Hạ Gục Tể Tướng
Quyển 4 - Chương 8: Bắc tướng chết (1)

Edit: Tư Đồ Tử Huyền

Beta: Tiểu Ngạn

“Thái phó!” Bởi vì tình huống liên tục thay đổi, tiểu Hoàng đế không có người bên cạnh bỗng nhiên chạy tới.

Phó Vân Kiệt và Phạm Dương Triệt vì hành động này mà ngây người.

Vì Phó Vân Kiệt vẫn đang uy hiếp Ám đế, vì vậy Phạm Dương Triệt cúi người xuống, làm vẻ xin lỗi ôm lấy tiểu Hoàng đế vẫn bị bỏ mặc.

Trong phút chốc hai người buông lỏng cảnh giác.

Giây phút đó, Dịch Thiên vẫn luôn ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, để lộ ra cung tên nắm trong tay. Mũi tên sắc nhọn chỉ về phía Phạm Dương Triệt.

“Vút…” một tiếng, mũi tên thẳng tắp rất nhanh hướng Phạm Dương Triệt vọt tới.

Đợi khi Phó Vân Kiệt chú ý tới đã không còn kịp rồi, việc duy nhất có thể làm chính là buông tay đang khống chế Ám đế ra, đẩy Phạm Dương Triệt đang không chú ý sang một bên.

“Phập – -”

Sự đau đớn khi mũi tên đâm vào ngực khiến thân thể nàng lảo đảo. Độc tố trong cơ thể bắt đầu lan tràn, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.

Dịch Thiên thấy mục đích đã đạt được, cũng không hề ở lại, bóng dáng biến mất ở một nơi bí mật gần đó.

Bị đẩy bất ngờ, Phạm Dương Triệt lảo đảo vài bước mới ổn định được bước chân, buông tiểu Hoàng đế vẫn đang ôm ở trong lòng xuống, xoay người, hình ảnh trước mắt lúc này khiến cho chàng không khí xung quanh như bị người ta hấp thụ hết, khó mà thở được.

“Kiệt…………” Một tiếng gọi run run bật ra. Phạm Dương Triệt vội đi tới, đỡ lấy thân hình đã sắp gục xuống kia.

Trong đôi mắt đen tràn ngập sự sợ hãi khi nhìn thấy máu không ngừng chảy trên ngực nàng, bàn tay run run nhẹ nhàng che lấp miệng vết thương. Nhưng máu vẫn chảy rất nhanh, máu đỏ tràn qua kẽ tay chàng, nhuộm đỏ tay chàng. Vì sao? Vì sao máu vẫn không ngừng chảy ra?

Gương mặt tái nhợt vẫn cố gắng mỉm cười:

“Triệt, chàng yên tâm. Cũng không có tổn thương đến chỗ hiểm. Trước kia ở chiến trường ta còn có vết thương nghiêm trọng hơn thế này, cũng không chết…”

Nàng còn chưa nói xong, đã mềm nhũn gục vào vai chàng.

Giọng nói mang theo sự sợ hãi: “Kiệt, xin nàng, xin nàng nhất định phải sống, phải sống!”

Sự sợ hãi kia thấm vào tận xương tủy, khiến chàng không thể nào duy trì được sự bình thản như trước.

Trong đôi mắt sáng gợi lên sự đau đớn: Mũi tên kia quả thực không có tổn hại đến chỗ hiểm, nhưng độc tố trên mũi tên kia đã tràn vào mạch máu.

“Phó tướng quân, Phó tướng quân….”

Thân vệ binh nghe thấy tiếng la, quay đầu nhìn thấy vị Tướng quân mà mình luôn kính trọng đã bị trúng tên, tất cả đều chạy đến, vây quanh hai người bọn họ

Bởi vì tình cảnh hỗn loạn, bọn họ cũng không chú ý tới Ám đế đã được nhóm ám vệ bảo vệ ở sâu bên trong.

Giờ phút này tuy Ám đế bị ảnh hưởng của mê phấn mà không tỉnh táo. Nhưng hắn cũng không cho phép mình hôn mê. Bỏ qua cơ hội lần này, vĩnh viễn không có cơ hội biết được phương pháp chế tạo lợi khí. Không có một chút do dự, Ám đế rút đao dài bên hông ám vệ đứng bên cạnh, dùng sức đâm vào đùi mình

Cảm giác đau đớn do vũ khí sắc nhọn mang lại cũng làm hắn tỉnh táo hơn. Hắn lập tức hạ lệnh:

“Bao vây bọn chúng lại, bày trận tên.”

Ám vệ cung thủ vô cùng có trật tự bao quanh đám thân vệ binh, mũi tên lạnh lẽo chỉ thẳng vào bọn họ.

Nhóm thân vệ binh không có tự loạn trận tuyến, bọn họ rất trật tự đối phó trận tên, trong lòng ôm quyết tâm cho dù có chết cũng bảo vệ người anh hùng trong lòng mình.

Đôi mắt sáng nhìn thấy mọi sự biến đổi. Ngọn lửa quyết tuyệt bùng cháy trong đôi mắt. Nâng tay phải như nặng ngàn cân lên, nhẹ nhàng điểm phía sau lưng Phạm Dương Triệt. Thoát khỏi lồng ngực của người vẫn còn đang khiếp sợ kia, đôi môi đỏ mọng dịu dàng in một nụ hôn lên đôi môi lạnh lẽo kia, trong đôi mắt sáng là sự hạnh phúc cùng thương cảm:

“Triệt, thật sự ta rất yêu chàng! Thật sự rất yêu! Ta thật sự rất muốn, rất muốn cùng chàng nhìn ngắm con chúng ta ra đời. Thật xin lỗi, không thể làm được lời hứa làm bạn đến già cùng chàng được nữa!”

Trông đôi mắt Phạm Dương Triệt lộ rõ sự sợ hãi: Đây là lời từ biệt mà Kiệt dành cho mình! Có lẽ chàng sắp mất đi Kiệt của mình, chàng thật sự muốn khóc, chàng muốn gào thét, muốn cầu xin Kiệt đừng rời đi. Nhưng, nhưng không có cách nào ngăn cản bóng tối đang dần ập đến. Điều cuối cùng chàng thấy là sự áy náy trên gương mặt anh khí kia.

Nhẹ nhàng đặt Phạm Dương Triệt đã hôn mê xuống mặt đất, nàng dứt khoát đứng lên, lấy tay điểm vài cái trên ngực mình, dùng điểm huyệt để che huyệt đạo ở miệng vết thương, hạn chế tối đa lượng máu chảy ra, hạn chế tối đa thời gian độc phát tán. Phương pháp này đối với những kẻ luyện võ có nội lực có tổn thương rất lớn. Thời gian càng lâu, võ công có thể sẽ bị phế bỏ. Nhưng giờ phút này nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác. Nàng phải cứu thân vệ binh nàng vất vả bồi dưỡng. Bởi vì nàng là Bắc tướng của Cảnh quốc, là Phó tướng quân, có trách nhiệm bảo vệ sinh mạng những binh lính của mình an toàn.

Tay phải vươn ra, dùng sức bẻ gãy thân mũi tên cắm ở trên người. Rồi sau đó phi thân một cái, thân ảnh đỏ rực nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của thân vệ binh.

“Phó tướng quân…….”

Nhóm thân vệ binh muốn tiến lên, bảo vệ Phó Vân Kiệt.

Nàng xoay người một cái, nghiêm nghị quát:

“Tất cả đứng im! Nếu dám tiến lên một bước, lập tức xóa tên khỏi đội thân vệ.”

Nhóm thân vệ binh lúc này mới dừng bước.

Cuối cùng cũng áp chế được thân vệ binh, lúc này nàng mới bình tĩnh lại, xoay người nhìn Ám đế đang được ám vệ bao quanh.

Nàng thẳng lưng, ngạo nghễ đi về phía Ám đế.

Nhìn thân ảnh màu đỏ phiêu dật kia, trên gương mặt anh khí tràn đầy hào khí, trấn áp tất cả ám vệ, khiến bọn họ không tự giác mà lùi về phía sau.

Mắt nhìn thấy mũi tên kia sắp chạm tới thân ảnh màu đỏ rực, nàng mới dừng bước, môi đỏ mọng nhếch lên nụ cười châm chọc:

“Thế nào, đường đường là Ám đế lại là kẻ hèn chỉ biết trốn tránh phía sau để người ta bảo vệ sao?”

Ám đế biết rõ đây là phép khích tướng của Phó Vân Kiệt, nhưng hắn cũng không muốn ở trước mắt thuộc hạ mất đi uy nghiêm, vung tay một cái.

Ám vệ bắt đầu lùi sang hai bên, lộ ra một khoảng trống.

Bước đi thong thả tao nhã, trên gương mặt anh khí lộ rõ sự cuồng vọng và tự tin, tiến về phía Ám đế.

Vẻ mặt Ám đế phức tạp nhìn kẻ đã bị trọng thương lại có thể tươi cười tự tin, cuồng vọng đến bức người. Phong thái mê đảo chúng sinh kia của Bắc tướng đến thật lâu về sau vẫn còn làm cho người ta thưởng thức.

Cuối cùng nàng cũng dừng bước, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:

“Ám đế, chúng ta làm giao dịch đi! Ta sẽ nói cho ông biết phương pháp chế tạo lợi khí, ông hãy đội thân vệ cùng Nam tướng.”

Trong mắt Ám đế lóe lên vẻ phân vân: Đội thân vệ có sức chiến đấu mạnh mẽ, cùng lòng trung tuyệt đối, tự bản thân mình đã thấy, thật sự rất muốn có được.

Nhìn thấy sự do dự trog mắt Ám đế, nàng mở miệng châm chọc:

“Từ xưa tới nay, cá và chân gấu không thể có cả hai (*). Hy vọng Ám đế có thể phân rõ cái gì mới là thứ ngươi chân chính cần.”

(*)Câu gốc ‘Ngư dữ hùng chưởng bất khả đắc kiêm’ xuất phát từ ‘Ngư ngã sở dục dũng’ của Mạnh Tử. Ý nghĩa là nếu không thể nào có được cả hai thì nên quyết định là cầm hay bỏ, đồ tốt không nên có quá nhiều sẽ làm mất đi giá trị của đồ vật. Giống như câu một rừng không thể có hai hổ. Ý nhắc nhở khi phải lựa chọn nên làm như thế nào.

Ám đế quay đầu nhìn tường cao đã bị phá vỡ hơn một nửa, trên mặt hiện ra quyết tâm: “Được, ta đáp ứng ngươi!”

Có lợi khí như vậy, cho dù thân vệ binh có lợi hại hơn nữa cũng không phải đối thủ.

Bàn tay vung lên, giọng Ám đế cao lên:

“Thu hồi binh khí, lùi lại.”

Nhóm ám vệ nghe được mệnh lệnh, rất trật tự lùi sang một phía. Nhưng bọn họ chỉ cung tên chỉ xuống mặt đấ, cũng không gỡ bỏ tên đã lên cung. Chỉ cần có thay đổi ngay lập tức bọn họ có thể bắn tên..

Tuy đã không còn vật cản, nhưng nhóm thân vệ binh không một ai chịu rời đi.

Nhìn nhóm thân vệ binh chậm chạp không chịu rời đi, nàng lớn tiếng quát: “Thế nào, các ngươi muốn cãi lại quân lệnh? Muốn thử xem quân pháp lợi hại thế nào sao?”

Trong giọng nói lớn kia mang theo chút lo âu.

“Không, chúng ta muốn cùng Phó tướng quân đồng sinh cộng tử.”

Lý Thắng Nam tiến lên từng bước, lớn tiếng nói. Trên gương mặt xinh đẹp không có chút sợ hãi trước cái chết, chỉ có kiên định cùng quyết tâm.

“Chúng ta muốn cùng Phó tướng quân đồng sinh cộng tử!….”

Thân vệ binh cùng nói ra.

Đè nén sự cảm động đang trào dâng trong lòng, giọng nàng lạnh lùng:

“Ai nói ta sẽ chết vậy? Sao ta lại ta có thể chết được? Trong lòng các ngươi Bắc tướng của Cảnh quốc vô dụng như thế sao?”

Câu hỏi sắc bén nhất thời khiến cho đội thên vệ không thể phản bác. Bởi vì trong lòng của họ Phó Vân Kiệt như là thần, không có gì là không làm được.

“Tất cả thân vệ binh nghe lệnh, hạn cho các ngươi trong vòng hai khắc chung phải xuống núi. Ai không thực hiện, lập tức khai trừ!” Nàng cao giọng ra lệnh: “Lý Thắng Nam, ngươi mang Nam tướng xuống núi trước.”

Thân là đội trưởng của đội nữ thân vệ binh, cơ hội tiếp xúc với Phó Vân Kiệt so với những người khác mà nói cao hơn rất nhiều, Lý Thắng Nam đã đoán được quyết định của nàng. Cưỡng chế cảm xúc xao động, tay trái của nàng nâng Phạm Dương Triệt đang hôn mê, tay phải ôm lấy tiểu hoàng đế đang bị tình cảnh máu tanh làm cho ngây người, kiên quyết thành người mở đường.

Nhóm thân vệ binh tự động rời đi, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Ám đế vung tay chặn lại, ám vệ rất nhanh chặn lại lối đi xuống núi Thiên Thai.

Phó Vân Kiệt liếc nhìn Ám đế một cái, đôi môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười châm chọc: Xem ra, Ám đế sợ mình nhân cơ hội này chạy thoát. Thật ra, nàng cũng không có tính toán sẽ chạy trốn. Vì thời gian còn lại của nàng không còn nhiều. Cố gắng áp chế máu đang xông lên khoang miệng. Nàng không thể để cho Ám đế phát hiện, giờ phút này thân thể của mình không thể trụ được nữa. Nàng phải cố gắng chống đỡ cho đến khi nhóm thân vệ binh có thể chạy thoát đủ xa, đủ an toàn.

“Bây giờ ngươi có thể nói cho bản đế phương pháp chế tạo lợi khí rồi chứ?!” Ám đế có chút không kiên nhẫn mở miệng.

“Ám đế, ông cho rằng tôi là đồ ngu sao? Bây giờ tôi nói cho ông, ông sẽ lập tức ra lệnh để Ngự Lâm quân ngăn cản. Yên tâm, cùng lắm là hai khắc nữ, ta sẽ nói cho ông.” Nói xong, nàng không để ý tới Ám đế xoay người đi về phía vách núi gần đài Tham Thiên.

Cố nén sự đau đớn mãnh liệt, lúc nàng xác định không có người nhìn thấy, mới không áp chế được máu tươi chảy ra khóe miệng. Cảnh vật chung quanh đã bắt đầu vặn vẹo, nàng biết thời gian của mình sắp hết. Bàn tay run run đặt lên bụng, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống: Bảo Bảo(*), Bảo Bảo của nàng còn chưa kịp đến thế giới này. Nàng thật sự không cam lòng! Thật sự không cam lòng! Nàng đã luôn mong Bảo Bảo có thể kêu nàng một tiếng mẹ.

(*) Cách gọi con cái thân mật. Bảo trong bảo bối.

Thời gian dần trôi qua, vết thương ở chân Ám đế đã được băng bó tốt. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, sau đó kéo chân bị thương đi về phía kẻ đang dựa vào tảng đá lớn.

“Phó Vân Kiệt, thời gian đã hết!”

Ám đế không kiên nhẫn nhắc nhở.

Nhưng nàng không có chút phản ứng nào, vẫn quay lưng về phía hắn.

Ám đế nghi hoặc nhìn về phía nàng.

Thất khiếu (*) đổ máu, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, trên đầu lông mày gương mặt anh khí lộ rõ cái chết sắp đến, hắn hoảng sợ, vội vàng nắm lấy tay nàng nói: “Phó Vân Kiệt, ngươi không thể chết. Ngươi còn chưa nói cho ta biết phương pháp chế tạo đâu. Ngươi làm sao có thể…”

(*) Thất khiếu: gồm 2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi, miệng.

Ánh mắt nhìn thấy một tia sáng lạnh, theo bản năng hắn lùi về phía sau mấy bước tránh được chỗ hiểm trên ngực. Nhưng con dao găm sắc nhọn kia vẫn đâm vào ngực hắn.

Phó Vân Kiệt lộ ra sát khí, nàng lạnh lùng nói: “Ám đế còn chưa chết, sao ta có thể đi trước một bước đây?”

Ám đế rất có dã tâm. Hắn tồn tại chỉ biết đối phó với Triệt, là bất lợi với Phó gia quân. Nàng phải trừ bỏ hắn.

Dùng chút sức lực cuối cùng, nàng kéo Ám đế đang bị trọng thương cùng nhảy xuống vách núi.

“Ám đế bệ hạ —-” Ám vệ hoảng hốt, muốn xông lên tìm cách cách cứu viện nhưng đã quá muộn! Chỉ thấy hai người cùng nhau biến mất ở vách đá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương