Lương tâm nhắc nhở cô không cần lo cho chuyện của người ta, lòng hiếu kỳ lại thúc giục cô nhanh đến xem có chuyện gì.

Hai bóng dáng đứng chung một chỗ, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui, người con gái đưa lưng về phía cô, đồng phục thùng thình toát ra một loại khí chất thanh tú mềm yếu.

Liêu Mẫn Chi yên lặng nhìn người trước mắt, trên mặt không có biểu tình gì.

Thanh âm của cậu vẫn mơ hồ, lướt nhẹ: “Nói cái gì?”

Nữ sinh sụt sịt mũi: “Cậu và Cố Siêu phân vào cùng một lớp, tớ thật sự rất vui vẻ, vốn dĩ muốn đến lớp mấy cậu để tìm cậu, lại cảm thấy không quá thích hợp, Cố Siêu cũng nói hiện tại cậu vẫn khá ổn. Lần trước tụ họp bạn học, chúng tớ đi chơi bóng, cậu cũng không có tới.”

“Bài tập nhiều, bận.”

“Cậu vẫn đang thích ứng với ban chuyên lý sao? Tớ cũng cảm thấy cậu thích hợp với khoa học tự nhiên, đáng tiếc tớ chỉ có thể học được văn, bằng không thì chúng ta vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

“Ừm.” Cậu hơi hơi nhíu mày, nhấc chân muốn đi, “Không có việc gì nữa thì tôi đi trước.”

Giọng nói của nữ sinh gần như nghẹn ngào: “Thật xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi, không liên quan đến cậu.” Ngữ khí vô cùng bình thản, “Thật đấy.”



Bước chân Liêu Mẫn Chi vừa nhích, ánh mắt liền trượt đến phía trước.

—— Hạ Lan Quyết đứng ở bên cạnh gốc cây, vẫn không nhúc nhích, hết sức chăm chú nghe.

Đầu mày cậu liền nhíu lại.

Ánh mắt Hạ Lan Quyết chạm nhau với cậu, ánh mắt co rút, lộ ra một nụ cười khó coi, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn trời.

Liêu Mẫn Chi vòng qua cô, đi luôn đến hướng cửa cầu thang.

Bạn học nữ kia mất mát quay đầu, nhìn theo bóng dáng Liêu Mẫn Chi, cũng thoáng nhìn thấy biểu tình ngượng ngùng của Hạ Lan Quyết, lau đôi mắt, cúi đầu tránh đi.

Khu dạy học trống rỗng, Hạ Lan Quyết lết đến lầu 4, vào phòng học.

Lớp học có không ít bạn học, làm bài tập, chơi di động, đều đang bận làm chuyện của mình.

Liêu Mẫn Chi ngồi ở chỗ ngồi làm bài tập.

Cô nằm liệt lên bàn, ngồi ngơ một hồi, vặn vẹo thân thể, chọc Liêu Mẫn Chi: “Vừa rồi là bạn của cậu à?”

Liêu Mẫn Chi liếc mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện.



Cậu không đáp lại, trong lòng Hạ Lan Quyết cũng không sảng khoái, lại chọc cậu một chút nữa: “Giọng nói của cô ấy hình như rất khổ sở, cậu có nghe thấy không vậy?”

Lúc này Liêu Mẫn Chi nhăn mày lại, thấy ánh mắt của cô có chút kỳ quái, ánh mắt tựa hồ…… Có hơi lạnh lẽo.

“Sau khi cậu đi, tôi thấy cô ấy ngồi ở trên ghế đá trong rừng cây……”

Lời còn chưa dứt, hàng mi dài của Liêu Mẫn Chi đã rũ xuống, thu hồi ánh mắt, gác bút trong tay xuống.

Bút nước màu đen “Bộp” một tiếng lăn ở trên mặt bàn, cậu thong thả ung dung khép sách bài tập lại, đặt vào kệ sách, xách cặp sách của mình lên hất ra đeo sau lưng, đứng dậy đi ra ngoài.

Động tác rất bình thường, thần sắc cũng rất bình thường, nhưng Hạ Lan Quyết cảm thấy… Người này đang nổi giận với cô.

Cô nhìn bóng dáng của cậu, sườn mặt nâng lên, đường cong ngạo mạn lại sắc bén, lưng cũng khác với bình thường, căng lên thẳng tắp, giống như đang phòng ngự, cũng giống chống cự.

Cô đột nhiên giận lên: “Này! Cậu cần gì phải như vậy!”

Không biết Liêu Mẫn Chi có nghe thấy hay không, cậu chỉ tự mình vội vàng ra khỏi phòng học, ngược lại là tiếng của Hạ Lan Quyết thu hút ánh mắt trong phòng học về phía này.

Hạ Lan Quyết ngồi xuống, cắn răng thật mạnh, trong lòng rầu rĩ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương