Hạ Lan Quyết Và Liêu Mẫn Chi
-
Chương 2:
Mắt thấy nhà này không thể ở được nữa, Hạ Lan Quyết đơn giản tới nhà ông bà ngoại tị nạn, nhưng Triệu Linh vẫn mỗi ngày gọi điện thoại tới, hỏi Hạ Lan Quyết có ôn tập tiếng Anh không, bài vở chuẩn bị đến đâu rồi, trực tuyến giám sát tiến độ học tập của cô.
Sau khi cãi nhau, chọc cha mẹ tức giận, Hạ Lan Quyết mới bắt đầu được học giỏi, chăm chỉ đọc sách được vài ngày, sau đó lại có chút lười biếng, tình nguyện mỗi ngày đi theo ông bà ngoại làm việc, cũng không nghĩ muốn làm bài tập, ôn tập tiếng Anh.
Xe ba bánh ra khỏi thôn, chạy về hướng nội thành, hai bên vệ đường là hàng cây tuyết tùng thẳng tắp sum suê, bay phất phất trong gió lạnh.
Hạ Lan Quyết huýt sáo, tâm trạng vô cùng tốt.
“Ông ngoại, chúng ta không đi chợ bán rau ạ? Đi con đường này gần hơn nè.”
“Chợ bán thức ăn kia là bộ mặt xây dựng của thành phố, bên trên đang nhìn chằm chằm, không cho bày hàng bừa bãi, ông đổi nơi khác.”
Xe ba bánh đi vào nội thành, quẹo tới quẹo lui, cuối cùng cũng dừng lại ngay một cái ngã ba.
Thành phố Bắc Tuyền cũng không lớn, nhưng Hạ Lan Quyết lại không quá quen thuộc, chỉ biết gần đó có một bến xe buýt đi lại giữa thành phố và nông thôn, khu vực chung quanh có các khu dân cư, dòng xe tấp nập, ở một ngã rẽ có không ít sạp bán đồ, bán đồ ăn sáng, bán đồ ăn, bán trái cây, thưa thớt bày ra thành một con rồng dài.
Hai ông cháu tới sớm, chậm rì rì bày sạp, cà chua dưa chuột đậu que cà tím lá xanh… , tất cả đều được sắp ngay ngắn chỉnh tề, đủ mọi màu sắc trông rất đẹp mắt, tưới chút nước, lấp lánh sinh động, sinh cơ bừng bừng.
Bảy tám giờ sáng, thời tiết nóng muốn thăng thiên, có rất nhiều người chạy bộ xong liền tới mua đồ ăn sáng, thuận tiện mua thức ăn về luôn.
Rau ông ngoại trồng không được đẹp lắm, ít nhiều cũng có chút vết sâu đục, nhưng các bà chủ của gia đình hoả nhãn kim tinh đều biết, đây đều là rau trồng nhà dành để ăn, nói cao cấp chút thì chính là rau dưa hữu cơ, không thuốc trừ sâu, còn tươi, giá lại rẽ, ăn cũng ngon, nên người xúm lại mua cũng không ít.
Hạ Lan Quyết nhận nhiệm vụ tính sổ, lấy tiền, 98 điểm toán cấp 3 của cô trong trường hợp này dư sức dùng, 5 xu 1 tệ, 3 tệ 5 xu, di chuyển tới tới lui lui ở trong tay.
Một dì béo lùn chắc nịch lựa mua vài món, tổng cộng mười một tệ bảy xu, đưa cho cô một tờ tiền giấy 10 tệ: "Tôi không tiền lẻ. Tính 10 tệ đi, bớt tôi số lẻ đi, cũng không bao nhiêu tiền.”
Hai ông cháu đồng thời lắc đầu nói không được.
Cải thìa tám xu một cân, tương đương với việc tặng không hai cân rau, Hạ Lan Quyết mỗi ngày đi với theo ông ngoại ra vườn rau bắt sâu tưới nước, cũng rất vất vả.
"Tôi có tờ 100 tệ, có thể thối không?”
Bà dì nhìn chủ tiệm không tình nguyện, đành thay bằng tờ tiền đỏ, biện giải: “Thật sự không có tiền lẻ.”
Hạ Lan Quyết nhận tờ tiền đỏ, đưa lên ngay mặt trời xem xét và cái, nhìn giống tiền thật, mới yên tâm nhận lấy.
Lục lọi, tiền lẻ trong túi quả thật không đủ thối, còn thiếu hai xu, cô liếc mắt nhìn thấy cách đó không xa có một siêu thị mini gia đình, đã mở cửa buôn bán, đếm trước 80 tệ đưa cho bà dì: "Dì ạ, con đi đổi chút tiền lẻ, dì chờ cháu một chút được không?”
“Vậy cô nhanh lên, tôi đang vội.”
“Ai, lập tức quay lại.”
Hạ Lan Quyết nhanh như chớp chạy vào cửa hàng có bảng hiệu "siêu thị hạnh phúc tiện cho dân” Màu trắng hồng kia.
Sau khi cãi nhau, chọc cha mẹ tức giận, Hạ Lan Quyết mới bắt đầu được học giỏi, chăm chỉ đọc sách được vài ngày, sau đó lại có chút lười biếng, tình nguyện mỗi ngày đi theo ông bà ngoại làm việc, cũng không nghĩ muốn làm bài tập, ôn tập tiếng Anh.
Xe ba bánh ra khỏi thôn, chạy về hướng nội thành, hai bên vệ đường là hàng cây tuyết tùng thẳng tắp sum suê, bay phất phất trong gió lạnh.
Hạ Lan Quyết huýt sáo, tâm trạng vô cùng tốt.
“Ông ngoại, chúng ta không đi chợ bán rau ạ? Đi con đường này gần hơn nè.”
“Chợ bán thức ăn kia là bộ mặt xây dựng của thành phố, bên trên đang nhìn chằm chằm, không cho bày hàng bừa bãi, ông đổi nơi khác.”
Xe ba bánh đi vào nội thành, quẹo tới quẹo lui, cuối cùng cũng dừng lại ngay một cái ngã ba.
Thành phố Bắc Tuyền cũng không lớn, nhưng Hạ Lan Quyết lại không quá quen thuộc, chỉ biết gần đó có một bến xe buýt đi lại giữa thành phố và nông thôn, khu vực chung quanh có các khu dân cư, dòng xe tấp nập, ở một ngã rẽ có không ít sạp bán đồ, bán đồ ăn sáng, bán đồ ăn, bán trái cây, thưa thớt bày ra thành một con rồng dài.
Hai ông cháu tới sớm, chậm rì rì bày sạp, cà chua dưa chuột đậu que cà tím lá xanh… , tất cả đều được sắp ngay ngắn chỉnh tề, đủ mọi màu sắc trông rất đẹp mắt, tưới chút nước, lấp lánh sinh động, sinh cơ bừng bừng.
Bảy tám giờ sáng, thời tiết nóng muốn thăng thiên, có rất nhiều người chạy bộ xong liền tới mua đồ ăn sáng, thuận tiện mua thức ăn về luôn.
Rau ông ngoại trồng không được đẹp lắm, ít nhiều cũng có chút vết sâu đục, nhưng các bà chủ của gia đình hoả nhãn kim tinh đều biết, đây đều là rau trồng nhà dành để ăn, nói cao cấp chút thì chính là rau dưa hữu cơ, không thuốc trừ sâu, còn tươi, giá lại rẽ, ăn cũng ngon, nên người xúm lại mua cũng không ít.
Hạ Lan Quyết nhận nhiệm vụ tính sổ, lấy tiền, 98 điểm toán cấp 3 của cô trong trường hợp này dư sức dùng, 5 xu 1 tệ, 3 tệ 5 xu, di chuyển tới tới lui lui ở trong tay.
Một dì béo lùn chắc nịch lựa mua vài món, tổng cộng mười một tệ bảy xu, đưa cho cô một tờ tiền giấy 10 tệ: "Tôi không tiền lẻ. Tính 10 tệ đi, bớt tôi số lẻ đi, cũng không bao nhiêu tiền.”
Hai ông cháu đồng thời lắc đầu nói không được.
Cải thìa tám xu một cân, tương đương với việc tặng không hai cân rau, Hạ Lan Quyết mỗi ngày đi với theo ông ngoại ra vườn rau bắt sâu tưới nước, cũng rất vất vả.
"Tôi có tờ 100 tệ, có thể thối không?”
Bà dì nhìn chủ tiệm không tình nguyện, đành thay bằng tờ tiền đỏ, biện giải: “Thật sự không có tiền lẻ.”
Hạ Lan Quyết nhận tờ tiền đỏ, đưa lên ngay mặt trời xem xét và cái, nhìn giống tiền thật, mới yên tâm nhận lấy.
Lục lọi, tiền lẻ trong túi quả thật không đủ thối, còn thiếu hai xu, cô liếc mắt nhìn thấy cách đó không xa có một siêu thị mini gia đình, đã mở cửa buôn bán, đếm trước 80 tệ đưa cho bà dì: "Dì ạ, con đi đổi chút tiền lẻ, dì chờ cháu một chút được không?”
“Vậy cô nhanh lên, tôi đang vội.”
“Ai, lập tức quay lại.”
Hạ Lan Quyết nhanh như chớp chạy vào cửa hàng có bảng hiệu "siêu thị hạnh phúc tiện cho dân” Màu trắng hồng kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook