Hạ Lan Quyết Và Liêu Mẫn Chi
-
Chương 39:
Liêu Mẫn Chi nhìn thẳng cô, sau đó nhanh chóng quay đầu đi, ánh mắt hờ hững vắng vẻ chỉ chợt lóe qua, chốc lát chợt khôi phục vẻ bình yên vô sự.
-
Huống Miểu Miểu mời Hạ Lan Quyết uống trà sữa khoai môn, biết cô thích trân châu và dừa, bèn yêu cầu cho nhân viên cửa hàng cho thêm hai suất nguyên liệu nhỏ.
"Tại sao lại mời tớ uống trà sữa?" Hạ Lan Quyết dùng ống hút đâm mạnh trân châu: “Vô sự hiến ân cần nha.”
"Tâm trạng tốt không được sao, ăn của người thì miệng mềm, nói dễ nghe một chút."
“Cảm ơn kim chủ papa!”
"Tháng sau tớ sẽ chuyển nhà!"
"Chuyển đi đâu?" Hạ Lan Quyết kinh ngạc: “Không phải cậu ở cùng với bạn đồng hương sao? ”
"Đúng." Huống Miểu Miểu đá văng hòn đá bên chân: “Thật quan hệ giữa tớ và mấy cô nàng cũng không tốt lắm, nơi ở là một nhà gồm bốn phòng một sảnh, tớ ở một phòng, ba phòng còn lại có năm nữ sinh, mỗi ngày đi vệ sinh đều phải xếp hàng, còn thường xuyên ồn ào mâu thuẫn. ”
"Chủ nhà là một dì lớn tuổi, mỗi ngày đều tới quét dọn vệ sinh, tùy ý vào phòng lục lọi đồ đạc của chúng tớ, có nói cũng vô dụng.
"Vậy cậu phải chuyển đi đâu?"
"Tớ tự tìm một căn nhà, bên kia là hai đàn chị lớp 12, tớ tìm được một phòng trống, căn nhà cũng khá tốt." Huống Miểu dừng một chút, lộ ra ý cười: “Cùng một tòa với Cố Siêu, cậu ấy lầu ba, tớ lầu năm.”
Hạ Lan Quyết bị sặc nước dừa: "Miểu Miểu. Cậu… Cậu không cố ý, phải không? ”
"Không có." Huống Miểu Miểu không thừa nhận: “Trùng hợp mà thôi. ”
"Nhưng mà... Nhưng..."
"Có cái gì mà nhưng, không phải như cậu nghĩ." Huống Miểu Miểu cười va vào cô: “Đến lúc đó rảnh rỗi, đến giúp tớ chuyển nhà nhé. ”
"Được, được.”
“Chị Phạm, xin lỗi đã làm chậm trễ thời gian của chị.” Nữ giáo viên trẻ tuổi rưng rưng nghẹn ngào, “Thật sự ngại quá, lại thành như vậy.”
“Không sao không sao, tôi vẫn nên xin lỗi chị, khiến chị tức giận thành như vậy, hừm, đổi lại là tôi không chỉ có như vậy thôi đâu.”
“Cũng là trình độ của tôi không cao, quản không được học sinh, lúc trước vốn không nên học sư phạm, thi công chức, môn này tôi thật sự dạy không được, tối hôm nào tôi cũng mơ thấy ác mộng, thật sự không muốn làm nữa.”
“Đừng nói như vậy, chị tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, năng lực cao, lên lớp dạy cũng rất tốt.” Phạm Đại Tinh lại kéo hộp đựng khăn giấy đến. “Cũng do tôi quản lý không hết sức mình, khiến chị phải chịu tủi thân, tôi sẽ bảo đám nhóc ranh kia đến chịu tội với chị, viết kiểm điểm.”
“Thôi…”
Nữ giáo viên vẻ mặt u ám, loạng choạng đi ra khỏi văn phòng tiếng Anh.
Phạm Đại Tinh vẻ mặt ôn hoà tiễn đồng nghiệp rời đi, quay người lại, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, khí lạnh toàn thân, kẹp giáo án lại đi về hướng phòng học.
Tiếng chuông tan học vừa vang, lớp học vẫn chưa hoàn toàn yên tĩnh, Phạm Đại Tinh “đùng đùng” đi vào phòng học, khuôn mặt u ám, dùng lực đóng sầm cửa lớp lại thật mạnh.
“Đùng ——”
Ném giáo án “đùng” ở trên bục giảng, tung lên một lớp bụi phấn.
-
Huống Miểu Miểu mời Hạ Lan Quyết uống trà sữa khoai môn, biết cô thích trân châu và dừa, bèn yêu cầu cho nhân viên cửa hàng cho thêm hai suất nguyên liệu nhỏ.
"Tại sao lại mời tớ uống trà sữa?" Hạ Lan Quyết dùng ống hút đâm mạnh trân châu: “Vô sự hiến ân cần nha.”
"Tâm trạng tốt không được sao, ăn của người thì miệng mềm, nói dễ nghe một chút."
“Cảm ơn kim chủ papa!”
"Tháng sau tớ sẽ chuyển nhà!"
"Chuyển đi đâu?" Hạ Lan Quyết kinh ngạc: “Không phải cậu ở cùng với bạn đồng hương sao? ”
"Đúng." Huống Miểu Miểu đá văng hòn đá bên chân: “Thật quan hệ giữa tớ và mấy cô nàng cũng không tốt lắm, nơi ở là một nhà gồm bốn phòng một sảnh, tớ ở một phòng, ba phòng còn lại có năm nữ sinh, mỗi ngày đi vệ sinh đều phải xếp hàng, còn thường xuyên ồn ào mâu thuẫn. ”
"Chủ nhà là một dì lớn tuổi, mỗi ngày đều tới quét dọn vệ sinh, tùy ý vào phòng lục lọi đồ đạc của chúng tớ, có nói cũng vô dụng.
"Vậy cậu phải chuyển đi đâu?"
"Tớ tự tìm một căn nhà, bên kia là hai đàn chị lớp 12, tớ tìm được một phòng trống, căn nhà cũng khá tốt." Huống Miểu dừng một chút, lộ ra ý cười: “Cùng một tòa với Cố Siêu, cậu ấy lầu ba, tớ lầu năm.”
Hạ Lan Quyết bị sặc nước dừa: "Miểu Miểu. Cậu… Cậu không cố ý, phải không? ”
"Không có." Huống Miểu Miểu không thừa nhận: “Trùng hợp mà thôi. ”
"Nhưng mà... Nhưng..."
"Có cái gì mà nhưng, không phải như cậu nghĩ." Huống Miểu Miểu cười va vào cô: “Đến lúc đó rảnh rỗi, đến giúp tớ chuyển nhà nhé. ”
"Được, được.”
“Chị Phạm, xin lỗi đã làm chậm trễ thời gian của chị.” Nữ giáo viên trẻ tuổi rưng rưng nghẹn ngào, “Thật sự ngại quá, lại thành như vậy.”
“Không sao không sao, tôi vẫn nên xin lỗi chị, khiến chị tức giận thành như vậy, hừm, đổi lại là tôi không chỉ có như vậy thôi đâu.”
“Cũng là trình độ của tôi không cao, quản không được học sinh, lúc trước vốn không nên học sư phạm, thi công chức, môn này tôi thật sự dạy không được, tối hôm nào tôi cũng mơ thấy ác mộng, thật sự không muốn làm nữa.”
“Đừng nói như vậy, chị tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, năng lực cao, lên lớp dạy cũng rất tốt.” Phạm Đại Tinh lại kéo hộp đựng khăn giấy đến. “Cũng do tôi quản lý không hết sức mình, khiến chị phải chịu tủi thân, tôi sẽ bảo đám nhóc ranh kia đến chịu tội với chị, viết kiểm điểm.”
“Thôi…”
Nữ giáo viên vẻ mặt u ám, loạng choạng đi ra khỏi văn phòng tiếng Anh.
Phạm Đại Tinh vẻ mặt ôn hoà tiễn đồng nghiệp rời đi, quay người lại, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, khí lạnh toàn thân, kẹp giáo án lại đi về hướng phòng học.
Tiếng chuông tan học vừa vang, lớp học vẫn chưa hoàn toàn yên tĩnh, Phạm Đại Tinh “đùng đùng” đi vào phòng học, khuôn mặt u ám, dùng lực đóng sầm cửa lớp lại thật mạnh.
“Đùng ——”
Ném giáo án “đùng” ở trên bục giảng, tung lên một lớp bụi phấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook