Hạ Luyến Tương Phùng
-
Chương 9
Mạnh Kim Ca nhớ rõ đồng hồ chuyển động theo chiều kim đồng hồ là tín hiệu cần trở về, trong lòng lập tức hoảng hốt.
Lần xuyên không trước đó cũng là sau khi cô đi vào giấc ngủ rồi mới xảy ra. Cô đáng ra nên nhận ra điều này sớm hơn mới đúng.
Mạnh Kim Ca có chút ảo não. Ngày mai A Hoán tới đón cô, chắc chắn là cô của trước kia sẽ trốn tránh, anh nghe được sẽ rất đau lòng.
Kim đồng hồ vẫn cứ chuyển động, trong đầu truyền đến từng cơn đau.
Đột nhiên cô nghĩ đến sau lần trở về lần trước thì thời gian 5 năm đã trôi qua, cô không hề bị thay đổi cái gì.
Tuy rằng biết phương pháp xuyên không nhưng cô không biết lần tới sẽ cách bao lâu. Cô cũng không biết lần này mình có thể thay đổi được những gì. Nếu vẫn không thay đổi cái gì, vậy thì kết cục của A Hoán……
Mạnh Kim Ca phản ứng lại, cả người run lên, nỗi sợ hãi vây quanh. Cô nhanh chóng chạy về phía trước, duỗi tay muốn bắt lấy cái đồng hồ cổ kia, nhưng bắt thế nào cũng bắt không được.
Cái đồng hồ càng ngày càng xa, kim đồng hồ cũng chuyển càng ngày càng nhanh. Cô vội vàng chạy trong một mảnh tối đen, nhìn không thấy điểm cuối.
Cô khóc khàn cả giọng, cầu xin nó dừng lại.
Tất cả đều vô dụng. Cô không ngăn cản được.
Cơn đau đớn kịch liệt làm cho Mạnh Kim Ca từ trong mộng tỉnh lại. Cả người cô đầy mồ hôi mà ngồi dậy, nhìn xung quanh thì nhận ra đây là phòng ngủ của Phương Cảnh Hoán.
Cô nhắm mắt lại một lần nữa, muốn tiếp tục ngủ.
Đầu càng ngày càng tỉnh táo, không có chút buồn ngủ nào.
Nhất định phải chạy trở về, tới kịp lúc. Nếu chuyện xuyên không phát sinh ở trên người cô thì chắc chắn không phải là vô ích, nhất định sẽ đến đến kịp.
Cô có thể cứu A Hoán, khẳng định có thể.
Nhanh lên. Nhanh đi vào giấc ngủ đi.
Mạnh Kim Ca gấp đến mức chảy cả nước mắt thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa. Mẹ của Phương Cảnh Hoán ở cửa nhẹ giọng nói: “Kim Ca, con có trong đó không?”
Cô lau sạch nước mắt tràn ra ở khóe mắt rồi nhanh chóng xuống giường mở cửa cho mẹ của Phương Cảnh Hoán nói: “Dì. Cháu xin lỗi, có thể con còn cần ở lại một lát nữa.”
“Không sao. Dì không tới giục con rời đi đâu. Đêm nay con ở lại đây nghỉ ngơi cũng được.” Giọng nói của mẹ Phương Cảnh Hoán rất dịu dàng. Bà lấy ra một bức ảnh rồi đưa cho cô: “Đây là thứ dì vừa mới tìm được từ trong cặp của A Hoán. Dì cảm thấy là cần phải giao cho con.”
Mạnh Kim Ca đưa tay ra nhận, đây là bức ảnh chụp cô đang ngồi trong quán bar.
Bức ảnh này đã từng xuất hiện ở trong mơ của cô. Cô nhớ rõ là đằng sau bức ảnh có chữ viết của A Hoán.
Cô nhìn về phía sau, quả nhiên là giống như trong mơ ——
【 Mạnh Kim Ca, em thích anh. Em không nhớ anh thì để anh tìm em nhé, được không? 】
Mạnh Kim Ca ngẩn ra hai giây, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, hốc mắt dần dần đỏ, cố nén nước mắt nghẹn ngào hỏi: “ Dì…… A Hoán, Anh ấy chuẩn bị đi Thâm Thành tìm cháu phải không ạ?”
Mẹ của Phương Cảnh Hoán không có trả lời luôn, chỉ nói: “ Nó đúng là đã từ chức, vốn định đi Thâm Thành.”
Cuối cùng Mạnh Kim Ca không cản được mà gào khóc.
“Anh ấy vì đi tìm cháu nên mới xảy ra chuyện, anh ấy vì đi tìm cháu nên mới xảy ra chuyện…… Dì ơi! Cháu xin lỗi, đều là tại cháu. Cháu xin lỗi.”
Mẹ Phương Cảnh Hoán ôm lấy bả vai của cô, mềm giọng trấn an: “Không phải con sai. Kim Ca, không phải lỗi của con.”
Hai mắt Mạnh Kim Ca đẫm lệ mông lung, nắm chặt lấy bức ảnh. Cả trái tim đều xoắn lại với nhau, không hô hấp được: “ Cháu phải về cứu anh ấy. Dì, cháu sẽ trở về cứu anh ấy.”
“Cháu có biện pháp. Cháu sẽ cứu anh ấy, nhất định sẽ.”
“Chờ em, A Hoán. Anh chờ em……”
Ánh sáng chậm rãi trở nên tối đen. Mạnh Kim Ca mất đi ý thức.
A Hoán, em tới cứu anh đây.
Mạnh Kim Ca tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong phòng ở Thâm Thành.
Cô vội vàng cầm di động lên nhìn thời gian. Khoảng cách với lần trở về trước đó, đã 5 năm trôi qua.
Cho nên…… Vẫn như cũ, không có gì thay đổi sao?
Mạnh Kim Ca thất thần trong nháy mắt, ngay sau đó xem ngày cụ thể.
Ngày 28 tháng 5.
Là ngày cô bị đồng nghiệp kéo đi quán bar, cũng là ngày A Hoán gọi điện cho cô. Còn kịp, tất cả vẫn còn kịp.
Mạnh Kim Ca thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến dòng chữ sau bức ảnh, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó gọi điện thoại cho anh ấy.
“Xin lỗi. Cuộc gọi của quý khách tạm thời không kết nối được… “
Gọi vài lần đều không kết nối được.
Cô lại nhìn lại thời gian, xác định không phải là ngày anh ấy phát sinh sự cố, vậy nên cô vào WeChat xem lại lịch sử trò chuyện.
Cách hôm nay không xa cho nên Mạnh Kim Ca còn nhớ rõ. Nội dung trò chuyện cùng bạn bè, công việc rồi dự án đều giống y đúc như trong trí nhớ, ngay cả đồng nghiệp cũng mời cô tối nay đi ra ngoài chơi.
Mạnh Kim Ca xoa xoa huyệt thái dương rồi gọi điện cho Hà Tư n. Lần này rất nhanh đã kết nối được, giọng nói của cô ấy lộ vẻ sung sướng.
“Alo, sao lại gọi điện thoại cho mình thế? Nhớ tớ hả?”
Mạnh Kim Ca thuận miệng nói tiếp: “Đúng vậy, cậu đang ở đâu thế?”
“Ở Luân Đôn, Không phải đã nói với cậu rồi sao.”
Mạnh Kim Ca có chút ngốc: “Vì sao cậu lại ở Luân Đôn?”
“Tên ngốc kia sắp về nước, tớ ở Luân Đôn chơi với anh ấy mấy ngày.” Giọng điệu của Hà Tư n có chút bất đắc dĩ: “ Mạnh Kim Ca, cậu bị làm sao thế, làm việc đến ngu người rồi à?”
“Tên ngốc? Tiết Hưng Tu?” Đầu óc của Mạnh Kim Ca bỗng dưng không load kịp: “Không phải các cậu đã chia tay rồi sao?”
Hà Tư n kinh ngạc: “ Cậu nói hươu nói vượn cái gì đấy. Hai bọn mình vẫn còn rất tốt, chia tay cái gì.”
Nghe vậy Mạnh Kim Ca hoàn toàn choáng váng: “Lúc cậu ấy muốn xuất ngoại, không phải hai người đang giận dỗi muốn chia tay sao…… Chẳng lẽ tớ nhớ nhầm à?”
“Đúng vậy, lúc hai bọn mình cáu kỉnh thì Phương Cảnh Hoán vẫn luôn khuyên tên ngốc ấy đừng giận dỗi nữa, vậy nên anh ấy nhường một bước trở về tìm mình. Sau đó không phải cậu cũng khuyên mình phải bình tĩnh sao, vậy nên rất nhanh đã làm hòa rồi.”
Hà Tư n nhận ra cô có chút kỳ lạ, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: “ Rốt cuộc cậu bị sao thế? Uống rượu hay là mất trí nhớ?”
Phương Cảnh Hoán khuyên Tiết Hưng Tu? Bọn họ đã làm hòa?
Trước kia chuyện này chưa bao giờ xảy ra, vậy nên lần trước cô trở về là có thay đổi!
Tim Mạnh Kim Ca thình thịch đập loạn, cô mạnh mẽ kìm lại: “À quên, ngày hôm qua mình ngủ không ngon, nằm mơ thấy các cậu, phát hiện đã quên mất một vài chuyện.”
Cô lại thử hỏi: “Chuyện Phương Cảnh Hoán muốn kết hôn…..”
“Kết hôn?” Giọng của Hà Tư n đặc biệt hưng phấn: “Cậu và Phương Cảnh Hoán muốn kết hôn hả? Mình phải làm phù dâu, đã nói rồi đó nhé!”
Hô hấp Mạnh Kim Ca cứng lại, hiểu rõ ý trong lời nói của cô ấy, không kìm được ý cười nơi khóe miệng: “Không có không có, anh ấy còn chưa cầu hôn đâu. Qua một khoảng thời gian nữa rồi lại nói.”
“Được rồi. Chờ mình và tên ngốc kia trở về rồi lại nói, cậu nghỉ ngơi cho tốt, đừng liều mạng quá nhé.”
“Được được, đã biết rồi.”
Sau khi Mạnh Kim Ca cúp điện thoại thì nhịn không được nhảy cẫng lên.
Hiện tại cô và A Hoán vẫn là người yêu, hí hí hí, bọn cô còn sắp kết hôn nữa.
Bên ngoài có tiếng động, Mạnh Kim Ca đẩy cửa phòng đi ra thì bắt gặp Phương Cảnh Hoán.
“A Hoán!”
Mạnh Kim Ca chạy tới treo ở trên người anh, hai tay ôm cổ, bẹp một cái ở trên má anh.
Anh ngẩn người, có chút ngốc: “Em, em không tức giận à?”
“Hả? Tức giận cái gì?”
“Chuyện anh tự mình tới Thâm thành……” Bỗng nhiên Phương Cảnh Hoán nhận ra được cái gì đó, ôm chặt lấy eo cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi: “ Em không nhớ rõ à?”
Mạnh Kim Ca nhẹ nhàng “À” một tiếng, đang muốn tìm lấy cớ thì bị anh nhẹ giọng cắt lời: “5 năm trước em nhận được việc ở Thâm thành thì một mình tới đây làm việc, không cho anh đi theo.”
“Em nói, anh nên lựa chọn công việc thích hợp với chính mình, không cần bởi vì em mà thay đổi cuộc đời.”
Mạnh Kim Ca kinh ngạc, ngẩn ngơ mà nhìn anh.
Phương Cảnh Hoán kề sát lại, sườn mặt khẽ chạm cổ như thở dài, ở bên tai nói: “Nhưng mà anh rất nhớ em.”
Cảm ơn, cảm ơn em đã trở lại.
Lần xuyên không trước đó cũng là sau khi cô đi vào giấc ngủ rồi mới xảy ra. Cô đáng ra nên nhận ra điều này sớm hơn mới đúng.
Mạnh Kim Ca có chút ảo não. Ngày mai A Hoán tới đón cô, chắc chắn là cô của trước kia sẽ trốn tránh, anh nghe được sẽ rất đau lòng.
Kim đồng hồ vẫn cứ chuyển động, trong đầu truyền đến từng cơn đau.
Đột nhiên cô nghĩ đến sau lần trở về lần trước thì thời gian 5 năm đã trôi qua, cô không hề bị thay đổi cái gì.
Tuy rằng biết phương pháp xuyên không nhưng cô không biết lần tới sẽ cách bao lâu. Cô cũng không biết lần này mình có thể thay đổi được những gì. Nếu vẫn không thay đổi cái gì, vậy thì kết cục của A Hoán……
Mạnh Kim Ca phản ứng lại, cả người run lên, nỗi sợ hãi vây quanh. Cô nhanh chóng chạy về phía trước, duỗi tay muốn bắt lấy cái đồng hồ cổ kia, nhưng bắt thế nào cũng bắt không được.
Cái đồng hồ càng ngày càng xa, kim đồng hồ cũng chuyển càng ngày càng nhanh. Cô vội vàng chạy trong một mảnh tối đen, nhìn không thấy điểm cuối.
Cô khóc khàn cả giọng, cầu xin nó dừng lại.
Tất cả đều vô dụng. Cô không ngăn cản được.
Cơn đau đớn kịch liệt làm cho Mạnh Kim Ca từ trong mộng tỉnh lại. Cả người cô đầy mồ hôi mà ngồi dậy, nhìn xung quanh thì nhận ra đây là phòng ngủ của Phương Cảnh Hoán.
Cô nhắm mắt lại một lần nữa, muốn tiếp tục ngủ.
Đầu càng ngày càng tỉnh táo, không có chút buồn ngủ nào.
Nhất định phải chạy trở về, tới kịp lúc. Nếu chuyện xuyên không phát sinh ở trên người cô thì chắc chắn không phải là vô ích, nhất định sẽ đến đến kịp.
Cô có thể cứu A Hoán, khẳng định có thể.
Nhanh lên. Nhanh đi vào giấc ngủ đi.
Mạnh Kim Ca gấp đến mức chảy cả nước mắt thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa. Mẹ của Phương Cảnh Hoán ở cửa nhẹ giọng nói: “Kim Ca, con có trong đó không?”
Cô lau sạch nước mắt tràn ra ở khóe mắt rồi nhanh chóng xuống giường mở cửa cho mẹ của Phương Cảnh Hoán nói: “Dì. Cháu xin lỗi, có thể con còn cần ở lại một lát nữa.”
“Không sao. Dì không tới giục con rời đi đâu. Đêm nay con ở lại đây nghỉ ngơi cũng được.” Giọng nói của mẹ Phương Cảnh Hoán rất dịu dàng. Bà lấy ra một bức ảnh rồi đưa cho cô: “Đây là thứ dì vừa mới tìm được từ trong cặp của A Hoán. Dì cảm thấy là cần phải giao cho con.”
Mạnh Kim Ca đưa tay ra nhận, đây là bức ảnh chụp cô đang ngồi trong quán bar.
Bức ảnh này đã từng xuất hiện ở trong mơ của cô. Cô nhớ rõ là đằng sau bức ảnh có chữ viết của A Hoán.
Cô nhìn về phía sau, quả nhiên là giống như trong mơ ——
【 Mạnh Kim Ca, em thích anh. Em không nhớ anh thì để anh tìm em nhé, được không? 】
Mạnh Kim Ca ngẩn ra hai giây, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, hốc mắt dần dần đỏ, cố nén nước mắt nghẹn ngào hỏi: “ Dì…… A Hoán, Anh ấy chuẩn bị đi Thâm Thành tìm cháu phải không ạ?”
Mẹ của Phương Cảnh Hoán không có trả lời luôn, chỉ nói: “ Nó đúng là đã từ chức, vốn định đi Thâm Thành.”
Cuối cùng Mạnh Kim Ca không cản được mà gào khóc.
“Anh ấy vì đi tìm cháu nên mới xảy ra chuyện, anh ấy vì đi tìm cháu nên mới xảy ra chuyện…… Dì ơi! Cháu xin lỗi, đều là tại cháu. Cháu xin lỗi.”
Mẹ Phương Cảnh Hoán ôm lấy bả vai của cô, mềm giọng trấn an: “Không phải con sai. Kim Ca, không phải lỗi của con.”
Hai mắt Mạnh Kim Ca đẫm lệ mông lung, nắm chặt lấy bức ảnh. Cả trái tim đều xoắn lại với nhau, không hô hấp được: “ Cháu phải về cứu anh ấy. Dì, cháu sẽ trở về cứu anh ấy.”
“Cháu có biện pháp. Cháu sẽ cứu anh ấy, nhất định sẽ.”
“Chờ em, A Hoán. Anh chờ em……”
Ánh sáng chậm rãi trở nên tối đen. Mạnh Kim Ca mất đi ý thức.
A Hoán, em tới cứu anh đây.
Mạnh Kim Ca tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong phòng ở Thâm Thành.
Cô vội vàng cầm di động lên nhìn thời gian. Khoảng cách với lần trở về trước đó, đã 5 năm trôi qua.
Cho nên…… Vẫn như cũ, không có gì thay đổi sao?
Mạnh Kim Ca thất thần trong nháy mắt, ngay sau đó xem ngày cụ thể.
Ngày 28 tháng 5.
Là ngày cô bị đồng nghiệp kéo đi quán bar, cũng là ngày A Hoán gọi điện cho cô. Còn kịp, tất cả vẫn còn kịp.
Mạnh Kim Ca thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến dòng chữ sau bức ảnh, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó gọi điện thoại cho anh ấy.
“Xin lỗi. Cuộc gọi của quý khách tạm thời không kết nối được… “
Gọi vài lần đều không kết nối được.
Cô lại nhìn lại thời gian, xác định không phải là ngày anh ấy phát sinh sự cố, vậy nên cô vào WeChat xem lại lịch sử trò chuyện.
Cách hôm nay không xa cho nên Mạnh Kim Ca còn nhớ rõ. Nội dung trò chuyện cùng bạn bè, công việc rồi dự án đều giống y đúc như trong trí nhớ, ngay cả đồng nghiệp cũng mời cô tối nay đi ra ngoài chơi.
Mạnh Kim Ca xoa xoa huyệt thái dương rồi gọi điện cho Hà Tư n. Lần này rất nhanh đã kết nối được, giọng nói của cô ấy lộ vẻ sung sướng.
“Alo, sao lại gọi điện thoại cho mình thế? Nhớ tớ hả?”
Mạnh Kim Ca thuận miệng nói tiếp: “Đúng vậy, cậu đang ở đâu thế?”
“Ở Luân Đôn, Không phải đã nói với cậu rồi sao.”
Mạnh Kim Ca có chút ngốc: “Vì sao cậu lại ở Luân Đôn?”
“Tên ngốc kia sắp về nước, tớ ở Luân Đôn chơi với anh ấy mấy ngày.” Giọng điệu của Hà Tư n có chút bất đắc dĩ: “ Mạnh Kim Ca, cậu bị làm sao thế, làm việc đến ngu người rồi à?”
“Tên ngốc? Tiết Hưng Tu?” Đầu óc của Mạnh Kim Ca bỗng dưng không load kịp: “Không phải các cậu đã chia tay rồi sao?”
Hà Tư n kinh ngạc: “ Cậu nói hươu nói vượn cái gì đấy. Hai bọn mình vẫn còn rất tốt, chia tay cái gì.”
Nghe vậy Mạnh Kim Ca hoàn toàn choáng váng: “Lúc cậu ấy muốn xuất ngoại, không phải hai người đang giận dỗi muốn chia tay sao…… Chẳng lẽ tớ nhớ nhầm à?”
“Đúng vậy, lúc hai bọn mình cáu kỉnh thì Phương Cảnh Hoán vẫn luôn khuyên tên ngốc ấy đừng giận dỗi nữa, vậy nên anh ấy nhường một bước trở về tìm mình. Sau đó không phải cậu cũng khuyên mình phải bình tĩnh sao, vậy nên rất nhanh đã làm hòa rồi.”
Hà Tư n nhận ra cô có chút kỳ lạ, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: “ Rốt cuộc cậu bị sao thế? Uống rượu hay là mất trí nhớ?”
Phương Cảnh Hoán khuyên Tiết Hưng Tu? Bọn họ đã làm hòa?
Trước kia chuyện này chưa bao giờ xảy ra, vậy nên lần trước cô trở về là có thay đổi!
Tim Mạnh Kim Ca thình thịch đập loạn, cô mạnh mẽ kìm lại: “À quên, ngày hôm qua mình ngủ không ngon, nằm mơ thấy các cậu, phát hiện đã quên mất một vài chuyện.”
Cô lại thử hỏi: “Chuyện Phương Cảnh Hoán muốn kết hôn…..”
“Kết hôn?” Giọng của Hà Tư n đặc biệt hưng phấn: “Cậu và Phương Cảnh Hoán muốn kết hôn hả? Mình phải làm phù dâu, đã nói rồi đó nhé!”
Hô hấp Mạnh Kim Ca cứng lại, hiểu rõ ý trong lời nói của cô ấy, không kìm được ý cười nơi khóe miệng: “Không có không có, anh ấy còn chưa cầu hôn đâu. Qua một khoảng thời gian nữa rồi lại nói.”
“Được rồi. Chờ mình và tên ngốc kia trở về rồi lại nói, cậu nghỉ ngơi cho tốt, đừng liều mạng quá nhé.”
“Được được, đã biết rồi.”
Sau khi Mạnh Kim Ca cúp điện thoại thì nhịn không được nhảy cẫng lên.
Hiện tại cô và A Hoán vẫn là người yêu, hí hí hí, bọn cô còn sắp kết hôn nữa.
Bên ngoài có tiếng động, Mạnh Kim Ca đẩy cửa phòng đi ra thì bắt gặp Phương Cảnh Hoán.
“A Hoán!”
Mạnh Kim Ca chạy tới treo ở trên người anh, hai tay ôm cổ, bẹp một cái ở trên má anh.
Anh ngẩn người, có chút ngốc: “Em, em không tức giận à?”
“Hả? Tức giận cái gì?”
“Chuyện anh tự mình tới Thâm thành……” Bỗng nhiên Phương Cảnh Hoán nhận ra được cái gì đó, ôm chặt lấy eo cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi: “ Em không nhớ rõ à?”
Mạnh Kim Ca nhẹ nhàng “À” một tiếng, đang muốn tìm lấy cớ thì bị anh nhẹ giọng cắt lời: “5 năm trước em nhận được việc ở Thâm thành thì một mình tới đây làm việc, không cho anh đi theo.”
“Em nói, anh nên lựa chọn công việc thích hợp với chính mình, không cần bởi vì em mà thay đổi cuộc đời.”
Mạnh Kim Ca kinh ngạc, ngẩn ngơ mà nhìn anh.
Phương Cảnh Hoán kề sát lại, sườn mặt khẽ chạm cổ như thở dài, ở bên tai nói: “Nhưng mà anh rất nhớ em.”
Cảm ơn, cảm ơn em đã trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook