Hạ Đỏ
Chương 10: Chương 10

Chương 10
Tôi, Dế và Nhạn "phục kích" tụi thằng Dư ở bờ suối bên kia. Dế bảo buổi trưa tụi thằng Dư thường lùa trâu xuống dầm mình cho mát. Phục ở ven bờ, thế nào cũng tóm được chúng.
Nhưng hai ngày đầu, tụi thằng Dư không xuất hiện. Ba đứa tôi ngồi vắt vẻo trên cành ổi sát mép nước, chờ đỏ con mắt. Trong khi Nhạn và Dế nhướng mắt dòm dỏ bốn phía để tìm tung tích đối phương thì tôi lại lo ngay ngáy về chuyện khác. Để tham gia "phục kích" tụi xóm Miễu vào những buổi trưa, tôi phải nói dối anh Thoảng là tôi ở nhà phụ dì tôi làm giàn mướp. Tôi cứ sợ anh qua chơi thình lình, không thấy tôi, anh sẽ biết ngay là tôi phịa chuyện. Anh mà giận tôi, không dạy tôi học võ nữa thì khốn.
Nhưng may làm sao, thời gian trốn học của tôi không kéo dài.
Trưa ngày thứ ba, lúc tôi đang ngồi nhai ổi non chóp chép thì Nhạn bất thần kêu lên:
- Tụi nó tới!
Tôi lật đật ném trái ổi đang gặm dở xuống suối và vạch lá nhướng cổ dòm ra.
Tụi xóm Miễu đang tới thật. Bữa nay tụi nó chỉ đi có hai đứa. Thằng Dư và một đệ tử của nó đang đủng đỉnh trên lưng trâu, vừa đi chúng vừa trò chuyện, thỉnh thoảng lại bật lên những tràng cười giòn giã. Tội nghiệp chúng nó. Chúng không biết tai họa đang đến gần.
Trong khi thằng Dư và đồng bọn thong thả giục trâu xuống suối thì ba đứa tôi nín thở ngồi yên trên chạc ổi. Chúng tôi sợ gây ra tiếng động, tụi thằng Dư sẽ hốt hoảng phóng trâu vọt mất. Và như vậy, tôi sẽ chẳng còn một dịp may nào để phục thù.
Khi tụi xóm Miễu cỡi trâu vừa tầm, Nhạn khẽ khoát tay. Lập tức ba đứa tôi nhún mình phóng xuống, ôm chặt cổ địch thủ. Nhạn "phụ trách" thằng đệ tử. Tôi và Dế "chăm sóc" thằng Dư.

Tụi xóm Miễu bị bất ngờ, không kịp trở tay, đành đưa lưng ra đỡ những cú đấm. Quần nhau một lát, năm đứa đều tuột khỏi lưng trâu, rơi tòm xuống nước.
Tôi mới tập bơi nên rất sợ những trận đánh nhau dưới nước. Nhưng Nhạn đã trấn an tôi. Nó bảo trận thủy chiến sẽ chỉ xảy ra ở sát bờ, nơi mực nước chỉ cao hơn lỗ rốn một chút xíu.
Nhạn chỉ nói đúng một nửa. Mực nước chỗ tôi và Dế vật nhau với thằng Dư đúng là chỉ cao tới ngực tôi là cùng. Nhưng đó là khi tôi đứng yên kia. Còn khi phải đánh nhau, nhoài tới nhoài lui, người tôi bị mất thăng bằng, đôi chân lúc nào cũng bị nhấc bổng khỏi mặt đất thì dòng suối lúc đó đối với tôi mênh mông chẳng khác nào đại dương.
Vì vậy, từ khi rơi xuống nước, tôi chẳng giở một miếng võ nào ra được. Tôi chỉ lo nín thở và vẫy vùng sao cho khỏi uống nước. Thế nhưng tôi vẫn bị sặc liên tục. Nước chui vào mũi, chui vào tận óc khiến đầu tôi nhói buốt.
Sau sự ngỡ ngàng ban đầu, thằng Dư dần dần lấy lại bình tĩnh và bắt đầu phản công. Là một đứa nhiều kinh nghiện trận mạc, Dư nhanh chóng nhận ra sự lúng túng hốt hoảng của tôi. Thế là nó cứ đưa lưng cho thằng Dế đấm. Nắm tay thằng Dế bé bằng trái ổi xá-lị, thụi cả trăm cái cũng chẳng ăn thua gì. Dư chỉ tìm cách "triệt" tôi. Nó cứ quơ tay dưới nước, tóm chân tôi, ra sức kéo.
Bằng chiến thuật ác ôn đó, Dư cho tôi "uống nước" dài dài. Tôi nhảy loi choi một cách kinh hoàng nhưng vẫn không sao thoát được tay nó. Đôi tay nó như vòi bạch tuộc, cứ quấn chặt lấy chân tôi.
Dế ngay lập tức nhận ra nguy cơ của tôi. Nhưng sức vóc nó chẳng bằng thằng Dư, do đó nó chẳng biết làm sao cứu tôi. Dế chỉ biết nhắm lưng địch thủ thoi lấy thoi để. Mà địch thủ thì sẵn lòng cho Dế đấm tha hồ. Chỉ có tôi là nhận lãnh đau thương.
Trong khi tôi đinh ninh mình sắp chết ngộp đến nơi thì Dư thình lình buông tôi ra và quày quả lội vào bờ. Hóa ra bên kia, tên đệ tử của nó đang bị Nhạn đuổi chạy cuống cuồng.
- Sẽ có ngày tụi mày biết tay ông!
Dế rít qua kẽ răng. Nhưng nó không buồn đuổi theo thằng Dư. Nó choàng tay ngang lưng tôi, dìu tôi vào bờ.
Khi tôi lên tới bờ thì tụi xóm Miễu đang dắt trâu chạy thục mạng.
Đang thù thằng Dư đến tận xương tủy, tôi ngó Nhạn, hổn hển giục:
- Đuổi theo chứ!
Nhạn lắc đầu:
- Không nên! Bên kia là đất của tụi nó. Mình bén mảng qua đó, phe nó ùa ra làm thịt mình liền!
Nghe Nhạn nói vậy, tôi không đòi đuổi theo nữa. Nhưng nỗi ấm ức trong lòng cứ cuồn cuộn dâng lên, tôi bèn cúi xuống nhặt một hòn đất cày ném theo cho hả tức.
Nhạn cười:

- Ném vậy không trúng đâu! Anh xem đây nè!
Vừa nói, Nhạn vừa tháo chiếc ná thun máng trên cổ xuống. Nó lắp đạn, giương dây, thản nhiên tuyên bố:
- Em sẽ bắn vào mông nó!
Nhạn thả tay. Hòn đạn đi veo véo và đánh độp một phát vào mông thằng Dư.
Dư nhảy nhổm người lên. Nó nhăn nhó và thò tay ra sau mông xoa lấy xoa để khiến chúng tôi không nhịn được cười. Dế vừa vổ tay vừa nhảy cỡn:
- Cho mày hết "ị" luôn!
Nhưng thằng Dư là một đứa láu cá. Xoa một lát, chừng hết đau, nó liền chổng mông về phía tụi tôi để chọc tức.
Tôi nghiến răng giật chiếc ná trên tay Nhạn:
- Mày đưa đây!
Và tôi cúi xuống đất lui cui tìm đạn. Không có sỏi, tôi nhặt một mảnh bát vỡ lắp vào ná. Rồi tôi giương dây, hùng hồn:
- Tao sẽ bắn vào mông kia của nó!
Tôi ngắm nghía thật kỹ và buông tay. Tôi thấy mảnh bát vỡ vút ra khỏi gọng ná như chim sổ lồng. Nhưng nó không trúng vào mông thằng Dư như tôi dự định mà lại ghim ngay vào ót nó.

Thằng Dư hét lên một tiếng bài hãi khiến tôi xanh mét mặt mày. Thằng Dế ác nhơn đứng bên cạnh còn la lên:
- Anh bắn bể "gáo dừa" nó rồi!
Khiến tôi càng thêm khiếp đảm.
Ở đằng kia, tên đệ tử của thằng Dư vội vàng chạy lại xem xét vết thương của thủ lĩnh. Và nó bật la hoảng:
- Máu! Máu quá trời!
Dư kinh hãi đưa tay sờ đầu. Thấy máu, nó hét lên:
- Chết tao rồi!
Và nó đưa tay ra sau ôm chặt lấy ót. Và cứ giữ tay như thế, nó ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Ở phía sau, tên đệ tử quýnh quíu rượt theo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương