Hạ Dài FULL
-
45: Bắt Người
Hôm sau, Vu Hạ chưa tỉnh ngủ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô cau mày, có chút cáu kỉnh lấy chăn chùm lên mặt, nhưng người gọi vẫn kiên trì gọi đến khi cô chịu nhận máy.
Một lát sau Vu Hạ thở dài, mắt vẫn nhắm giơ tay sờ đầu giường tìm di động, ấn loạn xạ nhận máy.
“Alo?”
Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh của Vương Nguyệt Mai: “Mấy giờ rồi mà con vẫn còn chưa rời giường? Không phải hôm qua đã đồng ý với mẹ đi xem mắt với chàng trai kia sao.”
“......”
Vu Hạ nhắm mắt than thở một câu: “Tuổi của chàng trai trẻ tuổi kia hơn con tận 10 tuổi......”
Vương Nguyệt Mai nghe vậy liền không vui: “Hơn con 10 tuổi thì làm sao, so sánh tuổi tác sẽ làm tổn thương người khác con biết không? Hơn nữa điều kiện trong nhà người ta cũng tốt, bố mẹ đều làm trong cơ quan chính phủ, bản thân cũng tốt nghiệp nghiên cứu sinh đang làm trong một doanh nghiệp nhà nước, con còn có cái gì không hài lòng hả!”
Vu Hạ cau mày đưa điện thoại ra xa, dùng sức day huyệt thái dương, cô mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đón nhìn thời gian trên điện thoại.
Mới qua 7 giờ 5 phút sáng.
“......”
Điện thoại để chỗ khác vẫn còn lải nhải, Vu Hạ tức giận rời giường khi nhìn thấy mới chỉ 7h5 trên điện thoại, bùng nổ ngay lập tức.
Vương Nguyệt Mai: “Con phải đặt lời nói của mẹ vào trong lòng đi, chờ con qua 25 tuổi sẽ không tìm được người có điều kiện tốt như vậy, nhanh chóng rời giường chuẩn bị một chút.”
Vu Hạ hít một hơi thật sâu, nhịn cơn giận xuống: “Mẹ gửi cho con thời gian hẹn là mười rưỡi, bây giờ mới bảy giờ, con chuẩn bị cái gì? Có cái gì mà chuẩn bị?”
Bên kia, Vương Nguyệt Mai vẫn đang nói lý: “Mười rưỡi thì làm sao, con đi hẹn hò tốn mất bao nhiêu thời gian tắm rửa lại còn trang điểm, mẹ nói cho con biết, đừng có ăn mặc giống lúc chạy đi lấy tin tức, lôi thôi luộm thuộm, xấu mặt mẹ!”
“......”
Vương Nguyệt Mai: “Được rồi, con mau chóng rời giường chuẩn bị đi, đừng đến muộn, đến trước nửa tiếng đi.”
Thật không còn gì để nói, Vu Hạ đáp lời sau đó tắt điện thoại.
Sau khi tắt điện thoại vốn dĩ định tiếp tục ngủ thêm một lúc nữa, nhưng không biết tại sao nằm lăn lộn mãi vẫn không ngủ được.
Cuối cùng Vu Hạ đành phải nghe lời mở mí mắt nặng trịch ra, vén chăn xuống giường.
Đi vào trong phòng vệ sinh.
Vu Hạ vừa mới đem bàn chải đánh răng nhét vào miệng thì di động lại vang lên, lần này là Cố Noãn Dương.
Sau khi nhận điện thoại Vu Hạ liền bật loa ngoài.
“Hạ Hạ cậu dậy chưa, tớ đang ở bên ngoài mua đồ ăn sáng cậu ăn không tớ mua cho cậu một suất?”
Vu Hạ mơ hồ trả lời: “Được.”
Có lẽ là nghe thấy được âm thanh của bàn chải điện, Cố Noãn Dương hỏi: “Cậu đang đánh răng hả?”
“Ừm___”
Cố Noãn Dương: “Ồ, tớ ở gần quán bánh bao chiên cậu hay ăn, trừ bánh bao chiên ra cậu còn ăn thêm gì không tớ mua về cho?”
Vu Hạ nghĩ một lát: “Sữa đậu nành đi, phải ngọt nha.”
Lúc mới đi làm, đồng nghiệp mang cho cô một cốc đậu nành mặn, Vu Hạ không biết uống một ngụm liền muốn nôn luôn.
“Được, vậy cậu chờ tớ nhé, nửa tiếng nữa tớ về.”
Nói xong Cố Noãn Dương cúp điện thoại.
Sau khi rửa mặt xong Vu Hạ đứng trước gương, gần đây không trang điểm nên tình trạng da rất tốt.
Sau khi thoa kem dưỡng cô chỉ trang điểm nhẹ, tô thêm một chút son để khuôn mặt có khí sắc hơn, nhìn qua không tiều tụy là được.
Dù sao cô cũng không có dự định phát triển cùng với đối tượng xem mắt này, đồng ý gặp mặt chỉ để cho người giới thiệu không phải khó xử.
Trang điểm xong, Vu Hạ mở tủ tùy tiện lấy một áo cổ lá sen lượn sóng màu trắng, cùng một chiếc chân váy denim, mặc bộ này phù hợp với thời tiết 25 độ.
Cô vừa mới chuẩn bị xong thì Cố Noãn Dương cũng mang đồ ăn sáng về, Vu Hạ chạy ra chào đón rồi nhận đồ trên tay cô: “Cám ơn Dương Dương, vất vả cho cậu rồi ~”
“Không có gì, hôm nay không vội đúng lúc đi qua, tớ nhớ cậu thích ăn liền hỏi cậu một chút, tớ còn nghĩ cậu vẫn đang ngủ cơ.”
Vu Hạ khoát tay: “Đừng nhắc tới nữa.”
Cô đem đồ ăn đặt lên trên bàn: “Hôm nay vừa mớ qua bảy giờ mẹ tớ liền gọi điện thoại cho tớ bắt tớ dậy rồi.”
“Hả?” Cố Noãn Dương: “Sớm như vậy dì đã tìm cậu, có chuyện gì quan trọng sao?”
“Không.” Vu Hạ cạn lời: “Bảo tớ rời giường trang điểm sau đó đi xem mắt.”
“......”
Cố Noãn Dương: “Hơn cậu tận 10 tuổi, hai tháng nữa cậu mới 26 tuổi, chính xác mà nói là hơn cậu 11 tuổi......”
Chớp mắt một cái, Cố Noãn Dương: “Dì có thật sự nghiêm túc không vậy?”
Vu Hạ lắc đầu: “Mặc kệ bà ấy có nghiêm túc hay không, dù sao tớ chắc chắn không nghiêm túc là được.
Lần này là đồng nghiệp của mẹ tớ giới thiệu cho, lại là mẹ tớ cầu xin tớ đi, tớ không đi thì không hay cho lắm.”
“Được thôi.” Cố Noãn Dương: “Không sao, đến lúc đó cứ làm theo quy củ thôi.”
Nói xong Cố Noãn Dương dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Nhưng theo kinh nghiệm của tớ, loại đàn ông trung niên lớn tuổi như vậy độc thân chắc chắn có điểm gì đó, nếu không tại sao 36 tuổi rồi còn chưa kết hôn.”
“Hơn nữa sau khi nhìn ảnh đại diện và tên wechat của anh ta tớ thấy có chút bất thường.”
“......”
Cố Noãn Dương: “Nếu đi gặp một người đàn ông ảo tưởng về bản thân mình quá mức, cậu liền lặng lẽ gửi wechat cho tớ, tớ đi cứu cậu.”
Vu Hạ cười cười: “Được, nhưng tớ nghĩ anh ta không đến mức như vậy, lần đầu tiên hẹn hò đã gặp phải người đàn ông ảo tưởng.”
Cố Noãn Dương nhún vai: “Ai mà biết được, dù sao rừng lớn chim gì cũng đều có mà.”
“À đúng rồi.” Nói xong Vu Hạ đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Hôm nay cậu nói không vội hả, có thể thay tớ đến bệnh viện một chuyến không.”
“Bệnh viện? Đi làm gì thế?”
Vu Hạ: “Lần trước không phải đi quán bar quần áo tớ bị ướt sao, đúng lúc đó gặp Quý Thanh Dư anh ấy liền đưa áo khoác cho tớ mượn, hôm qua tớ vừa mới giặt xong cậu giúp tớ mang đến bệnh viện trả anh ấy.”
“Không phải nhà anh ta ở bên cạnh sao? Sao cậu đi một vòng lớn đến bệnh viện làm gì chứ.”
“Hả, vậy cũng được nhỉ.” Vu Hạ lúc này mới nhớ đến chuyện Quý Thanh Dư ở bên cạnh: “Vậy không có chuyện gì, lát nữa tớ đi xem mắt về rồi tự mang qua cũng được.”
Nghe vậy Cố Noãn Dương không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên mở miệng nói: “Từ từ!”
“Cái gì?”
“A___ý của tớ là, hôm nay đúng lúc tớ cũng đến bệnh viện lấy thuốc cho mẹ tớ, thuận tiện giúp cậu luôn cũng được.”
“Như vậy hả.” Vu Hạ cũng không nghĩ nhiều, “Vậy cậu chờ tớ một chút, tớ đi tìm túi đựng để cho áo vào đã.”
Cố Noãn Dương cười cười chớp mắt: “Đi đi.”
Ăn xong bữa sáng xong Vu Hạ thay quần áo rồi đến chỗ hẹn trước như Vương Nguyệt Mai bảo.
Địa điểm gặp là một quán cafe mới mở, cách Minh Đô Hoa Thành cũng không xa, lái xe 5 phút là tới.
Không qua bao lâu một người mặc tây trang màu nâu sẫm đeo gọng kính đen, người đàn ông trung niên diện mạo không hấp dẫn là mấy đẩy cửa đi vào.
Đồng thời cũng nhìn qua bên này.
Bốn mắt nhìn nhau, Vu Hạ lịch sự cong khóe môi.
Cô theo bản năng nhìn vào điện thoại, vừa vặn đúng mười rưỡi, một phút cũng không thiếu.
Rất nhanh người đàn ông liền đi tới: “Xin chào, cô là Vu Hạ đúng không?”
Vu Hạ gật đầu: “Đúng vậy.”
Nói xong người đàn ông ngồi xuống phía đối diện cô, lịch sự vươn tay: “Xin chào, tôi là Vương Trạch Tâm.”
Vu Hạ cũng nâng bay bắt lại anh ta: “Xin chào.”
Rút tay lại, Vu Hạ cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt.
Nếu cô nhìn không nhầm thì anh ta cao khoảng 1m75 1m76, vóc dáng trung bình, mặt vuông, về phần diện mạo......
Vu Hạ liền nhớ lại lần trước Vương Nguyệt Mai miêu tả, hai chữ “hiền lành”, bây giờ nhìn thấy, còn rất......hiền lành.
Cho đến hiện tại ấn tượng của Vu Hạ về người đàn ông trước mặt không tính là tốt nhưng ít ra cũng không ghét bỏ.
Nhưng hành động tiếp theo của anh ta khiến Vu Hạ mở rộng tầm mắt.
Sau khi ngồi xuống việc đầu tiên Vương Trạch Tân làm là uống một ngụm cafe, tiếp đó bắt đầu đánh giá cô: “Nghe người giới thiệu nói cô mới tốt nghiệp được vài năm, cũng chưa từng có bạn trai?”
Vu Hạ gật đầu: “Đúng vậy.”
Nghe vậy Vương Trạch Tân gật đầu, trên mặt tỏ ra vẻ hài lòng: “Nghe nói cô làm phóng viên công tác ở đài truyền hình?”
Vu Hạ gật đầu: “Ừm, là đài truyền hình.”
“Ra là vậy.” Vương Trạch Tân nghiêng người về phía trước: “Nếu sau này chúng ta về chung một nhà tôi hy vọng cô có thể nghỉ việc, chuyên tâm ở nhà chăm sóc con cái và bố mẹ tôi.
Bởi vì người trong nhà tôi đều rất truyền thống, bố mẹ tôi không thích công việc phóng viên xuất đầu lộ diện* như thế này.”
*Xuất đầu lộ diện: chỉ người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện mang ý nghĩa mỉa mai.
Vu Hạ nhíu mày.
Không đợi cô trả lời Vương Trạch Tân lại tiếp tục nói: “Hôm nay cô Vu có trang điểm không.”
Vu Hạ: “Có trang điểm.”
Ánh mắt Vương Trạch Tân vẫn đang nhìn vào mặt cô: “Là như thế này, có rất nhiều hóa chất trong mỹ phẩm không tốt cho sức khỏe.
Nếu dùng mỹ phẩm kém chất lượng sau này có thể khiến đứa con bị dị tật, tôi cũng không muốn con mình bị dị tật.
Dù sao thì sau này chúng ta cũng nhìn nhau bằng bộ mặt thật.”
“......”
“Mạo muội hỏi một câu, cô Vu có từng phẫu thuật mỹ chưa?”
Vu Hạ giương mắt nhìn qua.
Thấy vậy, người kia ho nhẹ hai tiếng: “Thật ngại quá, tôi biết hỏi điều này có chút không phải phép, ý của tôi là cô Vu rất xinh đẹp, ngoại hình phù hợp với mọi mong muốn của tôi, cho nên tôi muốn hỏi một chút là cô nguyên bản hay đã sửa rồi?”
“Không chỉnh.”
Nói xong Vu Hạ quay mặt đi, đúng như lời Cố Noãn Dương nói, trái đất nhỏ như vậy, lần đầu tiên đi xem mắt liền gặp phải người đàn ông ảo tưởng.
Sau đó Vương Trạch Tân mặt vẻ đắc chí giới thiệu về bản thân.
“Tôi nghĩ cô cũng đã biết đại khái về tôi, bố mẹ tôi làm trong cơ quan chính phủ, tương lai cũng nghỉ hưu có bảo hiểm.”
“Tôi là người tốt nghiệp nghiên cứu sinh, nếu tôi nhớ không nhầm thì cô tốt nghiệp khoa chính quy bình thường nhỉ? Nhưng cũng chẳng liên quan, con gái có thể học đến khoa chính quy đã làm tốt lắm rồi.”
“......”
“Tôi làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, tiền lương của tôi là hơn 6000 tệ sau khi đóng 5 khỏan bảo hiểm và một quỹ nhà ở.”
Nói xong anh ta lại nhìn cô từ trên xuống dưới, nói: “Đủ để nuôi cô với con cái.
Tôi cảm thấy điều kiện của tôi đối với cô mà nói hẳn là không tồi, tôi đối với diện mạo và dáng người của cô rất vừa lòng, đặc biệt là cô chưa từng có bạn trai.”
Vu Hạ nhíu mày, nói một câu dài nhất trong buổi gặp mặt ngày hôm nay: “Mạo muội hỏi một câu, anh đã từng có mấy người bạn gái cũ rồi?”
Vương Trạch Tân không coi trọng điều này: “Tôi có bốn người bạn gái cũ, nhưng tôi nghĩ điều này với một người đàn ông mà nói không phải là vấn đề lớn.”
“......”
–
Bên kia, Cố Noãn Dương cũng mang áo khoác tới bệnh biện.
“Xin chào, xin hỏi văn phòng của bác sĩ Quý Thanh Dư ở tầng mấy ạ?”
Y tá: “Ở tầng 15, cô tìm bác sĩ Quý có chuyện gì sao?”
“Tôi đến đưa đồ cho bác sĩ Quý.”
Y tá: “Vậy tôi đưa cô đi qua đó, cô đi theo tôi.”
Cố Noãn Dương cười: “Cám ơn cô.”
Đi đến văn phòng tầng 15, y tá lại quay đầu nói: “Bác sĩ Quý không thích phụ nữ khác vào văn phòng, chúng ta đợi bên ngoài là được rồi.”
Nói xong y tá thay cô gõ cửa: “Bác sĩ Quý, có người tìm.”
Rất nhanh Quý Thanh Dư liền đẩy cửa văn phòng đi ra, thấy cửa đẩy ra thấy Cố Noãn Dương đứng ngoài cửa liền ngạc nhiên, lịch sự mở miệng: “Xin chào Cố tiểu thư.”
Cố Noãn Dương cười: “Không ngờ bác sĩ Quý còn nhớ rõ tên của tôi nha?”
Quý Thanh Dư rũ mắt: “Cô là bạn của Vu Hạ.”
Nghe vậy Cố Noãn Dương nhướn mi, khóe miệng cong lên, sau đó đưa túi đựng áo khoác cho anh: “Cái này Hạ Hạ bảo tôi thay cô ấy đưa cho anh.”
Quý Thanh Dư nhận túi đựng đồ nhíu nhíu mày: “Vu Hạ đâu?”
Vừa dứt lời Cố Noãn Dương cầm điện thoại giả vờ nghe điện thoại: “À bây giờ tôi đang ở bệnh viện đưa đồ hộ Vu Hạ, sắp về rồi.
Hả, cái gì cơ? Vu Hạ đi đâu cơ? Hôm nay Vu Hạ đi xem mắt?”
Nghe vậy sắc mặt Quý Thanh Dư liền tối sầm xuống.
Trong lúc diễn Cố Noãn Dương còn dành thời gian liếc anh một cái, sau đó lại tiếp tục: “Hả, à tôi nhớ rồi, Vu Hạ hôm nay xem mắt trong một quán cafe mới mở tên là Blue ở đường Hồ Tân bên kia, tôi nhớ hình như là khoảng mười rưỡi, bây giờ chắc là đang gặp nhau rồi.”
Quý Thanh Dư cúi đầu nhìn thời gian, 10h45.
“À được được được, vậy giờ tôi qua liền.”
Nói xong Cố Noãn Dương giả vờ cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn ăn: “Bác sĩ Quý vừa mới nói gì cơ? Ngại quá tôi không nghe thấy.”
Quý Thanh Dư không nhìn cô, thản nhiên nói ‘không có gì” rồi xoay người rời đi.
Tại chỗ Cố Noãn Dương nhìn cánh cửa văn phòng sắp hỏng nhịn không được cười ra tiếng.
Trong văn phòng, Chu Ngôn Hạ thấy Quý Thanh Dư quay lại với vẻ mặt lạnh lùng, anh cách xa vài mét cũng đã thấy rét run toàn thân.
“Có chuyện gì vậy, mới đi ra ngoài một chuyến đã thành như vậy, không phải có người tìm cậu sao?”
Nói xong Chu Ngôn Hạ nhìn thấy túi đựng áo khoác trên tay anh: “Đây không phải là bộ không thể đụng tới của cậu sao? Không phải cậu đưa cho 1530 rồi sao, cô ấy vừa đến đưa đồ à?”
Quý Thanh Dư: “Không phải, là bạn của cô ấy.”
“Sao cô ấy không tới?”
Sắc mặt Quý Thanh Dư liền tối sầm: “Đi xem mắt.”
“Cái gì?” Chu Ngôn Hạ không thể tin được nhìn anh: “Vậy cậu còn ở đây làm gì? Người ta đã đi xem mắt rồi, nếu cậu không hành động thì không còn cơ hội đâu.”
Dừng vài giây Quý Thanh Dư bỗng nhiên đứng dậy, lấy chiếc áo khoác chạy nhanh ra ngoài.
Chu Ngôn Hạ: “Đi đâu vậy?”
“Bắt người.”
——————-
Suy nghĩ của tác giả:
Tiểu Quý chỉ thiếu hứng thú..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook