Hành lang ở tiệm Net nằm cạnh cửa sổ, thanh chắn cửa sổ là loại bằng sứ được cắt thành ô vuông. Ánh sáng mặt trời vào giữa buổi chiều vẫn còn nóng, bụi bay lặng lẽ trong không khí mát mẻ và trong suốt.

Bước chân của Hạ Lan Quyết rất chậm, bước chân của Liêu Mẫn Chi cũng rất chậm. Hai người bước qua bước lại, dường như họ không muốn trở về vị trí cũ của mình quá nhanh.

Nói thật, Hạ Lan Quyết thật sự rất muốn nói chuyện với cái tên hũ nút này.

Cô đi tới gần cửa sổ, phơi nắng, vừa ăn bắp rang vừa đi: "Hôm nay trời rất nóng, trên đường không có người nào, mọi người đều trốn vào trong tiệm Net để chơi game."

Liêu Mẫn Chi siết chặt chai Coca, bước chân cậu nhanh hơn cô nửa bước, quay mặt về phía cô.

Nhìn thấy đôi mắt của cậu, Hạ Lan Quyết không thể nhịn cười. Sau khi thay đổi chủ đề, giọng cô rất lạnh và giòn tan: "Cậu có nhớ tôi không? Trong kỳ nghỉ hè, tôi đã đến chỗ cậu đổi tiền xu, đó là siêu thị nhà cậu à?"

"Đúng vậy."

Cô cúi đầu lắc bắp rang trong ống: "Thật trùng hợp, tớ không ngờ rằng chúng ta là bạn cùng lớp, lại còn trở thành bạn cùng bàn. Đúng rồi, đến cả số thứ tự cũng liên tiếp nhau, vốn là không phải vậy, cậu số 19, còn tôi là số 21, nhưng người số thứ tự 20 ở giữa chúng ta lại được chuyển sang lớp Nghệ thuật Tự do. Có phải rất thú vị không? "

"Tôi đã đọc danh sách vào ngày đi học. Khi thấy tên của cậu, tôi đã nghĩ đó là một bạn học nữ. Lúc cậu đứng lên tự giới thiệu làm tôi khá là bất ngờ."

Thật sự ngẫm lại, có một chút hạnh phúc.



"Nhưng có điều cậu dường như không thích nói chuyện lắm."

Liêu Mẫn Chi dừng lại và nhìn thẳng vào cô.

Hạ Lan Quyết cũng dừng lại theo, ngước nhìn người nam sinh trước mặt, nhai bắp rang “răng rắc”.

"Hạ Lan Quyết."

Cô nghe thấy tên của mình đến từ cổ họng của cậu, với chất giọng sột soạt và kỳ lạ.

Cậu hé môi, cất giọng rất thấp đọc tên cô, môi và răng đều đang gắng sức, tựa như nhất quyết phải nhớ thật kỹ.

"Phiền cậu - Khi nói chuyện có thể đối mặt với tôi không."

Khi cậu nói những từ đơn thì không thể nghe thấy sự kỳ lạ, nhưng khi nói cả một câu dài mới lộ ra sự khác biệt. Đó không phải là âm điệu tròn vành rõ chữ, nó mơ hồ, lưỡi bẹt lẫn lộn vào một chỗ, như người nước ngoài nói tiếng Trung, hơi chậm, giật và có vẻ vụng về.

"Tôi không nghe thấy rõ, cần phải đeo máy trợ thính" Cậu ấn vào tai mình và nghiêng đầu cho cô xem. "Tôi không thể nghe rõ cậu nói gì."

Tóc bên tai của Liêu Mẫn Chi có vẻ hơi dài hơn một chút và che khuất nó, nhưng cô nhận thấy rằng có một thứ gì đó màu đen treo trên tai cậu.

Hạ Lan Quyết nhai bắp rang, sửng sốt một lát: "..."



Đôi mắt đẹp lặng lẽ nhìn cô.

Hạ Lan Quyết nuốt cổ họng.

Chần chờ vài giây, cô gật đầu, chậm rãi ngập ngừng nói: "Tôi nói như thế này, cậu có nghe rõ không?"

"Có thể."

"Nghe nói đối với tôi có lẽ hơi khó khăn... Xin lỗi, tôi không thể trò chuyện với cậu."

"Phiền cậu cố gắng đừng để ý đến tôi."

"Cố Siêu đang chơi game, hiện tại có thể không có thời gian, nếu có việc gì sau hẵng tìm cậu ta."

"Được, được rồi..."

Cậu gật đầu, xoay người một cách nhẹ nhàng và lịch sự rồi rời đi.

Hạ Lan Quyết hơi bối rối, đầu óc trống rỗng quay trở lại phòng riêng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương