Hạ Lan Quyết Và Liêu Mẫn Chi
-
Chương 47:
Tiếng súng trọng tài vang lên, thân hình trên đường băng bật ra, từng người từng người nắm chắc tiết tấu cất bước, Hạ Lan Quyết kẹp ở trong đó.
Mấy vòng đầu có không ít người, từ vòng thứ ba trở đi, nữ sinh trên đường băng lần lượt bỏ cuộc rời khỏi, càng về sau, số người còn lại càng ngày càng ít.
Hạ Lan Quyết chạy xong vòng thứ bốn cũng đã chịu không nổi, trong đầu óc chỉ toàn là muốn lùi bước, nhưng nghe thấy bên tai từng tiếng hô cố lên, lại muốn cắn răng cố thêm một chút nữa.
Ủy viên thể dục toàn bộ hành trình đều hô cổ vũ cho cô, chạy theo Hạ Lan Quyết ở bên trong vòng bồi chạy, thường xuyên cổ vũ cô: “Cố lên Hạ Lan Quyết, cố lên!”
Sắc mặt cô trắng bệch, thở hổn hển, cổ họng phát tanh, muốn làm cho cậu ta ngậm miệng, muốn cậu ta nói, đừng chạy nữa Hạ Lan Quyết, đủ rồi.
Hu hu hu, có ai đó để cho cô ngừng lại không?
Vì sao đều muốn cô cố lên?
Hạ Lan Quyết rất am hiểu cách nhẫn nại.
Chỉ cần chân cô vẫn còn có thể bước đi, chỉ cần thân thể vẫn chưa tự ngã xuống, cô sẽ có thể chịu thêm một giây, lại một giây, đến giây cuối cùng.
Hạ Lan Quyết đã chạy xong toàn bộ hành trình.
Cô đổ một thân mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, môi trắng bệch, khom lưng, rõ ràng là rất không thoải mái.
Có không ít người chạy đến đỡ cô, ủy viên thể dục đến chỗ trọng tài xem qua kết quả, rạo rực vui vẻ trở về khen ngợi cô: “Hạ Lan Quyết, cậu rất lợi hại, đạt hạng bảy, năm người trước đó đều là thuộc đội điền kinh hết.”
Mọi người dìu cô trở lại khu vực lớp, mấy bạn học trùm đồng phục trốn ở góc phòng lướt di động, thấy mọi người dìu Hạ Lan Quyết lại đây, bèn lũ lượt nhường chỗ.
Hạ Lan Quyết lắc đầu, đứng thẳng lên, sắc mặt xanh trắng, nặn ra được mấy chữ: “Tớ muốn nôn quá.”
“Làm sao đây? Có muốn đến phòng y tế không?” Mọi người đều khẩn trương vây xung quanh.
Đường Đường có kinh nghiệm, vội vàng nhét hai quả mận chua mặn cho cô: “Đừng nôn đừng nôn.”
Quả nhiên tốt hơn được một chút, Hạ Lan Quyết ngồi trên chỗ ngồi nửa giờ, mọi người thấy sắc mặt cô dần dần khôi phục, bèn tản ra đi xem những thi đấu khác.
Hạ Lan Quyết tự ngồi đợi một hồi, cắn môi, lầm bầm lầu bầu nói một câu: “Nói mà không giữ lời gì hết.”
Cô lạnh mặt, lảo đảo đi đến hướng phòng học.
Cái tòa lớp 11 đáng chết này, sao lại phải xây ở chỗ cao như vậy? Sao lại phải leo nhiều cầu thang như vậy chứ?
Hạ Lan Quyết chọn một tuyến đường gần, từ sân cỏ đi ngang qua, băng qua trạm gom rác, định đi vòng qua từ rừng cây nhỏ.
Có người chặn ở trên đường mà cô muốn đi.
-
Giọng nữ trầm lặng: “Sau khi phân lớp rất ít gặp cậu.”
“Có một lần ở ngoài trường… Cậu đạp xe, đảo mắt một cái đã chạy mất, tớ ở phía sau gọi tên của cậu……”
“Nhóm lớp 10 cậu cũng rời khỏi, tớ gửi tin nhắn cậu cũng không trả lời.”
“Liêu Mẫn Chi… Cậu có thể nói một câu không?”
Hạ Lan Quyết sờ sờ lỗ tai.
Mấy vòng đầu có không ít người, từ vòng thứ ba trở đi, nữ sinh trên đường băng lần lượt bỏ cuộc rời khỏi, càng về sau, số người còn lại càng ngày càng ít.
Hạ Lan Quyết chạy xong vòng thứ bốn cũng đã chịu không nổi, trong đầu óc chỉ toàn là muốn lùi bước, nhưng nghe thấy bên tai từng tiếng hô cố lên, lại muốn cắn răng cố thêm một chút nữa.
Ủy viên thể dục toàn bộ hành trình đều hô cổ vũ cho cô, chạy theo Hạ Lan Quyết ở bên trong vòng bồi chạy, thường xuyên cổ vũ cô: “Cố lên Hạ Lan Quyết, cố lên!”
Sắc mặt cô trắng bệch, thở hổn hển, cổ họng phát tanh, muốn làm cho cậu ta ngậm miệng, muốn cậu ta nói, đừng chạy nữa Hạ Lan Quyết, đủ rồi.
Hu hu hu, có ai đó để cho cô ngừng lại không?
Vì sao đều muốn cô cố lên?
Hạ Lan Quyết rất am hiểu cách nhẫn nại.
Chỉ cần chân cô vẫn còn có thể bước đi, chỉ cần thân thể vẫn chưa tự ngã xuống, cô sẽ có thể chịu thêm một giây, lại một giây, đến giây cuối cùng.
Hạ Lan Quyết đã chạy xong toàn bộ hành trình.
Cô đổ một thân mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, môi trắng bệch, khom lưng, rõ ràng là rất không thoải mái.
Có không ít người chạy đến đỡ cô, ủy viên thể dục đến chỗ trọng tài xem qua kết quả, rạo rực vui vẻ trở về khen ngợi cô: “Hạ Lan Quyết, cậu rất lợi hại, đạt hạng bảy, năm người trước đó đều là thuộc đội điền kinh hết.”
Mọi người dìu cô trở lại khu vực lớp, mấy bạn học trùm đồng phục trốn ở góc phòng lướt di động, thấy mọi người dìu Hạ Lan Quyết lại đây, bèn lũ lượt nhường chỗ.
Hạ Lan Quyết lắc đầu, đứng thẳng lên, sắc mặt xanh trắng, nặn ra được mấy chữ: “Tớ muốn nôn quá.”
“Làm sao đây? Có muốn đến phòng y tế không?” Mọi người đều khẩn trương vây xung quanh.
Đường Đường có kinh nghiệm, vội vàng nhét hai quả mận chua mặn cho cô: “Đừng nôn đừng nôn.”
Quả nhiên tốt hơn được một chút, Hạ Lan Quyết ngồi trên chỗ ngồi nửa giờ, mọi người thấy sắc mặt cô dần dần khôi phục, bèn tản ra đi xem những thi đấu khác.
Hạ Lan Quyết tự ngồi đợi một hồi, cắn môi, lầm bầm lầu bầu nói một câu: “Nói mà không giữ lời gì hết.”
Cô lạnh mặt, lảo đảo đi đến hướng phòng học.
Cái tòa lớp 11 đáng chết này, sao lại phải xây ở chỗ cao như vậy? Sao lại phải leo nhiều cầu thang như vậy chứ?
Hạ Lan Quyết chọn một tuyến đường gần, từ sân cỏ đi ngang qua, băng qua trạm gom rác, định đi vòng qua từ rừng cây nhỏ.
Có người chặn ở trên đường mà cô muốn đi.
-
Giọng nữ trầm lặng: “Sau khi phân lớp rất ít gặp cậu.”
“Có một lần ở ngoài trường… Cậu đạp xe, đảo mắt một cái đã chạy mất, tớ ở phía sau gọi tên của cậu……”
“Nhóm lớp 10 cậu cũng rời khỏi, tớ gửi tin nhắn cậu cũng không trả lời.”
“Liêu Mẫn Chi… Cậu có thể nói một câu không?”
Hạ Lan Quyết sờ sờ lỗ tai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook