Hạ Dài FULL
-
40: Quý Thanh Dư Muốn Thêm Bạn Là Bạn Tốt
Mà Vu Hạ ở trong phòng bệnh đối với tin đồn đang lan truyền bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Thời tiết buổi chiều cũng không tệ lắm, gió trong lành nắng chói chang, y tá đỡ Vu Hạ xuống dưới lầu ngồi trên ghế dài hơi nắng.
Đã lâu rồi chưa tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, hôm nay mới được cảm nhận ánh nắng Vu Hạ không nhịn được nhắc một câu: “Thà rằng phơi nắng còn hơn, mấy hôm nay nằm trên giường đến mốc rồi.”
Nghe vậy y tá nhỏ không nhịn được cười: “Người sao có thể mốc được chứ!”
Nói xong đúng lúc y tá nhỏ ngẩng đầu lên vừa đúng lúc nhìn thấy Quý Thanh Dư từ trong đại sảnh đi ra, cô ấy ‘a’ một tiếng: “Kia là bác sĩ Quý đúng không?”
Vu Hạ nhìn theo ánh mắt của cô ấy, quả nhiên thấy một dáng người quen thuộc.
Y tá nhỏ lại hỏi tiếp: “Cô Vu, cô là bạn học cùng lớp cấp ba của bác sĩ Quý đúng không?”
Chuyện này ở bệnh viện đã sớm không còn là bí mật, Vu Hạ gật đầu: “Ừm.”
Nghe vậy y tá nhỏ liền phấn khích: “Thật ngưỡng mộ cô có thể trở thành bạn cùng học với bác sĩ Quý, có thể nói cho tôi biết dáng vẻ của bác sĩ Quý hồi cấp ba trông như thế nào không? Nhất định là rất đẹp trai, rất nhiều người theo đuổi đúng không?”
Nghe lời nói của cô ấy, Vu Hạ không lập tức trả lời ngay, giống như đang quay về hồi ức, đã từ rất lâu rồi cô không chủ động nhớ lại dáng vẻ của Quý Thanh Dư khi học cấp ba.
Qua một lát sau, Vu Hạ chậm rãi mở miệng: “Ừm...anh ấy hẳn là người nổi bật nhất trong trường, năm nào cũng đứng đầu, giáo viên và bạn học đều rất thích anh ấy.”
“Wow.”
Nghe Vu Hạ nói như vậy, trong mắt của cô y tá nhỏ càng sùng bái hơn: “Năm nào cũng đứng thứ nhất, thật lợi hại a! Vậy lúc Quý Thanh Dư vẫn còn đi học có phải rất đẹp trai không, khẳng định cũng có nhiều người theo đuổi anh ấy nhỉ?”
“Ừm.” Vu Hạ nhẹ nhàng gật đầu: “Là rất đẹp trai.”
Thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy năng lượng hẳn là để nói về anh.
“Cô cùng bác sĩ Quý lúc còn học cấp ba chắc là quan hệ bạn bè rất tốt nhỉ?”
Vu Hạ hơi sửng sốt, quay đầu nhìn: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Ừm...” Y tá nhỏ nghĩ nghĩ: “Bởi vì chúng tôi chưa từng thấy bác sĩ Quý để tâm đến bệnh nhân khác giới nào như vậy cả.”
Vu Hạ mím môi, trong lòng tràn ra một tia chua xót, nếu là mấy năm về trước, cô cũng có thể có những suy nghĩ giống với cô y tá này.
Nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác, cô không còn ôm tâm tư nữa, nhìn về góc độ khác nhiều hơn trước.
Mà cái gọi là ‘để tâm’ như trong miệng cô y tá nói chẳng qua chỉ là Quý Thanh Dư có giáo dưỡng lương thiện mà thôi, không có ý tứ khác.
Giống như chai sữa ở thời cấp ba kia, nếu là một người khác Quý Thanh Dư cũng sẽ làm như vậy.
Sau khi thu hồi lại suy nghĩ, Vu Hạ cười cười: “Chẳng qua là bởi vì cùng học cho nên mới chiếu cố một chút mà thôi.”
“Được thôi.”
Y tá nhỏ gật gật đầu hỏi tiếp: “Vậy hồi cấp ba bác sĩ Quý có bạn gái không? Hoặc là có người mình thích gì đó?”
Vu Hạ rời tầm mắt, mấp máy môi: “Cái này tôi không biết, bởi vì chúng tôi thật ra không thân cho lắm.”
“Hả? Soái ca và mỹ nữ như vậy mà không thân nhau sao?”
Y tá nhỏ cười cười: “Cô Vu xinh đẹp như vậy, cấp ba hẳn là có rất nhiều người theo đuổi đúng không?”
Nhớ tới chính mình hồi cấp ba, Vu Hạ lắc lắc đầu: “Lúc tôi còn học cấp ba không có gì thu hút cả, không thể so được với bác sĩ Quý.”
Nói xong không đợi cô y tá nhỏ trả lời Vu Hạ liền nói trước: “Được rồi, tôi cũng có chút mỏi, chúng ta trở về đi.”
–
Ngày kế tiếp.
Cố Noãn Dương cùng Trần Triệt sáng sớm liền tới bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho cô, tới cùng còn có Vương Nguyệt Mai.
Trong phòng bệnh, Vương Nguyệt Mai lải nhải với Vu Hạ: “Con nói xem đứa nhỏ này, xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng như vậy cũng không nói với mẹ con một tiếng.
Nếu mẹ không bất ngờ mang đồ đến nhà con thì mẹ cũng không biết con bị thương.”
Trần Triệt nghe vậy nói chen vào: “Dì à, Tiểu Hạ cũng là sợ dì lo lắng mới không nói cho người biết.”
Nghe thấy lời này Vương Nguyệt Mai trực tiếp chuyển cơn giận sang người Trần Triệt: “Con cái đứa nhỏ này cũng thế, lúc trước nghe lời dì chăm sóc Tiểu Hạ thật tốt, cái này thì được nhưng lần này con còn thông đồng với nó gạt dì, lần sau gặp mẹ con dì sẽ nói cho bà ấy biết.”
“Aizz đừng___”
Nhắc tới Hứa Thư Ý, Trần Triệt liền đầu hàng: “Xin lỗi dì, đều là lỗi của con, dì yên tâm, lần sau con nhất định sẽ nói cho dì biết.”
Vương Nguyệt Mai nhìn anh một cái: “Không có lần sau đâu nhé.”
“......”
Thấy Vương Nguyệt Mai không nói gì nữa Vu Hạ mới thở dài nói: “Mẹ, người không cần lo lắng, con thực sự không sao, cái chân này qua mấy ngày nữa là khỏi rồi.”
Vương Nguyệt Mai liếc cô một cái, hừ nói: “Lần sau không được viện cớ này nữa, phòng kia của con còn không ở được.
Vừa đúng lúc theo mẹ về nhà mẹ nấu canh xương hầm, bồi bổ cho con thật tốt.”
Nghe vậy Vu Hạ nhanh chóng nói: “Không cần, con có chỗ ở rồi.”
Vương Nguyệt Mai đột nhiên thay đổi giọng điệu: “Đừng nghĩ là mẹ không biết, con bị chủ nhà đuổi ra ngoài rồi, con đi đâu ở? Ăn ngủ ở ngoài đường hả?”
Vu Hạ dần mất đi kiên nhẫn: “Con đã nói với Dương Dương rồi, tạm thời con sẽ ở nhà của cậu ấy.”
Vương Nguyệt Mai: “Ở nhà người khác còn ra thể thống gì nữa, con cũng đâu phải không có nhà!”
Thấy hai người không ai nhường ai, còn làm lớn chuyện hơn, Cố Noãn Dương vội vàng giảng hòa: “Dì à, nhà của con rất gần bệnh viện, chính là con phố Hoa Thành ở sau bệnh viện, nếu có chuyện gì xảy ra thì đến bệnh viện sẽ tiện hơn.
Hơn nữa Hạ Hạ ở cùng con cũng tiện chăm sóc cô ấy, con cũng có thể hầm canh xương! Thật mà!”
Vu Hạ cũng mở miệng phụ họa: “Đúng đúng đúng, tay nghề của Dương Dương thật sự rất tốt! Thật đó!”
Cố Noãn Dương trông cả người và mặt đều vô hại, miệng lại ngọt, Vương Nguyệt Mai có ấn tượng rất tốt về cô.
Bà nhìn Cố Noãn Dương, lại nhìn Vu Hạ, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Lại nói chuyện thêm một lát nữa, Cố Noãn Dương và Trần Triệt cùng đi xuống định lái xe qua đây.
Mới vừa đi chưa được bao lâu, Quý Thanh Dư liền đẩy cửa tiến vào.
Mặc dù anh vẫn chưa gặp Vương Nguyệt Mai bao giờ nhưng Vu Hạ lớn lên đã kế thừa được vẻ đẹp của Vương Nguyệt Mai, hiện tại hai người đang ngồi cùng nhau nữa, không khó để nhìn ra quan hệ của hai người.
Thấy vậy Quý Thanh Dư thản nhiên cất bước đi vào, lễ phép gật đầu: “Chào dì, con là bạn cùng học cấp ba của Vu Hạ, cũng là bác sĩ điều trị của Vu Hạ.”
Vương Nguyệt Mai hơi sửng sốt khi thấy một bác sĩ đẹp trai đi vào, chưa kịp nghĩ liền cười đáp lại: “Xin chào xin chào.”
Quý Thanh Dư đem ánh mắt dừng trên mặt của Vu Hạ: “Nghe nói hôm nay cậu xuất viện, tôi qua đây xem xem có việc gì cần giúp đỡ không.”
Vu Hạ cũng không nghĩ tới Quý Thanh Dư sẽ đặc biệt qua đây một chuyến, lúc này đầu óc cô vẫn hơi choáng váng, cô lắc đầu: “Không có, thủ tục xuất viện đã làm xong rồi.”
Quý Thanh Dư gật đầu dặn dò: “Sau khi về nhà phải chú ý đến ăn uống, chú ý đến chế độ dinh dưỡng, có thể ăn nhiều thức ăn giàu protein, giàu canxi, vitamin từ thực vật, những thực phẩm cung cấp dinh dưỡng để phục hồi xương bị gãy, hỗ trợ quá trình liền xương.
Cũng có thể dùng thuốc để điều trị, ví dụ như thuốc giảm đau và chống viêm, thuốc Đông Y giúp khôi phục và lưu thông tuần hoàn máu.”
“......”
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy mới nghe được Quý Thanh Dư nói một đoạn dài.
Không đợi cô trả lời lại, Vương Nguyệt Mai đã thay cô trả lời: “Cảm ơn con Tiểu Quý, con vừa nói con là bạn học cấp ba cùng Vu Ha nhà dì đúng không?”
Quý Thanh Dư nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy dì.”
“Vậy con bằng tuổi với Vu Hạ nhà dì?”
Nghe vậy Vu Hạ nháy mắt liền biết được Vương Nguyệt Mai muốn nói cái gì, nhanh chóng ngăn bà lại: “Mẹ, chúng ta cần phải đi rồi.”
Vương Nguyệt Mai đẩy bàn tay đang tới gần của Vu Hạ ra: “Con cái đứa nhỏ này sao không lễ phép như vậy chứ.”
Sau khi nói xong Vu Hạ, Vương Nguyệt Mai lại cười cười nhìn Quý Thanh Dư: “Tiểu Quý có bạn gái chưa?”
Thái độ Quý Thanh Dư vẫn nhã nhặn như cũ: “Chưa có ạ.”
Vương Nguyệt Mai cười: “Không có thì tốt, không có thì tốt.”
“......”
Vu Hạ xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống đất, sợ Vương Nguyệt Mai nói thêm điều gì đó xấu hổ hơn cô liền nhanh chóng ngăn bà lại: “Mẹ, Trần Triệt và Cố Noãn Dương còn có việc khác đều xin phép tới đây đón con, đừng chậm chễ thời gian của người ta nữa.”
Thấy vậy Quý Thanh Dư cũng nói theo: “Nếu vậy con xin phép không làm phiền nữa.”
Nói xong Quý Thanh Dư gật đầu: “Tạm biệt dì.”
“Được, tạm biệt tạm biệt, có thời gian đến nhà dì chơi.”
Quý Thanh Dư: “Vâng thưa dì.”
Nói xong Quý Thanh Dư xoay người đi ra phía ngoài cửa.
Vu Hạ nhịn không được liền thấp giọng nói: “Mẹ làm gì vậy, mẹ có biết con thực sự rất ngại không!”
Vương Nguyệt Mai không cho là vậy: “Xấu hổ cái gì, có cái gì mà xấu hổ, nếu con thực sự phấn đấu cho riêng mình mẹ còn phân tâm sao, tiểu Quý nhà người ta còn chưa xấu hổ con còn nhiều chuyện.
Hơn nữa nhìn Tiểu Quý nhà người ta đẹp trai lịch sự, lại còn học cùng nhau, có thể phát triển được thì phát triển thôi!”
Vu Hạ bất đắc dĩ: “Mẹ____”
“Bảo con với Trần Triệt con không muốn, giới thiệu cho con cũng không muốn, lớn như vậy mà cũng chưa từng có bạn trai, con sắp 30 tuổi đến nơi rồi mà không sốt ruột chút nào sao? Lẽ nào con muốn sống một mình cô độc hết quãng đời còn lại?”
“......”
Vu Hạ: “Con rõ ràng chỉ mới 25 tuổi, sao đến miệng mẹ lại thành sắp 30 rồi?”
“......”
Đoạn đối thoại tuy rằng âm thanh rất nhỏ nhưng Quý Thanh Dư vẫn bắt chuẩn xác câu ‘lớn như vậy mà chưa từng có bạn trai’ kia.
Nghe vậy trái tim Quý Thanh Dư nhịn không được đập thình thịch.
Vu Hạ vẫn luôn độc thân, đó có nghĩa là anh vẫn đang có cơ hội.
–
Nhà Cố Noãn Dương rất gần bệnh viện, lái xe 5 phút là tới, sau khi sắp xếp ổn thỏa xong, Vương Nguyệt Mai mới rời đi cùng Trần Triệt.
Vu Hạ: “Cảm ơn cậu nha Dương Dương, nếu không tớ thực sự phải về kia ở với mẹ.”
Cố Noãn Dương khoát tay: “Không sao không sao, dù sao tớ cũng không thường xuyên ở đây, bình thường tớ toàn về ở với bố mẹ, cậu cứ yên tâm ở đây đi.”
Ngôi nhà này được bố mẹ cô ấy tặng năm 18 tuổi, trang trí phong cách rất nữ tính.
Nhưng chẳng qua sau đó Cố Noãn Dương lại đến phía Bắc học đại học, sau khi đi làm cũng về nhà ở, bởi vì trong nhà có bảo mẫu nên cơm một ngày ba bữa không cần phải lo.
Vu Hạ gật đầu: “Cám ơn cậu Dương Dương, chờ chân tớ khỏi tớ sẽ tìm phòng dọn ra ngoài.”
“Haizz, không cần đâu, dù sao thì tớ cũng không ở đây, phòng này cũng coi như bỏ trống, coi như cậu trông nhà giúp tớ.
Nếu cậu thực sự áy náy thì mỗi tháng cậu mời tớ đi ăn lẩu tê cay một lần là được rồi.”
Vu Hạ cười cười, cô biết Cố Noãn Dương là có ý tốt nhưng cô cũng có tính toán riêng của mình, đơn giản gật gật đầu.
Cố Noãn Dương đợi đến khi đồ ăn Vu Hạ gọi bên ngoài ship đến, giúp cô mang đồ ăn vào rồi mới rời đi.
Trước khi đi còn không quên dặn Vu Hạ buổi tối muốn ăn cái gì thì nhắn wechat cho cô ấy, buổi tối cô sẽ mang về.
Sau khi Cố Noãn Dương đi, Vu Hạ liền mở máy tính ra sửa chữa bản thảo đã được gửi về trước đó, nháy mắt liền qua buổi chiều.
Năm giờ chiều, Vu Hạ nhận được tin nhắn của Cố Noãn Dương hỏi cô buổi tối muốn ăn cái gì.
Vu Hạ nghĩ nghĩ, cúi đầu gõ ba chữ: Lẩu tê cay.
Bên đối diện rất nhanh liền trả lời.
[Cố Noãn Dương: Mỹ nữ đều nghĩ giống nhau.]
Ước chừng khoảng nửa giờ, Cố Noãn Dương liền đem hai hộp lẩu tê cay thơm ngào ngạt trở về.
Sau khi ăn xong, Cố Noãn Dương nhận điện thoại, sau đó mở miệng nói: “Hạ Hạ, tớ có việc về nhà một chuyến, buổi tối mới trở về, cậu đi ngủ trước đi không cần chờ tớ.”
Vu Hạ gật đầu: “Cậu đi đường cẩn thận, nếu muộn quá thì cậu cứ ngủ ở nhà cậu đi, một mình tớ không sao đâu.”
“Được, nếu không về tớ sẽ gọi điện cho cậu.”
Vu Hạ: “Được, đi đường cẩn thận.”
Sau khi Cố Noãn Dương đi rồi, Vu Hạ từa vào đầu giường kiểm tra điện thoại một lát, đến mười giờ tối Vu Hạ nhận được tin nhắn của Cố Noãn Dương nói đêm nay không trở về.
Sau khi trả lời tin nhắn, Vu Hạ mới chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Lúc cô đang mơ mơ màng màng buồn ngủ thì điện thoại trên đầu giường vang lên một tiếng.
Cô mở to mắt, sờ điện thoại trên tủ đầu giường, mở ra.
Trong phòng rất tối, ánh sáng màn hình di động khiến Vu Hạ phải híp mắt, sau khi điều chỉnh độ sáng Vu Hạ mới nhìn thấy rõ tin nhắn kia.
Là một yêu cầu kết bạn.
Lúc thấy rõ tin nhắn hiện trên màn hình, trái tim Vu Ha nhịn không được liền đập nhanh, nháy mắt liền không cảm thấy buồn ngủ nữa.
Đó là khi cô đã đắm chìm vô số lần vào trong quá khứ của màn đêm, trộm đưa dãy số đó vào trong danh bạ rồi học thuộc làu làu.
Ảnh đại diện là bức ảnh trắng tinh và lời nhắc kết bạn bên dưới—–
Quý Thanh Dư muốn thêm bạn là bạn tốt.
—————
Lời của tác giả:
Hú—– rốt cuộc cũng không còn chướng ngại, có thể cho tiểu Quý theo đuổi người ta..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook