Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ
Chương 348: Lựa chọn của Itachi (2)

Itachi thật lâu cũng chưa thể lấy lại bình tĩnh, bởi hắn nhìn rõ ràng, Nguyên Anh cũng không kết một đạo thủ ấn nào, ngọn lửa cứ hư hư thực thực như vậy liền xuất hiện, uy lực mạnh mẽ không tưởng, tự thân hắn có thể khẳng định, dù rằng một cái cấp A hỏa thuật cũng không thể đốt sạch thân cây thành tro bụi chỉ trong vài hơi thở đâu.

Một lúc sau, Itachi dần lấy lại bình tĩnh, hắn mới cau mày hỏi.

- Lâm Thanh Phong đại nhân, nếu ta lựa chọn trở thành tu sĩ, như vậy ta vẫn có thể trở thành Ninja sao?

“Vì sao lại không thể đâu?” Lâm Thanh Phong cười đáp, liếc nhìn sang Nguyên Anh, nhận thấy Lâm Thanh Phong ra hiệu, Nguyên Anh liền chen vào nói.

- Ngươi có thể thay đổi cách suy nghĩ một chút, Ninja là những người hoàn thành nhiệm vụ âm thầm trong bóng tối.

- Nhưng dù nói thế nào đi nữa, thì cái quan trọng nhất, là khi thực hiện nhiệm vụ, Ninja không thể để người khác phát hiện có đúng hay không?

“Đúng vậy.” Itachi liền gật đầu, lúc này Nguyên Anh cười tới hai mắt híp lại nói.

- Ngươi trở thành tu sĩ, ngươi vẫn có thể giống Ninja giả dạng thành người bình thường đi thu thập thông tin.

- Nếu ngươi lại tiếp nhận nhiệm vụ ám sát, lấy tự thân thực lực cường đại, ngươi có thể chơi Vô song, một đường đi ngang, bất kì ai đứng ra ngăn cản, ngươi cũng có thể giết sạch.

- Khi đó ngươi có âm thầm ám sát, hay trực tiếp xông vào giết người thì cũng có gì khác biệt đâu? Dù sao tất cả những người phát hiện đều bị ngươi giết sạch a.

“Như vậy, ta quyết định lựa chọn con đường trở thành tu sĩ.” Itachi ngay lập tức cúi đầu đáp, Lâm Thanh Phong gật đầu cười.

- Tốt, như vậy hiện tại ta chính thức thu nhận ngươi làm đệ tử thứ hai của ta.

- Môn quy của chúng ta không có nhiều, chỉ cần ngươi không làm ra việc trái với lương tâm là được, dù là bất kì chuyện gì, ta cũng ở sau lưng ủng hộ ngươi.

“Đệ tử thứ hai? Như vậy ta còn có một đại sư huynh?” Itachi đầu não nhanh chóng xoay chuyển, lại hướng Nguyên Anh cúi đầu nói.

- Đại sư huynh…

“Cút, ta không phải đại sư huynh của ngươi.” Còn không đợi Itachi dứt lời, Nguyên Anh trực tiếp bĩu môi khoát tay, Lâm Thanh Phong cũng lắc đầu cười.

- Itachi, nó là Nguyên Anh của ta, cũng không phải là đại sư huynh của ngươi, đại sư huynh ngươi không có ở đây, về sau bọn ngươi sẽ có cơ hội gặp mặt.

- Hiện tại, ngươi hãy cùng ta đi tới Hokage đại lâu một chút.

“Ồ? Đã rõ, sư phụ.” Itachi hơi ngẩn người, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, khom người đáp.



Hokage đại lâu, trời vừa sáng, Minato đã tới đây, nhìn vào chồng giấy tờ trên bàn làm việc, hắn chán nản hít vào một hơi thật sâu, sau đó liền ngồi xuống bàn, tập trung vào làm việc.

“Thân là Hokage mà cũng chăm chỉ như vậy, chẳng trách sao Konoha là nước đứng đầu trong ngũ đại cường quốc a.” 

Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng chốc truyền vào tai khiến Minato giật mình, nhưng ngay sau đó hắn liền nhận ra đây là giọng nói của ai, hắn liền cười khổ nói.

- Lâm Thanh Phong đại nhân, vừa mới sáng sớm ngài đã tới đây tìm ta, hẳn là có chuyện gì sao? Danzo vẫn cho người làm phiền ngài?

Minato dứt lời, Lâm Thanh Phong liền xuất hiện, Nguyên Anh ngồi trên đầu, bên cạnh còn mang theo Itachi, hướng Minato nói.

- Danzo thì đã không còn tới tìm ta, lần này ta tới đây để nhờ ngươi giúp một chuyện.

“Đại nhân có chuyện gì thì cứ nói, nếu trong khả năng, đương nhiên ta sẽ tận lực.” Minato mỉm cười đáp lời, đã từng tới nhà của Lâm Thanh Phong làm khách, Minato cũng không thấy lạ lẫm với Nguyên Anh, hướng ánh mắt tới Itachi hỏi.

- Còn đây là?

“Đây là Itachi, hắn thuộc gia tộc Uchiha, là đệ tử mà ta mới vừa thu nhận.” Lâm Thanh Phong đáp, Itachi cũng chắp tay khom người hướng Minato nói.

- Uchiha Itachi gặp qua Hokage đại nhân.

“Ồ? Đệ tử của đại nhân ngài?” Minato hai mắt sáng lên, Lâm Thanh Phong cường đại, sợ rằng nguyên một cái Konoha chỉ có hai vợ chồng Minato là hiểu rõ nhất, hiện tại Lâm Thanh Phong thu nhận đệ tử, nhưng đệ tử của hắn cũng là người của Konoha không phải? Về sau Konoha có xảy ra chuyện thì Minato cũng có cớ để mời Lâm Thanh Phong ra mặt a.

Không biết có nhìn ra ý định của Minato hay không, Lâm Thanh Phong trực tiếp nói.

- Ta muốn tới Diệu Mộc Sơn một chuyến.

- Như lần trước ta đã nói, chuyện gì cũng có cái giá của nó, ngươi đưa ta tới Diệu Mộc Sơn, ta sẽ dùng phiên bản hoàn thiện của Rasengan để trao đổi với ngươi.

“Phiên bản hoàn thiện của Rasengan?” Minato hai mắt phát sáng, nhưng hắn cũng nhanh chóng lắc đầu nói.

- Thật sự mà nói, nếu có thể quyết định thì ta nhất định sẽ trao đổi với ngài, nhưng thực sự ta không có quyền quyết định chuyện này.

“Là như vậy sao?” Lâm Thanh Phong trầm ngâm, hai mắt đảo một vòng rồi nói.

- Như vậy ngươi đi một chuyến tới Diệu Mộc Sơn, nói với bọn hắn, ta biết tin tức của đứa trẻ đó.

“Đứa trẻ?” Minato cau mày nghi hoặc, một lúc sau hắn liền nghĩ tới điều gì, liền gật đầu.

- Như vậy, đại nhân ngài đợi ta một chút.

Minato nói rồi đứng dậy đi tới giữa phòng ngôi yên lặng, hơn năm phút sau vẻ mặt hắn thay đổi, viền mắt xuất hiện màu cam nhạt, tròng mắt chuyển thành màu vàng, đồng tử trở thành sọc ngang đen, lúc này hắn mới đứng dậy bước tới giữa gian phòng, sử dụng triệu hồi chi thuật.

“Bùm” một tiếng, một làn khói nhỏ nhẹ nhàng xuất hiện, lúc này Minato liền trở về bình thường, nhưng sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, mồ hôi đầy đầu, nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là rất tốn sức.

Làn khói rất nhanh liền tản đi, chỉ vài hơi thở sau, từ trong làn khói xuất hiện thân ảnh một con cóc già nua, toàn thân màu lục, cặp lông mày dài trắng xóa, nhìn thấy Minato nó liền nói.

- Tiểu Minato, vì sao ngươi lại triệu hồi ta? Với thực lực hiện tại của ngươi làm như vậy vẫn rất miễn cưỡng.

“Fukasaku đại nhân…vừa sáng sớm…đã làm phiền ngài…nhưng ta có việc gấp.” Minato mệt mỏi ngồi bệt xuống đất dựa người vào bàn, nói từng câu ngắt quãng.

“Có chuyện gấp như vậy thật sao? Là chuyện gì?” Fukasaku cau mày hỏi, Minato vốn dĩ muốn nói tiếp, nhưng với tình trạng của hắn bây giờ, Lâm Thanh Phong cũng nhìn không nổi nữa, trực tiếp khoát tay nói.

- Fukasaku tiền bối, để ta tới nói đi.

- Ta muốn tới Diệu Mộc Sơn một chuyến, và đổi lại, ta sẽ cho ngài biết ai là đứa trẻ định mệnh.

“Ngươi là ai?” Fukasaku trước tiên cũng không quan tâm điều mà Lâm Thanh Phong nói có là thật hay không, hắn ngược lại nghi ngờ về thân phận của người thanh niên này, phải biết tìm kiếm đứa trẻ định mệnh là một chuyện rất quan trọng, vì thế chuyện này cũng không truyền ra ngoài, và chỉ có vài người biết mà thôi.

Nhưng hiện tại Lâm Thanh Phong lại đứng trước mặt hắn nói ra sự tình này, đương nhiên hắn sẽ nghi ngờ.

“Ta là Lâm Thanh Phong, Fukasaku tiền bối cũng đừng lo lắng, ta không có ý đồ xấu.” Đối với sự nghi ngờ của Fukasaku, Lâm Thanh Phong cũng không ngoài ý muốn, nhẹ nhàng cười đáp.

Lấy ra một viên đan dược màu lam nhạt, linh khí tản ra từng đợt, khiến người hít vào cảm nhận được một thân thoải mái.

“Đan dược này…có điểm quái lạ.” Fukasaku cau mày nghi hoặc, Lâm Thanh Phong lại hướng Itachi nói.

- Itachi, ngươi ra ngoài lấy cho ta hai thùng nước 20 lít, một cái chén và một chung rượu nhỏ, ta có chuyện cần dùng.

“Đã rõ, sư phụ.” Itachi cũng không hỏi, chỉ khom người đáp ứng một tiếng, sau đó liền động thân rời đi.

“Lấy hai thùng nước lớn như vậy làm gì? Uống thuốc cần nhiều nước như vậy sao?” Minato, Fukasaku một người một cóc nghi hoặc nhìn nhau, rất nhanh sau đó Itachi liền trở về, mang theo trên người hai thùng nước lớn vừa đủ 40 lít nước, một cái chén và một chung rượu nhỏ như Lâm Thanh Phong đã dặn dò.

Nhìn hai bình nước đã được đưa tới lúc này Lâm Thanh Phong mới gật đầu bước tới hai bình nước.

Dưới cái nhìn mộng bức của hai người một cóc, viên đan dược màu lam nhạt trên tay bị Lâm Thanh Phong bóp thành phấn vụn, sau đó hắn liền đổ hết bột phấn vào một thùng nước, chỉ trong vài hơi thở thì nước trong thùng đã hóa xanh.

Chưa dừng lại, Lâm Thanh Phong lại lấy cái chén, múc từ thùng nước màu xanh ra một chén, sau đó liền đổ vào thùng còn lại, chỉ trong vài giây, thì thùng nước còn lại cũng hóa thành màu xanh, tuy rằng màu sắc nhạt hơn thùng đầu tiên, nhưng màu xanh trong nước vẫn rất đậm.

“Dược lực cường đại như vậy?” Minato, Fukasaku cả hai liền kinh ngạc, chỉ thấy lúc này Lâm Thanh Phong lấy chung rượu nhỏ, múc lấy một chung nước thuốc từ thùng thứ hai, đưa cho Minato nói.

- Ngươi uống đi.

“…” Minato xoắn xuýt, hắn không biết rõ Lâm Thanh Phong có dụng ý gì nên chần chờ không lập tức quyết định.

Nhìn Minato như vậy, Lâm Thanh Phong liền hiểu được hắn đang suy nghĩ cái gì, liền cười nói.

- Đây là một viên Bổ Nguyên Đan, là đan dược cấp thấp mà thôi, tác dụng chính của nó là để bổ sung Linh Lực trong cơ thể.

- Hiện tại ta đã pha loãng ra, công dụng phục hồi Linh Lực đã mất không ít, tuy nhiên số Linh Lực còn lại đã vừa đủ để ngươi có thể tiếp nhận rồi, đồng thời còn có thể bổ sung thể lực mà ngươi vừa mất. 

- Nếu ngươi đã không tin, thì để ta chứng minh một chút đi.

….Hết Chương 348….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương