Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ
-
Chương 6: Lời thề dẫn phát Cửu Thiên lôi kiếp
Nam Cung Tuyết và Nam Cung Mị Ảnh có chút hoảng sợ, hai nàng không hiểu sao thái độ của Lâm Thanh Phong lại thay đổi nhanh như vậy, Nam Cung Mị Ảnh thì còn có chút chịu được nhưng Nam Cung Tuyết lại khóc rồi, nàng vừa khóc vừa mếu máo với hắn
-Là gia chủ Bạch gia, Bạch Ngọc Lâu ở Nam Cung Thành, con của hắn mê muội sắc đẹp của tỷ tỷ nhưng bị Ảnh tỷ phế đi, nên hắn đã trả thù Nam Cung gia và sai người truy sát bọn ta.
-Được lắm, tốt một cái Bạch gia, tốt một cái Bạch Ngọc Lâu, bọn mi chờ đó. Ta Lâm Thanh Phong hiện tại thề, nếu ta không giết chết bọn mi thì ta sẽ theo họ các ngươi, đời này không mang họ Lâm.
Hiện tại hắn giận rồi, hắn phát ra một câu thề từ tâm can, thiên địa bỗng dưng biến sắc, sấm chớp nổi lên và điên cuồng đánh xuống, sau khi đánh xuống chin lần thiên địa mới dần trở lại bình thường, nhưng đối với hai vị thiếu nữ trước mặt thì điều này khiến hai nàng sợ hãi.
Lời thề phát ra dẫn tới Cửu Trọng lôi kiếp? Điều này làm sao có thể? Phải biết rằng dù là Nguyên Anh kì lão tổ phát lời thề cũng chỉ dẫn tới yếu ớt nhất một đạo lôi kiếp a, tại sao thanh niên này có thể dẫn phát được Cửu Trọng lôi kiếp? Nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ.
Lâm Thanh Phong phát ra lời thề rồi thở ra một hơi, hắn có chút bình tĩnh lại, thật ra không phải là do thanh niên tuổi trẻ khí thịnh khiến hắn phát ra lời thề độc, nhưng thật sự là hắn nhìn không nổi nữa.
Hai mỹ nhân bị truy sát buộc phải đưa thân vào nơi rừng sâu này cũng thôi đi, nhưng bọn hắn lưu lại trên người các nàng những vết thương như vậy thì thật không thể tha thứ được.
Hắn có chút thương cảm nhìn về phía Nam Cung Mị Ảnh, nhưng hắn hóa đá rồi, hiện tại nàng vẫn mặc quần, còn phần trên thì vẫn chưa kịp mặc áo, nàng chỉ kịp phủ qua lớp vải để che chắn đi phần tư mật, hắn trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào nàng, máu mũi bắt đầu chảy ra.
Vài chục giây trôi qua, từ đâu đó bỗng dưng có tiếng quạ...quạ… vang lên, Nam Cung Mị Ảnh mới hoàn hồn, thoát khỏi vẽ sững sờ kinh ngạc vì một lời thề dẫn phát thiên kiếp của Lâm Thanh Phong.
Nàng nhìn về phía Lâm Thanh Phong, chỉ thấy người nam nhân vừa khiến thiên địa đổi sắc lại đang trợn tròn mắt chăm chú nhìn mình, ánh mắt dâm đãng, hơi thở gấp gáp, miệng thì kéo tận mang tai, chảy nước miếng, máu mũi cũng đồng thời chảy ra.
Nàng bỗng dưng sửng sốt, cuối đầu nhìn về thân thể của mình, hiện tại nàng tâm muốn chết cũng có, thân thể nàng từ khi hiểu chuyện ngoài mụ mụ và muội muội thì chưa bao giờ để người khác nhìn, hiện tại lại để cho một nam nhân mà nàng vừa mới quen biết nhìn gần như vậy.
-A…a….a……..
Một tiếng hét vang xa khắp tứ phía phát ra từ nàng, khiến Lâm Thanh Phong giật mình tỉnh lại, hắn vội vàng vừa chạy đi vừa lớn tiếng nói.
-Đừng mà, đừng, đừng, vừa rồi chỉ là vô tình, ta chỉ nghĩ là nếu chai thuốc sát trùng không đủ dùng thì lại chỉ hai ngươi dùng chai khác, tuyệt đối không có cố ý, các ngươi phải tin tưởng ta à.
Nhưng có lẽ là do quá vội vàng nên chân hắn lại vướng vào phần rễ cây gần đó, hắn đập mặt xuống đất, rồi nằm im… bất tỉnh.
Nam Cung Tuyết và Nam Cung Mị ảnh hai mặt nhìn nhau, chợt phì cười, hai nàng không ngờ được là có kẻ như vậy, mới đó còn tỏ ra nghiêm nghị, vài giây sau lại biến thành dâm đãng, lại sau vài giây thì biến hốt hoảng rồi bất tỉnh.
Nam Cung Mị Ảnh cũng thở dài, thật sự là nàng cũng không sợ hắn nhìn thấy, nàng biết rõ trên người nàng vết thương chồng chất sau này cũng không ai muốn cưới nàng, nàng chỉ có chút giật mình vì lần đầu tiên lại bị người khác nhìn thấy nên nàng mới hét lên thôi.
Ngoài ra nàng cũng có chút vui vẻ vì Lâm Thanh Phong, hắn đã nhìn thấy tất cả của nàng, nhưng lại không mang vẻ mặt chán ghét, thay vào đó hắn lại cảm thấy hận những tên đã gây cho nàng những vết thương khắp người, nàng đỏ mặt cúi đầu xuống không biết đang nghĩ cái gì.
……
U Ám sâm lâm trời đêm
Lâm Thanh Phong đang nằm trên đống cỏ gần bờ hồ, hắn từ từ mở mắt và ngồi dậy, xoa xoa đầu vì có chút đau nhức, hắn lại nghe được tiếng hỏi han của một vị nữ tữ và tiếng cười khúc khích của một vị nữ tử khác.
-Ngươi tỉnh rồi. – Nam Cung Mị Ảnh hỏi hắn
-Ừ. Đúng rồi, đã tỉnh, vết thương của hai người băng bó hết rồi chứ?
-Đã băng bó xong rồi, ngươi tỉnh rồi thì lại đây ăn chút lương khô đi. – Nam Cung Mị Ảnh lạnh tanh trả lời hắn.
Hắn cũng gật đầu và bắt đầu lại gần phía hai thiếu nữ đang ngồi, tay cầm lên thứ màu xám xám như viên đá nhỏ mà Nam Cung Mị Ảnh gọi là lương khô, hắn khẽ cắn một chút rồi nhíu mày, hắn cảm thấy có chút đắng chát, lương khô hắn ăn khiến hắn cảm giác giống như cám vậy.
Buông xuống lương khô hắn nhìn về phía Nam Cung Mị Ảnh, hắn hỏi
-Những ngày này các ngươi vẫn ăn thứ này sao?
Nghe hắn hỏi, Nam Cung Mị Ảnh vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nàng hỏi ngược lại
-Làm sao? Ăn không ngon cũng phải ăn a, nơi này không thể đốt lửa, bọn ta lại bị truy sát suốt một tháng, thức ăn không còn, có lương khô ăn là phải cảm tạ trời đất rồi.
Nghe nàng nói xong hắn nhíu mày thật sâu, thở dài một tiếng hắn lại tiếp tục hỏi
-Các ngươi từng nói các ngươi là người tu luyện? Theo ta được biết chẳng phải người tu luyện có thể bay lượn và nhịn ăn nhịn uống sao?
-Ngươi nói là ích cốc a? Muốn ích cốc được thì kém nhất tu vi cũng phải là Kim Đan kì, còn về phần hai chúng ta, ta mới luyện khí tầng 8 còn muội muội ta mới luyện khí tầng 7, chúng ta vẫn phải ăn, uống đấy.
-Về phần bay lượn, muốn đạp phi kiếm bay thì cũng phải Trúc cơ, còn muốn tự do bay lượn chỉ có thể là Nguyên Anh kì cường giả, mới có thể bay lượn được.
Hắn gật đầu biểu thị mình đã hiểu, sau đó hắn lại tìm chiếc valy của mình, mở ra lấy ba hộp thức ăn nhanh đưa hai nàng hai hộp, còn hắn giữ lại một hộp, hắn khui nắp hộp rồi nói.
-Cầm lấy, làm theo ta mở ra rồi ăn đi, đồng thời hai người có thể kể cho ta về hệ thống tu luyện ở nơi này được chứ?
Tiếp nhận hai hộp thức ăn nhanh, hai nàng lại nhìn nhau thầm nghĩ:”Tên này đúng là có nhiều thứ quái lạ”, hai nàng gật đầu, học theo cách hắn mở hộp rồi bắt đầu ăn, ánh mắt của Nam Cung Tuyết lóe sáng, nàng nhìn về phía Lâm Thanh Phong rồi nũng nịu
-Phong ca à, thứ này ngon như vậy, ca còn nhiều không? Có thể lại cho muội một ít không?
Lâm Thanh Phong cũng không biết làm sao với Nam Cung Tuyết, nhìn vẻ mặt ngây thơ, hai mắt phát ra ánh sao đang lấp lánh nhìn mình, hắn thở dài rồi đành nói thật
-Thứ này ta cũng không còn nhiều lắm, dự tính mình ta có thể sử dụng trong ba ngày, nhưng hiện tại có thêm hai người thì chắc chỉ có thể cầm cự hết ngày mai, chúng ta phải tìm cách đi ra ngoài thôi.
Nam Cung Tuyết có chút thất vọng, nàng ủ rũ cuối đầu tiếp tục ăn phần thức ăn nhanh của mình, còn Nam Cung Mị Ảnh thở dài một hơi rồi bắt đầu nói cho Lâm Thanh Phong kiến thức về phần tu luyện.
-Hệ thống tu luyện tại Thông Thiên Đại lục chia thành nhiều cảnh giới, mỗi cảnh giới chia làm mười cấp nhỏ được xếp từ 1 đến 10, các cảnh giới bao gồm: luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hợp thể, luyện hư, đại thừa, độ kiếp.
-Theo hiện ta được biết hiện tại chỉ có một vị tiền bối đạt tới cảnh giới cao nhất của Thông Thiên Đại lục là Độ kiếp kì còn trên Độ kiếp kì thì ta lại chưa từng nghe nói qua.
-Tu luyện có thể giúp mọi người tăng cường thể chất, có thể sử dụng được pháp thuật, còn có thể tăng cường tuổi thọ, tuổi thọ căn cứ theo mỗi cảnh giới mà tăng thêm mười lần bắt đầu từ trúc cơ, người bình thường cùng luyện khí tu sĩ có thể sống tối đa là 100 năm, nhưng nếu ngươi đạt tới Trúc Cơ thì tuổi thọ của ngươi sẽ tăng thêm 100 năm, đạt tới Kim Đan thì 1000 năm, Nguyên Anh thì 1 vạn năm,… cứ thế mà tính lên.
-Muốn tu luyện thì ngươi phải hấp thụ Linh Khí trong trời đất vào cơ thể, một khi ngươi hấp thụ đủ linh khí thì ngươi sẽ có thể tấn cấp, tu sĩ cảnh giới càng cao thì sử dụng pháp thuật càng mạnh nhưng lượng linh khí cần thiết để có thể tấn cấp từ đó cũng càng ngày càng lớn.
Lâm Thanh Phong nghe tới đây hắn gật đầu, cộng thêm ở Trái Đất đã từng đọc qua khá nhiều truyện về tiên hiệp hắn cũng có phần lý giải về thế giới này.
Trầm tư lúc lâu hắn lại mở miệng hỏi Nam Cung Mị Ảnh
-Về sơ bộ, nghe ngươi nói ta cũng có chút lý giải về thế giới này, nhưng ngươi đã nói ngươi thuộc Nam Cung gia tộc, theo ta được biết để một gia tộc có thể tồn tại thì điều kiện trước tiên là phải có cường giả tọa trấn.
Im lặng một chút rồi nhìn về phía Nam Cung Mị Ảnh hắn tiếp tục nói
-Vậy tại sao bọn ngươi lại bị Bạch gia truy sát tới tận đây?
…..Hết chương 6…..
-Là gia chủ Bạch gia, Bạch Ngọc Lâu ở Nam Cung Thành, con của hắn mê muội sắc đẹp của tỷ tỷ nhưng bị Ảnh tỷ phế đi, nên hắn đã trả thù Nam Cung gia và sai người truy sát bọn ta.
-Được lắm, tốt một cái Bạch gia, tốt một cái Bạch Ngọc Lâu, bọn mi chờ đó. Ta Lâm Thanh Phong hiện tại thề, nếu ta không giết chết bọn mi thì ta sẽ theo họ các ngươi, đời này không mang họ Lâm.
Hiện tại hắn giận rồi, hắn phát ra một câu thề từ tâm can, thiên địa bỗng dưng biến sắc, sấm chớp nổi lên và điên cuồng đánh xuống, sau khi đánh xuống chin lần thiên địa mới dần trở lại bình thường, nhưng đối với hai vị thiếu nữ trước mặt thì điều này khiến hai nàng sợ hãi.
Lời thề phát ra dẫn tới Cửu Trọng lôi kiếp? Điều này làm sao có thể? Phải biết rằng dù là Nguyên Anh kì lão tổ phát lời thề cũng chỉ dẫn tới yếu ớt nhất một đạo lôi kiếp a, tại sao thanh niên này có thể dẫn phát được Cửu Trọng lôi kiếp? Nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ.
Lâm Thanh Phong phát ra lời thề rồi thở ra một hơi, hắn có chút bình tĩnh lại, thật ra không phải là do thanh niên tuổi trẻ khí thịnh khiến hắn phát ra lời thề độc, nhưng thật sự là hắn nhìn không nổi nữa.
Hai mỹ nhân bị truy sát buộc phải đưa thân vào nơi rừng sâu này cũng thôi đi, nhưng bọn hắn lưu lại trên người các nàng những vết thương như vậy thì thật không thể tha thứ được.
Hắn có chút thương cảm nhìn về phía Nam Cung Mị Ảnh, nhưng hắn hóa đá rồi, hiện tại nàng vẫn mặc quần, còn phần trên thì vẫn chưa kịp mặc áo, nàng chỉ kịp phủ qua lớp vải để che chắn đi phần tư mật, hắn trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào nàng, máu mũi bắt đầu chảy ra.
Vài chục giây trôi qua, từ đâu đó bỗng dưng có tiếng quạ...quạ… vang lên, Nam Cung Mị Ảnh mới hoàn hồn, thoát khỏi vẽ sững sờ kinh ngạc vì một lời thề dẫn phát thiên kiếp của Lâm Thanh Phong.
Nàng nhìn về phía Lâm Thanh Phong, chỉ thấy người nam nhân vừa khiến thiên địa đổi sắc lại đang trợn tròn mắt chăm chú nhìn mình, ánh mắt dâm đãng, hơi thở gấp gáp, miệng thì kéo tận mang tai, chảy nước miếng, máu mũi cũng đồng thời chảy ra.
Nàng bỗng dưng sửng sốt, cuối đầu nhìn về thân thể của mình, hiện tại nàng tâm muốn chết cũng có, thân thể nàng từ khi hiểu chuyện ngoài mụ mụ và muội muội thì chưa bao giờ để người khác nhìn, hiện tại lại để cho một nam nhân mà nàng vừa mới quen biết nhìn gần như vậy.
-A…a….a……..
Một tiếng hét vang xa khắp tứ phía phát ra từ nàng, khiến Lâm Thanh Phong giật mình tỉnh lại, hắn vội vàng vừa chạy đi vừa lớn tiếng nói.
-Đừng mà, đừng, đừng, vừa rồi chỉ là vô tình, ta chỉ nghĩ là nếu chai thuốc sát trùng không đủ dùng thì lại chỉ hai ngươi dùng chai khác, tuyệt đối không có cố ý, các ngươi phải tin tưởng ta à.
Nhưng có lẽ là do quá vội vàng nên chân hắn lại vướng vào phần rễ cây gần đó, hắn đập mặt xuống đất, rồi nằm im… bất tỉnh.
Nam Cung Tuyết và Nam Cung Mị ảnh hai mặt nhìn nhau, chợt phì cười, hai nàng không ngờ được là có kẻ như vậy, mới đó còn tỏ ra nghiêm nghị, vài giây sau lại biến thành dâm đãng, lại sau vài giây thì biến hốt hoảng rồi bất tỉnh.
Nam Cung Mị Ảnh cũng thở dài, thật sự là nàng cũng không sợ hắn nhìn thấy, nàng biết rõ trên người nàng vết thương chồng chất sau này cũng không ai muốn cưới nàng, nàng chỉ có chút giật mình vì lần đầu tiên lại bị người khác nhìn thấy nên nàng mới hét lên thôi.
Ngoài ra nàng cũng có chút vui vẻ vì Lâm Thanh Phong, hắn đã nhìn thấy tất cả của nàng, nhưng lại không mang vẻ mặt chán ghét, thay vào đó hắn lại cảm thấy hận những tên đã gây cho nàng những vết thương khắp người, nàng đỏ mặt cúi đầu xuống không biết đang nghĩ cái gì.
……
U Ám sâm lâm trời đêm
Lâm Thanh Phong đang nằm trên đống cỏ gần bờ hồ, hắn từ từ mở mắt và ngồi dậy, xoa xoa đầu vì có chút đau nhức, hắn lại nghe được tiếng hỏi han của một vị nữ tữ và tiếng cười khúc khích của một vị nữ tử khác.
-Ngươi tỉnh rồi. – Nam Cung Mị Ảnh hỏi hắn
-Ừ. Đúng rồi, đã tỉnh, vết thương của hai người băng bó hết rồi chứ?
-Đã băng bó xong rồi, ngươi tỉnh rồi thì lại đây ăn chút lương khô đi. – Nam Cung Mị Ảnh lạnh tanh trả lời hắn.
Hắn cũng gật đầu và bắt đầu lại gần phía hai thiếu nữ đang ngồi, tay cầm lên thứ màu xám xám như viên đá nhỏ mà Nam Cung Mị Ảnh gọi là lương khô, hắn khẽ cắn một chút rồi nhíu mày, hắn cảm thấy có chút đắng chát, lương khô hắn ăn khiến hắn cảm giác giống như cám vậy.
Buông xuống lương khô hắn nhìn về phía Nam Cung Mị Ảnh, hắn hỏi
-Những ngày này các ngươi vẫn ăn thứ này sao?
Nghe hắn hỏi, Nam Cung Mị Ảnh vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nàng hỏi ngược lại
-Làm sao? Ăn không ngon cũng phải ăn a, nơi này không thể đốt lửa, bọn ta lại bị truy sát suốt một tháng, thức ăn không còn, có lương khô ăn là phải cảm tạ trời đất rồi.
Nghe nàng nói xong hắn nhíu mày thật sâu, thở dài một tiếng hắn lại tiếp tục hỏi
-Các ngươi từng nói các ngươi là người tu luyện? Theo ta được biết chẳng phải người tu luyện có thể bay lượn và nhịn ăn nhịn uống sao?
-Ngươi nói là ích cốc a? Muốn ích cốc được thì kém nhất tu vi cũng phải là Kim Đan kì, còn về phần hai chúng ta, ta mới luyện khí tầng 8 còn muội muội ta mới luyện khí tầng 7, chúng ta vẫn phải ăn, uống đấy.
-Về phần bay lượn, muốn đạp phi kiếm bay thì cũng phải Trúc cơ, còn muốn tự do bay lượn chỉ có thể là Nguyên Anh kì cường giả, mới có thể bay lượn được.
Hắn gật đầu biểu thị mình đã hiểu, sau đó hắn lại tìm chiếc valy của mình, mở ra lấy ba hộp thức ăn nhanh đưa hai nàng hai hộp, còn hắn giữ lại một hộp, hắn khui nắp hộp rồi nói.
-Cầm lấy, làm theo ta mở ra rồi ăn đi, đồng thời hai người có thể kể cho ta về hệ thống tu luyện ở nơi này được chứ?
Tiếp nhận hai hộp thức ăn nhanh, hai nàng lại nhìn nhau thầm nghĩ:”Tên này đúng là có nhiều thứ quái lạ”, hai nàng gật đầu, học theo cách hắn mở hộp rồi bắt đầu ăn, ánh mắt của Nam Cung Tuyết lóe sáng, nàng nhìn về phía Lâm Thanh Phong rồi nũng nịu
-Phong ca à, thứ này ngon như vậy, ca còn nhiều không? Có thể lại cho muội một ít không?
Lâm Thanh Phong cũng không biết làm sao với Nam Cung Tuyết, nhìn vẻ mặt ngây thơ, hai mắt phát ra ánh sao đang lấp lánh nhìn mình, hắn thở dài rồi đành nói thật
-Thứ này ta cũng không còn nhiều lắm, dự tính mình ta có thể sử dụng trong ba ngày, nhưng hiện tại có thêm hai người thì chắc chỉ có thể cầm cự hết ngày mai, chúng ta phải tìm cách đi ra ngoài thôi.
Nam Cung Tuyết có chút thất vọng, nàng ủ rũ cuối đầu tiếp tục ăn phần thức ăn nhanh của mình, còn Nam Cung Mị Ảnh thở dài một hơi rồi bắt đầu nói cho Lâm Thanh Phong kiến thức về phần tu luyện.
-Hệ thống tu luyện tại Thông Thiên Đại lục chia thành nhiều cảnh giới, mỗi cảnh giới chia làm mười cấp nhỏ được xếp từ 1 đến 10, các cảnh giới bao gồm: luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hợp thể, luyện hư, đại thừa, độ kiếp.
-Theo hiện ta được biết hiện tại chỉ có một vị tiền bối đạt tới cảnh giới cao nhất của Thông Thiên Đại lục là Độ kiếp kì còn trên Độ kiếp kì thì ta lại chưa từng nghe nói qua.
-Tu luyện có thể giúp mọi người tăng cường thể chất, có thể sử dụng được pháp thuật, còn có thể tăng cường tuổi thọ, tuổi thọ căn cứ theo mỗi cảnh giới mà tăng thêm mười lần bắt đầu từ trúc cơ, người bình thường cùng luyện khí tu sĩ có thể sống tối đa là 100 năm, nhưng nếu ngươi đạt tới Trúc Cơ thì tuổi thọ của ngươi sẽ tăng thêm 100 năm, đạt tới Kim Đan thì 1000 năm, Nguyên Anh thì 1 vạn năm,… cứ thế mà tính lên.
-Muốn tu luyện thì ngươi phải hấp thụ Linh Khí trong trời đất vào cơ thể, một khi ngươi hấp thụ đủ linh khí thì ngươi sẽ có thể tấn cấp, tu sĩ cảnh giới càng cao thì sử dụng pháp thuật càng mạnh nhưng lượng linh khí cần thiết để có thể tấn cấp từ đó cũng càng ngày càng lớn.
Lâm Thanh Phong nghe tới đây hắn gật đầu, cộng thêm ở Trái Đất đã từng đọc qua khá nhiều truyện về tiên hiệp hắn cũng có phần lý giải về thế giới này.
Trầm tư lúc lâu hắn lại mở miệng hỏi Nam Cung Mị Ảnh
-Về sơ bộ, nghe ngươi nói ta cũng có chút lý giải về thế giới này, nhưng ngươi đã nói ngươi thuộc Nam Cung gia tộc, theo ta được biết để một gia tộc có thể tồn tại thì điều kiện trước tiên là phải có cường giả tọa trấn.
Im lặng một chút rồi nhìn về phía Nam Cung Mị Ảnh hắn tiếp tục nói
-Vậy tại sao bọn ngươi lại bị Bạch gia truy sát tới tận đây?
…..Hết chương 6…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook