Hạ Lan Quyết Và Liêu Mẫn Chi
-
Chương 44:
“Tôi đến tám trăm mét cũng không được! Sức chịu đựng của cậu sao mà tốt vậy.”
“Tôi cũng không biết, dù sao liều mạng chạy đi, chạy vội chạy vàng liền kết thúc.”
Mấy người ghé vào cùng nhau hàn huyên vài câu, từng người tách ra.
Ngày hôm sau.
Ủy viên ban thể thao trực tiếp tìm cô: “Hạ Lan Quyết, cậu có kinh nghiệm chạy cự ly dài ba ngàn mét, them lần nữa đi.”
Cũng không biết ai để lộ bí mật bán đứng cô, Hạ Lan Quyết vội từ chối: “Không được không được.”
“Xin em, ca hộ giá hộ tống cho em.”
“Còn bảo em chạy, em chết cho anh xem.” Hạ Lan Quyết mặt mũi trắng bệch.
“Em thật sự không được, ca, anh làm tổ tông của em luôn được không? Cầu xin anh bỏ qua cho ta.”
Ủy viên ban thể dục cao to, ngồi xổm bên cạnh chỗ ngồi của cô than vãn, vừa đấm vừa xoa: “Xin em đó em gái,em cũng nên thông cảm châm chước cho anh, anh cũng không dễ dàng, anh nếu có thể lên sẽ lập tức nam giả nữ lên sân vận động.”
Cuối cùng Hạ Lan Quyết vẫn mềm lòng, giả chết nằm ở trên bàn, quay đầu hỏi Liêu Mẫn Chi: “Liêu Mẫn Chi, cậu báo danh cái gì?”
Mục nào cậu cũng không báo danh.
“Có rất nhiều hạng mục cậu đều có thể báo danh đó, cậu chân dài tay dài, có thể nhảy cao nhảy xa, môn ném đĩa ném lao quả tạ, chạy cự ly dài cũng có thể……”
Liêu Mẫn Chi nhìn cô: “Tôi không cần báo danh.”
Hạ Lan Quyết nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, cuối cùng mỉm cười tới gần, nằm giữa cái bàn của hai người: “Nếu không thì đăng ký làm tình nguyện viên đi, haiz, tôi đăng ký ba ngàn mét lận, có phải rất lợi hại không, đến lúc đó cậu giúp đưa nước, khăn hay gì đó.”
“Được không, cỗ vũ bạn cùng bạn, quan trọng nhất chính là tham gia đó.”
Cô chớp chớp mắt nhìn cậu, giả bộ đáng yêu.
Liêu Mẫn Chi im lặng một lát, cuối cùng chậm rãi gật gật đầu.
“Thật tốt quá!” Hạ Lan Quyết vui vẻ ra mặt.
Đường Đường báo danh 4x100 đua tiếp sức cùng nhảy cao, Huống Miễu Miễu báo danh 50 mét chạy nước rút, mọi người hẹn nhau buổi tối ra sân chạy cho ấm người, trên sân có nhiều học sinh hơn bao giờ hết, tất cả đều đang chuẩn bị cho đại hội thể thao, cộng với đội điền kinh của trường và các học sinh thể thao, có thể coi là một đội lớn hùng mạnh.
Đại hội thể thao mấy ngày nay, vì để biểu dương tinh thần và kỷ luật của trường, trường học thông báo thống nhất trang phục, mặc đồng phục mùa thu đi học.
Đồng phục của trường trung học Bắc Tuyền là màu xanh trắng, kiểu dáng xưa cũ, chất liệu vải cũng cứng, cùng một kiểu to rộng, mập mạp.
Che phủ hết dáng người và đặc điểm cá nhân của mỗi người.
Nhưng có người ăn mặc vẫn rất đẹp như trước, biến cóc ghẻ thành thiên nga, biến dài thượt vướng víu thành thẳng tắp thanh thoát.
Trong đó có cả những học sinh đại biểu trên đài chủ tịch.
Trịnh Minh Lỗi và Uông Hạ làm người đại diện cho lớp 11, siêu sao Minh Nhật Chi Tinh của kì thi tiếp theo, diễn thuyết một đoạn cổ vũ mọi người trước ống kính trong lễ khai mạc.
Sau khi kết thúc lễ khai mạc, đại hội thể thao chính thức bắt đầu, hạng mục chủ yếu của ngày đầu tiên là chạy nước rút và đua tiếp sức, nhảy cao nhảy xa, còn có biểu diễn của đội cổ động viên và aerobics xen kẽ vào, là ngày được tổ chức hoành tráng đáng thưởng thức nhất.
“Tôi cũng không biết, dù sao liều mạng chạy đi, chạy vội chạy vàng liền kết thúc.”
Mấy người ghé vào cùng nhau hàn huyên vài câu, từng người tách ra.
Ngày hôm sau.
Ủy viên ban thể thao trực tiếp tìm cô: “Hạ Lan Quyết, cậu có kinh nghiệm chạy cự ly dài ba ngàn mét, them lần nữa đi.”
Cũng không biết ai để lộ bí mật bán đứng cô, Hạ Lan Quyết vội từ chối: “Không được không được.”
“Xin em, ca hộ giá hộ tống cho em.”
“Còn bảo em chạy, em chết cho anh xem.” Hạ Lan Quyết mặt mũi trắng bệch.
“Em thật sự không được, ca, anh làm tổ tông của em luôn được không? Cầu xin anh bỏ qua cho ta.”
Ủy viên ban thể dục cao to, ngồi xổm bên cạnh chỗ ngồi của cô than vãn, vừa đấm vừa xoa: “Xin em đó em gái,em cũng nên thông cảm châm chước cho anh, anh cũng không dễ dàng, anh nếu có thể lên sẽ lập tức nam giả nữ lên sân vận động.”
Cuối cùng Hạ Lan Quyết vẫn mềm lòng, giả chết nằm ở trên bàn, quay đầu hỏi Liêu Mẫn Chi: “Liêu Mẫn Chi, cậu báo danh cái gì?”
Mục nào cậu cũng không báo danh.
“Có rất nhiều hạng mục cậu đều có thể báo danh đó, cậu chân dài tay dài, có thể nhảy cao nhảy xa, môn ném đĩa ném lao quả tạ, chạy cự ly dài cũng có thể……”
Liêu Mẫn Chi nhìn cô: “Tôi không cần báo danh.”
Hạ Lan Quyết nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, cuối cùng mỉm cười tới gần, nằm giữa cái bàn của hai người: “Nếu không thì đăng ký làm tình nguyện viên đi, haiz, tôi đăng ký ba ngàn mét lận, có phải rất lợi hại không, đến lúc đó cậu giúp đưa nước, khăn hay gì đó.”
“Được không, cỗ vũ bạn cùng bạn, quan trọng nhất chính là tham gia đó.”
Cô chớp chớp mắt nhìn cậu, giả bộ đáng yêu.
Liêu Mẫn Chi im lặng một lát, cuối cùng chậm rãi gật gật đầu.
“Thật tốt quá!” Hạ Lan Quyết vui vẻ ra mặt.
Đường Đường báo danh 4x100 đua tiếp sức cùng nhảy cao, Huống Miễu Miễu báo danh 50 mét chạy nước rút, mọi người hẹn nhau buổi tối ra sân chạy cho ấm người, trên sân có nhiều học sinh hơn bao giờ hết, tất cả đều đang chuẩn bị cho đại hội thể thao, cộng với đội điền kinh của trường và các học sinh thể thao, có thể coi là một đội lớn hùng mạnh.
Đại hội thể thao mấy ngày nay, vì để biểu dương tinh thần và kỷ luật của trường, trường học thông báo thống nhất trang phục, mặc đồng phục mùa thu đi học.
Đồng phục của trường trung học Bắc Tuyền là màu xanh trắng, kiểu dáng xưa cũ, chất liệu vải cũng cứng, cùng một kiểu to rộng, mập mạp.
Che phủ hết dáng người và đặc điểm cá nhân của mỗi người.
Nhưng có người ăn mặc vẫn rất đẹp như trước, biến cóc ghẻ thành thiên nga, biến dài thượt vướng víu thành thẳng tắp thanh thoát.
Trong đó có cả những học sinh đại biểu trên đài chủ tịch.
Trịnh Minh Lỗi và Uông Hạ làm người đại diện cho lớp 11, siêu sao Minh Nhật Chi Tinh của kì thi tiếp theo, diễn thuyết một đoạn cổ vũ mọi người trước ống kính trong lễ khai mạc.
Sau khi kết thúc lễ khai mạc, đại hội thể thao chính thức bắt đầu, hạng mục chủ yếu của ngày đầu tiên là chạy nước rút và đua tiếp sức, nhảy cao nhảy xa, còn có biểu diễn của đội cổ động viên và aerobics xen kẽ vào, là ngày được tổ chức hoành tráng đáng thưởng thức nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook