Hạ Của Anh
-
Chương 5
***
– Đỉnh ghê.
– Ngoại trừ câu này ra tôi không biết còn có thể nói được gì.
Tôi cầm tờ báo tôi vốn chẳng định đọc cùng lá thư tôi nóng lòng muốn đọc ngồi lên ghế.
Lúc bóc thư, tôi cảm thấy giờ phút này cần một chén rượu mơ hảo hạng làm bạn cùng tôi.
Đây cũng là lý do mình chọn tên “Ngày hạ” cho truyện thay vì để nguyên Hán Việt là Trường Hạ.Trước giờ tôi chưa từng hỏi cậu hàng xóm của tôi làm nghề gì, chỉ cảm thấy giống như tôi, tóm lại là không đi làm.
Trong số những người tôi quen biết, không có cô gái nào có cái tên này hết.Chẳng ngờ cậu ấy còn biết làm nước hoa.
Tôi không dám chắc chắn, hơn nữa càng muốn nhớ ra mùi hương trên người cậu ấy thì càng cảm thấy mơ hồ.
Cậu ấy đặt chậu hoa xuống, cầm chiếc xẻng nhỏ đi tới, tôi cố ý bước lên trước, sau đó ngửi thấy mùi hương trên người cậu ấy.
Đầu tháng sáu, thành phố này như mắc bệnh thần kinh, mới năm phút trước trời còn quang đãng trong xanh, năm phút sau mây đen đã ùn ùn kéo tới.– Đỉnh ghê.
– Ngoại trừ câu này ra tôi không biết còn có thể nói được gì.
Cậu ấy đặt chậu hoa xuống, cầm chiếc xẻng nhỏ đi tới, tôi cố ý bước lên trước, sau đó ngửi thấy mùi hương trên người cậu ấy.
Nói thật, từ nhỏ đến lớn tôi đều tự cảm thấy bản thân không tệ.
Mặc dù không thể trở thành “con nhà người ta”, song ít ra tôi đẹp trai, thành tích học tập cũng không có vấn đề gì.
Tuy rằng mấy năm nay không được hot như ngày xưa, nhưng trước đây năm nào cũng có mấy cô tỏ tình với tôi.Lần này phong thư không ướt, nét chữ không bị nhòe.
Tôi có thể chắc chắn một trăm phần trăm, phong thư này và phong thư ngày hôm qua của cùng một người.Cái gì mà nước hoa, hương liệu, tôi chẳng hiểu gì hết, cho nên cũng chẳng biết phải nói gì.
Kỳ thực tôi chưa từng đọc những tờ báo này, đa phần đều dùng để lau thủy tinh.
Cảm giác này giống hệt như lúc bạn nhìn chằm chằm vào một chữ hồi lâu sẽ sinh ra cảm giác rõ ràng mình có biết chữ đó nhưng lại cảm thấy càng cố gắng thì càng không nhớ nổi.Cũng không biết tôi nói chuyện có vấn đề hay vì lý do nào khác, bầu không khí giữa hai chúng tôi trở nên vô cùng kỳ quái.
Báo vừa được giao đến nhà, tôi đã mở cửa ra ngoài lấy luôn.
Tôi sờ túi một hồi nhưng lại chẳng tìm thấy chìa khóa đâu.
Tôi không chịu được cảm giác này bèn cầm chiếc xẻng nhỏ nói câu cảm ơn rồi vội vàng chạy biến.
Mũi của tôi ngửi mùi thịt thì còn ổn, nhưng ngửi mùi nước hoa thì không ổn lắm, hiểu nhầm người ta lại không hay.
Hay như người viết “thư tình” cho tôi.Tôi cầm giấy viết thư lên, mùi hương bên trên đã nhạt đi không ít.
Tôi cảm thấy mùi hương này vô cùng giống với mùi tôi vừa ngửi được trên người người kia, song tôi thực sự không dám chắc chắn.Đi tới cạnh ghế thư giãn của mình rồi mới nhớ ra mục đích quan trọng nhất của tôi không phải mượn xẻng mà là ngửi mùi hương trên người cậu ấy.
Tôi lập tức liếc nhìn chữ ký phía dưới để biết người này là ai.Tôi cầm giấy viết thư lên, mùi hương bên trên đã nhạt đi không ít.
Tôi cảm thấy mùi hương này vô cùng giống với mùi tôi vừa ngửi được trên người người kia, song tôi thực sự không dám chắc chắn.
Chúng tôi đều trồng rất nhiều hoa, tôi trồng thẳng ngoài vườn luôn, trận mưa to quét qua phá sạch của tôi rồi.
Cậu ấy thông minh hơn tôi nhiều, trồng trong chậu, thời tiết xấu thì bê vào trong nhà.
Quan trọng là tôi không dám tin tưởng vào bản thân.
Cơn mưa đến cũng nhanh, đi cũng vội, tôi chỉ tắm ào qua một cái, mặt trời bên ngoài đã chiếu rọi rạng rỡ.Mũi của tôi ngửi mùi thịt thì còn ổn, nhưng ngửi mùi nước hoa thì không ổn lắm, hiểu nhầm người ta lại không hay.
Quay về phòng ngủ nằm, tôi cứ cảm thấy có thể nhìn thấy ánh sáng từ nhà bên rọi qua cửa sổ nhà mình.Tôi đứng ở nơi đó, tay cầm cây xẻng của cậu hàng xóm, đọc xong lá thư tình kia.
Dường như cậu ấy hơi rối, tôi bèn đùa cậu ấy:
Đây cũng là lý do mình chọn tên “Ngày hạ” cho truyện thay vì để nguyên Hán Việt là Trường HạTôi thầm nghĩ, người này coi tôi như đối tượng để trút bầu tâm sự.
Người đó nói với tôi bà cụ mà mình luôn giúp đỡ đã mất tối qua, người đó không nói quá chi tiết về chuyện này, chỉ cảm khái, biến cố trong cuộc đời con người quá nhiều, không biết sẽ kết thúc vào thời khắc nào.
Sau khi thích ứng bóng tối, ngược lại cũng không cảm thấy có gì bất tiện.
Tôi đứng dậy bật đèn lớn, cuối cùng chắc chắn là mất điện rồi.
– Chào buổi chiều.
– Tôi vẫy tay chào cậu ấy theo thói quen.Thực ra khi đọc được đoạn này trong lòng tôi không dễ chịu chút nào.
Mặc dù cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa từng trải qua chuyện sinh li tử biệt, vậy mà khi cứu một nhóc mèo rồi bị xe đâm nằm viện, tôi đã nghĩ rất nhiều thứ được mất.
– Xin chào.
Tôi ngồi ở đó, nhắm mắt hít sâu một hơi tờ giấy kia rồi buông xuống, đứng dậy đi về phía hàng rào ngăn cách hai nhà.Bây giờ nói ra thì có vẻ rất buồn cười, nhưng thật sự tôi đã nằm suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc đời mình trong lúc nằm trên xe cứu thương.
Đã tám giờ hơn rồi, trời cũng tối sầm.
Cậu hàng xóm của tôi đã chuyển tới đây nửa năm rồi, có vẻ cũng ở một mình giống tôi.
Tuy vậy so với tôi, người ta có hơn một chú chó Alaska bầu bạn.
Cho đến khi đọc xong lá thư, nhìn thấy câu “hôm nay cũng vẫn thật lòng thích anh”, tôi không nhịn được bật cười.
Tôi vẫn luôn cho rằng việc nhận được thư tình có cảm giác giống như được nếm trái anh đào chín đầu tiên cuối xuân đầu hạ.
Người này có cảm giác bướng bỉnh đáng yêu, dường như coi câu nói ấy như một nghi thức không thể thiếu.
Tôi đứng ở đó, nhìn nó rồi chợt mỉm cười, chưa nhìn thấy ai phơi áo mưa như vậy bao giờ.
Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng chó sủa.Tôi gấp thư lại, mang vào trong nhà.
Vào nhà rồi mới nhớ ra tay vẫn cầm cây xẻng của cậu hàng xóm.
Tôi nói:
– Đúng thật là…Đằng nào cũng đã mượn rồi, thôi thì dùng tạm vậy.
Đặt phong thư thứ hai cùng với phong thư thứ nhất xong, tôi ra ngoài sửa sang lại những bông hoa đáng thương như sắp héo úa của tôi.
Tôi thực sự không được hoan nghênh thế sao?
Hôm qua trời vừa mới mưa, hôm nay thời tiết đẹp vô cùng.Tôi không giỏi việc chăm hoa, nhìn nhà hàng xóm trồng đẹp thế kia, thực ra tôi cũng muốn hỏi thăm cậu ấy mấy chiêu.
Nhưng rõ ràng cậu ấy chẳng muốn nói nhiều với tôi, mỗi lần nhìn thấy tôi đều vội vàng xoay người chạy.
Vì thế, những bông hoa đáng thương của tôi chỉ có thể kéo dài chút hơi tàn dưới bàn tay tôi.
Tôi hỏi cậu ấy:
Nhãi con này vẫy đuôi với tôi, tôi biết ngay nó định làm gì.
Hình như cậu ấy hơi xấu hổ khi nhìn thấy tôi nhưng vẫn gật đầu cười khách sáo.– Xin chào.
Lá thư này không dài, vừa hay tôi có thể đọc xong trong thời gian nhâm nhi hết chén rượu.Tôi đang suy nghĩ, xa xa một tia sét xẻ ngang bầu trời biến nó thành một món đồ sứ nứt toác thảm thương.Tôi đang ngồi đó chuẩn bị tâm sự với hoa, cổ vũ chúng nó, để chúng nó tự cố gắng phấn chấn tinh thần.
Còn chưa nói ra khỏi miệng bỗng nghe phía sau truyền tới âm thanh.
Cậu ấy mỉm cười với tôi, nụ cười cực kỳ miễn cưỡng.
Tôi cầm tờ báo tôi vốn chẳng định đọc cùng lá thư tôi nóng lòng muốn đọc ngồi lên ghế.
Lúc bóc thư, tôi cảm thấy giờ phút này cần một chén rượu mơ hảo hạng làm bạn cùng tôi.
Sáng nay khi tôi thức dậy thời gian vẫn còn sớm, những ngày tháng qua tôi vẫn luôn điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, tranh thủ học tập tác phong “Mặt trời mọc bắt đầu làm việc, mặt trời lặn mới nghỉ” của người xưa.Tôi nhìn theo một người một chó về nhà, hàng xóm nhà tôi đang cúi người lau chân cho chú chó.Vậy mà tính cách cậu hàng xóm này của tôi rất quái gở.
Đã nửa năm trôi qua, nhà hai chúng tôi chỉ cách nhau mỗi cái hàng rào gỗ, nhưng số lời chúng tôi nói chuyện với nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay.Tôi quay đầu, thấy cậu hàng xóm đứng nhìn tôi cách hàng rào.
Cậu ấy nhìn tôi, dường như do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.Chuyện này hiếm à nha.
Bây giờ mới mấy giờ?
Đây cũng là lý do mình chọn tên “Ngày hạ” cho truyện thay vì để nguyên Hán Việt là Trường HạTôi cười:
Thực ra trước giờ tôi đều không dùng nước hoa cho nên cũng không nghiên cứu về các loại mùi hương, chẳng qua tôi chỉ muốn tìm chủ nhân của những lá thư mà thôi.
Đương nhiên, cho dù mùi hương trên người cậu ấy rất giống với mùi hương trên giấy, tôi cũng cảm thấy không thể là do cậu ấy viết được.
Sáu giờ hơn, tôi đã tắm rửa và ăn sáng xong.– Mặt trời mọc từ đằng Tây hả?
Tôi ném thẳng chiếc ô hỏng vào thùng rác, sau đó đến trước cửa sổ nhìn, chợt phát hiện cậu ấy đã đi mất rồi.
***
Tôi đang ngồi đó chuẩn bị tâm sự với hoa, cổ vũ chúng nó, để chúng nó tự cố gắng phấn chấn tinh thần.
Còn chưa nói ra khỏi miệng bỗng nghe phía sau truyền tới âm thanh.– Cái này do tôi tự làm.
– Cậu ấy nhìn hàng rào, vươn tay đưa cho tôi một lọ phun sương nhỏ trong suốt – Nước hoa.Nửa năm nay, tôi không thân với chủ nhân, nhưng ngược lại rất thân với nó.
Với mục đích khiến nó tìm tôi chơi để giết thời gian nhiều hơn, thậm chí tôi còn cố ý mua rất nhiều đồ ăn cho chó.Biểu cảm của cậu ấy rất hoang mang.
Cậu ấy nhìn tôi kiểu ấy khiến tôi có hơi lúng túng, vô thức vươn tay cọ mũi:
Nét chữ hơi nhòe, nhưng vẫn có thể nhìn rõ từng hàng chữ.Tôi đứng dậy đi qua đó:
Cậu ấy đặt chậu hoa xuống, cầm chiếc xẻng nhỏ đi tới, tôi cố ý bước lên trước, sau đó ngửi thấy mùi hương trên người cậu ấy.– Không có gì, tôi đùa chút thôi.
Tôi thầm nghĩ, người này coi tôi như đối tượng để trút bầu tâm sự.
Người đó nói với tôi bà cụ mà mình luôn giúp đỡ đã mất tối qua, người đó không nói quá chi tiết về chuyện này, chỉ cảm khái, biến cố trong cuộc đời con người quá nhiều, không biết sẽ kết thúc vào thời khắc nào.
Tôi hỏi cậu ấy:
– Sao thế? Cậu muốn dùng xẻng à?
Ngày hạ… Trường Hạ của mình?
Tôi quay đầu nhìn sang vườn nhà bên, cậu hàng xóm còn không chịu giới thiệu tên của bản thân cho tôi biết đang bê hoa của cậu ấy từ trong phòng ra ngoài.Không ngờ cậu ấy lại nói:
Thời buổi này hẳn là chỉ có những người già tầm sáu bảy mươi tuổi mới đọc báo giấy mà thôi, nhưng khi tôi vừa chuyển đến nơi này, bỗng dưng xúc động nhất thời bèn đặt luôn năm năm.– Ồ, không phải, tôi không dùng.
Đặt phong thư thứ hai cùng với phong thư thứ nhất xong, tôi ra ngoài sửa sang lại những bông hoa đáng thương như sắp héo úa của tôi.Dường như cậu ấy hơi rối, tôi bèn đùa cậu ấy:
Tôi cầm điện thoại lên xem giờ, không ngờ mới chỉ có mười một giờ.
Ngày hạ… Trường Hạ của mình?Bây giờ nói ra thì có vẻ rất buồn cười, nhưng thật sự tôi đã nằm suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc đời mình trong lúc nằm trên xe cứu thương.– Anh thích à?– Tôi đáng sợ vậy hả? Mỗi lần nói chuyện với tôi như thể cậu không dám nhìn thẳng vào tôi ấy.
– Không có gì, tôi đùa chút thôi.
Trước giờ tôi chưa từng hỏi cậu hàng xóm của tôi làm nghề gì, chỉ cảm thấy giống như tôi, tóm lại là không đi làm.Tôi trêu cậu ấy, cậu ấy càng bối rối hơn.
Quay về phòng ngủ nằm, tôi cứ cảm thấy có thể nhìn thấy ánh sáng từ nhà bên rọi qua cửa sổ nhà mình.– Cái này do tôi tự làm.
– Cậu ấy nhìn hàng rào, vươn tay đưa cho tôi một lọ phun sương nhỏ trong suốt – Nước hoa.
– Sao thế? Cậu muốn dùng xẻng à?Cũng không biết tôi nói chuyện có vấn đề hay vì lý do nào khác, bầu không khí giữa hai chúng tôi trở nên vô cùng kỳ quái.Tôi hơi bất ngờ:
Lý do tôi nhìn về phía cậu ấy chính là vì mùi hương trên giấy viết thư gần như… giống hệt với hương nước hoa tôi ngửi thấy trên người cậu ấy ngày hôm qua.
– Sao thế? Cậu muốn dùng xẻng à?
Tôi nói:Nửa năm nay, tôi không thân với chủ nhân, nhưng ngược lại rất thân với nó.
Với mục đích khiến nó tìm tôi chơi để giết thời gian nhiều hơn, thậm chí tôi còn cố ý mua rất nhiều đồ ăn cho chó.– Cho tôi ấy à?
Nét chữ hơi nhòe, nhưng vẫn có thể nhìn rõ từng hàng chữ.Cậu ấy gật đầu.
Tôi nói cảm ơn rồi cầm lấy.
Vốn dĩ định nói tôi không dùng nước hoa, nhưng nhìn tai cậu ấy cũng đỏ ửng cả thế kia, tôi cảm thấy mình không nên từ chối.
Tôi không chịu được cảm giác này bèn cầm chiếc xẻng nhỏ nói câu cảm ơn rồi vội vàng chạy biến.
Tôi cười:***Đây có thể coi như lần đầu tiên cậu ấy tặng quà cho tôi trong thời gian nửa năm làm hàng xóm.
Nói thật, từ nhỏ đến lớn tôi đều tự cảm thấy bản thân không tệ.
Mặc dù không thể trở thành “con nhà người ta”, song ít ra tôi đẹp trai, thành tích học tập cũng không có vấn đề gì.
Tuy rằng mấy năm nay không được hot như ngày xưa, nhưng trước đây năm nào cũng có mấy cô tỏ tình với tôi.
Bảy giờ sáng mỗi ngày, tờ báo tôi đặt đều được mang đến đúng giờ.Tôi thầm nghĩ, nên nói với người ta thêm mấy câu nữa, ngờ đâu cậu ấy không đợi tôi nói gì đã xoay người chạy mất rồi.
Tôi bật dậy khỏi sofa, quyển sách trên người rơi xuống.
Cậu ấy vội đi vào nhà, suýt chút nữa đã đâm đầu vào chú chó lao từ trong nhà ra.
Mỗi ngày cậu bạn giao báo xong đều kéo chiếc chuông treo trên hòm thư, tôi biết ngay cậu ấy đã đến rồi.
Chờ khi tôi rảnh sẽ ra ngoài lấy báo.
Thú vị ghê.
Sự thật chứng minh, bạn tưởng rằng mình đã dậy sớm rồi thì thể nào cũng có người còn dậy sớm hơn bạn.
Người ta không thích nói nhiều, không thích buôn chuyện, tôi cũng không thể quấn lấy người ta khiến người ta thêm phiền.Cậu ấy và cả chú chó kia đều rất thú vị.
Vào đến trong nhà tôi phát hiện chiếc ô trong tay mình cũng hỏng rồi, làm người tốt còn mất luôn cả một cái ô, đúng là thiệt.
Tôi cầm báo và thư, vẫy tay chào hỏi hàng xóm.
Sắp đặt xong, tôi ngồi xuống rót cho mình một chén rượu, sau đó mở phong thư tình viết cho tôi.Tôi đưa lọ nhỏ tới trước mũi ngửi, sau đó phun vào không khí trước mặt.
Tôi tự kiểm điểm lại mình, vội vàng quay vào nhà, sau đó gọi điện thoại cho bên quản lý dịch vụ khu nhà hoạt động 24/24.
Kết quả được người ta thông báo sự thực chỉ vì nhà tôi chưa đóng tiền điện nên mới bị cắt.
Nhưng mà cũng chưa chắc, biết đâu tướng mạo của tôi vừa khéo đúng điểm mà cậu ấy ghét thì sao?Hương nước hoa thoang thoảng, dường như mùi thơm này đã kéo tôi vào trong núi rừng ngày hạ, tiếng suối chảy róc rách vang bên tai.
Dẫu vậy, khi nâng chén rượu nhìn sân nhà sau cơn mưa, trong đầu tôi chợt nảy ra một câu thơ: Nhưng mùa hạ của em vĩnh viễn không điêu tàn.
Hết chương 5.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook