cô không đi làm, còn tranh thủ thời gian để gọi điện, không phải là để nói chuyện riêng với cô về việc kết hôn sao? Nghĩ một chút thì biết ngay đó là chiêu của Tô Mạch.
- Con không cần biết là ai nói. Mẹ cảm thấy con nên kết hôn sớm một chút. Con không chắc chắn với người ta sao?
- Ơ! Không chắc đâu ạ. Con sợ Tô Mạch giết con lắm.
- Như vậy đâu có được. Sớm muộn gì cũng phải lấy thôi. Lúc nào bố mẹ cũng lo nghĩ đến chuyện này. Con mau để mẹ con bớt lo lắng đi.
- Được rồi. Lấy, lấy ngay. Để con quay lại cầu hôn Tô Mạch. – Văn Hạ biết, đó là câu răn dạy của mẹ cô. Từ nhỏ đến lớn, cô đều nghe lời mẹ. Hơn nữa, cô cảm thấy mẹ mình nói cũng đúng. Sớm muộn gì cũng phải lấy. Lấy thì lấy vậy. Thấy Hắc Hắc đáng yêu như vậy, cô bỗng nhiên không sợ chuyện lấy chồng sinh con nữa. Thậm chí cô còn có chút mong đợi đứa con trong tương lai của mình. Đó sẽ là một thiên thần cực kỳ đáng yêu.
Mẹ Văn Hạ là giáo viên dạy ngữ văn, cũng sắp đến tuổi về hưu và không còn lên lớp nữa. Bà chuyển sang làm ở phòng công tác học sinh, cũng thảnh thơi. Bà chỉ có mỗi cô con gái là Văn Hạ. Hồi trước, bà chỉ muốn cô học xong đại học rồi về nhà ở bên cạnh cho bà yên tâm nhưng nào ngờ cô nha đầu cố chấp đó lại bỏ đi theo Tô Mạch đến thành phố Cát Lâm ngàn dặm xa xôi. Lúc đó, trong nhà như có đại chiến bùng phát, chủ yếu là giữa mẹ và Văn Hạ vì rốt cuộc bố là đàn ông nên cách nghĩ không giống mẹ. Ông cảm thấy sẽ có ngày con cái khôn lớn tung cánh bay nên dù không nỡ thì cũng không để lộ ra ngoài.
Văn Hạ còn nhớ rõ hồi đó có bài hát Ba mẹ, không nói đến chuyện thanh điệu ra sao nhưng chỉ riêng lời bài hát thì cô đã cảm thấy rất giống với tâm trạng của mình lúc đó.
Mẹ
Hôm đó mẹ vì con mà lặng lẽ khóc.
Mẹ có biết nó đã hóa thành nỗi đau nhỏ giọt vào lòng con.
Mãi mãi con không thể nào quên được.
Mẹ nhìn con không nỡ rời xa.
Con sẽ không xa.
Bố.
Người từ nhỏ đến lớn che chở con nhiều nhất.
Tại sao bố lại luôn cúi đầu?
Luôn hút thuốc không nói gì.
Lần này con một mình ra đi để tìm cuộc sống khác.
Con yêu anh ấy.
Anh ấy là con bướm trong lòng con.
Bay vào lòng con kết thành kén.
Con không biết.
Phải cần bao lâu mới có thể gọi con tỉnh dậy.
Tạo thành khúc ca Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài.
Cô không thể nào so sánh được với Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài. Tuy cô cảm thấy tình yêu của mình cũng rất cĩ đại nhưng không như đôi uyên ương bươm bướm đó. Vì cô hi vọng, nếu thật sự có một ngày phải đối mặt với sự sống và cái chết thì anh có thể nhìn cô bỏ đi. Cô luôn cố chấp cho rằng, như vậy cô có thể mãi mãi ở trong lòng anh. Cô tin lời Tô Mạch nói: Đời này anh chỉ yêu một mình em. Nhưng cô cũng hi vọng cô có thể đem giấc mơ của họ mà bỏ đi.
Mặc dù ích kỷ nhưng cô vẫn cố chấp giống như trẻ con vậy.
Tô Mạch luôn nói:
- Cưng à, không đâu. Ngày mai em đi thì anh cũng sẽ đi theo em.
Cô luôn nói:
- Tô Mạch, em không vĩ đại nhưng nếu thật sự có ngày đó thì anh hãy sống cho tốt vì dù em đi đâu thì em cũng sẽ luôn theo anh.
Nhưng bố mẹ luôn suy nghĩ cho con cái mình. Mẹ cô từng thở dài nói:
- Con à, con không thể bớt làm người khác lo lắng được sao? Khi con làm mẹ con sẽ biết tấm lòng của mẹ đấy.
Thực ra dù cô chưa làm mẹ nhưng cô cũng có thể hiểu được. Nhưng đối diện với tình yêu, đối diện với Tô Mạch thì điều gì cô cũng có thể từ bỏ, kể cả là làm một đứa con bất hiếu, bởi từ nhỏ đến lớn, đó là lần đầu tiên cô nổi loạn chống lại mẹ. Cô còn nhỏ, cô đã gào khóc, cầu xin mẹ:
- Mẹ, con thật sự muốn ở bên anh ấy. Thật đấy.
Mẹ cô vừa thất vọng vừa đau lòng nhìn cô nói:
- Con đã vì anh ta mà thay đổi thật nhiều. Văn Hạ kiêu kỳ trước đây đi đâu mất rồi? Trước mặt anh ta, con trở nên thấp kém, thậm chí con còn không cảm thấy mình nhỏ bé. Trong tình yêu của hai con, con chỉ nhìn thấy anh ta, con căn bản không hề nhìn thấy mình. Như vậy có đáng không?
Lúc đó Văn Hạ chẳng nghĩ được gì, mắt đẫm lệ, kiên định nói:
- Đáng ạ.
Vì hai từ này mà mẹ cô vẫn phải âm thầm chấp nhận. Thế gian này làm gì có bố mẹ nào có thể quay lưng lại với con cái. Bà nói bà mặc kệ cô nhưng bà đâu nỡ chứ. Sau khi Văn Hạ một mình rời đi, mẹ cô thường xuyên gọi điện và dần dần quan hệ của họ bình thường trở lại.
Thêm nữa Tô Mạch hơi khó tính, hơi cố chấp và thi thoảng cũng hơi gia trưởng nhưng chỉ là với Văn Hạ thôi. Thế nên anh càng dễ dàng lấy được lòng bố mẹ Văn Hạ. Hai nhà cũng coi như là vui vẻ hòa hợp.
Thực ra Văn Hạ cũng rất ít khi phải chịu khổ. Nhưng lại chất chứa một nỗi khổ không nói thành lời. Đó là tính khí của Tô Mạch, miệng lưỡi của Tô Mạch càng lúc càng ghê ghớm và hầu như không nhường nhịn Văn Hạ. Anh xen vào rất nhiều chuyện của cô nhưng cô chưa bao giờ bảo anh sai mà ngày nào cũng nói Tô Mạch tốt điểm nọ tốt điểm kia.
Cô chỉ gây chuyện với Tô Mạch ở nhà rồi lại cười khì khì ra ngoài nói:
- Tô Mạch nhà tôi rất tốt. – Hết cách. Cô thật sự trúng độc của người đàn ông này rồi.
Sau đó, cả hai thiếu chút nữa đã liên kết lại, nhưng Văn Hạ luôn vờ không nghe thấy, nếu không thì cũng kiếm chuyện ngăn cản. Cô thật sự rất sợ kết hôn. Cô luôn cảm thấy có một câu nói rất đúng. Chỉ cần chưa kết hôn thì ít nhất người đàn ông vẫn coi trọng bạn. Kết hôn rồi, cô cũng chẳng nói được gì. Tình yêu giữa họ đích thực là chân thành hơn người khác nhưng họ cũng là người bình thường. Người bình thường cũng có tính xấu.
Giống như Tô Mạch, khi Văn Hạ mới gặp anh, cô cũng cảm giác như hoàng tử cưỡi ngựa trắng xuất hiện. Nhưng hấp dẫn, đặc biệt là trong một năm sống cùng nhau, cô phát hiện ra rằng, hoàng tử có rất nhiều khuyết điểm. Hoàng tử cũng nổi giận, cũng không nhường cô, cũng giáo huấn cô khi cô làm sai chuyện gì đó.
Trước đây anh nói, anh thích tính cách tùy hứng ngây thơ của cô. Bây giờ anh nói, đó là không hiểu chuyện. Trước đây anh nói sẽ yêu chiều cô cả đời. Bây giờ anh nói, Văn Hạ, em như vậy sẽ làm anh mệt. Cô không biết là anh đã thay đổi hay mình đã thay đổi.
Cô thường khóc khi cãi nhau với anh và nói:
- Tô Mạch, hồi mới theo đuổi em, anh đâu có như vậy. Anh đúng là kẻ vô tình vô nghĩa, lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa.
Tô Mạch cũng thản nhiên nói:
- Văn Hạ, nếu lúc đó em như bây giờ thì anh cũng không theo đuổi em đâu.
Sau đó, hai người cứ thế quay vòng như vậy, quay đến khi hai người cùng mệt mỏi. Khi hòa bình trở lại, hai người sẽ nằm trên giường nhìn trần nhà nói:
- Chúng ta đừng cãi nhau nữa. Tốn năng lượng quá! Chúng ta đói rồi. Dù sao quá khứ cũng qua rồi. Chúng ta nên sống cho tốt thôi.
Thế nên cô mới nói với bà nội là phải quay lại cửa tiệm. Cô mỉm cười tạm biệt Hắc Hắc. Cô còn nói:
- Mẹ sẽ sớm đến đón con về nhà.
Bà nội thấy vậy bèn cười mắng co:
- Con bé này ương bướng nhưng cũng tốt quá!
Văn Hạ nói với bà nội:
- Bà nội, chạy sẽ về nhà cầu hôn Tô Mạch.
Thực ra, mọi người đều nên lạc quan để sống. Huống hồ, cô là cô gái mạnh mẽ như vậy, cô muốn tất cả mọi người đều thấy, Văn Hạ cô đã lấy một người đàn ông giống như hoàng tử. Cô là công chúa. Ai không phục thì người đó cứ đến. Không thể cứ để mãi trong lòng, nên cố gắng phấn đấu vì tương lai.
Hà Khanh đã quên mất bao nhiêu lần anh lái xe đến nhà Cẩm Sắt. Thật ngốc! Cũng không biết thời niên thiếu anh từng đợi cô ở dưới nhà bao nhiêu lần như vật để cùng cô đi học.
Lúc đó, vườn nở đầy hoa, hương thơm thoang thoảng. Tiếng cười của người con gái vang lên như tiếng chuông bạc truyền đến tai mọi người. Nó đem đến niềm vui cho họ, khiến họ cảm thấy đây là một buổi sáng tuyệt đẹp!
Khi đó Cẩm Sắt rất vui rất xinh đẹp. Bây giờ Cẩm Sắt luôn u sầu. Dù cho anh có che mưa chắn gió như thế nào thì cô cũng lựa chọn từ bỏ. Thế nên anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô, nhớ về quá khứ và tiếc nuối tương lai.
Anh phát hiện ra Cẩm Sắt thường xuyên đến quán cà phê của Văn Hạ nên anh cũng thường xuyên “đi qua” đó. Anh ngồi ở cửa sổ nhìn cô. Thi thoảng cô chau mày, mệt mỏi. Anh không thể đến bên an ủi cô như trước đây nhưng cũng yên lòng.
Bản thân anh nghĩ, anh đang bị thứ gì đó giày vò. Anh đã bao nhiêu lần tưởng tượng thời niên thiếu, anh đến trước mặt cô, nói với cô rằng, em quay về đi. Nhưng anh phát hiện ra rằng, không biết là do mình đã già hay là để ý quá nhiều thứ. Anh vẫn còn giữ quá nhiều thứ trong lòng và việc đó khiến anh không thể kích động như ngày xưa được nữa. Thế nên có lúc anh chỉ có thể nói về sự kích động của Văn Hạ. Anh cảm thấy nó có tác dụng rất lớn. Ít nhất nó cũng khiến anh cảm thấy dù bất cứ hành động nào cũng có lý do của nó.
- Em nhận ra là anh vốn không muốn ly hôn. Vậy đi tìm chị Cẩm Sắt nói chuyện không được sao? Hai bên càng gây càng to chuyện. Thật đấy! Giống như em và Tô Mạch này. Hai người cùng xấu tính, tranh cãi như hai con trâu húc nhau. Cuối cùng em nghĩ, liệu có nên tiếp tục nữa không? Thế thì không thể làm như vậy. Tóm lại luôn phải có một người cúi đầu. Hơn nữa, cúi đầu trước người mình yêu thì có gì là mất mặt chứ? – Bình thường Văn Hạ cứ láu ta láu táu, dễ dàng kích động nhưng nói lý cũng có đầu có đuôi, Hà Khanh nghe mà bàng hoàng.
- Nhưng dù anh có cúi đầu thì cô ấy cũng không thèm nhìn lấy một cái. Anh phải làm thế nào? – Hà Khanh tự nhiên lại bước theo dòng suy nghĩ của Văn Hạ mà không hề phát hiện ra.
Văn Hạ trầm ngâm, thở dài nói:
- Anh vốn không thể bỏ được lòng tự trọng của đàn ông. Nếu là Tô Mạch, chắc chắn anh ấy sẽ bỏ lòng tự trọng xuống nước cầu xin em một lần khiến em vui muốn bay lên trời vậy. Anh hãy tin em, anh cầu xin chị Cẩm Sắt một lần, nói chuyện với chị ấy, chắc chắn sẽ có kết quả. Thật đấy!
Khi Hà Khanh đi anh vẫn còn bán tín bán nghi nhưng ít nhất cũng không đến nỗi không biết minh nên làm thế nào. Có lẽ Văn Hạ nói đúng. Có lúc đàn ông cũng thật sự phải hạ mình. Phụ nữ luôn nói, cần phải yêu người đàn ông biết hạ mình. Một người đàn ông nếu biết hạ mình một lần như thế sẽ khiến người phụ nữ của họ biết rằng, phụ nữ họ không hy sinh vô ích. Qua cuộc nói chuyện hôm nay, có lẽ anh có thể tìm ra một hướng để cố gắng.
Tuy mấy ngày nay, mặt trời chiếu như thiêu như đốt nhưng nhiệt độ trong tiệm cà phê Hạ Mạch 86o không hề cao. Vì Mộc Du bận thi cuối kì, Mèo con bận viết kịch bản, hình như Minh Ưu theo phân công của nhà trường đi vẽ ngoại cảnh, thậm chí cô nàng Tô Tịch vô lương tâm cũng không biết bị cái gì đâm trúng mà chạy đi làm hướng dẫn viên du lịch.
Nhắc đến Tô Tịch thì không thể không nói đến mấy vụ của cô ấy. Ban đầu cô ấy nói với Mạc Đông là mở tiệm cà phê, sau đó vì nghe người ta nói mình có khả năng làm hướng dẫn viên du lịch cũng có thể trước đây đã có niềm đam mê này nhưng quả thật cô rất hợp với nghề này. Khả năng lớn nhất của Tô Tịch là du lịch. Như vật còn có thể kiếm được tiền. Đúng là không tồi!
Bạn bè Tô Tịch nói chân thành, tình yêu của Tô Tịch chắc chắn được một trăm điểm. Mọi người biết yêu là phải tranh giành, phải cố gắng. Nhưng cô không thể cố gắng một cách mù quáng, giống Khâu Tư giành giật người đang ông của người khác thì đúng là người con gái đáng bị coi thường. Tô Tịch chỉ kiếm người đang ông giàu có và phong nhã thôi.
Văn Hạ nói với Tô Tịch, đàn ông theo đuổi đàn bà cách một tầng núi, đàn bà theo đuổi đàn ông cách một lớp vải. Chỉ cần em tiếp tục cố gắng, cách mạng nhất định sẽ có ngày thành công. Tô Tịch cười hì hì, nhẹ nhàng nói cảm ơn. Phụ nữ ấy à! Người phụ nữ đắm chìm trong mối tình đơn phương hạnh phúc biết mấy. Cô ấy có thể mơ tưởng tất cả. Cô ấy cảm thấy người đàn ông này thuộc về mình và mình thuộc về người ấy. Tất cả đều diễn ra trong đầu cô. Thế nên mới nói, kẻ mạnh nhất là kẻ theo chủ nghĩa không tưởng.
Nhưng Tô Tịch không phải là người theo chủ nghĩa không tưởng. Mọi thứ của cô ấy đều có căn cứ nên cô ấy phải tiếp tục cố gắng.
Buổi tối về đến nhà, Văn Hạ vốn định nói chuyện của Tô Tịch với Tô Mạch nhưng không ngờ anh lại về rất muộn. Cô bò lên sofa ngủ. Khi cô tỉnh dậy thì đã mười một giờ, căn nhà trống không, có chút thất vọng, cô lại nhắm mắt ngủ tiếp. Không biết là mấy giờ, Tô Mạch nhẹ nhàng bế cô lên. Khi anh đang định đặt cô xuống giường thì cô giơ hai tay ra ôm lấy cổ anh, mơ mơ màng màng nói:
- Chồng ơi, chúng mình kết hôn đi.
Hằng ngày, Lu Lu đều tận tụy chăm bẵm hai chú cún con, chúng cũng dần cứng cáp. Khi Văn Hạ đang đi đến bên ổ của Lu Lu để trêu Hắc Hắc thì điện thoại của cô chợt đổ chuông. Dù Hắc Hắc có hiểu hay không thì Văn Hạ vẫn dịu dàng hôn nó và nói:
- Hắc Hắc ngoan, mẹ đi nghe điện thoại đây.
Đúng vậy, hôm đó, cô quyết định làm mẹ của Hắc Hắc. Tô Mạch hét lớn bảo không được, vì anh không muốn làm bố của chó, con trai anh vẫn chưa chào đời. Nhưng anh không thắng được Văn Hạ nên đành phải thuận theo. Thế nên, có thể nói bây giờ nhà anh có ba người. Đợi Hắc Hắc cứng cáp thì họ sẽ đưa nó về nhà.
- Mẹ, sao có chút chuyện mà mẹ cũng gọi điện vây? – Văn Hạ là người Đông Bắc, cô nói chuyện với mẹ đều dùng giọng Đông Bắc.
- Không có gì. Hôm nay mẹ không đi làm nên gọi điện xem con đang làm gì. Tiệm cà phê của con thế nào rồi? – Giọng mẹ Văn Hạ chẳng giống người sắp năm mươi tuổi chút nào, vì mẹ Văn Hạ lấy chống sớm nên sinh Văn Hạ cũng sớm. Hồi trước, mỗi lần Văn Hạ được nghỉ học về nhà, hai người cùng đi dạo phố thì mọi người đều nghĩ họ là hai chị em.
Mỗi lần Văn Hạ nghe người ta nói vậy thì đều cảm thấy không vui, ngoái đầu hỏi mẹ cô, nói như vậy, mẹ trẻ hay con già đây? Người này chẳng biết nói chuyện gì cả.
- Vẫn ổn ạ. Có lẽ cũng sắp thu hồi lại vốn rồi. Bố mẹ có khỏe không ạ? – Văn Hạ cầm điện thoại ngồi xổm bên ổ của Lu Lu tiếp tục trêu Hắc Hắc.
- Ừ! Bố mẹ khỏe. Hạ Hạ, có lẽ con nên suy nghĩ… chuyện kết hôn đi.
- Tô Mạch đã gọi điện cho mẹ rồi ạ? – Văn Hạ thông minh thật! Mẹ cô không đi làm, còn tranh thủ thời gian để gọi điện, không phải là để nói chuyện riêng với cô về việc kết hôn sao? Nghĩ một chút thì biết ngay đó là chiêu của Tô Mạch.
- Con không cần biết là ai nói. Mẹ cảm thấy con nên kết hôn sớm một chút. Con không chắc chắn với người ta sao?
- Ơ! Không chắc đâu ạ. Con sợ Tô Mạch giết con lắm.
- Như vậy đâu có được. Sớm muộn gì cũng phải lấy thôi. Lúc nào bố mẹ cũng lo nghĩ đến chuyện này. Con mau để mẹ con bớt lo lắng đi.
- Được rồi. Lấy, lấy ngay. Để con quay lại cầu hôn Tô Mạch. – Văn Hạ biết, đó là câu răn dạy của mẹ cô. Từ nhỏ đến lớn, cô đều nghe lời mẹ. Hơn nữa, cô cảm thấy mẹ mình nói cũng đúng. Sớm muộn gì cũng phải lấy. Lấy thì lấy vậy. Thấy Hắc Hắc đáng yêu như vậy, cô bỗng nhiên không sợ chuyện lấy chồng sinh con nữa. Thậm chí cô còn có chút mong đợi đứa con trong tương lai của mình. Đó sẽ là một thiên thần cực kỳ đáng yêu.
Mẹ Văn Hạ là giáo viên dạy ngữ văn, cũng sắp đến tuổi về hưu và không còn lên lớp nữa. Bà chuyển sang làm ở phòng công tác học sinh, cũng thảnh thơi. Bà chỉ có mỗi cô con gái là Văn Hạ. Hồi trước, bà chỉ muốn cô học xong đại học rồi về nhà ở bên cạnh cho bà yên tâm nhưng nào ngờ cô nha đầu cố chấp đó lại bỏ đi theo Tô Mạch đến thành phố Cát Lâm ngàn dặm xa xôi. Lúc đó, trong nhà như có đại chiến bùng phát, chủ yếu là giữa mẹ và Văn Hạ vì rốt cuộc bố là đàn ông nên cách nghĩ không giống mẹ. Ông cảm thấy sẽ có ngày con cái khôn lớn tung cánh bay nên dù không nỡ thì cũng không để lộ ra ngoài.
Văn Hạ còn nhớ rõ hồi đó có bài hát Ba mẹ, không nói đến chuyện thanh điệu ra sao nhưng chỉ riêng lời bài hát thì cô đã cảm thấy rất giống với tâm trạng của mình lúc đó.
Mẹ
Hôm đó mẹ vì con mà lặng lẽ khóc.
Mẹ có biết nó đã hóa thành nỗi đau nhỏ giọt vào lòng con.
Mãi mãi con không thể nào quên được.
Mẹ nhìn con không nỡ rời xa.
Con sẽ không xa.
Bố.
Người từ nhỏ đến lớn che chở con nhiều nhất.
Tại sao bố lại luôn cúi đầu?
Luôn hút thuốc không nói gì.
Lần này con một mình ra đi để tìm cuộc sống khác.
Con yêu anh ấy.
Anh ấy là con bướm trong lòng con.
Bay vào lòng con kết thành kén.
Con không biết.
Phải cần bao lâu mới có thể gọi con tỉnh dậy.
Tạo thành khúc ca Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài.
Cô không thể nào so sánh được với Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài. Tuy cô cảm thấy tình yêu của mình cũng rất cĩ đại nhưng không như đôi uyên ương bươm bướm đó. Vì cô hi vọng, nếu thật sự có một ngày phải đối mặt với sự sống và cái chết thì anh có thể nhìn cô bỏ đi. Cô luôn cố chấp cho rằng, như vậy cô có thể mãi mãi ở trong lòng anh. Cô tin lời Tô Mạch nói: Đời này anh chỉ yêu một mình em. Nhưng cô cũng hi vọng cô có thể đem giấc mơ của họ mà bỏ đi.
Mặc dù ích kỷ nhưng cô vẫn cố chấp giống như trẻ con vậy.
Tô Mạch luôn nói:
- Cưng à, không đâu. Ngày mai em đi thì anh cũng sẽ đi theo em.
Cô luôn nói:
- Tô Mạch, em không vĩ đại nhưng nếu thật sự có ngày đó thì anh hãy sống cho tốt vì dù em đi đâu thì em cũng sẽ luôn theo anh.
Nhưng bố mẹ luôn suy nghĩ cho con cái mình. Mẹ cô từng thở dài nói:
- Con à, con không thể bớt làm người khác lo lắng được sao? Khi con làm mẹ con sẽ biết tấm lòng của mẹ đấy.
Thực ra dù cô chưa làm mẹ nhưng cô cũng có thể hiểu được. Nhưng đối diện với tình yêu, đối diện với Tô Mạch thì điều gì cô cũng có thể từ bỏ, kể cả là làm một đứa con bất hiếu, bởi từ nhỏ đến lớn, đó là lần đầu tiên cô nổi loạn chống lại mẹ. Cô còn nhỏ, cô đã gào khóc, cầu xin mẹ:
- Mẹ, con thật sự muốn ở bên anh ấy. Thật đấy.
Mẹ cô vừa thất vọng vừa đau lòng nhìn cô nói:
- Con đã vì anh ta mà thay đổi thật nhiều. Văn Hạ kiêu kỳ trước đây đi đâu mất rồi? Trước mặt anh ta, con trở nên thấp kém, thậm chí con còn không cảm thấy mình nhỏ bé. Trong tình yêu của hai con, con chỉ nhìn thấy anh ta, con căn bản không hề nhìn thấy mình. Như vậy có đáng không?
Lúc đó Văn Hạ chẳng nghĩ được gì, mắt đẫm lệ, kiên định nói:
- Đáng ạ.
Vì hai từ này mà mẹ cô vẫn phải âm thầm chấp nhận. Thế gian này làm gì có bố mẹ nào có thể quay lưng lại với con cái. Bà nói bà mặc kệ cô nhưng bà đâu nỡ chứ. Sau khi Văn Hạ một mình rời đi, mẹ cô thường xuyên gọi điện và dần dần quan hệ của họ bình thường trở lại.
Thêm nữa Tô Mạch hơi khó tính, hơi cố chấp và thi thoảng cũng hơi gia trưởng nhưng chỉ là với Văn Hạ thôi. Thế nên anh càng dễ dàng lấy được lòng bố mẹ Văn Hạ. Hai nhà cũng coi như là vui vẻ hòa hợp.
Thực ra Văn Hạ cũng rất ít khi phải chịu khổ. Nhưng lại chất chứa một nỗi khổ không nói thành lời. Đó là tính khí của Tô Mạch, miệng lưỡi của Tô Mạch càng lúc càng ghê ghớm và hầu như không nhường nhịn Văn Hạ. Anh xen vào rất nhiều chuyện của cô nhưng cô chưa bao giờ bảo anh sai mà ngày nào cũng nói Tô Mạch tốt điểm nọ tốt điểm kia.
Cô chỉ gây chuyện với Tô Mạch ở nhà rồi lại cười khì khì ra ngoài nói:
- Tô Mạch nhà tôi rất tốt. – Hết cách. Cô thật sự trúng độc của người đàn ông này rồi.
Sau đó, cả hai thiếu chút nữa đã liên kết lại, nhưng Văn Hạ luôn vờ không nghe thấy, nếu không thì cũng kiếm chuyện ngăn cản. Cô thật sự rất sợ kết hôn. Cô luôn cảm thấy có một câu nói rất đúng. Chỉ cần chưa kết hôn thì ít nhất người đàn ông vẫn coi trọng bạn. Kết hôn rồi, cô cũng chẳng nói được gì. Tình yêu giữa họ đích thực là chân thành hơn người khác nhưng họ cũng là người bình thường. Người bình thường cũng có tính xấu.
Giống như Tô Mạch, khi Văn Hạ mới gặp anh, cô cũng cảm giác như hoàng tử cưỡi ngựa trắng xuất hiện. Nhưng hấp dẫn, đặc biệt là trong một năm sống cùng nhau, cô phát hiện ra rằng, hoàng tử có rất nhiều khuyết điểm. Hoàng tử cũng nổi giận, cũng không nhường cô, cũng giáo huấn cô khi cô làm sai chuyện gì đó.
Trước đây anh nói, anh thích tính cách tùy hứng ngây thơ của cô. Bây giờ anh nói, đó là không hiểu chuyện. Trước đây anh nói sẽ yêu chiều cô cả đời. Bây giờ anh nói, Văn Hạ, em như vậy sẽ làm anh mệt. Cô không biết là anh đã thay đổi hay mình đã thay đổi.
Cô thường khóc khi cãi nhau với anh và nói:
- Tô Mạch, hồi mới theo đuổi em, anh đâu có như vậy. Anh đúng là kẻ vô tình vô nghĩa, lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa.
Tô Mạch cũng thản nhiên nói:
- Văn Hạ, nếu lúc đó em như bây giờ thì anh cũng không theo đuổi em đâu.
Sau đó, hai người cứ thế quay vòng như vậy, quay đến khi hai người cùng mệt mỏi. Khi hòa bình trở lại, hai người sẽ nằm trên giường nhìn trần nhà nói:
- Chúng ta đừng cãi nhau nữa. Tốn năng lượng quá! Chúng ta đói rồi. Dù sao quá khứ cũng qua rồi. Chúng ta nên sống cho tốt thôi.
Thế nên cô mới nói với bà nội là phải quay lại cửa tiệm. Cô mỉm cười tạm biệt Hắc Hắc. Cô còn nói:
- Mẹ sẽ sớm đến đón con về nhà.
Bà nội thấy vậy bèn cười mắng co:
- Con bé này ương bướng nhưng cũng tốt quá!
Văn Hạ nói với bà nội:
- Bà nội, chạy sẽ về nhà cầu hôn Tô Mạch.
Thực ra, mọi người đều nên lạc quan để sống. Huống hồ, cô là cô gái mạnh mẽ như vậy, cô muốn tất cả mọi người đều thấy, Văn Hạ cô đã lấy một người đàn ông giống như hoàng tử. Cô là công chúa. Ai không phục thì người đó cứ đến. Không thể cứ để mãi trong lòng, nên cố gắng phấn đấu vì tương lai.
Hà Khanh đã quên mất bao nhiêu lần anh lái xe đến nhà Cẩm Sắt. Thật ngốc! Cũng không biết thời niên thiếu anh từng đợi cô ở dưới nhà bao nhiêu lần như vật để cùng cô đi học.
Lúc đó, vườn nở đầy hoa, hương thơm thoang thoảng. Tiếng cười của người con gái vang lên như tiếng chuông bạc truyền đến tai mọi người. Nó đem đến niềm vui cho họ, khiến họ cảm thấy đây là một buổi sáng tuyệt đẹp!
Khi đó Cẩm Sắt rất vui rất xinh đẹp. Bây giờ Cẩm Sắt luôn u sầu. Dù cho anh có che mưa chắn gió như thế nào thì cô cũng lựa chọn từ bỏ. Thế nên anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô, nhớ về quá khứ và tiếc nuối tương lai.
Anh phát hiện ra Cẩm Sắt thường xuyên đến quán cà phê của Văn Hạ nên anh cũng thường xuyên “đi qua” đó. Anh ngồi ở cửa sổ nhìn cô. Thi thoảng cô chau mày, mệt mỏi. Anh không thể đến bên an ủi cô như trước đây nhưng cũng yên lòng.
Bản thân anh nghĩ, anh đang bị thứ gì đó giày vò. Anh đã bao nhiêu lần tưởng tượng thời niên thiếu, anh đến trước mặt cô, nói với cô rằng, em quay về đi. Nhưng anh phát hiện ra rằng, không biết là do mình đã già hay là để ý quá nhiều thứ. Anh vẫn còn giữ quá nhiều thứ trong lòng và việc đó khiến anh không thể kích động như ngày xưa được nữa. Thế nên có lúc anh chỉ có thể nói về sự kích động của Văn Hạ. Anh cảm thấy nó có tác dụng rất lớn. Ít nhất nó cũng khiến anh cảm thấy dù bất cứ hành động nào cũng có lý do của nó.
- Em nhận ra là anh vốn không muốn ly hôn. Vậy đi tìm chị Cẩm Sắt nói chuyện không được sao? Hai bên càng gây càng to chuyện. Thật đấy! Giống như em và Tô Mạch này. Hai người cùng xấu tính, tranh cãi như hai con trâu húc nhau. Cuối cùng em nghĩ, liệu có nên tiếp tục nữa không? Thế thì không thể làm như vậy. Tóm lại luôn phải có một người cúi đầu. Hơn nữa, cúi đầu trước người mình yêu thì có gì là mất mặt chứ? – Bình thường Văn Hạ cứ láu ta láu táu, dễ dàng kích động nhưng nói lý cũng có đầu có đuôi, Hà Khanh nghe mà bàng hoàng.
- Nhưng dù anh có cúi đầu thì cô ấy cũng không thèm nhìn lấy một cái. Anh phải làm thế nào? – Hà Khanh tự nhiên lại bước theo dòng suy nghĩ của Văn Hạ mà không hề phát hiện ra.
Văn Hạ trầm ngâm, thở dài nói:
- Anh vốn không thể bỏ được lòng tự trọng của đàn ông. Nếu là Tô Mạch, chắc chắn anh ấy sẽ bỏ lòng tự trọng xuống nước cầu xin em một lần khiến em vui muốn bay lên trời vậy. Anh hãy tin em, anh cầu xin chị Cẩm Sắt một lần, nói chuyện với chị ấy, chắc chắn sẽ có kết quả. Thật đấy!
Khi Hà Khanh đi anh vẫn còn bán tín bán nghi nhưng ít nhất cũng không đến nỗi không biết minh nên làm thế nào. Có lẽ Văn Hạ nói đúng. Có lúc đàn ông cũng thật sự phải hạ mình. Phụ nữ luôn nói, cần phải yêu người đàn ông biết hạ mình. Một người đàn ông nếu biết hạ mình một lần như thế sẽ khiến người phụ nữ của họ biết rằng, phụ nữ họ không hy sinh vô ích. Qua cuộc nói chuyện hôm nay, có lẽ anh có thể tìm ra một hướng để cố gắng.
Tuy mấy ngày nay, mặt trời chiếu như thiêu như đốt nhưng nhiệt độ trong tiệm cà phê Hạ Mạch 86o không hề cao. Vì Mộc Du bận thi cuối kì, Mèo con bận viết kịch bản, hình như Minh Ưu theo phân công của nhà trường đi vẽ ngoại cảnh, thậm chí cô nàng Tô Tịch vô lương tâm cũng không biết bị cái gì đâm trúng mà chạy đi làm hướng dẫn viên du lịch.
Nhắc đến Tô Tịch thì không thể không nói đến mấy vụ của cô ấy. Ban đầu cô ấy nói với Mạc Đông là mở tiệm cà phê, sau đó vì nghe người ta nói mình có khả năng làm hướng dẫn viên du lịch cũng có thể trước đây đã có niềm đam mê này nhưng quả thật cô rất hợp với nghề này. Khả năng lớn nhất của Tô Tịch là du lịch. Như vật còn có thể kiếm được tiền. Đúng là không tồi!
Bạn bè Tô Tịch nói chân thành, tình yêu của Tô Tịch chắc chắn được một trăm điểm. Mọi người biết yêu là phải tranh giành, phải cố gắng. Nhưng cô không thể cố gắng một cách mù quáng, giống Khâu Tư giành giật người đang ông của người khác thì đúng là người con gái đáng bị coi thường. Tô Tịch chỉ kiếm người đang ông giàu có và phong nhã thôi.
Văn Hạ nói với Tô Tịch, đàn ông theo đuổi đàn bà cách một tầng núi, đàn bà theo đuổi đàn ông cách một lớp vải. Chỉ cần em tiếp tục cố gắng, cách mạng nhất định sẽ có ngày thành công. Tô Tịch cười hì hì, nhẹ nhàng nói cảm ơn. Phụ nữ ấy à! Người phụ nữ đắm chìm trong mối tình đơn phương hạnh phúc biết mấy. Cô ấy có thể mơ tưởng tất cả. Cô ấy cảm thấy người đàn ông này thuộc về mình và mình thuộc về người ấy. Tất cả đều diễn ra trong đầu cô. Thế nên mới nói, kẻ mạnh nhất là kẻ theo chủ nghĩa không tưởng.
Nhưng Tô Tịch không phải là người theo chủ nghĩa không tưởng. Mọi thứ của cô ấy đều có căn cứ nên cô ấy phải tiếp tục cố gắng.
Buổi tối về đến nhà, Văn Hạ vốn định nói chuyện của Tô Tịch với Tô Mạch nhưng không ngờ anh lại về rất muộn. Cô bò lên sofa ngủ. Khi cô tỉnh dậy thì đã mười một giờ, căn nhà trống không, có chút thất vọng, cô lại nhắm mắt ngủ tiếp. Không biết là mấy giờ, Tô Mạch nhẹ nhàng bế cô lên. Khi anh đang định đặt cô xuống giường thì cô giơ hai tay ra ôm lấy cổ anh, mơ mơ màng màng nói:
- Chồng ơi, chúng mình kết hôn đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook