Hạ Lan Quyết Và Liêu Mẫn Chi
-
Chương 9:
Phạm Đại Tinh ở trên bục nói nửa giờ lời dạo đầu, mở danh sách trong tay ra: “Kế tiếp chúng ta làm quen với nhau một chút, tôi điểm danh, gọi đến bạn học nào thì đứng lên, giới thiệu bản thân một cách đơn giản.”
Lớp học 66 học sinh, tất cả trong danh sách được sắp xếp theo thành tích.
Mở đầu chính là người đứng đầu lớp, là một cô gái tóc dài trắng ngần, tên gọi Phương Thuần, Hạ Lan Quyết đã nghe qua tin đồn, đây là học bá vì đau ruột thừa nên nhập viện, thi không tốt, từ lớp thực nghiệm rớt xuống.
“…… Phương trong vòng tròn, thuần trong thuần khiết, rất mong mọi người về sau chiếu cố nhiều hơn, cùng nhau tiến bộ……”
Từng người một đứng lên, nhanh chóng giới thiệu bản thân, Hạ Lan Quyết ở lớp học xếp hạng 21, dựa vào số người, ước chừng cũng sắp đến bản thân.
Phạm Đại Tinh cầm danh sách trong tay, dừng một chút.
Cô hắng giọng, ánh mắt sắc bén dưới ống kính đảo quanh lớp học, cuối cùng nhìn về một nơi nào đó: "Liêu Mẫn Chi."
Vài giây sau, trong góc cạnh cửa sổ, một cậu bé lười biếng đẩy người bên cạnh, một cậu bé mặc áo thun đen chậm rãi đứng dậy.
Liêu Mẫn Chi khom lưng, chống bàn.
Tư thế này của cậu, bờ vai tuyến xương gồ ghề khác thường hiện ra, làn da lại trắng, khuôn mặt nghiêng có đường nét rắn rỏi trên nền quần áo đen và mái tóc đen, giọng nói trầm thấp: “Có, Liêu Mẫn Chi.”
Tầm mắt trong phòng học dừng ở trên người nam sinh, chờ câu nói tiếp theo của cậu ấy, nhưng mà nam sinh chỉ là trầm mặc đứng đó.
Vài giây sau, Phạm Đại Tinh giơ tay ý bảo: “Được rồi, Liêu Mẫn Chi em ngồi xuống đi.”
Trong lòng mọi người đều có một câu hỏi —— vậy là xong rồi sao??
“Tiếp theo, chà… Hạ Lan Quyết.”
Hạ Lan Quyết ngẩn ngơ, mặt vẫn chưa quay lại, vẫn cắm cổ nhìn vào góc tường.
Người này ——
Liêu Mẫn Chi?
“Hạ Lan Quyết? Hạ Lan Quyết?”
“A, tớ tớ tớ, tớ là Hạ Lan Quyết.” Cô đột nhiên hoàn hồn, mặt đỏ thở hổn hển, bật dậy từ ghế lên, “Hạ Lan Quyết, họ của tớ không phải là Hạ Lan, tớ họ Hạ, tên là Lan Quyết, bố tớ xem một quyển tiểu thuyết võ hiệp tên là 《 U lan quyết 》 nên đã đặt tên này cho tớ…”
“Cái đó, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Cô cào cào mặt, đột nhiên quên nên nói cái gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống.
Phạm Đại Tinh liếc nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười.
Lớp khoa học tự nhiên thiếu nữ sinh, phòng học đen tuyền một mảnh đều là nhiệt khí thịnh vượng nam sinh, không khí sặc mùi mồ hôi, ngồi dưới mí mắt thêm vài cô gái sẽ thấy dễ chịu.
Cả lớp ai nấy đều ló mặt ra, Phạm Đại Tinh chốt danh sách, nhắc lại nội quy lớp mười một.
“Từ ngày mai bắt đầu, cuộc sống lớp mười một của các em sẽ chính thức bắt đầu, thời khóa biểu và lịch học của học kỳ này sau này sẽ được dán trước cửa, thời gian chuẩn bị tự học sớm là 7:15, tự học buổi tối kết thúc lúc 9:45, nghiêm cấm đến muộn về sớm, vi phạm sẽ bị trừ điểm.”
Lớp học đầy tiếng than khóc, như thể họ bị đuổi từ đồng cỏ của lớp mười một vào chuồng bò, họ không còn tự do nữa.
Lớp học 66 học sinh, tất cả trong danh sách được sắp xếp theo thành tích.
Mở đầu chính là người đứng đầu lớp, là một cô gái tóc dài trắng ngần, tên gọi Phương Thuần, Hạ Lan Quyết đã nghe qua tin đồn, đây là học bá vì đau ruột thừa nên nhập viện, thi không tốt, từ lớp thực nghiệm rớt xuống.
“…… Phương trong vòng tròn, thuần trong thuần khiết, rất mong mọi người về sau chiếu cố nhiều hơn, cùng nhau tiến bộ……”
Từng người một đứng lên, nhanh chóng giới thiệu bản thân, Hạ Lan Quyết ở lớp học xếp hạng 21, dựa vào số người, ước chừng cũng sắp đến bản thân.
Phạm Đại Tinh cầm danh sách trong tay, dừng một chút.
Cô hắng giọng, ánh mắt sắc bén dưới ống kính đảo quanh lớp học, cuối cùng nhìn về một nơi nào đó: "Liêu Mẫn Chi."
Vài giây sau, trong góc cạnh cửa sổ, một cậu bé lười biếng đẩy người bên cạnh, một cậu bé mặc áo thun đen chậm rãi đứng dậy.
Liêu Mẫn Chi khom lưng, chống bàn.
Tư thế này của cậu, bờ vai tuyến xương gồ ghề khác thường hiện ra, làn da lại trắng, khuôn mặt nghiêng có đường nét rắn rỏi trên nền quần áo đen và mái tóc đen, giọng nói trầm thấp: “Có, Liêu Mẫn Chi.”
Tầm mắt trong phòng học dừng ở trên người nam sinh, chờ câu nói tiếp theo của cậu ấy, nhưng mà nam sinh chỉ là trầm mặc đứng đó.
Vài giây sau, Phạm Đại Tinh giơ tay ý bảo: “Được rồi, Liêu Mẫn Chi em ngồi xuống đi.”
Trong lòng mọi người đều có một câu hỏi —— vậy là xong rồi sao??
“Tiếp theo, chà… Hạ Lan Quyết.”
Hạ Lan Quyết ngẩn ngơ, mặt vẫn chưa quay lại, vẫn cắm cổ nhìn vào góc tường.
Người này ——
Liêu Mẫn Chi?
“Hạ Lan Quyết? Hạ Lan Quyết?”
“A, tớ tớ tớ, tớ là Hạ Lan Quyết.” Cô đột nhiên hoàn hồn, mặt đỏ thở hổn hển, bật dậy từ ghế lên, “Hạ Lan Quyết, họ của tớ không phải là Hạ Lan, tớ họ Hạ, tên là Lan Quyết, bố tớ xem một quyển tiểu thuyết võ hiệp tên là 《 U lan quyết 》 nên đã đặt tên này cho tớ…”
“Cái đó, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Cô cào cào mặt, đột nhiên quên nên nói cái gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống.
Phạm Đại Tinh liếc nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười.
Lớp khoa học tự nhiên thiếu nữ sinh, phòng học đen tuyền một mảnh đều là nhiệt khí thịnh vượng nam sinh, không khí sặc mùi mồ hôi, ngồi dưới mí mắt thêm vài cô gái sẽ thấy dễ chịu.
Cả lớp ai nấy đều ló mặt ra, Phạm Đại Tinh chốt danh sách, nhắc lại nội quy lớp mười một.
“Từ ngày mai bắt đầu, cuộc sống lớp mười một của các em sẽ chính thức bắt đầu, thời khóa biểu và lịch học của học kỳ này sau này sẽ được dán trước cửa, thời gian chuẩn bị tự học sớm là 7:15, tự học buổi tối kết thúc lúc 9:45, nghiêm cấm đến muộn về sớm, vi phạm sẽ bị trừ điểm.”
Lớp học đầy tiếng than khóc, như thể họ bị đuổi từ đồng cỏ của lớp mười một vào chuồng bò, họ không còn tự do nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook