Hạ Dương Chết Vì Vênh Váo Như Thế Nào
-
Chương 42
Mình đã về rồi nè Mọi người dã ăn được nhiều thịt gà chưa?
Hạ Dương có chút hoảng, hắn chưa bị một người đàn ông tỏ tình trong căn phòng treo đầy tác phẩm của mình như thế này bao giờ.
Càng khiến hắn căng thẳng khẩn trương hơn chính là, người đàn ông cao hơn hắn khoẻ hơn hắn kia, giờ đang gắt gao ôm hắn.
Hắn giật hai tay, muốn tránh khỏi kiềm chế của Văn Nhân Minh Húc.
“Cậu muốn siết chết tôi đấy à.”
Văn Nhân Minh Húc lắc đầu, hơi nới lỏng tay, “Dương Dương, em chỉ sợ anh đánh em.”
Bị lời này của y chọc cười, Hạ Dương nghiêng đầu nhìn y, “Không đâu, cậu buông ra đi, tay tôi đau quá.”
Văn Nhân Minh Húc hồ nghi liếc hắn, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn buông tay ra.
Thế là…
Hạ Dương mặt đối mặt với y, xoa xoa cánh tay bị siết đau, vung quyền đấm thẳng về phía y.
May mà Văn Nhân Minh Húc có phòng bị, nếu không thể nào cũng bị đấm bung răng cho coi.
“Cậu buông ra ngay cho tôi, Văn Nhân Minh Húc tôi nói cho cậu biết, cậu đừng tưởng mình cao to đẹp trai là có thể đùa cợt tôi, Hạ Dương tôi không chơi với cậu!” Tay vung ra bị y sống chết nắm lấy, Hạ Dương trợn mắt rống giận.
“Em không nói đùa, Dương Dương tại sao anh không tin em, nếu em chỉ muốn chơi đùa bỡn cợt, anh nghĩ em là người sẽ tình nguyện xuống bếp vì một người đàn ông khác sao?” Văn Nhân Minh Húc cũng mất bình tĩnh, tên đáng giận này thế mà dám không tin tình cảm của y.
“Em nói lại lần nữa, em thích anh, là thật lòng thích, Hạ Dương anh có thể đừng không nhìn nhận tình cảm của em được không!”
Hạ Dương bị y rống sửng sốt, mím chặt môi, có chút bối rối.
Thực ra hắn rất rõ ràng, người đàn ông này không nói đùa, nhưng thực sự hiện tại hắn không thể cho y câu trả lời.
Muốn bảo hắn không thích Văn Nhân Minh Húc?
Đến chính hắn cũng không tin, nhất là ban nãy, khi y nói thích hắn, còn sưu tầm tác phẩm của hắn, trong lòng Hạ Dương kì thực rất vui, còn có chút mừng thầm.
Song nếu bảo hắn chấp nhận tình cảm của Văn Nhân Minh Húc ngay lúc này, xin lỗi, hắn không làm được.
Hắn có chút quyến luyến sự cưng chiều như có như không của Văn Nhân Minh Húc, nhưng không có nghĩa là hắn không thể rời khỏi người đàn ông này, nếu không bọn họ đã không tách khỏi nhau từng ấy thời gian.
Hắn rất mơ hồ mờ mịt, người đàn ông này luôn miệng nói thích hắn, nhưng vì sao cậu ta lại thích hắn chứ?
“Anh không tin phải không?” Văn Nhân Minh Húc nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của hắn, bàn tay nắm cổ tay hắn túm chặt hơn, vội vàng hỏi.
“Không, chỉ là tôi không rõ tại sao.” Hạ Dương bỏ tay y ra, xoa xoa cổ tay bước ra khỏi phòng.
Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác được một người quý trọng, vì vậy ở trong căn phòng tràn ngập tác phẩm của mình khiến hắn không thể tự hỏi được.
Văn Nhân Minh Húc theo sát hắn, phát hiện hắn không phải muốn rời đi mà chỉ vào phòng khách, tâm tình mới thả lỏng.
Ngồi xuống sofa, Hạ Dương cầm ly nước lên uống một ngụm, uống xong mới nhận ra là ly của Văn Nhân Minh Húc, nước đang trong miệng, nuốt không được, mà không nuốt cũng không xong.
Hắn xấu hổ đến đỏ bừng mặt, Văn Nhân Minh Húc cong môi cười cưng chiều, lại còn đầy vẻ bao dung thích thú.
“Dương Dương, em không bắt anh trả lời em ngay bây giờ, nếu anh không muốn, em sẽ không hỏi, chỉ cần anh đừng chạy trốn nữa.”
Kỹ năng chạy trốn của Hạ Dương đã tới mức thượng thừa, kỹ năng truy đuổi của y mới ở mức khởi đầu, cho nên mỗi lần Hạ Dương chạy y đều không đuổi kịp, cảm giác đúng là quá khổ bức quá buồn bực.
“Tôi không chạy.” Hạ Dương nhíu mày, phản bác y.
Vốn đâu phải chạy, lúc ấy hắn chỉ muốn giải sầu, sau thì là không biết nên đối mặt thế nào, thực sự không phải chạy đâu.
“Ừ, anh không chạy, anh chỉ trốn tránh em.” Văn Nhân Minh Húc ngồi đối diện hắn, bất đắc dĩ nói.
Hạ Dương mím chặt môi, không nói gì.
Văn Nhân Minh Húc khẽ thở dài, đứng dậy rót một ly nước chanh để trước mặt hắn.
“Dương Dương?”
“Ack…Cậu muốn nghe tôi trả lời cái gì? Hứa Minh, không phải, Minh Húc, tôi đang rất loạn.”
Hạ Dương cau mày, cũng thở dài, ngẩng đầu nhìn thẳng y.
Văn Nhân Minh Húc mở to mắt, lần đầu tiên nghe hắn gọi như vậy, y hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt đầy kinh hỉ.
Tuy không trực tiếp trả lời y, nhưng Hạ Dương gọi y như vậy, có phải chứng tỏ anh ấy cũng hơi có ý với y không?
Y hơi căng thẳng chậm rãi áp tới, Hạ Dương không tránh, chỉ nheo đôi mắt phượng nhìn chằm chằm môi y.
Văn Nhân Minh Húc khẩn trương đến chảy đầy mồ hôi tay, từng chút từng chút tiến lại gần, đến khi mắt thấy sẽ chạm tới cánh môi khiến y ngày nhớ đêm mong kia, trở ngại xuất hiện.
Hạ Dương nâng tay trái lên, mu bàn tay dán lên môi mình, lòng bàn tay dán lên môi Văn Nhân Minh Húc.
Bị ngăn cản cũng không vấn đề gì, đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Văn Nhân Minh Húc nhìn chăm chú cặp mắt phượng của Hạ Dương, y vươn lưỡi, nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay hắn.
Hạ Dương run run, rụt vội tay về, hắn ngỡ như cảm giác tê dại từ lòng bàn tay xuyên thủng tới da đầu vẫn còn lưu lại trong máu, khiến cả người hắn đều không ổn.
“….Tôi đi vệ sinh dùng tay trái đỡ (thứ gì gì đó), chưa có rửa tay đâu.”
Nhìn khoé miệng mang ý cười trêu chọc của Văn Nhân Minh Húc, Hạ Dương không thoải mái tí nào, muốn chọc y tởm mới thôi.
Văn Nhân Minh Húc giật giật khoé miệng, thẳng người nhìn hắn, nhún vai, hoàn toàn thất vọng, “Hẳn nào thấy mặn mặn, thì ra hương vị của Hạ Dương là như vậy.”
“…” Hạ Dương đảo mắt xem thường, không còn lời nào để nói.
Mấy năm không gặp, không ngờ da mặt tên này lại trở nên dày như vậy.
“Cậu không cần đi làm?” Hắn ăn cơm trưa xong thì ra khỏi nhà, hai người đi đường kẹt xe mất một tiếng, giờ đã ba giờ chiều, bình thường không phải Văn Nhân Minh Húc đang làm việc sao?
“Không đi, đỡ để anh lại chạy.” Văn Nhân Minh Húc đứng dậy đi ngồi cạnh hắn, tựa vào sofa, hai chân vắt chéo trên mặt đất, cả người như vô lực sau khi trầm tĩnh lại.
Hạ Dương quay đầu nhìn y, không nói gì.
Đây là lần đầu tiên Hạ Dương cẩn thận nhìn người đàn ông này.
Năm đó khi hai người gặp mặt lần đầu, Hạ Dương chỉ thấy người này rất cao, nhìn trông là một sinh viên vẫn còn đôi phần ngây ngô non nớt, vài năm qua đi, cậu ta vậy mà đã trở nên trưởng thành chín chắn như vậy.
Rõ ràng là hắn lớn hơn y một tuổi, thế nhưng trông còn không đàn ông nam tính bằng y.
“Sao cậu thay đổi nhiều vậy?”
Hạ Dương bất giác hỏi ra miệng, hắn rất ngạc nhiên, vì sao hắn có để râu trông vẫn như một thằng nhóc choai choai chứ. (Vì anh là thụ đó anh =..=)
Văn Nhân Minh Húc quay đầu lại, nhướn mày, nâng tay, động tác mau lẹ chặn gáy hắn, thăm dò một chút liền hôn lên môi hắn.
Nhanh, độc, chuẩn, chính là ba từ dùng để miêu tả hành động lúc này của y.
Hạ Dương sửng sốt, quên luôn phản kháng.
Văn Nhân Minh Húc được một tấc cũng biết điều không tiến thêm một nước, y chỉ nhẹ nhàng cắn môi Hạ Dương, đầu lưỡi chậm rãi gây rối trên môi hắn.
Hạ Dương nhíu mày, ngưa ngứa.
“Cậu…Ưm!…”
Hắn mở miệng muốn đuổi cút y, thế nhưng vừa hé môi, đã tạo cơ hội cho Văn Nhân Minh Húc thừa thế luồn đầu lưỡi vào.
Đầu lưỡi bá đạo khuấy đảo trong khoang miệng Hạ Dương, quấn quýt cắn mút đầu lưỡi gắng sức trốn tránh của hắn.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Hạ Dương, hiển nhiên hắn đã bị y hôn đến không thở nổi.
Văn Nhân Minh Húc còn chưa thoả mãn nhẹ nhàng liếm cánh môi bị mình mút sưng đỏ của Hạ Dương, khàn giọng khẽ hỏi, “Có chán ghét không?”
Hạ Dương nghẹn đỏ bừng mặt, mấy từ như chán ghét, ghê tởm, không chịu nổi linh tinh các loại hoàn toàn không hiện lên trong đầu hắn.
Hắn chỉ nâng tay lau mạnh môi, trợn mắt trừng khuôn mặt tươi cười đáng ghét ngay sát rạt mình của Văn Nhân Minh Húc, thở phì phì phi đến.
Há mồm, cắn!
Tên chết tiệt, muốn mưu sát hắn hả!
Văn Nhân Minh Húc dang rộng hai tay ôm lấy Hạ Dương đang ‘yêu thương nhung nhớ’ sà vào lòng mình, dùng sức một cái liền xoay người đặt hắn dưới thân, vội vàng khát cầu nụ hôn của hắn.
Hạ Dương cảm thấy chắc chắn là mình điên rồi, hắn vậy mà lại hưởng thụ hành vi trao đổi nước bọt với một tên đàn ông.
Cảm giác được bàn tay to dày của y đang mò vào áo sơ mi của mình, hắn giãy dụa đẩy Văn Nhân Minh Húc ra.
“Cậu đừng được voi đòi tiên.”
Văn Nhân Minh Húc bĩu môi, xấp vô hôn hắn thêm cái nữa, siết chặt vòng tay ôm hắn, dụi đầu vào hõm vai hắn cọ cọ, “Dương Dương, anh không cự tuyệt em, em vui lắm.”
Hạ Dương tuỳ ý y ôm mình đè lên người mình, nâng một cánh tay lên che mắt, rầu rĩ đáp, “Ờ, tôi điên rồi.”
———————–
Tác giả: Hun hun ╭(╯3╰)╮
tÁo: Cuối cùng anh Húc cũng được công khai hôn người ta rồi, sắp hết truyện đến nơi rồi đó A Nhìn mấy anh trong Bánh bao nhà ai xem, chả luộc còn nhà người ta từ đời nào rồi
Hạ Dương có chút hoảng, hắn chưa bị một người đàn ông tỏ tình trong căn phòng treo đầy tác phẩm của mình như thế này bao giờ.
Càng khiến hắn căng thẳng khẩn trương hơn chính là, người đàn ông cao hơn hắn khoẻ hơn hắn kia, giờ đang gắt gao ôm hắn.
Hắn giật hai tay, muốn tránh khỏi kiềm chế của Văn Nhân Minh Húc.
“Cậu muốn siết chết tôi đấy à.”
Văn Nhân Minh Húc lắc đầu, hơi nới lỏng tay, “Dương Dương, em chỉ sợ anh đánh em.”
Bị lời này của y chọc cười, Hạ Dương nghiêng đầu nhìn y, “Không đâu, cậu buông ra đi, tay tôi đau quá.”
Văn Nhân Minh Húc hồ nghi liếc hắn, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn buông tay ra.
Thế là…
Hạ Dương mặt đối mặt với y, xoa xoa cánh tay bị siết đau, vung quyền đấm thẳng về phía y.
May mà Văn Nhân Minh Húc có phòng bị, nếu không thể nào cũng bị đấm bung răng cho coi.
“Cậu buông ra ngay cho tôi, Văn Nhân Minh Húc tôi nói cho cậu biết, cậu đừng tưởng mình cao to đẹp trai là có thể đùa cợt tôi, Hạ Dương tôi không chơi với cậu!” Tay vung ra bị y sống chết nắm lấy, Hạ Dương trợn mắt rống giận.
“Em không nói đùa, Dương Dương tại sao anh không tin em, nếu em chỉ muốn chơi đùa bỡn cợt, anh nghĩ em là người sẽ tình nguyện xuống bếp vì một người đàn ông khác sao?” Văn Nhân Minh Húc cũng mất bình tĩnh, tên đáng giận này thế mà dám không tin tình cảm của y.
“Em nói lại lần nữa, em thích anh, là thật lòng thích, Hạ Dương anh có thể đừng không nhìn nhận tình cảm của em được không!”
Hạ Dương bị y rống sửng sốt, mím chặt môi, có chút bối rối.
Thực ra hắn rất rõ ràng, người đàn ông này không nói đùa, nhưng thực sự hiện tại hắn không thể cho y câu trả lời.
Muốn bảo hắn không thích Văn Nhân Minh Húc?
Đến chính hắn cũng không tin, nhất là ban nãy, khi y nói thích hắn, còn sưu tầm tác phẩm của hắn, trong lòng Hạ Dương kì thực rất vui, còn có chút mừng thầm.
Song nếu bảo hắn chấp nhận tình cảm của Văn Nhân Minh Húc ngay lúc này, xin lỗi, hắn không làm được.
Hắn có chút quyến luyến sự cưng chiều như có như không của Văn Nhân Minh Húc, nhưng không có nghĩa là hắn không thể rời khỏi người đàn ông này, nếu không bọn họ đã không tách khỏi nhau từng ấy thời gian.
Hắn rất mơ hồ mờ mịt, người đàn ông này luôn miệng nói thích hắn, nhưng vì sao cậu ta lại thích hắn chứ?
“Anh không tin phải không?” Văn Nhân Minh Húc nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của hắn, bàn tay nắm cổ tay hắn túm chặt hơn, vội vàng hỏi.
“Không, chỉ là tôi không rõ tại sao.” Hạ Dương bỏ tay y ra, xoa xoa cổ tay bước ra khỏi phòng.
Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác được một người quý trọng, vì vậy ở trong căn phòng tràn ngập tác phẩm của mình khiến hắn không thể tự hỏi được.
Văn Nhân Minh Húc theo sát hắn, phát hiện hắn không phải muốn rời đi mà chỉ vào phòng khách, tâm tình mới thả lỏng.
Ngồi xuống sofa, Hạ Dương cầm ly nước lên uống một ngụm, uống xong mới nhận ra là ly của Văn Nhân Minh Húc, nước đang trong miệng, nuốt không được, mà không nuốt cũng không xong.
Hắn xấu hổ đến đỏ bừng mặt, Văn Nhân Minh Húc cong môi cười cưng chiều, lại còn đầy vẻ bao dung thích thú.
“Dương Dương, em không bắt anh trả lời em ngay bây giờ, nếu anh không muốn, em sẽ không hỏi, chỉ cần anh đừng chạy trốn nữa.”
Kỹ năng chạy trốn của Hạ Dương đã tới mức thượng thừa, kỹ năng truy đuổi của y mới ở mức khởi đầu, cho nên mỗi lần Hạ Dương chạy y đều không đuổi kịp, cảm giác đúng là quá khổ bức quá buồn bực.
“Tôi không chạy.” Hạ Dương nhíu mày, phản bác y.
Vốn đâu phải chạy, lúc ấy hắn chỉ muốn giải sầu, sau thì là không biết nên đối mặt thế nào, thực sự không phải chạy đâu.
“Ừ, anh không chạy, anh chỉ trốn tránh em.” Văn Nhân Minh Húc ngồi đối diện hắn, bất đắc dĩ nói.
Hạ Dương mím chặt môi, không nói gì.
Văn Nhân Minh Húc khẽ thở dài, đứng dậy rót một ly nước chanh để trước mặt hắn.
“Dương Dương?”
“Ack…Cậu muốn nghe tôi trả lời cái gì? Hứa Minh, không phải, Minh Húc, tôi đang rất loạn.”
Hạ Dương cau mày, cũng thở dài, ngẩng đầu nhìn thẳng y.
Văn Nhân Minh Húc mở to mắt, lần đầu tiên nghe hắn gọi như vậy, y hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt đầy kinh hỉ.
Tuy không trực tiếp trả lời y, nhưng Hạ Dương gọi y như vậy, có phải chứng tỏ anh ấy cũng hơi có ý với y không?
Y hơi căng thẳng chậm rãi áp tới, Hạ Dương không tránh, chỉ nheo đôi mắt phượng nhìn chằm chằm môi y.
Văn Nhân Minh Húc khẩn trương đến chảy đầy mồ hôi tay, từng chút từng chút tiến lại gần, đến khi mắt thấy sẽ chạm tới cánh môi khiến y ngày nhớ đêm mong kia, trở ngại xuất hiện.
Hạ Dương nâng tay trái lên, mu bàn tay dán lên môi mình, lòng bàn tay dán lên môi Văn Nhân Minh Húc.
Bị ngăn cản cũng không vấn đề gì, đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Văn Nhân Minh Húc nhìn chăm chú cặp mắt phượng của Hạ Dương, y vươn lưỡi, nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay hắn.
Hạ Dương run run, rụt vội tay về, hắn ngỡ như cảm giác tê dại từ lòng bàn tay xuyên thủng tới da đầu vẫn còn lưu lại trong máu, khiến cả người hắn đều không ổn.
“….Tôi đi vệ sinh dùng tay trái đỡ (thứ gì gì đó), chưa có rửa tay đâu.”
Nhìn khoé miệng mang ý cười trêu chọc của Văn Nhân Minh Húc, Hạ Dương không thoải mái tí nào, muốn chọc y tởm mới thôi.
Văn Nhân Minh Húc giật giật khoé miệng, thẳng người nhìn hắn, nhún vai, hoàn toàn thất vọng, “Hẳn nào thấy mặn mặn, thì ra hương vị của Hạ Dương là như vậy.”
“…” Hạ Dương đảo mắt xem thường, không còn lời nào để nói.
Mấy năm không gặp, không ngờ da mặt tên này lại trở nên dày như vậy.
“Cậu không cần đi làm?” Hắn ăn cơm trưa xong thì ra khỏi nhà, hai người đi đường kẹt xe mất một tiếng, giờ đã ba giờ chiều, bình thường không phải Văn Nhân Minh Húc đang làm việc sao?
“Không đi, đỡ để anh lại chạy.” Văn Nhân Minh Húc đứng dậy đi ngồi cạnh hắn, tựa vào sofa, hai chân vắt chéo trên mặt đất, cả người như vô lực sau khi trầm tĩnh lại.
Hạ Dương quay đầu nhìn y, không nói gì.
Đây là lần đầu tiên Hạ Dương cẩn thận nhìn người đàn ông này.
Năm đó khi hai người gặp mặt lần đầu, Hạ Dương chỉ thấy người này rất cao, nhìn trông là một sinh viên vẫn còn đôi phần ngây ngô non nớt, vài năm qua đi, cậu ta vậy mà đã trở nên trưởng thành chín chắn như vậy.
Rõ ràng là hắn lớn hơn y một tuổi, thế nhưng trông còn không đàn ông nam tính bằng y.
“Sao cậu thay đổi nhiều vậy?”
Hạ Dương bất giác hỏi ra miệng, hắn rất ngạc nhiên, vì sao hắn có để râu trông vẫn như một thằng nhóc choai choai chứ. (Vì anh là thụ đó anh =..=)
Văn Nhân Minh Húc quay đầu lại, nhướn mày, nâng tay, động tác mau lẹ chặn gáy hắn, thăm dò một chút liền hôn lên môi hắn.
Nhanh, độc, chuẩn, chính là ba từ dùng để miêu tả hành động lúc này của y.
Hạ Dương sửng sốt, quên luôn phản kháng.
Văn Nhân Minh Húc được một tấc cũng biết điều không tiến thêm một nước, y chỉ nhẹ nhàng cắn môi Hạ Dương, đầu lưỡi chậm rãi gây rối trên môi hắn.
Hạ Dương nhíu mày, ngưa ngứa.
“Cậu…Ưm!…”
Hắn mở miệng muốn đuổi cút y, thế nhưng vừa hé môi, đã tạo cơ hội cho Văn Nhân Minh Húc thừa thế luồn đầu lưỡi vào.
Đầu lưỡi bá đạo khuấy đảo trong khoang miệng Hạ Dương, quấn quýt cắn mút đầu lưỡi gắng sức trốn tránh của hắn.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Hạ Dương, hiển nhiên hắn đã bị y hôn đến không thở nổi.
Văn Nhân Minh Húc còn chưa thoả mãn nhẹ nhàng liếm cánh môi bị mình mút sưng đỏ của Hạ Dương, khàn giọng khẽ hỏi, “Có chán ghét không?”
Hạ Dương nghẹn đỏ bừng mặt, mấy từ như chán ghét, ghê tởm, không chịu nổi linh tinh các loại hoàn toàn không hiện lên trong đầu hắn.
Hắn chỉ nâng tay lau mạnh môi, trợn mắt trừng khuôn mặt tươi cười đáng ghét ngay sát rạt mình của Văn Nhân Minh Húc, thở phì phì phi đến.
Há mồm, cắn!
Tên chết tiệt, muốn mưu sát hắn hả!
Văn Nhân Minh Húc dang rộng hai tay ôm lấy Hạ Dương đang ‘yêu thương nhung nhớ’ sà vào lòng mình, dùng sức một cái liền xoay người đặt hắn dưới thân, vội vàng khát cầu nụ hôn của hắn.
Hạ Dương cảm thấy chắc chắn là mình điên rồi, hắn vậy mà lại hưởng thụ hành vi trao đổi nước bọt với một tên đàn ông.
Cảm giác được bàn tay to dày của y đang mò vào áo sơ mi của mình, hắn giãy dụa đẩy Văn Nhân Minh Húc ra.
“Cậu đừng được voi đòi tiên.”
Văn Nhân Minh Húc bĩu môi, xấp vô hôn hắn thêm cái nữa, siết chặt vòng tay ôm hắn, dụi đầu vào hõm vai hắn cọ cọ, “Dương Dương, anh không cự tuyệt em, em vui lắm.”
Hạ Dương tuỳ ý y ôm mình đè lên người mình, nâng một cánh tay lên che mắt, rầu rĩ đáp, “Ờ, tôi điên rồi.”
———————–
Tác giả: Hun hun ╭(╯3╰)╮
tÁo: Cuối cùng anh Húc cũng được công khai hôn người ta rồi, sắp hết truyện đến nơi rồi đó A Nhìn mấy anh trong Bánh bao nhà ai xem, chả luộc còn nhà người ta từ đời nào rồi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook