Hạ Luyến Tương Phùng
-
Chương 6
‘’Lúc trước cậu đột nhiên ngất xỉu, may mà ngay lúc đó có một vị bác sĩ, ông ấy nói cậu đang mệt mỏi lại còn thương tâm quá độ, cần phải chú ý nghỉ ngơi, vậy nên bọn họ mới để cậu nằm tạm trong phòng của Phương Cảnh Hoán. Mình định đến đây thăm cậu một lát, thì thấy hình như cậu đang bị bóng đè, trên người toát ra đầy mồ hôi…..’’
Mạnh Kim Ca ngơ ngác nghe cô bạn đang ngồi ở bên cạnh kể lại mọi chuyện, nằm trong phòng hơn nửa ngày, cô mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Hà Tư Ân, đôi mắt đỏ bừng như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
“Mình biết rồi.’’ Cô mang giày vào rồi bước xuống giường, cổ họng nghẹn ngào, nói: “Tư Ân, chúng ta đi thôi.’’
Hà Tư Ân lo lắng đỡ lấy bả vai của cô: ‘’Kim Ca à, nếu cậu cảm thấy không thoải mái….’’
‘’Mình không sao, chúng ta đi thôi, đừng ở lại quấy rầy ba mẹ của Cảnh Hoán nữa.’’
Mạnh Kim Ca xoa nhẹ lên đôi mắt, vươn tay lên đầu giường cầm lấy cuốn album, đi ra khỏi phòng của Phương Cảnh Hoán.
Cha mẹ cùng với họ hàng của anh đều ngồi ở bên ngoài, đang tiếp đãi những khách mời vẫn còn nán lại, thấy cô đi ra, mẹ của Phương Cảnh Hoán tiến đến hỏi han: ‘’Kim Ca, thân thể của cháu có sao không? Còn bị choáng váng nữa không? Hay là dì đưa cháu đến bệnh viện khám một chút nhé.’’
‘’Không cần đâu dì ạ, hôm nay đã làm phiền dì rồi.’’ Cô nở ra một nụ cười trấn an, rồi cầm lấy album trong tay, giọng nói có chút khẩn cầu: “Cháu có thể mang cuốn album này đi được không ạ?’’
‘’Được, cháu cứ cầm lấy đi.’’ Nét mặt của mẹ Phương Cảnh Hoán có chút cảm động, trong ánh mắt hiện lên vài tia máu màu hồng nhạt, duỗi tay ôm cô vào lòng, ôn hòa nói: ‘’Con gái à, tương lai sau này còn rất dài, cháu phải sống thật tốt, biết không?’’
Nước mắt của cô thiếu chút nữa thì rơi xuống, nức nở nói: ‘’Dì à, dì cũng thế, cũng phải cố gắng chăm sóc cho cơ thể của mình thật tốt đấy nhé.’’
Sau khi từ biệt, Mạnh Kim Ca và Hà Tư Ân rời khỏi nhà của Phương Cảnh Hoán.
Bây giờ đã là buổi trưa, ánh nắng gắt của mặt trời đang chiếu xuống nền đất, khiến Mạnh Kim Ca bỗng hoảng hốt, cơ thể lung lay sắp đổ tựa như chiếc lá đang đung đưa vì bị gió thổi qua.
‘’Kim Ca.’’ Hà Tư Ân ôm lấy cô, nức nở nói: ‘’Mình biết cậu đang rất khổ sở, nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc lên đi được không?’’
Mạnh Kim Ca lắc đầu, cô không khóc, cô muốn tìm ra cách để quay trở về quá khứ.
Lúc vừa tỉnh dậy cô cho rằng tất cả chỉ là một giấc mơ do bản thân tạo ra mà thôi, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại một chút thì cô bỗng cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Những giấc mơ sẽ không thể đem lại cảm giác chân thực được như vậy, cũng không thể xuất hiện chiếc đồng hồ cổ trước khi cô thức dậy.
Chắc chắn cô có thể gặp lại anh, Cảnh Hoán của cô.
Mạnh Kim Ca hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc, cười nói: “Không có việc gì đâu, mình đã nghĩ thoáng ra rồi.’’
Hà Tư Ân không tin, nhưng cũng chỉ có kéo cô đi ra trước hiên.
Mới vừa bước chân xuống đường thì một chiếc xe dừng lại trước mặt của bọn họ, một người đàn ông ló đầu ra, vẫy tay về phía các cô: ‘’Lên xe đi, tôi đưa các cô về.’’
Hà Tư Ân nhìn thấy anh ta thì nhíu mày nói: “Sao anh còn chưa đi? Chúng tôi không phiền anh phải đưa về.’’
Vừa dứt lời, Mạnh Kim Ca đã mở cửa bước lên xe, người đàn ông liếc mắt về phía Hà Tư Ân, lười biếng hỏi: ‘’Em chắc chắn là muốn tự đi về à?’’
Cô khẽ cắn môi rồi cũng bước lên xe, ngồi ở phía sau lớn tiếng nói: “Tôi lo lắng cho Kim Ca nên mới đi lên thôi!’’
Người đàn ông không tiếp lời, nhấn ga phóng xe đi.
Mạnh Kim Ca vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Hà Tư Ân, sau đó quay sang hỏi người đàn ông đang cầm lái: ‘’Tiết Hưng Tu, cậu về nước từ khi nào vậy?’’
“Tớ cũng vừa mới về gần đây thôi.’’
‘’Cậu còn đi nữa không?’’
Tiết Hưng Tu nhìn vào kính chiếu hậu thấy được gương mặt nhỏ nhắn đầy tức giận của Hà Tư Ân, thấp giọng nói: “Không đi nữa.’’
Hà Tư Ân hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi nơi khác.
Mạnh Kim Ca khoanh hai tay lại trước ngực, hứng thú hỏi: “Hai người quen biết nhau từ trước rồi à?’’
“Không quen biết.’’
“Có quen biết.’’
“…………’’
Mạnh Kim Ca cũng không tiếp tục nữa, đợi đến khi Tiết Hưng Tu đưa các cô đến trước khu nhà của Hà Tư Ân, Mạnh Kim Ca đang định mở miệng thì Hà Tư Ân đã bước nhanh xuống xe, chạy vụt ra.
Cô lắc đầu bất đắc dĩ, lần sau nếu có trở lại quá khứ thì cô nhất định phải khuyên nhủ bọn họ thật tốt.
“Tớ đi đây, hôm nào gặp lại sau.’’
Tiết Hưng Tu chợt nói: “Sau khi về nước, tớ đã gặp mặt Cảnh Hoán một lần.’’
Mạnh Kim Ca dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.
“A Hoán luôn cho rằng người cậu thích là tớ.’’
“Hả?’’ Mạnh Kim Ca ngây ngốc: ‘’Vì sao cậu ấy lại nghĩ như vậy?’’
“Tớ không biết.’’ Khi nhắc tới chuyện này Tiết Hưng Tu cũng cảm thấy rất lạ: “Tớ cũng đã giải thích rồi nhưng cậu ấy không tin.’’
Mạnh Kim Ca nhíu mày, nghĩ mãi cũng không ra.
Hà Tư Ân không biết đã quay lại từ khi nào, nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ thì tức giận mắng: “Tai họa.’’
Tiết Hưng Tu nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội:
“Anh chỉ là tai họa của một mình em thôi.’’
“Cút.’’
Mạnh Kim Ca thở dài, đẩy Hà Tư Ân sang một bên, khom lưng nhìn vào cửa xe nói: “Cảm ơn cậu, chuyện của cậu tớ cũng có thể giúp đỡ được một chút.’’
“Haha, thật ra tớ cũng chưa giúp được gì cho cậu mà.’’ Tiết Hưng Tu giật nhẹ khóe môi, thấp giọng nói: “Nếu sớm biết hai người đều có tâm tư này thì tớ đã nói cho cậu rồi……. Hiện tại, có lẽ cũng đã muộn.’’
“Không muộn.’’ Mạnh Kim Ca nở nụ cười: ‘’Thật sự không muộn đậu, tin tớ đi.’’
Cô cùng Cảnh Hoán, Tư Ân cùng cậu ấy, tất cả đều sẽ không dừng lại tại đây.
Mạnh Kim Ca định bay về, nhưng Hà Tư Ân không yên tâm để cô ở một mình nên kéo cô đến nơi ở của cô ấy.
Về đến nhà, Hà Tư Ân gọi hai bát mì, ăn đơn giản cho qua bữa tối, còn Mạnh Kim Ca thì gấp gáp muốn lên giường đi ngủ.
Hà Tư Ân bắt lấy cô hỏi: “Cậu có thể ở lại Giang thành mấy ngày? Công ty bên kia không có ý kiến gì sao?’’
Từ lúc Mạnh Kim Ca còn học đại học thì đã chính thức cắt đứt với cha của mình, sau khi tốt nghiệp đúng lúc nhận được một khoản tiền kha khá, cô quyết định một mình bay đến Thẩm thành để làm việc, dốc sức lao lực trong bốn năm, cuối cùng cũng leo lên được vị trí tổng giám đốc.
Rời đi bảy ngày, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công ty.
“Không có việc gì đâu.’’ Cô nói.
Dù sao cũng phải trở về, bên kia có việc gì hay không cũng không quan trọng.
Hà Tư Ân tắm xong thì lên giường nằm, tắt hết đèn trong phong ngủ đi.
Căn phòng yên tĩnh chìm vào bóng tối.
“Kim Ca, cậu thích Phương Cảnh Hoán từ khi nào vậy?’’ Bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng nói.
“Lớp 11.’’ Mạnh Kim Ca nghĩ đến đây thì không nhịn được mà cười: “Lúc trước tớ vốn cho rằng tình cảm mình dành cho cậu ấy là tình bạn bình thường, cho đến khi nghe được người ta nói có một nữ sinh theo đuổi cậu ấy thì mới nhận ra tình cảm của chính mình.’’
Hà Tư Ân im lặng khoảng hai giây, lại nói: “Thật ra lúc trước tớ đã tưởng rằng cậu thích Tiết Hưng Tu.’’
Mạnh Kim Ca nghiêng đầu, nhìn cô ấy chớp chớp mắt: ‘’Tại sao?’’
“Tại vì năm lớp mười hai, các cậu rất thân thiết với nhau, cậu ngồi cùng bàn với anh ta, hai người cùng nhau học bù, anh ta còn viết bản kiểm điểm giúp cậu, mang bữa sáng cho cậu.’’ Hà Tư Ân cũng hơi kích động nghiêng người: “Hơn nữa thành tích của anh ta còn thật sự tiến bộ, rồi nguyện vọng thi đại học của hai người cũng không khác nhau lắm, còn trùng hợp đậu cùng một trường đại học…..’’
“Nếu không phải vào năm nhất, ngày nào anh ta cũng tới tìm tớ, công khai với tớ thì chắc chắn tớ sẽ nghĩ rằng hai người là một đôi.’’
Mạnh Kim Ca nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm.
Cô ngồi cùng bàn với Tiết Hưng Tu, cùng học bù với cậu ta, là vì cậu ta nghĩ rằng phải học tập thật tốt thì mới xứng với Hà Tư Ân. Còn việc cậu ta giúp cô viết bản kiểm điểm hay mang đồ ăn sáng thì chỉ là thù lao mà thôi.
Thi đậu cùng một trường đại học cũng chỉ là trùng hợp.
Mạnh Kim Ca giải thích cho Hà Tư Ân, rồi Hà Tư Ân nói: “Sau khi tớ cùng với cái tên khốn kia yêu nhau, nhìn cậu vui vẻ như vậy thì mới biết lúc đầu tớ suy nghĩ vẩn vơ. Sau này hai người cũng không qua lại nhiều,…….’’
Cô chưa từng giải thích cho Phương Cảnh Hoán.
Không thể trách được lại khiến anh hiểu lầm.
Giọng điệu của Mạnh Kim Ca bình tĩnh nói: “Mình hiểu mà.’’
Hà Tư Ân nghĩ đến chuyện đã xảy ra giữa bọn họ thì mắt cô lại đỏ lên: “Nếu không phải vì giúp tớ, các cậu cũng sẽ không phải tiếc nuối như vậy……. Kim Ca, tớ thật sự xin lỗi.’’
“Lại nghĩ ngợi lung tung rồi.’’ Mạnh Kim Ca gõ lên đầu Hà Tư Ân: “Cậu yên tâm, giữa mình và cậu ấy sẽ không có bất kì tiếc nuối nào cả, mau ngủ đi.’’
Hiện tại không cần biết nguyên nhân là gì, chờ đến khi trở về quá khứ một lần nữa, cô sẽ giữ khoảng cách với Tiết Hưng Tu, cùng Cảnh Hoán bồi dưỡng tình cảm.
Hà Tư Ân nghe thấy lời cô nói thì lại khóc lớn hơn, đau lòng nên bắt đầu nói mê sảng.
“Kim Ca à, mình sẽ đi làm thật tốt, chăm chỉ kiếm tiền rồi sẽ đưa cậu đến bác sĩ tâm lý.’’
“…………’’
Mạnh Kim Ca không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại, chìm dần vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm, cô tỉnh lại từ trên chiếc giường êm ái, cô vẫn đang ở trong nhà của Hà Tư Ân.
Cô không trở về quá khứ.
Mạnh Kim Ca ngơ ngác nghe cô bạn đang ngồi ở bên cạnh kể lại mọi chuyện, nằm trong phòng hơn nửa ngày, cô mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Hà Tư Ân, đôi mắt đỏ bừng như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
“Mình biết rồi.’’ Cô mang giày vào rồi bước xuống giường, cổ họng nghẹn ngào, nói: “Tư Ân, chúng ta đi thôi.’’
Hà Tư Ân lo lắng đỡ lấy bả vai của cô: ‘’Kim Ca à, nếu cậu cảm thấy không thoải mái….’’
‘’Mình không sao, chúng ta đi thôi, đừng ở lại quấy rầy ba mẹ của Cảnh Hoán nữa.’’
Mạnh Kim Ca xoa nhẹ lên đôi mắt, vươn tay lên đầu giường cầm lấy cuốn album, đi ra khỏi phòng của Phương Cảnh Hoán.
Cha mẹ cùng với họ hàng của anh đều ngồi ở bên ngoài, đang tiếp đãi những khách mời vẫn còn nán lại, thấy cô đi ra, mẹ của Phương Cảnh Hoán tiến đến hỏi han: ‘’Kim Ca, thân thể của cháu có sao không? Còn bị choáng váng nữa không? Hay là dì đưa cháu đến bệnh viện khám một chút nhé.’’
‘’Không cần đâu dì ạ, hôm nay đã làm phiền dì rồi.’’ Cô nở ra một nụ cười trấn an, rồi cầm lấy album trong tay, giọng nói có chút khẩn cầu: “Cháu có thể mang cuốn album này đi được không ạ?’’
‘’Được, cháu cứ cầm lấy đi.’’ Nét mặt của mẹ Phương Cảnh Hoán có chút cảm động, trong ánh mắt hiện lên vài tia máu màu hồng nhạt, duỗi tay ôm cô vào lòng, ôn hòa nói: ‘’Con gái à, tương lai sau này còn rất dài, cháu phải sống thật tốt, biết không?’’
Nước mắt của cô thiếu chút nữa thì rơi xuống, nức nở nói: ‘’Dì à, dì cũng thế, cũng phải cố gắng chăm sóc cho cơ thể của mình thật tốt đấy nhé.’’
Sau khi từ biệt, Mạnh Kim Ca và Hà Tư Ân rời khỏi nhà của Phương Cảnh Hoán.
Bây giờ đã là buổi trưa, ánh nắng gắt của mặt trời đang chiếu xuống nền đất, khiến Mạnh Kim Ca bỗng hoảng hốt, cơ thể lung lay sắp đổ tựa như chiếc lá đang đung đưa vì bị gió thổi qua.
‘’Kim Ca.’’ Hà Tư Ân ôm lấy cô, nức nở nói: ‘’Mình biết cậu đang rất khổ sở, nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc lên đi được không?’’
Mạnh Kim Ca lắc đầu, cô không khóc, cô muốn tìm ra cách để quay trở về quá khứ.
Lúc vừa tỉnh dậy cô cho rằng tất cả chỉ là một giấc mơ do bản thân tạo ra mà thôi, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại một chút thì cô bỗng cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Những giấc mơ sẽ không thể đem lại cảm giác chân thực được như vậy, cũng không thể xuất hiện chiếc đồng hồ cổ trước khi cô thức dậy.
Chắc chắn cô có thể gặp lại anh, Cảnh Hoán của cô.
Mạnh Kim Ca hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc, cười nói: “Không có việc gì đâu, mình đã nghĩ thoáng ra rồi.’’
Hà Tư Ân không tin, nhưng cũng chỉ có kéo cô đi ra trước hiên.
Mới vừa bước chân xuống đường thì một chiếc xe dừng lại trước mặt của bọn họ, một người đàn ông ló đầu ra, vẫy tay về phía các cô: ‘’Lên xe đi, tôi đưa các cô về.’’
Hà Tư Ân nhìn thấy anh ta thì nhíu mày nói: “Sao anh còn chưa đi? Chúng tôi không phiền anh phải đưa về.’’
Vừa dứt lời, Mạnh Kim Ca đã mở cửa bước lên xe, người đàn ông liếc mắt về phía Hà Tư Ân, lười biếng hỏi: ‘’Em chắc chắn là muốn tự đi về à?’’
Cô khẽ cắn môi rồi cũng bước lên xe, ngồi ở phía sau lớn tiếng nói: “Tôi lo lắng cho Kim Ca nên mới đi lên thôi!’’
Người đàn ông không tiếp lời, nhấn ga phóng xe đi.
Mạnh Kim Ca vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Hà Tư Ân, sau đó quay sang hỏi người đàn ông đang cầm lái: ‘’Tiết Hưng Tu, cậu về nước từ khi nào vậy?’’
“Tớ cũng vừa mới về gần đây thôi.’’
‘’Cậu còn đi nữa không?’’
Tiết Hưng Tu nhìn vào kính chiếu hậu thấy được gương mặt nhỏ nhắn đầy tức giận của Hà Tư Ân, thấp giọng nói: “Không đi nữa.’’
Hà Tư Ân hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi nơi khác.
Mạnh Kim Ca khoanh hai tay lại trước ngực, hứng thú hỏi: “Hai người quen biết nhau từ trước rồi à?’’
“Không quen biết.’’
“Có quen biết.’’
“…………’’
Mạnh Kim Ca cũng không tiếp tục nữa, đợi đến khi Tiết Hưng Tu đưa các cô đến trước khu nhà của Hà Tư Ân, Mạnh Kim Ca đang định mở miệng thì Hà Tư Ân đã bước nhanh xuống xe, chạy vụt ra.
Cô lắc đầu bất đắc dĩ, lần sau nếu có trở lại quá khứ thì cô nhất định phải khuyên nhủ bọn họ thật tốt.
“Tớ đi đây, hôm nào gặp lại sau.’’
Tiết Hưng Tu chợt nói: “Sau khi về nước, tớ đã gặp mặt Cảnh Hoán một lần.’’
Mạnh Kim Ca dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.
“A Hoán luôn cho rằng người cậu thích là tớ.’’
“Hả?’’ Mạnh Kim Ca ngây ngốc: ‘’Vì sao cậu ấy lại nghĩ như vậy?’’
“Tớ không biết.’’ Khi nhắc tới chuyện này Tiết Hưng Tu cũng cảm thấy rất lạ: “Tớ cũng đã giải thích rồi nhưng cậu ấy không tin.’’
Mạnh Kim Ca nhíu mày, nghĩ mãi cũng không ra.
Hà Tư Ân không biết đã quay lại từ khi nào, nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ thì tức giận mắng: “Tai họa.’’
Tiết Hưng Tu nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội:
“Anh chỉ là tai họa của một mình em thôi.’’
“Cút.’’
Mạnh Kim Ca thở dài, đẩy Hà Tư Ân sang một bên, khom lưng nhìn vào cửa xe nói: “Cảm ơn cậu, chuyện của cậu tớ cũng có thể giúp đỡ được một chút.’’
“Haha, thật ra tớ cũng chưa giúp được gì cho cậu mà.’’ Tiết Hưng Tu giật nhẹ khóe môi, thấp giọng nói: “Nếu sớm biết hai người đều có tâm tư này thì tớ đã nói cho cậu rồi……. Hiện tại, có lẽ cũng đã muộn.’’
“Không muộn.’’ Mạnh Kim Ca nở nụ cười: ‘’Thật sự không muộn đậu, tin tớ đi.’’
Cô cùng Cảnh Hoán, Tư Ân cùng cậu ấy, tất cả đều sẽ không dừng lại tại đây.
Mạnh Kim Ca định bay về, nhưng Hà Tư Ân không yên tâm để cô ở một mình nên kéo cô đến nơi ở của cô ấy.
Về đến nhà, Hà Tư Ân gọi hai bát mì, ăn đơn giản cho qua bữa tối, còn Mạnh Kim Ca thì gấp gáp muốn lên giường đi ngủ.
Hà Tư Ân bắt lấy cô hỏi: “Cậu có thể ở lại Giang thành mấy ngày? Công ty bên kia không có ý kiến gì sao?’’
Từ lúc Mạnh Kim Ca còn học đại học thì đã chính thức cắt đứt với cha của mình, sau khi tốt nghiệp đúng lúc nhận được một khoản tiền kha khá, cô quyết định một mình bay đến Thẩm thành để làm việc, dốc sức lao lực trong bốn năm, cuối cùng cũng leo lên được vị trí tổng giám đốc.
Rời đi bảy ngày, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công ty.
“Không có việc gì đâu.’’ Cô nói.
Dù sao cũng phải trở về, bên kia có việc gì hay không cũng không quan trọng.
Hà Tư Ân tắm xong thì lên giường nằm, tắt hết đèn trong phong ngủ đi.
Căn phòng yên tĩnh chìm vào bóng tối.
“Kim Ca, cậu thích Phương Cảnh Hoán từ khi nào vậy?’’ Bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng nói.
“Lớp 11.’’ Mạnh Kim Ca nghĩ đến đây thì không nhịn được mà cười: “Lúc trước tớ vốn cho rằng tình cảm mình dành cho cậu ấy là tình bạn bình thường, cho đến khi nghe được người ta nói có một nữ sinh theo đuổi cậu ấy thì mới nhận ra tình cảm của chính mình.’’
Hà Tư Ân im lặng khoảng hai giây, lại nói: “Thật ra lúc trước tớ đã tưởng rằng cậu thích Tiết Hưng Tu.’’
Mạnh Kim Ca nghiêng đầu, nhìn cô ấy chớp chớp mắt: ‘’Tại sao?’’
“Tại vì năm lớp mười hai, các cậu rất thân thiết với nhau, cậu ngồi cùng bàn với anh ta, hai người cùng nhau học bù, anh ta còn viết bản kiểm điểm giúp cậu, mang bữa sáng cho cậu.’’ Hà Tư Ân cũng hơi kích động nghiêng người: “Hơn nữa thành tích của anh ta còn thật sự tiến bộ, rồi nguyện vọng thi đại học của hai người cũng không khác nhau lắm, còn trùng hợp đậu cùng một trường đại học…..’’
“Nếu không phải vào năm nhất, ngày nào anh ta cũng tới tìm tớ, công khai với tớ thì chắc chắn tớ sẽ nghĩ rằng hai người là một đôi.’’
Mạnh Kim Ca nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm.
Cô ngồi cùng bàn với Tiết Hưng Tu, cùng học bù với cậu ta, là vì cậu ta nghĩ rằng phải học tập thật tốt thì mới xứng với Hà Tư Ân. Còn việc cậu ta giúp cô viết bản kiểm điểm hay mang đồ ăn sáng thì chỉ là thù lao mà thôi.
Thi đậu cùng một trường đại học cũng chỉ là trùng hợp.
Mạnh Kim Ca giải thích cho Hà Tư Ân, rồi Hà Tư Ân nói: “Sau khi tớ cùng với cái tên khốn kia yêu nhau, nhìn cậu vui vẻ như vậy thì mới biết lúc đầu tớ suy nghĩ vẩn vơ. Sau này hai người cũng không qua lại nhiều,…….’’
Cô chưa từng giải thích cho Phương Cảnh Hoán.
Không thể trách được lại khiến anh hiểu lầm.
Giọng điệu của Mạnh Kim Ca bình tĩnh nói: “Mình hiểu mà.’’
Hà Tư Ân nghĩ đến chuyện đã xảy ra giữa bọn họ thì mắt cô lại đỏ lên: “Nếu không phải vì giúp tớ, các cậu cũng sẽ không phải tiếc nuối như vậy……. Kim Ca, tớ thật sự xin lỗi.’’
“Lại nghĩ ngợi lung tung rồi.’’ Mạnh Kim Ca gõ lên đầu Hà Tư Ân: “Cậu yên tâm, giữa mình và cậu ấy sẽ không có bất kì tiếc nuối nào cả, mau ngủ đi.’’
Hiện tại không cần biết nguyên nhân là gì, chờ đến khi trở về quá khứ một lần nữa, cô sẽ giữ khoảng cách với Tiết Hưng Tu, cùng Cảnh Hoán bồi dưỡng tình cảm.
Hà Tư Ân nghe thấy lời cô nói thì lại khóc lớn hơn, đau lòng nên bắt đầu nói mê sảng.
“Kim Ca à, mình sẽ đi làm thật tốt, chăm chỉ kiếm tiền rồi sẽ đưa cậu đến bác sĩ tâm lý.’’
“…………’’
Mạnh Kim Ca không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại, chìm dần vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm, cô tỉnh lại từ trên chiếc giường êm ái, cô vẫn đang ở trong nhà của Hà Tư Ân.
Cô không trở về quá khứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook