Hạ Dài FULL
56: Em Chỉ Cần Ngoắc Ngoắc Ngón Tay Anh Sẽ Tự Đầu Hàng


Vu Hạ đang định đóng cửa liền dừng lại.
Không biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không nhưng cô cảm thấy lời Quý Thanh Dư rất mờ ám, giống như là cố ý nói cho cô nghe.
Từ sau khi ở bên cạnh Quý Thanh Dư, những gì anh làm, từng thứ một đều khiến cô nghi ngờ những gì cô biết về Quý Thanh Dư.
Dừng lại vài giây, Vu Hạ ra vẻ bình tĩnh nói: “Có thể gọi người của công ty mở khóa đến.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: “Đã hơn chín giờ tối rồi, bây giờ công ty sửa khóa đã nghỉ rồi.”
Nói có sách mách có chứng, khiến cô không thể nào phản bác được.
Do dự một lát Vu Hạ vẫn gật đầu cho anh vào.
Nháy mắt cửa bòng liền đóng lại, Vu Hạ cảm thấy hình như bọn họ phát triển có chút hơi nhanh.
Từ lúc gặp lại tới bây giờ cũng mới chỉ có hai tháng, bọn họ cư nhiên đã phát triển đến mức có thể ở nhà của nhau luôn rồi sao?
Cô đang suy nghĩ thì Quý Thanh Dư đã tự giác đổi dép lê đi vào trong nhà rồi, thấy cô vẫn đứng ở cửa anh mỉm cười nói: “Ngại quá, làm phiền em rồi.”
Nghe vậy Vu Hạ bỗng tỉnh lại, lắp bắp đáp: “Hả...không...không sao, không phiền toái.”
Cho đến khi đi vào Vu Hạ mới phản ứng lại, đây rõ ràng là nhà cô, vì sao cô phải căng thẳng chứ?
Mối tình yêu thầm lâu năm khiến dây thần kinh của cô căng thẳng mỗi khi chạm đến những vấn đề liên quan đến Quý Thanh Dư, giống như một phản xạ giật đầu gối, rất khó có thể kiểm soát.
Hồi phục lại tinh thần Vu Hạ nhìn anh: “Vậy anh chờ em một chút, em đi dọn phòng cho khách.”
Nhà của Cố Noãn Dương rất lớn, tổng cộng có ba phòng ngủ.

Phòng chính là của Cố Noãn Dương, hai phòng kia lúc Vu Hạ chuyển vào liền chọn đại một phòng, vẫn còn một phòng chưa có ai ở.
Dứt lời, Vu Hạ đột nhiên cảm thấy có chút may mắn khi nhà của Cố Noãn Dương có quá nhiều phòng ngủ.
Quý Thanh Dư cười nhạt ngăn cô lại: “Không cần phiền phức như vậy, anh ngủ sofa là được rồi.”
Vu Hạ theo bản năng liếc ghế sofa một cái.
Ghế sofa nhà Cố Noãn Dương là ghế sofa hình chữ nhật nhỏ, bình thường có thể ngồi nhưng nếu dáng người cao như Quý Thanh Dư bảo ngủ trên đó thì khả năng chân cũng không thể duỗi thẳng được.
Vu Hạ thu lại ánh mắt: “Sofa nhỏ lắm, anh ngủ ở đó sẽ không thoải mái, ngày mai dậy sẽ bị đau lưng.

Huống chi dọn dẹp phòng một chút là xong, chờ em vài phút là được mà.”
Nói xong cô quay người đi về phía phòng ngủ cho khách, Quý Thanh Dư thấy vậy cũng nhấc chân đi theo: “Anh đi phụ em.”

Vu Hạ cũng không ngăn cản vì dù sao bây giờ cũng đã sắp mười giờ rồi, ngày mai hai người đều phải đi làm sớm, dọn nhanh một chút có thể nghỉ ngơi sớm hơn.
Nhưng mà khi mở cửa căn phòng kia ra hai người liền sững sờ tại chỗ.
Cô mở cửa ra, lọt vào tấm mắt chính là một đống đồ linh tinh, bên trong là một đống đồ vật Cố Noãn Dương đã mua trước đó cùng mới một đống thùng chuyển phát nhanh chưa mở, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Vu Hạ cũng không ngờ tới phòng ngủ phụ thứ hai lại biến thành phòng chứa đồ, ngay cả chỗ đặt chân còn không có huống chi là cho người ngủ.
“......”
Không khí im lặng vài giây.
Đầu óc Vu Hạ quay cuồng, nếu cô có tội xin pháp luật hãy trừng trị cô chứ đừng để cô và Quý Thanh Dư nhìn nhau trước đống đổ nát như vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Quý Thanh Dư nhướn mày, khóe môi không khỏi câu lên, sau đó anh thu hồi lại tầm mắt chậm rãi cười: “Nơi này hình như cũng không ở được.”
“......”
Dừng vài giây Vu Hạ đóng cửa phòng lại, cô không dám nhìn vào mắt Quý Thanh Dư, dù sao thì tình huống hiện tại rất xấu hổ: “Cái đó...anh đi ra phòng khách ngồi trước, em đi vệ sinh một chút.”
Nói xong không đợi người trước mặt trả lời cô liền xoay người bỏ trốn vào nhà vệ sinh.

Cho đến lúc đóng cửa phòng vệ sinh lại cô mới thở hắt ra một hơi.
Quý Thanh Dư đứng tại chỗ nhìn bóng dáng chạy trốn kia khóe miệng không khỏi cảm thấy sung sướng.
Trong phòng vệ sinh Vu Hạ liền nhắn wechat cho Cố Noãn Dương, bên đối diện liền nhanh chóng trả lời lại.
[Cố Noãn Dương: À, lần trước thấy cậu ở phòng kia tớ quên không nói cho cậu chuyện phòng còn lại tớ chuyển thành phòng chứ đồ rồi.]
[Cố Noãn Dương: Sao vậy? Cậu muốn dùng phòng kia à?]
[Vu Hạ:......]
[Vu Hạ: Không phải tớ dùng.]
[Cố Noãn Dương: Cậu không dùng? Vậy ai dùng?]
Do dự vài giây Vu Hạ vẫn lựa chọn trước tiên không nói với Cố Noãn Dương, câu ‘Không có việc gì’ cô còn chưa gõ xong thì khung trò chuyện liền hiện ra một tin nhắn mới.
[Cố Noãn Dương: Sẽ không phải là bác sĩ Quý đó chứ?]
“......”
Vu Hạ cảm thấy lát nữa ra ngoài cô nên cẩn thận kiểm tra lại căn nhà này một chút xem Cố Noãn Dương có gắn camera theo dõi không.
Ngay sau đó điện thoại lại liên tiếp hiện ra mấy tin nhắn.

[Cố Noãn Dương:??? Người đâu?]
[Cố Noãn Dương: Có phải tớ nói trúng rồi không?]
[Vu Hạ:.........]
[Cố Noãn Dương: Chuyện gì đang xảy ra nói mau?!!! Hai người các cậu có phải phát triển nhanh quá rồi không, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy hả?]
[Vu Hạ:.........!]
[Vu Hạ: Không phải, cậu nghĩ nhiều rồi, là do anh ấy để quên chìa khóa trong nhà mà bây giờ không có cách nào gọi thợ sửa khóa đến nên tớ bảo ở lại đây một đêm.]
Sau khi gửi xong Vu Hạ lại cảm thấy giải thích nhiều như vậy với Cố Noãn Dương cũng vô dụng không giải quyết được vấn đề gì, cô liền tắt màn hình.
Lúc Vu Hạ đi ra Quý Thanh Dư đang ngồi ở ghế sofa nghịch điện thoại.
Thấy cô đi ra Quý Thanh Dư liền buông di động xuống, nhìn cô cười: “Sao vậy? Không thoải mái hả?”
Vu Hạ mím môi lắc đầu: “Không có ạ.”
Dừng một chút, ánh mắt Vu Hạ lại dừng ở căn phòng đã biến thành phòng chứa đồ kia, “Cái đó...căn phòng kia chắc là không ở được rồi, có thể anh phải chịu tủi thân ngủ trên sofa một đêm rồi.”
Quý Thanh Dư chưa kịp nói chuyện thì màn hình cô bỗng hiện ra một tin nhắn giọng nói.

Ngón tay Vu Hạ không cẩn thận ấn phát tin nhắn, cùng lúc đó giọng nói của Cố Noãn Dương truyền ra, bịt cũng không được nữa rồi.
“Đến giờ này mà còn ngủ phòng khách, cô nam quả nữ ở chung một phòng cơ hội tốt như vậy đừng sợ, lên cho tớ, đêm nay phải tóm được anh ta!”
“......”
Không khí lại im lặng một lần nữa.
Giây phút này Vu Hạ chỉ muốn tìm một cái hố cô để chui xuống đất.
Một lát sau, cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Dư một cái.
Bốn mắt nhìn nhau.
Quý Thanh Dư không nhúc nhích, vẫn duy trì động tác nghiêng đầu nhìn cô như cũ.
Khóe miệng anh như vô ý cười, lại giống như đang chờ cô giải thích.
“......”

Vu Hạ thu hồi ánh nhìn, rũ mắt mím môi, đoán chừng lần này cô có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Cô vừa mới nói sofa nhỏ quá không thể ngủ được mà hiện tại phòng kia cũng đầy đồ, hơn nữa lại không cẩn thận phát tin nhắn của Cố Noãn Dương ra.

Mặc kệ cô có giải thích như thế nào cũng thành giấu đầu hở đuôi.
Sau một lúc lâu Vu Hạ dũng cảm mở miệng phá vỡ sự trầm mặc: “Anh đừng tin, là bạn của em nói linh tinh thôi.”
Nói xong Vu Hạ còn bồi thêm một câu: “Dù sao thì đây cũng là nhà của cậu ấy, em dẫn anh về ở nên cũng phải nói với cô ấy một tiếng.”
Quý Thanh Dư gật đầu, thấy dáng vẻ lúng túng của cô cũng không nhẫn tâm trêu cô nữa, dù sao thì cô gái nhỏ này da mặt mỏng, trêu cho khóc sẽ không hay, vẫn còn nhiều thời gian không chỉ là mỗi hôm nay.
Anh cười đáp ứng: “Được, anh biết rồi, đêm nay anh ngủ ở sofa một đêm.

Em mau đi vào ngủ đi, không phải mai phải đi làm sớm sao.”
Vu Hạ mím môi đáp lời không từ chối, xoay người về phòng ngủ lấy cho anh một cái chăn và một cái gối đặt ở đầu sofa, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Em đi ngủ nhé.”
Quý Thanh Dư cười: “Đi đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sau khi trở về phòng ngủ, Vu Hạ nằm trên giường càng ngày càng tỉnh, lăn lộn qua lại cũng không ngủ được.

Cô mở to mắt, với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở ra liền thấy trên màn hình đã sắp mười một giờ.
Cô nhấn vào tài khoản wechat của Quý Thanh Dư, nằm trên giường xem cuộc trò chuyện trước đây của họ.
Đúng lúc này điện thoại đột nhiên rung lên một cái, dưới cùng liền hiện ra một tin nhắn mới.
[Quý Thanh Dư: Sao còn chưa ngủ?]
Vu Hạ đột nhiên cảm thấy mình làm chuyện xấu bị bắt quả tang, tim đập thình thịch.
[Vu Hạ: Sao anh biết em chưa ngủ?]
Rất nhanh Quý Thanh Dư liền gửi tới một ảnh cap màn hình, thời gian hiển thị là 10h55 trên cuộc trò chuyện cô không cẩn thận ấn gửi cho Quý Thanh Dư một biểu tượng cảm xúc.
Vu Hạ: “......”
[Vu Hạ: Không cẩn thận ấn nhầm.]
[Vu Hạ: Vậy...Sao anh cũng chưa ngủ, có phải không thoải mái không?]
[Quý Thanh Dư: Ừm, có một chút.]
Bên kia, Quý Thanh Dư vừa mới gửi tin nhắn xong liền nghe thấy cửa phòng ngủ bị người bên trong mở ra.
Anh ngẩng đầu lên nhìn.
Vu Hạ mặc đồ ngủ, tóc xõa ra hai bên vai, trong phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh đèn trong phòng ngủ của cô phía sau cô.


Ánh đèn màu vàng ấm chiếu vào đỉnh đầu cô, ngay cả tóc con trên đỉnh đầu cô cũng sáng lên.
Hô hấp của Quý Thanh Dư cứng lại, ánh mắt dừng ở cánh tay trắng nõn mảnh khảnh lộ ra của cô, cổ họng bỗng chốc trở nên khô nóng.
Giây tiếp theo anh liền rời tầm mắt: “Sao em lại đi ra đây?”
Vu Hạ mấy máy môi, đứng ở cửa phòng gọi tên của anh: “Quý Thanh Dư.”
“Sao vậy?”
Vu Hạ mím môi, ngón tay lúng túng, qua vài giây mới lấy được dũng khí nói: “Cái kia...hay là anh vào phòng ngủ đi.”
Trong bóng tối yết hầu Quý Thanh Dư lăn lộn.
Anh đột nhiên không muốn thuyết phục bản thân rằng thời gian còn dài nữa, giờ phút này, anh muốn bắt lấy thời cơ.
“Được.”
Lát sau Quý Thanh Dư liền cầm chăn với gối cùng Vu Hạ đi vào phòng ngủ.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng nhỏ tràn đầy ánh sáng vàng ấm, hai người đứng ở bên giường, bầu không khí quyến rũ mờ ám.
Dừng một chút Vu Hạ mím môi nói: “Anh ngủ bên nào.”
Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn chiếc gối đặt ngoài giường của Vu Hạ: “Anh ngủ bên trong đi.”
Vu Hạ gật đầu: “Vậy anh lên giường đi, em tắt đèn.”
Quý Thanh Dư gật đầu, ôm gối cùng chăn đi vòng qua giường bên kia, cởi dép đi lên.
Thấy Quý Thanh Dư đã lên giường Vu Hạ mới yên tâm tắt đèn bàn.

Lúc cô mò mẫm đi về phía bên giường đối diện, lòng bàn chân cô giẫm phải thứ gì đó theo quán tính liền đổ về phía Quý Thanh Dư.
Thấy thế Quý Thanh Dư liền giơ tay bảo vệ đầu của cô, thuận thế liền đặt cô xuống giường.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hô hấp của Vu Hạ bỗng dừng lại, tim đập như sấm.

Trong bóng tối, cô cảm thấy giác quan cơ thể như được phóng đại, cô thậm chí có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực của Quý Thanh Dư đang đập kịch liệt cùng với hơi thở nóng bỏng của anh.
“Vu Hạ.”
Ban đêm yên tĩnh, giọng nói của người đàn ông trầm khàn, cả giọng nói và hơi thở đều rất rõ ràng.
Dừng vài giây, anh nghiêng đầu tới gần tai cô, hô hấp nóng bỏng truyền vào tai cô, giọng nói trầm khàn:
“Tóm được anh không cần làm như vậy, em chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, anh tự bỏ vũ khí đầu hàng.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương